Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )
Chương 25: Sờ Đùi Quỷ (2)
Điều đáng nói ở đây là nàng ta không chỉ đi guốc rất cao mà còn mặc váy body bó sát cơ thể, rất tôn dáng, cũng rất gợi cảm tuy nhiên khuyết điểm duy nhất của nó là không thể chạy bộ, người có kinh nghiệm đều biết khi chạy bộ váy sẽ bị tung lên mất kiểm soát…
“A!” Lý Phỉ Phỉ chạy không được hai bước đã bị té ngã, kêu lên đau đớn.
Mắt cá chân nhỏ xinh trắng nõn của nàng ta vừa đỏ vừa sưng.
Sự thật chứng minh đi guốc không thể chạy bộ được, rất dễ bị trẹo chân.
Lý Phỉ Phỉ ngã sấp xuống, cũng không thèm bận tâm đến cơn đau rát ở chân, lại bò dậy, nhưng một giây sau, trước mắt của nàng ta tối sầm lại.
Chỉ thấy rất nhiều cái đầu đen xì giống như đầu rắn làm bằng tóc xuất hiện trước mặt nàng ta.
Đó là tóc của nữ bác sĩ rủ xuống.
Cơ thể mềm mại của Lý Phỉ Phỉ run lên, giây phút này trái tim như ngừng đập, nàng ta vô thức ngẩng đầu nhìn lại, đập vào mắt là một khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt chỉ có lòng trắng nhìn chằm chằm vào nàng ta.
Nàng ta cứng đờ người, cứ như tất cả sức lực bị rút đi trong chớp mắt, không thể động đậy được.
Mãi đến khi sợi tóc rủ xuống của nữ bác sĩ đập vào mặt Lý Phỉ Phỉ, cái cảm xúc lạnh lạnh, trơn bóng đã đánh thức nàng ta.
“A!”
Lý Phỉ Phỉ thét lên một tiếng đầy thê lương, thảm thiết, giống như động vật bò sát đang lao về phía trước, đầu gối trắng mịn bị mài trên nền xi măng trầy xước, chảy máu cũng không quan tâm, chỉ lo chạy trốn.
“Cứu… cứu ta!” Nàng ta cầu xin Phương Hưu và Triệu Hạo cứu mình.
Cũng là hai người còn sót lại ở hành lang, những người còn lại đều chạy đến cuối hành lang, sau đó biến mất ở lối rẽ.
“Ta không muốn…”
Lý Phỉ Phỉ chưa nói xong thì có một con dao sáng loáng lướt qua.
Ánh mắt nàng ta bắt đầu di chuyển lên trên, xoay tròn, sau đó cụp xuống.
Bịch!
Âm thanh nặng nề vang lên.
Đó là tiếng đầu của Lý Phỉ Phỉ rơi xuống đất.
Dao giải phẫu trong tay nữ bác sĩ rất sắc bén, phạm vi tấn công của nàng ta cũng rất rộng vì có tứ chi dài hơn hai mét.
Chỉ nhẹ nhàng vung tay lên, dao giải phẫu đã hoàn thành việc cắt đứt đầu người.
Quá nhanh, nhanh đến mức cơ thể của Lý Phỉ Phỉ vẫn giữ nguyên tư thế bò, cái cổ trắng mịn bị cắt đứt, vết cắt gọn gàng sạch sẽ, máu tươi đỏ thẫm phun ra như suối.
Có một ít máu còn văng đến chỗ Triệu Hạo, bắn lên người hắn, còn Phương Hưu đứng ở đằng sau hắn nên không bị ảnh hưởng.
Triệu Hạo mới bình tĩnh lại từ trong nỗi sợ khiếp vía, lại bị doạ một lần nữa, cảnh tượng máu me kinh khủng này không doạ hắn đến mức đái ra quần cũng là vì trước đó hắn đã đi vệ sinh rồi.
Nữ bác sĩ giết Lý Phỉ Phỉ xong cũng không dừng tay lại, mà tiếp tục lấy dao giải phẫu cắt từng bộ phận cơ thể ra.
Nàng ta cắt rất nghiêm túc, động tác vừa chuẩn xác vừa cẩn thận tỉ mỉ, hai người Phương Hưu và Triệu Hạo đứng ngay bên cạnh nhưng nàng ta cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái.
Sau khi chia các bộ phận ra, nữ bác sĩ bắt đầu ăn như hổ đói vồ mồi.
Thấy cảnh tượng này, trong lòng Phương Hưu cũng có phán đoán.
Hắn dường như đã đoán được quy luật giết người của nữ bác sĩ, giết người bên cạnh, mỗi lần chỉ giết một người.
Không phải nữ bác sĩ vô lý, không thèm để ý đến mình và Triệu Hạo.
Cách giết người là dùng dao giải phẫu cắt lìa từng bộ phận, sau đó mới ăn.
Vốn có cách thức giết người này có lẽ là có liên quan tới công việc của nữ bác sĩ lúc còn sống.
Trong tay cầm dao giải phẫu, xuống tay chuẩn xác, có lẽ lúc còn sống nữ bác sĩ đã làm không ít cuộc phẫu thuật ở bệnh viện tâm thần.
Nhưng mỗi lần phẫu thuật, bác sĩ chỉ phẫu thuật cho một bệnh nhân, gần như không có một bác sĩ nào có thể hai tay cầm hai con dao giải phẫu, tay năm tay mười thực hiện hai cuộc phẫu thuật cùng một lúc.
Đây chính là lý do tại sao mỗi lần nữ bác sĩ chỉ giết một người, rồi lấy dao giải phẫu tách từng bộ phận cơ thể, làm nghiêm túc, rất có trách nhiệm.
Về việc ăn thịt người có lẽ sau khi biến thành quỷ mới có kỹ năng này.
Sau khi biết quy luật giết người, Phương Hưu đi về phía nữ bác sĩ, dừng lại đứng bên cạnh nàng ta.
Cảnh tượng máu me kinh khủng nhưng Phương Hưu không hề dao động, cái này thì phải cảm ơn lão bà, cảnh tượng như thế này hắn đã trải qua rất nhiều lần, chỉ khác hắn là người bị ăn.
Bỗng dưng, Phương Hưu siết chặt nắm tay, vung thật mạnh tay về hướng của nữ bác sĩ.
Bụp!
Tiếng va chạm nặng nề vang lên.
Phương Hưu thu hồi nắm đấm, tí tách, máu tươi chảy xuống dọc theo nắm tay hắn.
Hắn hơi chau mày, nhìn nhìn nắm tay bị thương của mình, lại nhìn gương mặt không hề hao tổn gì của nữ bác sĩ.
Đối phương vẫn ăn một cách “tao nhã”, dường như không hề bị Phương Hưu bất lịch làm phiền.
“A!” Lý Phỉ Phỉ chạy không được hai bước đã bị té ngã, kêu lên đau đớn.
Mắt cá chân nhỏ xinh trắng nõn của nàng ta vừa đỏ vừa sưng.
Sự thật chứng minh đi guốc không thể chạy bộ được, rất dễ bị trẹo chân.
Lý Phỉ Phỉ ngã sấp xuống, cũng không thèm bận tâm đến cơn đau rát ở chân, lại bò dậy, nhưng một giây sau, trước mắt của nàng ta tối sầm lại.
Chỉ thấy rất nhiều cái đầu đen xì giống như đầu rắn làm bằng tóc xuất hiện trước mặt nàng ta.
Đó là tóc của nữ bác sĩ rủ xuống.
Cơ thể mềm mại của Lý Phỉ Phỉ run lên, giây phút này trái tim như ngừng đập, nàng ta vô thức ngẩng đầu nhìn lại, đập vào mắt là một khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt chỉ có lòng trắng nhìn chằm chằm vào nàng ta.
Nàng ta cứng đờ người, cứ như tất cả sức lực bị rút đi trong chớp mắt, không thể động đậy được.
Mãi đến khi sợi tóc rủ xuống của nữ bác sĩ đập vào mặt Lý Phỉ Phỉ, cái cảm xúc lạnh lạnh, trơn bóng đã đánh thức nàng ta.
“A!”
Lý Phỉ Phỉ thét lên một tiếng đầy thê lương, thảm thiết, giống như động vật bò sát đang lao về phía trước, đầu gối trắng mịn bị mài trên nền xi măng trầy xước, chảy máu cũng không quan tâm, chỉ lo chạy trốn.
“Cứu… cứu ta!” Nàng ta cầu xin Phương Hưu và Triệu Hạo cứu mình.
Cũng là hai người còn sót lại ở hành lang, những người còn lại đều chạy đến cuối hành lang, sau đó biến mất ở lối rẽ.
“Ta không muốn…”
Lý Phỉ Phỉ chưa nói xong thì có một con dao sáng loáng lướt qua.
Ánh mắt nàng ta bắt đầu di chuyển lên trên, xoay tròn, sau đó cụp xuống.
Bịch!
Âm thanh nặng nề vang lên.
Đó là tiếng đầu của Lý Phỉ Phỉ rơi xuống đất.
Dao giải phẫu trong tay nữ bác sĩ rất sắc bén, phạm vi tấn công của nàng ta cũng rất rộng vì có tứ chi dài hơn hai mét.
Chỉ nhẹ nhàng vung tay lên, dao giải phẫu đã hoàn thành việc cắt đứt đầu người.
Quá nhanh, nhanh đến mức cơ thể của Lý Phỉ Phỉ vẫn giữ nguyên tư thế bò, cái cổ trắng mịn bị cắt đứt, vết cắt gọn gàng sạch sẽ, máu tươi đỏ thẫm phun ra như suối.
Có một ít máu còn văng đến chỗ Triệu Hạo, bắn lên người hắn, còn Phương Hưu đứng ở đằng sau hắn nên không bị ảnh hưởng.
Triệu Hạo mới bình tĩnh lại từ trong nỗi sợ khiếp vía, lại bị doạ một lần nữa, cảnh tượng máu me kinh khủng này không doạ hắn đến mức đái ra quần cũng là vì trước đó hắn đã đi vệ sinh rồi.
Nữ bác sĩ giết Lý Phỉ Phỉ xong cũng không dừng tay lại, mà tiếp tục lấy dao giải phẫu cắt từng bộ phận cơ thể ra.
Nàng ta cắt rất nghiêm túc, động tác vừa chuẩn xác vừa cẩn thận tỉ mỉ, hai người Phương Hưu và Triệu Hạo đứng ngay bên cạnh nhưng nàng ta cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái.
Sau khi chia các bộ phận ra, nữ bác sĩ bắt đầu ăn như hổ đói vồ mồi.
Thấy cảnh tượng này, trong lòng Phương Hưu cũng có phán đoán.
Hắn dường như đã đoán được quy luật giết người của nữ bác sĩ, giết người bên cạnh, mỗi lần chỉ giết một người.
Không phải nữ bác sĩ vô lý, không thèm để ý đến mình và Triệu Hạo.
Cách giết người là dùng dao giải phẫu cắt lìa từng bộ phận, sau đó mới ăn.
Vốn có cách thức giết người này có lẽ là có liên quan tới công việc của nữ bác sĩ lúc còn sống.
Trong tay cầm dao giải phẫu, xuống tay chuẩn xác, có lẽ lúc còn sống nữ bác sĩ đã làm không ít cuộc phẫu thuật ở bệnh viện tâm thần.
Nhưng mỗi lần phẫu thuật, bác sĩ chỉ phẫu thuật cho một bệnh nhân, gần như không có một bác sĩ nào có thể hai tay cầm hai con dao giải phẫu, tay năm tay mười thực hiện hai cuộc phẫu thuật cùng một lúc.
Đây chính là lý do tại sao mỗi lần nữ bác sĩ chỉ giết một người, rồi lấy dao giải phẫu tách từng bộ phận cơ thể, làm nghiêm túc, rất có trách nhiệm.
Về việc ăn thịt người có lẽ sau khi biến thành quỷ mới có kỹ năng này.
Sau khi biết quy luật giết người, Phương Hưu đi về phía nữ bác sĩ, dừng lại đứng bên cạnh nàng ta.
Cảnh tượng máu me kinh khủng nhưng Phương Hưu không hề dao động, cái này thì phải cảm ơn lão bà, cảnh tượng như thế này hắn đã trải qua rất nhiều lần, chỉ khác hắn là người bị ăn.
Bỗng dưng, Phương Hưu siết chặt nắm tay, vung thật mạnh tay về hướng của nữ bác sĩ.
Bụp!
Tiếng va chạm nặng nề vang lên.
Phương Hưu thu hồi nắm đấm, tí tách, máu tươi chảy xuống dọc theo nắm tay hắn.
Hắn hơi chau mày, nhìn nhìn nắm tay bị thương của mình, lại nhìn gương mặt không hề hao tổn gì của nữ bác sĩ.
Đối phương vẫn ăn một cách “tao nhã”, dường như không hề bị Phương Hưu bất lịch làm phiền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất