Quỷ Dị Khôi Phục: Ta Có Thể Hóa Thân Thành Đại Yêu
Chương 46: Mang Nữ Nhân Đến Bồi Ngươi!!
Nghe nói như thế, Giang Thần cũng hơi kinh ngạc.
Hắn đã nghe nói qua, tỉ lệ tử vong của Âm sai thường rất cao, ít nhất phải đạt tới 90%.
Nhìn nữ quỷ này, đúng là rất đặc thù.
“Tìm số điện thoại của phân cục Âm Phủ tại thành phố Giang Bắc, yêu cầu bọn hắn phái người đến đây, xem ra lần này ngươi kiếm được bốn đấy!” Triệu Nhị Hổ nhắc nhở.
Giang Thần gật gật đầu, mở điện thoại ra, bấm số.
Một lát sau điện thoại được kết nối, đầu bên kia truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Xin chào, đây là phân cục Âm Phủ thành phố Giang Bắc.”
“Ta đang ở khu nghỉ dưỡng Thanh Nhã, nơi này có một con quỷ còn sót lại chút nhân tính, thực lực là bán lệ quỷ.”
Ở đầu bên kia điện thoại, nữ điều hành lập tức hai mắt tỏa sáng, mặt mũi tràn đầy vui vẻ nói: "Tốt ta hiểu rồi! Chúng ta sẽ phái Âm Sai chính thức đi qua đó, xin chờ một chút!”
Giang Thần không miêu tả địa điểm cụ thể, bởi vì trước đó hắn đã sử dụng app Địa Phủ, gửi một số bức ảnh đã chụp, trong đó đã bao gồm định vị của nơi này.
Hắn vừa nhắc đến khu nghỉ dưỡng thì bên kia đã lập tức biết nó ở chỗ nào.
Làm xong tất cả những thứ này, Giang Thần cất bước hướng về phía ngọn núi, mọi người đoán xem kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, có kẻ nhát gan đứng yên tại chỗ, có kẻ gan dạ thì cắn răng đi theo.
Có Triệu Nhị Hổ ở đây, Giang Thần cũng không ngăn cản.
Hai người vẫn có thể đảm bảo an toàn trước một nữ quỷ tàn tạ.
Mấy người đi tới, vừa mới vòng qua lối vào núi liền nhìn thấy một chiếc xe hơi sang trọng đậu ở đây, bên ngoài xe dán mấy tấm bùa chú, có thể che giấu khí tức của người bên trong.
"Đồ chó hoang Trịnh Thiếu Minh, đúng là rất biết hưởng thụ!" Dương Chí phẫn uất nói.
"Đúng vậy, mang chúng ta đến sơn trang cho quỷ ăn, còn mình thì ở trong xe xa hoa hưởng thụ.” Triệu Tiểu Đông cũng có chút nghiến răng nghiến lợi.
Sắc mặt của đám sinh viên đều rất khó coi.
“Các ngươi đứng ở đây, đừng tới gần quá.” Giang Thần nói một câu, rồi bước nhanh về phía trước, hắn kéo cửa xe, dùng một lực thật mạnh để đập vỡ ổ khóa, phanh một tiếng đem cửa mở ra.
Bên trong phòng xe, Trịnh Thiếu Minh đang mang tai nghe, xem phim. Lúc nhìn thấy Giang Thần, gã vô cùng kinh ngạc, nói: “Tiểu tử, ngươi thế mà còn sống, Trương thúc, giúp ta giết hắn!"
Gã vừa dứt lời thì mới chú tới cánh cửa bị mở ra một cách thô bạo, nhất thời ý thức được cái gì, con ngươi hơi hơi giãn ra, chỉ vào Giang Thần: “Không đúng, ngươi. . ."
Lúc này, Giang Thần lộ ra một nụ cười quái dị: “Trịnh thiếu, một người nhàn đến phát chán a? Ta mang nữ nhân đến bồi ngươi đây.”
"Nữ nhân. . ." Đáy lòng Trịnh Thiếu Minh dâng lên một loại dự cảm xấu.
Rất nhanh, Giang Thần đã ném Tôn Mỹ Linh vào bên trong.
Nhìn thấy nữ nhân bị chính mình ném vào hồ chết đuối hơn một tháng trước, tròng mắt Trịnh Thiếu Minh gắt gao trừng lớn, trên mặt hiện lên vẻ khó tin.
"Không! Trương thúc cứu ta! Không cần a. . ."
Khuôn mặt kinh khủng của Tôn Mỹ linh nhìn về phía trước, vừa nhìn thấy Trịnh Thiếu Minh, oán khí nồng đầm trên người lập tức bộc phát đến cực điểm.
"Trịnh Thiếu Minh! Ta rốt cuộc tìm được ngươi. . ."
Tiếng rống giận dữ của nó xen lẫn tiếng khóc, cười quái dị khiến đám sinh viên ở phía xa sợ nổi da gà.
Giang Thần còn rất thân mật giúp một người một quỷ đóng cửa xe lại.
Rất nhanh, cả chiếc xe liền bắt đầu lắc lư, nếu như bỏ qua tiếng kêu thảm thiết của Trịnh Thiếu Minh, thì một màn này trông có đến mấy phần mập mờ.
Máu tươi thuận theo chỗ hở của thùng xe, tí tách chảy xuống.
Đến cuối cùng, tinh thần của Trịnh Thiếu Minh đã gần như suy sụp, một bên hồ ngôn loạn ngữ kêu to, một bên liều mạng đập đầu vào cửa xe, dường như gã cảm thấy cái chết còn tốt hơn hiện tại rất nhiều.
". . . Ta lúc đầu cũng không phải cố ý, tại sao lại đối với ta như vậy. . . A ——! !"
Gần mười phút sau, nương theo một tiếng kêu thảm tuyệt vọng, nơi này lập tức trở lại yên tĩnh.
Một đám sinh viên vừa sợ hãi, lại vừa hưng phấn.
Tên rác rưởi Trịnh Thiếu Minh này đúng là xứng đáng đi chết!
Giang Thần để mấy người về trước, sau đó cùng Triệu Nhị Hổ đến mở cửa xe, cảnh tượng bên trong không khác gì địa ngục, căn bản không nhìn thấy thi thể Trịnh Thiếu minh, mà chỉ thấy trên vách rải đầy máu cùng thịt.
Tôn Mỹ linh cũng biến mất.
Đột nhiên, một trận âm phong gào thét, lãnh ý lạnh thấu xương từ bên trên đánh tới.
Nữ quỷ ẩn nấp rất khá, trốn ở trên nơi hẻo lánh ở cửa xe, muốn đánh hai người một trở tay không kịp.
Thế nhưng, ở đây còn ai không phải là hồ ly ngàn năm?
Hai người đều sớm đoán được chuyện này.
Trên thân Triệu Nhị Hổ bộc phát ra kim quang, Giang Thần vén tay áo lên.
"Nhị Hổ, làm?"
"Làm!"
Hai người liếc nhau, đương nhiên không có nuông chiều con quỷ này, bọn hắn xông vào, đóng cửa xe lại, đánh một trận hung ác.
Triệu Nhị Hổ một bên hô hào người xuất gia lòng dạ từ bi, một bên vung nắm đấm kim quang to lớn, không chút lưu tình mà nện lên mặt nữ quỷ.
Giang Thần không cam lòng yếu thế, thi triển Đại Lực Ngưu Ma Quyền, đập mấy cái về phía trước.
Khá lắm, mang ngươi đi báo thù nhưng ngươi lại muốn hại chúng ra, đúng là không làm ngươi thì không thể nói nổi.
Từ đây, sự hiểu biết của hắn đối với quỷ, cũng còn thêm khắc sâu.
Cho dù là loại quỷ còn sót lại chút nhân tính, thì ngươi cũng không thể nghĩ nó vô hại, nếu quả thật ôm loại suy nghĩ này thì khẳng định, ngươi không thể sống quá ba ngày trong thế giới kinh khủng này!
Cuối cùng, hai người kéo lấy nữ quỷ hơi thở mong manh trở lại sơn trang, nhân sĩ chuyên nghiệp cũng đã tới.
Hắn đã nghe nói qua, tỉ lệ tử vong của Âm sai thường rất cao, ít nhất phải đạt tới 90%.
Nhìn nữ quỷ này, đúng là rất đặc thù.
“Tìm số điện thoại của phân cục Âm Phủ tại thành phố Giang Bắc, yêu cầu bọn hắn phái người đến đây, xem ra lần này ngươi kiếm được bốn đấy!” Triệu Nhị Hổ nhắc nhở.
Giang Thần gật gật đầu, mở điện thoại ra, bấm số.
Một lát sau điện thoại được kết nối, đầu bên kia truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Xin chào, đây là phân cục Âm Phủ thành phố Giang Bắc.”
“Ta đang ở khu nghỉ dưỡng Thanh Nhã, nơi này có một con quỷ còn sót lại chút nhân tính, thực lực là bán lệ quỷ.”
Ở đầu bên kia điện thoại, nữ điều hành lập tức hai mắt tỏa sáng, mặt mũi tràn đầy vui vẻ nói: "Tốt ta hiểu rồi! Chúng ta sẽ phái Âm Sai chính thức đi qua đó, xin chờ một chút!”
Giang Thần không miêu tả địa điểm cụ thể, bởi vì trước đó hắn đã sử dụng app Địa Phủ, gửi một số bức ảnh đã chụp, trong đó đã bao gồm định vị của nơi này.
Hắn vừa nhắc đến khu nghỉ dưỡng thì bên kia đã lập tức biết nó ở chỗ nào.
Làm xong tất cả những thứ này, Giang Thần cất bước hướng về phía ngọn núi, mọi người đoán xem kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, có kẻ nhát gan đứng yên tại chỗ, có kẻ gan dạ thì cắn răng đi theo.
Có Triệu Nhị Hổ ở đây, Giang Thần cũng không ngăn cản.
Hai người vẫn có thể đảm bảo an toàn trước một nữ quỷ tàn tạ.
Mấy người đi tới, vừa mới vòng qua lối vào núi liền nhìn thấy một chiếc xe hơi sang trọng đậu ở đây, bên ngoài xe dán mấy tấm bùa chú, có thể che giấu khí tức của người bên trong.
"Đồ chó hoang Trịnh Thiếu Minh, đúng là rất biết hưởng thụ!" Dương Chí phẫn uất nói.
"Đúng vậy, mang chúng ta đến sơn trang cho quỷ ăn, còn mình thì ở trong xe xa hoa hưởng thụ.” Triệu Tiểu Đông cũng có chút nghiến răng nghiến lợi.
Sắc mặt của đám sinh viên đều rất khó coi.
“Các ngươi đứng ở đây, đừng tới gần quá.” Giang Thần nói một câu, rồi bước nhanh về phía trước, hắn kéo cửa xe, dùng một lực thật mạnh để đập vỡ ổ khóa, phanh một tiếng đem cửa mở ra.
Bên trong phòng xe, Trịnh Thiếu Minh đang mang tai nghe, xem phim. Lúc nhìn thấy Giang Thần, gã vô cùng kinh ngạc, nói: “Tiểu tử, ngươi thế mà còn sống, Trương thúc, giúp ta giết hắn!"
Gã vừa dứt lời thì mới chú tới cánh cửa bị mở ra một cách thô bạo, nhất thời ý thức được cái gì, con ngươi hơi hơi giãn ra, chỉ vào Giang Thần: “Không đúng, ngươi. . ."
Lúc này, Giang Thần lộ ra một nụ cười quái dị: “Trịnh thiếu, một người nhàn đến phát chán a? Ta mang nữ nhân đến bồi ngươi đây.”
"Nữ nhân. . ." Đáy lòng Trịnh Thiếu Minh dâng lên một loại dự cảm xấu.
Rất nhanh, Giang Thần đã ném Tôn Mỹ Linh vào bên trong.
Nhìn thấy nữ nhân bị chính mình ném vào hồ chết đuối hơn một tháng trước, tròng mắt Trịnh Thiếu Minh gắt gao trừng lớn, trên mặt hiện lên vẻ khó tin.
"Không! Trương thúc cứu ta! Không cần a. . ."
Khuôn mặt kinh khủng của Tôn Mỹ linh nhìn về phía trước, vừa nhìn thấy Trịnh Thiếu Minh, oán khí nồng đầm trên người lập tức bộc phát đến cực điểm.
"Trịnh Thiếu Minh! Ta rốt cuộc tìm được ngươi. . ."
Tiếng rống giận dữ của nó xen lẫn tiếng khóc, cười quái dị khiến đám sinh viên ở phía xa sợ nổi da gà.
Giang Thần còn rất thân mật giúp một người một quỷ đóng cửa xe lại.
Rất nhanh, cả chiếc xe liền bắt đầu lắc lư, nếu như bỏ qua tiếng kêu thảm thiết của Trịnh Thiếu Minh, thì một màn này trông có đến mấy phần mập mờ.
Máu tươi thuận theo chỗ hở của thùng xe, tí tách chảy xuống.
Đến cuối cùng, tinh thần của Trịnh Thiếu Minh đã gần như suy sụp, một bên hồ ngôn loạn ngữ kêu to, một bên liều mạng đập đầu vào cửa xe, dường như gã cảm thấy cái chết còn tốt hơn hiện tại rất nhiều.
". . . Ta lúc đầu cũng không phải cố ý, tại sao lại đối với ta như vậy. . . A ——! !"
Gần mười phút sau, nương theo một tiếng kêu thảm tuyệt vọng, nơi này lập tức trở lại yên tĩnh.
Một đám sinh viên vừa sợ hãi, lại vừa hưng phấn.
Tên rác rưởi Trịnh Thiếu Minh này đúng là xứng đáng đi chết!
Giang Thần để mấy người về trước, sau đó cùng Triệu Nhị Hổ đến mở cửa xe, cảnh tượng bên trong không khác gì địa ngục, căn bản không nhìn thấy thi thể Trịnh Thiếu minh, mà chỉ thấy trên vách rải đầy máu cùng thịt.
Tôn Mỹ linh cũng biến mất.
Đột nhiên, một trận âm phong gào thét, lãnh ý lạnh thấu xương từ bên trên đánh tới.
Nữ quỷ ẩn nấp rất khá, trốn ở trên nơi hẻo lánh ở cửa xe, muốn đánh hai người một trở tay không kịp.
Thế nhưng, ở đây còn ai không phải là hồ ly ngàn năm?
Hai người đều sớm đoán được chuyện này.
Trên thân Triệu Nhị Hổ bộc phát ra kim quang, Giang Thần vén tay áo lên.
"Nhị Hổ, làm?"
"Làm!"
Hai người liếc nhau, đương nhiên không có nuông chiều con quỷ này, bọn hắn xông vào, đóng cửa xe lại, đánh một trận hung ác.
Triệu Nhị Hổ một bên hô hào người xuất gia lòng dạ từ bi, một bên vung nắm đấm kim quang to lớn, không chút lưu tình mà nện lên mặt nữ quỷ.
Giang Thần không cam lòng yếu thế, thi triển Đại Lực Ngưu Ma Quyền, đập mấy cái về phía trước.
Khá lắm, mang ngươi đi báo thù nhưng ngươi lại muốn hại chúng ra, đúng là không làm ngươi thì không thể nói nổi.
Từ đây, sự hiểu biết của hắn đối với quỷ, cũng còn thêm khắc sâu.
Cho dù là loại quỷ còn sót lại chút nhân tính, thì ngươi cũng không thể nghĩ nó vô hại, nếu quả thật ôm loại suy nghĩ này thì khẳng định, ngươi không thể sống quá ba ngày trong thế giới kinh khủng này!
Cuối cùng, hai người kéo lấy nữ quỷ hơi thở mong manh trở lại sơn trang, nhân sĩ chuyên nghiệp cũng đã tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất