Quỷ Dị Khôi Phục: Ta Có Thể Hóa Thân Thành Đại Yêu
Chương 34: Là Giang Thần Cứu Ta!
Két. . . Két. . .
Rốt cuộc thợ làm vườn đã cắt xong mười móng tay, gã nở một nụ cười ghê rợm với Triệu Thiến, sau đó nắm lấy một ngọn tay của đối phương, chậm rãi đưa kéo lên.
Tiếp xúc với lưỡi dao lạnh buốt, Triệu Thiến cảm thấy da đầu tê rân, cô ra sức rút tay về nhưng cơ thể bị trói chặt, căn bản không cách nào tránh thoát được.
"Không cần. . . Van cầu ngươi, không cần. . ."
Đúng lúc này, thợ làm vườn đột nhiên cảm thấy tim đập thình thịch, gã nghiêng đầu sang chỗ khác, nhưng trong tầm mặt vẫn chỉ có chậu cây của mình.
“Gặp quỷ sao, không đúng, tại sao ta lại thấy sợ hãi? Không lẽ có thứ gì đang để mắt đến ta?”
“Tâm tình của quỷ làm vườn đang căng thẳng, quỷ khí + 25."
Lần này gã lại cẩn thận nhìn một lần, còn đếm, nhưng số lượng không sai, mỗi một chậu cây đều do mình chế tác tỉ mỉ, cho nên không có thứ gì khác có thể trà trộn vào.
“Không có vấn đề gì, có thể do mình đa nghi.” Thợ làm vườn nghĩ như vậy, sau đó mới nghiêng đầu đi chỗ khác, nhưng đột nhiên gã phát hiện một chi tiết, nhất thời trong lòng cảm thấy ớn lạnh, lông tóc toàn thân đều dựng đứng.
“Nếu như nhớ không nhầm, ta đã mang chậu cây đến chỗ rất xa, nhưng tại sao nó lại ở gần nơi này!”
Vừa rồi lực chú ý của thợ làm vườn đều tập trung vào số lượng và hình dáng của chậu cây, đến lúc nghiêng đầu đi chỗ khác thì gã mới phát hiện, có một chậu cây không biết từ lúc nào đã tiến gần tới phía sau lưng gã.
“Qủy làm vườn rùng mình, quỷ khí + 50."
Thợ làm vườn liền vội vàng xoay người, nhưng lúc này đây, gã trợn trắng mắt, bởi vì một chậu hoa lớn hình chữ đại, gần như đã kề sát sau lưng mình, mà quan trọng nhất chính là bộ dáng của đối phương là thứ mình chưa từng thấy bao giờ,
Trời ơi, đây không phải chậu cây của mình!
“Thứ quỷ gì vậy!” Thợ làm vườn bị dọa đến giật mình.
Giang Thần nhếch miệng cười một tiếng, cũng không muốn nhiều lời, mà lập tức hô to năm chữ: “Đại Lực Ngưu Ma Quyền!"
Rất nhanh liền đánh một quyền ra ngoài.
Thợ làm vườn chỉ kịp đưa kéo lên để đón đỡ.
Nấm đấm va vào kéo lớn.
Oanh ——
Sức mạnh kinh khủng giống như một cỗ xe tải hạng nặng đâm sầm vào, thân thể của thợ làm vườn cũng vặn vẹo một cách khoa trương, cong thành hình tôm, cái này vẫn chưa kết thúc, Giang Thần dùng nắm đấm đè xuống, đập cả người đối phương xuống nền xi măng dưới mắt đất.
Một tiếng vang thật lớn, khiến lồng ngực của thợ làm vườn vỡ thành thịt nát.
"Keng, nghề làm vườn quỷ (ác quỷ) tử vong, quỷ khí + 99."
Sau một đợt tấn công, Giang Thần không thu được nhiều quỷ khí, nhưng hắn chủ yếu là muốn cứu người, cho nên cũng không thấy đáng tiếc.
Lúc này hắn mới nhìn về phía Triệu Thiến, thấy thân thể cô không bị thương quá nặng, chỉ là móng tay bị cắt, tay còn bị lưỡi kéo đụng phải nên có mấy chỗ đổ máu, phía trên còn có quỷ khí nhàn nhạt.
Hắn vươn tay, yêu lực tiến vào cơ thể đối phương, dễ dàng hóa giải quỷ khí.
Tuy nhiên thân sắc của đối phương đờ đẫn, tựa hồ bị dọa đến phát ngốc, lúc Giang Thần bắt lấy tay cô thì thân thể còn vô cùng hoảng sợ mà run rẩy, giống như cực kỳ bài xích sự động chạm từ bên ngoài.
"Triệu Thiến, không sao chứ? Còn nhận ra ta hay không?” Giang Thần phất phất tay trước mặt cô, sợ đứa nhỏ này đã bị dọa đến điên rồi.
Đối phương cứ đờ đẫn như vậy tầm bốn năm phút, sau đó mới hoàn hồn lại, oa một tiếng khóc lớn.
"Giang Thần! Là ngươi đã cứu ta, nó chết rồi à? Chết a? Nó là ác ma! Giang Thần cảm ơn ngươi ô ô ô…”
Giang Thần gật gật đầu, có thể khóc liền tốt, hắn cầm kéo cắt đứng dây thừng, buông lỏng trói buộc cho đối phương, thân thể Triệu Thiến lập tức mềm nhũn mà ngã xuống, cũng may là hắn đỡ kịp.
"Đừng sợ, chúng ta đi ra bên kia trước, các bạn học đều đang chờ ở đó.”
Khi Giang Thần mang Triệu Thiến quay trở lại, thì một nhóm sinh viên đã tụ tập ở trước khoảng đất trống trước nhà khách, xảy ra chuyện lớn như vậy, Tôn Chí Binh tự nhiên là phát thông báo yêu cầu sinh viên trở về.
Lúc mọi người đang bàn tán xôn xao về những gì đã xảy ra tối nay, thì Trương Lộ đột nhiên hét lên: "Thiến Thiến! Quá tốt rồi, ngươi về rồi!”
Tôn Chí Binh đang kiếm kê số người thì nghe thấy tiếng hét của Trương Lộ, thế là cũng vội vàng quay đầu lại, lúc nhìn thấy Triệu Thiến, hắn mới thở ra một hơi nhẹ nhõm rồi sải bước đi tới.
"Triệu Thiến, ngươi thế nào? Gặp phải chuyện gì, có bị thương hay không?"
Một đám học sinh cũng vội vây quanh.
Nhìn thấy nhiều bạn học như vậy, Triệu Thiến lau nước mắt, khóc càng lợi hại hơn, nức nở nói : "Ta. . . Ta không sao, là Giang Thần đã cứu ta, ta gặp phải một tên tội phạm giết người biến thái, cũng may là Giang Thần kịp thời đuổi tới."
Tội phạm giết người biến thái?
Đám người nghe xong, đều cảm thấy kinh sợ.
Đồng thời, bọn hắn cũng có chút kinh ngạc mà nhìn về phía Giang Thần, không nghĩ tới người bạn học bình thường không lộ mặt này lại vào mạnh mẽ ngay vào thời khắc mấu chốt, cứu được Triệu Thiến từ trong tay tội phạm giết người.
“Cơ thể ngươi thế nào? Có cần đi bệnh viện hay không?” Ánh mắt Tôn Chí Binh tràn đầy cảm kích nhìn về phía Giang Thần, nếu như không có đối phương thì công tác của hắn ta coi như xong, sau đó hắn mới hỏi Triệu Thiến.
"Không, ta không sao." Triệu Thiến lắc đầu.
“…Nếu không sao thì còn không mau xuống khỏi người Giang Thần.” Tưởng Tâm Di ở một bên thấy thế thì liền lên tiếng.
Trước đó cô cũng được Giang Thần cứu, hiện tại đã lấy lại bình tĩnh và đứng cùng các bạn học.
Mọi người đều cảm thấy Triệu Thiến thật sự đã gặp phải tội phạm giết người, nhưng cô hiểu, đó là một thứ còn kinh khủng hơn gấp trăm lần so với tội phạm giết người!
Rốt cuộc thợ làm vườn đã cắt xong mười móng tay, gã nở một nụ cười ghê rợm với Triệu Thiến, sau đó nắm lấy một ngọn tay của đối phương, chậm rãi đưa kéo lên.
Tiếp xúc với lưỡi dao lạnh buốt, Triệu Thiến cảm thấy da đầu tê rân, cô ra sức rút tay về nhưng cơ thể bị trói chặt, căn bản không cách nào tránh thoát được.
"Không cần. . . Van cầu ngươi, không cần. . ."
Đúng lúc này, thợ làm vườn đột nhiên cảm thấy tim đập thình thịch, gã nghiêng đầu sang chỗ khác, nhưng trong tầm mặt vẫn chỉ có chậu cây của mình.
“Gặp quỷ sao, không đúng, tại sao ta lại thấy sợ hãi? Không lẽ có thứ gì đang để mắt đến ta?”
“Tâm tình của quỷ làm vườn đang căng thẳng, quỷ khí + 25."
Lần này gã lại cẩn thận nhìn một lần, còn đếm, nhưng số lượng không sai, mỗi một chậu cây đều do mình chế tác tỉ mỉ, cho nên không có thứ gì khác có thể trà trộn vào.
“Không có vấn đề gì, có thể do mình đa nghi.” Thợ làm vườn nghĩ như vậy, sau đó mới nghiêng đầu đi chỗ khác, nhưng đột nhiên gã phát hiện một chi tiết, nhất thời trong lòng cảm thấy ớn lạnh, lông tóc toàn thân đều dựng đứng.
“Nếu như nhớ không nhầm, ta đã mang chậu cây đến chỗ rất xa, nhưng tại sao nó lại ở gần nơi này!”
Vừa rồi lực chú ý của thợ làm vườn đều tập trung vào số lượng và hình dáng của chậu cây, đến lúc nghiêng đầu đi chỗ khác thì gã mới phát hiện, có một chậu cây không biết từ lúc nào đã tiến gần tới phía sau lưng gã.
“Qủy làm vườn rùng mình, quỷ khí + 50."
Thợ làm vườn liền vội vàng xoay người, nhưng lúc này đây, gã trợn trắng mắt, bởi vì một chậu hoa lớn hình chữ đại, gần như đã kề sát sau lưng mình, mà quan trọng nhất chính là bộ dáng của đối phương là thứ mình chưa từng thấy bao giờ,
Trời ơi, đây không phải chậu cây của mình!
“Thứ quỷ gì vậy!” Thợ làm vườn bị dọa đến giật mình.
Giang Thần nhếch miệng cười một tiếng, cũng không muốn nhiều lời, mà lập tức hô to năm chữ: “Đại Lực Ngưu Ma Quyền!"
Rất nhanh liền đánh một quyền ra ngoài.
Thợ làm vườn chỉ kịp đưa kéo lên để đón đỡ.
Nấm đấm va vào kéo lớn.
Oanh ——
Sức mạnh kinh khủng giống như một cỗ xe tải hạng nặng đâm sầm vào, thân thể của thợ làm vườn cũng vặn vẹo một cách khoa trương, cong thành hình tôm, cái này vẫn chưa kết thúc, Giang Thần dùng nắm đấm đè xuống, đập cả người đối phương xuống nền xi măng dưới mắt đất.
Một tiếng vang thật lớn, khiến lồng ngực của thợ làm vườn vỡ thành thịt nát.
"Keng, nghề làm vườn quỷ (ác quỷ) tử vong, quỷ khí + 99."
Sau một đợt tấn công, Giang Thần không thu được nhiều quỷ khí, nhưng hắn chủ yếu là muốn cứu người, cho nên cũng không thấy đáng tiếc.
Lúc này hắn mới nhìn về phía Triệu Thiến, thấy thân thể cô không bị thương quá nặng, chỉ là móng tay bị cắt, tay còn bị lưỡi kéo đụng phải nên có mấy chỗ đổ máu, phía trên còn có quỷ khí nhàn nhạt.
Hắn vươn tay, yêu lực tiến vào cơ thể đối phương, dễ dàng hóa giải quỷ khí.
Tuy nhiên thân sắc của đối phương đờ đẫn, tựa hồ bị dọa đến phát ngốc, lúc Giang Thần bắt lấy tay cô thì thân thể còn vô cùng hoảng sợ mà run rẩy, giống như cực kỳ bài xích sự động chạm từ bên ngoài.
"Triệu Thiến, không sao chứ? Còn nhận ra ta hay không?” Giang Thần phất phất tay trước mặt cô, sợ đứa nhỏ này đã bị dọa đến điên rồi.
Đối phương cứ đờ đẫn như vậy tầm bốn năm phút, sau đó mới hoàn hồn lại, oa một tiếng khóc lớn.
"Giang Thần! Là ngươi đã cứu ta, nó chết rồi à? Chết a? Nó là ác ma! Giang Thần cảm ơn ngươi ô ô ô…”
Giang Thần gật gật đầu, có thể khóc liền tốt, hắn cầm kéo cắt đứng dây thừng, buông lỏng trói buộc cho đối phương, thân thể Triệu Thiến lập tức mềm nhũn mà ngã xuống, cũng may là hắn đỡ kịp.
"Đừng sợ, chúng ta đi ra bên kia trước, các bạn học đều đang chờ ở đó.”
Khi Giang Thần mang Triệu Thiến quay trở lại, thì một nhóm sinh viên đã tụ tập ở trước khoảng đất trống trước nhà khách, xảy ra chuyện lớn như vậy, Tôn Chí Binh tự nhiên là phát thông báo yêu cầu sinh viên trở về.
Lúc mọi người đang bàn tán xôn xao về những gì đã xảy ra tối nay, thì Trương Lộ đột nhiên hét lên: "Thiến Thiến! Quá tốt rồi, ngươi về rồi!”
Tôn Chí Binh đang kiếm kê số người thì nghe thấy tiếng hét của Trương Lộ, thế là cũng vội vàng quay đầu lại, lúc nhìn thấy Triệu Thiến, hắn mới thở ra một hơi nhẹ nhõm rồi sải bước đi tới.
"Triệu Thiến, ngươi thế nào? Gặp phải chuyện gì, có bị thương hay không?"
Một đám học sinh cũng vội vây quanh.
Nhìn thấy nhiều bạn học như vậy, Triệu Thiến lau nước mắt, khóc càng lợi hại hơn, nức nở nói : "Ta. . . Ta không sao, là Giang Thần đã cứu ta, ta gặp phải một tên tội phạm giết người biến thái, cũng may là Giang Thần kịp thời đuổi tới."
Tội phạm giết người biến thái?
Đám người nghe xong, đều cảm thấy kinh sợ.
Đồng thời, bọn hắn cũng có chút kinh ngạc mà nhìn về phía Giang Thần, không nghĩ tới người bạn học bình thường không lộ mặt này lại vào mạnh mẽ ngay vào thời khắc mấu chốt, cứu được Triệu Thiến từ trong tay tội phạm giết người.
“Cơ thể ngươi thế nào? Có cần đi bệnh viện hay không?” Ánh mắt Tôn Chí Binh tràn đầy cảm kích nhìn về phía Giang Thần, nếu như không có đối phương thì công tác của hắn ta coi như xong, sau đó hắn mới hỏi Triệu Thiến.
"Không, ta không sao." Triệu Thiến lắc đầu.
“…Nếu không sao thì còn không mau xuống khỏi người Giang Thần.” Tưởng Tâm Di ở một bên thấy thế thì liền lên tiếng.
Trước đó cô cũng được Giang Thần cứu, hiện tại đã lấy lại bình tĩnh và đứng cùng các bạn học.
Mọi người đều cảm thấy Triệu Thiến thật sự đã gặp phải tội phạm giết người, nhưng cô hiểu, đó là một thứ còn kinh khủng hơn gấp trăm lần so với tội phạm giết người!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất