Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 34: Mùi Vị Của Trả Thù (2)

Trước Sau
Sắc mặt của Phương Hưu rất nhanh khôi phục lại sự bình tĩnh, dường như tất cả chưa từng xảy ra.

Sau đó hắn đi đến bên cạnh nữ bác sĩ sờ đùi.

Mấy người ở gần đó đã hoàn toàn bị doạ sợ đến mức choáng váng, dù là tận mắt nhìn thấy nhưng họ vẫn không thể nào tin được, thì ra sờ đùi mà Phương Hưu nói chính là sờ đùi quỷ.

Lúc này, Phương Hưu quay đầu lại, gọi Triệu Hạo ra: “Cùng nhau?”

Hành động của Triệu Hạo lúc ở trong phòng chứa đồ hắn vẫn còn nhớ kỹ, mặc dù trong lòng không tồn tại thứ cảm xúc tên là cảm động, nhưng Phương Hưu vẫn hy vọng có thể giúp đỡ Triệu Hạo nhiều hơn.

Bởi vì hắn cảm thấy mình đang bị thiếu thốn tình cảm, nói đúng hơn là nhân tính đang mất dần, trong lòng chứa quá nhiều sự điên cuồng và hận thù, hắn không ghét cảm giác này, nhưng cũng không hy vọng mình đánh mất tất cả tình người.

Triệu Hạo hơi do dự khi được Phương Hưu mời, bởi vì bộ dáng của Phương Hưu bây giờ thật sự rất đáng sợ.

Khuôn mặt bình tĩnh bị máu tươi bao phủ, làn da trắng nõn tương phản với màu máu đỏ thẫm tạo nên một vẻ đẹp kỳ dị, dưới chân là tứ chi gãy vụn của Vương Tử Đằng và con quỷ ở bên cạnh, trong lúc nhất thời không thể phân biệt được ai mới là quỷ thật sự.

Triệu Hạo do dự một lát, cuối cùng vẫn chọn tin tưởng Phương Hưu, hắn rất ít bạn, người bạn thật sự cũng chỉ có một mình Phương Hưu.

Gia đình bình thường, ngoại hình thì bình thường, mãi mãi thuộc về tốp người râu ria trong văn phòng bất động sản, chỉ có cô nhi như Phương Hưu mới tình nguyện qua lại với hắn, dần dần hai người trở thành bạn thân.

Triệu Hạo từ từ đi đến chỗ Phương Hưu, hai người cùng nhau sờ đùi.

Hai người còn lại đã sớm chạy rồi.

Họ không bị quỷ dọa chạy, nhưng thời khắc Phương Hưu quay người lại thì họ đã bị dọa chạy.



“Hưu ca.” Triệu Hạo hơi do dự, cuối cùng vẫn cất tiếng hỏi: “Tại sao bỗng nhiên ngươi lại ra tay đánh Vương Tử Đằng và Ngô Đại Hải?”

“Tốc độ của người bình thường sẽ không thể nào sánh được với con quỷ này, cho nên muốn sống thì chỉ có thể lấy mạng người để đổi lấy thời gian, cũng phải có người hy sinh, dựa vào thân phận, địa vị của Vương Tử Đằng và Ngô Đại Hải, ngươi cảm thấy đến lúc thật sự phải chọn thì sẽ chọn ai? Là ta, người có mâu thuẫn với Vương Tử Đằng và Ngô Đại Hải sao? Hay là người vẫn không được chào đón như ngươi?”

Sắc mặt của Triệu Hạo tái nhợt, hơi mất tự nhiên, hắn vừa định nói thì lại nghe Phương Hưu nói tiếp: “Ngươi có cảm nhận được từng luồng khí lạnh đang xâm nhập vào cơ thể không?”

Triệu Hạo sững sờ, lập tức lắc đầu.

Trong lòng Phương Hưu hơi dao động, cẩn thận cảm nhận.

Đây không phải là ảo giác!

Thật sự có một luồng khí lạnh kỳ lạ đang truyền từ đùi của nữ bác sĩ vào tay hắn, sau đó từ tay lan ra khắp cơ thể.

Lẽ nào là sức mạnh của quỷ đang xâm nhập?

Tại sao trước đó sờ đùi không cảm nhận được?

Không đúng, có thể trước đó có cảm giác nhưng quá yếu, bây giờ chắc là sắp đạt tới một mức độ nào đó nên mới bỗng nhiên cảm nhận được rõ ràng.

Nếu hắn đoán không sai, rất có thể là tín hiệu của linh hồn sắp được thắp sáng!

Triệu Hạo không cảm nhận được là bởi vì hắn chưa thật sự trải qua cái chết, tâm lý không vượt qua được.



Hai người sờ một lúc, Triệu Hạo đề nghị: “Hưu ca, thời gian sắp hết rồi, chúng ta đi thôi.”

“Không vội, còn có Ngô Đại Hải mà, ta cảm thấy ánh sáng tâm linh sắp được thắp lên.”

Triệu Hạo vui mừng nói: “Thật sao Hưu ca? Quá tốt rồi, chúng ta được cứu rồi! Cảm giác thắp sáng linh hồn như thế nào, sao ta không hề cảm nhận được.”

“Mặc dù ngươi tiếp xúc với quỷ thời gian dài nhưng về mặt tâm lý chưa đạt tiêu chuẩn, chưa thật sự trải qua sinh tử nên không cảm nhận được.”

Triệu Hạo muốn nói lại thôi, rất muốn hỏi hai ta luôn ở cùng nhau, vậy ngươi trải qua sinh tử lúc nào?

Phương Hưu nói xong liền kéo Triệu Hạo lui về phía sau, đợi sau khi nữ bác sĩ chia thi thể của Ngô Đại Hải xong mới tiếp tục sờ đùi.

Ngô Đại Hải rất béo, dựa vào lượng thịt của hắn có thể kéo dài năm phút.

Phương Hưu quyết định lại sờ hai phút nữa, còn ba phút là thời gian để chạy, nếu sau hai phút vẫn chưa thắp được ánh sáng tâm linh thì cũng không thể tiếp tục.

Đến lúc này, hắn nhắm mắt lại, tay vuốt ve không có quy luật, nghiêm túc cảm nhận.

Trong cảm nhận của hắn, ngày càng nhiều khí lạnh tập trung trong cơ thể, nhưng sau khi vào cơ thể, khí lạnh kia như đá chìm vào biển lớn, biến mất không thấy tung tích đâu.

Điều này làm Phương Hưu hơi tò mò, luồng khí kỳ lạ tiến vào trong cơ thể đi đâu rồi?

Lẽ nào là tâm linh?

Hắn bất giác để ý thức đắm chìm, chuyển động theo khí lạnh kia đến một nơi chưa được biết đến, giống như con thuyền trôi trên dòng sông, cuối cùng tụ hội trong biển cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau