Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 47: Nhật Quỷ Giả * (1)

Trước Sau
*Nhật Quỷ giả: người có năng lực ngủ với quỷ

“Ngươi thức tỉnh năng lực gì thế?”

“Năng lực?” Triệu Hạo cảm nhận một lát rồi lắc đầu: “Hình như ta không cảm nhận được năng lực.”

“Không cảm nhận được?” Phương Hưu kinh ngạc, nhưng bản thân hắn cũng không hiểu rõ về linh tính nên không hỏi kỹ nữa.

“Ta sẽ không phải người không có năng lực đâu nhỉ? Chẳng phải Vương Tử Đằng nói mỗi người thắp sáng linh tính thì đều có năng lực sao?” Sự vui sướng trên mặt Triệu Hạo giảm bớt, hắn ta cúi mặt xuống.

“Hưu ca, năng lực của ngươi là gì?”

“Biết trước tương lai.”

“Gì cơ!? Biết trước tương lai!?” Cả người Triệu Hạo xuất hiện trạng thái chấn động cực độ.

Mà Phương Hưu lại bình tĩnh gật đầu.

Không phải hắn cố ý lừa Triệu Hạo mà là vì tính toán cho sau này, dựa vào năng lực chết đi rồi sống lại, chắc chắn hắn sẽ biểu hiện ra khả năng tiên tri ở trình độ nhất định, chẳng bằng cứ nói thẳng bản thân có thể biết trước tương lai đi.

Hơn nữa giá trị của năng lực biết trước tương lai cực kỳ cao, chỉ dựa vào năng lực này, nếu như thực sự có tổ chức ngự linh sư tồn tại, có lẽ bản thân hắn có thể thu hoạch được lợi ích không nhỏ.

Nếu thế giới đã có quỷ dị tồn tại nhưng vẫn không đại loạn, thậm chí bên ngoài còn có rất ít tin tức về quỷ dị, vậy có nghĩa là sau lưng đang có tổ chức ngự linh sư khổng lồ duy trì an ninh trật tự xã hội, chắc chắn họ sẽ nắm giữ phương pháp trở nên mạnh mẽ, thậm chí là các tài nguyên có lợi cho ngự linh sư.

Khát vọng mạnh mẽ hơn của Phương Hưu vô cùng mãnh liệt, vì thế hắn buộc phải nâng cao giá trị bản thân, còn về khiêm tốn? Âm thầm phát tài? Giả heo ăn hổ?



Nếu như trước đó không bị quỷ dị giết nhiều lần như thế, có lẽ hắn sẽ lựa chọn khiêm tốn, không thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng bây giờ, hắn chỉ muốn nhanh chóng mạnh lên, sau đó báo thù.

Giống như trong tiểu thuyết huyền huyễn, những đệ tử thiên tài kia vào tông môn nào cũng đều sẽ có nguồn tài nguyên chênh lệch lớn, bây giờ Phương Hưu muốn giả vờ làm thiên tài.

Còn tại sao không nói năng lực thật của mình à?

Rất đơn giản, hắn không biết trên thế giới này có tồn tại người sở hữu hai năng lực không, nếu như giống truyện tranh Vua hải tặc, một người ăn một quả thì chỉ có một loại năng lực, vậy hắn để lộ ra hai năng lực chính là muốn bị cắt lát.

Có lúc đi trước nửa bước là thiên tài, nhưng đi trước một bước lại là kẻ điên.

“Hưu ca, chẳng trách trong dị vực, ngươi lại biết đi con đường nào, lại còn biết trong lối thoát hiểm có quỷ dị, hóa ra năng lực của ngươi là biết trước tương lai à?”

Triệu Hạo đột nhiên vỡ lẽ, trước đó trong quỷ vực, hắn ta quá sợ hãi nên không chú ý tới Phương Hưu tiên tri, chỉ vô thức nghe theo lời dặn của Phương Hưu, bây giờ nhớ lại, mỗi một quyết định của Phương Hưu đều chính xác, kể cả làm thế nào để cứu bản thân.

Đây không phải biết trước tương lai thì là gì?

Lúc đầu hắn ta thấy mừng cho Phương Hưu vì có được năng lực kinh khủng như thế nhưng rất nhanh, khi nhớ tới bản thân không có năng lực, hắn ta đột nhiên hụt hẫng, thậm chí còn hụt hẫng hơn cả trước đó.

Vừa sợ anh em khổ, vừa sợ anh em không khổ như mình, câu nói này thể hiện hoàn mỹ tâm lý của Triệu Hạo.

“Nhật Thiên, ngươi ngẩng đầu nhìn lên trời xem bên trên có quỷ dị không?” Phương Hưu đột nhiên hỏi.

Triệu Hạo bị dọa giật bắn mình.



“Quỷ dị! Quỷ dị ở đâu!?” Hắn ta vội ngẩng đầu nhìn nhưng chỉ thấy trăng sáng sao thưa thớt và bầu trời như tấm màn đen kịt.

“Hưu ca, trên trời làm gì có quỷ dị? Có phải ngươi nhìn nhầm rồi không?”

“Ừm, chắc là ta nhìn nhầm con dơi thành quỷ dị rồi.”

Phương Hưu không khỏi nhíu chặt lông mày.

Người khác thắp sáng linh tính, trở thành ngự linh sư cũng không nhìn thấy quỷ dị khắp thế giới sao?

Là vì Triệu Hạo vừa thành ngự linh sư nên còn quá yếu hay là vì ngự linh sư vốn không nhìn thấy quỷ dị đầy rẫy trên thế gian?

Phương Hưu hy vọng là cái trước, bởi vì điều đó chứng tỏ hắn không cô đơn, trên thế giới còn có đồng loại với mình, nhìn thấy quỷ dị giống mình.

“Đi thôi, về nhà ngủ.”

“Về nhà ngủ á?” Triệu Hạo kinh ngạc: “Hưu ca, đồng nghiệp đều chết cả rồi, lại còn gặp quỷ nữa, thế mà ngươi còn muốn về nhà ngủ sao?”

“Không thì sao? Lẽ nào ngươi còn muốn gọi điện thoại thông báo cho nhân viên an ninh sao?”

“Ta... cũng phải, chuyện quỷ dị nên tìm đạo sĩ.”

“Chẳng cần tìm ai cả, sẽ có người tìm đến cửa thôi, nếu thế giới này đã có quỷ dị và ngự linh sư tồn tại thì chắc chắn sẽ có tổ chức chuyên môn đối phó với quỷ dị, nếu không thế giới đã loạn lâu rồi. Nói đi cũng phải nói lại, sao ngươi phá được mộng cảnh thế?”

“Ờ...” Vẻ mặt Triệu Hạo nhất thời trở nên ngại ngùng với tốc độ mắt thường cũng trông thấy được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau