Quỷ Dị Khôi Phục: Ta Có Thể Hóa Thân Thành Đại Yêu
Chương 44: Người Là Người, Qủy Là Qủy
"Ngươi biết Ám Minh không?” Triệu Nhị Hổ hỏi.
Giang Thần gật đầu: "Hôm qua có nhìn thấy một bài đăng, nhưng không hiểu lắm.”
Một bộ phận kỳ nhân nghĩ bản thân có lực lượng cường đại, cho nên phải đứng phía trên lớp người bình thường.
Vì để thỏa mãn dục vọng của mình, bọn hắn cậy vào năng lực phi phàm để làm chuyện phi pháp, hãm hiếp phụ nữ, cướp của, giết người, việc ác bất tận.
Những người này bị Đạo Minh cùng Âm Phủ truy nã, bọn hắn đã phải lẫn trốn không khác gì chuột chạy ngoài đường, vì để tự vệ, những kỳ nhân tà đạo này đã liên hợp lại với nhau, hợp thành Ám Minh.
Ngày đó trên bài đăng mà Giang Thần nhìn thấy cũng đề cấp đến phía sau Ám Minh là một người nào đó có liên quan đến Qủy Vương, điều này đã phá hỏng giới hạn cuối của nhân loại.
Cứ sau vài năm, các thế lực của các quốc gia khác nhau sẽ liên hợp lại, nhằm tiến hành một cuộc thanh trừng chống lại Ám Minh.
Thế nhưng bọn hắn vẫn ngoan cường mà tiếp tục phát triển.
Đối với kỳ nhân phổ thông, một khi trêu chọc phải Ám Minh thì gần như gặp tai họa ngập đầu.
“Mặc dù ngươi biết Ám Minh, nhưng lại không hiểu rõ huyết phù của Ám Minh, nếu không thì đã không kích động như vậy.” Triệu Nhị Hổ lắc đầu: "Huyết phù là do tổng bộ Ám Minh phát ra, dùng để bảo vệ nhân tài của tổ chức.”
“Trong số đó, đã bao gồm thiên tài có tiềm lực, kỳ nhân có năng lực đặc thù…”
“Mặc dù Trương Hiển Hải đã lớn tuổi, nhưng lại có thể luyện ra quỷ nhi, thực lực của loại quỷ nô này cực mạnh, tiềm lực to lớn, có lẽ vì lý do này mà hắn mới đủ tư cách để nhận được một tấm huyết phù.”
“Hoá ra là như vậy.” Giang Thần gật đầu.
Hắn biết đối phương không nói sai.
Dù gì bán lệ quỷ trước đó đã bị Triệu Nhị Hổ đe dọa đến mức không dám lên bờ, điều này chứng minh được thực lực của Triệu Nhị Hổ đã ở một cấp độ được xưng tụng cực mạnh.
Nhìn quỷ nhi có thể đánh ngang cơ với y, từ đó xem ra thực lực cũng hung hãn hơn rất nhiều so với yêu quỷ thông thường.
“Ta nghe mấy lão nhân trong chùa nói, nguồn gốc của huyết phù Ám Minh đến từ sức mạnh của một vị Qủy Vương, dưới cấp Vương thì gần như không thể xóa bỏ được!"
“Nguyền bị Huyết phù đánh dấu, sẽ bị nằm trong danh sách săn giết của Ám Minh, một khi giết chết người trên danh sách, thì các thành viên của Ám Minh sẽ nhận được gấp mười lần điểm tích lũy, điểm tích lũy của Ám Minh cũng giống với điểm tích lũy trên app Âm Phủ.”
Triệu Nhị Hổ lo lắng nhìn về phía Giang Thần: "Ngươi bằng tuổi ta, tuổi còn trẻ đã có loại thực lực này, một khi giết chết ngươi, điểm tích lũy Ám Minh chỉ sợ trên dưới ba ngàn, gấp mười lần lên, chính là 30 ngàn.”
“Cái này tương xứng với giá trị của một cao thủ ngụy cấp B, thành viên Ám Minh dưới cấp B sẽ điên cuồng với con số này!”
"Sau khi trở về, nhanh chóng tìm kiếm thế lực sau lưng ngươi để họ bảo vệ.”
Giang Thần nghe xong, cũng nhăn nhăn lông mày.
Hắn cũng muốn tìm kiếm che chở, nhưng mấu chốt là, hắn có cái rắm thế gia.
Người thân duy nhất đời này của Giang Thần sợ chỉ có Trương lão đâu, nhưng ông ấy là nhân viên của nhà tang lễ, làm công việc mà không có ai nguyện ý muốn làm, như vậy thì làm gì có lai lịch gì?
“Tuy nhiên cũng tốt, thân thế của ra không có giá cao, ngụy cấp B cũng chính là bán huyết y…” Giang Thần lẩm bẩm, hắn đoán sức mạnh của thẻ hóa yêu nhị tinh, ít nhất phải đạt lệ quỷ.
Chỉ cần hắn hóa yêu thêm vài lần, hoặc là rút ra thẻ hóa yêu tam tinh, thì liền có thể không sợ bị Ám Minh đuổi giết.
Dù sao người vì 30 ngàn điểm tích lũy mà tới giết mình thì cũng sẽ không quá mạnh.
“Tóm lại, ngươi gần đây đi ra ngoài thì nên cẩn thận một chút.” Triệu Nhị Hổ nói xong, thì nhìn về phía nữ quỷ: “Đây cũng là một người cơ khổ.”
"Nói thế nào?" Giang Thần nhìn ra được, hình như Triệu Nhị Hổ biết điều gì đó.
“Trương Hiển Hải đang dùng một loại cấm pháp giúp Trịnh Thiếu Minh xóa đi oán khí, mà lý do cần dùng loại phương pháp này, đã nói rõ nữ quỷ khi còn sống phải chết thảm trong tay Trịnh Thiếu Minh.”
Con ngươi của Giang Thần hơi co lại.
Trước kia hắn chỉ cảm thấy Trịnh Thiếu Minh ngang ngược càn rỡ, nhưng không ngờ, gã lại dám làm loại chuyện này.
“Ha ha, nhân tính là thứ ngươi không thể tưởng tượng nỗi.” Triệu Nhị Hổ vỗ vỗ bả vai Giang Thần, lấy giọng nói của một người từng trải mà nói.
“Nếu xử lý cô ta như thế nào? Trực tiếp giết chết, hay là để cô ra đi báo thù trước?” Giang Thần hỏi.
Nghe nói như thế, Triệu Nhị Hổ há to miệng, mắt lộ ra ngạc nhiên: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ đại phát thiện tâm, muốn thả con nữ quỷ này."
“Sau đó lại dạy cho ta bài học?” Giang Thần cười lạnh.
"Loại suy nghĩ này." Triệu Nhị Hổ cười hắc hắc, gãi đầu một cái.
Thông qua nói chuyện với nhau, y đoán được Giang Thần mới bước vào kỳ nhân giới không lâu, linh cơ khẽ động, muốn cho hắn mở mang kiến thức về sự tàn khốc của thế giới diệt quỷ.
Nhưng y không ngờ, suy nghĩ của Giang Thần còn hung ác hơn mình rất nhiều!
"Năm đó ta lại không có nghĩ rõ ràng điểm này." Triệu Nhị Hổ thở dài, có chút thổn thức nói: "Giang Thần, ngươi nhất định nhớ kỹ một câu, người là người, quỷ là quỷ!"
“Trừ một số tình huống cực kỳ đặc biệt, thì nếu trong vòng bảy ngày quỷ không hại người, chính nó sẽ hồn phi phách tán."
"Mà một khi bắt đầu hại người đầu tiên, mặc kệ con quỷ này khi còn sống thiện lương, hồn nhiên cỡ nào, nó cũng đã là một con quái vật."
"Nghe thì rất tàn khốc, nhưng đây là sự thật mà mỗi kỳ nhân phải nhớ kỹ, nếu như ngươi không nhớ kỹ tương lai một ngày nào đó nhất định sẽ vì thế mà trả giá bằng máu!"
Giang Thần rất hiếm khi thấy Triệu Nhị Hổ nghiêm túc như vậy, bình thường y đều là một bộ chất phác, thật thà, nhưng giờ phút này lại giống một con sói đơn độc thu thương, con ngươi phiếm hồng nhìn chằm chằm về phía mình, nói ra từng chữ.
Giang Thần gật đầu: "Hôm qua có nhìn thấy một bài đăng, nhưng không hiểu lắm.”
Một bộ phận kỳ nhân nghĩ bản thân có lực lượng cường đại, cho nên phải đứng phía trên lớp người bình thường.
Vì để thỏa mãn dục vọng của mình, bọn hắn cậy vào năng lực phi phàm để làm chuyện phi pháp, hãm hiếp phụ nữ, cướp của, giết người, việc ác bất tận.
Những người này bị Đạo Minh cùng Âm Phủ truy nã, bọn hắn đã phải lẫn trốn không khác gì chuột chạy ngoài đường, vì để tự vệ, những kỳ nhân tà đạo này đã liên hợp lại với nhau, hợp thành Ám Minh.
Ngày đó trên bài đăng mà Giang Thần nhìn thấy cũng đề cấp đến phía sau Ám Minh là một người nào đó có liên quan đến Qủy Vương, điều này đã phá hỏng giới hạn cuối của nhân loại.
Cứ sau vài năm, các thế lực của các quốc gia khác nhau sẽ liên hợp lại, nhằm tiến hành một cuộc thanh trừng chống lại Ám Minh.
Thế nhưng bọn hắn vẫn ngoan cường mà tiếp tục phát triển.
Đối với kỳ nhân phổ thông, một khi trêu chọc phải Ám Minh thì gần như gặp tai họa ngập đầu.
“Mặc dù ngươi biết Ám Minh, nhưng lại không hiểu rõ huyết phù của Ám Minh, nếu không thì đã không kích động như vậy.” Triệu Nhị Hổ lắc đầu: "Huyết phù là do tổng bộ Ám Minh phát ra, dùng để bảo vệ nhân tài của tổ chức.”
“Trong số đó, đã bao gồm thiên tài có tiềm lực, kỳ nhân có năng lực đặc thù…”
“Mặc dù Trương Hiển Hải đã lớn tuổi, nhưng lại có thể luyện ra quỷ nhi, thực lực của loại quỷ nô này cực mạnh, tiềm lực to lớn, có lẽ vì lý do này mà hắn mới đủ tư cách để nhận được một tấm huyết phù.”
“Hoá ra là như vậy.” Giang Thần gật đầu.
Hắn biết đối phương không nói sai.
Dù gì bán lệ quỷ trước đó đã bị Triệu Nhị Hổ đe dọa đến mức không dám lên bờ, điều này chứng minh được thực lực của Triệu Nhị Hổ đã ở một cấp độ được xưng tụng cực mạnh.
Nhìn quỷ nhi có thể đánh ngang cơ với y, từ đó xem ra thực lực cũng hung hãn hơn rất nhiều so với yêu quỷ thông thường.
“Ta nghe mấy lão nhân trong chùa nói, nguồn gốc của huyết phù Ám Minh đến từ sức mạnh của một vị Qủy Vương, dưới cấp Vương thì gần như không thể xóa bỏ được!"
“Nguyền bị Huyết phù đánh dấu, sẽ bị nằm trong danh sách săn giết của Ám Minh, một khi giết chết người trên danh sách, thì các thành viên của Ám Minh sẽ nhận được gấp mười lần điểm tích lũy, điểm tích lũy của Ám Minh cũng giống với điểm tích lũy trên app Âm Phủ.”
Triệu Nhị Hổ lo lắng nhìn về phía Giang Thần: "Ngươi bằng tuổi ta, tuổi còn trẻ đã có loại thực lực này, một khi giết chết ngươi, điểm tích lũy Ám Minh chỉ sợ trên dưới ba ngàn, gấp mười lần lên, chính là 30 ngàn.”
“Cái này tương xứng với giá trị của một cao thủ ngụy cấp B, thành viên Ám Minh dưới cấp B sẽ điên cuồng với con số này!”
"Sau khi trở về, nhanh chóng tìm kiếm thế lực sau lưng ngươi để họ bảo vệ.”
Giang Thần nghe xong, cũng nhăn nhăn lông mày.
Hắn cũng muốn tìm kiếm che chở, nhưng mấu chốt là, hắn có cái rắm thế gia.
Người thân duy nhất đời này của Giang Thần sợ chỉ có Trương lão đâu, nhưng ông ấy là nhân viên của nhà tang lễ, làm công việc mà không có ai nguyện ý muốn làm, như vậy thì làm gì có lai lịch gì?
“Tuy nhiên cũng tốt, thân thế của ra không có giá cao, ngụy cấp B cũng chính là bán huyết y…” Giang Thần lẩm bẩm, hắn đoán sức mạnh của thẻ hóa yêu nhị tinh, ít nhất phải đạt lệ quỷ.
Chỉ cần hắn hóa yêu thêm vài lần, hoặc là rút ra thẻ hóa yêu tam tinh, thì liền có thể không sợ bị Ám Minh đuổi giết.
Dù sao người vì 30 ngàn điểm tích lũy mà tới giết mình thì cũng sẽ không quá mạnh.
“Tóm lại, ngươi gần đây đi ra ngoài thì nên cẩn thận một chút.” Triệu Nhị Hổ nói xong, thì nhìn về phía nữ quỷ: “Đây cũng là một người cơ khổ.”
"Nói thế nào?" Giang Thần nhìn ra được, hình như Triệu Nhị Hổ biết điều gì đó.
“Trương Hiển Hải đang dùng một loại cấm pháp giúp Trịnh Thiếu Minh xóa đi oán khí, mà lý do cần dùng loại phương pháp này, đã nói rõ nữ quỷ khi còn sống phải chết thảm trong tay Trịnh Thiếu Minh.”
Con ngươi của Giang Thần hơi co lại.
Trước kia hắn chỉ cảm thấy Trịnh Thiếu Minh ngang ngược càn rỡ, nhưng không ngờ, gã lại dám làm loại chuyện này.
“Ha ha, nhân tính là thứ ngươi không thể tưởng tượng nỗi.” Triệu Nhị Hổ vỗ vỗ bả vai Giang Thần, lấy giọng nói của một người từng trải mà nói.
“Nếu xử lý cô ta như thế nào? Trực tiếp giết chết, hay là để cô ra đi báo thù trước?” Giang Thần hỏi.
Nghe nói như thế, Triệu Nhị Hổ há to miệng, mắt lộ ra ngạc nhiên: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ đại phát thiện tâm, muốn thả con nữ quỷ này."
“Sau đó lại dạy cho ta bài học?” Giang Thần cười lạnh.
"Loại suy nghĩ này." Triệu Nhị Hổ cười hắc hắc, gãi đầu một cái.
Thông qua nói chuyện với nhau, y đoán được Giang Thần mới bước vào kỳ nhân giới không lâu, linh cơ khẽ động, muốn cho hắn mở mang kiến thức về sự tàn khốc của thế giới diệt quỷ.
Nhưng y không ngờ, suy nghĩ của Giang Thần còn hung ác hơn mình rất nhiều!
"Năm đó ta lại không có nghĩ rõ ràng điểm này." Triệu Nhị Hổ thở dài, có chút thổn thức nói: "Giang Thần, ngươi nhất định nhớ kỹ một câu, người là người, quỷ là quỷ!"
“Trừ một số tình huống cực kỳ đặc biệt, thì nếu trong vòng bảy ngày quỷ không hại người, chính nó sẽ hồn phi phách tán."
"Mà một khi bắt đầu hại người đầu tiên, mặc kệ con quỷ này khi còn sống thiện lương, hồn nhiên cỡ nào, nó cũng đã là một con quái vật."
"Nghe thì rất tàn khốc, nhưng đây là sự thật mà mỗi kỳ nhân phải nhớ kỹ, nếu như ngươi không nhớ kỹ tương lai một ngày nào đó nhất định sẽ vì thế mà trả giá bằng máu!"
Giang Thần rất hiếm khi thấy Triệu Nhị Hổ nghiêm túc như vậy, bình thường y đều là một bộ chất phác, thật thà, nhưng giờ phút này lại giống một con sói đơn độc thu thương, con ngươi phiếm hồng nhìn chằm chằm về phía mình, nói ra từng chữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất