Quyển 5Chương 15: Đào hoa kiếp đệ nhất đạn, nhất đóa lăng đào hoa [đào hoa kiếp nạn thứ nhất, một bông hoa đào ngốc]
Cừu Lãng Hành để lại một bài thơ kì lạ rồi lại biến mất.
Bao Chửng hạ lệnh lục soát toàn thành vẫn không tìm được hắn. Nhưng xem như lần thi Hương này cũng đã kết thúc bình yên vô sự, ngoại trừ một hoạt tử nhân và một quái nhân xuất hiện thì còn lại đều bình yên vô sự.
“Triển hộ vệ, có khi nào là Cừu Lãng Hành khống chế thi thể thư sinh?” Bao Chửng nhân lúc Công Tôn nghiệm thi hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu hoang mang lắc đầu: “Đại nhân, bây giờ ti chức mới phát hiện, mình thật sự không hiểu hắn.”
Bao Chửng hiểu ý gật đầu: “Bản phủ hiểu… Đúng rồi, ngươi và Bạch thiếu hiệp sao lại đến cản trở cương thi nhân đó đúng lúc như vậy?”
“Lão gia tử Tề Tứ Nhận nhắc nhở, nói chỉ cần Bao Duyên có thể sống đi ra thì nhất định là trạng nguyên.” Triển Chiêu trả lời.
“Ô?” Bao Chửng vuốt râu, mặt không đổi sắc nhưng ánh mắt lại có ý cười, “Vậy sao?”
Triển Chiêu ho nhẹ mấy tiếng, chạy đến hỏi: “Đại nhân, ngài vui chứ?”
“Hửm?” Bao Chửng lập tức bày ra bộ dạng nghiêm nghị lẫm liệt: “Nào có…”
“Hắc hắc.” Triển Chiêu đứng bên cạnh cười hắn.
Bao Chửng hất mặt: “Hừ, không biết lớn nhỏ!”
Triển Chiêu chắp tay sau lưng lắc lư lắc lư.
Bao Chửng nhìn quanh: “Bạch thiếu hiệp đâu?”
“Hắn vừa thấy thứ dơ bẩn, cho nên có lẽ là đi tắm rửa thay y phục, sau đó…” Triển Chiêu nói đến đây, đột nhiên ngửa đầu nhìn trời: “Bây giờ đã qua ngọ rồi sao?”
“Qua lâu rồi.” Bao Chửng nhìn Triển Chiêu thắc mắc: “Làm sao vậy?”
“Ài…” Triển Chiêu xoa cằm: “Dường như ta quên mất chuyện gì đó.”
“Chuyện gì?”
“Không nhớ ra được.” Triển Chiêu hoang mang nhíu mày.
Lúc ấy, Bạch Ngọc Đường đã thay một bộ bạch y phất phới tới nỗi sắp bay, đi chậm tới từ xa xa.
“Các ngươi đi ăn trước đi.” Bao Chửng đột nhiên nói: “Bao Duyên khi nãy đã kêu đói rồi? Đi ăn một bữa ngon, bản phủ trả tiền.”
“Ăn cơm…” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái: “A! Quên mất tiệc rượu Bàng Dục đặt rồi!”
.
.
Trong nhã gian của Thái Bạch Cư.
Tiểu Tứ Tử vắt người trên bàn, cầm đũa chọc từng lỗ từng lỗ lên miếng ngó sen nấu mật trong chén, miệng hỏi Bàng Dục đang ngáp: “Tiểu Tiểu Bàn, Tiểu Màn Thầu còn chưa xong sao?”
Bàng Dục cũng rất thắc mắc, hắn mở cửa sổ nhìn ra ngoài: “Không đúng, thư sinh đã đi đầy đường rồi, hẳn là thi xong rồi chứ.”
“A!” Tiểu Tứ Tử nghiêm mặt hỏi: “Tiểu Tiểu Bàn, có khi nào Tiểu Màn Thầu thi không tốt, không có tâm trạng ăn cơm nữa?”
Bàng Dục bắt đầu căng thẳng: “Đúng vậy, hắn vốn thích thể diện… Ai nha, có khi nào cố ý không viết tên thật không? Là tội khi quân đó!”
“Vậy làm sao đây.” Tiểu Tứ Tử nhảy xuống khỏi ghế, đáp đất kêu “thịch” một tiếng.
Bàng Dục chợt nghe thấy tiếng “ken két ken két”, sàn nhà dường như còn lắc lư.
“Oa!” Bàng Dục đi tới, đưa tay nhấc Tiểu Tứ Tử lên: “Tiểu Tứ Tử béo quá đi, nhảy xuống kêu đùng một cái, sàn nhà suýt chút sập rồi.”
“Đâu có!” Mặt Tiểu Tứ Tử đỏ bừng: “Tiểu Tứ Tử không phải béo phì vô dụng không cao lên không học được võ chỉ dày thịt!”
“Ta đâu có nói! Ngươi tự nói.” Bàng Dục nhấc Tiểu Tứ Tử lên ước lượng thử, “Cũng đâu phải rất nặng, sao thế này?”
Vừa nói hắn vừa tự đụng thử, quả nhiên nghe thấy tiếng kẽo kẹt, hơn nữa lại càng lúc càng lớn, mặt sàn lắc lư rõ rệt.
Tiểu Tứ Tử vội ôm lấy Bàng Dục: “Nhà sắp sập sao?”
“Không lý nào!” Bàng Dục lại giẫm thử vài cái, ngay khi ấy, có người gõ cửa mấy tiếng, tiểu nhị thò đầu vào: “Tiểu hầu gia, hai người dỡ nhà sao?”
Bàng Dục và Tiểu Tứ Tử đều nhìn ra cửa, cùng lắc đầu.
Lúc ấy, ở lầu dưới của Thái Bạch Cư, rất nhiều thực khách chạy ra ngoài, nhao nhao nhìn lên trên, vài người hùng hổ: “Thái Bạch Cư các ngươi làm cái gì vậy? Có mối hay là thế nào, sàn nhà cứ rung lắc, mau gọi người đến xem thử đi!”
Bàng Dục và Tiểu Tứ Tử cương cứng tại chỗ không dám nhúc nhích, nghĩ sao cũng không ra làm sao hai bọn họ có được bản lĩnh lớn như vậy, giậm sập cả gian nhà?
Vào lúc ấy, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dẫn Bao Duyên đến ăn cơm, thấy trước cửa Thái Bạch Cư hỗn loạn như thế cũng rất thắc mắc.
Mọi người theo chưởng quỹ lên lầu, thấy Tiểu Tứ Tử và Bàng Dục đứng giữa phòng mắt to trừng mắt nhỏ.
“Chuyện gì vậy?” Triển Chiêu hỏi tiểu nhị.
Tiểu nhị lắc đầu: “Không biết là chuyện gì, từ hôm qua lầu này cứ lắc lư, khi nãy không biết tiểu vương gia và tiểu hầu gia làm gì trên lầu, cả tòa nhà kêu ken két, kinh khủng lắm!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng quay sang nhìn Bàng Dục và Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử đúng là rất béo, nhưng vóc dáng nhỏ, trọng lượng có hạn. Bàng Dục thì rất hiếu động, gần đây lại chăm tập võ, cho nên cũng không béo, hai người này làm sao mà làm sập lầu được?
Bạch Ngọc Đường hỏi Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử khi nãy làm thế nào?”
“Cứ thế này!” Tiểu Tứ Tử nhảy một cái, quả nhiên, lại có tiếng “kẽo kẹt kẽo kẹt”.
“Kì lạ!” Triển Chiêu đứng tại chỗ nghe ngóng, hỏi tiểu nhị: “Trước đây có chuyện này không?”
“Trước đó không có, chỉ bắt đầu từ hôm qua, người trên lầu hai cử động mạnh là bắt đầu kêu.” Tiểu nhị trả lời có phần bất đắc dĩ: “Cũng không biết vì sao!”
“Hôm qua đến hôm nay, ai từng vào phòng này?”
“Từ tối qua phòng này vẫn trống, nhưng có người bao nhã gian bên cạnh mời khách.” Tiểu nhị trả lời: “Chính là tiểu vương gia Sài Huỳnh.”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đồng thanh: “Dẫn chúng ta đến xem thử.”
“Được.” Tiểu nhị dẫn bọn họ sang phòng bên cạnh, trong phòng được quét dọn rất sạch sẽ, không có gì đặc biệt.
Triển Chiêu nhìn Tiểu Tứ Tử chỉ mặt đất: “Tiểu Tứ Tử, làm lại lần nữa.”
“Ha.” Tiểu Tứ Tử lại nhảy một cái.
Mọi người cảm giác được chấn động không mạnh như ở phòng bên cạnh.
“Vẫn là phòng bên kia có vấn đề sao?” Bàng Dục hỏi.
“Chưa hẳn.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, đưa tay, chỉ vào cây cột trụ trong góc nghiêng của phòng.
“Đây là cột chịu lực của Thái Bạch Cư sao?” Triển Chiêu hỏi tiểu nhị.
“Đúng vậy.” Tiểu nhị gật đầu, “Trước đây có bốn cột chịu lực, về sau không đủ phòng, xây thêm một tầng, người xây nói như vậy có thể lầu sẽ không vững, liền dựng thêm bốn cây cột, trở thành tám cột chịu lực, còn nói như vậy có thể trấn trạch sinh tài, đây là một cây trong đó.”
“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường vẫy vẫy tay gọi Triển Chiêu.
Triển Chiêu đi đến, thấy Bạch Ngọc Đường đưa tay, sờ nhẹ lên mặt ngoài cây cột, hỏi tiểu nhị: “Có chủy thủ không?”
Bàng Dục đi đến, lấy một cây bát bảo chủy thủ rất đẹp ra.
Bạch Ngọc Đường nhìn một cái, khen “Thứ tốt.”
“Đúng vậy sao? Tước Thiết Như!” Bàng Dục vừa nói vừa lấy thêm một cây cũng là bát bảo ra, rất giống cây này, chỉ là hoa văn hơi khác một chút, đưa cho Bao Duyên: “Tiểu Màn Thầu, cái này cho ngươi.”
Bao Duyên ngẩn người: “Cho ta?”
“Đúng vậy.” Bàng Dục gật đầu: “Lúc ta mua cố ý mua thêm một cây cho ngươi, thư ngốc tử nhà ngươi giữ lấy phòng thân.”
Bao Duyên cầm lấy, xấu hổ gãi đầu, Bàng Dục lễ độ vậy sao?
Tiểu Tứ Tử hiếu kì mở to mắt nhìn hai người.
Triển Chiêu nhướng mày với Bạch Ngọc Đường: Hai người này thế nào vậy?
Bạch Ngọc Đường nhún vai: Hai trẻ vô tư gì đó.
“À…” Triển Chiêu gật gật.
Bao Duyên cầm chủy thủ của mình, nhìn nhìn của Bàng Dục, đổi với hắn: “Ta thích cái này.”
“Hai cái như nhau thôi, màn thầu!” Bàng Dục buồn bực.
“Vẫn cứ thấy cái của ngươi đẹp hơn.” Bao Duyên cất chủy thủ đi, nghĩ nghĩ, thêm một câu: “Cảm tạ, vài ngày nữa đáp lễ cho ngươi.”
Bạch Ngọc Đường thấy hai người trao đổi xong rồi, liền đưa tay cầm lấy cây chủy thủ trong tay Bàng Dục, nhẹ nhàng tách một mảnh vỏ ngoài cây cột xuống, bên trong trống không.
“Oa, Thái Bạch Cư các ngươi kinh khủng quá?” Bàng Dục nhảy dựng lên: “Cột chịu lực lại rỗng ruột sao!”
“Đúng vậy!” Bao Duyên cũng gật đầu, cảm thấy quá không .
“Không phải không phải đâu!” Tiểu nhị và chưởng quỹ theo đến phía sau vội lắc đầu xua tay: “Không thể nào, đây là gỗ lim thượng hạng, chỉ một cây cột thôi đã một nghìn lượng, tiểu hầu gia đừng nói vậy.”
“Không phải vấn đề của gỗ, mà là vấn đề của người.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, lột toàn bộ lớp vỏ bên ngoài xuống, bên trong là một khoảng trống hình bàn tay.
“Bị ai đó đánh một chưởng?” Triển Chiêu đưa tay so thử: “Nội lực thâm hậu, không phải Cách Không Chưởng, Cách Không Chưởng thì phải là đánh vào bức tường sau cây cột, là loại võ công khác.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Là do người có nội lực thâm hậu đánh, mục đích là đánh gãy cột chịu lực.”
“Sao lại làm chuyện thất đức như đánh gãy cột chứ?” Bàng Dục không hiểu: “Nếu chẳng may sập thì sao, chẳng hạn như có nhiều người đến.”
“Chiêu này rất thâm độc, nếu là có người cố ý làm.” Triển Chiêu quan sát những đường nứt hai bên cột, “Ta nghĩ không chịu được bao lâu.”
“Nếu cố ý, vậy là muốn hại người rồi?” Bao Duyên giật mình.
Triển Chiêu nhíu mày hỏi tiểu nhị: “Mấy hôm nay, có nhiều người đến dùng cơm không?”
“Hôm nay hẳn là sẽ vắng, vài hôm nữa lại đông!” Tiểu nhị nói: “Vừa thi văn xong, mấy hôm nữa là đến kì thi võ, lúc đó chắc chắn sẽ có nhiều người giang hồ đến. Ai da không thâm độc vậy chứ?!” Tiểu nhị giận dữ: “Đám người luyện võ ai mà không mạnh tay mạnh chân, nào có nho nhã như văn nhân? Đến lúc đó nếu chẳng may Thái Bạch Cư sập, chúng ta không mất mạng thì cũng sẽ bị kiện!”
“Triển đại nhân!” Chưởng quỹ vội chạy đến kéo Triển Chiêu: “Chúng ta muốn báo án!”
“Đừng vội.” Triển Chiêu gật đầu: “Tìm người sữa chửa trước, chuyện này đương nhiên phủ Khai Phong sẽ điều tra.”
Chưởng quỹ lập tức gọi người dựng thêm vài cây cột chịu lực, bữa ăn hôm nay của bọn Triển Chiêu không lấy tiền nữa, may mà nhờ có Tiểu Tứ Tử phúc tinh cao chiếu, mới phát hiện được cột chịu lực có vấn đề, cứu Thái Bạch Cư một mạng.
.
.
Mọi người ăn uống rất vui vẻ, ăn xong thì đi thong thả về phủ Khai Phong tiêu thực.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi phía sau.
Triển Chiêu hỏi nhỏ: “Sài Huỳnh mưu tính gây hỗn loạn sao? Hay chỉ là vô tình?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, hắn cũng không rõ.
“Ngũ gia.”
Đang đi, phía sau chợt có người gọi.
Bạch Ngọc Đường quay đầu nhìn, là Bạch Phúc.
“Chuyện gì?” Bạch Ngọc Đường thấy Bạch Phúc có vẻ rất sốt ruột, đi đến hỏi.
Bạch Phúc chạy đến, nói nhỏ mấy câu bên tai Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường cười lạnh một cái, “Có chuyện này sao?”
“Đúng vậy Ngũ gia, ngài thấy…”
“Quay về xử lý.” Bạch Ngọc Đường nhếch môi: “Cũng rất thú vị.”
“Có chuyện gì vậy?” Triển Chiêu đi đến hỏi.
“À, không có gì.” Bạch Ngọc Đường cười thần bí: “Có người đến Bạch phủ của ta gõ cửa, nói bảo Bạch Ngọc Đường lăn ra đây nhận chết.”
Triển Chiêu mở to mắt, nghĩ thầm ai lại ngang tàng như thế chứ?
Mắt của Bao Duyên và Bàng Dục phía sau cũng lấp lóe lấp lóe.
Bạch Ngọc Đường hăng hái về Bạch phủ.
Triển Chiêu kéo Bạch Phúc hỏi: “Ai kiêu ngạo như thế?”
“Ai biết, một tiểu tử cứng đầu cứng cổ, cầm một cây đao cũ.” Đây cũng là lần đầu Bạch Phúc gặp phải loại chuyện này.
Mắt Triển Chiêu sáng lên, sải chân chạy đi xem chuyện vui.
Phía sau, Bàng Dục Bao Duyên nhìn nhau một cái, mỗi người kéo một tay của Tiểu Tứ Tử vẫn chưa hiểu được chuyện gì, cùng chạy theo xem.
.
.
Trước cửa Bạch phủ có một cỗ quan tài. Một thiếu niên ngồi trên quan tài.
Thiếu niên mặc thuần đen, y phục rất cũ, tay cầm một cây đao cũ, ngồi khoanh chân trên quan tài.
Dung mạo xem như thanh thú, trên mặt có một vết sẹo nhạt. Hắn ngồi yên ở đó, ngừng thở tĩnh tâm, dường như đang điều tức.
Đổng Húc đứng trước cánh cửa cách hắn không xa, hiếu kì nhìn sang, thấy bọn Bạch Ngọc Đường đã đến, vội vẫy tay, chỉ chỉ thiếu niên kia, rồi chỉ chỉ vào đầu, ý bảo, đầu người này không được bình thường!
Bạch Ngọc Đường đi đến cạnh cỗ quan tài, nhìn cỗ quan tài, rồi nhìn thiếu niên kia, đi đến hướng cửa.
Triển Chiêu trốn sau một gốc cây cách đó không xa xem chuyện vui, không lâu sau, Bao Duyên Bàng Dục dẫn theo Tiểu Tứ Tử đến phía sau hắn, mọi người cùng xem.
“Triển đại ca, người đó là ai vậy?” Bao Duyên hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu nghiêng đầu: “Ừm… Trên giang hồ có người này sao? Ăn mặc mộc mạc như thế chảng lẽ là Cái Bang?”
“Cái Bang!” Bàng Dục và Bao Duyên đều không phải người giang hồ, nhưng cũng đã nghe danh Cái Bang, liền hỏi Triển Chiêu: “Lợi hại lắm sao?”
Triển Chiêu cười cười: “Quan hệ giữa Cái bang và Bạch Ngọc Đường rất tốt, sẽ không có hậu bối thiếu lễ độ như thế. Khiêu chiến là một chuyện, dám nói chữ “lăn” với Bạch Ngọc Đường, nghĩa là đến tìm chết rồi.”
Tiểu Tứ Tử híp mắt nhìn Triển Chiêu, cười tủm tỉm nói: “Miêu Miêu thiên vị Bạch Bạch quá!”
Triển Chiêu ho khan một tiếng, thò tay bóp má Tiểu Tứ Tử.
Bạch Ngọc Đường đi vòng qua cỗ quan tài, đến cửa chính, Đổng Húc đi ra phía sau hắn nói: “Ta nói, Bạch Ngũ, một lát nữa cho dù hắn nói gì, ngươi nhất định phải bình tĩnh!”
Bạch Ngọc Đường hơi không hiểu, liếc mắt nhìn hắn: “Cái gì?”
“Thì là một lát nữa có lẽ hắn nói vài thứ rất kích động ngươi, ngươi nhớ kĩ, giết người ở Khai Phong là phạm pháp, chúng ta tìm nơi âm thầm xử lý hắn, đừng làm bảo bối của ngươi khó xử!”
Bạch Ngọc Đường xấu hổ, bảo bối…
Ngay khi ấy, thiếu niên kia chầm chậm mở mắt, hai tay ép khí, hít thở xong, ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đứng trước cửa: “Ngươi chính là Bạch Ngọc Đường?”
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại đánh giá thiếu niên kia, nhìn thấy cây đao cũ trong tay hắn, hơi nâng mày: “Càn Khôn Lung Ách Nhận?”
“Lung Ách Đao?” Không xa đó, hai tên giang hồ nhà quê Bàng Dục và Bao Duyên ngoan ngoãn mở to mắt hiếu kì kẹp hai bên Triển Chiêu, hỏi: “Đao mà cũng câm điếc sao?” [lung ách là câm điếc]
Triển Chiêu cười: “Càn Khôn Lung Ách Đao cũng xem như danh đao. Nghe nói người đúc ra cây đao này chuyên dùng cách nghe đao để đúc đao. Khi đúc loại đao kiếm bình thường, ngoài độ bén của lưỡi đao, độ bóng của mặt đao, còn có sức chống đỡ của đao kiếm. Sức chống đỡ này hoàn toàn phải dựa vào việc nghe! Người đúc đao kiếm có kinh nghiệm, chỉ cần nghe tiếng chùy sắt đập vào mặt đao là có thể biết đã được hay chưa.”
Bàng Dục và Bao Duyên gật đầu.
“Một hôm, người đúc đao ấy tìm được một khối sắt đen, muốn đúc một cây đao. Không ngờ lại trúng phải kịch độc trở thành người câm điếc. Người đúc đao ấy muốn nghe tiếng đao nhưng lại không sao nghe được, muốn hỏi người khác lại không nói được, cuối cùng giận dữ đập mạnh một hơi. Thế cho nên cả cây đao chỉ toàn vết khuyết, mặt ngoài cũng không trơn bóng.” Triển Chiêu lắc đầu: “Hắn cứ nghĩ là một khối sắt tốt đã uổng phí rồi, nhưng không ngờ lộng giả thành chân, cây đao đó lại cực kì lợi hại lại có uy lực kinh người, lưu truyền đến hôm nay, trở thành một cây bảo đao.”
“À!” Mọi người đều gật đầu, thì ra lai lịch là thế!
“Quả nhiên có chút kiến thức, không hổ là kẻ người kia thích!” Thiếu niên kia đột nhiên nói một câu, khiến bầu không khí phía Triển Chiêu lập tức đông lại.
Triển Chiêu híp mắt quay đầu lại, lại là nợ phong lưu của Bạch Ngọc Đường?!
Tiểu Tứ Tử nhíu chặt mày, nhìn Bạch Ngọc Đường như nhìn một tên công tử giàu có bội tình bạc nghĩa.
“Ta muốn quyết đấu với ngươi!”
Không chờ Bạch Ngọc Đường hỏi, thiếu niên kia đã nhảy xuống khỏi quan tài, giơ chân đá chiếc quan tài thẳng đến chỗ Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường phất tay nhẹ một cái, quai tài ngoan ngoãn đứng sang một bên, lún sâu mấy tấc.
Bàng Dục mở to mắt: “Hắn làm thế nào vậy? Ảo thuật?”
Triển Chiêu trề môi: “Với nội lực của Bạch Ngọc Đường thì rất nhẹ nhàng thôi.”
“Miêu Miêu cũng làm được!” Tiểu Tứ Tử lanh trí nịnh bợ Triển Chiêu, biết chắc chắn tâm trạng của Miêu Miêu bây giờ cực không tốt, đành chịu thôi, Bạch Bạch trăng hoa như thế.
Triển Chiêu xoa xoa má Tiểu Tứ Tử, vẫn là oa oa này hiểu ý.
“Quả nhiên danh bất hư truyền, khó trách sao người kia lại thích ngươi!” Thiếu niên vẫn tỏ vẻ xem Bạch Ngọc Đường như tình địch.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy rất buồn cười, nhìn nhìn cỗ quan tài: “Ngươi muốn tử chiến với ta?”
“Không sai, cỗ quan tài này là dành cho kẻ thua!” Thiếu niên giơ kiếm chỉ vào cỗ quan tài kia.
Đổng Húc chậc chậc mấy tiếng: “Nghĩ thoáng một chút! Chân trời góc biển đâu chẳng có hoa cỏ chứ.”
Thiếu niên kia lườm một cái, chỉ vào hắn: “Ta nhận ra ngươi, bọn họ nói ngươi rất trăng hoa, thích nhất là lừa gạt những thiếu phụ ngây thơ!”
Khóe miệng Đổng Húc giật giật: “Bạch ngũ gia, một lát nữa ngươi đánh hắn nhớ đánh hộ ta vài cái.”
“Báo tên trước đi.” Bạch Ngọc Đường nói nhẹ: “Muốn tử chiến một chết một sống với ta, ít nhất cũng phải có lý do.”
“Ta đi không đổi tên ngồi không đổi họ, nhưng mà không nói với ngươi được!” Thiếu niên hất mặt.
Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói với Triển Chiêu: “Tiểu ca ca này hình như hơi ngốc.”
Triển Chiêu mất mặt thay cho thiếu niên kia, Tiểu Tứ Tử cũng cảm thấy hắn ngốc rồi, vậy thật ngốc biết bao nhiêu.
“Còn về lý do giết ngươi, là vì ngươi đoạt mất người trong lòng của ta!” Thiếu niên kia trừng mắt, có vẻ sắp phát hỏa.
Bạch Ngọc Đường thì bị hắn làm hoang mang, nghĩ thầm không thể nào, gần đây mình chỉ toàn ở trong phủ Khai Phong chăm mèo, không đến nơi nào khác.
“Ngươi có lầm lẫn không?” Bạch Ngọc Đường không hiểu: “Ta đã lâu chưa rời khỏi Khai Phong rồi.”
“Không sai!” Thiếu niên kia ngạo mạn vặn cổ một cái: “Người trong lòng của ta ở ngay tại Khai Phong! Tên tiểu nhân hèn hạ vô liêm sỉ nhà ngươi tìm đủ mọi cách tiếp cận hắn, lấy lòng hắn! Chinh phục được hắn!”
Bạch Ngọc Đường lại càng hoang mang, Đổng Húc phía sau nói nhỏ: “Nhìn không ra đó huynh đệ, ngươi cũng giỏi cái này!”
Phía sau thân cây xa xa, Triển Chiêu rất không vui, ngay tại Khai Phong? Mấy hôm nay Bạch Ngọc Đường bận như vậy mà còn có thời gian trêu hoa ghẹo nguyệt sao? Lão thần tiên kia còn nói mình có vận đào hoa, rõ ràng là con chuột này!
“Nói lâu như vậy rồi.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày hỏi thiếu niên kia: “Người trong lòng ngươi rốt cuộc là ai?”
“Người trong lòng ta đứng không đổi tên ngồi không đổi họ, nhưng mà không nói với ngươi được!” Thiếu niên đỏ mặt: “Ta không có vô liêm sỉ như vậy, nói ra giữa ban ngày ban mặt!”
Khóe miệng Triển Chiêu giật giật: “Thiếu niên này sao lại ngốc đến vậy được chứ, còn ngốc hơn cả Tiểu Tứ Tử!”
Hắn chỉ buột miệng thốt ra, quên mất Tiểu Tứ Tử còn đang ngồi trên đùi mình.
Tiểu Tứ Tử âm u quay đầu lại nhìn Triển Chiêu một cái, Triển Chiêu há mồm, đang định sửa sai, chợt Bạch Ngọc Đường cười lạnh một tiếng: “Ngươi quên mất tên rồi sao, nhìn ngươi có vẻ rất ngốc.”
Triển Chiêu bật cười, Bạch Ngọc Đường lấy phương pháp đối phó Tiểu Tứ Tử ra đối phó với hắn rồi.
“Ta không ngốc!” Thiếu niên có vẻ rất sợ người khác nói mình ngốc, tranh luận: “Ta biết chữ!”
“Vậy ngươi không biết đọc tên người trong lòng ngươi?”
“Ta có biết!” Thiếu niên lớn giọng: “Chữ ta viết được sớm nhất là hai chữ này!”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, tên hai chữ… Là ai?
“Tên của hắn rất khó nghe?” Bạch Ngọc Đường tiếp tục kế khích tướng.
“Phi!” Thiếu niên nổi giận: “Tên của hắn dễ nghe biết bao nhiêu!”
“Vậy sao ngươi không dám nói?” Bạch Ngọc Đường cười xấu xa: “Hay là hắn rất xấu xí?”
“Ngươi!” Thiếu niên nổi giận đùng đùng: “Được! Bản thiếu gia không sợ nói cho ngươi biết, người trong lòng của ta là… Triển Chiêu!”
“Phụt…”
Bàng Dục vốn chờ mệt, đến quán trà mua hai chén nước ô mai uống. Thiếu niên vừa dứt lời, hắn phun hết nước lên mặt Bao Duyên, vội đưa tay lau.
Nhìn lại Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử, một lớn một nhỏ biểu cảm hệt như nhau, trợn to mắt há to miệng.
Nhìn sang Bạch Ngọc Đường.
Nụ cười trên mặt hắn đã biến mất, nhìn chằm chằm thiếu niên kia một lúc, cười lạnh một tiếng: “Ồ?”
“Hôm nay ta quyết chiến với ngươi!” Thiếu niên nghiêm mặt nói: “Nếu ta thắng, không không được bám theo hắn nữa!”
Bạch Ngọc Đường nghe đến đây, đột nhiên cười mờ ám.
“A!” Bàng Dục chọt chọt Triển Chiêu: “Xong rồi, Bạch Ngọc Đường cười như thế rồi!”
Triển Chiêu cũng xoa trán, Bạch Ngọc Đường cười như thế là sắp phát cuồng rồi, tiểu tử điên chạy từ đâu tới nói lung tung vậy chứ?
Bạch Ngọc Đường nhấc tay, lưỡi đao xoay một vòng trên tay, ánh đao tỏa khắp bốn phía, Triển Chiêu nhíu mày, Bạch Ngọc Đường thiên hạ đệ nhất đao, quả nhiên danh bất hư truyền!
Bạch Ngọc Đường nhìn thiếu niên kia: “Ngươi hành tẩu giang hồ, nhỡ rõ Bạch Ngọc Đường ta có một điều kiêng kị!”
Thiếu niên đột nhiên cảm thấy khí thế của Bạch Ngọc Đường khác trước, hỏi: “Kiêng… Kiêng kị cái gì?”
Đổng Húc phía sau vội trốn ra sau cửa, hé cửa nhìn ra ngoài, nghĩ thầm, chết chắc rồi, tiểu tử đó chọc trúng vảy ngược của Bạch Ngọc Đường rồi, chuột điên rồi!
“Kiêng kị cái gì?” Bạch Ngọc Đường nhướng mày, sát ý tràn ra: “Mèo!”
Bao Chửng hạ lệnh lục soát toàn thành vẫn không tìm được hắn. Nhưng xem như lần thi Hương này cũng đã kết thúc bình yên vô sự, ngoại trừ một hoạt tử nhân và một quái nhân xuất hiện thì còn lại đều bình yên vô sự.
“Triển hộ vệ, có khi nào là Cừu Lãng Hành khống chế thi thể thư sinh?” Bao Chửng nhân lúc Công Tôn nghiệm thi hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu hoang mang lắc đầu: “Đại nhân, bây giờ ti chức mới phát hiện, mình thật sự không hiểu hắn.”
Bao Chửng hiểu ý gật đầu: “Bản phủ hiểu… Đúng rồi, ngươi và Bạch thiếu hiệp sao lại đến cản trở cương thi nhân đó đúng lúc như vậy?”
“Lão gia tử Tề Tứ Nhận nhắc nhở, nói chỉ cần Bao Duyên có thể sống đi ra thì nhất định là trạng nguyên.” Triển Chiêu trả lời.
“Ô?” Bao Chửng vuốt râu, mặt không đổi sắc nhưng ánh mắt lại có ý cười, “Vậy sao?”
Triển Chiêu ho nhẹ mấy tiếng, chạy đến hỏi: “Đại nhân, ngài vui chứ?”
“Hửm?” Bao Chửng lập tức bày ra bộ dạng nghiêm nghị lẫm liệt: “Nào có…”
“Hắc hắc.” Triển Chiêu đứng bên cạnh cười hắn.
Bao Chửng hất mặt: “Hừ, không biết lớn nhỏ!”
Triển Chiêu chắp tay sau lưng lắc lư lắc lư.
Bao Chửng nhìn quanh: “Bạch thiếu hiệp đâu?”
“Hắn vừa thấy thứ dơ bẩn, cho nên có lẽ là đi tắm rửa thay y phục, sau đó…” Triển Chiêu nói đến đây, đột nhiên ngửa đầu nhìn trời: “Bây giờ đã qua ngọ rồi sao?”
“Qua lâu rồi.” Bao Chửng nhìn Triển Chiêu thắc mắc: “Làm sao vậy?”
“Ài…” Triển Chiêu xoa cằm: “Dường như ta quên mất chuyện gì đó.”
“Chuyện gì?”
“Không nhớ ra được.” Triển Chiêu hoang mang nhíu mày.
Lúc ấy, Bạch Ngọc Đường đã thay một bộ bạch y phất phới tới nỗi sắp bay, đi chậm tới từ xa xa.
“Các ngươi đi ăn trước đi.” Bao Chửng đột nhiên nói: “Bao Duyên khi nãy đã kêu đói rồi? Đi ăn một bữa ngon, bản phủ trả tiền.”
“Ăn cơm…” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái: “A! Quên mất tiệc rượu Bàng Dục đặt rồi!”
.
.
Trong nhã gian của Thái Bạch Cư.
Tiểu Tứ Tử vắt người trên bàn, cầm đũa chọc từng lỗ từng lỗ lên miếng ngó sen nấu mật trong chén, miệng hỏi Bàng Dục đang ngáp: “Tiểu Tiểu Bàn, Tiểu Màn Thầu còn chưa xong sao?”
Bàng Dục cũng rất thắc mắc, hắn mở cửa sổ nhìn ra ngoài: “Không đúng, thư sinh đã đi đầy đường rồi, hẳn là thi xong rồi chứ.”
“A!” Tiểu Tứ Tử nghiêm mặt hỏi: “Tiểu Tiểu Bàn, có khi nào Tiểu Màn Thầu thi không tốt, không có tâm trạng ăn cơm nữa?”
Bàng Dục bắt đầu căng thẳng: “Đúng vậy, hắn vốn thích thể diện… Ai nha, có khi nào cố ý không viết tên thật không? Là tội khi quân đó!”
“Vậy làm sao đây.” Tiểu Tứ Tử nhảy xuống khỏi ghế, đáp đất kêu “thịch” một tiếng.
Bàng Dục chợt nghe thấy tiếng “ken két ken két”, sàn nhà dường như còn lắc lư.
“Oa!” Bàng Dục đi tới, đưa tay nhấc Tiểu Tứ Tử lên: “Tiểu Tứ Tử béo quá đi, nhảy xuống kêu đùng một cái, sàn nhà suýt chút sập rồi.”
“Đâu có!” Mặt Tiểu Tứ Tử đỏ bừng: “Tiểu Tứ Tử không phải béo phì vô dụng không cao lên không học được võ chỉ dày thịt!”
“Ta đâu có nói! Ngươi tự nói.” Bàng Dục nhấc Tiểu Tứ Tử lên ước lượng thử, “Cũng đâu phải rất nặng, sao thế này?”
Vừa nói hắn vừa tự đụng thử, quả nhiên nghe thấy tiếng kẽo kẹt, hơn nữa lại càng lúc càng lớn, mặt sàn lắc lư rõ rệt.
Tiểu Tứ Tử vội ôm lấy Bàng Dục: “Nhà sắp sập sao?”
“Không lý nào!” Bàng Dục lại giẫm thử vài cái, ngay khi ấy, có người gõ cửa mấy tiếng, tiểu nhị thò đầu vào: “Tiểu hầu gia, hai người dỡ nhà sao?”
Bàng Dục và Tiểu Tứ Tử đều nhìn ra cửa, cùng lắc đầu.
Lúc ấy, ở lầu dưới của Thái Bạch Cư, rất nhiều thực khách chạy ra ngoài, nhao nhao nhìn lên trên, vài người hùng hổ: “Thái Bạch Cư các ngươi làm cái gì vậy? Có mối hay là thế nào, sàn nhà cứ rung lắc, mau gọi người đến xem thử đi!”
Bàng Dục và Tiểu Tứ Tử cương cứng tại chỗ không dám nhúc nhích, nghĩ sao cũng không ra làm sao hai bọn họ có được bản lĩnh lớn như vậy, giậm sập cả gian nhà?
Vào lúc ấy, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dẫn Bao Duyên đến ăn cơm, thấy trước cửa Thái Bạch Cư hỗn loạn như thế cũng rất thắc mắc.
Mọi người theo chưởng quỹ lên lầu, thấy Tiểu Tứ Tử và Bàng Dục đứng giữa phòng mắt to trừng mắt nhỏ.
“Chuyện gì vậy?” Triển Chiêu hỏi tiểu nhị.
Tiểu nhị lắc đầu: “Không biết là chuyện gì, từ hôm qua lầu này cứ lắc lư, khi nãy không biết tiểu vương gia và tiểu hầu gia làm gì trên lầu, cả tòa nhà kêu ken két, kinh khủng lắm!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng quay sang nhìn Bàng Dục và Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử đúng là rất béo, nhưng vóc dáng nhỏ, trọng lượng có hạn. Bàng Dục thì rất hiếu động, gần đây lại chăm tập võ, cho nên cũng không béo, hai người này làm sao mà làm sập lầu được?
Bạch Ngọc Đường hỏi Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử khi nãy làm thế nào?”
“Cứ thế này!” Tiểu Tứ Tử nhảy một cái, quả nhiên, lại có tiếng “kẽo kẹt kẽo kẹt”.
“Kì lạ!” Triển Chiêu đứng tại chỗ nghe ngóng, hỏi tiểu nhị: “Trước đây có chuyện này không?”
“Trước đó không có, chỉ bắt đầu từ hôm qua, người trên lầu hai cử động mạnh là bắt đầu kêu.” Tiểu nhị trả lời có phần bất đắc dĩ: “Cũng không biết vì sao!”
“Hôm qua đến hôm nay, ai từng vào phòng này?”
“Từ tối qua phòng này vẫn trống, nhưng có người bao nhã gian bên cạnh mời khách.” Tiểu nhị trả lời: “Chính là tiểu vương gia Sài Huỳnh.”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đồng thanh: “Dẫn chúng ta đến xem thử.”
“Được.” Tiểu nhị dẫn bọn họ sang phòng bên cạnh, trong phòng được quét dọn rất sạch sẽ, không có gì đặc biệt.
Triển Chiêu nhìn Tiểu Tứ Tử chỉ mặt đất: “Tiểu Tứ Tử, làm lại lần nữa.”
“Ha.” Tiểu Tứ Tử lại nhảy một cái.
Mọi người cảm giác được chấn động không mạnh như ở phòng bên cạnh.
“Vẫn là phòng bên kia có vấn đề sao?” Bàng Dục hỏi.
“Chưa hẳn.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, đưa tay, chỉ vào cây cột trụ trong góc nghiêng của phòng.
“Đây là cột chịu lực của Thái Bạch Cư sao?” Triển Chiêu hỏi tiểu nhị.
“Đúng vậy.” Tiểu nhị gật đầu, “Trước đây có bốn cột chịu lực, về sau không đủ phòng, xây thêm một tầng, người xây nói như vậy có thể lầu sẽ không vững, liền dựng thêm bốn cây cột, trở thành tám cột chịu lực, còn nói như vậy có thể trấn trạch sinh tài, đây là một cây trong đó.”
“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường vẫy vẫy tay gọi Triển Chiêu.
Triển Chiêu đi đến, thấy Bạch Ngọc Đường đưa tay, sờ nhẹ lên mặt ngoài cây cột, hỏi tiểu nhị: “Có chủy thủ không?”
Bàng Dục đi đến, lấy một cây bát bảo chủy thủ rất đẹp ra.
Bạch Ngọc Đường nhìn một cái, khen “Thứ tốt.”
“Đúng vậy sao? Tước Thiết Như!” Bàng Dục vừa nói vừa lấy thêm một cây cũng là bát bảo ra, rất giống cây này, chỉ là hoa văn hơi khác một chút, đưa cho Bao Duyên: “Tiểu Màn Thầu, cái này cho ngươi.”
Bao Duyên ngẩn người: “Cho ta?”
“Đúng vậy.” Bàng Dục gật đầu: “Lúc ta mua cố ý mua thêm một cây cho ngươi, thư ngốc tử nhà ngươi giữ lấy phòng thân.”
Bao Duyên cầm lấy, xấu hổ gãi đầu, Bàng Dục lễ độ vậy sao?
Tiểu Tứ Tử hiếu kì mở to mắt nhìn hai người.
Triển Chiêu nhướng mày với Bạch Ngọc Đường: Hai người này thế nào vậy?
Bạch Ngọc Đường nhún vai: Hai trẻ vô tư gì đó.
“À…” Triển Chiêu gật gật.
Bao Duyên cầm chủy thủ của mình, nhìn nhìn của Bàng Dục, đổi với hắn: “Ta thích cái này.”
“Hai cái như nhau thôi, màn thầu!” Bàng Dục buồn bực.
“Vẫn cứ thấy cái của ngươi đẹp hơn.” Bao Duyên cất chủy thủ đi, nghĩ nghĩ, thêm một câu: “Cảm tạ, vài ngày nữa đáp lễ cho ngươi.”
Bạch Ngọc Đường thấy hai người trao đổi xong rồi, liền đưa tay cầm lấy cây chủy thủ trong tay Bàng Dục, nhẹ nhàng tách một mảnh vỏ ngoài cây cột xuống, bên trong trống không.
“Oa, Thái Bạch Cư các ngươi kinh khủng quá?” Bàng Dục nhảy dựng lên: “Cột chịu lực lại rỗng ruột sao!”
“Đúng vậy!” Bao Duyên cũng gật đầu, cảm thấy quá không .
“Không phải không phải đâu!” Tiểu nhị và chưởng quỹ theo đến phía sau vội lắc đầu xua tay: “Không thể nào, đây là gỗ lim thượng hạng, chỉ một cây cột thôi đã một nghìn lượng, tiểu hầu gia đừng nói vậy.”
“Không phải vấn đề của gỗ, mà là vấn đề của người.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, lột toàn bộ lớp vỏ bên ngoài xuống, bên trong là một khoảng trống hình bàn tay.
“Bị ai đó đánh một chưởng?” Triển Chiêu đưa tay so thử: “Nội lực thâm hậu, không phải Cách Không Chưởng, Cách Không Chưởng thì phải là đánh vào bức tường sau cây cột, là loại võ công khác.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Là do người có nội lực thâm hậu đánh, mục đích là đánh gãy cột chịu lực.”
“Sao lại làm chuyện thất đức như đánh gãy cột chứ?” Bàng Dục không hiểu: “Nếu chẳng may sập thì sao, chẳng hạn như có nhiều người đến.”
“Chiêu này rất thâm độc, nếu là có người cố ý làm.” Triển Chiêu quan sát những đường nứt hai bên cột, “Ta nghĩ không chịu được bao lâu.”
“Nếu cố ý, vậy là muốn hại người rồi?” Bao Duyên giật mình.
Triển Chiêu nhíu mày hỏi tiểu nhị: “Mấy hôm nay, có nhiều người đến dùng cơm không?”
“Hôm nay hẳn là sẽ vắng, vài hôm nữa lại đông!” Tiểu nhị nói: “Vừa thi văn xong, mấy hôm nữa là đến kì thi võ, lúc đó chắc chắn sẽ có nhiều người giang hồ đến. Ai da không thâm độc vậy chứ?!” Tiểu nhị giận dữ: “Đám người luyện võ ai mà không mạnh tay mạnh chân, nào có nho nhã như văn nhân? Đến lúc đó nếu chẳng may Thái Bạch Cư sập, chúng ta không mất mạng thì cũng sẽ bị kiện!”
“Triển đại nhân!” Chưởng quỹ vội chạy đến kéo Triển Chiêu: “Chúng ta muốn báo án!”
“Đừng vội.” Triển Chiêu gật đầu: “Tìm người sữa chửa trước, chuyện này đương nhiên phủ Khai Phong sẽ điều tra.”
Chưởng quỹ lập tức gọi người dựng thêm vài cây cột chịu lực, bữa ăn hôm nay của bọn Triển Chiêu không lấy tiền nữa, may mà nhờ có Tiểu Tứ Tử phúc tinh cao chiếu, mới phát hiện được cột chịu lực có vấn đề, cứu Thái Bạch Cư một mạng.
.
.
Mọi người ăn uống rất vui vẻ, ăn xong thì đi thong thả về phủ Khai Phong tiêu thực.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi phía sau.
Triển Chiêu hỏi nhỏ: “Sài Huỳnh mưu tính gây hỗn loạn sao? Hay chỉ là vô tình?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, hắn cũng không rõ.
“Ngũ gia.”
Đang đi, phía sau chợt có người gọi.
Bạch Ngọc Đường quay đầu nhìn, là Bạch Phúc.
“Chuyện gì?” Bạch Ngọc Đường thấy Bạch Phúc có vẻ rất sốt ruột, đi đến hỏi.
Bạch Phúc chạy đến, nói nhỏ mấy câu bên tai Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường cười lạnh một cái, “Có chuyện này sao?”
“Đúng vậy Ngũ gia, ngài thấy…”
“Quay về xử lý.” Bạch Ngọc Đường nhếch môi: “Cũng rất thú vị.”
“Có chuyện gì vậy?” Triển Chiêu đi đến hỏi.
“À, không có gì.” Bạch Ngọc Đường cười thần bí: “Có người đến Bạch phủ của ta gõ cửa, nói bảo Bạch Ngọc Đường lăn ra đây nhận chết.”
Triển Chiêu mở to mắt, nghĩ thầm ai lại ngang tàng như thế chứ?
Mắt của Bao Duyên và Bàng Dục phía sau cũng lấp lóe lấp lóe.
Bạch Ngọc Đường hăng hái về Bạch phủ.
Triển Chiêu kéo Bạch Phúc hỏi: “Ai kiêu ngạo như thế?”
“Ai biết, một tiểu tử cứng đầu cứng cổ, cầm một cây đao cũ.” Đây cũng là lần đầu Bạch Phúc gặp phải loại chuyện này.
Mắt Triển Chiêu sáng lên, sải chân chạy đi xem chuyện vui.
Phía sau, Bàng Dục Bao Duyên nhìn nhau một cái, mỗi người kéo một tay của Tiểu Tứ Tử vẫn chưa hiểu được chuyện gì, cùng chạy theo xem.
.
.
Trước cửa Bạch phủ có một cỗ quan tài. Một thiếu niên ngồi trên quan tài.
Thiếu niên mặc thuần đen, y phục rất cũ, tay cầm một cây đao cũ, ngồi khoanh chân trên quan tài.
Dung mạo xem như thanh thú, trên mặt có một vết sẹo nhạt. Hắn ngồi yên ở đó, ngừng thở tĩnh tâm, dường như đang điều tức.
Đổng Húc đứng trước cánh cửa cách hắn không xa, hiếu kì nhìn sang, thấy bọn Bạch Ngọc Đường đã đến, vội vẫy tay, chỉ chỉ thiếu niên kia, rồi chỉ chỉ vào đầu, ý bảo, đầu người này không được bình thường!
Bạch Ngọc Đường đi đến cạnh cỗ quan tài, nhìn cỗ quan tài, rồi nhìn thiếu niên kia, đi đến hướng cửa.
Triển Chiêu trốn sau một gốc cây cách đó không xa xem chuyện vui, không lâu sau, Bao Duyên Bàng Dục dẫn theo Tiểu Tứ Tử đến phía sau hắn, mọi người cùng xem.
“Triển đại ca, người đó là ai vậy?” Bao Duyên hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu nghiêng đầu: “Ừm… Trên giang hồ có người này sao? Ăn mặc mộc mạc như thế chảng lẽ là Cái Bang?”
“Cái Bang!” Bàng Dục và Bao Duyên đều không phải người giang hồ, nhưng cũng đã nghe danh Cái Bang, liền hỏi Triển Chiêu: “Lợi hại lắm sao?”
Triển Chiêu cười cười: “Quan hệ giữa Cái bang và Bạch Ngọc Đường rất tốt, sẽ không có hậu bối thiếu lễ độ như thế. Khiêu chiến là một chuyện, dám nói chữ “lăn” với Bạch Ngọc Đường, nghĩa là đến tìm chết rồi.”
Tiểu Tứ Tử híp mắt nhìn Triển Chiêu, cười tủm tỉm nói: “Miêu Miêu thiên vị Bạch Bạch quá!”
Triển Chiêu ho khan một tiếng, thò tay bóp má Tiểu Tứ Tử.
Bạch Ngọc Đường đi vòng qua cỗ quan tài, đến cửa chính, Đổng Húc đi ra phía sau hắn nói: “Ta nói, Bạch Ngũ, một lát nữa cho dù hắn nói gì, ngươi nhất định phải bình tĩnh!”
Bạch Ngọc Đường hơi không hiểu, liếc mắt nhìn hắn: “Cái gì?”
“Thì là một lát nữa có lẽ hắn nói vài thứ rất kích động ngươi, ngươi nhớ kĩ, giết người ở Khai Phong là phạm pháp, chúng ta tìm nơi âm thầm xử lý hắn, đừng làm bảo bối của ngươi khó xử!”
Bạch Ngọc Đường xấu hổ, bảo bối…
Ngay khi ấy, thiếu niên kia chầm chậm mở mắt, hai tay ép khí, hít thở xong, ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đứng trước cửa: “Ngươi chính là Bạch Ngọc Đường?”
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại đánh giá thiếu niên kia, nhìn thấy cây đao cũ trong tay hắn, hơi nâng mày: “Càn Khôn Lung Ách Nhận?”
“Lung Ách Đao?” Không xa đó, hai tên giang hồ nhà quê Bàng Dục và Bao Duyên ngoan ngoãn mở to mắt hiếu kì kẹp hai bên Triển Chiêu, hỏi: “Đao mà cũng câm điếc sao?” [lung ách là câm điếc]
Triển Chiêu cười: “Càn Khôn Lung Ách Đao cũng xem như danh đao. Nghe nói người đúc ra cây đao này chuyên dùng cách nghe đao để đúc đao. Khi đúc loại đao kiếm bình thường, ngoài độ bén của lưỡi đao, độ bóng của mặt đao, còn có sức chống đỡ của đao kiếm. Sức chống đỡ này hoàn toàn phải dựa vào việc nghe! Người đúc đao kiếm có kinh nghiệm, chỉ cần nghe tiếng chùy sắt đập vào mặt đao là có thể biết đã được hay chưa.”
Bàng Dục và Bao Duyên gật đầu.
“Một hôm, người đúc đao ấy tìm được một khối sắt đen, muốn đúc một cây đao. Không ngờ lại trúng phải kịch độc trở thành người câm điếc. Người đúc đao ấy muốn nghe tiếng đao nhưng lại không sao nghe được, muốn hỏi người khác lại không nói được, cuối cùng giận dữ đập mạnh một hơi. Thế cho nên cả cây đao chỉ toàn vết khuyết, mặt ngoài cũng không trơn bóng.” Triển Chiêu lắc đầu: “Hắn cứ nghĩ là một khối sắt tốt đã uổng phí rồi, nhưng không ngờ lộng giả thành chân, cây đao đó lại cực kì lợi hại lại có uy lực kinh người, lưu truyền đến hôm nay, trở thành một cây bảo đao.”
“À!” Mọi người đều gật đầu, thì ra lai lịch là thế!
“Quả nhiên có chút kiến thức, không hổ là kẻ người kia thích!” Thiếu niên kia đột nhiên nói một câu, khiến bầu không khí phía Triển Chiêu lập tức đông lại.
Triển Chiêu híp mắt quay đầu lại, lại là nợ phong lưu của Bạch Ngọc Đường?!
Tiểu Tứ Tử nhíu chặt mày, nhìn Bạch Ngọc Đường như nhìn một tên công tử giàu có bội tình bạc nghĩa.
“Ta muốn quyết đấu với ngươi!”
Không chờ Bạch Ngọc Đường hỏi, thiếu niên kia đã nhảy xuống khỏi quan tài, giơ chân đá chiếc quan tài thẳng đến chỗ Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường phất tay nhẹ một cái, quai tài ngoan ngoãn đứng sang một bên, lún sâu mấy tấc.
Bàng Dục mở to mắt: “Hắn làm thế nào vậy? Ảo thuật?”
Triển Chiêu trề môi: “Với nội lực của Bạch Ngọc Đường thì rất nhẹ nhàng thôi.”
“Miêu Miêu cũng làm được!” Tiểu Tứ Tử lanh trí nịnh bợ Triển Chiêu, biết chắc chắn tâm trạng của Miêu Miêu bây giờ cực không tốt, đành chịu thôi, Bạch Bạch trăng hoa như thế.
Triển Chiêu xoa xoa má Tiểu Tứ Tử, vẫn là oa oa này hiểu ý.
“Quả nhiên danh bất hư truyền, khó trách sao người kia lại thích ngươi!” Thiếu niên vẫn tỏ vẻ xem Bạch Ngọc Đường như tình địch.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy rất buồn cười, nhìn nhìn cỗ quan tài: “Ngươi muốn tử chiến với ta?”
“Không sai, cỗ quan tài này là dành cho kẻ thua!” Thiếu niên giơ kiếm chỉ vào cỗ quan tài kia.
Đổng Húc chậc chậc mấy tiếng: “Nghĩ thoáng một chút! Chân trời góc biển đâu chẳng có hoa cỏ chứ.”
Thiếu niên kia lườm một cái, chỉ vào hắn: “Ta nhận ra ngươi, bọn họ nói ngươi rất trăng hoa, thích nhất là lừa gạt những thiếu phụ ngây thơ!”
Khóe miệng Đổng Húc giật giật: “Bạch ngũ gia, một lát nữa ngươi đánh hắn nhớ đánh hộ ta vài cái.”
“Báo tên trước đi.” Bạch Ngọc Đường nói nhẹ: “Muốn tử chiến một chết một sống với ta, ít nhất cũng phải có lý do.”
“Ta đi không đổi tên ngồi không đổi họ, nhưng mà không nói với ngươi được!” Thiếu niên hất mặt.
Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói với Triển Chiêu: “Tiểu ca ca này hình như hơi ngốc.”
Triển Chiêu mất mặt thay cho thiếu niên kia, Tiểu Tứ Tử cũng cảm thấy hắn ngốc rồi, vậy thật ngốc biết bao nhiêu.
“Còn về lý do giết ngươi, là vì ngươi đoạt mất người trong lòng của ta!” Thiếu niên kia trừng mắt, có vẻ sắp phát hỏa.
Bạch Ngọc Đường thì bị hắn làm hoang mang, nghĩ thầm không thể nào, gần đây mình chỉ toàn ở trong phủ Khai Phong chăm mèo, không đến nơi nào khác.
“Ngươi có lầm lẫn không?” Bạch Ngọc Đường không hiểu: “Ta đã lâu chưa rời khỏi Khai Phong rồi.”
“Không sai!” Thiếu niên kia ngạo mạn vặn cổ một cái: “Người trong lòng của ta ở ngay tại Khai Phong! Tên tiểu nhân hèn hạ vô liêm sỉ nhà ngươi tìm đủ mọi cách tiếp cận hắn, lấy lòng hắn! Chinh phục được hắn!”
Bạch Ngọc Đường lại càng hoang mang, Đổng Húc phía sau nói nhỏ: “Nhìn không ra đó huynh đệ, ngươi cũng giỏi cái này!”
Phía sau thân cây xa xa, Triển Chiêu rất không vui, ngay tại Khai Phong? Mấy hôm nay Bạch Ngọc Đường bận như vậy mà còn có thời gian trêu hoa ghẹo nguyệt sao? Lão thần tiên kia còn nói mình có vận đào hoa, rõ ràng là con chuột này!
“Nói lâu như vậy rồi.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày hỏi thiếu niên kia: “Người trong lòng ngươi rốt cuộc là ai?”
“Người trong lòng ta đứng không đổi tên ngồi không đổi họ, nhưng mà không nói với ngươi được!” Thiếu niên đỏ mặt: “Ta không có vô liêm sỉ như vậy, nói ra giữa ban ngày ban mặt!”
Khóe miệng Triển Chiêu giật giật: “Thiếu niên này sao lại ngốc đến vậy được chứ, còn ngốc hơn cả Tiểu Tứ Tử!”
Hắn chỉ buột miệng thốt ra, quên mất Tiểu Tứ Tử còn đang ngồi trên đùi mình.
Tiểu Tứ Tử âm u quay đầu lại nhìn Triển Chiêu một cái, Triển Chiêu há mồm, đang định sửa sai, chợt Bạch Ngọc Đường cười lạnh một tiếng: “Ngươi quên mất tên rồi sao, nhìn ngươi có vẻ rất ngốc.”
Triển Chiêu bật cười, Bạch Ngọc Đường lấy phương pháp đối phó Tiểu Tứ Tử ra đối phó với hắn rồi.
“Ta không ngốc!” Thiếu niên có vẻ rất sợ người khác nói mình ngốc, tranh luận: “Ta biết chữ!”
“Vậy ngươi không biết đọc tên người trong lòng ngươi?”
“Ta có biết!” Thiếu niên lớn giọng: “Chữ ta viết được sớm nhất là hai chữ này!”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, tên hai chữ… Là ai?
“Tên của hắn rất khó nghe?” Bạch Ngọc Đường tiếp tục kế khích tướng.
“Phi!” Thiếu niên nổi giận: “Tên của hắn dễ nghe biết bao nhiêu!”
“Vậy sao ngươi không dám nói?” Bạch Ngọc Đường cười xấu xa: “Hay là hắn rất xấu xí?”
“Ngươi!” Thiếu niên nổi giận đùng đùng: “Được! Bản thiếu gia không sợ nói cho ngươi biết, người trong lòng của ta là… Triển Chiêu!”
“Phụt…”
Bàng Dục vốn chờ mệt, đến quán trà mua hai chén nước ô mai uống. Thiếu niên vừa dứt lời, hắn phun hết nước lên mặt Bao Duyên, vội đưa tay lau.
Nhìn lại Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử, một lớn một nhỏ biểu cảm hệt như nhau, trợn to mắt há to miệng.
Nhìn sang Bạch Ngọc Đường.
Nụ cười trên mặt hắn đã biến mất, nhìn chằm chằm thiếu niên kia một lúc, cười lạnh một tiếng: “Ồ?”
“Hôm nay ta quyết chiến với ngươi!” Thiếu niên nghiêm mặt nói: “Nếu ta thắng, không không được bám theo hắn nữa!”
Bạch Ngọc Đường nghe đến đây, đột nhiên cười mờ ám.
“A!” Bàng Dục chọt chọt Triển Chiêu: “Xong rồi, Bạch Ngọc Đường cười như thế rồi!”
Triển Chiêu cũng xoa trán, Bạch Ngọc Đường cười như thế là sắp phát cuồng rồi, tiểu tử điên chạy từ đâu tới nói lung tung vậy chứ?
Bạch Ngọc Đường nhấc tay, lưỡi đao xoay một vòng trên tay, ánh đao tỏa khắp bốn phía, Triển Chiêu nhíu mày, Bạch Ngọc Đường thiên hạ đệ nhất đao, quả nhiên danh bất hư truyền!
Bạch Ngọc Đường nhìn thiếu niên kia: “Ngươi hành tẩu giang hồ, nhỡ rõ Bạch Ngọc Đường ta có một điều kiêng kị!”
Thiếu niên đột nhiên cảm thấy khí thế của Bạch Ngọc Đường khác trước, hỏi: “Kiêng… Kiêng kị cái gì?”
Đổng Húc phía sau vội trốn ra sau cửa, hé cửa nhìn ra ngoài, nghĩ thầm, chết chắc rồi, tiểu tử đó chọc trúng vảy ngược của Bạch Ngọc Đường rồi, chuột điên rồi!
“Kiêng kị cái gì?” Bạch Ngọc Đường nhướng mày, sát ý tràn ra: “Mèo!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất