Quy Ẩn Hương Dã

Chương 31

Trước Sau
Hà Trân ngồi trong phòng mình, nhìn chén thuốc đen sì trong tay, có chút lo sợ. Thuốc này là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của y, nếu vô dụng, có lẽ y phải mang dáng vẻ như quỷ này sống hết đời.

Hà Trân cắn răng, một hơi nuốt hết chén thuốc xuống bụng, vị đắng tràn lan trong miệng, làm y nhíu chặt lồng mày.

Uống xong, y đặt chén lên bàn, thở ra một hơi thật dài, không biết có phải là do thuốc còn nóng hay không, làm cho dạ dày y cảm thấy nóng muốn bỏng.

Hà Trân đứng lên, muốn cầm chén không xuống nhà bếp. Cảm giác nóng rát từ bụng đột nhiên trào lên, chén thuốc bị đụng rơi xuống mặt đất, vỡ thành từng mảnh.

Hà Trân ôm lấy bụng, mồ hôi túa ra trên trán. Cảm giác nóng rực càng lúc càng gia tăng, biến thành nóng bỏng, tựa như có mồi lửa bên trong người y, thiêu đốt dạ dày y đến nát nhừ.

“Ngô!” Hà Trân nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ, cuộn chặt người.

Vốn cho rằng loại cảm giác này sẽ từ từ biến mất theo thời gian, nhưng trái lại, cảm giác nóng bỏng còn lan ra toàn thân, cả người y như bị đặt trên đống lửa, lửa nóng không ngừng thiêu đốt xác thịt của y.

“A… A!!” Hà Trân giãy dụa, ngã lăn ra đất, không ngừng lăn lộn, muốn dập tắt ‘lửa’ trên người, nhưng ‘lửa’ kia lại theo sát y như hình với bóng.

Bọng bước trên người bị vỡ ra, cọ lên mặt đất đau nhức, lúc này, loại đau đớn từ vết thương lại không đáng kể, Hà Trân thét lên thê thảm, kinh động đến tất cả người đang ngủ trong nhà.

“Trân Nhi, làm sao vậy?” Tiền thị dẫn đầu đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Hà Trân đang lăn lộn trên mặt đất, đụng trái đụng phải, làm đổ cả bàn, Tiền thị quá mức sợ hãi.

Hà Thiên vừa khoác vội áo ngoài chạy đến, nhìn thấy trong phòng một mảng hỗn độn, cũng giật nảy mình: “Có chuyện gì?”

Đám tiểu bối đứng trước cửa, nghe thấy tiếng kêu thảm nhe bị cắt da xẻo thịt đều bị dọa cho sợ run.

“Trân Nhi, Trân Nhi!” Tiền thị muốn tiến lên đỡ Hà Trân dậy, lại bị động tác kịch liệt của y ngăn không cho đến gần. Nàng đành phải chân tay luống cuống đứng nhìn: “Ngươi đừng dọa nương a, ngươi làm sao thế này?”

“Trong phòng có mùi thuốc, có phải nó uống thuốc gì hay không?”. Hà Thiên vừa vào trong đã ngửi thấy mùi vị.

“Thuốc? Thuốc!” Nhắc đến thuốc, Tiền thị liền nhớ ra. Hôm nay lão đại phu trên trấn có nói qua, sau khi uống thuốc này vào sẽ phi thường thống khổ.

Hà Thiên nhìn nàng ngờ ngợ, vội hỏi: “Có phải ngươi biết đúng không? Hôm nay có phải các ngươi lên trấn mua thuốc?”

Tiền thị chột dạ nhìn Hà Thiên, hôm nay mua thuốc tốn nhiều tiền như vậy, nàng đâu dám nói với hắn, nghĩ dấu được ngày nào hay ngày đó, nhưng xảy ra chuyện này, làm sao dấu được nữa. Tiền thị đành phải gật đầu, kể lại toàn bộ quá trình xem bệnh cùng lời dặn của đại phu.

“Ba trăm văn một thang thuốc?” Hà Thiên trợn mắt: “Vậy chẳng phải ngươi mua năm thang thuốc kia tốn mất một lượng bạc?”



“Ta… Ta không phải là nghĩ chỉ có trị hết bênh cho Trân Nhi, nó mới có thể gả đến nhà tốt sao.” Trong lòng Tiền thị đương nhiên biết là quý, nhưng nếu Hà Trân có thể cho người có tiền, chẳng phải có thể lấy lại được à.

“Ngươi…” Hà Thiên chỉ về phía nàng, nói không ra lời, tuy lời này có đạo lý, nhưng nào có việc gì là tuyệt đối, đây chính là bạc trắng bóng đó!

“A!!” Trên đất, Hà Trân kêu thảm một tiếng, đụng đổ cái ghế, phối hợp với vết bọng nước bong tróc trên mặt y, nhìn vô cùng đáng sợ.

Ca nhi nhà mình biến thành bộ dạng như quỷ thế này, Hà Thiên cũng không biết phải nói gì, cuối cùng phất tay áo rời khỏi.

“Cha nương thật đúng là càng ngày càng bất công!” Trịnh thị không hài lòng bĩu môi, thấp giọng nói với mấy người khác: “Một lượng bạc cứ tùy tiện hoang phí như vậy.”

“Một lượng bạc?” Lưu thị nhìn qua: “Không nghe thấy nương nói sao? Một lượng bạc mua năm thang thuốc, nhưng bệnh này của nó năm thang còn chưa xong đâu.”

Sắc mặt hai huynh đệ Hà Phú, Hà Quý cũng không tốt, nếu chỉ hoa một lần thì thôi, đằng này về sau Hà Trân còn phải uống mỗi ngày, thì phải tốn bao nhiêu?

“Các ngươi còn đứng ở đó làm gì? Nhanh qua giúp đỡ!” Hà thị không thể nào đến gần Hà Trân, nhìn thấy nhi tử, con dâu chỉ biết đứng ngốc ở đó, mở miệng gọi.

Mấy người vội vàng đi qua, bắt tay, túm chân, trong lúc thống khổ, sức lực Hà Trân lớn đến kinh người, mấy lần đều bị y tránh thoát. Trên tay Hà Phú còn bị y cào xước mấy vết. Đến khi đem được y lên giường, năm người đều một thân mồ hôi.

“Hai tức phụ nhi, nhanh đi lấy sợ dây thừng đến đây!” Chỉ cần không giữ chặt y, Hà Trân sẽ lại lăn lộn. Tiền thị cắn răng, quyết định trói người lại, dù sao cũng tốt hơn là để y làm chính mình bị thương.

Trịnh thị chạy đi tìm dây thừng đến, trói tay trói chân Hà Trân cột vào giường. Vì tránh cho y cắn phải lưỡi, Tiền thị còn nhét khăn vải vào miệng y.

“Nương, thuốc này uống vào dọa người như vậy, đến cùng có hữu dụng hay không a? Chắc là các ngươi bị lừa gạt rồi!” Hà Quý nhìn Hà Trân dù bị trói chặt vẫn không ngừng giãy dụa, lương lự hỏi.

Thực ra trong lòng Tiền thị cũng không dám chắc, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Đừng nói mò, chúng ta đến y quán có tiếng trên trấn, nếu lừa gạt không phải tự đạp đổ bát cơm của mình sao.”

Nghe Tiền thị khẳng định như vậy, Hà Quý cũng không dám chất vấn nữa. Hắn lại mong thuốc kia vô dụng, như vậy mới không cần tốn bạc nữa.

“Ba trăm văn một thang thuốc, thật là quý giá.” Hà Phú lẩm bẩm. Cả nhà tiêu dùng một tháng cũng không đến ba trăm văn, thế mà cứ vậy mua thang thuốc uống được mấy ngụm liền xong ba trăm văn.

“Làm sao? Ngươi cũng muốn quở trách ta?” Tiền thị lườm hắn, vốn đã đau lòng bạc, bị Hà Thiên mắng cũng đành chịu, thế mà nhi tử của nàng cũng dám nói nàng!

“Con không có ý này!” Thấy nàng tức giận, Hà Phú liên tục xua tay.

“Được rồi, ta biết trong lòng các ngươi đang nghĩ gì!” Tiền thị cũng không thật sự phát giận: “Tiêu phí nhiều bạc trên người Trân Nhi như vậy khiến các ngươi không vui, nhưng các ngươi cũng phải ngẫm lại, chỉ có chữa khỏi cho Trân Nhi, mới có thể tìm nhà chồng tốt cho nó, chúng ta mới có ngày tháng tốt lành.”



Lưu thị cùng Trịnh thị lặng lẽ liếc nhìn nhau, trong mắt đều là khinh thường. Hà Trân cái dạng gì trong lòng các nàng rõ ràng, Kỳ Việt ở ngay trước mắt còn không bắt được, chớ nói gì người khác ở cách xa vạn dặm.

Hà Phú, Hà Quý cũng do dự, nhưng người đang nằm ở đó, bọn họ cũng không có cách nào tiếp tục nói gì. Tuy lúc này thần trí y mơ hồ, cũng không chắc là y không nghe được lời bọn họ nói.

Cuối cùng, Tiền thị tạm thời lưu lại phòng Hà Trân trông coi y, những người khác thì về phòng, hài tử còn ngủ trong phòng đâu, nếu lỡ tỉnh dậy không thấy ai, sợ là muốn khóc rống.

Hôm sau, Hà Trân tỉnh lại, toàn thân đều đau nhức, tối qua, lúc cảm giác đau đớn giảm bớt, y bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Y thậm chí còn chưa tỉnh táo hẳn, chậm rãi ngồi dậy. Sau khi y ngủ, Tiền thị đã cởi dây trói cho y. Hà Trân cúi đầu nhìn tay mình, bỗng nhiên mở to mắt.

Hà Trân giày cũng không mang, gấp gáp chạy đến bên chậu rửa mặt soi soi. Da y không nổi bọng nước mới, vết thương bong tróc cũ cũng đã bắt đầu kết vảy, y khôi phục rồi!

Hà Trân quả thực vui đến phát khóc, cho dù hôm qua phải chịu đựng một canh giờ sống không bằng chết, nhưng chỉ cần có thể tốt lên, hết thảy đều đáng giá.

Tiền thị bưng chén cháo vào phòng y, nhìn thấy y chân trân ghé vào chậu rửa mặt: “Sao ngươi lại không mang giày vào?”

“Nương!” Hà Trân ngẩng đầu, vẻ mặt kinh hỏ chạy đến trước mặt nàng: “Nương nhìn mặt của con đi!”

Tiền thị nhìn nhìn, cũng phát hiện y tốt lên, nàng buông chén, ôm lấy vai y: “Trân Nhi, mặt ngươi khôi phục rất nhiều, thuốc này thật đúng là có tác dụng!”

“Dùng thêm mấy ngày nữa con liền có thể khôi phục như lúc ban đầu!” Rốt cuộc không cần phải chịu đựng đau ngứa cùng ánh mặt dè dặt của người khác, y vui vẻ vô cùng. Nhưng một giây sau, nụ cười của y biến mất: “Thế nhưng, nương, thuốc của con chỉ đủ dùng trong năm ngày.”

Hà Trân nhắc đến việc này, vui vẻ trong lòng Tiền thị cũng tan đi không còn sót lại chút nào. Thuốc tuy tốt, nhưng cũng cần dùng bạc trắng đổi lấy, chẳng khác nào cắt mất một miếng thịt trên người màng.

“Nương ~” Hà Trân ôm lấy cánh tay Tiền thị: “Chỉ có chữa khỏi bệnh cho con, con mới có thể đi tìm Kỳ Việt thân cận a.”

“Chuyện mua thuốc này, bây giờ ngươi phải đi tìm cha ngươi nói.” Tiền thị không làm chủ được, nếu lại tùy tiện dùng tiền cho y, sợ rằng nàng sẽ bị đương gia trừng trị.

“Cha biết rồi?” Hà Trân ngạc nhiên, hôm qua y đau đớn đến mất lý trí, cho nên cái gì cũng không biết.

“Động tĩnh lớn như vậy, chớ nói cha ngươi, hàng xóm xung quanh sợ cũng nghe thấy.” Tiếng kêu thảm của y hôm qua, sợ là truyền đến nửa cái thôn.

Hà Trân nhếch miệng, lúc đầu y cũng nghĩ như Tiền thị, có thể dấu ngày nào hay ngày đó, nhưng y lại đánh giá thấp tác dụng phụ của thuốc kia, không ngờ nó lại đau đớn đến như vậy.

Gần đây y nháo ra những chuyện kia, làm cho cha nhìn thấy y đã thấy phiền, đi cầu cha mua thuốc cho y, sợ là có chút khó khăn, nhưng mặc kệ ra sao, y không thể không tiếp tục uống thuốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau