Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )
Chương 1: Tuyệt Đối Không Được Để Họ Biết Ngươi Có Thể Nhìn Thấy (1)
Tuyệt đối không được để họ biết ngươi có thể nhìn thấy!
Tuyệt đối không được để họ biết ngươi có thể nhìn thấy!
Trong mơ màng, Phương Hưu mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra, lọt vào mắt hắn những chữ viết bằng máu chằng chịt trên trần nhà màu trắng.
Hai mắt hắn không có tiêu cự, đồng tử hơi dãn ra, trông có vẻ như vừa tỉnh ngủ, nhưng một giây sau, đồng tử của hắn bỗng co rút, hắn bừng tỉnh, từ trên giường bật dậy như chim sợ cành cong.
Hắn trực tiếp ngồi thẳng dậy.
“Đây… đây là…”
Phương Hưu ngẩng đầu, vẻ mặt ngạc nhiên, sợ hãi nhìn lên trần nhà toàn là chữ máu, những chữ đó có màu đỏ thẫm như máu, chằng chịt đầy mặt trần, kiểu chữ nghiêng ngả như những con nòng nọc sống đang bơi, mang đến cảm giác kỳ lạ.
Hiện tại đầu hắn hoàn toàn trống rỗng, thật không thể hiểu nổi tại sao đang yên đang lành ngủ ở nhà, sau khi tỉnh dậy mặt trần trong phòng lại bị người ta viết đầy chữ, giống như có người cắn đầu ngón tay để lấy máu viết xuống từng chữ.
“Chuyện gì đang xảy ra? Ai viết chữ trên trần nhà mình?”
“Tuyệt đối… không được… để họ biết, ngươi có thể nhìn thấy?”
Phương Hưu vô thức đọc những chữ máu viết chằng chịt trên trần nhà.
Nhưng một giây sau, những chữ được viết đầy mặt trần bỗng dưng biến mất, biến mất cực kì nhanh, giống như nó chưa từng xuất hiện vậy.
Phương Hưu khó tin dụi mạnh 2 mắt, sau đó lại ngẩng đầu nhìn lên trần, kết quả là dù hắn có cố gắng thế nào cũng không nhìn thấy bất kỳ một chữ máu nào, chỉ có trần nhà trắng tinh.
“Chuyện này sao có thể xảy ra? Chẳng lẽ mình ngủ đến mức sảng? Được thưởng nhiều quá sao? Sinh ra ảo giác? Hay là mơ?” Phương Hưu bắt đầu nghi ngờ mắt của mình.
“Nhưng những chữ vừa nãy rất rõ ràng, chân thực.”
Chuyện kỳ lạ như vậy khiến tim Phương Hưu vô thức đập nhanh, tim hắn đang đập cực kỳ nhanh.
Dù là ảo giác hay là thật, giờ phút này Phương Hưu chỉ muốn rời khỏi phòng ngủ ngay lập tức, ra ngoài hít thở không khí.
Nhưng ngay khi hắn định rời giường thì ánh mắt vô thức nhìn xung quanh, lại bỗng nhiên đứng hình, như bị sét đánh.
“Đây không phải phòng ngủ của mình!”
“Rốt cuộc chuyện này là sao? Chẳng lẽ mình đang trong mơ?”
Phương Hưu khó tin nhìn căn phòng lạ lẫm trước mắt, bàn đọc sách, máy tính, tủ quần áo, giường chiếu, dù là bất cứ thứ gì, hắn đều cảm thấy xa lạ.
Hắn có thể chắc chắn đây không phải phòng ngủ của mình.
“Rốt cuộc thì đây là đâu?”
Hôm qua, Phương Hưu không uống rượu cũng không đi nhầm nhà, sau khi làm thêm xong, hắn nhớ rõ là mình đã về nhà, ăn một bát mì tôm sau đó liền lên giường xem một bộ phim mới nổi, rồi mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Nhưng bây giờ, thùng mì tôm để ở trên tủ đầu giường không thấy đâu, 2 tờ giấy vệ sinh hôm qua dùng xong ném ra sàn cũng không thấy đâu.
Tất cả đều cực kì sạch sẽ, cũng rất xa lạ.
“Cuối cùng thì chuyện này là sao?” Phương Hưu không thể tin được lẩm bẩm, nhưng một giây sau, một phần ký ức xa lạ, hỗn loạn không ngừng xuất hiện trong đầu hắn khiến hắn hơi mất tập trung.
Một lát sau, Phương Hưu tỉnh táo lại, ngơ ngác nhìn bàn tay mình.
“Ta… xuyên không sao?”
“Xuyên đến thế giới song song với thế giới trước sao?”
Phương Hưu nhất thời suy nghĩ rất nhiều, ký ức vừa mới vừa xa lạ, là ký ức của chủ thân thể này, ký ức quá nhiều, quá hỗn loạn, hắn không thể tiêu hoá toàn bộ trong phút chốc, dù sao cũng là 20 năm trải nghiệm cuộc sống, không thể tiếp nhận toàn bộ trong một lúc được, hắn chỉ có thể chọn những ký ức quan trọng xem trước.
Chủ nhân của thân thể này cũng tên là Phương Hưu, trùng tên với Phương Hưu xuyên đến, đều là cô nhi, tuổi tác tương tự, ngoại hình gần như giống nhau như đúc, cũng bình thường không có gì lạ như Cổ Thiên Lạc
*Cổ Thiên Lạc: là một ca sĩ, diễn viên Hồng Kông nổi tiếng. Câu nói “Bình thường không có gì lạ như Cổ Thiên Lạc” xuất phát từ bộ phim “Loan đao phục hận”. Cổ Thiên Lạc đóng vai Đinh Bằng, trong phim có một cảnh Đinh Bằng đang ăn ở dưới lầu và có mấy tên kẻ thù từ trên lầu quan sát và nói “Ta thấy ngoại hình của hắn rất bình thường”... nhưng Cổ Thiên Lạc lại rất đẹp trai. (Baike)
Điều khác biệt duy nhất là quỹ đạo cuộc sống của 2 người và bối cảnh thế giới.
Phương Hưu xuyên không từng nhận được rất nhiều sự giúp đỡ của những người hảo tâm, cộng thêm sự cố gắng của bản thân nên thi đỗ vào đại học top, hiện đang học đại học.
Mà Phương Hưu của thế giới này không có may mắn như vậy, đang học cấp 3 buộc phải nghỉ học đi làm thêm vì không có tiền, bây giờ đang làm nhân viên sale của một công ty bất động sản.
Bối cảnh của thế giới này giống với kiếp trước, nhưng rất nhiều nhân vật, sự kiện lịch sử chỉ có vẻ giống nhưng thực chất lại khác.
Tuyệt đối không được để họ biết ngươi có thể nhìn thấy!
Trong mơ màng, Phương Hưu mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra, lọt vào mắt hắn những chữ viết bằng máu chằng chịt trên trần nhà màu trắng.
Hai mắt hắn không có tiêu cự, đồng tử hơi dãn ra, trông có vẻ như vừa tỉnh ngủ, nhưng một giây sau, đồng tử của hắn bỗng co rút, hắn bừng tỉnh, từ trên giường bật dậy như chim sợ cành cong.
Hắn trực tiếp ngồi thẳng dậy.
“Đây… đây là…”
Phương Hưu ngẩng đầu, vẻ mặt ngạc nhiên, sợ hãi nhìn lên trần nhà toàn là chữ máu, những chữ đó có màu đỏ thẫm như máu, chằng chịt đầy mặt trần, kiểu chữ nghiêng ngả như những con nòng nọc sống đang bơi, mang đến cảm giác kỳ lạ.
Hiện tại đầu hắn hoàn toàn trống rỗng, thật không thể hiểu nổi tại sao đang yên đang lành ngủ ở nhà, sau khi tỉnh dậy mặt trần trong phòng lại bị người ta viết đầy chữ, giống như có người cắn đầu ngón tay để lấy máu viết xuống từng chữ.
“Chuyện gì đang xảy ra? Ai viết chữ trên trần nhà mình?”
“Tuyệt đối… không được… để họ biết, ngươi có thể nhìn thấy?”
Phương Hưu vô thức đọc những chữ máu viết chằng chịt trên trần nhà.
Nhưng một giây sau, những chữ được viết đầy mặt trần bỗng dưng biến mất, biến mất cực kì nhanh, giống như nó chưa từng xuất hiện vậy.
Phương Hưu khó tin dụi mạnh 2 mắt, sau đó lại ngẩng đầu nhìn lên trần, kết quả là dù hắn có cố gắng thế nào cũng không nhìn thấy bất kỳ một chữ máu nào, chỉ có trần nhà trắng tinh.
“Chuyện này sao có thể xảy ra? Chẳng lẽ mình ngủ đến mức sảng? Được thưởng nhiều quá sao? Sinh ra ảo giác? Hay là mơ?” Phương Hưu bắt đầu nghi ngờ mắt của mình.
“Nhưng những chữ vừa nãy rất rõ ràng, chân thực.”
Chuyện kỳ lạ như vậy khiến tim Phương Hưu vô thức đập nhanh, tim hắn đang đập cực kỳ nhanh.
Dù là ảo giác hay là thật, giờ phút này Phương Hưu chỉ muốn rời khỏi phòng ngủ ngay lập tức, ra ngoài hít thở không khí.
Nhưng ngay khi hắn định rời giường thì ánh mắt vô thức nhìn xung quanh, lại bỗng nhiên đứng hình, như bị sét đánh.
“Đây không phải phòng ngủ của mình!”
“Rốt cuộc chuyện này là sao? Chẳng lẽ mình đang trong mơ?”
Phương Hưu khó tin nhìn căn phòng lạ lẫm trước mắt, bàn đọc sách, máy tính, tủ quần áo, giường chiếu, dù là bất cứ thứ gì, hắn đều cảm thấy xa lạ.
Hắn có thể chắc chắn đây không phải phòng ngủ của mình.
“Rốt cuộc thì đây là đâu?”
Hôm qua, Phương Hưu không uống rượu cũng không đi nhầm nhà, sau khi làm thêm xong, hắn nhớ rõ là mình đã về nhà, ăn một bát mì tôm sau đó liền lên giường xem một bộ phim mới nổi, rồi mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Nhưng bây giờ, thùng mì tôm để ở trên tủ đầu giường không thấy đâu, 2 tờ giấy vệ sinh hôm qua dùng xong ném ra sàn cũng không thấy đâu.
Tất cả đều cực kì sạch sẽ, cũng rất xa lạ.
“Cuối cùng thì chuyện này là sao?” Phương Hưu không thể tin được lẩm bẩm, nhưng một giây sau, một phần ký ức xa lạ, hỗn loạn không ngừng xuất hiện trong đầu hắn khiến hắn hơi mất tập trung.
Một lát sau, Phương Hưu tỉnh táo lại, ngơ ngác nhìn bàn tay mình.
“Ta… xuyên không sao?”
“Xuyên đến thế giới song song với thế giới trước sao?”
Phương Hưu nhất thời suy nghĩ rất nhiều, ký ức vừa mới vừa xa lạ, là ký ức của chủ thân thể này, ký ức quá nhiều, quá hỗn loạn, hắn không thể tiêu hoá toàn bộ trong phút chốc, dù sao cũng là 20 năm trải nghiệm cuộc sống, không thể tiếp nhận toàn bộ trong một lúc được, hắn chỉ có thể chọn những ký ức quan trọng xem trước.
Chủ nhân của thân thể này cũng tên là Phương Hưu, trùng tên với Phương Hưu xuyên đến, đều là cô nhi, tuổi tác tương tự, ngoại hình gần như giống nhau như đúc, cũng bình thường không có gì lạ như Cổ Thiên Lạc
*Cổ Thiên Lạc: là một ca sĩ, diễn viên Hồng Kông nổi tiếng. Câu nói “Bình thường không có gì lạ như Cổ Thiên Lạc” xuất phát từ bộ phim “Loan đao phục hận”. Cổ Thiên Lạc đóng vai Đinh Bằng, trong phim có một cảnh Đinh Bằng đang ăn ở dưới lầu và có mấy tên kẻ thù từ trên lầu quan sát và nói “Ta thấy ngoại hình của hắn rất bình thường”... nhưng Cổ Thiên Lạc lại rất đẹp trai. (Baike)
Điều khác biệt duy nhất là quỹ đạo cuộc sống của 2 người và bối cảnh thế giới.
Phương Hưu xuyên không từng nhận được rất nhiều sự giúp đỡ của những người hảo tâm, cộng thêm sự cố gắng của bản thân nên thi đỗ vào đại học top, hiện đang học đại học.
Mà Phương Hưu của thế giới này không có may mắn như vậy, đang học cấp 3 buộc phải nghỉ học đi làm thêm vì không có tiền, bây giờ đang làm nhân viên sale của một công ty bất động sản.
Bối cảnh của thế giới này giống với kiếp trước, nhưng rất nhiều nhân vật, sự kiện lịch sử chỉ có vẻ giống nhưng thực chất lại khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất