Quỷ Dị Khôi Phục: Ta Có Thể Hóa Thân Thành Đại Yêu
Chương 27: Có Vấn Đề
Rất nhanh xe buýt đến, mọi người cũng bắt đầu lên xe.
Mặt trời như thiêu đốt, trong xe bật điều hòa, bầu không khí vô cùng náo nhiệt, một đám học sinh đang nói chuyện rôm rả, tất cả đều mong chờ kỳ nghỉ phép này.
Dù sao đây cũng là sơn trang của Trịnh thị, nghe nói cũng khá xa hoa, ở lại đó một đêm cũng mất một số tiền khủng, cho dù có một số học sinh con nhà khá giả cũng rất ít khi tới những sơn trang như vậy.
Lý Kiệt tiến đến bên cạnh một nữ sinh dáng dấp không tệ, trêu chọc khiến đối phương cười không ngừng.
Giang Thần ngồi ở hàng sau, Triệu Nhị Hổ ngồi ở bên cạnh giống như cọc gỗ, vòng hai tay lại, giống như không để ý tới cái gì.
Giang Thần liếc nhìn Trịnh Thiếu Minh đang ngồi ở hàng ghế đầu, ánh mắt mang theo tia cổ quái.
So với hôm trước, dấu tay trên lưng Trịnh Thiếu Minh đã mờ đi một chút.
Điều này rất không bình thường, dù sao oán hận nếu không được xử lý, thường sẽ càng ngày càng mãnh liệt, cho đến khi giết chết hoàn toàn một người đang sống sờ sờ!
"Sau lưng Trịnh Thiếu Minh có một cao thủ, đang giúp hắn giải trừ lời nguyền của một con quỷ nào đó?” Giang Thần nghĩ tới đây, trong lòng có chút nghi hoặc.
Nếu trên người đã dính lời nguyền thì tại sao còn muốn đi nghỉ phép?
Không thể đợi xử lý xong lời nguyền rồi đi sao?
"Có vấn đề, nhưng đến cũng đến rồi, rất nhanh sẽ biết chuyện gì đang xảy ra.” Giang Thần không tiếp tục suy nghĩ nhiều nữa, hắn nhắm hai mắt nghỉ ngơi, dưỡng sức.
Hơn hai giờ sau, xe chạy ra khỏi khu đô thị, ven đường hoa nở rộ, cỏ dại thơm ngát, không ngừng có tiếng ve kêu, hương mùa hè nồng đậm.
Xe chạy thêm ba tiếng nữa mới xuyên qua một đường hầm, phía trước là một đoạn đường đang sửa chữa, hai bên trồng rất nhiều cây cảnh, một biệt thự nghỉ dưỡng rất lớn đã hiện ra trước mắt.
Sự kết hợp giữa các tòa nhà bằng gỗ cổ kính, mái kính hiện đại và những bức tường đá trắng xám mang phong cách của một trang viên quý tộc.
Đám sinh viên ngồi trên xe còn đang gật gù, chuẩn bị ngủ thiếp đi thì vừa nhìn thấy cảnh này đã vội vàng hưng phấn ngồi thẳng eo, nhìn chung quanh, chụp ảnh.
Xe dừng lại ở bãi đậu xe cuối đường, con đường này là do Trịnh gia đặc biệt xây dựng cho khu biệt thự, lưng dựa vào núi, có thể che đi ánh nắng gay gắt của mùa hè, gần bãi đậu xe là một cái hồ nhân tạo.
Mọi người vừa xuống xe đã có thể cảm nhận rõ ràng làn gió mát lạnh từ bốn phía thổi tới, ở đây ngoài trời không nóng, thoải mái như bật điều hòa.
"Thật cao cấp, hóa ra khu nghỉ dưỡng mùa hè thực sự là như thế này.”
"Hoàn toàn chính xác, lợi dụng địa thế, cây cối, nước hồ chế tạo ra bầu không khí thoáng mát, đúng là biết hưởng thụ.”
“Cuộc sống thường ngày của Trịnh Thiếu Minh sẽ như thế nào đây…”
"Nếu có thể gả vào Trịnh gia, nửa đời sau liền hưởng phúc."
Một đám nữ sinh nhao nhao ghé mắt.
Trịnh Thiếu Minh thận trọng cười cười, không nói chuyện.
Không biết là ra ngoài chơi vui hơn hay là vì nguyên nhân nào khác mà gã đã mất đi sự kiêu ngạo cùng độc đoán trước đó, hơn nữa còn chủ động giới thiệu với mọi người.
“Để đào cái hồ này, vốn đầu tư bỏ ra là hơn 50 triệu, trong hồ có thể bơi lội, trong biệt thự còn có áo tắm cùng kính bơi, mọi người có thể thử một chút."
Trịnh Thiếu Minh nói xong, phía trước sớm đã có nhân viên đứng chờ, lúc này một ngươi trung niên hô lớn.
“Toàn thể nhân viên của khu nghỉ dưỡng Thanh Nhã, thuộc tập đoàn Trịnh thị, nhiệt liệt hoan nghênh Trịnh thiếu và các bạn học!”
"Ha ha, cảm tạ cảm tạ." Khuôn mặt Tôn Chí Binh mang đầy ý cười, cũng vỗ tay đáp lại.
"Ba ba ba "
Mọi người cũng rất biết bán mặt mũi, một bên hưng phấn dò xét bốn phía, một bên vỗ tay.
“Ta là người phụ trách sơn trang, các ngươi có thể gọi ta là Trương quản gia, hoặc là Trương thúc, mọi người đi theo ta, chúng ta vào nhà thu dọn hành lý trước, cơm tối cũng đang chuẩn bị."
Người đàn ông trung niên đi tới, đầu tiên là mỉm cười gật gật đầu với Trịnh Thiếu Minh, sau đó nhìn về phía một đám học sinh.
Dưới sự hướng dẫn của Trương quản gia, một đoàn người dọc theo đường đi cạnh hồ nhân tạo, đi qua một cây cầu vòm bằng gỗ, đến một tòa nhà ở bên trái biệt thự ven hồ, phong cách kiến trúc ở đây đơn giản mà trang nhã, tất cả bằng gỗ, có mấy căn phòng tốt ở sạt bên hồ.
Nơi này đã được quét dọn sạch sẽ, còn thoang thoảng mùi hương hoa cỏ cao cấp.
Tất cả học sinh đều rất kích động, la hét muốn ở gian phòng dựa vào hồ, có mấy nữ sinh trực tiếp tìm tới Trịnh Thiếu Minh, mang theo âm thanh nũng nịu nói mình muốn ở phòng cạnh hồ.
Trong đám người, ánh mắt Giang Thần có chút cổ quái.
Hắn phát hiện một vấn đề, phòng ở quét dọn quá sạch sẽ, đặc biệt là bên cạnh mặt nước, theo lý thuyết nơi này phải có một chút rêu xanh, hay thứ gì đó thì cũng rất bình thường, ngược lại còn được xem là một loại cảnh quan.
Tuy nhiên tất cả phòng ốc đều được lau dọn sách bóng từ bên ngoài, không một chút tì vết, màu sơn giống như mới được sơn lại.
"Không đúng, mặt sơn là mới, mùi thơm hoa cỏ thoang thoảng là để che giấu mùi dầu sơn mới? Tại sao lại sơn mới các căn phòng gần hồ? Nơi này đã xảy ra chuyện gì, hay là có thứ gì đó, bỏ từ dưới nước lên?”
Giang Thần tự lẩm bẩm, đáy lòng nổi lên rất nhiều loại suy nghĩ khác nhau.
Trịnh Thiếu Minh gọi Trương quản gia lại nói vài câu, đối phương gật đầu cười tỏ ý đã hiểu, sau đó để mấy nữ sinh ở trong căn phòng tốt nhất bờ hồ.
Những học sinh còn lại mặc dù cảm thấy đáng tiếc, nhưng đây là chỗ của người ta, bọn họ cũng không thể nói nhiều, vì vậy bắt đầu riêng phòng mình chọn phòng, hai ba người ở chung một gian.
Mặt trời như thiêu đốt, trong xe bật điều hòa, bầu không khí vô cùng náo nhiệt, một đám học sinh đang nói chuyện rôm rả, tất cả đều mong chờ kỳ nghỉ phép này.
Dù sao đây cũng là sơn trang của Trịnh thị, nghe nói cũng khá xa hoa, ở lại đó một đêm cũng mất một số tiền khủng, cho dù có một số học sinh con nhà khá giả cũng rất ít khi tới những sơn trang như vậy.
Lý Kiệt tiến đến bên cạnh một nữ sinh dáng dấp không tệ, trêu chọc khiến đối phương cười không ngừng.
Giang Thần ngồi ở hàng sau, Triệu Nhị Hổ ngồi ở bên cạnh giống như cọc gỗ, vòng hai tay lại, giống như không để ý tới cái gì.
Giang Thần liếc nhìn Trịnh Thiếu Minh đang ngồi ở hàng ghế đầu, ánh mắt mang theo tia cổ quái.
So với hôm trước, dấu tay trên lưng Trịnh Thiếu Minh đã mờ đi một chút.
Điều này rất không bình thường, dù sao oán hận nếu không được xử lý, thường sẽ càng ngày càng mãnh liệt, cho đến khi giết chết hoàn toàn một người đang sống sờ sờ!
"Sau lưng Trịnh Thiếu Minh có một cao thủ, đang giúp hắn giải trừ lời nguyền của một con quỷ nào đó?” Giang Thần nghĩ tới đây, trong lòng có chút nghi hoặc.
Nếu trên người đã dính lời nguyền thì tại sao còn muốn đi nghỉ phép?
Không thể đợi xử lý xong lời nguyền rồi đi sao?
"Có vấn đề, nhưng đến cũng đến rồi, rất nhanh sẽ biết chuyện gì đang xảy ra.” Giang Thần không tiếp tục suy nghĩ nhiều nữa, hắn nhắm hai mắt nghỉ ngơi, dưỡng sức.
Hơn hai giờ sau, xe chạy ra khỏi khu đô thị, ven đường hoa nở rộ, cỏ dại thơm ngát, không ngừng có tiếng ve kêu, hương mùa hè nồng đậm.
Xe chạy thêm ba tiếng nữa mới xuyên qua một đường hầm, phía trước là một đoạn đường đang sửa chữa, hai bên trồng rất nhiều cây cảnh, một biệt thự nghỉ dưỡng rất lớn đã hiện ra trước mắt.
Sự kết hợp giữa các tòa nhà bằng gỗ cổ kính, mái kính hiện đại và những bức tường đá trắng xám mang phong cách của một trang viên quý tộc.
Đám sinh viên ngồi trên xe còn đang gật gù, chuẩn bị ngủ thiếp đi thì vừa nhìn thấy cảnh này đã vội vàng hưng phấn ngồi thẳng eo, nhìn chung quanh, chụp ảnh.
Xe dừng lại ở bãi đậu xe cuối đường, con đường này là do Trịnh gia đặc biệt xây dựng cho khu biệt thự, lưng dựa vào núi, có thể che đi ánh nắng gay gắt của mùa hè, gần bãi đậu xe là một cái hồ nhân tạo.
Mọi người vừa xuống xe đã có thể cảm nhận rõ ràng làn gió mát lạnh từ bốn phía thổi tới, ở đây ngoài trời không nóng, thoải mái như bật điều hòa.
"Thật cao cấp, hóa ra khu nghỉ dưỡng mùa hè thực sự là như thế này.”
"Hoàn toàn chính xác, lợi dụng địa thế, cây cối, nước hồ chế tạo ra bầu không khí thoáng mát, đúng là biết hưởng thụ.”
“Cuộc sống thường ngày của Trịnh Thiếu Minh sẽ như thế nào đây…”
"Nếu có thể gả vào Trịnh gia, nửa đời sau liền hưởng phúc."
Một đám nữ sinh nhao nhao ghé mắt.
Trịnh Thiếu Minh thận trọng cười cười, không nói chuyện.
Không biết là ra ngoài chơi vui hơn hay là vì nguyên nhân nào khác mà gã đã mất đi sự kiêu ngạo cùng độc đoán trước đó, hơn nữa còn chủ động giới thiệu với mọi người.
“Để đào cái hồ này, vốn đầu tư bỏ ra là hơn 50 triệu, trong hồ có thể bơi lội, trong biệt thự còn có áo tắm cùng kính bơi, mọi người có thể thử một chút."
Trịnh Thiếu Minh nói xong, phía trước sớm đã có nhân viên đứng chờ, lúc này một ngươi trung niên hô lớn.
“Toàn thể nhân viên của khu nghỉ dưỡng Thanh Nhã, thuộc tập đoàn Trịnh thị, nhiệt liệt hoan nghênh Trịnh thiếu và các bạn học!”
"Ha ha, cảm tạ cảm tạ." Khuôn mặt Tôn Chí Binh mang đầy ý cười, cũng vỗ tay đáp lại.
"Ba ba ba "
Mọi người cũng rất biết bán mặt mũi, một bên hưng phấn dò xét bốn phía, một bên vỗ tay.
“Ta là người phụ trách sơn trang, các ngươi có thể gọi ta là Trương quản gia, hoặc là Trương thúc, mọi người đi theo ta, chúng ta vào nhà thu dọn hành lý trước, cơm tối cũng đang chuẩn bị."
Người đàn ông trung niên đi tới, đầu tiên là mỉm cười gật gật đầu với Trịnh Thiếu Minh, sau đó nhìn về phía một đám học sinh.
Dưới sự hướng dẫn của Trương quản gia, một đoàn người dọc theo đường đi cạnh hồ nhân tạo, đi qua một cây cầu vòm bằng gỗ, đến một tòa nhà ở bên trái biệt thự ven hồ, phong cách kiến trúc ở đây đơn giản mà trang nhã, tất cả bằng gỗ, có mấy căn phòng tốt ở sạt bên hồ.
Nơi này đã được quét dọn sạch sẽ, còn thoang thoảng mùi hương hoa cỏ cao cấp.
Tất cả học sinh đều rất kích động, la hét muốn ở gian phòng dựa vào hồ, có mấy nữ sinh trực tiếp tìm tới Trịnh Thiếu Minh, mang theo âm thanh nũng nịu nói mình muốn ở phòng cạnh hồ.
Trong đám người, ánh mắt Giang Thần có chút cổ quái.
Hắn phát hiện một vấn đề, phòng ở quét dọn quá sạch sẽ, đặc biệt là bên cạnh mặt nước, theo lý thuyết nơi này phải có một chút rêu xanh, hay thứ gì đó thì cũng rất bình thường, ngược lại còn được xem là một loại cảnh quan.
Tuy nhiên tất cả phòng ốc đều được lau dọn sách bóng từ bên ngoài, không một chút tì vết, màu sơn giống như mới được sơn lại.
"Không đúng, mặt sơn là mới, mùi thơm hoa cỏ thoang thoảng là để che giấu mùi dầu sơn mới? Tại sao lại sơn mới các căn phòng gần hồ? Nơi này đã xảy ra chuyện gì, hay là có thứ gì đó, bỏ từ dưới nước lên?”
Giang Thần tự lẩm bẩm, đáy lòng nổi lên rất nhiều loại suy nghĩ khác nhau.
Trịnh Thiếu Minh gọi Trương quản gia lại nói vài câu, đối phương gật đầu cười tỏ ý đã hiểu, sau đó để mấy nữ sinh ở trong căn phòng tốt nhất bờ hồ.
Những học sinh còn lại mặc dù cảm thấy đáng tiếc, nhưng đây là chỗ của người ta, bọn họ cũng không thể nói nhiều, vì vậy bắt đầu riêng phòng mình chọn phòng, hai ba người ở chung một gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất