Quỷ Dị Khôi Phục: Ta Có Thể Hóa Thân Thành Đại Yêu
Chương 50: Phú Bà Xinh Đẹp
Trần Tuyết nửa nằm sấp ra cửa sổ xe, lộ ra một nụ cười có chút hung hăng: "Tiểu Giang, mấy ngày nay sao không đến chỗ chị, như thế nào? Cánh cứng, lần trước chị cho ngươi quá nhiều tiền đúng không?”
Cô nghiêm khắc quát lớn, muốn trả chút món thù vặt cho Giang Thần.
Giang Thần thiếu chút nữa phun ra một ngụm sữa đậu nành.
Mẹ nó!
Gần đây đây là làm sao vậy, mấy em gái bên cạnh, một người lại một người thức tỉnh thuộc tính phú bà?
Chẳng lẽ hệ thống của mình, tùy theo mà đến, còn có một buff hấp dẫn phú bà?
Hắn thử nhe răng, cảm thấy nhức cả trứng, chủ yếu bị chuyện này quấy nhiễu, đều không tìm được người kể khổ, bởi vì một khi ngươi cùng các huynh đệ của mình nói chuyện này, bọn họ không chỉ sẽ không đồng tình với ngươi, thậm chí còn có thể hâm mộ ngươi...
"Khục. . . Khụ khụ. . ." Giang Thần sặc hai ngụm, nghe được tiếng bát quái kích động của người xung quanh, hắn bối rối mở cửa xe, ngồi lên, nói: "Cái kia, nhanh đi thôi Trần tỷ, buổi chiều ta còn có lớp, không nhanh chút ta sợ không kịp!"
Đám người nhìn thấy bóng dáng hoảng hốt của Giang Thần thì đều phát ra tiếng cười hài hước, nhưng sau khi nghe thấy lời này thì âm thanh chế giễu giống như kẹt cứng ở trong họng.
Mọi người cũng nhịn không được một mặt nhức cả trứng mà giơ ngón tay cái lên với Giang Thần.
Luận tao, vẫn là ngươi tao!
Không hổ là nam nhân có thể được phú bà xinh đẹp như vậy coi trọng.
Không đúng! Phú bà xinh đẹp?
Sau khi chú ý tới điểm này, trong lòng nhiều người lại không khỏi dâng lên một cỗ chua xót thật lớn.
Đúng nha!
Người ta có phú bà xinh đẹp như vậy, chúng ta lấy cớ gì mà chế giễu người ta?
Thằng hề phải là mình mới đúng!
Chiếc Porsche 911 vang lên tiếng nổ động cơ rồi biết mất ở góc đường, bỏ lại đám sinh viên với biểu lộ phức tạp…
. . .
Trên tầng ba, chỗ ngồi gần cửa sổ của quán cà phê Tháng Mười.
Lâm Ấu Vi dựa vào ghế mây màu nâu nâu, trước mặt là một tách cà phê đã nguội, cô không uống một ngụm nào, trong tay cầm một quyển tạp chí, ánh mắt không chớp mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau khi chiếc 911 biến mất, cô bình tĩnh bưng tách cà phê đã nguội lạnh lên, để gần bên miệng, hơi ngửa cổ họng trắng nõn lên, nuốt xuống một ngụm.
Đây là loại cà phê đen đắng nhất, không có đường, đắng gấp hai hoặc ba lần so với thuốc Đông y.
Nhưng sau khi uống xong, biểu tình của Lâm Ấu Vi không có chút biến hóa, cô buông tạp chí trên tay xuống rồi đứng dậy rời đi.
Trên bìa, rõ ràng phản chiếu mấy dấu ngón tay lõm xuống.
Quá trình xuống lầu, cô gọi một cuộc điện thoại: "Tiểu Thiến, gần đây ta muốn mua một chiếc xe, ngươi giúp ta tham khảo xem, mua xe gì đắc hơn loại Porsche 911…”
. . .
Bên kia, trong xe, nhìn Trần Tuyết mặt đỏ bừng, Giang Thần bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn cũng muốn làm hành động tao nhã, nhưng vừa rồi đích thật là muội tử này động thủ trước.
"Không phải nói chín giờ sao, ngươi đến sớm." Vì phá vỡ sự xấu hổ, Giang Thần chủ động mở miệng.
Rạng sáng nay, đối phương đã gửi tin nhắn cho hắn, nói là có chuyện tốt, cụ thể cái gì không nói, chỉ nói chín giờ gặp mặt.
Buổi sáng Giang Thần nhàn rỗi cho nên liền đáp ứng.
"Hừ!" Trần Tuyết hờn dỗi một tiếng, trợn mắt nhìn Giang Thần t: "Ta đến sớm còn sai!?”
Giang Thần: ". . ."
Cô đã tốt nghiệp, cũng xem như là học tỷ của Giang Thần, vừa rồi ôm tâm tư đùa giỡn tiểu đệ đệ, kết quả ngược lại bị đùa ngược lại.
Giờ phút này trên mặt tự nhiên có chút không buông ra được.
Giang Thần tốt xấu gì cũng là hai đời làm người, không làm cho tiểu cô nương xấu hổ, gật đầu nói: "Đúng vậy, ta không học giỏi, cho nên có thể nói thử là Trần tỷ đang muốn dẫn ta đi đâu không?”
Nghe được xưng hô này, Trần Tuyết lại hơi đỏ mặt, nhưng nghĩ đến chính sự, lúc này mới khôi phục nghiêm túc: "Chợ đen, ngươi đã nghe nói qua chưa?”
Giang Thần hai mắt tỏa sáng.
Nơi này, hắn tự nhiên hiểu rõ.
Luôn luôn có một số giao dịch không thể nhìn thấy ánh sáng, vì vậy các thành phố, đã sinh ra một số nơi như vậy, có thể tránh được tầm nhìn của Âm Phủ và Đạo Minh, thúc đẩy giao dịch của các kỳ nhân.
Ở chỗ này, dùng tiền cũng được, dùng điểm tích lũy Địa Phủ cũng có thể.
Sau lưng chợ đen tự nhiên có thủ đoạn, làm cho điểm tích lũy giao dịch lần này lưu thông, không cách nào bị Âm Phủ truy lùng.
Bất quá cũng là bởi vì loại thủ đoạn này quá phiền toái, cho nên chợ đen thường thường đều sẽ quy định, bảy ngày tiến hành một lần giao dịch, ngày mở chợ, không ít người đều chịu lấy ra những thứ đã tích góp!
Hơn nữa, nếu như không có người quen dẫn theo, kỳ nhân bình thường không vào được chợ đen.
Giang Thần cũng không nghĩ tới, Trần Tuyết lại có phương pháp như vậy, nếu sớm biết, hắn cũng không cần mua đan dược, mà để dành điểm tích lũy, nói không chừng có thể ở chợ đen chọn được một món pháp khí tiện tay.
Dù sao so với thương thành trên app địa phủ, giá cả chợ đen khẳng định sẽ thấp hơn một mảng lớn.
Bất quá hiện tại đã muộn, hai bình đan dược đều có người đưa đến trên tay hắn.
Không lâu sau, Trần Tuyết đỗ xe ở một con phố thương mại phồn hoa, phía sau là một tiểu khu cao cấp, cô dẫn Giang Thần đi vào, xuất trình một tấm thẻ, người gác cửa mới thả ra.
Vào tiểu khu, Giang Thần đi theo Trần Tuyết vài vòng, không vào bất kỳ tòa nhà nào, cuối cùng lại từ cửa sau đi ra ngoài. Đang lúc hắn nghi hoặc, liền nhìn thấy cảnh vật xung quanh thay đổi
Chung quanh từng tòa nhà cao tầng, cư nhiên ẩn giấu một địa phương giống như phố cổ thập niên 90, hai bên bày đầy quầy hàng, người lui tới nối liền không dứt, có chút giống chợ sáng sớm.
Nhưng nơi này mỗi người đi ra ngoài, giá trị bản thân cũng đủ để làm cho người ta ngạc nhiên.
Ánh mắt Giang Thần lóe lên, hắn nhìn ra, vừa rồi Trần Tuyết mang hắn đi vòng vèo không phải là không công, chỉ có đi hết những con đường cụ thể này, lại ra cửa sau tiểu khu, mới có thể đi tới nơi này.
"Đây có phải là trận pháp giống như trong truyền thuyết?”
Cô nghiêm khắc quát lớn, muốn trả chút món thù vặt cho Giang Thần.
Giang Thần thiếu chút nữa phun ra một ngụm sữa đậu nành.
Mẹ nó!
Gần đây đây là làm sao vậy, mấy em gái bên cạnh, một người lại một người thức tỉnh thuộc tính phú bà?
Chẳng lẽ hệ thống của mình, tùy theo mà đến, còn có một buff hấp dẫn phú bà?
Hắn thử nhe răng, cảm thấy nhức cả trứng, chủ yếu bị chuyện này quấy nhiễu, đều không tìm được người kể khổ, bởi vì một khi ngươi cùng các huynh đệ của mình nói chuyện này, bọn họ không chỉ sẽ không đồng tình với ngươi, thậm chí còn có thể hâm mộ ngươi...
"Khục. . . Khụ khụ. . ." Giang Thần sặc hai ngụm, nghe được tiếng bát quái kích động của người xung quanh, hắn bối rối mở cửa xe, ngồi lên, nói: "Cái kia, nhanh đi thôi Trần tỷ, buổi chiều ta còn có lớp, không nhanh chút ta sợ không kịp!"
Đám người nhìn thấy bóng dáng hoảng hốt của Giang Thần thì đều phát ra tiếng cười hài hước, nhưng sau khi nghe thấy lời này thì âm thanh chế giễu giống như kẹt cứng ở trong họng.
Mọi người cũng nhịn không được một mặt nhức cả trứng mà giơ ngón tay cái lên với Giang Thần.
Luận tao, vẫn là ngươi tao!
Không hổ là nam nhân có thể được phú bà xinh đẹp như vậy coi trọng.
Không đúng! Phú bà xinh đẹp?
Sau khi chú ý tới điểm này, trong lòng nhiều người lại không khỏi dâng lên một cỗ chua xót thật lớn.
Đúng nha!
Người ta có phú bà xinh đẹp như vậy, chúng ta lấy cớ gì mà chế giễu người ta?
Thằng hề phải là mình mới đúng!
Chiếc Porsche 911 vang lên tiếng nổ động cơ rồi biết mất ở góc đường, bỏ lại đám sinh viên với biểu lộ phức tạp…
. . .
Trên tầng ba, chỗ ngồi gần cửa sổ của quán cà phê Tháng Mười.
Lâm Ấu Vi dựa vào ghế mây màu nâu nâu, trước mặt là một tách cà phê đã nguội, cô không uống một ngụm nào, trong tay cầm một quyển tạp chí, ánh mắt không chớp mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau khi chiếc 911 biến mất, cô bình tĩnh bưng tách cà phê đã nguội lạnh lên, để gần bên miệng, hơi ngửa cổ họng trắng nõn lên, nuốt xuống một ngụm.
Đây là loại cà phê đen đắng nhất, không có đường, đắng gấp hai hoặc ba lần so với thuốc Đông y.
Nhưng sau khi uống xong, biểu tình của Lâm Ấu Vi không có chút biến hóa, cô buông tạp chí trên tay xuống rồi đứng dậy rời đi.
Trên bìa, rõ ràng phản chiếu mấy dấu ngón tay lõm xuống.
Quá trình xuống lầu, cô gọi một cuộc điện thoại: "Tiểu Thiến, gần đây ta muốn mua một chiếc xe, ngươi giúp ta tham khảo xem, mua xe gì đắc hơn loại Porsche 911…”
. . .
Bên kia, trong xe, nhìn Trần Tuyết mặt đỏ bừng, Giang Thần bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn cũng muốn làm hành động tao nhã, nhưng vừa rồi đích thật là muội tử này động thủ trước.
"Không phải nói chín giờ sao, ngươi đến sớm." Vì phá vỡ sự xấu hổ, Giang Thần chủ động mở miệng.
Rạng sáng nay, đối phương đã gửi tin nhắn cho hắn, nói là có chuyện tốt, cụ thể cái gì không nói, chỉ nói chín giờ gặp mặt.
Buổi sáng Giang Thần nhàn rỗi cho nên liền đáp ứng.
"Hừ!" Trần Tuyết hờn dỗi một tiếng, trợn mắt nhìn Giang Thần t: "Ta đến sớm còn sai!?”
Giang Thần: ". . ."
Cô đã tốt nghiệp, cũng xem như là học tỷ của Giang Thần, vừa rồi ôm tâm tư đùa giỡn tiểu đệ đệ, kết quả ngược lại bị đùa ngược lại.
Giờ phút này trên mặt tự nhiên có chút không buông ra được.
Giang Thần tốt xấu gì cũng là hai đời làm người, không làm cho tiểu cô nương xấu hổ, gật đầu nói: "Đúng vậy, ta không học giỏi, cho nên có thể nói thử là Trần tỷ đang muốn dẫn ta đi đâu không?”
Nghe được xưng hô này, Trần Tuyết lại hơi đỏ mặt, nhưng nghĩ đến chính sự, lúc này mới khôi phục nghiêm túc: "Chợ đen, ngươi đã nghe nói qua chưa?”
Giang Thần hai mắt tỏa sáng.
Nơi này, hắn tự nhiên hiểu rõ.
Luôn luôn có một số giao dịch không thể nhìn thấy ánh sáng, vì vậy các thành phố, đã sinh ra một số nơi như vậy, có thể tránh được tầm nhìn của Âm Phủ và Đạo Minh, thúc đẩy giao dịch của các kỳ nhân.
Ở chỗ này, dùng tiền cũng được, dùng điểm tích lũy Địa Phủ cũng có thể.
Sau lưng chợ đen tự nhiên có thủ đoạn, làm cho điểm tích lũy giao dịch lần này lưu thông, không cách nào bị Âm Phủ truy lùng.
Bất quá cũng là bởi vì loại thủ đoạn này quá phiền toái, cho nên chợ đen thường thường đều sẽ quy định, bảy ngày tiến hành một lần giao dịch, ngày mở chợ, không ít người đều chịu lấy ra những thứ đã tích góp!
Hơn nữa, nếu như không có người quen dẫn theo, kỳ nhân bình thường không vào được chợ đen.
Giang Thần cũng không nghĩ tới, Trần Tuyết lại có phương pháp như vậy, nếu sớm biết, hắn cũng không cần mua đan dược, mà để dành điểm tích lũy, nói không chừng có thể ở chợ đen chọn được một món pháp khí tiện tay.
Dù sao so với thương thành trên app địa phủ, giá cả chợ đen khẳng định sẽ thấp hơn một mảng lớn.
Bất quá hiện tại đã muộn, hai bình đan dược đều có người đưa đến trên tay hắn.
Không lâu sau, Trần Tuyết đỗ xe ở một con phố thương mại phồn hoa, phía sau là một tiểu khu cao cấp, cô dẫn Giang Thần đi vào, xuất trình một tấm thẻ, người gác cửa mới thả ra.
Vào tiểu khu, Giang Thần đi theo Trần Tuyết vài vòng, không vào bất kỳ tòa nhà nào, cuối cùng lại từ cửa sau đi ra ngoài. Đang lúc hắn nghi hoặc, liền nhìn thấy cảnh vật xung quanh thay đổi
Chung quanh từng tòa nhà cao tầng, cư nhiên ẩn giấu một địa phương giống như phố cổ thập niên 90, hai bên bày đầy quầy hàng, người lui tới nối liền không dứt, có chút giống chợ sáng sớm.
Nhưng nơi này mỗi người đi ra ngoài, giá trị bản thân cũng đủ để làm cho người ta ngạc nhiên.
Ánh mắt Giang Thần lóe lên, hắn nhìn ra, vừa rồi Trần Tuyết mang hắn đi vòng vèo không phải là không công, chỉ có đi hết những con đường cụ thể này, lại ra cửa sau tiểu khu, mới có thể đi tới nơi này.
"Đây có phải là trận pháp giống như trong truyền thuyết?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất