Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 49: Cục Liên Hợp Điều Tra Chiến Lược Phòng Ngự, Tấn Công Và Hỗ Trợ Hậu Cần Những Sự Kiện Quỷ Dị Trên Toàn Cầu (1)

Trước Sau
Trong lúc dao phẫu thuật của Phương Hưu sắp cắm vào cái cổ trắng nõn của lão bà, trước mắt hắn tối sầm lại, ý thức chìm vào tăm tối.

Khi tỉnh dậy, hắn phát hiện ra mình đã lại xuất hiện ở cửa nhà.

“Chết rồi sao? Địa điểm chết đi sống lại cũng thay đổi rồi.” Phương Hưu cúi đầu lẩm bẩm, trong con đường cũ kỹ, ánh đèn lờ mờ chiếu xuống, làm nổi bật khuôn mặt âm u của hắn.

“Đây mới là thực lực thật sự của lão bà sao? Không ngờ tới sau khi thắp sáng linh tính lại có cảm giác chênh lệch lớn hơn rồi, lần này đến cả chết thế nào cũng không biết, quả nhiên giữa quỷ dị với quỷ dị cũng tồn tại sự khác biệt, khoảng cách ấy còn lớn hơn khoảng cách giữa người với người.

Xem ra không lựa chọn tiếp tục thăm dò bệnh viện tâm thần là đúng.”

Thực ra sau khi nữ bác sĩ bị dọa cho bỏ chạy, Phương Hưu đã nghĩ sẽ tiếp tục thám hiểm bệnh viện tâm thần Thanh Sơn nhưng sau đó nghĩ lại, hắn thấy vẫn nên từ bỏ đi, chẳng có ý nghĩa gì cả.

Thực lực quá yếu, còn chưa hiểu rõ mọi thứ liên quan đến ngự linh sư và cách vận dụng linh tính, quá dễ mắc sai lầm.

Nữ bác sĩ chỉ là quỷ dị yếu nhất trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn thôi mà hắn đã không thể đối phó chứ đừng nói đến quỷ dị bị giam ở những phòng khác.

Đừng quên, có vài gian phòng được mở ra rồi, con quỷ dị điều khiển giấc mộng kia là một trong số đó, không biết mấy con khác trốn ở đâu đây.

Lần này may mắn gặp được quỷ mộng cảnh không có sức tấn công nên mới trốn thoát, nếu như chặn cửa là quỷ dị khác, dù cho chết đi sống lại cũng sẽ bị nhốt trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn mãi mãi.

Trước thực lực tuyệt đối, kể cả có làm lại một trăm lần, một nghìn lần, mười nghìn lần cũng không có tác dụng.

Vì thế Phương Hưu định làm quen với linh tính, tìm hiểu ngự linh sư, tiếp xúc với các tổ chức liên quan trước để thu hoạch được nhiều tin tức hơn rồi mới tính tiếp.



“Rầm!”

Hắn mở cửa nhà ra.

Lão bà vẫn là người mẹ hiền vợ thảo đứng ngoài cửa.

“Lão công, ngươi về rồi đấy à, ăn cơm chưa? Có cần ta nấu mì cho ngươi không?”

Phương Hưu làm như không thấy lão bà động lòng người, hắn như một nô lệ tư bản tăng ca đến khuya mới về nhà, lấy cớ mệt mỏi để tránh giao nộp tiền lương.

Tắm nước nóng xong, hắn lại nằm lên giường ngủ.

Nói là ngủ nhưng thực chất hắn đang nghiên cứu linh tính, hắn nóng vội muốn trở nên mạnh hơn, chỉ có mạnh hơn hắn mới khám phá ra bí mật của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, hiểu rõ chân tướng liên quan đến quỷ dị, sau đó tìm lão bà báo thù, để quỷ dị trên cả thế giới này cảm thấy đau khổ.

Đêm ấy hắn nghiên cứu tới nửa đêm nhưng chỉ thu hoạch được ít ỏi, chủ yếu là hắn gần như chẳng biết gì về linh tính, tất cả tin tức đều thông qua lời thuật lại của Vương Tử Đằng, mà Vương Tử Đằng lại nghe anh họ hắn ta nói, tin tức thực sự hữu dụng cũng chỉ có mấy câu.

Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể chìm vào giấc ngủ.

...

...

Cục điều tra thành phố Lục Đằng.

Ban ngành này gần như không có người bình thường nào biết đến, không ai hiểu nó làm công việc gì, cũng không ai rõ nó ở đâu.



Nhưng ban ngành vừa khiêm tốn vừa bí ẩn này lại có những ngự linh sư uy danh hiển hách trong thành phố Lục Đằng.

Bởi vì nó là ban ngành đặc thù trấn áp quỷ dị, bảo vệ sự an toàn cho thành phố Lục Đằng.

Cục điều tra, tên đầy đủ là Cục liên hợp điều tra chiến lược phòng ngự, tấn công và hỗ trợ hậu cần những sự kiện quỷ dị trên toàn cầu, gọi tắt là cục điều tra.

Trong trụ sở chính cục điều tra thành phố Lục Đằng, ở trung tâm hội nghị.

Một đám người đang ngồi bao quanh bàn họp.

Những người đó có nam, có nữ, có người mặc trang phục nghiêm túc, có người mặc thường phục, thậm chí còn có người mặc trang phục kỳ dị, ai cũng có điểm đặc biệt nhưng điều giống nhau là họ tương đối trẻ, khoảng hai, ba mươi tuổi.

Lớn tuổi nhất có lẽ là người ngồi đầu tiên, đó là người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc âu phục đen, không giận tự uy.

“Bên dưới kêu gọi mở cuộc họp khẩn, chắc hẳn mọi người đều nghe nói rồi, năm tiếng trước, Thư Viện Bách Liễu khu đang phát triển xuất hiện quỷ vực, trước mắt phạm vi bao phủ của quỷ vực là văn phòng bất động sản của Thư Viện Bách Liễu, tạm thời chưa thấy dấu hiệu lan rộng.” Người đàn ông trung niên đi thẳng vào chủ đề.

Những người khác mang vẻ mặt khác nhau.

“Dạo này chuyện quỷ dị càng ngày càng nhiều.” Có người mặt mũi nặng nề nói.

“Hi hi, đây không phải chuyện tốt sao? Đối với ngự linh sư chúng ta mà nói, chuyện quỷ dị càng nhiều, thực lực của ta càng nhanh được nâng cao.”

“Hừ, nói khoác mà không biết ngại, cẩn thận không lại chết trong tay quỷ dị.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau