Quỷ Dị Khôi Phục: Ta Có Thể Hóa Thân Thành Đại Yêu
Chương 15: Thiếu Niên Từng Chói Sáng
"Lão Giang! Bên này, bên này!"
Vừa tới quán cơm, Giang Thần liền nghe được có người gọi mình, nhìn sang bên đó thì liền thấy mấy đứa bạn chung phòng kí túc xá, mặc dù cuối năm nhất hắn đã dọn ra ngoài, nhưng bọn họ vẫn coi như khá quen thuộc.
Người vẫy tay mặc một thân hàng hiệu, dáng vẻ vô cùng khoa trương, đầu nhuộm tóc nhiều màu, đang nháy mắt ra hiệu với hắn.
Giang Thần giả bộ như không biết tên này, hắn chạy đi lấy cơm, nhưng kết quả đối phương không buông tha mà kéo theo một nam sinh áo đen có chút trầm mặc ít nói, chủ động chạy tới.
Đám bạn còn lại, còn có bạn học vào thay giường ngủ của Giang Thần thì nhìn về bên đó, gật gật đầu, cười cười áy náy.
Giang Thần cũng gật đầu đáp lại.
Hắn không đi qua, cũng là không muốn để cho mấy người khó sử, dù sao hắn không sợ Trịnh Thiếu Minh, nhưng bạn học khác vẫn là rất kiêng kỵ.
"Làm gì? Tiểu tử ngươi không biết vâng lời, nhìn thấy vi phụ còn không qua đây?" Người này tên là Lý Kiệt, vừa chạy tới liền hô to oán trách.
"Lăn, lại muốn chơi trò đổi vai với ba ngươi.” Giang Thần im lặng.
Nam sinh áo đen tên là Triệu Nhị hổ, vừa tới thì liền ngồi xuống, không nói một lời mà tiếp tục gắp cơm cho vào miệng, có thể thấy dưới khay của y đã chồng hai khay cơm đã ăn xong.
Giang Thần biết, Triệu Nhị hổ cũng không phải sợ có dính líu quan hệ với mình, y là trời sinh như thế, nói chuyện ít, ăn cơm nhiều, rất chất phác.
Năm nhất khi mới vào ký túc xá, cũng bởi vì nhìn qua dễ ức hiếp cho nên mới bị một vị học trường chào hàng đến ép mua đồ, cuối cùng Giang Thần đã giải vây giúp y.
“Không biết gần đây ta gây chuyện gì sao?” Giang Thần lại ăn hai miếng cơm, nhíu mày nhìn về phía Lý Kiệt.
"Làm gì!" Lý Kiệt cả kinh: “Người khác sợ Trịnh Thiếu Minh, nhưng Lý thiếu ta sợ sao?”
“Hôm đó là do ta không tới lớp điểm danh, nếu không sao có thể để cho hắn khi dễ con trai mình được?”
"Lăn, cha ngươi đã xử lý cháu trai kia rồi.”
Giang Thần mắng một câu, vô cùng bất đắc dĩ.
Hắn biết, lời này của đối phương là không hề khoác lác, Lý Kiệt cũng là một phú nhị đại không thua kém gì Trịnh Thiếu Minh.
Không phải ngẫu nhiên, mà là tài chính và kinh tế Giang Bắc chính một trong những trường đại học tài chính và kinh tế tốt nhất ở Cửu Châu, học viện kinh tế cùng quản lý là nơi thích hợp nhất để bồi dưỡng các tài năng quản lý doanh nghiệp, do đó các lão bản tài phiệt thường sẽ đưa con cái vào đây.
Cho nên Kinh viện Giang Tài của bọn hắn, có thể nói là tàng long ngọa hổ, không thiếu phú nhị đại.
Nhưng điều mà Lý Kiệt khiến Giang Thần im lặng chính là, Trịnh Thiếu Minh người ta lái xe sang, chơi mỹ nữ, còn có năng lực khiến cả nhà của một, hai bạn học vào chỗ hết, khoảng cách này cao đến chừng nào? Đây mới gọi là phú nhị đại.
Còn thằng nhóc Lý Kiệt này, mỗi ngày giống như còn Husky, nhảy trên tránh dưới, dường như tham vọng lớn nhất chính là thu đám bạn cùng phòng làm nghĩa tử.
“Ngươi không sợ, nhưng mang Nhị Hổ đến đây làm gì?” Giang Thần lại nói.
Lời này vừa ra, Lý Kiệt còn chưa trả lời, Triệu Nhị Hổ ở một bên chỉ lo vùi đầu ăn cơm lại bỗng nhiên ngẩng đầu, nhếch miệng cười làm lộ ra hai hàm răng trắng: “Ta cũng không sợ.”
Khi chạm phải ánh mắt của y, đáy lòng Giang Thần “lộp bộp” một tiếng, hồ hấp có chút gấp gáp, đây là phản ứng bản năng của con người khi đối mặt với nguy hiểm.
"Ngươi. . ." Ánh mắt Giang Thần giật giật, cuối cùng gật gật đầu, không có nói thêm nữa.
Có lẽ là trước kia chưa tiếp xúc nhiều với thế giới này, cho nên ở cùng nhau nửa năm hắn cũng không phát hiện, hóa ra Triệu Nhị Hổ thật thà lại thâm tàng bất lộ, như vậy, y bày ra khí thế khiến cho Giang Thần cảm giác so với ác quỷ đứng đầu hôm qua, dường như còn mạnh hơn một chút!
"Lão Giang, kêu một tiếng ba ba, chuyện này ca liền giúp ngươi.” Lý Kiệt ở một bên, cười hắc hắc.
Giang Thần liếc mắt nhìn gã, lười muốn phản bác.
“Đánh nhau, ta có thể giúp đỡ." Triệu Nhị hổ một bên ăn như hổ đói, một bên hàm hồ nói ra, nhìn như hững hờ, nhưng người quen biết y đều biết, chỉ cần y nói ra thì nhất định sẽ nghiêm túc làm.
“Được rồi, hai ngươi các ngươi đã thấy ta chịu thiệt thòi bao giờ chưa?” Giang Thần khoát khoát tay.
Nghe nói như thế, Lý Kiệt nhẹ gật đầu, rất tán thành.
Quen biết hai năm, gã thật sự chưa từng thấy người bạn này của mình ăn phải thiệt thòi gì.
Cái này cũng bình thường, kiếp trước Giang Thần lăn lộn nhiều năm trong xã hội, sống lại một đời, lại là 18 năm kinh nghiệm đời người, đi nhìn trộm thất bại còn bị Trương lão đầu ném ra ngoài chịu trận, có thể nói là đã quen với sóng to gió lớn.
Nếu như năng lực ứng phó của hắn kém thì đó mới có quái.
"Vậy quên đi, đổi ý tùy thời tìm vi phụ. . ." Lý Kiệt nói chuyện, lực chú ý đột nhiên lại bị thứ gì hấp dẫn, gã nhìn về phía xa, sau đó điên cuồng nháy mắt ra hiệu với Giang Thần: “Bên kia, mau nhìn…Lâm nữ thần của ngươi!”
Giang Thần: ". . ."
Nhưng hắn vẫn vô thức mà quay đầu lại, nhìn thấy cách đó không xa, Lâm Ấu Vi đang bưng một phần cơm ngồi xuống, thấy đối phương nhìn mình thì liền nở một nụ cười tươi, gật đầu ra hiệu.
Giang Thần cũng gật đầu, xem như chào hỏi, sau đó hắn quay lại, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Lý Kiệt đầu tiên là nhiệt tình phất phất tay với bên kia, sau đó xoay đầu lại nhìn về phía Giang Thần, một mặt đau lòng nhức óc: "Mẹ nó! Giang Thần ngươi tuyệt đối là đang sỉ nhục người đẹp, cơ hội tốt như vậy nhưng ngươi lại để ta xem cái này?”
“Nữ thần đã chủ động chào hỏi ngươi, ngươi còn không thuận cột bò, bưng cơm đi sang đó xin add Wechat tỏ tình? Không được! sau này ngươi ra ngoài đừng nói là bạn của tài chính và kinh tế thánh thủ Lý thiếu ta!”
Giang Thần: ". . ."
Hắn lười phản ứng với tên ngốc này, gã đúng là mắc bệnh ảo tưởng sức mạnh.
Một bên khác, Dương Thiền thấy cảnh này, nhíu nhíu mày: "Tiểu tử này quá không biết điều, Ấu Vi, ngươi chủ động chào hỏi hắn như thế, nhưng hắn chỉ gật đầu với ngươi?”
Lâm Ấu Vi sững sờ, nhịn không được cười một tiếng: "Ha ha, hôm qua không phải ngươi mới nói, ta tốt nhất nên tránh xa hắn một chút sao?”
“Hừ! Thiên phú của ngươi, dung mạo, gia thế, tự nhiên không phải loại người này có thể với tới, nhưng hắn lại lãnh đạm với ngươi như vậy, đây là quá tự đại!” Dương Thiền hừ lạnh.
"Được rồi được rồi." Lâm Ấu Vi bất đắc dĩ trấn an, nàng lời của bạn thân không có ác ý gì, chỉ là do miệng độc.
“Đúng rồi, nghe nói tiểu tử này chọc phải Trịnh Thiếu Minh, tên kia cũng không phải người tốt lành gì.” Dương Thiền lại vui tươi hớn hở mở miệng.
"Chuyện này ta đã nhờ cha ta đi xử lý." Lâm Ấu Vi gật gật đầu.
"Ấu Vi, ngươi có giúp hắn lần này, nhưng ta cũng nhắc nhở ngươi, ngay cả một Trịnh Thiếu Minh cũng có thể làm cho hắn cùng đường mạt lộ, nếu như ngươi quá thân cận với hắn, để cho đám con cháu thế gia biết, thì sẽ chết người đấy!” Dương Thiền nghiêm túc nói.
Nghe nói như thế, Lâm Ấu Vi thở dài một hơi: "Ta đã biết, chỉ là ta nghĩ mãi mà không rõ, lúc trước thiếu niên này chói mắt như vậy, dường như không có chuyện gì có thể làm khó hắn, nhưng hiện tại…”
"Có lẽ hắn rất ưu tú trong tầng lớp của mình.” Lần này Dương Thiền lại không phản bác: “Nhưng mà Ấu Vi, ngươi ta đều biết, thế giới này rất tàn khốc, cho dù hắn ưu tú như thế nào thì cũng không bằng gia thế của phú nhị đại, huống chi trên đời này còn có thế gia, kỳ nhân giới, đây đều là những thứ người thường không thể theo kịp!”
Vừa tới quán cơm, Giang Thần liền nghe được có người gọi mình, nhìn sang bên đó thì liền thấy mấy đứa bạn chung phòng kí túc xá, mặc dù cuối năm nhất hắn đã dọn ra ngoài, nhưng bọn họ vẫn coi như khá quen thuộc.
Người vẫy tay mặc một thân hàng hiệu, dáng vẻ vô cùng khoa trương, đầu nhuộm tóc nhiều màu, đang nháy mắt ra hiệu với hắn.
Giang Thần giả bộ như không biết tên này, hắn chạy đi lấy cơm, nhưng kết quả đối phương không buông tha mà kéo theo một nam sinh áo đen có chút trầm mặc ít nói, chủ động chạy tới.
Đám bạn còn lại, còn có bạn học vào thay giường ngủ của Giang Thần thì nhìn về bên đó, gật gật đầu, cười cười áy náy.
Giang Thần cũng gật đầu đáp lại.
Hắn không đi qua, cũng là không muốn để cho mấy người khó sử, dù sao hắn không sợ Trịnh Thiếu Minh, nhưng bạn học khác vẫn là rất kiêng kỵ.
"Làm gì? Tiểu tử ngươi không biết vâng lời, nhìn thấy vi phụ còn không qua đây?" Người này tên là Lý Kiệt, vừa chạy tới liền hô to oán trách.
"Lăn, lại muốn chơi trò đổi vai với ba ngươi.” Giang Thần im lặng.
Nam sinh áo đen tên là Triệu Nhị hổ, vừa tới thì liền ngồi xuống, không nói một lời mà tiếp tục gắp cơm cho vào miệng, có thể thấy dưới khay của y đã chồng hai khay cơm đã ăn xong.
Giang Thần biết, Triệu Nhị hổ cũng không phải sợ có dính líu quan hệ với mình, y là trời sinh như thế, nói chuyện ít, ăn cơm nhiều, rất chất phác.
Năm nhất khi mới vào ký túc xá, cũng bởi vì nhìn qua dễ ức hiếp cho nên mới bị một vị học trường chào hàng đến ép mua đồ, cuối cùng Giang Thần đã giải vây giúp y.
“Không biết gần đây ta gây chuyện gì sao?” Giang Thần lại ăn hai miếng cơm, nhíu mày nhìn về phía Lý Kiệt.
"Làm gì!" Lý Kiệt cả kinh: “Người khác sợ Trịnh Thiếu Minh, nhưng Lý thiếu ta sợ sao?”
“Hôm đó là do ta không tới lớp điểm danh, nếu không sao có thể để cho hắn khi dễ con trai mình được?”
"Lăn, cha ngươi đã xử lý cháu trai kia rồi.”
Giang Thần mắng một câu, vô cùng bất đắc dĩ.
Hắn biết, lời này của đối phương là không hề khoác lác, Lý Kiệt cũng là một phú nhị đại không thua kém gì Trịnh Thiếu Minh.
Không phải ngẫu nhiên, mà là tài chính và kinh tế Giang Bắc chính một trong những trường đại học tài chính và kinh tế tốt nhất ở Cửu Châu, học viện kinh tế cùng quản lý là nơi thích hợp nhất để bồi dưỡng các tài năng quản lý doanh nghiệp, do đó các lão bản tài phiệt thường sẽ đưa con cái vào đây.
Cho nên Kinh viện Giang Tài của bọn hắn, có thể nói là tàng long ngọa hổ, không thiếu phú nhị đại.
Nhưng điều mà Lý Kiệt khiến Giang Thần im lặng chính là, Trịnh Thiếu Minh người ta lái xe sang, chơi mỹ nữ, còn có năng lực khiến cả nhà của một, hai bạn học vào chỗ hết, khoảng cách này cao đến chừng nào? Đây mới gọi là phú nhị đại.
Còn thằng nhóc Lý Kiệt này, mỗi ngày giống như còn Husky, nhảy trên tránh dưới, dường như tham vọng lớn nhất chính là thu đám bạn cùng phòng làm nghĩa tử.
“Ngươi không sợ, nhưng mang Nhị Hổ đến đây làm gì?” Giang Thần lại nói.
Lời này vừa ra, Lý Kiệt còn chưa trả lời, Triệu Nhị Hổ ở một bên chỉ lo vùi đầu ăn cơm lại bỗng nhiên ngẩng đầu, nhếch miệng cười làm lộ ra hai hàm răng trắng: “Ta cũng không sợ.”
Khi chạm phải ánh mắt của y, đáy lòng Giang Thần “lộp bộp” một tiếng, hồ hấp có chút gấp gáp, đây là phản ứng bản năng của con người khi đối mặt với nguy hiểm.
"Ngươi. . ." Ánh mắt Giang Thần giật giật, cuối cùng gật gật đầu, không có nói thêm nữa.
Có lẽ là trước kia chưa tiếp xúc nhiều với thế giới này, cho nên ở cùng nhau nửa năm hắn cũng không phát hiện, hóa ra Triệu Nhị Hổ thật thà lại thâm tàng bất lộ, như vậy, y bày ra khí thế khiến cho Giang Thần cảm giác so với ác quỷ đứng đầu hôm qua, dường như còn mạnh hơn một chút!
"Lão Giang, kêu một tiếng ba ba, chuyện này ca liền giúp ngươi.” Lý Kiệt ở một bên, cười hắc hắc.
Giang Thần liếc mắt nhìn gã, lười muốn phản bác.
“Đánh nhau, ta có thể giúp đỡ." Triệu Nhị hổ một bên ăn như hổ đói, một bên hàm hồ nói ra, nhìn như hững hờ, nhưng người quen biết y đều biết, chỉ cần y nói ra thì nhất định sẽ nghiêm túc làm.
“Được rồi, hai ngươi các ngươi đã thấy ta chịu thiệt thòi bao giờ chưa?” Giang Thần khoát khoát tay.
Nghe nói như thế, Lý Kiệt nhẹ gật đầu, rất tán thành.
Quen biết hai năm, gã thật sự chưa từng thấy người bạn này của mình ăn phải thiệt thòi gì.
Cái này cũng bình thường, kiếp trước Giang Thần lăn lộn nhiều năm trong xã hội, sống lại một đời, lại là 18 năm kinh nghiệm đời người, đi nhìn trộm thất bại còn bị Trương lão đầu ném ra ngoài chịu trận, có thể nói là đã quen với sóng to gió lớn.
Nếu như năng lực ứng phó của hắn kém thì đó mới có quái.
"Vậy quên đi, đổi ý tùy thời tìm vi phụ. . ." Lý Kiệt nói chuyện, lực chú ý đột nhiên lại bị thứ gì hấp dẫn, gã nhìn về phía xa, sau đó điên cuồng nháy mắt ra hiệu với Giang Thần: “Bên kia, mau nhìn…Lâm nữ thần của ngươi!”
Giang Thần: ". . ."
Nhưng hắn vẫn vô thức mà quay đầu lại, nhìn thấy cách đó không xa, Lâm Ấu Vi đang bưng một phần cơm ngồi xuống, thấy đối phương nhìn mình thì liền nở một nụ cười tươi, gật đầu ra hiệu.
Giang Thần cũng gật đầu, xem như chào hỏi, sau đó hắn quay lại, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Lý Kiệt đầu tiên là nhiệt tình phất phất tay với bên kia, sau đó xoay đầu lại nhìn về phía Giang Thần, một mặt đau lòng nhức óc: "Mẹ nó! Giang Thần ngươi tuyệt đối là đang sỉ nhục người đẹp, cơ hội tốt như vậy nhưng ngươi lại để ta xem cái này?”
“Nữ thần đã chủ động chào hỏi ngươi, ngươi còn không thuận cột bò, bưng cơm đi sang đó xin add Wechat tỏ tình? Không được! sau này ngươi ra ngoài đừng nói là bạn của tài chính và kinh tế thánh thủ Lý thiếu ta!”
Giang Thần: ". . ."
Hắn lười phản ứng với tên ngốc này, gã đúng là mắc bệnh ảo tưởng sức mạnh.
Một bên khác, Dương Thiền thấy cảnh này, nhíu nhíu mày: "Tiểu tử này quá không biết điều, Ấu Vi, ngươi chủ động chào hỏi hắn như thế, nhưng hắn chỉ gật đầu với ngươi?”
Lâm Ấu Vi sững sờ, nhịn không được cười một tiếng: "Ha ha, hôm qua không phải ngươi mới nói, ta tốt nhất nên tránh xa hắn một chút sao?”
“Hừ! Thiên phú của ngươi, dung mạo, gia thế, tự nhiên không phải loại người này có thể với tới, nhưng hắn lại lãnh đạm với ngươi như vậy, đây là quá tự đại!” Dương Thiền hừ lạnh.
"Được rồi được rồi." Lâm Ấu Vi bất đắc dĩ trấn an, nàng lời của bạn thân không có ác ý gì, chỉ là do miệng độc.
“Đúng rồi, nghe nói tiểu tử này chọc phải Trịnh Thiếu Minh, tên kia cũng không phải người tốt lành gì.” Dương Thiền lại vui tươi hớn hở mở miệng.
"Chuyện này ta đã nhờ cha ta đi xử lý." Lâm Ấu Vi gật gật đầu.
"Ấu Vi, ngươi có giúp hắn lần này, nhưng ta cũng nhắc nhở ngươi, ngay cả một Trịnh Thiếu Minh cũng có thể làm cho hắn cùng đường mạt lộ, nếu như ngươi quá thân cận với hắn, để cho đám con cháu thế gia biết, thì sẽ chết người đấy!” Dương Thiền nghiêm túc nói.
Nghe nói như thế, Lâm Ấu Vi thở dài một hơi: "Ta đã biết, chỉ là ta nghĩ mãi mà không rõ, lúc trước thiếu niên này chói mắt như vậy, dường như không có chuyện gì có thể làm khó hắn, nhưng hiện tại…”
"Có lẽ hắn rất ưu tú trong tầng lớp của mình.” Lần này Dương Thiền lại không phản bác: “Nhưng mà Ấu Vi, ngươi ta đều biết, thế giới này rất tàn khốc, cho dù hắn ưu tú như thế nào thì cũng không bằng gia thế của phú nhị đại, huống chi trên đời này còn có thế gia, kỳ nhân giới, đây đều là những thứ người thường không thể theo kịp!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất