Quỷ Dị Khôi Phục: Ta Có Thể Hóa Thân Thành Đại Yêu
Chương 16: Ta Đi Tới Nhà Xác Có Chút Việc Gấp
Cơm nước xong xuôi, Giang Thần nằm trên ghế sô pha ở lầu hai tiệm trà sữa để ngủ trưa.
Buổi chiều cũng có một tiết học, trong giờ học hắn mở di động tra cứu thông tin về bệnh viện Bắc Nhị đường, đây là một bệnh viện lâu đời đã tồn tại mấy chục năm, nằm ở khu phổ cổ Đông Giao, là bệnh viện lớn nhất gần đó.
Cách đây vài ngày, có một gia đình đưa một người đàn ông mặt mũi bê bết máu đến bệnh viện, bác sĩ hỏi sơ qua tình hình, gia đình cho biết người đàn ông này bị thương do thiết bị xây dựng trên công trường rơi xuống.
Biết được loại chấn thương, các bác sĩ đã đưa người này vào khoa cấp cứu.
Trong quá trình này, bác sĩ cấp cứu phát hiện ra một vấn đề, mặt và tay của người đàn ông lạnh buốt, nhưng khi nhìn thấy túi nước đá bên cạnh vết thương của người kia, hắn cũng không nghĩ nhiều nữa.
Trường hợp khẩn cấp bắt đầu và kết thúc trong chưa đầy một phút.
Bởi sau khi được nối điện tâm đồ, người ta mới phát hiện ra rằng người đàn ông đó đã mất dấu hiệu sinh mệnh từ lâu.
Không chỉ vậy, trong quá trình khám nghiệm tử thi tại hiện trường, bác sĩ cấp cứu đã phát hiện ra một sự thật kinh hoàng, đó là nhiệt độ cơ thể của người đàn ông dưới 20 độ, thời gian tử vong đã hơn 48 giờ, đây là một bệnh nhân đã chết từ lâu!
Khi đó, các bác sĩ và y tá trong phòng cấp cứu đều toát mồ hôi lạnh.
Đặc biệt là bác sĩ cấp cứu, lúc trước hắn ta nhìn thấy rõ ràng bàn tay của người đàn ông đang cử động, trong miệng phát ra tiếng kêu đau rất yếu ớt.
Bác sĩ cấp cứu nghĩ tới điều gì đó vội vàng chạy ra ngoài, nhưng người nhà đưa bệnh nhân đã rời đi, hắn lập tức báo công an, nhưng cũng không tìm được người nhà bệnh nhân.
Sau đó, bệnh viện phải đưa bệnh nhân đến nhà xác, trong quá trình này, họ phát hiện ra một điều kỳ lạ khác, dưới lớp quần áo bình thường của bệnh nhân được bao phủ bởi một bộ độ bệnh nhân, dường như hắn ta là bệnh nhân của một bệnh viện nào đó.
Đồng thời bộ đồ này rất kỳ quái, quần áo bệnh nhân là dọc xanh trắng, còn đồng phục tù nhân là trắng đen, nói cách khác sọc xanh trắng của quần áo bệnh nhân giống như mang một loại ngụ ý không tốt.
Một bệnh nhân đã chết từ lâu được đưa vào bệnh viện, không ai biết ý nghĩa của nó nhưng sau khi thi thể được đưa vào nhà xác, mọi người đều cho rằng sự việc đã kết thúc, còn lại sẽ giao cho trị an.
Nhưng trong mấy ngày kế tiếp, bệnh viện Bắc Nhị đường không ngừng có bệnh nhân trở nặng, bác sĩ y tá tử vong ly kỳ, ban lãnh đạo cấp cao của bệnh viện nhận ra rằng có điều gì đó không ổn trong chuyện này nên đã liên hệ lại với trị an, để trị án báo tới Âm Phủ, sau đó ghi chép vào app Địa Phủ.
“Bệnh nhân đã sớm tử vong, quần áo bệnh nhân kỳ quái…” Giang Thần tự lẩm bẩm, ghi lại những tin tức mấu chốt.
. . .
Tan học, Giang Thần bắt xe taxi đến khu phố cổ, tuy nói là khu cũ nhưng thật ra lại rất phồn hoa, dù sao cũng là thành phố trong Giang Bắc, hai năm qua, hai tòa nhà văn phòng cao chót vót hơn 30 tầng đã được xây dựng tại đây.
Xe đi qua con phố, hàng quán hai bên rất đông người, nhưng khi rẽ vào một ngã ba khác, xung quanh bỗng trở nên vắng vẻ, bên đường có một tấm biển.
[Phía trước có bệnh viện, yêu cầu xe chạy chậm]
Đến cửa chính, Giang Thần xuống xe, bảo vệ ở cổng liếc hắn một cái, cũng không hỏi bất kỳ văn kiện gì.
Vào cổng, bên trái có một cây hoa quế thật lớn, bên phải là một hàng tùng bách, dọc đường có mấy thùng rác, mùi thuốc sát trùng các loại rất hăng.
Bệnh viện có ba tòa nhà, Giang Thần nghĩ nghĩ, liền đi vào tòa nhà chính.
Bây giờ đã tan làm, bàn đăng ký cũng không có ai, cửa khoa hai bên đều đóng, đèn hành lang bật sáng, Giang Thần đi lên tầng hai liền nhìn thấy một y tá đang trực, chỉ là vẻ mặt đối phương rất vội vã, trong tay cầm một xấp hồ sơ bệnh án.
“Xin chào, cô y tá.” Giang Thần gọi.
Tay của y tá run rẩy một cái, cô quay đầu lại, lộ ra vẻ mặt không vui, không kiên nhẫn nói: “Đêm hôm khuya khoắt, đừng đột nhiên gọi người như vậy! Bác sĩ cấp cứu ở lầu ba, ngươi tự đi đi.”
“A, ta không tìm bác sĩ, chỉ muốn hỏi thăm là nhà xác bệnh viện thì đi hướng nào?” Giang Thần mỉm cười nói.
Nghe nói như thế, sắc mặt của y tá cứng đờ.
Đêm hôm khuya khoắt, một người đột nhiên chạy tới hỏi ngươi, nhà xác ở nơi nào.
Là ai thì cũng đều sợ hãi.
"Cô y tá, có thể nói cho ta biết một chút không, ta đi nhà xác có chút việc gấp." Giang Thần thấy đối phương không trả lời, cười cười, tận lực để chính mình có vẻ dịu dàng hơn.
Ai ngờ nụ cười này rơi vào trong mặt y tá thì càng lộ ra quỷ dị.
Đêm hôm khuya khoắt đi nhà xác còn có thể có chuyện gì gấp?
Vội vã vô đó nằm sao?
"A!" Đối phương không biết nghĩ tới cái gì, hét lên một tiếng, bước chân Cộc cộc cộc chạy vội lên lầu.
Giang Thần: ". . ."
Hắn cũng chỉ đành đi theo lên lầu, còn mở miệng trấn an nói: "Cô y tá, ngươi không cần phải sợ, ta không liên quan gì đến tên cuồng sát nhân trong báo cáo gần đây đâu.”
Hắn vừa hô vừa đuổi theo, y tá sợ tới mức mặt mày xanh mét, càng ra sức chạy.
Lúc Giang Thần lên lầu, liền nhìn thấy đối phương chạy về phía hành lang bên kia, hẳn là muốn xuống lầu từ phía bên kia để cắt đuôi hắn, xem ra tối nay y tá này cũng không dám ở lại bệnh viện.
"Cô y tá, chạy chậm chút, chờ ta một chút!" Giang Thần lại hô một câu, sau đó cười lắc đầu, không có tiếp tục đuổi theo nữa.
Có vài lời khó nói rõ ràng, nhưng bệnh viện đêm nay nhất định cực kỳ nguy hiểm, hù dọa đối phương chạy đi là vì muốn tốt cho cô.
Đèn trong phòng cấp cứu ở tầng ba vẫn sáng.
Giang Thần đi vào, nhìn thấy một vị bác sĩ trung niên mặc áo blue trắng đang nghịch điện thoại di động, tựa hồ phát hiện có người tiến vào, bác sĩ ngẩng đầu lên: "Đi khám bệnh?"
"Không xem bệnh, ta muốn hỏi nhà xác của bệnh viện các người nằm ở đâu?”
Nghe nói như thế, bác sĩ do dự một chút, hỏi dò: "Vị tiên sinh này là đến xử lý. . . Sự kiện kia?"
Giang Thần sững sờ: "Ngươi biết?"
"Ha ha, ta ký giấy thỏa thuận bí mật, bên phía đồng chí trị an cũng đã nói hai ngày nữa sẽ có người đến." Bác sĩ mỉm cười và thở ra một hơi dài nhẹ nhõm: " Quá tốt rồi, những ngày này chúng ta đã phải sống trong sợ hãi, bất an."
"Đúng, ta tên Trương Văn Bác."
"Giang Thần." Giang Thần gật gật đầu: "Mau mang ta tới đó.”
“Được, được, nhà xác nằm dưới khoa điều trị nội trú, chúng ta đi lầu một lấy chìa khóa.”
Hai người đi trong hành lang.
"Nhân tiện, ngươi nói thêm chi tiết về chuyện này cho ta biết đi.” Giang Thần mở miệng.
Trên app Địa Phủ dù đã có tư liệu, nhưng nhất định không rõ bằng những người đã trải qua thực tế.
"Kể từ khi bệnh nhân số 18 đến, người chết đầu tiên cũng chính là bệnh nhân của ta.” Trương Văn Bác thở dài.
Giang Thần biết người được gọi là bệnh nhân số 18 chính là bệnh nhân kỳ quái kia, trên bộ quần áo của bệnh nhân kỳ quái đó có khắc một con số 18.
"Bệnh nhân của tôi là một người đàn ông lớn tuổi đã được cắt bỏ một khối u mô mềm lành tính. Ông ấy cũng có một số vấn đề về tim lại thêm tuổi cao cho nên được coi là bệnh nặng. Tuy nhiên, ông ấy đã nằm trong bệnh viện để hồi phục sức khỏe được nửa tháng, tình trạng đang dần cải thiện và có thể được chuyển ra khỏi khu phòng nặng.” Trương Văn Bác tiếp tục nói.
"Tuy nhiên, vào ngày thứ ba sau khi bệnh nhân số 18 biến mất khỏi nhà xác, ông lão đột nhiên được chẩn đoán bị suy đa tạng và qua đời sau khi cấp cứu thất bại. Theo quan điểm y học, đây là một điều viển vông. Bệnh của ông sẽ không gây ra những biến chứng như vậy!”
Buổi chiều cũng có một tiết học, trong giờ học hắn mở di động tra cứu thông tin về bệnh viện Bắc Nhị đường, đây là một bệnh viện lâu đời đã tồn tại mấy chục năm, nằm ở khu phổ cổ Đông Giao, là bệnh viện lớn nhất gần đó.
Cách đây vài ngày, có một gia đình đưa một người đàn ông mặt mũi bê bết máu đến bệnh viện, bác sĩ hỏi sơ qua tình hình, gia đình cho biết người đàn ông này bị thương do thiết bị xây dựng trên công trường rơi xuống.
Biết được loại chấn thương, các bác sĩ đã đưa người này vào khoa cấp cứu.
Trong quá trình này, bác sĩ cấp cứu phát hiện ra một vấn đề, mặt và tay của người đàn ông lạnh buốt, nhưng khi nhìn thấy túi nước đá bên cạnh vết thương của người kia, hắn cũng không nghĩ nhiều nữa.
Trường hợp khẩn cấp bắt đầu và kết thúc trong chưa đầy một phút.
Bởi sau khi được nối điện tâm đồ, người ta mới phát hiện ra rằng người đàn ông đó đã mất dấu hiệu sinh mệnh từ lâu.
Không chỉ vậy, trong quá trình khám nghiệm tử thi tại hiện trường, bác sĩ cấp cứu đã phát hiện ra một sự thật kinh hoàng, đó là nhiệt độ cơ thể của người đàn ông dưới 20 độ, thời gian tử vong đã hơn 48 giờ, đây là một bệnh nhân đã chết từ lâu!
Khi đó, các bác sĩ và y tá trong phòng cấp cứu đều toát mồ hôi lạnh.
Đặc biệt là bác sĩ cấp cứu, lúc trước hắn ta nhìn thấy rõ ràng bàn tay của người đàn ông đang cử động, trong miệng phát ra tiếng kêu đau rất yếu ớt.
Bác sĩ cấp cứu nghĩ tới điều gì đó vội vàng chạy ra ngoài, nhưng người nhà đưa bệnh nhân đã rời đi, hắn lập tức báo công an, nhưng cũng không tìm được người nhà bệnh nhân.
Sau đó, bệnh viện phải đưa bệnh nhân đến nhà xác, trong quá trình này, họ phát hiện ra một điều kỳ lạ khác, dưới lớp quần áo bình thường của bệnh nhân được bao phủ bởi một bộ độ bệnh nhân, dường như hắn ta là bệnh nhân của một bệnh viện nào đó.
Đồng thời bộ đồ này rất kỳ quái, quần áo bệnh nhân là dọc xanh trắng, còn đồng phục tù nhân là trắng đen, nói cách khác sọc xanh trắng của quần áo bệnh nhân giống như mang một loại ngụ ý không tốt.
Một bệnh nhân đã chết từ lâu được đưa vào bệnh viện, không ai biết ý nghĩa của nó nhưng sau khi thi thể được đưa vào nhà xác, mọi người đều cho rằng sự việc đã kết thúc, còn lại sẽ giao cho trị an.
Nhưng trong mấy ngày kế tiếp, bệnh viện Bắc Nhị đường không ngừng có bệnh nhân trở nặng, bác sĩ y tá tử vong ly kỳ, ban lãnh đạo cấp cao của bệnh viện nhận ra rằng có điều gì đó không ổn trong chuyện này nên đã liên hệ lại với trị an, để trị án báo tới Âm Phủ, sau đó ghi chép vào app Địa Phủ.
“Bệnh nhân đã sớm tử vong, quần áo bệnh nhân kỳ quái…” Giang Thần tự lẩm bẩm, ghi lại những tin tức mấu chốt.
. . .
Tan học, Giang Thần bắt xe taxi đến khu phố cổ, tuy nói là khu cũ nhưng thật ra lại rất phồn hoa, dù sao cũng là thành phố trong Giang Bắc, hai năm qua, hai tòa nhà văn phòng cao chót vót hơn 30 tầng đã được xây dựng tại đây.
Xe đi qua con phố, hàng quán hai bên rất đông người, nhưng khi rẽ vào một ngã ba khác, xung quanh bỗng trở nên vắng vẻ, bên đường có một tấm biển.
[Phía trước có bệnh viện, yêu cầu xe chạy chậm]
Đến cửa chính, Giang Thần xuống xe, bảo vệ ở cổng liếc hắn một cái, cũng không hỏi bất kỳ văn kiện gì.
Vào cổng, bên trái có một cây hoa quế thật lớn, bên phải là một hàng tùng bách, dọc đường có mấy thùng rác, mùi thuốc sát trùng các loại rất hăng.
Bệnh viện có ba tòa nhà, Giang Thần nghĩ nghĩ, liền đi vào tòa nhà chính.
Bây giờ đã tan làm, bàn đăng ký cũng không có ai, cửa khoa hai bên đều đóng, đèn hành lang bật sáng, Giang Thần đi lên tầng hai liền nhìn thấy một y tá đang trực, chỉ là vẻ mặt đối phương rất vội vã, trong tay cầm một xấp hồ sơ bệnh án.
“Xin chào, cô y tá.” Giang Thần gọi.
Tay của y tá run rẩy một cái, cô quay đầu lại, lộ ra vẻ mặt không vui, không kiên nhẫn nói: “Đêm hôm khuya khoắt, đừng đột nhiên gọi người như vậy! Bác sĩ cấp cứu ở lầu ba, ngươi tự đi đi.”
“A, ta không tìm bác sĩ, chỉ muốn hỏi thăm là nhà xác bệnh viện thì đi hướng nào?” Giang Thần mỉm cười nói.
Nghe nói như thế, sắc mặt của y tá cứng đờ.
Đêm hôm khuya khoắt, một người đột nhiên chạy tới hỏi ngươi, nhà xác ở nơi nào.
Là ai thì cũng đều sợ hãi.
"Cô y tá, có thể nói cho ta biết một chút không, ta đi nhà xác có chút việc gấp." Giang Thần thấy đối phương không trả lời, cười cười, tận lực để chính mình có vẻ dịu dàng hơn.
Ai ngờ nụ cười này rơi vào trong mặt y tá thì càng lộ ra quỷ dị.
Đêm hôm khuya khoắt đi nhà xác còn có thể có chuyện gì gấp?
Vội vã vô đó nằm sao?
"A!" Đối phương không biết nghĩ tới cái gì, hét lên một tiếng, bước chân Cộc cộc cộc chạy vội lên lầu.
Giang Thần: ". . ."
Hắn cũng chỉ đành đi theo lên lầu, còn mở miệng trấn an nói: "Cô y tá, ngươi không cần phải sợ, ta không liên quan gì đến tên cuồng sát nhân trong báo cáo gần đây đâu.”
Hắn vừa hô vừa đuổi theo, y tá sợ tới mức mặt mày xanh mét, càng ra sức chạy.
Lúc Giang Thần lên lầu, liền nhìn thấy đối phương chạy về phía hành lang bên kia, hẳn là muốn xuống lầu từ phía bên kia để cắt đuôi hắn, xem ra tối nay y tá này cũng không dám ở lại bệnh viện.
"Cô y tá, chạy chậm chút, chờ ta một chút!" Giang Thần lại hô một câu, sau đó cười lắc đầu, không có tiếp tục đuổi theo nữa.
Có vài lời khó nói rõ ràng, nhưng bệnh viện đêm nay nhất định cực kỳ nguy hiểm, hù dọa đối phương chạy đi là vì muốn tốt cho cô.
Đèn trong phòng cấp cứu ở tầng ba vẫn sáng.
Giang Thần đi vào, nhìn thấy một vị bác sĩ trung niên mặc áo blue trắng đang nghịch điện thoại di động, tựa hồ phát hiện có người tiến vào, bác sĩ ngẩng đầu lên: "Đi khám bệnh?"
"Không xem bệnh, ta muốn hỏi nhà xác của bệnh viện các người nằm ở đâu?”
Nghe nói như thế, bác sĩ do dự một chút, hỏi dò: "Vị tiên sinh này là đến xử lý. . . Sự kiện kia?"
Giang Thần sững sờ: "Ngươi biết?"
"Ha ha, ta ký giấy thỏa thuận bí mật, bên phía đồng chí trị an cũng đã nói hai ngày nữa sẽ có người đến." Bác sĩ mỉm cười và thở ra một hơi dài nhẹ nhõm: " Quá tốt rồi, những ngày này chúng ta đã phải sống trong sợ hãi, bất an."
"Đúng, ta tên Trương Văn Bác."
"Giang Thần." Giang Thần gật gật đầu: "Mau mang ta tới đó.”
“Được, được, nhà xác nằm dưới khoa điều trị nội trú, chúng ta đi lầu một lấy chìa khóa.”
Hai người đi trong hành lang.
"Nhân tiện, ngươi nói thêm chi tiết về chuyện này cho ta biết đi.” Giang Thần mở miệng.
Trên app Địa Phủ dù đã có tư liệu, nhưng nhất định không rõ bằng những người đã trải qua thực tế.
"Kể từ khi bệnh nhân số 18 đến, người chết đầu tiên cũng chính là bệnh nhân của ta.” Trương Văn Bác thở dài.
Giang Thần biết người được gọi là bệnh nhân số 18 chính là bệnh nhân kỳ quái kia, trên bộ quần áo của bệnh nhân kỳ quái đó có khắc một con số 18.
"Bệnh nhân của tôi là một người đàn ông lớn tuổi đã được cắt bỏ một khối u mô mềm lành tính. Ông ấy cũng có một số vấn đề về tim lại thêm tuổi cao cho nên được coi là bệnh nặng. Tuy nhiên, ông ấy đã nằm trong bệnh viện để hồi phục sức khỏe được nửa tháng, tình trạng đang dần cải thiện và có thể được chuyển ra khỏi khu phòng nặng.” Trương Văn Bác tiếp tục nói.
"Tuy nhiên, vào ngày thứ ba sau khi bệnh nhân số 18 biến mất khỏi nhà xác, ông lão đột nhiên được chẩn đoán bị suy đa tạng và qua đời sau khi cấp cứu thất bại. Theo quan điểm y học, đây là một điều viển vông. Bệnh của ông sẽ không gây ra những biến chứng như vậy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất