Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới
Chương 77: Hắc bang
**Lời tác giả**:
Xin gửi lời cảm ơn đến top 5 fan tuần qua:
**1. Lọt hố đam rồi** ????????????
**2. Nấm**
**3. Trần Ngọc** ????
**4. Mizuno Aoko**
**5. Anh Queen**.
Năm bạn trên có thể gởi yêu cầu về thể loại, mình sẽ viết một **oneshot** thân tặng.
Ngoài ra xin được gửi lên cảm ơn đến top 10: (*°□°), Boo2410, Annvynguyễn, Pek Bụt Chimte.
Mọi người đừng quên vote và tặng quà để ủng hộ tác giả nha!!!
___________________________
Lưu ý: chương này nói về tội phạm, không khí căng thẳng, đen tối, bạo lực, thận trọng khi xem.
___________________________
**1**.
Ở miền nam đất nước, có hai thế lực chia nhau thống trị thế giới ngầm.
Thế lực thứ nhất là bang Thủy Lưu, là gia tộc gốc gác lâu đời. Bọn họ trọng truyền thống, trọng kỷ luật, trọng cả cách cư xử.
Người đứng đầu bang Thủy Lưu tính tình điềm đạm, từ hành vi đến ngôn từ đều nhã nhặn nhẹ nhàng. Nhìn y, ai cũng cho rằng y là học giả tri thức nào đấy chứ không phải trùm xã hội đen.
Thế lực thứ hai là bang Cuồng Hỏa. Bọn họ trọng nghĩa khí, trọng sự hùng hổ, trọng cả sự quả cảm liều mình.
Người đứng đầu Cuồng Hỏa được mệnh danh là Xích Quỷ, cao to vạm vỡ, xăm trổ khắp người. Ánh mắt lúc nào cũng âm trầm. Chỉ cần một cái nhíu mày cũng khiến người ta kinh sợ.
Hai bang phái thủy hỏa bất dung. Đã mấy chục đời không nhìn nhau vừa mắt. Mâu thuẫn, giao tranh diễn ra như cơm bữa.
Đến độ người của cả hai bang, từ trên xuống dưới, chỉ cần nhìn thấy nhau, không cần nói gì liền theo thói quen tự động rút súng.
**2**.
Ngày hôm nay có vụ tranh chấp địa bàn vô cùng quan trọng.
Từ Liên ung dung từ tốn bước ra khỏi xe. Dẫn đầu đám đàn em đi về phía người đàn ông mặc tây phục cao lớn trước mặt.
Theo thỏa thuận từ trước, mỗi bên không được mang theo quá mười người. Nhưng ít người không có nghĩa là bầu không khí bớt đi phần căng thẳng. Đàn em hai bên nghiến răng nghiến lưỡi nhìn nhau. Bọn họ còn chưa nói câu nào, tay đã chạm vào hàng sắt.
Từ Liên, cầm tẩu thuốc trên tay, nhẹ nhàng thong thả nói:
"Hắc Viêm, là chỗ quen biết lâu năm, tôi sẽ thân thiện nhỏ nhẹ nói với anh thế này. Khu vực bến cảng năm xưa là nơi các cụ nhà tôi lập nghiệp khai tông. Rất không may thiên địa chuyển dời, nhất thời để lọt vào tay lũ người tây. Bây giờ giành lại được cơ nghiệp của tổ tiên, tôi không có ý định để người khác động vào. Vũ khí nhiều cũng vậy, quân số đông cũng vậy, tôi đều không quan tâm."
Người đàn ông đối diện đứng khoanh tay, tư thế như hùm sư, cười nhạt khinh mạn nói: "Từ Liên, anh của cậu chỉ là thằng ất ơ tự mình đi lên bằng hai bàn tay trắng. Anh không phải đại công tử của gia tộc lâu đời mấy trăm năm, cũng không có cơ nghiệp tổ tiên để lại. Nhưng cậu cũng biết tính anh rồi, thích cái gì là giành cho bằng được. Ai nói gì cũng không nghe. Đặc biệt là mấy đứa thích nói chuyện hoa mỹ từ tốn, anh của cậu cảm thấy ngứa tai, càng không thích nghe."
Hắn châm một điếu thuốc lá, nhả khỏi: "Thế cậu có thể làm gì đây?"
Từ Liên thở dài, nhìn lên trời: "Xem ra trời sắp mưa rồi."
Nói rồi liền đưa tay vào trong áo.
"Thuận tiện rửa sạch nơi này cũng tốt."
Cậu lên đạn nòng súng.
Mai phục bố trí sẵn ở hai bên lúc này cũng rời khỏi chỗ ẩn nấp, bao vây lấy mười một người bang Cuồng Hỏa.
**3**.
Từ Liên nhếch môi: "Nếu bây giờ anh muốn điều chỉnh tác phong lời nói, tôi cũng không ngại để anh quay đầu là bờ đâu."
Hắc Viêm cùng đàn em bị bao vây, vẫn cao giọng nói: "Đại thiếu gia! Cậu cũng thật tâm cơ thủ đoạn!"
"Quá khen."
"Thế nhưng vẫn còn thua anh của cậu một chút."
Vừa dứt lời, mai phục của bang Cuồng Hỏa liền xuất hiện. Số lượng gấp đôi người của bang Thủy Lưu.
**4**.
"Chết tiệt! Lão gia, bọn chúng làm sao biết được bên ta sắp xếp mai phục! Đã vậy còn nắm rõ số lượng!!"
"Chẳng lẽ phe ta có nội gián!"
Đàn em phía sau Từ Liên bắt đầu xì xầm. Sắc mặt Từ Liên liền trở nên căng thẳng.
"BỎ SÚNG XUỐNG!!!"" Hắc Viêm đột ngột quát to.
"KHÔNG ĐƯỢC BỎ!!!"
Từ Liên vẫn giữ nguyên súng, trừng mắt nhìn Hắc Viêm. Thế nhưng sắc mặt y càng căng thẳng, Hắc Viêm càng lộ rõ vẻ đắc ý.
Hắn nhếch môi, thản nhiên đi về phía nòng súng.
"Cậu cũng ngoan cường lắm. Anh thích cậu ở điểm này! Thế nhưng dù sao cũng đứng sát mép vực rồi, cậu muốn bóp co lấy mạng anh để rồi cùng đám đàn em hy sinh anh dũng hay là..."
Hắn tiến về phía y. Nóng súng trên tay Từ Liên bây giờ đã áp sát trên ngực hắn. Hắc Viêm vẫn không chút lo lắng, đắc ý nói: "...hay là muốn để mọi người ở đây an toàn rời khỏi, không ai phải chết?"
**5**.
Bang Thủy Lưu găp biến động lớn.
Lão gia của bọn họ đi nói chuyện địa bàn với bọn người Cuồng Hỏa, không ngờ bị trúng kế.
Để bảo vệ đàn em, lão gia đồng ý một thân một mình đi đến bang Cuồng Hỏa "làm khách," hiện tại sống chết chưa rõ.
Các nhân vật cấp cao không còn cách nào khác.
Phải dùng tới nội gián cài vào phe địch.
**6**.
Hắc Viêm nói với người trong điện thoại.
"Hiểu rồi, cậu cứ tiếp tục điều tra đi!"
Nói rồi liền cúp máy.
"Mấy đứa nhỏ gọi báo, hình như có dấu vết người của Thủy Lưu trong bang."
Hắn quay sang nhìn người đang ngồi trên ghế, hay tay bị còng ra phía sau.
"Từ Liên, cậu cài người vào chỗ anh sao?"
Từ Liên ngẩng đầu lên, nhã nhặn hất cằm nói: "Không chỉ đơn giản là cài người, mà còn làm tới nhân vật có tiếng nói trong bang Cuồng Hỏa các anh."
Hắc Viêm nhếch mày đầy hứng thú: "Đến mức như vậy sao."
Vừa nói vừa tiến lại chỗ y.
Từ Liên: "Người này có thẩm quyền tự ý vào nơi ở của anh. Biết tin tôi bị anh bắt, người nọ chắc hiện tại đang tính cách giải thoát cho tôi."
Hắn thô bạo túm lấy chiếc cằm tinh xảo, kiên nhẫn hỏi: "Mất bao lâu để hắn cứu cậu khỏi anh đây?"
Từ Liên nhếch môi: "Tầm ba ngày."
"Ba ngày?" Hắc Viêm sững sờ: "Trong thời gian ít ỏi như vậy mà đã đưa cậu rời khỏi đây rồi sao? Tại sao cậu lại cài vào bên anh một người tài giỏi được việc như vậy? Kiếm một tên ngốc ngốc vô dụng không phải hay hơn sao?"
Từ Liên nhún vai: "Phải làm như thật tôi mới không bị cấp dưới nghi ngờ. Sau này tôi trốn thoát, cấp dưới anh cũng không nghi ngờ anh. Hơn nữa..."
Một chân y nâng lên, vòng qua eo hắn. Chân còn lại thì cạ cạ khiêu khích bộ vì nào đó.
"...nếu đã biết thời gian ít ỏi thì đừng có lãng phí."
"Ừm!" Hắc Viêm mỉm cười, cúi xuống hôn lên môi y.
**7**.
Hai người bọn họ quen nhau lúc Từ Liên du học ở nước ngoài. Hắc Viêm khi đó chỉ là một tên đàn em nho nhỏ trong bang Cuồng Hỏa, theo đàn anh đi công tác.
Cả hai đều giấu đối phương thân phận xã hội đen của mình.
Đến khi phát hiện ra sự thật thì bọn họ đã lén lút hẹn hò được năm năm. Cùng lúc này thì Hắc Viêm được lão đại tiền nhiệm truyền ngôi cho, mà Từ Liên cũng bị ông nội gọi về thừa kế gia nghiệp.
Hai người bọn họ cứ lén lén lút lút như vậy cho đến tận bây giờ.
**8**.
Nửa đêm, hai người trần trụi nằm trong chăn ôm nhau ngủ.
Đang yên tĩnh, Từ Liên nhắm mắt thì thào nói: "Bến cảng...?"
"Của cậu." Hắn nhanh gọn đáp.
Không gian lại một lần nữa yên tĩnh.
____________________
**Lời tác giả**: vụ ghi trên lưu ý là tui đùa chút cho vui ấy mà hahaha.
Xin gửi lời cảm ơn đến top 5 fan tuần qua:
**1. Lọt hố đam rồi** ????????????
**2. Nấm**
**3. Trần Ngọc** ????
**4. Mizuno Aoko**
**5. Anh Queen**.
Năm bạn trên có thể gởi yêu cầu về thể loại, mình sẽ viết một **oneshot** thân tặng.
Ngoài ra xin được gửi lên cảm ơn đến top 10: (*°□°), Boo2410, Annvynguyễn, Pek Bụt Chimte.
Mọi người đừng quên vote và tặng quà để ủng hộ tác giả nha!!!
___________________________
Lưu ý: chương này nói về tội phạm, không khí căng thẳng, đen tối, bạo lực, thận trọng khi xem.
___________________________
**1**.
Ở miền nam đất nước, có hai thế lực chia nhau thống trị thế giới ngầm.
Thế lực thứ nhất là bang Thủy Lưu, là gia tộc gốc gác lâu đời. Bọn họ trọng truyền thống, trọng kỷ luật, trọng cả cách cư xử.
Người đứng đầu bang Thủy Lưu tính tình điềm đạm, từ hành vi đến ngôn từ đều nhã nhặn nhẹ nhàng. Nhìn y, ai cũng cho rằng y là học giả tri thức nào đấy chứ không phải trùm xã hội đen.
Thế lực thứ hai là bang Cuồng Hỏa. Bọn họ trọng nghĩa khí, trọng sự hùng hổ, trọng cả sự quả cảm liều mình.
Người đứng đầu Cuồng Hỏa được mệnh danh là Xích Quỷ, cao to vạm vỡ, xăm trổ khắp người. Ánh mắt lúc nào cũng âm trầm. Chỉ cần một cái nhíu mày cũng khiến người ta kinh sợ.
Hai bang phái thủy hỏa bất dung. Đã mấy chục đời không nhìn nhau vừa mắt. Mâu thuẫn, giao tranh diễn ra như cơm bữa.
Đến độ người của cả hai bang, từ trên xuống dưới, chỉ cần nhìn thấy nhau, không cần nói gì liền theo thói quen tự động rút súng.
**2**.
Ngày hôm nay có vụ tranh chấp địa bàn vô cùng quan trọng.
Từ Liên ung dung từ tốn bước ra khỏi xe. Dẫn đầu đám đàn em đi về phía người đàn ông mặc tây phục cao lớn trước mặt.
Theo thỏa thuận từ trước, mỗi bên không được mang theo quá mười người. Nhưng ít người không có nghĩa là bầu không khí bớt đi phần căng thẳng. Đàn em hai bên nghiến răng nghiến lưỡi nhìn nhau. Bọn họ còn chưa nói câu nào, tay đã chạm vào hàng sắt.
Từ Liên, cầm tẩu thuốc trên tay, nhẹ nhàng thong thả nói:
"Hắc Viêm, là chỗ quen biết lâu năm, tôi sẽ thân thiện nhỏ nhẹ nói với anh thế này. Khu vực bến cảng năm xưa là nơi các cụ nhà tôi lập nghiệp khai tông. Rất không may thiên địa chuyển dời, nhất thời để lọt vào tay lũ người tây. Bây giờ giành lại được cơ nghiệp của tổ tiên, tôi không có ý định để người khác động vào. Vũ khí nhiều cũng vậy, quân số đông cũng vậy, tôi đều không quan tâm."
Người đàn ông đối diện đứng khoanh tay, tư thế như hùm sư, cười nhạt khinh mạn nói: "Từ Liên, anh của cậu chỉ là thằng ất ơ tự mình đi lên bằng hai bàn tay trắng. Anh không phải đại công tử của gia tộc lâu đời mấy trăm năm, cũng không có cơ nghiệp tổ tiên để lại. Nhưng cậu cũng biết tính anh rồi, thích cái gì là giành cho bằng được. Ai nói gì cũng không nghe. Đặc biệt là mấy đứa thích nói chuyện hoa mỹ từ tốn, anh của cậu cảm thấy ngứa tai, càng không thích nghe."
Hắn châm một điếu thuốc lá, nhả khỏi: "Thế cậu có thể làm gì đây?"
Từ Liên thở dài, nhìn lên trời: "Xem ra trời sắp mưa rồi."
Nói rồi liền đưa tay vào trong áo.
"Thuận tiện rửa sạch nơi này cũng tốt."
Cậu lên đạn nòng súng.
Mai phục bố trí sẵn ở hai bên lúc này cũng rời khỏi chỗ ẩn nấp, bao vây lấy mười một người bang Cuồng Hỏa.
**3**.
Từ Liên nhếch môi: "Nếu bây giờ anh muốn điều chỉnh tác phong lời nói, tôi cũng không ngại để anh quay đầu là bờ đâu."
Hắc Viêm cùng đàn em bị bao vây, vẫn cao giọng nói: "Đại thiếu gia! Cậu cũng thật tâm cơ thủ đoạn!"
"Quá khen."
"Thế nhưng vẫn còn thua anh của cậu một chút."
Vừa dứt lời, mai phục của bang Cuồng Hỏa liền xuất hiện. Số lượng gấp đôi người của bang Thủy Lưu.
**4**.
"Chết tiệt! Lão gia, bọn chúng làm sao biết được bên ta sắp xếp mai phục! Đã vậy còn nắm rõ số lượng!!"
"Chẳng lẽ phe ta có nội gián!"
Đàn em phía sau Từ Liên bắt đầu xì xầm. Sắc mặt Từ Liên liền trở nên căng thẳng.
"BỎ SÚNG XUỐNG!!!"" Hắc Viêm đột ngột quát to.
"KHÔNG ĐƯỢC BỎ!!!"
Từ Liên vẫn giữ nguyên súng, trừng mắt nhìn Hắc Viêm. Thế nhưng sắc mặt y càng căng thẳng, Hắc Viêm càng lộ rõ vẻ đắc ý.
Hắn nhếch môi, thản nhiên đi về phía nòng súng.
"Cậu cũng ngoan cường lắm. Anh thích cậu ở điểm này! Thế nhưng dù sao cũng đứng sát mép vực rồi, cậu muốn bóp co lấy mạng anh để rồi cùng đám đàn em hy sinh anh dũng hay là..."
Hắn tiến về phía y. Nóng súng trên tay Từ Liên bây giờ đã áp sát trên ngực hắn. Hắc Viêm vẫn không chút lo lắng, đắc ý nói: "...hay là muốn để mọi người ở đây an toàn rời khỏi, không ai phải chết?"
**5**.
Bang Thủy Lưu găp biến động lớn.
Lão gia của bọn họ đi nói chuyện địa bàn với bọn người Cuồng Hỏa, không ngờ bị trúng kế.
Để bảo vệ đàn em, lão gia đồng ý một thân một mình đi đến bang Cuồng Hỏa "làm khách," hiện tại sống chết chưa rõ.
Các nhân vật cấp cao không còn cách nào khác.
Phải dùng tới nội gián cài vào phe địch.
**6**.
Hắc Viêm nói với người trong điện thoại.
"Hiểu rồi, cậu cứ tiếp tục điều tra đi!"
Nói rồi liền cúp máy.
"Mấy đứa nhỏ gọi báo, hình như có dấu vết người của Thủy Lưu trong bang."
Hắn quay sang nhìn người đang ngồi trên ghế, hay tay bị còng ra phía sau.
"Từ Liên, cậu cài người vào chỗ anh sao?"
Từ Liên ngẩng đầu lên, nhã nhặn hất cằm nói: "Không chỉ đơn giản là cài người, mà còn làm tới nhân vật có tiếng nói trong bang Cuồng Hỏa các anh."
Hắc Viêm nhếch mày đầy hứng thú: "Đến mức như vậy sao."
Vừa nói vừa tiến lại chỗ y.
Từ Liên: "Người này có thẩm quyền tự ý vào nơi ở của anh. Biết tin tôi bị anh bắt, người nọ chắc hiện tại đang tính cách giải thoát cho tôi."
Hắn thô bạo túm lấy chiếc cằm tinh xảo, kiên nhẫn hỏi: "Mất bao lâu để hắn cứu cậu khỏi anh đây?"
Từ Liên nhếch môi: "Tầm ba ngày."
"Ba ngày?" Hắc Viêm sững sờ: "Trong thời gian ít ỏi như vậy mà đã đưa cậu rời khỏi đây rồi sao? Tại sao cậu lại cài vào bên anh một người tài giỏi được việc như vậy? Kiếm một tên ngốc ngốc vô dụng không phải hay hơn sao?"
Từ Liên nhún vai: "Phải làm như thật tôi mới không bị cấp dưới nghi ngờ. Sau này tôi trốn thoát, cấp dưới anh cũng không nghi ngờ anh. Hơn nữa..."
Một chân y nâng lên, vòng qua eo hắn. Chân còn lại thì cạ cạ khiêu khích bộ vì nào đó.
"...nếu đã biết thời gian ít ỏi thì đừng có lãng phí."
"Ừm!" Hắc Viêm mỉm cười, cúi xuống hôn lên môi y.
**7**.
Hai người bọn họ quen nhau lúc Từ Liên du học ở nước ngoài. Hắc Viêm khi đó chỉ là một tên đàn em nho nhỏ trong bang Cuồng Hỏa, theo đàn anh đi công tác.
Cả hai đều giấu đối phương thân phận xã hội đen của mình.
Đến khi phát hiện ra sự thật thì bọn họ đã lén lút hẹn hò được năm năm. Cùng lúc này thì Hắc Viêm được lão đại tiền nhiệm truyền ngôi cho, mà Từ Liên cũng bị ông nội gọi về thừa kế gia nghiệp.
Hai người bọn họ cứ lén lén lút lút như vậy cho đến tận bây giờ.
**8**.
Nửa đêm, hai người trần trụi nằm trong chăn ôm nhau ngủ.
Đang yên tĩnh, Từ Liên nhắm mắt thì thào nói: "Bến cảng...?"
"Của cậu." Hắn nhanh gọn đáp.
Không gian lại một lần nữa yên tĩnh.
____________________
**Lời tác giả**: vụ ghi trên lưu ý là tui đùa chút cho vui ấy mà hahaha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất