Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 1Chương 17: Tri kỷ phi hồng nhan (tri kỷ không phải hồng nhan)

Trước Sau
Lúc Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng đi tới phòng ngỗ tác, Công Tôn và Triệu Phổ dã mở quan tài rồi, cỗ thi cốt nhân ngư bên trong khiến cho hai người kinh hoảng không ngớt: “Là hải nhân ngư thật a!”

“Là tự nhiên, hay là có người ghép lại?” Bạch Ngọc Đường bước đi còn vung vẩy tay áo tạo tiếng gió, Triển Chiêu nghe tiếng nhận phương hướng, thuận lợi đi tới cạnh quan tài, hỏi.

“Là ghép lại.” Công Tôn thuận miệng đáp một câu: “Làm sao có khả năng người có đuôi… Nhưng mà có chút chỗ tương đối khả nghi.” Nói xong, Công Tôn chỉ vào xương bàn tay nhân ngư, nói: “Có cảm thấy kì quái không?”

“Tay nàng thật lớn nga!”

Tiểu Tứ Tử đang được Triệu Phổ ôm lên cao nhìn vào quan tài, trước đây Tiểu Tứ Tử cũng đã cảm thấy không thích hợp, tay cô nương sao lại lớn như vậy.

“Thường xuyên phải dụng lực hoặc… Thường xuyên quạt nước?” Triển Chiêu hỏi.

Mọi người không ai nói gì, cách lý giải này khá hợp lý, mà số các cách lý giải hợp lý, thật đúng là không nhiều lắm.

Bạch Ngọc Đường hỏi Công Tôn: “Có phải là hải nhân ngư thật không, ta thật sự đã từng nhìn thấy, con cá đó thật sự là thân người đuôi cá, còn sống, bơi rất nhanh.”

“Loại này có rất nhiều là giả.” Công Tôn nhẹ thở dài, lắc đầu nói: “Vùng duyên hải có rất nhiều tên lừa đảo, bắt cóc nữ hài tử, dùng phần da đuôi cá lớn bao chặt phần chân các nàng, khâu lại, bắt các nàng cùng sinh trưởng với nó, có vài tiểu hài nhi từ nhỏ đã sống trong nước… Dần dần sẽ…”

“Nha!” Tiểu Tứ Tử che tai: “Thật đáng thương nga!”

Mọi người cũng đều có chút không chịu nổi.

Công Tôn thở dài, cũng hiểu được mấy thứ này nói nghe không dễ chịu, lắc đầu: “Không nói cái này, ngươi thật sự thấy được tướng mạo nhân ngư kia sao?”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, nói: “Công Tôn… Nàng ta lớn gần bằng hai người thường.”

“Hả?!”

Triển Chiêu cũng kinh hãi.

Triệu Phổ quan sát Bạch Ngọc Đường một chút, nói với Công Tôn: “Hai người… Vậy nữ hài nhi đó cũng thật khôi ngô.”

“Chẳng lẽ thật sự có hải nhân ngư?” Công Tôn chậm rãi đi tới lui.

“Cha, vậy còn cái kia?” Tiểu Tứ Tử chỉ vào cỗ thi cốt hình người trong quan tà hỏi: “Trong bụng còn có oa oa nữa.”

“Oa oa này là được đặt vào, hải nhân ngư này vốn dĩ không mang thai, nhìn vào xương chậu của nàng thì biết. Hơn nữa nói chính xác, hài tử được đặt vào là người thường, tay chân đã thành hình mắt cũng sắp mở, ít nhất cũng sáu tháng rồi. Hài tử sáu tháng trong bụng mẹ đầu sẽ hướng xuống, ở đâu có thai nhi giống như đang ngồi trong bụng mẹ như vậy? Hơn nữa, vị trí tiểu hài nhi cũng không thể cao như vậy, lẽ ra phải thấp hơn rất nhiều. Đây tuyệt đối là người có ý đồ khác, dùng hai cỗ nhân cốt và một cái đuôi cá làm thành xác nhân ngư mang thai này.”

Công Tôn nói hết, liền nghe thấy Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ đều trăm miệng một lời hỏi: “Đầu hướng xuống mệt biết bao nhiêu?”

Công Tôn vẻ mặt bất đắc dĩ trừng ba người: “Các ngươi đều là từ trong bụng mẹ chui ra, chuyện này cũng quên rồi!”

Ba người đều xấu hổ cúi đầu ho khan một tiếng, Công Tôn đưa tay bế lấy Tiểu Tứ Tử từ trong lòng Triệu Phổ vỗ vỗ: “Tiểu Tứ Tử là ta đích thân đỡ ra! Ta từng gặp qua nhiều dựng phụ[phụ nữ có thai], khi hài tử ở trong bụng mẫu thân, thường thay đổi vị trí, thời điểm khác nhau, vị trí cũng tuyệt đối khác nhau, cái này gọi là thai vị! Thai vị không đúng sẽ khó sinh!”

Mọi người nghe được đều mơ mơ màng màng, Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm ôm Công Tôn cọ cọ.

“Sao phải làm xác nhân ngư mang thai giả?” Tiêu Lương hỏi Công Tôn: “Đuôi cũng có thể nhìn ra là ghép vào sao?”

Công Tôn gật đầu: “Tuyệt đối là giả.”

Mọi người im lặng chờ hắn giảng giải, dù sao ở phương diện này hắn có độ đáng tin tương đối cao.

Công Tôn nói: “Cá các ngươi từng thấy, xương sống hình gì?”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút: “Thẳng.

“Vậy cột sống người thì sao?”

Triển Chiêu trả lời: “Hình chữ cung.” [弓]

“Ân.” Công Tôn nói tiếp: “Sinh linh có cột sống trên đời, hình dạng cột sống luôn là nhất định, xương sống cá nếu không thẳng, sẽ không bơi được. Nếu cột sống người không phải hình chữ cung, sẽ không thể đứng được. Nhân ngư này, nếu có nửa cột sống người, nửa còn lại là xương sống cá, vậy đừng nói là bơi, chỉ cần nàng quẫy đuôi một cái, thắt lưng sẽ gãy.”

Mọi người sửng sốt.

“Gãy?” Triệu Phổ buồn bực.

Công Tôn bật cười: “Các ngươi từng thấy cá có thắt lưng chưa?!”



Mọi người suy nghĩ một chút đều cảm thấy rất đúng, cá không có thắt lưng!

“Các ngươi không cảm thấy, người và hầu tử có chút giống nhau sao?” Công Tôn hỏi tiếp: “Sinh linh cần đứng thẳng bước đi xương cốt mới phát triển thành hình dạng tương tự chúng ta. Cũng như vậy, miêu cẩu các loại đi bằng bốn chân xương cốt cũng không khác nhau lắm, cho nên các loại cá dù hình dạng có khác nhau, nhưng xương cốt chống đỡ bên trong nhất định sẽ giống nhau. Bởi vì chúng nó vốn dĩ không cần phải phát triển thành hình dạng thân người đuôi cá! Những thứ này tồn tại là không hợp với tự nhiên, các ngươi nói có phải không?”

Triển Chiêu xoa xoa cằm, gật đầu: “Đúng vậy… Công Tôn, suy nghĩ của ngươi thật thú vị. Bởi vậy, những thứ lừa người nhiều như vậy lại đều có thẻ bị vạch trần! Cái gì mà đầu người thân rắn, nếu như đã là thân rắn, vậy đâu cần đầu người, không thuận tiện!”

“Đúng vậy!” Công Tôn gật đầu, thỏa mãn nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường cũng minh bạch rồi, cuối cùng Công Tôn nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ nhún vai một cái: “Vậy, con nhân ngư to bằng hai Bạch Ngọc Đường kia giải thích thế nào… Ai nha.”

Nói còn chưa dứt lời, đã bị Công Tôn nhéo một cái, bởi vì cái này Công Tôn cũng không giải thích được! Hoặc là, nữ hài nhi thật sự khôi ngô? Công Tôn nghĩ sao cũng cảm thấy không thỏa.

“Vậy nếu đây không phải nhân ngư, tay lớn như vậy, vậy là nữ hài nhi từ nhỏ bị nuôi như nhân ngư sao?” Tiêu Lương đột nhiên hỏi một tiếng.

Tiểu Tứ Tử bám bên thành quan tài nhìn, thở dài: “Thật sự rất đáng thương a.”

Công Tôn xoa xoa đầu hai tiểu hài tử.

“Ai, bằng không, trước tiên tìm chỗ ăn cơm đã, ăn xong rồi lại nghiệm xác chuột, nếu không chắc chắn ăn không vào.” Triệu Phổ trên chiến trường đã thấy không ít người chết, người cơ khổ cũng đã thấy nhiều, không thích bầu không khí lúc này lắm, kéo Công Tôn nói: “Đi, hai ta đi tắm trước rồi đi ăn!’

“Tắm cái gì a?” Công Tôn muốn nói ta đã sắp chết đói.

Nhưng Triệu Phổ cứ lôi kéo hắn, một tay bế Tiểu Tứ Tử chạy về sau viện: “Tắm rửa xong lập tức đi ăn, Tiểu Lương Tử, đi theo!”

“Nga.” Tiêu Lương không biết chuyện gì xảy ra, vội vàng dẫn Thạch Đầu chạy theo, chợt nghe Triệu Phổ từ xa xa quay lại phía Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu hô: “Hai ngươi đi ăn trước đi.”

Bạch Ngọc Đường hơi nhếch nhếch khóe miệng, Triển Chiêu cũng có chút muốn cười, Triệu Phổ này… Thô trung hữu tế.[giữa bản tính thô kệch có sự tinh tế]

“Đi thôi, ta muốn ăn thịt, không ăn cá.” Triển Chiêu đề nghị.

“Ta cũng vậy.” Bạch Ngọc Đường lúc bước đi vẫn đong đưa tay áo tạo tiếng gió như trước, làm chỉ dẫn. Thật ra, nếu hai mắt Triển Chiêu không có vấn đề, Bạch Ngọc Đường lúc đi không kéo tay hắn, Triển Chiêu cũng sẽ chạy đến khoát vai Bạch Ngọc Đường. Chỉ là hôm nay, Bạch Ngọc Đường cẩn thận không giúp hắn. Bởi vì hắn biết Triển Chiêu thật ra Triển Chiêu cái gì cũng nhàn nhạt không để tâm, duy độc ngạo khí là không bỏ được, hắn không thích nhận người khác giúp đỡ, quá chăm sóc hắn so với hoàn toàn mặc kệ còn khiến hắn khó chịu hơn.

Hai người sóng vai ra khỏi nha môn, đến tửu lâu.

.



.

“Cửu Cửu, Tiểu Tứ Tử không muốn tắm, đói quá a.” Tiểu Tứ Tử kéo kéo Triệu Phổ.

Triệu Phổ nấp sau tường viện thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã đi, quay lại: “Được rồi, lập tức đi ăn a.”

“Chúng ta đuổi theo bọn Miêu Miêu.” Tiểu Tứ Tử muốn chạy, bị Triệu Phổ nắm cổ áo xách lại: “Tiểu ngu ngốc a, đi gây thêm trở ngại sao?”

Tiểu Tứ Tử dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn: “Cái gì a?”

“Không phải là suốt đường đi con đều dốc sức tác hợp Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chứ?”

Tiểu Tứ Tử vò vò vạt áo: “Ân…”

“Ách…” Triệu Phổ lắc đầu, đưa tay chọc chọc cái bụng nhỏ của Tiểu Tứ Tử: “Làm sao có thể lấy chiêu thức tác hợp Cửu Cửu và cha dùng cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chứ?”

Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên hỏi: “Vì sao không thể a?”

“Cửu Cửu là lưu manh a, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cộng lại nhân đôi, cũng không được một nửa lưu manh của Cửu Cửu.”

Tiểu Tứ Tử chớp mắt mấy cái, bắt đầu giơ ngón tay đếm.

Công Tôn đứng cạnh giếng nước rửa tay, bị Triệu Phổ chọc cười: “Ngươi cũng thật hiểu rõ bản thân a.”

Triệu Phổ dày mặt cười cười, ngồi xuống nói với Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử, nếu thật muốn tác hợp hai người đó, phải thay đổi sách lược!”

“Sách lược gì?” Tiểu Tứ Tử nghiêm túc hỏi.

“Lấy lui làm tiến!”

“Nga?” Tiểu Tứ Tử cảm thấy rất có lý, Cửu Cửu dùng đến cả binh pháp đánh trận rồi a!



“Nhớ kỹ.” Triệu Phổ kề sát vào tai Tiểu Tứ Tử thấp giọng nói: “Phải dùng hết các biện pháp có thể, để hai người bọn họ ở cùng một chỗ.”

Tiểu Tứ Tử xoa xoa cằm, mình có để hai người họ ở chung một chỗ a: “Con còn để bọn họ cùng tắm, nhưng mà bọn họ không chịu.”

“Chậc, quá nôn nóng rồi.” Triệu Phổ nói: “Giai đoạn hiện tại, trước tiên phải để bọn họ cùng ăn cơm, cùng đi, cùng ngủ một chỗ là được rồi.”

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, tuy chưa hiểu lắm, nhưng nghĩ lại, gật đầu: “Ân! Tiểu Tứ Tử nghe lời Cửu Cửu!”

“Thật ngoan.” Triệu Phổ vui hớn hở đứng lên, thấy Công Tôn đứng bên cạnh nhìn hắn chằm chằm, cười nhạt: “Ngươi dạy nhi tử cái gì?”

“Khụ khụ…” Triệu Phổ ho khan một tiếng, túm lấy hai tiểu hài nhi: “Chạy mau!”

Công Tôn lập tức đuổi theo, nghĩ thật quá xấu xa, không hảo hảo giáo huấn Triệu Phổ không được!

.

.

Gác hai lớn hai nhỏ đang nháo cho hỗn loạn qua không nói tới, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã đến tửu lâu, gọi món ăn, ngồi trong một nhã phòng ở tầng trên bắt đầu ăn rồi.

Bạch Ngọc Đường lơ đãng như không mà gắp thức ăn cho Triển Chiêu, đều là các loại dễ ăn, canh trứng món nước các loại dùng muôi múc một cái là uống được, trên thịt cá Bạch Ngọc Đường đều bảo tiểu nhị cắm nha thiêm[cây tăm], Triển Chiêu chỉ cần đưa tay là có thể lấy được.

Hôm nay rốt cuộc cũng được trải nghiệm bản tính cẩn thận cho đáo của Bạch Ngũ gia, không khỏi thầm cảm khái, nhớ lại Bạch Ngọc Đường bình thường lạnh như băng, nhưng khi ôn nhu đối đãi, quả thật không ai không động tâm, thảo nào nói hắn là phong lưu thiên hạ.

Nghĩ tới đây, Triển Chiêu đột nhiên hỏi: “Bạch huynh có bao nhiêu hồng nhan tri kỷ?”

“Khụ khụ…” Bạch Ngọc Đường suốt nữa nuốt luôn nha thiêm, vội vàng lấy ra, giật mình nhìn Triển Chiêu: “Sao lại hỏi cái này?”

“Nga… Hiếu kì a.” Triển Chiêu trả lời.

“Làm sao ngươi biết ta có hồng nhan tri kỷ?” Bạch Ngọc Đường cười nhẹ như không.

“Ai cũng nói ngươi phong lưu thiên hạ a, với điều kiện của Bạch Ngũ gia ngươi, không lý nào không có hồng nhan tri kỷ a,”

“Triển đại nhân ngươi điều kiện cũng không kém, vậy ngươi có mấy hồng nhan tri kỷ?”

“Ta không có a.” Triển Chiêu nhún nhún vai: “Ta cả ngày đều bề bộn công việc.”

“Ý ngươi là ta cả ngày lúc nào cũng rỗi rãi?”

Triển Chiêu đưa tay cầm một cây nha thiêm bỏ vào miệng, phát hiện là ghim trên món lưỡi vịt, nhai nhai, suy nghĩ một chút, hỏi: “Không phải nói, ngươi và Giang Nam danh kỹ Dao Cầm cô nương có danh xưng đệ nhất mỹ nhân rất thân thiết sao? Khắp thiên hạ người có thể đi vào Dao Cầm Các nghe đàn chỉ có một mình ngươi.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Đúng vậy, ta đã từng cứu mệnh nàng ta.”

“Vậy có tính là hồng nhan tri kỷ?”

Bạch Ngọc Đường cười: “Ngươi cũng vừa nói là chỉ nghe đàn.”

“Nga.” Triển Chiêu gật đầu.

“Vậy Cổ Độc Nương Nương Quý Hiểu Yến thì sao?” Triển Chiêu lại hỏi.

Bạch Ngọc Đường cười hỏi: “Ngươi nghe được mấy thứ này từ chỗ nào?”

“Tiểu Tứ Tử nói cho ta biết đó.” Triển Chiêu trả lời: “Suốt trên đường đến huyện Cừ Sơn, mỗi ngày tiểu bại hoại đó đều bám bên tai ta nói mấy thứ này, còn hỏi ta có phải thật không, hình như là cố ý đến hỏi Giả Ảnh.”

Bạch Ngọc Đường mở miệng dở khóc dở cười, tiểu ngốc tử này thật đúng là rất để tâm. Giả Ảnh là một mật thám, việc quân cớ đại sự còn có thể dò ra, chút việc đồn đãi giang hồ này đương nhiên không làm khó được hắn, có khi cả gốc gác quê quán của cô nương người ta đều tra ra nhất thanh nhị sở rồi, nói vậy cũng không cần nhất nhất giải thích nữa. Lại nghĩ nghĩ, sao mình phải giải thích? Hồng nhan tri kỷ thì sao, hắn Bạch Ngọc Đường trước nay không sợ người khác hiểu lầm những chuyện này.

“Ân?” Triển Chiêu hỏi hắn.

Bạch Ngọc Đường nghiêng mặt, vốn dĩ nghĩ có thể thuận miệng nói một câu, thế nhưng liếc mắt thấy hai mắt Triển Chiêu… Lời tới bên mép, lại bất giác thay đổi.

Bạch Ngọc Đường chỉ nhớ rõ dường như mình đã rất nghiêm túc nói: “Đó đều chỉ là bằng hữu, ta quả thật có một tri kỷ, đáng tiếc không phải hồng nhan.”

Triển Chiêu nghe xong ngẩn người, rất muốn hỏi thử xem tri kỉ đó là ai, nhưng lại không có dũng khí mở miệng, hai tai nóng nóng, đưa tay bắt một cây nha thiêm, bỏ vào miệng, là ngó sen nấu mật ong, rất ngọt.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau