Quỷ Biết Ta Đã Trải Qua Những Gì
Chương 8: Shock! Vô Tướng Thanh Lê đổi chủ? Diệp Diêm Vương đưa ra tín vật định tình!
Có thể tìm ra gốc rễ của vấn đề nhưng không nhất định tìm được cách giải quyết cho vấn đề.
Mặc dù Bùi Ngọc rất không đáng tin cậy nhưng anh ta trước mắt là thiên sư bắt quỷ có thể tìm được, Hề Gia kể lại sự việc vừa rồi cho Bùi Ngọc nghe.
Bùi Ngọc sửng sốt: "Hai mẹ con kia là quỷ?"
Hề Gia khẽ lắc đầu: "Tôi đã nhìn thấy không ít quỷ, người bình thường khó có thể gặp được, trừ phi lệ quỷ oán khí rất nặng, người bình thường mới có khả năng nhìn thấy vào ban đêm. Bọn họ có thể không phải quỷ, cậu bé kia có nhiệt độ cơ thể, còn người phụ nữ trên người tuy nồng nặc mùi máu nhưng không có vẻ gì là quỷ.
Bùi Ngọc trừng to mắt: "Làm sao lại có mùi máu tanh?! Không phải là..."
Hề Gia mặt vô cảm nói: "Vậy mà cũng không cho người ta trưa nay ăn gà nữa, không thấy người ta đang cắt tiết nửa chừng hã."
Bùi Ngọc: "...Hmm"
Bé gà: "Em có tội tình gì..."
Trong cầu thang, hai cánh cửa đóng chặt, chặn hết khí tức từ bên trong hai căn nhà. Ở cái chậu thiết đặt góc tường, giữa đống tiền giấy cháy sém, tia lửa cuối cùng cũng từ từ mờ đi.
Sau khi rời khỏi đó, Bùi Ngọc lấy ra bốn khối sắt đen trông rất lạ từ chiếc túi nhỏ mà hắn mang theo bên mình. Khối sắt này có hình dạng giống con quay mà lúc còn nhỏ nhiều người hay chơi, nó có dạng một hình nón cứng cáp, toàn thân trong suốt, có một chấm đỏ như máu ở dưới cùng. Khi Bùi Ngọc quay khối sắt, chấm đỏ như máu ở phía dưới nhẹ nhàng rung động. Lúc ấy Hề Gia mới phát hiện thì ra chấm đó là nơi trong suốt đựng vài giọt máu đỏ tươi.
Hề Gia rất hứng thú nên nhìn tới nhìn lui, Bùi Ngọc đắc ý nói: "Anh cũng nhìn ra cái túi tôi rất thời trang đúng không?"
Nghe vậy, Hề Gia giật mình, chuyển tầm mắt từ khối sắt sang túi của Bùi Ngọc, rồi: "..."
Vẻ mặt Bùi Ngọc khoe khoang vừa vỗ vào cái túi nhỏ màu xanh sẫm, họa tiết rồng đen được thêu trên bề mặt túi, trên khóa của chiếc túi là một viên ngọc mắt mèo trắng*. Đây là một viên ngọc mắt mèo cực kỳ kỳ lạ, khi Hề Gia nhìn kỹ thì phát hiện nó bỗng dưng chớp chớp mắt, giống như một con mèo thật.
Bùi Ngọc cho biết: "Đây là chiếc túi Càn khôn mà tôi đã bỏ ra 88 điểm để mua từ Thiên Công Trai. Nó chỉ mới lên kệ vào cuối tháng trước, hàng độc một chiếc duy nhất vậy mà tôi đã giật được. Đây là món thời trang nhất năm nay đấy, bất kể là màu sắc, hoa văn. Chiếc túi thời trang nhất trong vòng kết nối là chiếc túi Huyền long Càn khôn của tôi. Anh thấy sao?"
Hề Gia: "...Nhìn có vẻ gay gay."
Bùi Ngọc: "Gì cơ?"
Hề Gia miễn cưỡng cười: "Nhìn rất có khí phách."
Bùi Ngọc: "Đúng rồi."
Bùi thần côn sau khi được khích lệ càng chú tâm bố trí kết giới hơn.
Hắn đem bốn con quay chôn ở bốn góc Đông Tây Nam Bắc, các mũi nhọn màu đỏ được cắm vào đất, đến khi mũi nhọn cuối được cắm vào, Bùi Ngọc lấy một tờ bùa chú màu vàng, nhẹ giọng đọc nó lên.
"Thiên địa tự nhiên, uế khí phân tán, động trung huyền hư, hoảng lãng thái nguyên. Bát phương uy thần, sử ngã tự nhiên. Trung sơn thần chú, nguyên thủy ngọc văn; án hành ngũ nhạc, tứ hải tri văn. Ma vương thúc thủ, thị vệ ngã hiên; hung uế tiêu tán, đạo khí trường tồn. Cấp cấp như luật lệnh!"
*Chú ở trên là Tịnh Thiên Địa Chú, một trong tám bát đại thần chú trong Đạo giáo.
"Định!"
Lá bùa không hề có lửa vậy mà trên không lại tự cháy, bốn đạo huyết từ bốn góc bắn về phía lòng bàn tay của Bùi Ngọc, hắn lật tay nắm lấy bốn đạo huyết nối vào nhau, tay phải siết chặt, hắn đột ngột đập xuống đất, ấn bốn đạo huyết trên mặt đất.
Bốn sợi tơ đó dường như có ý thức sinh mệnh, giằng co không ngừng trong tay Bùi Ngọc, hắn đột nhiên cắn ngón tay, nhấn giọt máu từ đầu ngón tay vào điểm giao nhau của bốn đạo huyết.
Ầm!
Huyết châu trấn tứ tuyến, tứ tuyến trấn âm tà.
Hề Gia nhìn lên bầu trời, thấy một tia nắng vàng đang từ từ chiếu qua các đám mây rọi xuống khu dân cư. Bầu không khí u ám bao trùm khắp cộng đồng từ từ tan biến, những cư dân vừa nãy như thây ma đột nhiên trở nên có sức sống, những người phụ nữ trò chuyện cười đùa vui vẻ, những người già tập thể dục trở nên hăng hái hơn.
Chỉ có tòa nhà trước mặt họ vẫn bị bao trùm bởi một luồng khí đen mạnh mẽ.
Bùi Ngọc mút ngón tay, đợi đến khi các ngón tay ngừng chảy máu mới nói: "Tôi chỉ có thể cách ly âm khí trong tòa nhà này để không phát tán ra ngoài. Khí huyết của tôi không tốt, sợ không thể trấn áp âm khí được lâu, đợi chút, tôi lên Thiên Công Trai đặt mua Huyết Tích Tử của Diệp Diêm Vương."
Hề Gia ngạc nhiên: "Huyết Tích Tử*?"
*Huyết Tích Tử: giọt máu
"Tôi vừa rồi dùng Huyết Tích Tử để trấn áp âm khí. Anh không nhìn thấy sao? Tôi vừa lấy ra bốn Huyết Tích Tử. Anh có thấy vết máu chỗ đầu nhọn không? Là máu của tôi." Huyết Tích Tử sát khí mạnh, cho dù tôi là chủ nhân của chúng nhưng bọn chúng có vẻ cũng không nghe lời, chỉ có thể dùng máu của tôi để áp chế chúng."
Vừa nói Bùi Ngọc vừa lấy điện thoại di động ra, nhấp vào tài khoản chính thức "Quỷ Biết Ta Đã Trải Qua Những Gì" và nhấp vào thanh tùy chọn có tên "Thiên Công Trai" bên dưới. Ngay sau khi anh nhấn nút, Weidian* xuất hiện trước mắt Hề Gia.
*Weidian: là một nền tảng thương mại điện tử trên điện thoại di động của Wechat, hay còn gọi là WeChat Store.
Hề Gia: "..."
Bùi Ngọc: "Để tôi kiếm chút, Huyết Tích Tử... Ah, đây rồi, Huyết Tích Tử của Diệp Diêm Vương lượt mua đứng hạng 2."
Hề Gia chú ý thấy rằng dưới danh sách Huyết Tích Tử, doanh số cao nhất chính là: "Nam Dịch - Huyết Tích Tử" Cậu không khỏi thắc mắc tại sao Huyết Tích Tử hạng nhì bán còn nhiều hơn Huyết Tích Tử hạng nhất. khi xem giá cả hai loại, cậu mới hiểu ra vấn đề.
Nam Dịch - Huyết Tích Tử: 8 điểm/giọt
Diệp Diêm Vương - Huyết Tích Tử: 18 điểm/giọt
Thì ra giới Huyền Học cũng ham đồ rẻ!
...Không đúng nha, vấn đề là tại sao lại có cái Weidian này!
Có tài khoản chính thức, có ống mực bảng, bây giờ lại đến Weidian, sao hiện đại quá vậy!
Bùi Ngọc không để ý đến vẻ mặt kỳ quái của Hề Gia, hắn đau lòng nói: "Lệ quỷ này mạnh hơn tất cả những loại từng thấy trước đây, mua giọt máu của Nam Dịch chắc không hữu dụng lắm, nhất định phải mua loại của Diệp Diêm Vương. 18 điểm, bốn giọt, tức là 72 điểm! Đủ để tôi diệt quỷ trong một tháng rưỡi."
Vừa đặt hàng, Bùi Ngọc vừa khoe khoang với Hề Gia.
Bỏ qua những lời khen ngợi vô nghĩa Bùi thần côn dũng mãnh, uy nghi bao nhiêu, Hề Gia cuối cùng cũng nghe thấy một thứ có ích.
Tài khoản công khai "Quỷ Biết Ta Đã Trải Qua Những Gì", nơi mỗi ngày đăng tải tin tức của giới Huyền học. Ví như đêm qua, Hề Gia thấy một tin tức được đăng lên.
《Shock! Vô Tướng Thanh Lê đổi chủ? Diệp Diêm Vương đưa ra tín vật định tình!》
Ngay khi vừa mới thấy tin tức này, Hề Gia đã tát vô mặt Bùi Ngọc một cái.
Cái tát tới không kịp đỡ, Bùi thần côn cười ha hả, vốn dĩ không né tránh nhưng thực tế cũng bị dính chưởng một phát rồi, Bùi Ngọc chưa kịp tức giận, Hề Gia đã giơ điện thoại lên, cười lạnh: "Bài này anh viết đúng không?"
Bùi Ngọc chột dạ, cười hehe: "Không... Không, tôi chỉ gửi bản thảo thôi, bài này chắc người bên "Quỷ biết" viết đó."
Lượt view bài đăng này đang là 100.000+, lượt Like lên tới 3.600, ở bên dưới số comment cũng nhiều vô kể.
【6666666, công nhận tôi phục ban tiêu đề của "Quỷ biết" ghê.】
【Xin chào, tôi là người phụ trách bộ phận xung kích U Beep, Tiểu Biên ngày mai tới nhận việc.】
【Không hổ danh là chuẩn mực đạo đức Diệp Diêm Vương, chuyện này mà cũng quản nữa, còn đem Vô Tướng Thanh Lê cho mượn. Lỡ người phàm khí âm kia mượn không trả thì sao? Đây là Vô Tướng Thanh Lê đó nha, nghĩ thôi cũng muốn gớt nước miếng...】
【Lầu trên bỏ cuộc đi! Thứ lòng lang dạ sói phàm nhân kia sao có thể đánh bại Diệp Diêm Vương. Nếu hắn dám không trả lại, Diệp Diêm Vương sẽ cho hắn thành một điểm.】
【Anh bạn Diệp này thật từ bi, A Di Đà Phật.】
Hề Gia khi nhìn thấy mấy dòng này: "..."
Độc ác á! Ai là lòng lan dạ sói! Ai là một điểm!
Trong hai ngày tiếp xúc với Bùi Ngọc, Hề Gia cũng biết trong giới siêu hình bọn họ, giết một lệ quỷ được một điểm. Nếu lệ quỷ đã từng giết người, vậy có thể được hai điểm; giết qua hai người phàm được ba điểm, cứ vậy tính tới.
Nhưng mà lệ quỷ từng giết người không nhiều, dù sao đa số lệ quỷ sau khi báo thù thì liền đi vào luân hồi, cũng có nhiều lệ quỷ không có đủ sức mạnh giết người. Vì vậy, đối với thợ săn ma như Bùi Ngọc, hắn chỉ có thể nhận nhiều nhất trăm điểm mỗi tháng.
Về phần ngôi sao Diệp Diêm Vương, hắn thuộc kiểu bàn tay vàng* rồi, không tính trong số đó.
*Bàn tay vàng: người có kỹ năng/khả năng hơn hẳn người khác đó, kiểu như tài năng bẩm sinh
Ngoài ra, để kiếm điểm có thể gửi bản thảo cho "Quỷ biết", cung cấp hàng hóa cho Thiên Công Trai bán.
Thiên Công Trai là một môn phái luyện bảo trứ danh ở giới Huyền học. Tổ tiên là thợ thủ công Lỗ Ban. Bọn họ nổi tiếng nhất là ống mực bảng, chính là dùng ống mực của Lỗ Ban cải tiến ra. Ngoài này ra, họ cũng mở ra một phương pháp mới để luyện pháp bảo từ《Thiên Công Khai Vật》của tổ sư gia đời thứ 142 Tống Ứng Tinh và từ đó đặt tên cho môn phái là Thiên Công Trai.
Hàng năm, Thiên Công Trai sẽ tài trợ một số tiền lớn cho "Quỷ biết" nên được coi là cổ đông lớn của nó.
Người ở thế giới Huyền học không thiếu tiền, người ở thế tục đều không cần tiền giấy, tiền tệ đang lưu hành dần dần trở thành điểm săn quỷ. Ví dụ, Bùi Ngọc bán giọt máu của mình ở Thiên Công Trai. Điểm sau khi bán, hắn với Thiên Công Trai chia 50:50.
"Tôi nghe nói Nam Dịch hình như được chia với Thiên Công Trai là 60:40, còn Diệp Diêm Vương tận 80:20. Quá không công bằng đi, Diệp Diêm Vương cơ bản ko thiếu điểm, cần gì phải lăn lộn kiếm điểm làm gì? Còn tôi, sao càng kiếm nhiều điểm thì càng nghèo? Kiểu độc quyền tư bản lớn này chỉ đơn giản là vi phạm các giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội!"
Hề Gia: "..." Sự tồn tại của các anh là đã đi ngược lại giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội rồi!!!
Quá lười quan tâm đến hắn, Hề Gia tiếp tục lướt trang tài khoản chính thức của "Quỷ biết"
Sau khi phong ấn âm khó trong tòa nhà đó, Hề Gia và Bùi Ngọc ngồi trong khu vườn nhỏ bên cạnh, quan sát chuyển động của tòa nhà đó. Trong hai gia đình đó, nơi ông nội mất dường như không có ai ở nhà, có thể đã về quê lo tang lễ, mà nhà hai mẹ con rất ít khi ra ngoài.
Đến tối, người phụ nữ dẫn bé trai đi đổ rác ở tầng dưới.
Giống như những hai mẹ con khác, ngoại trừ âm khí nồng đậm trên người gần như trở thành thực chất, bọn họ không khác gì những người khác.
Ngày hôm sau, Bùi Ngọc nhận được giọt máu từ Thiên Công Trai, hắn ngay lập tức sử dụng giọt máu của Diệp Diêm Vương. Lần này Hề Gia thực sự thấy có điều gì đó khác lạ. Bốn dòng máu của Diệp Kính Chi hoàn toàn không ở trong tay Bùi Ngọc. Bốn dòng máu đó từ dưới đất nhô lên, nhanh chóng hướng lến trên tầng bảy của tòa nhà, khóa hai gia đình kia lại rất chắc chắn.
Âm khí trong nháy mắt bị ép tới tầng bảy của tòa nhà, đang cố gắng bay trốn đi nhưng khi đụng phải dòng máu, nó lại bị một lực vô hình mạnh mẽ đánh lui.
Sự khác biệt về sức mạnh có thể được nhìn thấy từ điều này.
Tuy nhiên, sắc mặt của Bùi Ngọc trở nên nghiêm nghị hơn: "Ngay cả Huyết Tích Tử của Diệp Diêm Vương cũng không thể trực tiếp bắt được lệ quỷ đó, Hề Gia... có lẽ tôi đã đánh giá thấp thực lực của lệ quỷ này. Tôi phải trở về thủ đô kiếm sư thúc của tôi. Lệ quỷ này không đùa được đâu. Nếu không được thì dùng Vô Tướng Thanh Lê đánh nó. Tôi không tin nó không sợ Vô Tướng Thanh Lê."
Nói xong, Bùi Ngọc vội vàng đi.
Xúc xắc đồng trong áo Hề Gia kiêu hãnh lắc lắc hai lần, như muốn nhắc nhở: "Nếu có chuyện, nhớ ném ta ra ngoài, ta sẽ bảo vệ ngươi." Hề Gia bất đắc dĩ cười, cúi xuống nhìn viên xúc xắc: "Bùi Ngọc muốn ta ném ngươi như ném cục đá, còn muốn không?"
Vô Tướng Thanh Lê nghe vậy choáng váng. Một lúc sau, nó run rẫy dữ dội.
Bùi Ngọc vừa bước ra khỏi khu dân cư, chợt rùng mình: "Mình còn cảm à?"
Bây giờ sự việc nghiêm trọng đến mức Bùi Ngọc không thể giải quyết được, Hề Gia suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không về nhà. Cậu cầm một bao thức ăn cho mèo, ôm Túng Túng nhà mình, yên lặng canh giữ.
Trong đêm khuya, thanh niên tuấn tú cúi đầu vừa vuốt ve mèo con, vừa dùng lòng bàn tay đút thức ăn cho mèo đen nhỏ. Bây giờ đã là rạng sáng, cậu vẫn ngồi đây, như đang canh giữ một thứ gì đó và cũng như đang bảo vệ ai đó.
Tuy nhiên, Hề Gia không đợi đến khi lệ quỷ kia ra tay làm loạn.
Ba giờ sáng, người phụ nữ trung niên hốc hác và gầy gò mang theo một đạo sĩ già trong bộ y phục Đạo giáo, vội vã đi xuống tầng dưới của tòa nhà này. Cả hai ngạc nhiên nhìn Hề Gia, họ dường như không hiểu tại sao người thanh niên này lại ngồi đây chơi với con mèo vào nửa đêm.
Sau khi nhìn Hề Gia vài lần nữa và xác nhận rằng cậu không nguy hiểm, người phụ nữ quay đầu lại nói với vị đạo sĩ già: "Sư phụ, xin hãy mang lệ quỷ đó đi! Tôi không thể chịu đựng được nữa rồi, cầu xin ngài mau thu phục nó. Ông ấy chết rồi cũng không yên, tôi muốn nó phải hồn phi phách tán!"
- ----------------
Tác giả có điều muốn nói:
Người nào đó trong giới Huyền học: nhìn Năm Hộp Thanh Lê kia mà muốn gớt nước miếng...
Năm Hộp Thanh Lê: Bảo bảo đập chết ngươi!!!
Mặc dù Bùi Ngọc rất không đáng tin cậy nhưng anh ta trước mắt là thiên sư bắt quỷ có thể tìm được, Hề Gia kể lại sự việc vừa rồi cho Bùi Ngọc nghe.
Bùi Ngọc sửng sốt: "Hai mẹ con kia là quỷ?"
Hề Gia khẽ lắc đầu: "Tôi đã nhìn thấy không ít quỷ, người bình thường khó có thể gặp được, trừ phi lệ quỷ oán khí rất nặng, người bình thường mới có khả năng nhìn thấy vào ban đêm. Bọn họ có thể không phải quỷ, cậu bé kia có nhiệt độ cơ thể, còn người phụ nữ trên người tuy nồng nặc mùi máu nhưng không có vẻ gì là quỷ.
Bùi Ngọc trừng to mắt: "Làm sao lại có mùi máu tanh?! Không phải là..."
Hề Gia mặt vô cảm nói: "Vậy mà cũng không cho người ta trưa nay ăn gà nữa, không thấy người ta đang cắt tiết nửa chừng hã."
Bùi Ngọc: "...Hmm"
Bé gà: "Em có tội tình gì..."
Trong cầu thang, hai cánh cửa đóng chặt, chặn hết khí tức từ bên trong hai căn nhà. Ở cái chậu thiết đặt góc tường, giữa đống tiền giấy cháy sém, tia lửa cuối cùng cũng từ từ mờ đi.
Sau khi rời khỏi đó, Bùi Ngọc lấy ra bốn khối sắt đen trông rất lạ từ chiếc túi nhỏ mà hắn mang theo bên mình. Khối sắt này có hình dạng giống con quay mà lúc còn nhỏ nhiều người hay chơi, nó có dạng một hình nón cứng cáp, toàn thân trong suốt, có một chấm đỏ như máu ở dưới cùng. Khi Bùi Ngọc quay khối sắt, chấm đỏ như máu ở phía dưới nhẹ nhàng rung động. Lúc ấy Hề Gia mới phát hiện thì ra chấm đó là nơi trong suốt đựng vài giọt máu đỏ tươi.
Hề Gia rất hứng thú nên nhìn tới nhìn lui, Bùi Ngọc đắc ý nói: "Anh cũng nhìn ra cái túi tôi rất thời trang đúng không?"
Nghe vậy, Hề Gia giật mình, chuyển tầm mắt từ khối sắt sang túi của Bùi Ngọc, rồi: "..."
Vẻ mặt Bùi Ngọc khoe khoang vừa vỗ vào cái túi nhỏ màu xanh sẫm, họa tiết rồng đen được thêu trên bề mặt túi, trên khóa của chiếc túi là một viên ngọc mắt mèo trắng*. Đây là một viên ngọc mắt mèo cực kỳ kỳ lạ, khi Hề Gia nhìn kỹ thì phát hiện nó bỗng dưng chớp chớp mắt, giống như một con mèo thật.
Bùi Ngọc cho biết: "Đây là chiếc túi Càn khôn mà tôi đã bỏ ra 88 điểm để mua từ Thiên Công Trai. Nó chỉ mới lên kệ vào cuối tháng trước, hàng độc một chiếc duy nhất vậy mà tôi đã giật được. Đây là món thời trang nhất năm nay đấy, bất kể là màu sắc, hoa văn. Chiếc túi thời trang nhất trong vòng kết nối là chiếc túi Huyền long Càn khôn của tôi. Anh thấy sao?"
Hề Gia: "...Nhìn có vẻ gay gay."
Bùi Ngọc: "Gì cơ?"
Hề Gia miễn cưỡng cười: "Nhìn rất có khí phách."
Bùi Ngọc: "Đúng rồi."
Bùi thần côn sau khi được khích lệ càng chú tâm bố trí kết giới hơn.
Hắn đem bốn con quay chôn ở bốn góc Đông Tây Nam Bắc, các mũi nhọn màu đỏ được cắm vào đất, đến khi mũi nhọn cuối được cắm vào, Bùi Ngọc lấy một tờ bùa chú màu vàng, nhẹ giọng đọc nó lên.
"Thiên địa tự nhiên, uế khí phân tán, động trung huyền hư, hoảng lãng thái nguyên. Bát phương uy thần, sử ngã tự nhiên. Trung sơn thần chú, nguyên thủy ngọc văn; án hành ngũ nhạc, tứ hải tri văn. Ma vương thúc thủ, thị vệ ngã hiên; hung uế tiêu tán, đạo khí trường tồn. Cấp cấp như luật lệnh!"
*Chú ở trên là Tịnh Thiên Địa Chú, một trong tám bát đại thần chú trong Đạo giáo.
"Định!"
Lá bùa không hề có lửa vậy mà trên không lại tự cháy, bốn đạo huyết từ bốn góc bắn về phía lòng bàn tay của Bùi Ngọc, hắn lật tay nắm lấy bốn đạo huyết nối vào nhau, tay phải siết chặt, hắn đột ngột đập xuống đất, ấn bốn đạo huyết trên mặt đất.
Bốn sợi tơ đó dường như có ý thức sinh mệnh, giằng co không ngừng trong tay Bùi Ngọc, hắn đột nhiên cắn ngón tay, nhấn giọt máu từ đầu ngón tay vào điểm giao nhau của bốn đạo huyết.
Ầm!
Huyết châu trấn tứ tuyến, tứ tuyến trấn âm tà.
Hề Gia nhìn lên bầu trời, thấy một tia nắng vàng đang từ từ chiếu qua các đám mây rọi xuống khu dân cư. Bầu không khí u ám bao trùm khắp cộng đồng từ từ tan biến, những cư dân vừa nãy như thây ma đột nhiên trở nên có sức sống, những người phụ nữ trò chuyện cười đùa vui vẻ, những người già tập thể dục trở nên hăng hái hơn.
Chỉ có tòa nhà trước mặt họ vẫn bị bao trùm bởi một luồng khí đen mạnh mẽ.
Bùi Ngọc mút ngón tay, đợi đến khi các ngón tay ngừng chảy máu mới nói: "Tôi chỉ có thể cách ly âm khí trong tòa nhà này để không phát tán ra ngoài. Khí huyết của tôi không tốt, sợ không thể trấn áp âm khí được lâu, đợi chút, tôi lên Thiên Công Trai đặt mua Huyết Tích Tử của Diệp Diêm Vương."
Hề Gia ngạc nhiên: "Huyết Tích Tử*?"
*Huyết Tích Tử: giọt máu
"Tôi vừa rồi dùng Huyết Tích Tử để trấn áp âm khí. Anh không nhìn thấy sao? Tôi vừa lấy ra bốn Huyết Tích Tử. Anh có thấy vết máu chỗ đầu nhọn không? Là máu của tôi." Huyết Tích Tử sát khí mạnh, cho dù tôi là chủ nhân của chúng nhưng bọn chúng có vẻ cũng không nghe lời, chỉ có thể dùng máu của tôi để áp chế chúng."
Vừa nói Bùi Ngọc vừa lấy điện thoại di động ra, nhấp vào tài khoản chính thức "Quỷ Biết Ta Đã Trải Qua Những Gì" và nhấp vào thanh tùy chọn có tên "Thiên Công Trai" bên dưới. Ngay sau khi anh nhấn nút, Weidian* xuất hiện trước mắt Hề Gia.
*Weidian: là một nền tảng thương mại điện tử trên điện thoại di động của Wechat, hay còn gọi là WeChat Store.
Hề Gia: "..."
Bùi Ngọc: "Để tôi kiếm chút, Huyết Tích Tử... Ah, đây rồi, Huyết Tích Tử của Diệp Diêm Vương lượt mua đứng hạng 2."
Hề Gia chú ý thấy rằng dưới danh sách Huyết Tích Tử, doanh số cao nhất chính là: "Nam Dịch - Huyết Tích Tử" Cậu không khỏi thắc mắc tại sao Huyết Tích Tử hạng nhì bán còn nhiều hơn Huyết Tích Tử hạng nhất. khi xem giá cả hai loại, cậu mới hiểu ra vấn đề.
Nam Dịch - Huyết Tích Tử: 8 điểm/giọt
Diệp Diêm Vương - Huyết Tích Tử: 18 điểm/giọt
Thì ra giới Huyền Học cũng ham đồ rẻ!
...Không đúng nha, vấn đề là tại sao lại có cái Weidian này!
Có tài khoản chính thức, có ống mực bảng, bây giờ lại đến Weidian, sao hiện đại quá vậy!
Bùi Ngọc không để ý đến vẻ mặt kỳ quái của Hề Gia, hắn đau lòng nói: "Lệ quỷ này mạnh hơn tất cả những loại từng thấy trước đây, mua giọt máu của Nam Dịch chắc không hữu dụng lắm, nhất định phải mua loại của Diệp Diêm Vương. 18 điểm, bốn giọt, tức là 72 điểm! Đủ để tôi diệt quỷ trong một tháng rưỡi."
Vừa đặt hàng, Bùi Ngọc vừa khoe khoang với Hề Gia.
Bỏ qua những lời khen ngợi vô nghĩa Bùi thần côn dũng mãnh, uy nghi bao nhiêu, Hề Gia cuối cùng cũng nghe thấy một thứ có ích.
Tài khoản công khai "Quỷ Biết Ta Đã Trải Qua Những Gì", nơi mỗi ngày đăng tải tin tức của giới Huyền học. Ví như đêm qua, Hề Gia thấy một tin tức được đăng lên.
《Shock! Vô Tướng Thanh Lê đổi chủ? Diệp Diêm Vương đưa ra tín vật định tình!》
Ngay khi vừa mới thấy tin tức này, Hề Gia đã tát vô mặt Bùi Ngọc một cái.
Cái tát tới không kịp đỡ, Bùi thần côn cười ha hả, vốn dĩ không né tránh nhưng thực tế cũng bị dính chưởng một phát rồi, Bùi Ngọc chưa kịp tức giận, Hề Gia đã giơ điện thoại lên, cười lạnh: "Bài này anh viết đúng không?"
Bùi Ngọc chột dạ, cười hehe: "Không... Không, tôi chỉ gửi bản thảo thôi, bài này chắc người bên "Quỷ biết" viết đó."
Lượt view bài đăng này đang là 100.000+, lượt Like lên tới 3.600, ở bên dưới số comment cũng nhiều vô kể.
【6666666, công nhận tôi phục ban tiêu đề của "Quỷ biết" ghê.】
【Xin chào, tôi là người phụ trách bộ phận xung kích U Beep, Tiểu Biên ngày mai tới nhận việc.】
【Không hổ danh là chuẩn mực đạo đức Diệp Diêm Vương, chuyện này mà cũng quản nữa, còn đem Vô Tướng Thanh Lê cho mượn. Lỡ người phàm khí âm kia mượn không trả thì sao? Đây là Vô Tướng Thanh Lê đó nha, nghĩ thôi cũng muốn gớt nước miếng...】
【Lầu trên bỏ cuộc đi! Thứ lòng lang dạ sói phàm nhân kia sao có thể đánh bại Diệp Diêm Vương. Nếu hắn dám không trả lại, Diệp Diêm Vương sẽ cho hắn thành một điểm.】
【Anh bạn Diệp này thật từ bi, A Di Đà Phật.】
Hề Gia khi nhìn thấy mấy dòng này: "..."
Độc ác á! Ai là lòng lan dạ sói! Ai là một điểm!
Trong hai ngày tiếp xúc với Bùi Ngọc, Hề Gia cũng biết trong giới siêu hình bọn họ, giết một lệ quỷ được một điểm. Nếu lệ quỷ đã từng giết người, vậy có thể được hai điểm; giết qua hai người phàm được ba điểm, cứ vậy tính tới.
Nhưng mà lệ quỷ từng giết người không nhiều, dù sao đa số lệ quỷ sau khi báo thù thì liền đi vào luân hồi, cũng có nhiều lệ quỷ không có đủ sức mạnh giết người. Vì vậy, đối với thợ săn ma như Bùi Ngọc, hắn chỉ có thể nhận nhiều nhất trăm điểm mỗi tháng.
Về phần ngôi sao Diệp Diêm Vương, hắn thuộc kiểu bàn tay vàng* rồi, không tính trong số đó.
*Bàn tay vàng: người có kỹ năng/khả năng hơn hẳn người khác đó, kiểu như tài năng bẩm sinh
Ngoài ra, để kiếm điểm có thể gửi bản thảo cho "Quỷ biết", cung cấp hàng hóa cho Thiên Công Trai bán.
Thiên Công Trai là một môn phái luyện bảo trứ danh ở giới Huyền học. Tổ tiên là thợ thủ công Lỗ Ban. Bọn họ nổi tiếng nhất là ống mực bảng, chính là dùng ống mực của Lỗ Ban cải tiến ra. Ngoài này ra, họ cũng mở ra một phương pháp mới để luyện pháp bảo từ《Thiên Công Khai Vật》của tổ sư gia đời thứ 142 Tống Ứng Tinh và từ đó đặt tên cho môn phái là Thiên Công Trai.
Hàng năm, Thiên Công Trai sẽ tài trợ một số tiền lớn cho "Quỷ biết" nên được coi là cổ đông lớn của nó.
Người ở thế giới Huyền học không thiếu tiền, người ở thế tục đều không cần tiền giấy, tiền tệ đang lưu hành dần dần trở thành điểm săn quỷ. Ví dụ, Bùi Ngọc bán giọt máu của mình ở Thiên Công Trai. Điểm sau khi bán, hắn với Thiên Công Trai chia 50:50.
"Tôi nghe nói Nam Dịch hình như được chia với Thiên Công Trai là 60:40, còn Diệp Diêm Vương tận 80:20. Quá không công bằng đi, Diệp Diêm Vương cơ bản ko thiếu điểm, cần gì phải lăn lộn kiếm điểm làm gì? Còn tôi, sao càng kiếm nhiều điểm thì càng nghèo? Kiểu độc quyền tư bản lớn này chỉ đơn giản là vi phạm các giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội!"
Hề Gia: "..." Sự tồn tại của các anh là đã đi ngược lại giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội rồi!!!
Quá lười quan tâm đến hắn, Hề Gia tiếp tục lướt trang tài khoản chính thức của "Quỷ biết"
Sau khi phong ấn âm khó trong tòa nhà đó, Hề Gia và Bùi Ngọc ngồi trong khu vườn nhỏ bên cạnh, quan sát chuyển động của tòa nhà đó. Trong hai gia đình đó, nơi ông nội mất dường như không có ai ở nhà, có thể đã về quê lo tang lễ, mà nhà hai mẹ con rất ít khi ra ngoài.
Đến tối, người phụ nữ dẫn bé trai đi đổ rác ở tầng dưới.
Giống như những hai mẹ con khác, ngoại trừ âm khí nồng đậm trên người gần như trở thành thực chất, bọn họ không khác gì những người khác.
Ngày hôm sau, Bùi Ngọc nhận được giọt máu từ Thiên Công Trai, hắn ngay lập tức sử dụng giọt máu của Diệp Diêm Vương. Lần này Hề Gia thực sự thấy có điều gì đó khác lạ. Bốn dòng máu của Diệp Kính Chi hoàn toàn không ở trong tay Bùi Ngọc. Bốn dòng máu đó từ dưới đất nhô lên, nhanh chóng hướng lến trên tầng bảy của tòa nhà, khóa hai gia đình kia lại rất chắc chắn.
Âm khí trong nháy mắt bị ép tới tầng bảy của tòa nhà, đang cố gắng bay trốn đi nhưng khi đụng phải dòng máu, nó lại bị một lực vô hình mạnh mẽ đánh lui.
Sự khác biệt về sức mạnh có thể được nhìn thấy từ điều này.
Tuy nhiên, sắc mặt của Bùi Ngọc trở nên nghiêm nghị hơn: "Ngay cả Huyết Tích Tử của Diệp Diêm Vương cũng không thể trực tiếp bắt được lệ quỷ đó, Hề Gia... có lẽ tôi đã đánh giá thấp thực lực của lệ quỷ này. Tôi phải trở về thủ đô kiếm sư thúc của tôi. Lệ quỷ này không đùa được đâu. Nếu không được thì dùng Vô Tướng Thanh Lê đánh nó. Tôi không tin nó không sợ Vô Tướng Thanh Lê."
Nói xong, Bùi Ngọc vội vàng đi.
Xúc xắc đồng trong áo Hề Gia kiêu hãnh lắc lắc hai lần, như muốn nhắc nhở: "Nếu có chuyện, nhớ ném ta ra ngoài, ta sẽ bảo vệ ngươi." Hề Gia bất đắc dĩ cười, cúi xuống nhìn viên xúc xắc: "Bùi Ngọc muốn ta ném ngươi như ném cục đá, còn muốn không?"
Vô Tướng Thanh Lê nghe vậy choáng váng. Một lúc sau, nó run rẫy dữ dội.
Bùi Ngọc vừa bước ra khỏi khu dân cư, chợt rùng mình: "Mình còn cảm à?"
Bây giờ sự việc nghiêm trọng đến mức Bùi Ngọc không thể giải quyết được, Hề Gia suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không về nhà. Cậu cầm một bao thức ăn cho mèo, ôm Túng Túng nhà mình, yên lặng canh giữ.
Trong đêm khuya, thanh niên tuấn tú cúi đầu vừa vuốt ve mèo con, vừa dùng lòng bàn tay đút thức ăn cho mèo đen nhỏ. Bây giờ đã là rạng sáng, cậu vẫn ngồi đây, như đang canh giữ một thứ gì đó và cũng như đang bảo vệ ai đó.
Tuy nhiên, Hề Gia không đợi đến khi lệ quỷ kia ra tay làm loạn.
Ba giờ sáng, người phụ nữ trung niên hốc hác và gầy gò mang theo một đạo sĩ già trong bộ y phục Đạo giáo, vội vã đi xuống tầng dưới của tòa nhà này. Cả hai ngạc nhiên nhìn Hề Gia, họ dường như không hiểu tại sao người thanh niên này lại ngồi đây chơi với con mèo vào nửa đêm.
Sau khi nhìn Hề Gia vài lần nữa và xác nhận rằng cậu không nguy hiểm, người phụ nữ quay đầu lại nói với vị đạo sĩ già: "Sư phụ, xin hãy mang lệ quỷ đó đi! Tôi không thể chịu đựng được nữa rồi, cầu xin ngài mau thu phục nó. Ông ấy chết rồi cũng không yên, tôi muốn nó phải hồn phi phách tán!"
- ----------------
Tác giả có điều muốn nói:
Người nào đó trong giới Huyền học: nhìn Năm Hộp Thanh Lê kia mà muốn gớt nước miếng...
Năm Hộp Thanh Lê: Bảo bảo đập chết ngươi!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất