Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới
Chương 72: Hệ thống
**1**.
Hệ thống réo lên vui mừng. Nhưng giọng của nó cứ rè rè, vừa nghe như cái máy radio cũ kĩ, vừa nghe như nhân viên văn phòng bị cấp trên ép buộc tăng ca không hưởng lương.
Lại vừa giống như bệnh nhân bị mắc bệnh mãn tính đang hập hối.
Mà đống emoji trên màn hình vẫn cứ bay tứ tung loạn xa. Trông không giống như hệ thống cố tình.
"A Thống...cưng có sao không?"
"Không...không sao! Chỉ là mấy ngày qua tôi phải chậm rãi kĩ càng soi từng chi tiết trong *Cốt Truyện* để xem có cách nào vừa có thể cứu tiểu hoàng tử, lại vừa tiện lợi cho cậu hay không, nên hơi mệt. Hơ hơ!"
"Vậy...cưng im ắng mấy ngày nay là vì chuyện này sao?"
Hệ thống ngáp dài một tiếng: "Hơ hơ, tui chỉ là cùng một lúc tải hết nội dung của thế giới này, không chỉ nội dung của các nhân vật chính mà là tất cả các cá thể. Hiện tại mọi chuyện trong đất nước này từ quốc gia đại sự đến con kiến qua sông, nội trong một trăm năm nay, tôi đều biết rõ! Hơ hơ!"
Bầu trời emoji vẫn bay tứ tung trên màn hình.
"Cưng...mấy ngày này không hề nghỉ ngơi sao?"
"Hơ...hơ...không sao đâu ký..."
Sau đó màn hình liền tối đen.
Không sao cái con...!!!
**2**.
Mấy ngày nay tôi như người mẹ già trông con. Người mẹ thì mòn mỏi, đứa con thì vừa về đến nhà cái liền chạy đi đâu không biết.
Ngoại trừ lo lắng thì chỉ có lo lắng.
May sao, lần này hệ thống chỉ im ắng vài canh giờ liền trở lại.
Nó vừa trở lại, tôi liền nói: "Ban nãy cưng nói có cách giúp nhị hoàng tử. Là cách nào? Cứ nói đi!"
Hệ thống: "Ký chủ! cậu cuối cùng cũng chịu giúp tiểu hoàng tử rồi!"
"Nhưng với điều kiện là không quá phiền phức!!"
"Đừng lo! Tui hứa sẽ không quá phiền phức đâu! Chỉ cần cậu dùng thân phận thái tử, gửi cho hoàng thượng lá thư này là được rồi."
Hệ thống vừa dứt lời, một phong thư liền xuất hiện trong tay tôi.
Tôi nhìn phong thư trong tay, nhún vai.
Việc này xem ra không khó khăn gì. Gửi thì gửi, dù sao cũng không chết ai!!
**3**.
Tôi chết.
Hoàng quý phi cũng chết.
Chuyện là sáng sớm hôm nay tôi thấy rất nhiều thị vệ chạy sang hướng cung của hoàng quý phi. Đến trưa, tôi đang ăn đùi gà thì thì nghe nói nàng bị hoàng đế bắt giam, đầy vào lãnh cung.
Bởi vậy nên mới nói nàng chết.
Thế thì tại sao tôi lại chết?
Là bởi vì đêm qua tôi nằm gác tay lên chán suy nghĩ con đường tìm chết của mình. Thần xui quỷ khiến thế nào lại chợt nghĩ ra, trong hoàng cung, người muốn lật đổ thái tử nhất đâu phải cụ shota, mà là hoàng quý phi!!
Dựa theo *Cốt Truyện*, không phải nàng chính là người ở phía sau xui khiến, âm thầm phá hủy tình cảm hai huynh đệ. Đồng thời đào tạo cụ shota thành một quả bom tự hủy hay sao!!
Hoàng quý phi tính ra chính là một viên thiên thạch bự trảng khổng lồ đó! Chỉ cần tôi ngày đêm chăm chỉ cần cù qua thăm hỏi nàng, rồi sẽ có một ngày, tôi thoát khỏi lời nguyền ba trăm năm dài đằng đẳng, tiếp tục trên con đường tích điểm trở về nhà chuộc lại giây phút lỡ dại nhảy lầu tự sát của tôi.
Sau đó tôi sẽ không làm trạch nam nữa, tôi sẽ tìm một cái job đàng hoàng, hằng ngày đều đặn work-out, đồng thời tìm cho mình một mối relationship đẹp đẽ. Cưới vợ, không sinh con, adopt hai con mèo, sống một cuộc sống viên mãn đến cuối đời.
Vừa nghĩ đến đây thì có người chạy lại báo tin hoàng quý phi bị đày vào lãnh cung.
"..."
Quả thiên thạch của tôi lệch quỹ đạo, trượt ngang qua đầu.
Buồn đến mức đùi gà cũng không thiết ăn nữa.
**4**.
Trái ngược với tâm trạng ảo não của tôi, A Thống nó vui ra mặt.
Hệ thống: "Hê hê hê, tui đã nói là tui sẽ trị con mụ này mà!!!"
Một tiếng sét đánh ngang tai.
Tôi bần thần nhìn sang hệ thống: "Hoàng quý phi ra nông nỗi này...là cưng làm...?"
Hệ thống cười đắc thắng: "Đúng rồi đó ký chủ! Tui ngụp lặn trong *Cốt Truyện* mấy ngày trời là để tìm ra điểm yếu chí mạng của hoàng quý phi. Vốn dĩ thân mẫu của tiểu hoàng tử là Lan phi, là người được hoàng đế sủng ái nhất, thậm chí là yêu thật lòng. Hoàng quý phi vì ghen tị, cũng đồng thời vì bản thân không mang được long thai. Mấy năm trước mụ dùng thế lực nhà mẹ ép độc Lan phi, nếu nàng không chết thì người nhà của nàng sẽ gặp họa, xong rồi thì đổ tội cho hoàng hậu. Hoàng đế tuy không có chứng cứ kết tội, nhưng trong lòng luôn oán trách hoàng hậu. Nhị hoàng tử cũng bị quý phi mang về nuôi dưỡng. Đúng là một đá chết ba bốn con chim. May sao, tui từ trong *Cốt Truyện* nhặt được lá thư năm xưa quý phi gửi về cho nhà mẹ, bảo người trong nhà gây khó dễ phụ thân Lan phi. Bút tích là của bà ta, còn cả con dấu của gia tộc. Hoàng đế nhìn thấy chắc chắn sẽ hiểu được sự tình năm đó, hoàng quý phi cũng lãnh quả báo!! Từ nay trở đi không thể hại người nữa!!!"
Tôi nghe hệ thống nói nói hoàng quý phi từ nay trở đi không thể hại người nữa, trái tim quặn thắt, lồng ngực siết chặt, hai mắt nóng hổi, dạ đau như cắt.
Tôi úp mặt xuống bàn, phẫn uất kêu to một tiếng thấu tận bảy tầng trời mây.
**5**.
Thế nhưng có một chi tiết tôi thắc mắc.
Hệ thống có thể từ trong *Cốt Truyện* lấy ra vật phẩm?
Khả năng này có hơi đáng sợ không? Nói một cách nào đó thì giống như du hành thời gian rồi.
Hệ thống nghe câu hỏi của tôi, cười ngại nói: "???????? Thật ra thì..."
Cùng lúc này có tiếng trẻ con vui mừng kêu lên!
**6**.
Tôi nhìn cụ shota vừa nhảy tọt lên đùi ôm cổ mình, trong lòng có hơi nghi vấn.
Cái tên thái tử nguyên gốc có phải cũng giống bé hệ thống nhà tôi bị cuồng trẻ em không.
Nếu không, mắc mớ gì tên nhóc này bám hắn đến vậy? Chỉ khổ cái thân tôi cứ bị nó bám theo.
Mặc dù cụ shota rất dễ thương, nhưng tôi không có thích con nít!
"Đại hoàng huynh! Huynh cho đệ đến sống cùng nha!!"
Tôi:??
"Phụ hoàng muốn giao đệ cho các cung tần khác nuôi dưỡng. Hay là huynh bảo với hoàng hậu nương nương nhận nuôi đệ đi!! Như vậy đệ có thể ở cùng huynh!"
Tôi trong lòng rên rỉ một trận.
Hoàng quý phi tốt xấu gì cũng là mẹ nuôi của ngươi. Mặc dù chỉ nuôi có mấy năm, lại đánh đập ngươi thường xuyên, lại còn hay rỉ tai ngươi mấy lời độc địa.
Nhưng nàng gặp họa thì ngươi cũng đâu cần vui ra mặt vậy??
Hơn nữa chủ động kêu người khác nhận nuôi mình? Có hơi sảng khoái quá không?
Rốt cuộc huynh đệ hai người thân nhau đến mức nào cơ chứ??
**7**.
Cuối cùng thì tôi vẫn đi gặp hoàng hậu xin nàng nhận nuôi nhị hoàng tử.
Không phải vì tôi yêu thích gì cụ shota. Nhưng hệ thống nó nhõng nhẽo, bắt tôi phải làm theo lời cụ shota nói cho bằng được.
Miễn là cụ ấy hạnh phúc...
Tôi không chịu được một trời emoji ???????? hệ thống thả bay bay khắp người tôi. Cuối cùng, để được yên thân, tôi đành nghe lời.
Hoàng hậu nương nương hóa ra là người nhẹ nhàng ôn hòa. Ai như con mụ quý phi đó.
Nàng nói nàng thấy huynh đệ bọn tôi thân thiết, sau khi Lan phi chết cũng muốn nhận nuôi nhị hoàng tử. Nhưng mà hoàng đế lúc đó oán trách nàng, thành ra đành giao tiểu hoàng tử cho hoàng quý phi.
Bây giờ mọi chuyện đã rõ tường, nàng bảo nhị hoàng tử cứ dọn qua đây.
Cụ shota nghe vậy liền hào hứng nhảy lên lưng ôm lấy cổ tôi.
Một đứa trẻ còn lùn tịt mà có thể tự nhiên nhảy tọt lên ôm cổ một thanh niên, đúng là điều kì diệu!
Mà cái này còn kì diệu hơn nè.
Khoảnh khắc hoàng hậu nhận nuôi cụ shota.
Nhiệm vụ của tôi...hoàn thành.
**8**.
Ánh sáng chói mắt bao trùm cả không gian.
Âm thanh của hệ thống lai vang lên: "Nhiệm vụ thứ hai thành công. Điểm thưởng, 100. Nâng cấp tính năng *HT02* *Cốt* *Truyện*."
**9**.
Tôi hiểu rồi.
Nhiêm vụ nguyên văn là *Loại bỏ tác nhân gây hại dẫn đến cái chết của Mục Tiêu*.
Ban đầu tôi cứ nghĩ tác nhân gây hại ở đây là đối thủ của cụ shota, tức thái tử.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, cái người đào tạo nhị hoàng tử từ một đứa trẻ hoạt bát thành một kẻ tâm cơ tàn nhẫn không phải chính là hoàng quý phi sao!
Mà thứ giết nhị hoàng tử không phải thái tử, mà chính là sự tâm cơ cùng lòng tham quyền lực mà bà thím quý phi kia dạy bảo.
Bây giờ bọn tôi dẹp bà thím đó sang một bên, lại giao mầm non ưu tú này vào tay người tốt. Những nghiệt ngã trong tương lai của nhị hoàng tử đều tự nhiên biến mất.
Vậy mới nói, cây quý ở gốc, người quý ở sự nuôi dưỡng giáo dục lúc nhỏ. Bởi vậy nên chỉ cần đổi người giám hộ thôi, cũng có thề thay đổi cả tương lai của một người.
Cái nhiệm vụ này không ngờ lại thâm như thế.
**10**.
Lần này công lớn là của hệ thống.
Không nhờ nó, lỡ như tôi thật sự tìm chết, nhị hoàng tử vẫn nằm trong tay hoàng quý phi, sợ rằng tương lai vẫn không thoát khỏi cảnh lao tù.
Nhiêm vụ cũng sẽ thất bại.
Lần này thật sự cảm tạ cái tính cuồng con nít của hệ thống, cũng cảm tạ luôn cái tính năng siêu đẳng nhặt vật phẩm trong *Cốt Truyện* kia.
Tôi vừa nhắc đến tính năng này, hệ thống liền ngại ngùng nói: "Thật ra đó chỉ là tính năng HT02 trước đây thôi. Tôi thay đổi chút xíu liền lấy được đồ từ *Cốt Truyện*."
Tôi lúc này mới chợt nhớ ra, lúc rời khỏi thế giới kia, có thông báo vang lên nói tính năng HT02 được nâng cấp.
Nhưng mà...tại sao lại tự nhiên nâng cấp, tôi có làm gì vượt trội đâu?
Hệ thống nghe câu hỏi của tôi liền đáp: "Thật ra không cần phải trải qua cái gì ghê gớm mới nâng cấp được tính năng. Chỉ cần bỏ ra...100 điểm...là được rồi..."
Tôi nghe đến đây thì chết lặng...
**11**.
Hệ thống lập tức nói: "Ký chủ cậu đừng hiểu lầm, 100 điểm này là điểm của tui từ thế giới trước, không phải của cậu, tui cũng phải tích điểm mà nhờ không!"
Tôi nghe vậy liền hít sâu một hơi, nhìn hệ thống nói: "Cưng lúc đó đã biết rằng để hoàn thành nhiệm vụ thì phải loại bỏ hoàng quý phi?"
"Đâu có! Tui chỉ đọc nhiệm vụ thôi, ý nghĩa thật sự tui đâu có hiểu. Nếu hiểu tui đã cho cậu nhập vào xác bà quý phi rồi."
"Vậy...vậy..tại sao cưng lại hy sinh điểm của mình để giúp nhị hoàng tử? Cưng cần tới 10 000 điểm lận đó."
Hệ thống cũng không trả lời hoa hòe, ngắn gọn đáp: "Ký chủ, cậu cũng biết nói tui bị cuồng trẻ con mà, ☺☺, hơ hơ."
Tôi nghe vậy chỉ biết thở dài.
"Cưng có thể chuyển đổi điểm bên anh thành của cưng hay không?"
"Có thể! Chi vậy ký chủ?"
"Cưng lấy 100 điểm bên anh sớt qua đi."
Hệ thống im lặng một hồi.
"Ký chủ à...cậu không cần phải..."
"Cưng cứ lấy đi. Thế giới này qua ải là nhờ công cưng mà!"
Hệ thống: "Ký chủ...???????? "
Tôi sờ sờ màn hình, nhỏ nhẹ nói: "Cưng sau này sẽ là một người cha tốt. Còn phải nhanh chóng trở về để lập đội bóng nữa!"
Hệ thống rơm rớm nước mắt, nếu nó có tay chân nhất định sẽ nhào tới ôm tôi: "Hu hu, ký chủ, cậu tốt quá ????! Tui yêu cậu chết mất!!! ????????"
Tôi nói: "Yêu anh thì bỏ cái màn trinh ra giùm anh. Để anh gặp thêm một cái ba trăm năm nữa, anh đè cưng ra phá giùm cưng. Hiểu chưa!"
Hệ thống: "Yes, sir!"
Hệ thống réo lên vui mừng. Nhưng giọng của nó cứ rè rè, vừa nghe như cái máy radio cũ kĩ, vừa nghe như nhân viên văn phòng bị cấp trên ép buộc tăng ca không hưởng lương.
Lại vừa giống như bệnh nhân bị mắc bệnh mãn tính đang hập hối.
Mà đống emoji trên màn hình vẫn cứ bay tứ tung loạn xa. Trông không giống như hệ thống cố tình.
"A Thống...cưng có sao không?"
"Không...không sao! Chỉ là mấy ngày qua tôi phải chậm rãi kĩ càng soi từng chi tiết trong *Cốt Truyện* để xem có cách nào vừa có thể cứu tiểu hoàng tử, lại vừa tiện lợi cho cậu hay không, nên hơi mệt. Hơ hơ!"
"Vậy...cưng im ắng mấy ngày nay là vì chuyện này sao?"
Hệ thống ngáp dài một tiếng: "Hơ hơ, tui chỉ là cùng một lúc tải hết nội dung của thế giới này, không chỉ nội dung của các nhân vật chính mà là tất cả các cá thể. Hiện tại mọi chuyện trong đất nước này từ quốc gia đại sự đến con kiến qua sông, nội trong một trăm năm nay, tôi đều biết rõ! Hơ hơ!"
Bầu trời emoji vẫn bay tứ tung trên màn hình.
"Cưng...mấy ngày này không hề nghỉ ngơi sao?"
"Hơ...hơ...không sao đâu ký..."
Sau đó màn hình liền tối đen.
Không sao cái con...!!!
**2**.
Mấy ngày nay tôi như người mẹ già trông con. Người mẹ thì mòn mỏi, đứa con thì vừa về đến nhà cái liền chạy đi đâu không biết.
Ngoại trừ lo lắng thì chỉ có lo lắng.
May sao, lần này hệ thống chỉ im ắng vài canh giờ liền trở lại.
Nó vừa trở lại, tôi liền nói: "Ban nãy cưng nói có cách giúp nhị hoàng tử. Là cách nào? Cứ nói đi!"
Hệ thống: "Ký chủ! cậu cuối cùng cũng chịu giúp tiểu hoàng tử rồi!"
"Nhưng với điều kiện là không quá phiền phức!!"
"Đừng lo! Tui hứa sẽ không quá phiền phức đâu! Chỉ cần cậu dùng thân phận thái tử, gửi cho hoàng thượng lá thư này là được rồi."
Hệ thống vừa dứt lời, một phong thư liền xuất hiện trong tay tôi.
Tôi nhìn phong thư trong tay, nhún vai.
Việc này xem ra không khó khăn gì. Gửi thì gửi, dù sao cũng không chết ai!!
**3**.
Tôi chết.
Hoàng quý phi cũng chết.
Chuyện là sáng sớm hôm nay tôi thấy rất nhiều thị vệ chạy sang hướng cung của hoàng quý phi. Đến trưa, tôi đang ăn đùi gà thì thì nghe nói nàng bị hoàng đế bắt giam, đầy vào lãnh cung.
Bởi vậy nên mới nói nàng chết.
Thế thì tại sao tôi lại chết?
Là bởi vì đêm qua tôi nằm gác tay lên chán suy nghĩ con đường tìm chết của mình. Thần xui quỷ khiến thế nào lại chợt nghĩ ra, trong hoàng cung, người muốn lật đổ thái tử nhất đâu phải cụ shota, mà là hoàng quý phi!!
Dựa theo *Cốt Truyện*, không phải nàng chính là người ở phía sau xui khiến, âm thầm phá hủy tình cảm hai huynh đệ. Đồng thời đào tạo cụ shota thành một quả bom tự hủy hay sao!!
Hoàng quý phi tính ra chính là một viên thiên thạch bự trảng khổng lồ đó! Chỉ cần tôi ngày đêm chăm chỉ cần cù qua thăm hỏi nàng, rồi sẽ có một ngày, tôi thoát khỏi lời nguyền ba trăm năm dài đằng đẳng, tiếp tục trên con đường tích điểm trở về nhà chuộc lại giây phút lỡ dại nhảy lầu tự sát của tôi.
Sau đó tôi sẽ không làm trạch nam nữa, tôi sẽ tìm một cái job đàng hoàng, hằng ngày đều đặn work-out, đồng thời tìm cho mình một mối relationship đẹp đẽ. Cưới vợ, không sinh con, adopt hai con mèo, sống một cuộc sống viên mãn đến cuối đời.
Vừa nghĩ đến đây thì có người chạy lại báo tin hoàng quý phi bị đày vào lãnh cung.
"..."
Quả thiên thạch của tôi lệch quỹ đạo, trượt ngang qua đầu.
Buồn đến mức đùi gà cũng không thiết ăn nữa.
**4**.
Trái ngược với tâm trạng ảo não của tôi, A Thống nó vui ra mặt.
Hệ thống: "Hê hê hê, tui đã nói là tui sẽ trị con mụ này mà!!!"
Một tiếng sét đánh ngang tai.
Tôi bần thần nhìn sang hệ thống: "Hoàng quý phi ra nông nỗi này...là cưng làm...?"
Hệ thống cười đắc thắng: "Đúng rồi đó ký chủ! Tui ngụp lặn trong *Cốt Truyện* mấy ngày trời là để tìm ra điểm yếu chí mạng của hoàng quý phi. Vốn dĩ thân mẫu của tiểu hoàng tử là Lan phi, là người được hoàng đế sủng ái nhất, thậm chí là yêu thật lòng. Hoàng quý phi vì ghen tị, cũng đồng thời vì bản thân không mang được long thai. Mấy năm trước mụ dùng thế lực nhà mẹ ép độc Lan phi, nếu nàng không chết thì người nhà của nàng sẽ gặp họa, xong rồi thì đổ tội cho hoàng hậu. Hoàng đế tuy không có chứng cứ kết tội, nhưng trong lòng luôn oán trách hoàng hậu. Nhị hoàng tử cũng bị quý phi mang về nuôi dưỡng. Đúng là một đá chết ba bốn con chim. May sao, tui từ trong *Cốt Truyện* nhặt được lá thư năm xưa quý phi gửi về cho nhà mẹ, bảo người trong nhà gây khó dễ phụ thân Lan phi. Bút tích là của bà ta, còn cả con dấu của gia tộc. Hoàng đế nhìn thấy chắc chắn sẽ hiểu được sự tình năm đó, hoàng quý phi cũng lãnh quả báo!! Từ nay trở đi không thể hại người nữa!!!"
Tôi nghe hệ thống nói nói hoàng quý phi từ nay trở đi không thể hại người nữa, trái tim quặn thắt, lồng ngực siết chặt, hai mắt nóng hổi, dạ đau như cắt.
Tôi úp mặt xuống bàn, phẫn uất kêu to một tiếng thấu tận bảy tầng trời mây.
**5**.
Thế nhưng có một chi tiết tôi thắc mắc.
Hệ thống có thể từ trong *Cốt Truyện* lấy ra vật phẩm?
Khả năng này có hơi đáng sợ không? Nói một cách nào đó thì giống như du hành thời gian rồi.
Hệ thống nghe câu hỏi của tôi, cười ngại nói: "???????? Thật ra thì..."
Cùng lúc này có tiếng trẻ con vui mừng kêu lên!
**6**.
Tôi nhìn cụ shota vừa nhảy tọt lên đùi ôm cổ mình, trong lòng có hơi nghi vấn.
Cái tên thái tử nguyên gốc có phải cũng giống bé hệ thống nhà tôi bị cuồng trẻ em không.
Nếu không, mắc mớ gì tên nhóc này bám hắn đến vậy? Chỉ khổ cái thân tôi cứ bị nó bám theo.
Mặc dù cụ shota rất dễ thương, nhưng tôi không có thích con nít!
"Đại hoàng huynh! Huynh cho đệ đến sống cùng nha!!"
Tôi:??
"Phụ hoàng muốn giao đệ cho các cung tần khác nuôi dưỡng. Hay là huynh bảo với hoàng hậu nương nương nhận nuôi đệ đi!! Như vậy đệ có thể ở cùng huynh!"
Tôi trong lòng rên rỉ một trận.
Hoàng quý phi tốt xấu gì cũng là mẹ nuôi của ngươi. Mặc dù chỉ nuôi có mấy năm, lại đánh đập ngươi thường xuyên, lại còn hay rỉ tai ngươi mấy lời độc địa.
Nhưng nàng gặp họa thì ngươi cũng đâu cần vui ra mặt vậy??
Hơn nữa chủ động kêu người khác nhận nuôi mình? Có hơi sảng khoái quá không?
Rốt cuộc huynh đệ hai người thân nhau đến mức nào cơ chứ??
**7**.
Cuối cùng thì tôi vẫn đi gặp hoàng hậu xin nàng nhận nuôi nhị hoàng tử.
Không phải vì tôi yêu thích gì cụ shota. Nhưng hệ thống nó nhõng nhẽo, bắt tôi phải làm theo lời cụ shota nói cho bằng được.
Miễn là cụ ấy hạnh phúc...
Tôi không chịu được một trời emoji ???????? hệ thống thả bay bay khắp người tôi. Cuối cùng, để được yên thân, tôi đành nghe lời.
Hoàng hậu nương nương hóa ra là người nhẹ nhàng ôn hòa. Ai như con mụ quý phi đó.
Nàng nói nàng thấy huynh đệ bọn tôi thân thiết, sau khi Lan phi chết cũng muốn nhận nuôi nhị hoàng tử. Nhưng mà hoàng đế lúc đó oán trách nàng, thành ra đành giao tiểu hoàng tử cho hoàng quý phi.
Bây giờ mọi chuyện đã rõ tường, nàng bảo nhị hoàng tử cứ dọn qua đây.
Cụ shota nghe vậy liền hào hứng nhảy lên lưng ôm lấy cổ tôi.
Một đứa trẻ còn lùn tịt mà có thể tự nhiên nhảy tọt lên ôm cổ một thanh niên, đúng là điều kì diệu!
Mà cái này còn kì diệu hơn nè.
Khoảnh khắc hoàng hậu nhận nuôi cụ shota.
Nhiệm vụ của tôi...hoàn thành.
**8**.
Ánh sáng chói mắt bao trùm cả không gian.
Âm thanh của hệ thống lai vang lên: "Nhiệm vụ thứ hai thành công. Điểm thưởng, 100. Nâng cấp tính năng *HT02* *Cốt* *Truyện*."
**9**.
Tôi hiểu rồi.
Nhiêm vụ nguyên văn là *Loại bỏ tác nhân gây hại dẫn đến cái chết của Mục Tiêu*.
Ban đầu tôi cứ nghĩ tác nhân gây hại ở đây là đối thủ của cụ shota, tức thái tử.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, cái người đào tạo nhị hoàng tử từ một đứa trẻ hoạt bát thành một kẻ tâm cơ tàn nhẫn không phải chính là hoàng quý phi sao!
Mà thứ giết nhị hoàng tử không phải thái tử, mà chính là sự tâm cơ cùng lòng tham quyền lực mà bà thím quý phi kia dạy bảo.
Bây giờ bọn tôi dẹp bà thím đó sang một bên, lại giao mầm non ưu tú này vào tay người tốt. Những nghiệt ngã trong tương lai của nhị hoàng tử đều tự nhiên biến mất.
Vậy mới nói, cây quý ở gốc, người quý ở sự nuôi dưỡng giáo dục lúc nhỏ. Bởi vậy nên chỉ cần đổi người giám hộ thôi, cũng có thề thay đổi cả tương lai của một người.
Cái nhiệm vụ này không ngờ lại thâm như thế.
**10**.
Lần này công lớn là của hệ thống.
Không nhờ nó, lỡ như tôi thật sự tìm chết, nhị hoàng tử vẫn nằm trong tay hoàng quý phi, sợ rằng tương lai vẫn không thoát khỏi cảnh lao tù.
Nhiêm vụ cũng sẽ thất bại.
Lần này thật sự cảm tạ cái tính cuồng con nít của hệ thống, cũng cảm tạ luôn cái tính năng siêu đẳng nhặt vật phẩm trong *Cốt Truyện* kia.
Tôi vừa nhắc đến tính năng này, hệ thống liền ngại ngùng nói: "Thật ra đó chỉ là tính năng HT02 trước đây thôi. Tôi thay đổi chút xíu liền lấy được đồ từ *Cốt Truyện*."
Tôi lúc này mới chợt nhớ ra, lúc rời khỏi thế giới kia, có thông báo vang lên nói tính năng HT02 được nâng cấp.
Nhưng mà...tại sao lại tự nhiên nâng cấp, tôi có làm gì vượt trội đâu?
Hệ thống nghe câu hỏi của tôi liền đáp: "Thật ra không cần phải trải qua cái gì ghê gớm mới nâng cấp được tính năng. Chỉ cần bỏ ra...100 điểm...là được rồi..."
Tôi nghe đến đây thì chết lặng...
**11**.
Hệ thống lập tức nói: "Ký chủ cậu đừng hiểu lầm, 100 điểm này là điểm của tui từ thế giới trước, không phải của cậu, tui cũng phải tích điểm mà nhờ không!"
Tôi nghe vậy liền hít sâu một hơi, nhìn hệ thống nói: "Cưng lúc đó đã biết rằng để hoàn thành nhiệm vụ thì phải loại bỏ hoàng quý phi?"
"Đâu có! Tui chỉ đọc nhiệm vụ thôi, ý nghĩa thật sự tui đâu có hiểu. Nếu hiểu tui đã cho cậu nhập vào xác bà quý phi rồi."
"Vậy...vậy..tại sao cưng lại hy sinh điểm của mình để giúp nhị hoàng tử? Cưng cần tới 10 000 điểm lận đó."
Hệ thống cũng không trả lời hoa hòe, ngắn gọn đáp: "Ký chủ, cậu cũng biết nói tui bị cuồng trẻ con mà, ☺☺, hơ hơ."
Tôi nghe vậy chỉ biết thở dài.
"Cưng có thể chuyển đổi điểm bên anh thành của cưng hay không?"
"Có thể! Chi vậy ký chủ?"
"Cưng lấy 100 điểm bên anh sớt qua đi."
Hệ thống im lặng một hồi.
"Ký chủ à...cậu không cần phải..."
"Cưng cứ lấy đi. Thế giới này qua ải là nhờ công cưng mà!"
Hệ thống: "Ký chủ...???????? "
Tôi sờ sờ màn hình, nhỏ nhẹ nói: "Cưng sau này sẽ là một người cha tốt. Còn phải nhanh chóng trở về để lập đội bóng nữa!"
Hệ thống rơm rớm nước mắt, nếu nó có tay chân nhất định sẽ nhào tới ôm tôi: "Hu hu, ký chủ, cậu tốt quá ????! Tui yêu cậu chết mất!!! ????????"
Tôi nói: "Yêu anh thì bỏ cái màn trinh ra giùm anh. Để anh gặp thêm một cái ba trăm năm nữa, anh đè cưng ra phá giùm cưng. Hiểu chưa!"
Hệ thống: "Yes, sir!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất