Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )
Chương 14: Văn Phòng Bất Động Sản Và Văn Phòng Của Viện Trưởng. (1)
Hầu như họ đều rất hung ác, khát máu, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy có người bước vào là tấn công điên cuồng.
Hắn đếm qua thì có khoảng mấy chục phòng bệnh giống như vậy.
Điều này có nghĩa là bên trong bệnh viện tâm thần nhốt mấy chục con quỷ!
“Cái bệnh viện tâm thần này chắc chắn cất giấu rất nhiều bí mật.”
Đang đi bỗng nhiên hắn dừng bước.
Bởi vì hắn bỗng nhận ra, cửa phòng bệnh 162, 169 và 177 đang mở ra, bên trong trống không, không có một thứ gì.
Quỷ trốn đi sao?
Hắn tiếp tục đi sâu vào trong, nhưng con đường phía trước lại bị một căn biệt thự ở thực tại ngăn cản, hắn không có chìa khóa, chỉ có thể đi đường vòng.
Sau khi đi vòng qua thì nhận ra mình lại đi tới phòng của một bác sĩ ở bệnh viện tâm thần.
Trong phòng có bày một cái bàn làm việc, trên bàn lộn xộn nhiều thứ như ống nghe bệnh, một số báo cáo bệnh án của bệnh nhân, bên trên có nhuốm vệt máu đỏ.
Phương Hưu tiến về phía trước để nhìn báo cáo bệnh án, con ngươi lập tức co rút!
Trên một bệnh án có dính máu, có mấy dòng chữ lộ ra ngoài.
Bên trên viết: vật thí nghiệm số 128… (vết máu che mất) mức độ chuyển hóa thành quỷ dị là 21,64%, chuyển hóa thất bại.
Chuyển hóa thành quỷ dị?
Chẳng lẽ những con quỷ kỳ lạ này đều là những người bị chuyển hóa?
Những phòng bệnh kia đã từng chứa rất nhiều người sao?
Trong lòng Phương Hưu có cảm giác chấn động khó tả, hắn định tiếp tục lật xem thì ngay lập tức chúng biến mất.
Bởi vì tất cả những thứ trước mắt đều là hư ảo, đồng thời tất cả những thông tin đều là hình ảnh, không thể nào cầm lấy bệnh án, lật xem từng tờ.
Chết tiệt!
Mắt thấy bí mật ở trong tầm với, nhưng lại không làm gì được, điều này khiến hắn rất tức giận.
Bỗng nhiên!
Trước mắt Phương Hưu xuất hiện mấy sợi tóc màu đen.
Những sợi tóc này từ trên rủ xuống, không biết là nối với cái gì.
Đương nhiên Phương Hưu không có ngu mà ngẩng đầu lên, hắn giả vờ đi dạo xung quanh, sau đó kéo dài khoảng cách, dùng mắt còn lại liếc xem.
Chỉ thấy một người nào đó mặc áo blouse trắng, tứ chi giống như nhện, nữ bác sĩ “xinh đẹp” ở trên trần nhà đang nhìn chằm chằm mình.
Bác sĩ?
Trong lòng Phương Hưu hơi dao động.
Những báo cáo bệnh án này là nàng viết sao?
Lẽ nào nàng cũng đã từng là con người?
Đủ loại suy đoán tuôn ra trong đầu, nhưng vẫn không thể có được đáp án, quỷ chắc chắn sẽ không trả lời câu hỏi của ngươi.
Phương Hưu chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, ở trong phòng của bác sĩ có manh mối, vậy chắc chắn trong những phòng bệnh kia cũng sẽ để lại manh mối.
Còn văn phòng của viện trưởng nữa!
Đó chắc chắn là trung tâm của bệnh viện tâm thần, có lẽ tất cả bí mật đều nằm ở đó.
Hắn liên tục đi vào các nơi trong bệnh viện tâm thần để tìm văn phòng của viện trưởng.
Rất nhanh hắn đã khoanh vùng được khu làm việc, dựa vào kiến trúc của bệnh viện bình thường, Phương Hưu đoán văn phòng của viện trưởng rất có thể nằm trong khu làm việc này.
Sau khi hắn đến gần khu vực làm việc này thì nhận ra nó trùng với văn phòng bất động sản của khu biệt thự Thư Viện Bách Liễu ở thực tại.
Cũng là nơi làm việc của Phương Hưu.
Văn phòng bất động sản sửa chữa nội thất rất sang trọng, sàn nhà bằng đá cẩm thạch bóng loáng, trên trần treo một cái đèn chùm thủy tinh rất lớn, bốn vách tường cũng được thiết kế thành nhiều kiểu dáng rất đẹp.
Giữa sảnh chính bày một cái sa bàn mô hình khá lớn, đó là mô hình kiến trúc của Thư Viện Bách Liễu, được làm rất khéo léo.
Bên phải có một phòng để tiếp khách, trong đó bày một bộ bàn ghế làm bằng gỗ tử đàn, ghế sofa bằng da thật, máy chiếu, cái gì cần có thì đều có.
Phương Hưu vừa bước vào cửa, mấy người đồng nghiệp mặc quần áo công sở liền quay sang nhìn hắn.
Sau khi thấy là Phương Hưu, mấy người đều có biểu cảm khác nhau.
Dù sao họ cũng làm việc cùng nhau, nên khi Phương Hưu nói muốn từ chức họ đều nhìn thấy.
Phương Hưu hoàn toàn không để ý ánh mắt của những người đó, tự đi qua đi lại trong sảnh của văn phòng bất động sản, ánh mắt hắn chủ yếu tập trung vào khu làm việc của bệnh viện tâm thần, đối với hắn không có gì quan trọng hơn việc tìm hiểu bí mật liên quan đến những hiện tượng kỳ quái.
Lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest có ngoại hình bình thường, dáng người hơi gầy, đeo một cái kính gọng đen cồng kềnh đi nhanh tới chỗ hắn, người này chính là Triệu Hạo, người đã nói chuyện điện thoại với hắn trước đó.
Hắn lo lắng, nhỏ giọng nói: “Hưu ca, sao giờ ngươi mới đến? Ngô Đại Hải sắp tức giận đến phát điên rồi, nếu không…”
Triệu Hạo chưa nói xong đã bị Phương Hưu cắt ngang: “Nhật Thiên, có chuyện gì thì nói sau.”
Từ Hạo (昊) trong Triệu Hạo là được ghép từ bộ nhật (日) và từ thiên (天), vậy nên bình thường Phương Hưu cũng hay trêu đùa, gọi là Nhật Thiên, bây giờ Phương Hưu chọn tiếp tục duy trì thói quen của nguyên thân.
Hắn đếm qua thì có khoảng mấy chục phòng bệnh giống như vậy.
Điều này có nghĩa là bên trong bệnh viện tâm thần nhốt mấy chục con quỷ!
“Cái bệnh viện tâm thần này chắc chắn cất giấu rất nhiều bí mật.”
Đang đi bỗng nhiên hắn dừng bước.
Bởi vì hắn bỗng nhận ra, cửa phòng bệnh 162, 169 và 177 đang mở ra, bên trong trống không, không có một thứ gì.
Quỷ trốn đi sao?
Hắn tiếp tục đi sâu vào trong, nhưng con đường phía trước lại bị một căn biệt thự ở thực tại ngăn cản, hắn không có chìa khóa, chỉ có thể đi đường vòng.
Sau khi đi vòng qua thì nhận ra mình lại đi tới phòng của một bác sĩ ở bệnh viện tâm thần.
Trong phòng có bày một cái bàn làm việc, trên bàn lộn xộn nhiều thứ như ống nghe bệnh, một số báo cáo bệnh án của bệnh nhân, bên trên có nhuốm vệt máu đỏ.
Phương Hưu tiến về phía trước để nhìn báo cáo bệnh án, con ngươi lập tức co rút!
Trên một bệnh án có dính máu, có mấy dòng chữ lộ ra ngoài.
Bên trên viết: vật thí nghiệm số 128… (vết máu che mất) mức độ chuyển hóa thành quỷ dị là 21,64%, chuyển hóa thất bại.
Chuyển hóa thành quỷ dị?
Chẳng lẽ những con quỷ kỳ lạ này đều là những người bị chuyển hóa?
Những phòng bệnh kia đã từng chứa rất nhiều người sao?
Trong lòng Phương Hưu có cảm giác chấn động khó tả, hắn định tiếp tục lật xem thì ngay lập tức chúng biến mất.
Bởi vì tất cả những thứ trước mắt đều là hư ảo, đồng thời tất cả những thông tin đều là hình ảnh, không thể nào cầm lấy bệnh án, lật xem từng tờ.
Chết tiệt!
Mắt thấy bí mật ở trong tầm với, nhưng lại không làm gì được, điều này khiến hắn rất tức giận.
Bỗng nhiên!
Trước mắt Phương Hưu xuất hiện mấy sợi tóc màu đen.
Những sợi tóc này từ trên rủ xuống, không biết là nối với cái gì.
Đương nhiên Phương Hưu không có ngu mà ngẩng đầu lên, hắn giả vờ đi dạo xung quanh, sau đó kéo dài khoảng cách, dùng mắt còn lại liếc xem.
Chỉ thấy một người nào đó mặc áo blouse trắng, tứ chi giống như nhện, nữ bác sĩ “xinh đẹp” ở trên trần nhà đang nhìn chằm chằm mình.
Bác sĩ?
Trong lòng Phương Hưu hơi dao động.
Những báo cáo bệnh án này là nàng viết sao?
Lẽ nào nàng cũng đã từng là con người?
Đủ loại suy đoán tuôn ra trong đầu, nhưng vẫn không thể có được đáp án, quỷ chắc chắn sẽ không trả lời câu hỏi của ngươi.
Phương Hưu chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, ở trong phòng của bác sĩ có manh mối, vậy chắc chắn trong những phòng bệnh kia cũng sẽ để lại manh mối.
Còn văn phòng của viện trưởng nữa!
Đó chắc chắn là trung tâm của bệnh viện tâm thần, có lẽ tất cả bí mật đều nằm ở đó.
Hắn liên tục đi vào các nơi trong bệnh viện tâm thần để tìm văn phòng của viện trưởng.
Rất nhanh hắn đã khoanh vùng được khu làm việc, dựa vào kiến trúc của bệnh viện bình thường, Phương Hưu đoán văn phòng của viện trưởng rất có thể nằm trong khu làm việc này.
Sau khi hắn đến gần khu vực làm việc này thì nhận ra nó trùng với văn phòng bất động sản của khu biệt thự Thư Viện Bách Liễu ở thực tại.
Cũng là nơi làm việc của Phương Hưu.
Văn phòng bất động sản sửa chữa nội thất rất sang trọng, sàn nhà bằng đá cẩm thạch bóng loáng, trên trần treo một cái đèn chùm thủy tinh rất lớn, bốn vách tường cũng được thiết kế thành nhiều kiểu dáng rất đẹp.
Giữa sảnh chính bày một cái sa bàn mô hình khá lớn, đó là mô hình kiến trúc của Thư Viện Bách Liễu, được làm rất khéo léo.
Bên phải có một phòng để tiếp khách, trong đó bày một bộ bàn ghế làm bằng gỗ tử đàn, ghế sofa bằng da thật, máy chiếu, cái gì cần có thì đều có.
Phương Hưu vừa bước vào cửa, mấy người đồng nghiệp mặc quần áo công sở liền quay sang nhìn hắn.
Sau khi thấy là Phương Hưu, mấy người đều có biểu cảm khác nhau.
Dù sao họ cũng làm việc cùng nhau, nên khi Phương Hưu nói muốn từ chức họ đều nhìn thấy.
Phương Hưu hoàn toàn không để ý ánh mắt của những người đó, tự đi qua đi lại trong sảnh của văn phòng bất động sản, ánh mắt hắn chủ yếu tập trung vào khu làm việc của bệnh viện tâm thần, đối với hắn không có gì quan trọng hơn việc tìm hiểu bí mật liên quan đến những hiện tượng kỳ quái.
Lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest có ngoại hình bình thường, dáng người hơi gầy, đeo một cái kính gọng đen cồng kềnh đi nhanh tới chỗ hắn, người này chính là Triệu Hạo, người đã nói chuyện điện thoại với hắn trước đó.
Hắn lo lắng, nhỏ giọng nói: “Hưu ca, sao giờ ngươi mới đến? Ngô Đại Hải sắp tức giận đến phát điên rồi, nếu không…”
Triệu Hạo chưa nói xong đã bị Phương Hưu cắt ngang: “Nhật Thiên, có chuyện gì thì nói sau.”
Từ Hạo (昊) trong Triệu Hạo là được ghép từ bộ nhật (日) và từ thiên (天), vậy nên bình thường Phương Hưu cũng hay trêu đùa, gọi là Nhật Thiên, bây giờ Phương Hưu chọn tiếp tục duy trì thói quen của nguyên thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất