Quỷ Dị Khôi Phục: Ta Có Thể Hóa Thân Thành Đại Yêu

Chương 14: Cấm Khu Náo Động

Trước Sau
Vào rạng sáng ngày thứ hai, tại Đại học Giang Bắc, trước cổng trường tràn ngập sức sống trẻ tuổi, tinh thần phấn chấn của đám sinh viên đang tuổi thanh xuân.

Giang Thần lẫn vào trong đó, thỏa thích hít thở lấy không khí trong lành của buổi sáng mùa hè, mỗi một lần trải qua sự kiện linh dị, hắn đều bồi hồi giữa biên giới sống và chết, mặc dù sự điên cuồng của hắn vượt qua người thường, nhưng sau hai sự kiện vừa rồi, nội tâm ít nhiều khó tránh khỏi một tia u ám.

Chỉ có trong khung cảnh đầy sức sống này, tinh thần của hắn mới có thể hoàn toàn thư thái.

Tối hôm qua, lúc dạo chơi trên diễn đàn kỳ nhân giới trên app địa phủ, Giang Thần cũng nghe người khác đề cập tới vấn đề này.

Kỳ nhân tiếp xúc với quỷ, trải nghiệm huyết tinh mà người thường khó có thể tưởng tượng, còn thường xuyên nhìn thấy mặt tối nhất của bản chất con người, theo thời gian, một số người dễ mắc các vấn đề về tâm thần và có không ít kỳ nhân đã phát điên.

Vì vậy, mỗi lần xử lý xong chuyện linh dị, sẽ có một số kỳ nhân đến quán rượu tiệc tùng mấy ngày mấy đêm, có người sẽ tìm một ngôi chùa tĩnh tọa thật lâu, thậm chí có người sẽ đi giải nguyên một bản đề thì đại học mô phỏng trong 5 năm…

Phương thức phát tiết của mọi người là thiên kì bách quái, với thường tốn rất nhiều thời gian.

Dường như bởi vì sống hai kiếp, Giang Thần so sánh với người khác, phát hiện mình đối mặt với quỷ ngược lại có bóng ma tâm lý rất nhỏ, sau khi đi dạo một vòng trong khuôn viên trường đại học, sự phiền muộn trong lòng cơ bản đã biến mất, thậm chí hắn còn rất mong chờ con quỷ tiếp theo có thể mang lại nhiều quỷ khí cho hắn.

Đi dạo xong một vòng, hắn đi về phía tòa nhà giảng dạy, tiết thứ hai đã sắp bắt đầu, cho nên trên đường cũng có rất nhiều người đi tới.

Tích ——! Tích ——!

Hai tiếng còi inh ỏi từ phía sau vang lên khiến nhiều người giật mình, một nhóm học sinh tức giận quay đầu lại, khi thấy đó là chiếc Ferrari thì lập tức biến sắc, không dám hó hé miệng chửi thề mà yên lặng nhường đường.

Trong xe, Trịnh Thiếu Minh một tay ấn vô lăng, dựa vào cửa xe mui trần, tay trái cầm một điếu thuốc, tàn thuốc phiêu tán trong gió.

Gã thậm chí không nhìn học sinh trên đường, vài người phía trước đầu xe bắt đầu chậm chạp nhường đường.

Tuy nhiên, kiểu hành xử phách lối này không những không dẫn tới tiếng nói bất mãn mà ngược lại, trong nhóm học sinh, rất nhiều nữ sinh đã hét lên một cách phấn khích.

"Oa! Đây chính là Trịnh Thiếu Minh của khoa Kinh Tế sao? Quá bá đạo, ta rất thích!"

"Đây chính là công tử của tập đoàn Trịnh thị, tương lai sẽ trở thành tổng giám đốc bá đạo, thật có phong phạm!"

"Nếu có thể trở thành bạn gái của hắn, dù bị đá thì ta cũng nguyện ý…”

“Ai mà không muốn? Dù sao bị Trịnh thiếu đá, cũng tương đương với mạ một tầng vàng!”



". . ."

Giang Thần đi ở ven đường nghe được mấy câu này thì nhịn không được mà cười cười, hám làm giàu là sự tồn tại ở mọi thế giới, nhưng nữ sinh hám giàu mà sẵng sàng co được dãn được như vậy, hắn vẫn là lần đầu gặp.

Lúc này, Trịnh Thiếu Minh cũng chú ý tới Giang Thần ở ven đường, ngay lúc gã đang hưởng thụ nữ sinh xung quanh thổi phồng, nam sinh ghen ghét, tức giận, lại không dám nổi giận, thì khuôn mặt liền có chút trầm xuống.

Mắt thấy sắc mặt Trịnh Thiếu Minh không tốt, phàm là học sinh bị gã nhìn đến thì bước chân đều nhịn không được mà tăng tốc, hận không thể chạy khỏi nơi này.

Giang Thần vẫn như cũ ung dung đi chậm, sau khi phát Trịnh Thiếu Minh liếc nhìn mình thì hắn còn chủ động phất tay lên tiếng chào: “Nha, Trịnh thiếu, tự mình lái xe tới sao? Hôm nay mụ mụ không đưa ngươi tới trường à, chẳng lẽ không sợ ngươi lạc đường?”

Nghe nói như thế, Trịnh Thiếu Minh hít sâu một hơi.

Gã không nghĩ tới tiểu tử này lại không biết sống chết như thế, vốn là chọc tới mình, hiện tại còn dám chủ động kiếm chuyện.

"Giang Thần, ngươi rất tốt." Sắc mặt gã âm trầm, sau khi để lại một câu như vậy thì liền lái xe rời khỏi nơi này.

Mà nhóm học sinh xung quanh vô cùng kinh ngạc, bọn họ có thể thấy rõ Trịnh Thiếu Minh bị ăn thiệt, nhưng lại không thể phát tiết.

Là sinh viên của Đại học Kinh tế, ai cũng đã từng nghe qua vài cái tên phú nhị đại trong trường, trong ấn tượng, Trịnh Thiếu Minh là kiểu người không dễ chọc, nhưng không ngờ lại bị một tên qua đường châm chọc như thế?

Rất nhiều người không khỏi lại liếc nhìn Giang Thần vài lần, phát hiện bọn họ thật sự không có ấn tượng gì, hẳn không phải là vị phú nhị đại nào đang cố tình điều thấp.

Chỉ có sinh viên khoa Kinh tế mới nhận ra hắn, đây là một bạn học có sự tồn tại rất thấp trong trường, hôm qua điểm danh hình như có một cuộc cãi vã khó chịu với Trịnh Thiếu Minh.

"Xong, đây là kết xuống tử thù, sợ rằng hắn sẽ còn thảm hơn Hoàng Đào cùng Trương Nhất Nguyên!”

"Hắn khả năng không biết tình huống của Hoàng Đào, đến lúc đó bị nghỉ học, phụ mẫu thất nghiệp, mới thấy hối hận."

"Trịnh Thiếu Minh cũng quá phách lối!"

“Còn có cách nào khác sao? Mềm một chút không được, cứ nhất định phải cương, đến lúc đó cửa nát nhà tan, hắn mới hiểu được hành vi hôm nay của mình là ngu xuẩn đến cỡ nào!”

". . ."



Mấy người khe khẽ bàn luận, đột nhiên Giang Thần nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn bọn hắn cười cười, mấy người nhất thời dọa đến mặt mũi trắng bệch, mồ hôi chảy ướt sủng cả người.

Trong nháy mắt bị Giang Thần theo dõi, bọn họ có cảm giác như bị một con dã thú máu lạnh nhắm tới, bất cứ lúc nào cũng có thể bị cắn đứt cổ, chết ngay tại chỗ!

Sau khi một số học sinh định thần lại, Giang Thần đã quay đầu rời đi.

Mấy người hai mặt nhìn nhau, đều nhìn ra sợ hãi trong ánh mắt, cho nên liền vội vàng cúi đầu, không dám nói lời nào.

Đồng thời, bọn họ mơ hồ hiểu được vì sao Giang Thần dám khiêu khích Trịnh Thiếu Minh, đối phương là phú nhị đại, cho nên người bạn học bình thường này sao có thể đơn giản như vậy?

Giang Thần không thèm phản ứng với đám hài tử này nữa, nếu đối phương không nói quá phận, thì hắn đã chẳng muốn nhìn.

"Nhưng nói đến, với lực lượng còn sót lại từ hai lần hóa yêu, cho dù không sử dụng thẻ hóa yêu, e rằng cũng có thể đối phó với quỷ cấp oán niệm!”

Hắn có thể cảm nhận được, ngoài trừ yêu lực cùng thể phách được giữ lại thì còn có lại uy thế hung ác thuộc về yêu quái kia, hiện tại một ánh mắt của hắn cũng có thể ngăn cản được oán niệm yếu ớt!

“Tôi nay có thể thử một chút.” Giang Thần thì thào một câu, sau đó liền đi vào lầu dạy học.

Tiết học buổi sáng đã sớm kết thúc, hắn căn bản không thèm nghe, mà ngồi ở hàng ghế phía sau, quẹt quẹt app địa phủ.

Sau một buổi học, Giang Thần đã hiểu sâu hơn về khu vực cấm, trình tự khu vực cấm ở Cửu Châu là SSS— 2, tên mã [Phong Đô], đây là khu vực cấm đáng sợ nhất trong quốc gia được biết đến trên thế giới .

Bởi vì Danh sách SSS— 1 ( mộng chi quốc ) nằm ở trung tâm của đại dương, mọi rối loạn cần được tất cả các quốc gia chung tay trấn áp.

SSS— 2 ( Phong Đô )] có chu kỳ náo động là mười năm, nhưng hiện tại Phong Đô mới náo động cách đây hơn 8 năm, bên rìa khu vực cấm lại có xu hướng bùng phát âm khí.

Phải biết rằng, mỗi một lần âm khí bộc phát, đều là điềm báo cấm khu náo loạn, trong vòng ba tháng đến nửa năm, cấm khu nhất định sẽ loạn!

"Hóa ra hai năm qua Cửu Châu mất cân bằng như vậy." Giang Thần hít sâu một hơi.

Hắn nhìn thấy, không chỉ có điều gì đó không ổn với khu vực cấm, mà ngay cả một số quỷ cấm khu với số ID được chỉ định là SS cũng đã trải qua những thay đổi bất thường.

Ví dụ, hai năm trước, SS— 08 (huyết sắc thành thị), ngụy cấm khu ở Cửu Châu cũng phát sinh một lần nào đông, âm phủ cùng đạo minh lại không có chuẩn bị cho nên bị tổn thất nặng nề, cuối cùng vẫn là mời sáu vị cường giả cấp S ẩn thế thì mới có thể cưỡng ép trấn áp xuống.

"Được rồi, trước mắt những thứ này không phải là thứ ta quan tâm…” Giang Thần thu hồi điện thoại, đi ra ngoài ăn cơm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau