Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 4Chương 24: Cung vi bí sử (Bí sử cung đình)

Trước Sau
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tự mình đến khách điếm, lập kế thử Hạt Cửu Thiên.

Triển Chiêu khí thế bừng bừng, lẻn vào, dự định giả thích khách ám sát Hạt Cửu Thiên, dò xét căn nguyên của hắn, nhưng hưng phấn mà đi, rầu rĩ quay về.

Bạch Ngọc Đường chờ trên mái nhà, không bao lâu đã thấy Triển Chiêu mặt mày ỉu xìu bò trở lên, hỏi mình: “Này, ngươi chắc chắn Hạt Cửu Thiên vào khách điếm này?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

“Nhưng trong phòng trống không!” Triển Chiêu không hiểu: “Như không có người ở!”

Bạch Ngọc Đường hơi cau mày: “Nói vậy, hắn không đến để nghỉ đêm?”

“Vào khách điếm không nghỉ chân thì làm gì?” Triển Chiêu buồn bực, rồi lập tức nhíu mày: “Tìm người hoặc làm việc gì!”

Bạch Ngọc Đường “chậc” nhẹ một tiếng, nhíu mày tiếc nuối: “Sớm biết vậy khi nãy theo hắn một lát nữa, nói không chừng sẽ có phát hiện lớn hơn!”

Triển Chiêu thấy hắn tự trách, liền vỗ vỗ: “Ai biết được hắn đến đây làm gì, dù sao cũng đã đi rồi, tiếp theo chúng ta đi đâu?”

Bạch Ngọc Đường bất lực: “Về ngủ thôi.”

Triển Chiêu giương mắt nhìn hắn: Cứ như vậy mà về sao?

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một lúc, hỏi: “Hiện tại là giờ gì?”

Triển Chiêu ngửa mặt nhìn sắc trời: “Rất trễ rồi!”

“Ngươi đoán xem Lạc Hâm Các còn mở không?” Bạch Ngọc Đường cười nhẹ.

Triển Chiêu nghe tới ba chữ “Lạc Hâm Các” thì bắt đầu không vui, “Ngươi muốn làm gì?”

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ: “Nói không chừng Hạt Cửu Thiên sẽ đến đó.”

“Ồ…” Triển Chiêu xìu xìu nhìn sang hướng khác.

Bạch Ngọc Đường đứng lên, nhưng lại vạt áo bị kéo lại, cúi đầu nhìn, thì thấy Triển Chiêu xoay mặt nhìn nơi khác, tay thì lại đè lại vạt áo mình. Bạch Ngọc Đường kéo nhẹ một cái, Triển Chiêu không chịu nhấc tay, vẫn cứ nhìn nơi khác, như đang nói: Ta không có cố ý, ta không biết!

Bạch Ngọc Đường chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, ngồi xuống: “Này.”

“Sao?” Triển Chiêu tiếp tục ngắm phong cảnh, nhưng không nhấc tay.

Bạch Ngọc Đường chần chờ một chút, sau đó dứt khoát đặt tay xuống, đắp lên bàn tay đang đè trên vạt áo mình.

Triển Chiêu ngẩn người, quay đầu lại nhìn bàn tay đang chồng lên, ngẩng đầu thì thấy Bạch Ngọc Đường cũng nhìn sang hướng khác, như cũng đang nói: Ta không có cố ý, ta cũng không biết!

Hai người cứ ngồi như vậy, chờ đối phương mở lời bảo trở về trước, dù sao thì chắc chắn là không đến cầm các được rồi… Bỗng chốc, qua gần nửa canh giờ. Hệt như hai kẻ dở người, nắm tay ngồi trong gió lạnh, ngắm con đường lớn tối đen không có đến một bóng quỷ.

Nhưng ngay vào lúc đó, giữa màn sương mù phía xa, một bóng người đi đến, xem vóc dáng thì chính là Hạt Cửu Thiên!

Hạt Cửu Thiên đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo, một tay cầm bình rượu, mặt đỏ bừng, miệng lẩm bẩm nói, chỉ toàn lời thô tục.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau một cái, thảo nào không khách điếm không người, thì ra là đã chạy đi uống hoa tửu rồi, quả nhiên tính xấu khó sửa.

Nghĩ xong, hai người hoàn hồn lại nấp trên mái nhà, lại đeo khăn che mặt lên, vung tay phóng một mũi ám khí, cố ý bắn lệch, để Hạt Cửu Thiên kia tỉnh rượu.

Hạt Cửu Thiên đang đi tới, đột nhiên thấy ánh sáng lóe lên, liền biết có người đánh lén. Tuy hắn đã say lảo đảo, nhưng còn chưa đến mức túy lúy, giật mình một cái, cũng tỉnh rượu, vội tránh đi. Nhưng còn chưa kịp phản ứng lại, đã có một người che mặt xông tới, khí thế dữ dội, như muốn lấy mạng mình.

Hạt Cửu Thiên hơi nhíu mày, giơ đao nghênh chiến.

Vừa qua vài chiêu, Hạt Cửu Thiên đã phát hiện võ công của đối phương không thấp, nhảy ra khỏi vòng chiến, đưa một ngón tay lên ngăn lại, hỏi: “Các hạ là ai? Có thù gì với ta?”

Triển Chiêu cười lạnh: “Không cần nữa, thì chết.”

Hạt Cửu Thiên nhíu mày, Triển Chiêu bước tới một bước, đến gần hạ sát chiêu. Dáng vẻ hắn rất thật, nhìn qua rất đáng sợ, Hạt Cửu Thiên chỉ có thể chống đỡ, ánh mắt thay đổi, Triển Chiêu nhìn ra được, Hạt Cửu Thiên rất không hiểu, cũng rất nghi ngờ.

“Thì ra là thế.” Hạt Cửu Thiên đột nhiên lùi lại một bước, không ngừng cười lạnh: “Người không còn dùng thì phải diệt trừ, quả thật là trở mặt vô tình.”

Triển Chiêu thấy đã sắp nói ra, liền tiếp tục dồn ép, đến cuối cùng, Hạt Cửu Thiên không chống nổi nữa, bị một hư chiêu của Triển Chiêu đánh trúng ngực, cổ họng thắt lại cứ tưởng đã sắp thổ huyết, nghiêng người ngã, bị Triển Chiêu giơ một chân đạp lên ngực giữ lại.

Hạt Cửu Thiên thầm giật mình, không ngờ một người còn trẻ như vậy đã lợi hại đến thế. Nghĩ đến đó liền cảm thấy đại nạn đã đến gần rồi, hắn thở dài một hơi, “Ai… Báo ứng.”

Triển Chiêu thấy hắn chỉ xúc động than thở không chịu nói trọng điểm, liền hỏi: “Có di ngôn gì không?”



Hạt Cửu Thiên ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu: “Ngươi cũng bị nữ nhân đó nắm điểm yếu sao?”

Bạch Ngọc Đường trên mái nhà âm thầm gật đầu, quả nhiên Hạt Cửu Thiên bị ép bức, nhưng một tên mãng phu như hắn, độc hành thiên hạ không màng thứ gì, sao lại phục tùng một nữ nhân, nữ nhân đó là Lạc Hâm phu nhân sao?

Triển Chiêu lanh lợi lập tức tương kế tựu kế, hơi nhíu mày nhìn Hạt Cửu Thiên, có vẻ do dự.

Hạt Cửu Thiên thấy Triển Chiêu hơi dao động, liền đoán chắc hắn cũng bị bức bách như mình, đương nhiên ai cũng có lòng ham sống, hắn hạ giọng nói: “Ta hôm nay, chính là ngươi sau này!”

Triển Chiêu ngẩn người, không xuống tay được nữa.

“Ta và ngươi không thù không oán, chỉ vì ta vô dụng rồi, còn khiến ả ta hoài nghi, ả sợ hỏng việc lớn cho nên mới muốn ngươi đến giết ta!” Hạt Cửu Thiên không ngừng cố hắng, muốn thuyết phục Triển Chiêu: “Khó chắc một ngày nào đó, ả cảm thấy không cần ngươi nữa, gọi ngươi diệt trừ ngươi như ta bây giờ!”

Triển Chiêu cau mày, do dự một lúc, thu chưởng: “Rốt cuộc mục đích của ả là gì?”

Hạt Cửu Thiên cười bất lực: “Ta chỉ là kẻ làm việc theo lệnh mà thôi, làm sao biết ả muốn làm gì.”

“Vậy ả ngươi nắm điểm yếu gì của ngươi?”

Hạt Cửu Thiên sững sốt, vì người hỏi câu này không phải người che mặt trước mắt, mà là một kẻ khác phía sau, hơn nữa giọng nói còn có phần quen tai. Nhưng điều khiến hắn càng kinh hãi hơn là… Có người đứng gần sau lưng mình như vậy mà bản thân không hề phát giác!

Quay đầu lại nhìn, một bạch y nhân đã đứng đó từ khi nào, công tử anh tuấn, vạt áo trắng khẽ lay động, quen mắt!

“Ngươi…” Sau khi nhìn rõ là ai rồi thì Hạt Cửu Thiên sợ hãi cực kì: “Sư phụ!”

Bạch Ngọc Đường cảm giác gió lạnh lùa sau lưng, đỡ trán: “Đừng gọi như vậy! Ai là sư phụ ngươi?”

“Sư phụ!” Hạt Cửu Thiên mặc kệ, dập đầu lạy: “Ngài mau cứu mạng đồ nhi, đồ nhi cũng vì có nỗi khổ riêng!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, đỡ Hạt Cửu Thiên lên trước, sau đó cùng hắn về khách điếm.

.

.

Hạt Cửu Thiên vào phòng rồi lại muốn quỳ xuống hành đại lễ với Bạch Ngọc Đường, làm tóc gáy Bạch Ngọc Đường dựng đứng: “Ngươi đừng lạy, đứng lên nói chuyện!”

“Dạ!” Hạt Cửu Thiên cung kính khép nép đứng lên, nép qua một bên.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, Triển Chiêu kéo khăn che mặt xuống, Hạt Cửu Thiên không nhận ra hắn, liền hỏi: “Võ công của vị anh hùng này cũng rất cao, xưng hô thế nào?”

Triển Chiêu không lên tiếng, hiển nhiên là còn đề phòng, Hạt Cửu Thiên cũng không hỏi tiếp.

“Người ngươi nói, là Lạc Hâm phu nhân?” Bạch Ngọc Đường hỏi Hạt Cửu Thiên.

“Đúng vậy.” Hạt Cửu Thiên gật đầu: “Sư phụ, nữ nhân này, tâm địa ác độc lại mưu kế đa đoan, nếu không may để ả ta nắm được điểm yếu, ai… Vậy thì cả đời chỉ có thể nghe theo lời ả ta sai bảo.”

“Nàng ta nắm được điểm yếu gì của ngươi?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.

“Ai, không dám lừa sư phụ…”

Bạch Ngọc Đường nhìn trời, nghĩ thầm ngươi thật sự không thể không gọi sư phụ sao!

“Một năm trước, con và các huynh đệ làm một chuyến cuối cùng, sau đó thì chia nhau giải tán sơn trại, con cũng không làm những việc cướp bóc đó nữa, chỉ muốn cưới một cô nương, làm tài chủ, sinh con đẻ cái. Nhưng không hiếu tại sao nữ nhân đó lại biết về lần cướp quan ngân, ả còn nắm nhiều chứng cứ trong tay, con thì không sợ ả, nhưng các huynh đệ trước đây của con đa số đã thành gia lập nghiệp cả rồi. Ả lấy đó để uy hiếp, bắt con nghe lời ả, nếu không sẽ khiến cho con và các huynh đệ bị chém đầu. Thế là con đành phải theo ả vào kinh, ban ngày ẩn nấp, ả bảo làm gì con làm đó. Không lâu trước, ả đột nhiên bảo con loan tin, nói muốn giết người có Lưu Hạc Linh… Con mẹ nó lão tử còn không biết Lưu Hạc Linh là thứ gì, nhưng không còn cách nào, đành phải nghe lời ả. Ban đầu, ả bảo con giết La Thanh Sơn, thấy con do dự, liền kể lại những việc ác trước đây của La Thanh Sơn. Con nghĩ tên này ác giả ác bảo cũng không sao, nhưng giết La Thanh Sơn rồi, ả lại bảo giết khuê nữ của hắn… Một tiểu cô nương vô tội, làm sao con xuống tay được? Thế là con nhân lúc nó ngủ say lẻn vào phòng nó, thừa lúc nó mơ mơ màng màng, nói với nó, là con Hạt Cửu Thiên giết cha nó, sau đó thả nó đi, mong nó có thể đến phủ Khai Phong tố cáo con, không thể phản kháng, nhưng ít nhất có thể gây rối cho nữ nhân kia!” Hạt Cửu Thiên kể một hơi hết đầu đuôi mọi chuyện.

“Trước đây ngươi đã từng gặp Lạc Hâm phu nhân chưa?” Bạch Ngọc Đường thử hỏi nhắc hắn, xem hắn có nhớ ra không, “Trước đây từng có ân oán với ngươi.”

“Sao? Không phải chứ, trước đây con từng đắc tội ả?” Hiển nhiên là Hạt Cửu Thiên đã quên mất chuyện trước đây rồi: “Vậy là đến trả thù? Ai da.”

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, không nói thêm gì, tránh cho khi Hạt Cửu Thiên trở về để lộ sơ hở gì, nguy đến tính mạng, chỉ hỏi tiếp: “Bước tiếp theo nàng ta định làm gì?’

Hạt Cửu Thiên lắc đầu bất lực: “Nữ nhân này quỷ kế đa đoan, chưa có ai biết rõ ả muốn làm gì. Hơn nữa, võ công của ả ta cao hơn con, con đánh không lại ả!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, không biết Lạc Hâm phu nhân luyện loại võ công gì, ngày thường áp chế nội lực tốt như vậy, gần như trở thành không biết võ công.

Bạch Ngọc Đường thì không hiểu, bảy năm trước khi được mình cứu, nàng ta còn chưa biết võ công, một nữ tử yếu đuối, trong thời gian ngắn như thế làm cách nào luyện được nội lực cao cường đến vậy, cao thủ như Hạt Cửu Thiên cũng không đánh được?

“Đúng rồi!” Hạt Cửu Thiên như nhớ ra điều gì: “Nữ nhân này, bên cạnh có một đám yêu ma quỷ quái, không biết từ đâu tới!”

“Yêu ma quỷ quái?” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều nhận ra manh mối: “Là người thế nào?”

“Có vài nữ nhân như oan hồn, còn có vài nam nhân võ công rất cao người đầy yêu khí.” Hạt Cửu Thiên lắc đầu, “Đúng rồi, còn tương đối có tiền!”

“Có tiền?” Triển Chiêu hơi nhướng mày: “Đúng rồi, tại sao lúc nàng ta bảo ngươi giết Lục Thiết Tâm còn mang theo một gói châu báu?”



“Để ta rải châu báu cạnh thi thể Lục Thiết Tâm, nhưng lại không thành công!” Hạt Cửu Thiên lắc đầu: “Mục đích cuối cùng, ta cũng không biết!”

Nói chuyện một lúc lâu, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thu được không ít manh mối, nhưng Lạc Hâm phu nhân cực kì cẩn thận, điều quan trọng nhất, cũng chính là mục đích vì sao nàng ta lại làm như thế này, còn chưa nghe ngóng được!

“Tiếp theo ngươi định làm thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi Hạt Cửu Thiên: “Quay trở lại?”

“Đành phải chịu, con đã trúng độc của ả ta rồi, cái này không quan trọng, các huynh đệ của con vẫn chưa hay biết gì, lão bà hài tử nhà bọn họ đều trúng độc rồi, con không thể không tuân lệnh!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều thở dài một hơi, Triển Chiêu vỗ vỗ vai hắn, nhắc hắn làm việc cẩn thận, bọn họ sẽ giúp nghĩ cách.

Ra khỏi khách điếm của Hạt Cửu Thiên, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu vội vàng chạy về phủ Khai Phong.

.

.

Khi ấy, bọn Bao Chửng cũng vừa về, mọi người bôn ba suốt một ngày, đều đã mệt mỏi, ngồi xuống nói chuyện.

“Đại nhân, tình hình trong cung thế nào rồi?” Triển Chiêu hỏi Bao Chửng.

Bao Chửng lắc đầu: “Không có việc gì lớn, chỉ là tin có quỷ truyền đi quá nhanh, Công Tôn tiên sinh còn ở lại trong cung, hiện tại thức ăn cho Hương Hương và Bàng phi đều do tự tay tiên sinh kiểm tra. Tin Hương Hương bị bệnh vẫn được lan truyền bên ngoài, trong cung hiện tại ai cũng lo lắng.”

Bạch Ngọc Đường nghe đến đây, hơi khó hiểu: “Bao đại nhân, hiện tại có chứng cứ xác đáng, là Lạc Hâm phu nhân giở trò phía sau, sao chúng ta không dứt khoát bắt nàng ta? Bọn Hạt Cửu Thiên cũng là nhân chứng, những người trúng độc có thể để cho Công Tôn tiên sinh xử lý, cứ tiếp tục thế này, nói không chừng nàng ta sẽ còn làm ra chuyện lớn hơn.”

“Ai… Bạch thiếu hiệp vẫn chưa biết hết.” Bao Chửng lại lắc đầu: “Dường như hoàng thượng có tính toán khác, chuẩn bị kéo ra thêm manh mối, có vẻ phía sau còn ẩn giấu điều gì, chúng ta không biết, nhưng hoàng thượng biết!”

“Ai, chắc chắn còn có người phía sau.” Bàng Cát cầm chén uống trà: “Một nha đầu, có thể làm được đến đâu? Không có người giúp nàng ta không thể làm được đến thế này, hơn nữa… Quan trọng có lẽ là ở số của cải của nàng ta! Sao lại có được số châu báu thời Đường lớn đến như thế? Nàng ta chỉ là một tiểu cô nương bình thường mà thôi.”

Mọi người cũng cùng thắc mắc vấn đề này.

Bao Chửng thấy trời đã sắp sáng, liền phẩy tay với moi người: “Hôm nay mọi người đều mệt rồi, nghỉ ngơi trước đã, ngày mai còn có việc khác!”

Mọi người gật đầu tản đi.

.

.

Triển Chiêu cũng thấy buồn ngủ, bò lên giường, ôm lấy Đại Hổ Tiểu Hổ trong chăn nằm xuống, Bạch Ngọc Đường cũng định ngủ, nhưng lại có người gõ cửa.

Mở cửa ra nhìn, Bàng Dục và Bao Duyên đeo hai vành mắt thật to đứng ở cửa, tay ôm vài cuộn giấy cuốn.

“Oa ha…” Bàng Dục ngáp một cái: “Chúng ta phát hiện ra manh mối!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lập tức ngồi dậy, để hai người vào nói chuyện.

Bao Duyên mở cuộn giấy ra, nói: “Tương truyền trước đây Đường Thái Tông từng định tàng trữ một lượng vàng bạc châu báu, chuẩn bị cho những lúc bất ngờ sau này. Thái Tông cho đóng thuyền lớn vận chuyển châu báu, trên đường thuyền bị lật, thuyền lẫn châu báu chìm xuống đáy nước. Có một số ghi chép, rằng số châu báu đó là do Thái Tông thắng được khi còn niên thiếu, đặc điểm chung là, dấu ấn đều không Truyền Quốc ngọc tỷ! Mà là ngọc tỷ Thụ Điền Chi Mệnh.”

“Ô?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nghĩ tới, vậy chẳng phải là cùng một loại với Lưu Hạc Linh sao? Quả nhiên đã được nối lại với nhau rồi.

“Nhưng nếu thật sự có số châu báu đó, vì sao cuối cùng lại rơi vào tay Lạc Hâm phu nhân?” Bạch Ngọc Đường không hiểu: “Nàng ta tìm được con thuyền sao?”

Bao Duyên cười cười, mở vài tờ trong cuốn Đường triều dã sử ra, chỉ một trang trong đó cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xem.

“Vì sao khi đó Thái Tông lại tạo ra Lưu Hạc Linh, có biết không?” Bao Duyên cười hì hì, có phần đắc ý, hiển nhiên là đã tra được manh mối.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chăm chú đọc, xem xong mới vỡ lẽ, trong dã sử có ghi, khi đó Thái Tông yêu thích một cầm cơ, nhưng nàng ta là hậu duệ hoàng thất Tùy triều, tuyệt đối sẽ không được chúng thần đương triều chấp nhận.

Nhưng cầm cơ ấy giỏi ca múa, thích nhất là lấy lông khổng tước làm trang sức, lại thích mặc y phục trắng… Một hôm nàng ta nhảy múa giữa vườn hoa thược dược, Thái Tông đột nhiên có ảo giác. Thân thể cầm cơ uyển chuyển mềm mại như chim hạc, khi nhảy múa lông khổng tước rực rỡ, thược dược trắng làm nền khiến nàng ta như tiên nữ trong mây, thế là liền tạo ra mảnh Lưu Hạc Linh tặng nàng ta, để nàng ta cất giữ.

Về sau người phản đối trong cung càng lúc càng nhiều, Thái Tông cũng không thể giấu nàng ta trong cung, liền định xây dựng một hành cung cho nàng ta, còn tặng rất nhiều thuyền châu báu, làm sính lễ!

“Rất nhiều thuyền…” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lập tức nghĩ đến: Thuyền châu báu bị lật!

“Nhưng dã sử thì trong thể kiểm chứng, cũng có thể chỉ là lời đồn.” Triển Chiêu nhíu mi trầm ngâm: “Có khi nào cầm cơ đó là tổ tiên của Lạc Hâm phu nhân, có nhiều tiền như vậy thì sao khi còn bé phải sống cực khổ như thế? Rốt cuộc câu nào là thật, câu nào là giả?”

“Ai, tuy dã sử không thể kiểm chứng, nhưng không có lửa sao có khói!” Bàng Dục cười hì hì: “Hơn nữa khi đó là một cầm cơ, Nguyệt Hòa phu nhân cũng là cầm cơ, Lạc Hâm phu nhân hôm nay vẫn lại là cầm cơ, chuyện này sao cứ gắn chặt với cầm!”

Mọi người nói xong manh mối, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xua Bao Duyên và Bàng Dục về ngủ một lát, hai người cũng nằm lên giường, nghĩ ngợi.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau