Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )
Chương 7: Haha, Lão Bà Thật Tốt (2)
Lần thứ mười tám.
Phương Hưu bình tĩnh nằm ở trên giường, nếu như không phải vẫn còn hô hấp nhẹ nhàng, cùng với trái tim vẫn đang đập tự nhiên thì hắn đã trở thành một thi thể.
Nếu lúc này có người nhìn thấy mắt của hắn, thì sẽ ngạc nhiên nhận ra rằng đó vốn không phải đôi mắt của một người sống bình thường.
Đôi mắt hoàn toàn vô hồn, như một cái ao tù, ở trong đó không hề nhìn thấy một chút cảm xúc nào thuộc về con người.
Người ta thường nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nhưng cửa sổ của Phương Hưu lại bị xi măng bịt kín.
Cần phải có người xuyên qua lớp xi măng rất dày kia, xuyên qua đồng tử bình tĩnh đến chết lặng kia, sẽ nhận ra rằng…
Dưới vẻ bình tĩnh ấy là sự điên cuồng vô cùng tận mà con người không thể nào tưởng tượng được!
Đủ để nhóm lên ngọn lửa hận thù trong máu!
Ngọn lửa hận thù đó đang cháy hừng hực, đó là nỗi hận đối với lão bà, hận đến thấu trời đối với người đã giết mình mười tám lần!
Có một số người dù sống nhưng thật ra đã chết.
Có một số người đã điên nhưng thật ra hắn lại cực kỳ tỉnh táo.
Đó cũng là tình trạng của Phương Hưu lúc này.
Chết nhiều lần khiến hắn bị điên, có lẽ cuối cùng do nỗi hận sinh ra trong sự điên cuồng đã kéo lý trí của hắn quay về, hay nói cách khác là nỗi hận đối với lão bà đã tạo ra lý trí của hắn.
Bỗng nhiên Phương Hưu bình tĩnh từ trên giường ngồi dậy, miệng vô thức lầm bẩm: “Chết, chết, chết, ngươi đáng chết, chỉ cần ta còn sống thì ngươi nhất định phải chết.”
Giọng nói của hắn trầm thấp, bình tĩnh, không hề nghe ra sự dao động nào trong tâm trạng của hắn.
Dùng giọng bình tĩnh nhất để nói ra lời khiến người ta sởn tóc gáy.
“Lão công, đến giờ ăn sáng.”
Giọng nói dịu dàng của lão bà vang lên đúng lúc.
Phương Hưu vờ như không nghe thấy, đứng dậy, đi giày, xuống giường, trực tiếp đi xuyên qua cơ thể của lão bà, sau đó bắt đầu đi vệ sinh, rửa mặt, thay quần áo.
Trong lúc đó, lão bà vẫn như trước đây, tiến hành quấy rầy hắn, nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt Phương Hưu không hề thay đổi một tí nào, cứ như thật sự không nhìn thấy.
Sau khi mặc quần áo tử tế, thậm chí Phương Hưu còn bình tĩnh ăn bữa sáng của mình.
Đương nhiên, bữa sáng này là hắn làm, rán một quả trứng và một cái lạp xưởng xông khói, dùng hai lát bánh mì kẹp lại, rót thêm một cốc sữa bò nguyên chất nữa, thế là xong bữa sáng đơn giản nhưng vẫn đủ chất dinh dưỡng.
Rất hiển nhiên, con gái càng đẹp thì lừa dối càng giỏi.
Lão bà nói sao, nói đến giờ ăn sáng nhưng thật ra không hề có bữa sáng nào.
Sau khi ăn sáng, Phương Hưu trực tiếp đi đến cửa phòng ngủ.
Hắn muốn rời khỏi nơi này, ra ngoài tìm những manh mối liên quan đến lão bà, đi tìm những điều kỳ lạ của thế giới này, chỉ có như vậy hắn mới có cơ hội báo thù.
Ngay khi tay hắn đặt lên chốt cửa thì khuôn mặt tuyệt mỹ của lão bà dán lên cửa, mặt còn mang theo nụ cười dịu dàng.
“Lão công, đừng ra ngoài có được không, có thể ở nhà với ta được không?”
Cạch cạch!
Chốt cửa bị mở ra, Phương Hưu bình tĩnh đi ra ngoài cửa phòng.
Rầm!
Cửa bị đóng lại ngay lập tức.
Lão bà cũng không đi theo.
Sau khi chết mười tám lần, cuối cùng Phương Hưu cũng thành công đi ra khỏi cửa phòng, nhưng trong lòng hắn không hề cảm thấy vui vẻ tẹo nào khi sống sót qua tai nạn.
Trong đầu hắn bây giờ chỉ có duy nhất một điều, đó là báo thù!
Ngoài báo thù, vẫn là báo con mẹ nó thù!
“Sau khi giết ta mười tám lần, không ai có thể ung dung ngoài vòng pháp luật! Không một ai!”
Cộp cộp cộp…
Trong hành lang vang lên tiếng bước chân không nặng cũng chặng nhẹ của Phương Hưu.
Hắn ở tầng năm, lại còn ở trong khu chung cư cũ, vốn không có thang máy, cho nên chỉ có thể đi bộ xuống.
Rất nhanh, đi qua hành lang cũ u tối, cửa đơn cánh xuất hiện trước mắt Phương Hưu.
Hắn từ từ mở cửa đơn cánh ra, ánh nắng ấm áp xuyên qua khe cửa vào trong, cùng với cánh cửa không ngừng mở rộng là ánh sáng tràn ngập hành lang u tối.
Dường như ngoài cửa là thế giới tràn ngập ánh nắng ấm áp, ánh nắng chiếu lên người Phương Hưu, ấm áp.
Sau khi chết mười tám lần, cuối cùng hắn cũng sống sót ra ngoài nhìn mặt trời.
Hắn bước ra một bước, tiến vào thế giới bên ngoài đầy nắng.
Sau đó, Phương Hưu đứng hình tại chỗ, máu trong người gần như đông lại.
Giây phút này, người đắm mình trong nắng là hắn không hề cảm nhận được một chút ấm áp nào.
Ánh mắt mất hồn nhìn thế giới bên ngoài, miệng vô thức lẩm bẩm: “Đây là… địa ngục sao?”
Phương Hưu bình tĩnh nằm ở trên giường, nếu như không phải vẫn còn hô hấp nhẹ nhàng, cùng với trái tim vẫn đang đập tự nhiên thì hắn đã trở thành một thi thể.
Nếu lúc này có người nhìn thấy mắt của hắn, thì sẽ ngạc nhiên nhận ra rằng đó vốn không phải đôi mắt của một người sống bình thường.
Đôi mắt hoàn toàn vô hồn, như một cái ao tù, ở trong đó không hề nhìn thấy một chút cảm xúc nào thuộc về con người.
Người ta thường nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nhưng cửa sổ của Phương Hưu lại bị xi măng bịt kín.
Cần phải có người xuyên qua lớp xi măng rất dày kia, xuyên qua đồng tử bình tĩnh đến chết lặng kia, sẽ nhận ra rằng…
Dưới vẻ bình tĩnh ấy là sự điên cuồng vô cùng tận mà con người không thể nào tưởng tượng được!
Đủ để nhóm lên ngọn lửa hận thù trong máu!
Ngọn lửa hận thù đó đang cháy hừng hực, đó là nỗi hận đối với lão bà, hận đến thấu trời đối với người đã giết mình mười tám lần!
Có một số người dù sống nhưng thật ra đã chết.
Có một số người đã điên nhưng thật ra hắn lại cực kỳ tỉnh táo.
Đó cũng là tình trạng của Phương Hưu lúc này.
Chết nhiều lần khiến hắn bị điên, có lẽ cuối cùng do nỗi hận sinh ra trong sự điên cuồng đã kéo lý trí của hắn quay về, hay nói cách khác là nỗi hận đối với lão bà đã tạo ra lý trí của hắn.
Bỗng nhiên Phương Hưu bình tĩnh từ trên giường ngồi dậy, miệng vô thức lầm bẩm: “Chết, chết, chết, ngươi đáng chết, chỉ cần ta còn sống thì ngươi nhất định phải chết.”
Giọng nói của hắn trầm thấp, bình tĩnh, không hề nghe ra sự dao động nào trong tâm trạng của hắn.
Dùng giọng bình tĩnh nhất để nói ra lời khiến người ta sởn tóc gáy.
“Lão công, đến giờ ăn sáng.”
Giọng nói dịu dàng của lão bà vang lên đúng lúc.
Phương Hưu vờ như không nghe thấy, đứng dậy, đi giày, xuống giường, trực tiếp đi xuyên qua cơ thể của lão bà, sau đó bắt đầu đi vệ sinh, rửa mặt, thay quần áo.
Trong lúc đó, lão bà vẫn như trước đây, tiến hành quấy rầy hắn, nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt Phương Hưu không hề thay đổi một tí nào, cứ như thật sự không nhìn thấy.
Sau khi mặc quần áo tử tế, thậm chí Phương Hưu còn bình tĩnh ăn bữa sáng của mình.
Đương nhiên, bữa sáng này là hắn làm, rán một quả trứng và một cái lạp xưởng xông khói, dùng hai lát bánh mì kẹp lại, rót thêm một cốc sữa bò nguyên chất nữa, thế là xong bữa sáng đơn giản nhưng vẫn đủ chất dinh dưỡng.
Rất hiển nhiên, con gái càng đẹp thì lừa dối càng giỏi.
Lão bà nói sao, nói đến giờ ăn sáng nhưng thật ra không hề có bữa sáng nào.
Sau khi ăn sáng, Phương Hưu trực tiếp đi đến cửa phòng ngủ.
Hắn muốn rời khỏi nơi này, ra ngoài tìm những manh mối liên quan đến lão bà, đi tìm những điều kỳ lạ của thế giới này, chỉ có như vậy hắn mới có cơ hội báo thù.
Ngay khi tay hắn đặt lên chốt cửa thì khuôn mặt tuyệt mỹ của lão bà dán lên cửa, mặt còn mang theo nụ cười dịu dàng.
“Lão công, đừng ra ngoài có được không, có thể ở nhà với ta được không?”
Cạch cạch!
Chốt cửa bị mở ra, Phương Hưu bình tĩnh đi ra ngoài cửa phòng.
Rầm!
Cửa bị đóng lại ngay lập tức.
Lão bà cũng không đi theo.
Sau khi chết mười tám lần, cuối cùng Phương Hưu cũng thành công đi ra khỏi cửa phòng, nhưng trong lòng hắn không hề cảm thấy vui vẻ tẹo nào khi sống sót qua tai nạn.
Trong đầu hắn bây giờ chỉ có duy nhất một điều, đó là báo thù!
Ngoài báo thù, vẫn là báo con mẹ nó thù!
“Sau khi giết ta mười tám lần, không ai có thể ung dung ngoài vòng pháp luật! Không một ai!”
Cộp cộp cộp…
Trong hành lang vang lên tiếng bước chân không nặng cũng chặng nhẹ của Phương Hưu.
Hắn ở tầng năm, lại còn ở trong khu chung cư cũ, vốn không có thang máy, cho nên chỉ có thể đi bộ xuống.
Rất nhanh, đi qua hành lang cũ u tối, cửa đơn cánh xuất hiện trước mắt Phương Hưu.
Hắn từ từ mở cửa đơn cánh ra, ánh nắng ấm áp xuyên qua khe cửa vào trong, cùng với cánh cửa không ngừng mở rộng là ánh sáng tràn ngập hành lang u tối.
Dường như ngoài cửa là thế giới tràn ngập ánh nắng ấm áp, ánh nắng chiếu lên người Phương Hưu, ấm áp.
Sau khi chết mười tám lần, cuối cùng hắn cũng sống sót ra ngoài nhìn mặt trời.
Hắn bước ra một bước, tiến vào thế giới bên ngoài đầy nắng.
Sau đó, Phương Hưu đứng hình tại chỗ, máu trong người gần như đông lại.
Giây phút này, người đắm mình trong nắng là hắn không hề cảm nhận được một chút ấm áp nào.
Ánh mắt mất hồn nhìn thế giới bên ngoài, miệng vô thức lẩm bẩm: “Đây là… địa ngục sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất