Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )
Chương 46: Năng Lực Của Ta Là Đoán Trước Tương Lai
Lúc này có vẻ đến thời khắc quan trọng của giấc mộng, cổ hai đồng nghiệp kia ngoẹo sang một bên, thất khiếu chảy máu mà chết.
Ngược lại sự sợ hãi trên mặt Triệu Hạo càng ngày càng nặng thêm, lều vải cũng sắp sập.
Nhưng đột nhiên Triệu Hạo trong mộng phát ra tiếng gầm trầm khàn và tiếng thở dốc, hắn lại một lần nữa dựng lều vải lên, hai tay bất giác cào ngực mình, lại còn không ngừng chu môi.
Cục diện nhất thời hơi cay mắt, dù cho Phương Hưu từng gặp rất nhiều cảnh quỷ dị nhưng hắn vẫn hơi không dám nhìn thẳng vào Triệu Hạo lúc này.
Có điều Phương Hưu nhanh chóng phát hiện ra chút khác thường, thông qua giác quan linh tính, hắn phát hiện ra trên người Triệu Hạo xuất hiện dao động linh tính.
Triệu Hạo sắp thắp sáng tâm linh rồi?
Sau đó Triệu Hạo ngồi bật dậy, sắc mặt đỏ ửng, hô hấp dồn dập.
Sau khi nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, hắn ta ngẩn ra rồi sướng rơn.
“Hưu ca, có phải ta trở thành...”
Hắn còn chưa nói xong, đột nhiên nhớ tới gì đó, ánh mắt nhìn Phương Hưu đầy phòng bị.
“Ngươi có phải Hưu ca không?”
Phương Hưu thấy Triệu Hạo phản ứng như thế thì cảm thấy đối phương trưởng thành rồi, ít nhất còn biết suy nghĩ dù cho nghĩ không nhiều.
Vì để chứng minh đây không phải mơ, Phương Hưu nói một vài bí mật: “Báo đáp thợ sửa ống nước, nữ bệnh nhân ngực bự, trò chơi con mực, tiếp viên hàng không phục vụ riêng, avatar...”
“Ha! Đừng nói nữa! Quả nhiên ngươi xem trộm điện thoại ra!” Sắc mặt Triệu Hạo cực kỳ ngại ngùng, hắn ta đứng lên, vội cản Phương Hưu lại.
“Được rồi, chuẩn bị đi thôi.”
Triệu Hạo gật đầu, chỉ là khi nhìn thấy tử trạng của hai đồng nghiệp kia, con ngươi hắn co lại, thở dài một hơi.
Lần này hai người đứng trước cánh cửa thực sự.
Trước đó cánh cửa mà họ mở ra thực ra đều trong giấc mộng, khi đi vào trong cánh cửa, họ đã trong mộng rồi.
Phương Hưu đặt tay lên cửa, đột nhiên hắn thấy là lạ.
Tại sao lần này quỷ dị kia không xuất hiện?
Lần đầu tiên phá vỡ giấc mộng, khi ấy chỉ còn mình hắn sống, con quỷ kia xuất hiện hỏi tại sao bản thân không sợ.
Mấy lần sau đó phá vỡ giấc mộng, con quỷ kia không hiện lên nữa, Phương Hưu đoán, có lẽ là vì mấy người Triệu Hạo còn chưa chết nên con quỷ kia còn tồn tại trong mộng cảnh, không đi ra.
Nhưng lần cuối cùng, giấc mộng của mọi người đều kết thúc rồi, con quỷ kia lại đi ngược lại bình thường, không xuất hiện nữa, tại sao lại thế?
Không biết tại sao, Phương Hưu đột nhiên liên tưởng tới hành động của Triệu Hạo trước khi tỉnh lại, hắn ta vừa hôn, vừa túm không khí, lẽ nào...
Trong lòng hắn đột nhiên có một suy đoán nhưng không hỏi ngay lập tức mà chỉ đẩy cánh cửa ra.
Đập vào mắt vẫn là sự tối tăm như hố đen.
Hai người đi vào trong, đi khoảng mười phút, cuối cùng cũng thấy ánh sáng.
Dưới sự tản rộng của ánh sáng, bóng tối chậm rãi rút lui như thủy triều, làm lộ ra quang cảnh thế giới.
Hai người họ vẫn xuất hiện trên đường cái.
Lần này Phương Hưu chắc chắn đây không phải mộng, bởi vì hắn nhìn thấy những quỷ dị kỳ quặc cong vẹo bên trên, thậm chí trong rừng cây nhỏ quanh đó còn lảng vảng mấy con nữa.
Phía sau hắn không xa là văn phòng bất động sản của Thư Viện Bách Liễu, bệnh viện tâm thần Thanh Sơn biến mất không thấy đâu.
Nhưng trong cảm nhận của Phương Hưu, bệnh viện tâm thần Thanh Sơn còn chưa biến mất, nó vẫn ở đó, vẫn lẩn khuất trong văn phòng bất động sản.
Phương Hưu thấy rất lạ, tại sao trước đây có thể nhìn thấy bệnh viện tâm thần nhưng bây giờ lại không thấy nữa?
Trước đó văn phòng bất động sản không thể che giấu được bệnh viện tâm thần, bây giờ bệnh viện tâm thần lại hòa vào văn phòng bất động sản.
Lẽ nào bệnh viện tâm thần đã dung nhập vào hiện thực, vì thế nó sẽ bị quang cảnh của hiện thực che giấu, mà trước đây nó thuộc về trạng thái hư ảo nên không che giấu được?
“Hưu ca, tốt quá rồi, chúng ta ra ngoài rồi!” Trên mặt Triệu Hạo là vẻ sung sướng sau sống sót.
Phương Hưu không tiếp lời, hắn chỉ hỏi một câu: “Nhật Thiên, có phải ngươi thắp sáng linh tính rồi không?”
“Linh tính?” Triệu Hạo sửng sốt: “Vừa nãy ở trong ảo cảnh, hình như có một cảm giác kỳ lạ...”
Nói xong, hắn ta nhắm mắt lại, tỉ mỉ cảm nhận, sau đó hắn mở mắt ra, lộ vẻ mặt sung sướng.
“Hưu ca, ta cảm thấy bây giờ mình thành siêu nhân rồi, không chỉ năm giác quan mà đến cả sức lực cũng mạnh lên, nếu con quỷ chân dài kia mà xuất hiện trước mặt ta, một đấm của ta là có thể xử chết nó!”
Phương Hưu gật đầu, không hề bất ngờ về chuyện này.
Suy cho cùng trước đây Triệu Hạo cũng không ít lần được giúp đỡ, hơn nữa còn trải qua sống chết trong mộng, lại còn tiếp xúc với quỷ dị điều khiển giấc mộng trong thời gian dài, thỏa mãn đủ điều kiện để thắp sáng tâm linh rồi.
Chỉ là dưới trạng thái căng cứng như thế, Triệu Hạo thức tỉnh năng lực gì?
Ngược lại sự sợ hãi trên mặt Triệu Hạo càng ngày càng nặng thêm, lều vải cũng sắp sập.
Nhưng đột nhiên Triệu Hạo trong mộng phát ra tiếng gầm trầm khàn và tiếng thở dốc, hắn lại một lần nữa dựng lều vải lên, hai tay bất giác cào ngực mình, lại còn không ngừng chu môi.
Cục diện nhất thời hơi cay mắt, dù cho Phương Hưu từng gặp rất nhiều cảnh quỷ dị nhưng hắn vẫn hơi không dám nhìn thẳng vào Triệu Hạo lúc này.
Có điều Phương Hưu nhanh chóng phát hiện ra chút khác thường, thông qua giác quan linh tính, hắn phát hiện ra trên người Triệu Hạo xuất hiện dao động linh tính.
Triệu Hạo sắp thắp sáng tâm linh rồi?
Sau đó Triệu Hạo ngồi bật dậy, sắc mặt đỏ ửng, hô hấp dồn dập.
Sau khi nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, hắn ta ngẩn ra rồi sướng rơn.
“Hưu ca, có phải ta trở thành...”
Hắn còn chưa nói xong, đột nhiên nhớ tới gì đó, ánh mắt nhìn Phương Hưu đầy phòng bị.
“Ngươi có phải Hưu ca không?”
Phương Hưu thấy Triệu Hạo phản ứng như thế thì cảm thấy đối phương trưởng thành rồi, ít nhất còn biết suy nghĩ dù cho nghĩ không nhiều.
Vì để chứng minh đây không phải mơ, Phương Hưu nói một vài bí mật: “Báo đáp thợ sửa ống nước, nữ bệnh nhân ngực bự, trò chơi con mực, tiếp viên hàng không phục vụ riêng, avatar...”
“Ha! Đừng nói nữa! Quả nhiên ngươi xem trộm điện thoại ra!” Sắc mặt Triệu Hạo cực kỳ ngại ngùng, hắn ta đứng lên, vội cản Phương Hưu lại.
“Được rồi, chuẩn bị đi thôi.”
Triệu Hạo gật đầu, chỉ là khi nhìn thấy tử trạng của hai đồng nghiệp kia, con ngươi hắn co lại, thở dài một hơi.
Lần này hai người đứng trước cánh cửa thực sự.
Trước đó cánh cửa mà họ mở ra thực ra đều trong giấc mộng, khi đi vào trong cánh cửa, họ đã trong mộng rồi.
Phương Hưu đặt tay lên cửa, đột nhiên hắn thấy là lạ.
Tại sao lần này quỷ dị kia không xuất hiện?
Lần đầu tiên phá vỡ giấc mộng, khi ấy chỉ còn mình hắn sống, con quỷ kia xuất hiện hỏi tại sao bản thân không sợ.
Mấy lần sau đó phá vỡ giấc mộng, con quỷ kia không hiện lên nữa, Phương Hưu đoán, có lẽ là vì mấy người Triệu Hạo còn chưa chết nên con quỷ kia còn tồn tại trong mộng cảnh, không đi ra.
Nhưng lần cuối cùng, giấc mộng của mọi người đều kết thúc rồi, con quỷ kia lại đi ngược lại bình thường, không xuất hiện nữa, tại sao lại thế?
Không biết tại sao, Phương Hưu đột nhiên liên tưởng tới hành động của Triệu Hạo trước khi tỉnh lại, hắn ta vừa hôn, vừa túm không khí, lẽ nào...
Trong lòng hắn đột nhiên có một suy đoán nhưng không hỏi ngay lập tức mà chỉ đẩy cánh cửa ra.
Đập vào mắt vẫn là sự tối tăm như hố đen.
Hai người đi vào trong, đi khoảng mười phút, cuối cùng cũng thấy ánh sáng.
Dưới sự tản rộng của ánh sáng, bóng tối chậm rãi rút lui như thủy triều, làm lộ ra quang cảnh thế giới.
Hai người họ vẫn xuất hiện trên đường cái.
Lần này Phương Hưu chắc chắn đây không phải mộng, bởi vì hắn nhìn thấy những quỷ dị kỳ quặc cong vẹo bên trên, thậm chí trong rừng cây nhỏ quanh đó còn lảng vảng mấy con nữa.
Phía sau hắn không xa là văn phòng bất động sản của Thư Viện Bách Liễu, bệnh viện tâm thần Thanh Sơn biến mất không thấy đâu.
Nhưng trong cảm nhận của Phương Hưu, bệnh viện tâm thần Thanh Sơn còn chưa biến mất, nó vẫn ở đó, vẫn lẩn khuất trong văn phòng bất động sản.
Phương Hưu thấy rất lạ, tại sao trước đây có thể nhìn thấy bệnh viện tâm thần nhưng bây giờ lại không thấy nữa?
Trước đó văn phòng bất động sản không thể che giấu được bệnh viện tâm thần, bây giờ bệnh viện tâm thần lại hòa vào văn phòng bất động sản.
Lẽ nào bệnh viện tâm thần đã dung nhập vào hiện thực, vì thế nó sẽ bị quang cảnh của hiện thực che giấu, mà trước đây nó thuộc về trạng thái hư ảo nên không che giấu được?
“Hưu ca, tốt quá rồi, chúng ta ra ngoài rồi!” Trên mặt Triệu Hạo là vẻ sung sướng sau sống sót.
Phương Hưu không tiếp lời, hắn chỉ hỏi một câu: “Nhật Thiên, có phải ngươi thắp sáng linh tính rồi không?”
“Linh tính?” Triệu Hạo sửng sốt: “Vừa nãy ở trong ảo cảnh, hình như có một cảm giác kỳ lạ...”
Nói xong, hắn ta nhắm mắt lại, tỉ mỉ cảm nhận, sau đó hắn mở mắt ra, lộ vẻ mặt sung sướng.
“Hưu ca, ta cảm thấy bây giờ mình thành siêu nhân rồi, không chỉ năm giác quan mà đến cả sức lực cũng mạnh lên, nếu con quỷ chân dài kia mà xuất hiện trước mặt ta, một đấm của ta là có thể xử chết nó!”
Phương Hưu gật đầu, không hề bất ngờ về chuyện này.
Suy cho cùng trước đây Triệu Hạo cũng không ít lần được giúp đỡ, hơn nữa còn trải qua sống chết trong mộng, lại còn tiếp xúc với quỷ dị điều khiển giấc mộng trong thời gian dài, thỏa mãn đủ điều kiện để thắp sáng tâm linh rồi.
Chỉ là dưới trạng thái căng cứng như thế, Triệu Hạo thức tỉnh năng lực gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất