Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 45: Kỵ Sĩ Ác Linh (2)

Trước Sau
Bất đắc dĩ, Phương Hưu chỉ đành lấy dao phẫu thuật ra, đâm vào đùi Triệu Hạo, thậm chí còn không tiếc dùng một chút năng lực thống khổ, vẻ mặt Triệu Hạo càng ngày càng đau đớn nhưng vẫn không tỉnh lại.

Sau đó đầu Triệu Hạo ngoẹo sang một bên, hắn chết rồi.

Tiếp đó Phương Hưu cũng chết.

Phương Hưu lại thử thêm mấy lần nhưng bất kể là hắn có nhắc nhở thế nào, lần nào mấy người Triệu Hạo cũng chết trong mộng, họ không thể khắc phục được nỗi sợ.

Phương Hưu im lặng, hắn muốn cứu Triệu Hạo nhưng không cứu được.

Hắn quyết định thử lần cuối cùng, nếu như còn không được, vậy thì chỉ có thể từ bỏ.

Làm thế nào mới giúp Triệu Hạo khắc phục nỗi sợ đây?

Hắn nghĩ tới một cách chính là di chuyển sự chú ý, nếu đã không thể khắc phục thì trốn tránh thôi.

Buộc phải tìm một thứ cảm xúc mãnh liệt hơn để làm mờ đi nỗi sợ.

Sợ hãi là cảm xúc bản năng của cơ thể, muốn đối phó với sự sợ hãi, chỉ có thể dựa vào một cảm xúc bản năng khác.

Nhớ tới đặc điểm của Triệu Hạo, hình như hắn cũng chẳng có đặc điểm gì, ngoại hình mờ nhạt, tính cách hướng nội, nhát gan, da mặt dày,...

Chỉ có một đặc điểm chính là háo sắc.

Háo sắc?

Thực sắc tính dã*.

*Thực sắc tính dã: ham muốn ăn uống, gái trai.

Đây cũng là cảm xúc bản năng của con người.



Phương Hưu cảm thấy bản thân tìm được điểm đột phá rồi.

“Nhật Thiên, bộ phim ngươi thích nhất có phải là giáo viên xinh đẹp phụ đạo riêng sau khi tan học không?”

Triệu Hạo đột nhiên cả kinh đến biến sắc: “Hưu ca, sao ngươi biết? Ngươi xem trộm điện thoại của ta!”

“Ngươi đừng quan tâm sao ta lại biết, bây giờ ngươi lập tức lấy điện thoại ra, chỉnh âm lượng lên mức cao nhất, xem bộ phim đó.”

Triệu Hạo bắt đầu nghi ngờ lỗ tai mình, hắn nói lắp bắp: “Hưu... Hưu ca, ngươi không đùa đấy chứ? Nếu ngươi muốn xem, đợi khi chúng ta thoát ra rồi hẵng xem, xem trước mặt mọi người thế này thì khác gì đi tiểu ngoài đường?”

“Ta không đùa, đang cứu mạng ngươi đây, bây giờ xem ngay lập tức đi.”

Triệu Hạo thấy Phương Hưu nói rất nghiêm túc, dưới áp lực như thế, hắn chỉ đành lôi bộ phim quý báu của mình ra.

Khi nhạc nền vang lên, trong hành lang âm u, không khí sợ hãi tản đi không ít.

Hai đồng nghiệp kia nhìn Triệu Hạo bằng ánh mắt hết sức kỳ dị.

Lúc này vẻ mặt Triệu Hạo muốn ngượng bao nhiêu thì ngượng bấy nhiêu, mặt hắn đỏ bừng.

“Ngươi mau nghiêm túc xem đi, bắt buộc phải đặt mình vào học sinh trong bộ phim, để bản thân máu huyết tưng bừng, đợi lát nữa, sau khi vào giấc mộng, ngươi đừng lo gì cả, cứ trực tiếp nhắm mắt, liều mạng mà vào, chỉ có như thế mới khắc phục được nỗi sợ.”

Triệu Hạo hít sâu một hơi, gật đầu, sau đó bắt đầu nhập tâm.

“Hai người cũng thế, dùng chuyện mà hai người thấy hứng thú nhất để làm sao nhãng sự chú ý, từ đó khắc phục nỗi sợ.”

Hiển nhiên hai người kia không háo sắc như Triệu Hạo, trong điện thoại họ không có hàng tồn nên chỉ có thể xem cùng Triệu Hạo.

Từ đó có thể thấy chuyện đàn ông hứng thú nhất có thể không cùng loại hình nhưng bản chất vẫn giống nhau.



Năm phút sau, Phương Hưu thấy Triệu Hạo căng phồng, cảm thấy cũng tàm tạm rồi, còn hai người kia hoàn toàn không có phản ứng.

Sự thực chứng minh, không phải ai cũng có thể nổi lên phản ứng trong khi đối mặt với nỗi sợ.

Có điều chuyện Phương Hưu có thể làm chỉ có vậy thôi, sau đó hắn dặn dò mấy chuyện cần chú ý rồi dẫn họ vào cánh cửa.

Giấc mộng ập đến.

Phương Hưu nhanh chóng thoát khỏi mộng, hắn nhìn ba người Triệu Hạo nằm dưới đất.

Hai đồng nghiệp kia vẫn như trước, vẻ mặt vặn vẹo, sợ hãi giống như gặp phải chuyện gì đáng sợ lắm, thậm trí trên người bỗng dưng xuất hiện vết thương.

Triệu Hạo thì ngược lại, mặc dù lần này vẻ mặt vẫn hoảng sợ nhưng trong nỗi sợ còn xen lẫn một chút thô bỉ, hắn dựng lều vải thẳng đứng.

Phương Hưu rất mừng, xem ra có lúc háo sắc thực sự không có gì xấu cả.

Hắn còn nhớ có một lần nói chuyện phiếm, Triệu Hạo từng nhắc, một buổi chiều, sau khi ngủ dậy, hắn phát hiện ra mình không thể mở nổi mắt, cơ thể bất động như bị bóng đè.

Trong lúc hốt hoảng, hắn thấy một nữ quỷ đè lên người mình, lúc đó phản ứng đầu tiên của hắn là sợ hãi, nữ quỷ kia sắc mặt trắng bệch, không chút màu máu.

Nhưng phản ứng thứ hai là hắn phát hiện ra nữ quỷ kia rất đẹp, khi ấy không biết thế nào, nhìn nữ quỷ đè lên người mình, hắn lại muốn hôn một cái, thế là hắn cố gắng chu miệng lên, nhưng khi sắp hôn được, hắn tỉnh mộng, cơn bóng đè cũng kết thúc.

Triệu Hạo còn than thở tiếc nuối về chuyện này.

Khi ấy Phương Hưu nghe xong còn tưởng Triệu Hạo nói đùa nhưng bây giờ nhìn lại, thằng nhóc này thật sự có khả năng đang nói thật.

Hắn nhìn thấy quỷ đẹp là dám tiến lên thật.

Ninh Thái Thần* thời hiện đại.

*Ninh Thái Thần: Nam chính trong “Thiện nữ u hồn”, có tình cảm với nữ chính Nhiếp Tiểu Thiến – một hồn ma.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau