Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )
Chương 23: Nữ Bác Sĩ Xuất Hiện
Phương Hưu vươn tay ra, sờ vào những bức tường xung quanh, cảm giác lành lạnh, thô ráp truyền vào tay.
Đồng tử của hắn bỗng nhiên co rụt.
Quả nhiên!
Mình đã vào trong bệnh viện tâm thần, lần này bệnh viện tâm thần không phải ảo ảnh, mà là thực thể!
Lẽ nào bệnh viện tâm thần cũng giống những con quỷ có cơ thể kia, phải thoả mãn điều kiện nào đó mới có thể xuất hiện ở hiện thực?
Chẳng lẽ đây chính là quỷ vực?
Phương Hưu suy đoán, bệnh viện tâm thần giống như hình ảnh 3D lúc trước đã xảy ra hiện tượng giao nhau với không gian thực tại, văn phòng bất động sản đã bị nó nuốt chửng, hoàn toàn ở bên trong nó.
Bảo sao không thể nhìn thấy bệnh tâm thần như lúc trước, hoá ra là đã ở trong nó.
“Vậy cũng tốt, đến gần với sự thật hơn một bước.” Phương Hưu tự lẩm bẩm, hắn vốn không định rời đi, mà hy vọng có thể tìm hiểu bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh phát hiện ra hai vũng máu lớn trên hành lang cách đó không xa.
Lượng máu chảy ra khiến người ta phải ngạc nhiên, những vách tường xung quanh cũng bị bắn lên không ít máu, trên vũng máu còn sót lại một ít thịt và xương vụn, cùng với đó và quần áo công sở và quần áo bảo vệ của văn phòng bất động sản bị cắt nát.
Chỗ thịt, xương vụn đó giống như là đồ ăn thừa, trên đó có vết răng và vết cắn rất rõ.
Nhìn quần áo quen thuộc trước mặt, Phương Hưu biết rõ đó là của người đồng nghiệp và bảo vệ đi xem nguồn điện lúc trước.
Rất rõ ràng, họ đều bị quỷ ăn.
Ngay khi nhìn thấy những thứ này Phương Hưu lập tức hiểu ra, vì sao sau khi đàn ông biến mất phải 3 phút sau quỷ mới có thể xuất hiện lần nữa.
Mà phụ nữ chỉ mất 2 phút.
Thì ra thời gian quỷ xuất hiện phụ thuộc vào lượng thịt.
Nhân viên nữ của văn phòng bất động sản không có ai xấu cả, ít nhất cũng có khuôn mặt ưa nhìn, dáng người thon thả, đây cũng là do tính chất công việc, nên thịt của họ ít hơn khá nhiều so với nhân viên nam.
Để quỷ ăn hết một nhân viên nam phải mất khoảng 3 phút, mà ăn hết một nhân viên nữ chỉ mất khoảng 2 phút thôi.
“Hưu ca! Họ… Họ đều bị quỷ ăn sao?” Triệu Hạo ở bên cạnh sắc mặt tái mét, run rẩy nói.
Phương Hưu không để ý tới, hắn cẩn thận quan sát chỗ quần áo bị cắt nát đó, chỗ quần áo bị cắt rất gọn gàng, rõ ràng là do một vật sắc nhọn tạo ra, nhớ lại những con quỷ mà hắn đã gặp ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn trước đó, trong đầu hắn hiện ra hình ảnh của nữ bác sĩ.
Có thể cắt thành ra thế này, khả năng cao là trong tay đối phương có dao giải phẫu.
Lúc này, sau lưng Triệu Hạo và Phương Hưu vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Họ quay lại nhìn thì thấy đám người Vương Tử Đằng đi ra từ trong hành lang tối.
“Trời ơi! Đây là đâu? Ở đây không phải là văn phòng bất động sản sao?”
“Nơi này trông giống với bệnh viện!”
Đám người Vương Tử Đằng kinh ngạc hô lên, trong mắt ánh lên sự hoảng loạn và khó tin.
Đúng là không ai có thể tưởng tượng được, rõ ràng là họ đang đi trên hành lang của văn phòng bất động sản, nhưng khi bước ra lại phát hiện khung cảnh quen thuộc xưa nay bỗng biến thành bệnh viện.
“Phương Hưu, Triệu Hạo, hai người đi trước có phát hiện ra gì không? Có thấy Triệu Hạo với Tiểu Lý không?” Giám đốc Ngô Đại Hải run rẩy hỏi.
“Tiểu Triệu và Tiểu Lý, họ…” Triệu Hạo run rẩy chỉ vào hai vũng máu trên mặt đất.
Đám người Vương Tử Đằng nhìn theo hướng ngón tay chỉ, ngay lập tức đồng tử co rụt lại.
“Máu! Nhiều máu quá!” Lý Phỉ Phỉ mất kiểm soát thét lên.
“Đây là… quần áo của Tiểu Triệu và Tiểu Lý!” Sắc mặt Vương Tử Đằng càng ngày càng xấu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, dường như đang nghĩ đến một cảnh tượng kinh khủng nào đó.
“Họ bị ăn…”
Lời này vừa nói ra, đám người liền sởn tóc gáy.
“Vương thiếu! Nhanh, chúng ta mau rời khỏi đây, ta muốn về nhà, hu hu hu…” Lý Phỉ Phỉ sợ đến mức bật khóc, nắm lấy tay Vương Tử Đằng liên tục cầu xin.
Bỗng nhiên Vương Tử Đằng bừng tỉnh: “Đúng đúng đúng, đi nhanh lên!”
Hắn định đi đầu dẫn mọi người sau lưng theo, nhưng nhìn khung cảnh lạ lẫm, vắng vẻ của hành lang bệnh viện, hắn không thể nào nhấc nổi bước chân.
Ai biết được hành lang này sẽ dẫn tới đâu, nhỡ đằng trước là hang ổ của quỷ thì sao?
Bây giờ Vương Tử Đằng phải chịu áp lực rất lớn, giống như cả hội đi chơi nhà ma mà hắn lại là người đi đầu tiên.
Lần nào mọi người cũng coi hắn là trụ cột, tất cả đều rụt đầu đi theo sau lưng hắn.
Cũng may Phương Hưu nhanh chóng giải vây cho hắn.
Bởi vì sau khi Phương Hưu quan sát xong thì bắt đầu hành động.
Hắn bình tĩnh đi về hướng sâu trong hành lang, Triệu Hạo nhắm mắt theo sau.
Vương Tử Đằng thấy có người mở đường đằng trước, cũng không do dự nữa, lập tức tiến thẳng về phía trước.
Đồng tử của hắn bỗng nhiên co rụt.
Quả nhiên!
Mình đã vào trong bệnh viện tâm thần, lần này bệnh viện tâm thần không phải ảo ảnh, mà là thực thể!
Lẽ nào bệnh viện tâm thần cũng giống những con quỷ có cơ thể kia, phải thoả mãn điều kiện nào đó mới có thể xuất hiện ở hiện thực?
Chẳng lẽ đây chính là quỷ vực?
Phương Hưu suy đoán, bệnh viện tâm thần giống như hình ảnh 3D lúc trước đã xảy ra hiện tượng giao nhau với không gian thực tại, văn phòng bất động sản đã bị nó nuốt chửng, hoàn toàn ở bên trong nó.
Bảo sao không thể nhìn thấy bệnh tâm thần như lúc trước, hoá ra là đã ở trong nó.
“Vậy cũng tốt, đến gần với sự thật hơn một bước.” Phương Hưu tự lẩm bẩm, hắn vốn không định rời đi, mà hy vọng có thể tìm hiểu bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh phát hiện ra hai vũng máu lớn trên hành lang cách đó không xa.
Lượng máu chảy ra khiến người ta phải ngạc nhiên, những vách tường xung quanh cũng bị bắn lên không ít máu, trên vũng máu còn sót lại một ít thịt và xương vụn, cùng với đó và quần áo công sở và quần áo bảo vệ của văn phòng bất động sản bị cắt nát.
Chỗ thịt, xương vụn đó giống như là đồ ăn thừa, trên đó có vết răng và vết cắn rất rõ.
Nhìn quần áo quen thuộc trước mặt, Phương Hưu biết rõ đó là của người đồng nghiệp và bảo vệ đi xem nguồn điện lúc trước.
Rất rõ ràng, họ đều bị quỷ ăn.
Ngay khi nhìn thấy những thứ này Phương Hưu lập tức hiểu ra, vì sao sau khi đàn ông biến mất phải 3 phút sau quỷ mới có thể xuất hiện lần nữa.
Mà phụ nữ chỉ mất 2 phút.
Thì ra thời gian quỷ xuất hiện phụ thuộc vào lượng thịt.
Nhân viên nữ của văn phòng bất động sản không có ai xấu cả, ít nhất cũng có khuôn mặt ưa nhìn, dáng người thon thả, đây cũng là do tính chất công việc, nên thịt của họ ít hơn khá nhiều so với nhân viên nam.
Để quỷ ăn hết một nhân viên nam phải mất khoảng 3 phút, mà ăn hết một nhân viên nữ chỉ mất khoảng 2 phút thôi.
“Hưu ca! Họ… Họ đều bị quỷ ăn sao?” Triệu Hạo ở bên cạnh sắc mặt tái mét, run rẩy nói.
Phương Hưu không để ý tới, hắn cẩn thận quan sát chỗ quần áo bị cắt nát đó, chỗ quần áo bị cắt rất gọn gàng, rõ ràng là do một vật sắc nhọn tạo ra, nhớ lại những con quỷ mà hắn đã gặp ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn trước đó, trong đầu hắn hiện ra hình ảnh của nữ bác sĩ.
Có thể cắt thành ra thế này, khả năng cao là trong tay đối phương có dao giải phẫu.
Lúc này, sau lưng Triệu Hạo và Phương Hưu vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Họ quay lại nhìn thì thấy đám người Vương Tử Đằng đi ra từ trong hành lang tối.
“Trời ơi! Đây là đâu? Ở đây không phải là văn phòng bất động sản sao?”
“Nơi này trông giống với bệnh viện!”
Đám người Vương Tử Đằng kinh ngạc hô lên, trong mắt ánh lên sự hoảng loạn và khó tin.
Đúng là không ai có thể tưởng tượng được, rõ ràng là họ đang đi trên hành lang của văn phòng bất động sản, nhưng khi bước ra lại phát hiện khung cảnh quen thuộc xưa nay bỗng biến thành bệnh viện.
“Phương Hưu, Triệu Hạo, hai người đi trước có phát hiện ra gì không? Có thấy Triệu Hạo với Tiểu Lý không?” Giám đốc Ngô Đại Hải run rẩy hỏi.
“Tiểu Triệu và Tiểu Lý, họ…” Triệu Hạo run rẩy chỉ vào hai vũng máu trên mặt đất.
Đám người Vương Tử Đằng nhìn theo hướng ngón tay chỉ, ngay lập tức đồng tử co rụt lại.
“Máu! Nhiều máu quá!” Lý Phỉ Phỉ mất kiểm soát thét lên.
“Đây là… quần áo của Tiểu Triệu và Tiểu Lý!” Sắc mặt Vương Tử Đằng càng ngày càng xấu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, dường như đang nghĩ đến một cảnh tượng kinh khủng nào đó.
“Họ bị ăn…”
Lời này vừa nói ra, đám người liền sởn tóc gáy.
“Vương thiếu! Nhanh, chúng ta mau rời khỏi đây, ta muốn về nhà, hu hu hu…” Lý Phỉ Phỉ sợ đến mức bật khóc, nắm lấy tay Vương Tử Đằng liên tục cầu xin.
Bỗng nhiên Vương Tử Đằng bừng tỉnh: “Đúng đúng đúng, đi nhanh lên!”
Hắn định đi đầu dẫn mọi người sau lưng theo, nhưng nhìn khung cảnh lạ lẫm, vắng vẻ của hành lang bệnh viện, hắn không thể nào nhấc nổi bước chân.
Ai biết được hành lang này sẽ dẫn tới đâu, nhỡ đằng trước là hang ổ của quỷ thì sao?
Bây giờ Vương Tử Đằng phải chịu áp lực rất lớn, giống như cả hội đi chơi nhà ma mà hắn lại là người đi đầu tiên.
Lần nào mọi người cũng coi hắn là trụ cột, tất cả đều rụt đầu đi theo sau lưng hắn.
Cũng may Phương Hưu nhanh chóng giải vây cho hắn.
Bởi vì sau khi Phương Hưu quan sát xong thì bắt đầu hành động.
Hắn bình tĩnh đi về hướng sâu trong hành lang, Triệu Hạo nhắm mắt theo sau.
Vương Tử Đằng thấy có người mở đường đằng trước, cũng không do dự nữa, lập tức tiến thẳng về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất