Quyển 6Chương 11: Hồng Ân Ánh Tuyết [đỏ rực và trắng như tuyết]
Bóng người quỷ dị kia chạy vào Thiên Ưng Sơn Trang rồi thì không còn tung tích.
Bọn Triển Chiêu đều chỉ kịp thấy bóng đen và đôi mắt đỏ, ngoài ra tất cả rất mơ hồ, không thể thấy rõ được vóc dáng tướng mạo.
Bạch Ngọc Đường đưa mắt ra hiệu với Triển Chiêu, hai người cấp tốc đuổi theo.
Tử Ảnh nhíu mày, chọt chọt Giả Ảnh, “Tuy bọn họ là đại hiệp, nhưng chẳng có chút kĩ thuật do thám nào.”
Giả Ảnh cười, “Có lẽ bọn họ nghĩ đã mặc y phục dạ hành rồi thì xảy ra chuyện gì cũng chẳng sao!”
Tử Ảnh lắc đầu, kéo khăn che mặt lên, chạy đi cùng Giả Ảnh.
Lúc này, trong đầu Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chỉ nghĩ, dù sao thì cũng mặc y phục dạ hành rồi, xảy ra chuyện gì cũng sẽ không bị phát hiện!
.
…
.
Thâm nhập sơn trang, bốn người mới phát hiện bên trong Thiên Ưng Sơn Trang thật ra rất náo nhiệt.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đáp xuống một mái nhà cao, thấy được hậu viện đang mở tiệc lớn, Tiết Thiên Ưng, Tạ Bách Hoa và Ô Tại Vân đang đãi khách.
Nhìn kĩ lại những vị khách, trong giây lát Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều có cảm giác dở khóc dở cười.
“Đám người giang hồ đó, sao có vẻ không giống chính phái?” Tử Ảnh đáp xuống phía sau Triển Chiêu, hỏi nhỏ.
“Những người đó đều thuộc các môn phái trung gian.” Triển Chiêu trả lời, “Trên giang hồ ngoài chính phái và tà phái, còn có một bộ phận là trung gian phái.”
“Cái gọi là trung gian phái, chính là những người không chính không tà, lăn lộn trên giang hồ chỉ vì mưu sinh.” Bạch Ngọc Đường giúp bổ sung.
“Còn có những người như thế sao?” Tử Ảnh và Giả Ảnh đều mới nghe lần đầu.
“Chẳng hạn như thợ săn tiền thưởng, tiêu sư, người đưa tin, sát thủ.. các loại.” Triển Chiêu cười cười, “Như người này không xem phải trái, chỉ cần đưa tiền, chuyện tốt làm, chuyện xấu cũng làm.”
“Tuy nói là không xem phải trái, nhưng thực tế, vẫn nghiêng về tà môn ngoại đạo một chút đúng không?” Giả Ảnh hỏi: “Cũng chính là những kẻ nhận tiền rồi giúp người khác giải quyết rắc tối đúng không?”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu gật đầu.
“Võ lâm chính phái bình thường vẫn khinh thường không giao lưu với trung gian phái.” Bạch Ngọc Đường nói nhỏ: “Có câu đạo diệc hữu đạo, xấu xa có cá tính còn chấp nhận được, vô danh tiểu tốt lại thường gây phiền phức nhiều nhất.”
Triển Chiêu cũng gật đầu, đồng ý với lời Bạch Ngọc Đường nói.
Bốn người yên lặng ẩn nấp trên mái nhà, nín thở tập trung nghe xem những người giang hồ kia nói gì.
Đám người bên dưới kính rượu ba vị chưởng môn, đa số nói vài câu chúc mừng, ý ngầm đại khái đều là bát đại phái của võ lâm Trung Nguyên đã già rồi, không có lòng cầu tiến, nhưng lại thích giả nhân giả nghĩa. Bọn họ công thành danh toại, cho nên đứng thẳng nói chuyện không thấy mỏi lưng, hoàn toàn không nghĩ cho tiền đồ của các hậu bối giang hồ. Cho nên lần này mọi người đều ủng hộ tứ đại phái thay thế bát đại phái, để võ lâm Trung Nguyên được một lần thay da đổi thịt.
“Nói mới nhớ.” Tử Ảnh tiếp tục chọt Triển Chiêu, bổ túc kiến thức giang hồ, “Không phải vẫn nói là tứ đại phái sao? Nhưng hiện tại chỉ có ba môn phái, một Thiên Ưng Sơn Trang, một Bách Hoa Minh, và một Ô Y Bảo.”
“Còn có Tần Gia Bảo.” Triển Chiêu nói, “Tần Gia Bảo tương đối xa, có lẽ còn chưa đến kịp. Theo ta biết, quan hệ giữa bảo chủ Tần Gia Bảo và Tạ Bách Hoa rất tốt, có lẽ cũng cùng một thuyền.”
“Xí.” Tử ảnh bĩu môi, “Cùng thuyền với tên ẻo lả đó, nhất định cũng chẳng phải người tốt.”
Trong sân ca múa tưng bừng, ba đại môn phái tỏ ý muốn mượn thế lực mạnh của các trung gian phái, nói tới nói lui cũng chỉ toàn là những câu khách sáo, không thấy trọng điểm.
Triển Chiêu đã bắt đầu phiền chán, tuy bắt được một ít manh mối, nhưng xem ra hôm nay đến không đúng lúc.
Đang nghĩ xem có nên về trước, ngày mai lại đến thăm dò không thì chợt Triển Chiêu cảm giác Bạch Ngọc Đường vỗ mình một cái, ngẩng đầu thì thấy hắn giơ tay, khẽ chỉ về phía trước, ý bảo hắn, nhìn kìa!
Triển Chiêu nhìn theo hướng hắn chỉ thì thấy trên mái nhà phía trước có một người nằm sấp.
Vì mái nhà chỗ bọn Triển Chiêu là nơi cao nhất, cho nên nhìn các nơi khác đều theo chiều từ trên xuống. Người đó cũng mặc y phục đen, đang dùng một tư thế rất kì dị bò từ phía sau lên trước mái nhà.
“A.” Tử Ảnh rụt cổ, hỏi Giả Ảnh, “Tư thế kì lạ thật!”
Giả Ảnh cũng nhịn không được phải nhíu mày, hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường: “Đó là người?”
Triển Chiêu gật đầu, nói khẽ: “Bích Hổ Công.”
“Thật sự rất giống, chỉ thiếu cái đuôi!” Tử Ảnh cảm thấy quả thật rất tượng hình. Người kia im lặng bò đến rìa mái nhà, dừng lại đó không nhúc nhích, thò đầu ra, len lén quan sát tình hình bên dưới.
Triển Chiêu nhỏ giọng nói với Bạch Ngọc Đường: “Võ công rất cao.”
Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, “Rất lạ.”
Hai người vừa dứt lời, quái nhân kia đột nhiên ngẩng đầu, dường như đã phát hiện thấy bọn họ, nhìn về phía mái nhà.
Bọn Triển Chiêu cúi đầu xuống theo bản năng… Ngay trong chớp mắt đó, nhìn thấy được hai tròng mắt lóe ánh đỏ trên khuôn mặt người kia.
Bốn người giật mình, nhìn nhau một cái, khi ngẩng đầu lên lại thì người kia đã nhanh chóng xoay người lại bò ra một góc khác của mái nhà như thạch sùng, trốn vào biệt viện.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, cùng Triển Chiêu đuổi theo vòa biệt viện, Tử Ảnh và Giả Ảnh mỗi người ngồi trên một mái nhà. Với võ công của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, hoàn toàn không cần bọn họ giúp đỡ, nếu nó trốn ra, bọn họ canh giữ ở đây còn có chút tác dụng.
.
.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đến hậu viện thì ngửi thấy mùi máu tanh lẫn cùng mùi xác thối.
Bạch Ngọc Đường dụi mũi, nhỏ giọng nhắc Triển Chiêu: “Mùi của Huyết Đảm Hồng!”
Triển Chiêu cũng nhớ đến mùi hương kì lạ của vườn Huyết Đảm Hồng dưới chân núi Liên Hoa Lâu, “Ở đây cũng có trồng?”
Triển Chiêu vừa mở miệng, Bạch Ngọc Đường đột nhiên phẩy nhẹ tay, đưa tay qua che miệng Triển Chiêu, ý bảo hắn, nghe!
Triển Chiêu nghiêng tai nghe, ngoài tiếng tiếng gió thổi sàn sạt qua tàng cây và tiếng đàn nhạc loáng thoáng từ xa, còn có tiếng “phì phì…”. Như tiếng rắn đang thè lưỡi.
Nhưng rắn thì hẳn là không thể tạo ra âm thanh lớn như vậy được? Hay có thể là, một con rắn rất lớn?
Triển Chiêu nghe thấy âm thanh thì nhìn theo hướng phát ra, bốn phía tối đen, nhưng Triển Chiêu vẫn có thể thấy rất rõ, công lao cũng nhờ năng lực kì lạ nhìn thấy trong đêm có được sau khi mắt đổi màu.
Nhìn vào trong sân, Triển Chiêu nhíu mày, trong sân lớn giữa biệt viện, có một tảng đá Thái Hồ rất lớn, cao hơn hai người, đứng sừng sững giữa sân. Bên cạnh tảng đá Thái Hồ đó, có một miệng giếng… To hơn những cái giếng bình thường rất nhiều, có lẽ rộng đến mấy trượng.
Âm thanh kì dị kia phát ra từ trong giếng.
Nhìn ra xa phía sân xa hơn, nơi đó dường như còn một căn phòng chứa gỗ? Có cửa nhưng không thắp đèn, cửa khép hờ, bên trong tối đen. Triển Chiêu phát hiện cánh cửa còn đang khẽ lay động, hẳn là có người vừa đẩy cửa ra vào.
Triển Chiêu đang định nhìn kĩ hơn thì Bạch Ngọc Đường kéo hắn ra trốn sau một cây cột lớn.
Bạch Ngọc Đường chăm chú nhìn Triển Chiêu trước mắt, như hỏi, nhìn thấy được không?
Triển Chiêu gật đầu, nhưng lại lắc đầu, xem ra là nhìn thấy được, nhưng lại không thấy có thứ gì.
Bạch Ngọc Đường nhìn trời, lúc ấy, hai chợt nghe thấy tiếng “két”, là tiếng cửa gỗ mở ra.
Triển Chiêu vội thò đầu, bám vào vai Bạch Ngọc Đường tiếp tục nhìn bên ngoài, bị tóc hắn che tầm nhìn, thò tay túm.
Lúc ấy, một người đi từ bên kia cảnh cửa ra, người này rất dễ nhận ra, nhờ đôi mắt đỏ rực của hắn.
Triển Chiêu mở to mắt, nhờ vào ánh trăng mờ, Triển Chiêu cố nhìn rõ dung mạo của người kia, người này dáng vẻ cao lớn, lồng ngực cực kì rộng, cho nên hình dáng có chút khác người, lưng cũng hơi còng. Khuôn mặt rất to, màu da trắng xám nhợt nhạt, mũi miệng đỏ tím, mặc áo choàng lớn màu đen, người không ra người, quỷ không ra quỷ, cực kì hung dữ đáng sợ.
Định nhìn kĩ hơn một chút, quái nhân kia lại đột ngột ngước mắt lên, Triển Chiêu vội rụt cổ, nhìn Bạch Ngọc Đường ra hiệu, hình như bị phát hiện rồi!
Gần như cùng lúc đó, bên ngoài có tiếng bước chân.
Hai người nhìn nhau một cái, người kia đi từ ngoài vào, phía sau lại có quái nhân kia chắn, không thể tránh đi đâu được.
Trong lúc khẩn cấp, Bạch Ngọc Đường ôm choàng lấy Triển Chiêu nhảy lên cao.
Như Ảnh Tùy Hình của hắn có một đặc điểm, chỉ cần có thứ gì có thể dùng để mượn lực, thì có thể treo chặt mình lên như dán keo. Lần này hắn ôm Triển Chiêu nhảy lên cột chống dưới mái hiên, treo người lên.
Triển Chiêu vội đưa tay nắm lấy thanh xà trên hành lang, mượn lực cân bằng thân thể.
Hai người vừa trốn xong thì thấy quái nhân mắt đỏ kia đi đến gần hành lang, nhìn quanh, như đang tìm kiếm thứ gì.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vô thức nhìn nhau một cái, quái nhân này rất nhạy cảm với tiếng hít thở, nhưng lại không nhìn ra được hắn là cao thủ võ lâm. Hai bọn họ nội lực thâm hậu, bình thường nếu ngưng thở ngừng động ẩn nấp, thì dù là cao thủ cũng chưa chắc phát hiện được. Nhưng quái nhân này lại có thể cảm giác được có người tồn tại, hoàn toàn bằng bản năng, hắn có lai lịch thế nào?
Quái vật kia nhìn quanh không thấy người, gãi đầu, cuối cùng, hắn từ từ, từ từ ngẩng đầu, chầm chậm nhìn lên.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lập tức căng thẳng, sắp bị phát hiện rồi sao?
Ngay vào thời điểm nguy hiểm, chợt có người đi từ đầu kia hành lang đến, còn có tiếng nói, trách mắng rất nghiêm khắc, “Ai cho ngươi ra ngoài? Chẳng may bị phát hiện thì sao?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cảm giác từng nghe thấy giọng nói này, nhìn theo hướng âm thanh thì thấy là Tiết Thành Hùng, nhị trang chủ của Thiên Ưng Sơn Trang từng cùng Tạ Bách Hoa đến gây phiền phức cho Thiên Ma Cung.
Hôm nay Tiết Thành Hùng không mang theo con chim ưng, y phục rất trang trọng, có thể thấy là vừa đi ra từ yến hội.
Quái nhân kia không nhớ được chuyện tìm bọn Triển Chiêu nữa, dường như rất sợ Tiết Thành Hùng, vội chạy về trong sân, trốn phía sau lùm cỏ, sợ hãi đưa nửa cái đầu ra nhìn Tiết Thành Hùng.
“Đói bụng rồi sao?” Tiết Thành Hùng hỏi.
Quái nhân kia gật đầu, phát ra âm thanh kì lạ.
Tiết Thành Hùng đi đến nhìn xuống miệng giếng, nhíu mày, “Thứ súc sinh đó còn sống? Sao vậy, không hợp khẩu vị?”
Quái nhân lắc đầu, ra dấu gì đó.
“Ha ha.” Tiết Thành Hùng cười, “Gần đây tình hình trong Khai Phong rất căng thẳng, không có người sống cho ngươi ăn. Mấy ngày trước tam đệ bắt con mãng xà này cho ngươi, máu rất độc, ăn rất có lợi cho ngươi, ngươi xem nó như thuốc ăn trước, mấy hôm nữa bắt vài thiếu nam thiếu nữ ngon miệng cho ngươi.”
Quái nhân kia nghe thấy vậy lập tức nhếch miệng cười.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trên mái nhà nhìn thấy rõ ràng, đều vô thức nhíu mày, cách quái nhân kia cười, ghê tởm khó tả!
Ngoài ra, hai người cùng nghĩ, Tiết Thành Hùng đang nói đùa hay là thật như vậy? Mang người sống đến cho quái vật này ăn?
Tiết Thành Hùng vẫy tay, quái vật kia liền đi từ trong phòng ra, hắn còn cao hơn cả Tiết Thành Hùng, nhưng lại có vẻ rất nghe lời, ngồi xổm cạnh giếng, Tiết Thành Hùng đưa tay vỗ đầu hắn, hệt như đối đãi với chó nuôi.
Quái vật kia thò đầu ra, bò xuống giếng.
Sau đó, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe được những âm thanh như dời núi dưới giếng. Còn có tiếng “phì phì”, xem ra là con mãng xà Tiết Thành Hùng vừa nói.
“Cẩn thận một chút, đừng đè dập hoa!” Tiết Thành Hùng dặn.
Không bao lâu sau, tiếng của con rắn đó biến mất, quái nhân kia bò lên, vai vác một con rắn lớn to gần một thước.
Lúc này miệng quái nhân đầy máu, đôi mắt lại đỏ thêm, hắn bò lên rồi vứt con rắn xuống đất, ngồi cạnh giếng phun nước bọt “phì phì” có vẻ rất khó chịu, còn liên tục lắc đầu kêu ư ư.
Tiết Thành Hùng cười, “Khó ăn sao?”
Quái nhân gật đầu liên tục.
Ngay khi ấy, bên ngoài có tiếng gọi, “Nhị thiếu gia, lão gia gọi ngài sang.”
“Được.” Tiết Thành Hùng vừa đáp lời thì đột nhiên quái nhân kia túm lấy tay áo rồi ngửa mặt lên nhìn hắn, đôi mắt đỏ sâu hoắm tỏa hàn ý.
Tiết Thành Hùng nhìn hắn một cái, hơi dảo mắt, nhếch mép cười quỷ dị, quay ra bên ngoài gọi, “Tiết Thành, ngươi vào đây.”
“A, nhưng mà, lão gia nói ở đây là cấm địa…”
“Ta bảo ngươi vào thì ngươi cứ vào!” Tiết Thành Hùng hơi mất kiên nhẫn.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, đều có cảm giác không lành.
Rất nhanh sau đó, một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đi vào, tay còn đang cầm một chiếc khay, “Nhị thiếu gia… A!”
Xem cách ăn mặc thì Tiết Thành kia hẳn là hạ nhân của Tiết gia, hắn vừa bước vào thì nhìn thấy quái vật ngồi cạnh Tiết Thành Hùng, giật mình kêu to một tiếng.
Nhưng cùng lúc đó, quái vật kia thè lưỡi liếm vệt máu bên môi, lao “vút” tới.
“Mẹ ơi!” Thiếu niên kia sợ đến không nhấc chân lên được, thét lớn muốn xoay người chạy, nhưng đã bị quái vật kia vồ xuống.
Tiết Thành Hùng kéo kéo tay áo như không có gì, “Ăn xong nhớ phải vứt xương xuống giếng.”
Quái vật kia gật đầu, há mồm, hàm răng nhọn lộ ra.
Tiết Thành sợ hãi kêu la, liên tục hô thiếu gia cứu mạng, nhưng Tiết Thành Hùng gọi hắn vào chính là để cho quái vật kia ăn.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở ngay trên hành lang, nếu khi nãy còn cố nhịn được thì bây giờ thật sự không nhịn được nữa.
Tuy sợ bại lộ, nhưng đâu thể nào mở mắt trừng trừng nhìn một thiếu niên mười mấy tuổi bị quái vật kia ăn thịt.
Triển Chiêu vung tay phóng ám khí ra, không sai một phân, trúng chính xác vào con mắt đỏ rực của quái vật.
“Gào!” Quái vật kia gào rống lên, bịt mắt bước lùi về sau.
Tiết Thành Hùng vốn đã ra khỏi biệt viện cũng giật mình, quay đầu lại. Hắn thấy một bóng đen nhảy xuống, liền hô một tiếng, “Kẻ nào?” Đưa tay đánh tới một chưởng.
Bạch Ngọc Đường lao người tới trước mặt hắn, tiếp chưởng.
Tuy Bạch Ngọc Đường rất ghét người của tứ đại phái, nhưng vốn cũng không muốn giết người. Nhưng khi nãy nhìn thấy hành động của Tiết Thành Hùng, thật sự độc ác cùng cực, một kẻ máu lạnh tàn nhẫn như thế này, để lại chỉ gây hại cho người vô tội, cho nên một chưởng này Bạch Ngọc Đường dùng đến bảy phần nội lực.
Ngày thường Bạch Ngọc Đường đánh người rất ít khi dùng nội lực, ba phần đã đủ để khiến người nhận trọng thương rồi, bảy phần… Tiết Thành Hùng hoàn toàn không tiếp được chưởng của Bạch Ngọc Đường, trực tiếp bay ra xa mấy trượng, rơi vào cái giếng sâu mà quái nhân dùng làm nơi bắt rắn khi nãy.
Triển Chiêu kéo thiếu niên đã sợ đến ngất kia dậy, nhún người nhảy qua tường biệt viện cùng Bạch Ngọc Đường.
Hai người nhảy lên tường viện định đi, nhưng lại cảm giác gió dữ ập đến từ phía sau, nhíu mày tránh đi, chợt bên tai có tiếng “vút”, một bóng đen sát khí đằng đằng lao qua, dừng lại trên mái nhà trước mặt bọn họ.
Ba người đứng đối diện trên mái nhà, tiếng động đã kéo các thủ vệ của Thiên Ưng Sơn Trang đến, tiếng chiêng vang lên, có người hô to: “Có thích khách!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lúc này đang đứng trên mái nhà, trước mặt là quái vật mắt đỏ chắn đường. Một mắt của hắn đã mù, hơn nữa dường như nhãn cầu đã bị hắn móc ra cùng với mũi ám khí vứt đi, bây giờ hốc mắt sâu hoắm tối om.
Khuôn mặt hắn đầy máu, cực kì dữ tợn, hơn nữa nhe răng nhếch miệng lồng lộn gào rú, một bên mắt đỏ rực còn lại nhìn chằm chằm thiếu niên hôn mê trên tay Triển Chiêu, dáng vẻ… Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng vô thức nghĩ tới sói đói bị cướp mất thức ăn.
Bạch Ngọc Đường ra hiệu với Triển Chiêu, ngươi đi trước, ta giải quyết hắn.
Triển Chiêu thì lại đưa tay ngăn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường không hiểu.
Triển Chiêu đặt thiếu niên xuống.
Bạch Ngọc Đường thật không hiểu sao Triển Chiêu lại thế này, nhưng thấy Triển Chiêu lắc nhẹ đầu, nhìn lại thiếu niên kia, đã không còn ngất xỉu nữa mà đã là mặt mày tái nhợt, tắt thở bỏ mình.
Bạch Ngọc Đường nhìn thấy một vết thương thâm đen trên cổ hắn, nếu không nhớ lầm, khi nãy quái vật mắt đỏ kia thật sự đã cắn vào cổ hắn, hẳn là đã rách da… Trên người hắn, có chứa kịch độc.
“Miêu Nhi, ngươi có làm sao không?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, khi nãy Triển Chiêu đã đỡ thiếu niên.
Triển Chiêu lắc đầu, ý bảo khi nãy mình cắp lấy bên ngoài y phục thiếu niên kia, cảm giác thân thể hắn đột nhiên cứng lại, cúi đầu nhìn thì mới nhận ra hắn đã bỏ mạng. Cho nên Triển Chiêu mới ngăn Bạch Ngọc Đường giao thủ với kẻ kia, trong truyền thuyết về huyết ma có nói, trên thân thể huyết ma chứa kịch độc, giao thủ với nó phải cực kì cẩn thận, nếu bị thương thì có khả năng bị trúng độc, hoặc cũng sẽ biến thành huyết ma, hoặc sẽ mất mạng.
Thấy bọn Triển Chiêu đặt thiếu niên xuống, quái vật kia không nhắm vào hai người nữa mà vồ lấy thi thể thiếu niên kia bắt đầu cắn xé.
Bạch Ngọc Đường đưa tay nhẹ nhàng che miệng, có hơi buồn nôn.
Triển Chiêu cũng cảm thấy lợm giọng, có chút không đành lòng nhìn thi cốt thiếu niên kia bị cắn xé như thức ăn, nhưng biệt viện lúc này đã cực kì hỗn loạn, truy binh đã xông đến.
Bạch Ngọc Đường thấy tinh thần quái vật này có vẻ không bình thường, theo hắn biết, Huyết Ma Ngô Bất Ác ngày trước là một người thông minh tuyệt đỉnh. Tuy khi biến thành Huyết Ma hắn hung hãn tàn bạo, nhưng là do tính cách bẩm sinh của hắn như thế, nhưng hoàn toàn không mất lý trí, càng không hề biến thành quái thú chỉ biết ăn thịt người. Cũng có nghĩa là… Đây không phải huyết ma, cho dù có phải, thì cũng là phế phẩm!
“Thích khách ở đây!” Những người giang hồ trong biệt viện nhao nhao cầm binh khí đuổi đến.
Tử Ảnh và Giả Ảnh đã đến gần chỗ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, Tử Ảnh vừa cúi đầu nhìn đã thấy buồn nôn, “Đây là thứ gì?”
“Mau đi thôi.” Giả Ảnh vừa kéo Tử Ảnh đang che miệng muốn nôn vừa ra hiệu với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường: bị phát hiện rồi!
Tử Ảnh nhảy khỏi gờ tường, Thiên Ưng Sơn Trang phía sau thì đã rối loạn.
Đại ca Tiết Thừa Chí của Tiết Thành Hùng thấy huynh đệ của mình đi lâu chưa về, lại nghe hộ vệ hô có thích khách, liền vội vàng chạy đến xem thử. Chứng kiến cấm địa hỗn độn, Tiết Thành Hùng ngã trong giếng đang hấp hối, quái vật cũng không thấy đâu!
Hắn vội bảo người báo cho Tiết Thiên Ưng.
Tiết Thiên Ưng vừa nghe cấm địa bị xâm nhập, quái vật biến mất lập tức ý thức được chuyện lớn không xong, vội dẫn người đuổi đến.
Trong Thiên Ưng Sơn Trang hôm nay có không ít cao thủ, đều là những kẻ liều mạng, bọn Triển Chiêu đã trốn lại trên mái nhà.
Đám người giang hồ đến, chỉ kịp nghe một tiếng “rắc”, sau đó một cái chân người đầm đìa máu rơi từ mái nhà xuống.
Tất cả đều ngây người, quái vật nhảy xuống theo, miệng còn cắn một phần thi thể người ăn chưa hết, ruột xổ đầy đất.
“Huyết… huyết ma!”
Có vài người giang hồ nhìn thấy vậy liền cho rằng đây là huyết ma, ngay lập tức, các cao thủ trong Thiên Ưng Sơn Trang đều xông đến, rút đao định giết huyết ma lãnh thưởng.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trốn trên mái nhà nhíu mày, thầm kêu không hay!
Quái vật kia thấy có nhiều người liền ngậm thi thể chạy đi. Tốc độ của hắn rất nhanh, hai ba bước đã nhảy lên đầu tường, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe thấy tiếng Tử Ảnh vỗ ngực phía sau, “Không sao không sao, hắn đi về phía tường bên kia.”
Giả Ảnh thì lại nhíu mày, “Dường như bên kia có người…”
Hắn vừa dứt lời thì huyết ma kia nhảy phốc lên mái nhà, có hai người nhảy lên, dáng người hơi quen.
Bạch Ngọc Đường “chậc” khẽ một tiếng, hai người kia không mặc dạ hành y, một thư sinh áo xanh, và một quái nhân áo đen, chẳng phải là Họa Thư Sinh Ngô Nhất Họa và Ảnh Ma Trọng Tam đó sao?
Triển Chiêu nhìn rõ hai người vừa đáp xuống trước mặt đám người giang hồ thì cũng nhíu mày, sao lại là hai bọn họ?!
Trọng Tam và Ngô Nhất Họa đương nhiên là cũng đến thăm dò, tình cảnh khi nãy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cứu thiếu niên, sau đó huyết ma đuổi theo bọn họ đều thấy từ xa, kinh ngạc không thôi.
Phát hiện quái vật kia xông đến, trước đây cả hai người đều từng qua lại với Huyết Ma, cho dù là thật hay giả thì thứ này cũng có kịch độc, vội nhảy tránh ra.
Vốn dĩ hai người họ định trực tiếp đạp trên mái nhà chạy trốn, dù sao thì nếu luận khinh công đám người giang hồ kia tối đa chỉ có thể đuổi theo một lúc, không ai có thể bám sau bọn họ được.
Nhưng bọn Triển Chiêu còn đang trốn trên mái nhà đối diện, như thế chẳng phải là liên lụy đến bọn họ rồi sao? Thế là hai người đáp xuống trước mặt đám người giang hồ.
“Ngô Nhất Họa? Trọng Tam?” Tạ Bách Hoa bước tới một bước.
Tiết Thiên Ưng cũng chạy đến, “Quả nhiên huyết ma là người của Thiên Ma Cung!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều thầm lắc đầu, hay cho một chiêu ném đá giấu tay, huyết ma này rõ ràng là do Tiết Thiên Ưng nuôi trong phủ, bây giờ lại giá họa hết cho Thiên Ma Cung!
Tử Ảnh cũng giậm chân, “Sao hai người này lại ở đây!”
Đám người giang hồ thấy trước mắt chính là hai vị cao thủ Thiên Ma Cung nổi tiếng đã lâu đều rất kinh ngạc.
Trọng Tam và Ngô Nhất Họa đã là lão giang hồ thân kinh bách chiến, chẳng để đám người này vào mắt, cũng chẳng ngạc nhiên vì chiêu vu oan giá họa của Tiết Thiên Ưng.
Trọng Tam chọt chọt Ngô Nhất Họa, “Bệnh phu, tên đó… Vu oan giá họa kìa, vu oan giá họa kìa, vu oan giá họa kìa!”
Người chưa từng thấy Trọng Tam, lần đầu tiên thấy hắn đều sẽ cảm thấy rất quỷ dị. Người này, có lúc như một người, nhưng có khi lại như có ba người, hơn nữa giọng điệu khi nói chuyện giống hệt nhau, lại thêm mặc ác đen che mặt, nhìn cứ như ba đầu sáu tay, may mà hắn không đứng trên phong hỏa luân, nếu không thì chắc hẳn mọi người sẽ nghĩ là Na Tra hạ phàm tới rồi.
.
.
Tử Ảnh nhỏ giọng hỏi Triển Chiêu, “Ta đã muốn hỏi từ lâu, rốt cuộc thì Trọng Tam là ba người hay một người?”
Bạch Ngọc Đường và Giả Ảnh vội dựng thẳng tai lên nghe, bọn họ cũng muốn biết.
“À, Tiểu Tam thúc là ba người, là sinh ba, Trọng Lão Đại, Trọng Lão Nhị và Trọng Lão Tam. Khi còn nhỏ bọn họ rất đáng thương, hay bệnh lại gầy yếu, cho nên bị cột lại với nhau, mặc một bộ y phục làm người ba đầu sáu tay diễn xiếc kiếm tiền. Về sau cũng quen, ba người vẫn thường dính với nhau, không ai rời ai.” Triển Chiêu vừa nói vừa xua tay với Trọng Tam dưới mái nhà đối diện, bảo bọn họ đi mau!
Lực chú ý của đám người giang hồ đều đang dồn hết lên người Trọng Tam và Ngô Nhất Họa, đương nhiên không thấy được bọn Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường trên mái nhà đối diện.
.
.
“Lão quỷ Thiên Ma Cung!” Tiết Thừa Chí cầm đao xông ra, “Các ngươi đánh nhị đệ ta trọng thương, ta bắt các ngươi đền mạng!”
Ngô Nhất Họa cười lạnh một tiếng, “Tiết Thành Hùng mưu đồ bất chính, bắt một thiếu niên vô tội đến cho quái vật ăn, không chết là do trời cao không có mắt, lòng dạ người ra tay thật sự quá đàn bà, lẽ ra phải bổ một chưởng đánh chết hắn mới đúng.”
Bạch Ngọc Đường đỡ trán, Ngô Nhất Họa thật sự quá rỗi rãi, lúc này còn mượn lời trách mắng mình.
Triển Chiêu thấy tình hình cấp bách, bổ nhào tới đè Bạch Ngọc Đường lại vạch tìm trên hông hắn.
“Miêu Nhi!” Bạch Ngọc Đường nắm chặt tay hắn lại hạ giọng, “Làm gì vậy?”
“Lôi hỏa đạn của ngươi đâu?” Triển Chiêu muốn vứt vài cái xuống bên dưới, để nhị lão thoát thân trước, nhưng Bạch Ngọc Đường lại lắc đầu, “Hầu bao màu trắng, thay sang dạ hành y cho nên không mang…”
Triển Chiêu nhíu mày, quay đầu lại nhìn Giả Ảnh và Tử Ảnh, hai người cùng lắc đầu, ý bảo không có thứ lợi hại như vậy.
“Ngô Nhất Họa, Trọng Tam, các ngươi mang theo huyết ma đến hành hung, hôm nay cho dù có xử quyết các ngươi ngay tại đây, thì cũng là vì dân trừ hại!” Tạ Bách Hoa đã sớm hận người của Thiên Ma Cung đến tận xương tủy, thấy cơ hội đến, cho dù võ công của hai lão quỷ có cao mấy, cũng không địch nổi nhiều người giang hồ như thế này, cho nên liền nổi sát ý muốn giết người.
Đám người giang hồ tụ tập ở đây đa số đều không có danh tiếng, vừa nghĩ đến chuyện giết được hai đại ma đầu đỉnh đỉnh đại danh, là cơ hội tuyệt hảo để nâng giá trị bản thân, đều rục rịch muốn xông lên.
Nghe tiếng Tạ Bách Hoa ra lệnh, tất cả không màng phải trái, đều xông đến, bên dưới lập tức hỗn loạn.
Trọng Tam và Ngô Nhất Họa cũng không chút khách sáo, giao thủ với bọn họ.
Triển Chiêu sốt ruột, chụp lấy kiếm của Tử Ảnh, thả người nhảy xuống. Hắn dùng Cự Khuyết, chỉ cần cầm kiếm nhảy xuống, thì mười người có đến tám chín sẽ nhận ra hắn là ai.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, Giả Ảnh bên cạnh đã ngoan ngoãn dâng đao lên, “Vậy, ngài dùng tạm.”
Bạch Ngọc Đường cầm đao, cúi đầu nói nhỏ vào tai Giả Ảnh một câu, Giả Ảnh gật đầu, phóng người chạy về hướng bến tàu.
Bạch Ngọc Đường nhảy khỏi mái hiên, giúp Triển Chiêu ngăn đám người giang hồ lại, Tử Ảnh ngồi trên mái nhà tiếp tục quan sát, kiêm tiếp viện.
Tuy số người giang hồ này người đông thế mạnh, nhưng đa số chỉ là phường ô hợp, võ công còn cách bốn đại cao thủ này rất xa.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu một đao một kiếm, như giao long xuất hải, đám người giang hồ kia hoàn toàn không thể đến gần, liên tiếp thoái lui.
Tạ Bách Hoa thấy tình hình không ổn, hô lớn một tiếng, Tiết Thiên Ưng cũng ngăn đám người giang hồ đang hỗn chiến lại, lúc này, người bị thương đã ngã đầy trên mặt đất.
“Hai vị, là người phương nào?” Tiết Thiên Ưng bước tới một bước, “Tại sao lại giúp người của Thiên Ma Cung?”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều im lặng, bọn họ lên tiếng thì chẳng khác gì tự khai thân phận, giọng nói của Bạch Ngọc Đường quá lạnh, giọng nói của Triển Chiêu quá hay, cho nên đôi khi có đặc điểm cũng chẳng phải chuyện tốt. Triển Chiêu chắp tay sau lưng phẩy qua phẩy lại, bảo Ngô Nhất Họa và Trọng Tam đi mau.
Hai lão quỷ làm sao chịu bỏ bọn họ lại đi trước, hơi chần chừ.
Ngay khi ấy, đột nhiên Trọng Tam phát hiện Tiết Thừa Chí trốn sau đám người phía xa đưa tay lấy thứ gì đó trong ngực áo ra. Dường như là một ống sáo ngắn, hoặt là một cái muỗng? Tiết Thừa Chí đưa thứ đó lên môi, thổi một cái…
Ngay sau động tác của hắn, có âm thanh lích rích như tiếng dế kêu vang lên, nhưng không rõ lắm, hiện trường đang hỗn loạn, đương nhiên không ai chú ý.
Ngay khi âm thanh kia vang lên, ba huynh đệ Trọng Tam đã bắt đầu nhìn quanh, Trọng Lão Tam bắt gặp có thứ gì đang lao đến từ mái nhà gần đó.
Bạch Ngọc Đường thoáng thấy một bóng đen lao xuống với tốc độ cực kì quỷ dị, một điểm đỏ rực lên giữa bóng đen, hẳn là quái vật kia. Mà hiện tại Triển Chiêu đang đứng rất gần mái nhà kia.
Bạch Ngọc Đường thầm kêu một câu không ổn, vừa định lao đến thì Trọng Tam phía sau phóng vụt tới, đến cạnh Triển Chiêu, nhấc tay đánh một chưởng vào bóng đen kia.
“Bình” một tiếng.
Bóng đen kia chịu trọn vẹn một chưởng của Trọng Tam, bay lên giữa không trung, miệng hộc máu, ngã phịch xuống đất, chính là tên quái vật.
“Tam!” Ngô Nhất Họa gọi tên Trọng Tam.
Vừa rồi khi Triển Chiêu phát hiện thì quái vật kia đã đến bên cạnh, hắn còn đang nghĩ xem nên nhảy lên tránh hay là đá hắn một cái, trong thiên hạ không có mấy người biết dùng Yến Tử Phi, một khi dùng đến thì người giang hồ sẽ biết được thân phận hắn, đá một cái thì có trúng độc không?
Chuyện nguy hiểm tính mạng, đương nhiên Triển Chiêu sẽ không bảo thủ đến mức thà trúng độc cũng không muốn thân phận bại lộ, có câu tài cao gan lớn, hắn vẫn muốn dùng thử loại khinh công thoáng một cái là mất bóng của Bạch Ngọc Đường. Nhưng trong khi hắn còn đang chờ thời cơ, Trọng Tam lại cho là hắn không phản ứng kịp, chắn bên cạnh, Trọng Tam đưa bàn tay phía sau lên, đánh vào ngực quái vật kia, là lão tam trong ba huynh đệ!
Cùng lúc quái vật kia ngã xuống, lão nhị chụp lấy tay lão tam, lòng bàn tay hắn đã đỏ như máu.
Lão tam ôm ngực, hộc máu.
Triển Chiêu vội đưa tay đỡ Trọng Tam, vừa mở miệng định gọi thì Trọng lão đại đưa tay che miệng hắn.
Bên kia Tạ Bách Hoa thấy có cơ hội tốt, khi nãy trong vài khắc Triển Chiêu xoay người, thân hình và động tác khiến Tạ Bách Hoa nghĩ đến Triển Chiêu! Hắn mừng thầm, thấy Triển Chiêu giật mình tái mặt không đề phòng, liền rút roi quất về phía hắn, muốn lấy mạng Triển Chiêu.
Hắn tập trung tinh thần đánh lén, không đề phòng rằng một roi này đã chọc giận Bạch Ngọc Đường.
Khi nãy tim của Bạch Ngọc Đường suýt nữa đã nhảy ra khỏi lồng ngực, cho là Triển Chiêu sẽ bị thương, nhưng tư thế Triển Chiêu hơi nghiêng người lại khiến Bạch Ngọc Đường yên tâm, biết con mèo này đang chuẩn bị dùng chiêu nào đó.
Nhưng Trọng Tam lại quá lo lắng cho Triển Chiêu, vốn có câu lo lắng ắt loạn!
Cuối cùng người bị thương không phải Triển Chiêu mà là Trọng Tam, nghĩ đến kết quả thê thảm của Tiết Thành Hùng khi nãy, nếu như Trọng Tam chết một, Triển Chiêu sẽ tự trách hơn cả khi bản thân trúng chưởng, bây giờ có lẽ khuôn mặt dưới lớp mặt nạ của con mèo đó đã trắng bệch rồi.
Mà ngay trong thời điểm đó, Tạ Bách Hoa lại muốn đánh lén Triển Chiêu.
Có câu oan có đầu nợ có chủ, đến hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, Tạ Bách Hoa cho dù không tính là kẻ chủ mưu, nhưng cũng là cùng hung cực ác! Chia rẽ người giang hồ, giá họa Thiên Ma Cung, không từ thủ đoạn.
Người này mưu đồ bất chính chết chưa hết tội, ánh mắt Bạch Ngọc Đường lạnh đi, đưa đao ngăn đường roi của Tạ Bách Hoa… Đao của Giả Ảnh không phải bảo đao, cho nên không thể chém đớt sợi roi chỉ có thể quấn nó lại, đây lại chính là điều Bạch Ngọc Đường muốn.
Sau khi giữ chặt lấy sợi roi, Bạch Ngọc Đường phóng người tới trước Tạ Bách Hoa.
Tạ Bách Hoa ngẩng đầu đối diện với Bạch Ngọc Đường… Giật mình.
Tuy Bạch Ngọc Đường che mặt, nhưng Tạ Bách Hoa nhận ra ngay đôi mắt lạnh lẽo thấu xương của hắn, “Hắn…”
Chỉ tiếc hai chữ “Ngọc Đường” còn chưa ra khỏi miệng, Bạch Ngọc Đường đã giơ tay bổ một chưởng xuống trán hắn.
Một chưởng này, là đánh vào đại huyệt trên trán hắn, Bạch Ngọc Đường dùng nội lực, một chưởng đánh đứt gân mạch toàn thân.
“A!” Tạ Bách Hoa đánh lén bất thành còn nhận một chưởng. Một chưởng này, hắn chỉ còn cảm giác được toàn thân đau đớn như sét đánh, tay chân tê dại không thể cử động, ngã thẳng cứng xuống đất, cả người co giật.
Bạch Ngọc Đường vung đao vứt sợi roi đi, thấy Tiết Thừa Nghĩa và Tiết Thừa Chí xông đến, hắn lùi lại một bước, cắm đao xuống đất, hai tay cách không đánh qua một chưởng… Hai huynh đệ Tiết gia chưa đến gần đã lại bay ra.
Tiết Thiên Ưng thấy hai chưởng này quá lợi hại, vội hô một câu, “Các vị anh hùng, giết yêu nghiệt ma giáo!”
Trong vài khắc khi nãy đám người giang hồ sững sờ ngây người, bị Tiết Thiên Ưng gọi hoàn hồn lại, giơ đao xông tới.
Triển Chiêu giao Trọng Tam cho Ngô Nhất Họa, “Mau đưa đến phủ Khai Phong để Công Tôn tiên sinh chữa trị.” Nói xong thì rút kiếm đứng cạnh Bạch Ngọc Đường. Không thể nào nhịn được nữa, Triển Chiêu tốt tính, chuyện gì cũng nhịn được, chỉ duy nhất không thể làm tổn thương đến người thân của hắn, hôm nay cũng như Bạch Ngọc Đường, sát ý dâng cao. Hai người nội lực thâm hậu, nổi sát ý, đao kiếm của Tử Ảnh và Giả Ảnh đều bắt đầu không chịu nổi, trên thân đao thân kiếm có tiếng “răng rắc”.
Ngay vào lúc ấy, giữa không trung có tiếng người mắng một câu, “Ngây người đó làm gì, đưa lão tam về!”
Tiếng nói vừa dứt, một bóng đỏ đáp xuống, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu ngẩng đầu, Hồng Cửu Nương đi tới trước mặt hai người, tay cầm Thiên Ma Tán cắm xuống đất, cười lạnh một tiếng, “Đám cặn bã các ngươi, ai muốn nếm thử Thiên Ma Tán của lão nương?”
Đám người giang hồ vừa nghe thấy “Thiên Ma Tán” đều tranh nhau lùi lại.
Hồng Cửu Nương nói nhỏ với bọn Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường, “Mau, nội lực của lão tam tối đa chống được một canh giờ, cung chủ đang ở trên thuyền, khiêng hắn đến đó!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều hiểu cứu Trọng Tam quan trọng hơn, Ngô Nhất Họa và Trọng lão đại lão nhị đã khiêng lão tam đi.
Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường cũng nhảy lên mái nhà.
Hồng Cửu Nương thấy đám người giang hồ muốn đuổi theo, liền nhấc Thiên Ma Tán lên, “tách” một tiếng, mở chốt cài tán dù.
Mọi người thấy Thiên Ma Tán đã mở, vội trốn nấp khắp nơi. Nhưng thật ra thì hôm trước nhặt về một nghìn mũi ám khí rồi Cửu Nương vẫn lười không gắn lên lại.
Đám người giang hồ chờ một lúc lâu không thấy động tĩnh, ngẩng đầu… Người của Thiên Ma Cung đã mất hút.
“A!”
Trong lúc mọi người đang định vây lại xem xét thi thể của huyết ma, đột nhiên có tiếng kêu thảm thiết.
Tất cả quay đầu lại thì thấy Tiết Thiên Ưng đang đỡ Tạ Bách Hoa.
Tạ Bách Hoa lúc này thất khiếu chảy máu, nhưng vẫn chưa chết, chỉ là cả người sụp xuống, run rẩy. Tiếng kêu khi nãy là của hắn, hiện tại hắn gần như đã phát rồ, hai mắt đỏ bừng, miệng la hét, “Võ công! Võ công của ta!”
Các nhân sĩ giang hồ nhìn nhau, Tiết Thiên Ưng bắt mạch cho Tạ Bách Hoa, cau chặt mày, tất cả gân mạch của Tạ Bách Hoa đã đứt, võ công hoàn toàn bị phế!
Tiết Thừa Chí và Tiết Thừa Nghĩa cũng bị thương không nhẹ.
Tiết Thiên Ưng nhẹ thở dài, chỉ một chưởng đã phế võ công của Tạ Bách Hoa, dễ dàng vậy sao? Cách không tung chưởng đánh bay hai nhi tử của hắn, loại nội lực này…
“Bạch Ngọc Đường!”
Tạ Bách Hoa nghiến răng nghiến lợi, “Bạch Ngọc Đường ngươi dám phế võ công của ta, Bách Hoa Minh ta không đội trời chung với ngươi.”
“Tạ minh chủ, khi nãy là một người bịt mặt, sao lại là Bạch Ngọc Đường?”
“Đúng vậy, Bạch Ngọc Đường chỉ mặc màu trắng, nghe nói trước nay hắn chưa từng mặc y phục đen.”
“Hơn nữa hắn cũng chỉ dùng cây đao bình thường.”
“Chỉ nói miệng không bằng chứng, không thể vu oan giá họa.”
…
Vẫn là câu nói cũ, người giang hồ rất thực tế. Trước đây Tạ Bách Hoa là đại nhân vật mới xuất hiện, có thể nói là tiền đồ vô lượng, chúng tinh phủng nguyệt cao cao tại thượng. Nhưng hôm nay võ công bị phế, chiếc ghế minh chủ Bách Hoa Minh của hắn cũng không thể ngồi lâu. Tiết Thiên Ưng tuổi đã cao, ba nhi tử một bị thương nặng hai bị thương nhẹ, cũng đã bị thương nguyên khí! Mà Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu thì lại là thiên tài xuất chúng trong võ lâm, Bạch Ngọc Đường là dòng chính tông của phải Thiên Sơn, hơn nữa còn là cao đồ của Thiên Sơn Lão Tổ. Người trong võ lâm sẽ không đắc tội Bạch Ngọc Đường vì một tên thất bại không còn tiền đồ như Tạ Bách Hoa. Phủi sạch quan hệ còn không kịp, cho nên lũ lượt kéo nhau đi.
Chỉ còn lại ba đại môn phái thu dọn tàn cục.
Chợt, một đệ tử Bách Hoa Minh nói với Tạ Bách Hoa: “Minh chủ, khi nãy dường như con nghe Hồng Cửu Nương nói thuyền gì đó…”
“Thuyền…” Ô Tại Vân nhíu mày, “Đúng vậy, tìm khắp nơi đều không thấy tung tích của đám người Thiên Ma Cung, thì ra là đã trốn lên thuyền rồi!”
“Đi đến bến tàu, thiêu cháy tất cả thuyền ở đó cho ta!” Tạ Bách Hoa bảo tùy tùng triệu tập tất cả đệ tử của Bách Hoa Minh đến. Lúc này hắn đã không còn lý trí, muốn cùng chết với Bạch Ngọc Đường và Thiên Ma Cung.
Mà Tiết Thiên Ưng cũng vô cùng lo lắng, nếu khi nãy chỉ là người của Thiên Ma Cung, vậy còn dễ xử lý, nhưng nếu như thật sự là Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, chuyện mình nuôi “huyết ma” sau hậu viện, có khi nào đã bị hai người đó biết? Vậy thì nguy rồi?
Ngoài ra, hắn cũng hơi thắc mắc, lão ma đầu Trọng Tam, tại sao lại chịu độc chưởng thay cho một người trẻ tuổi? Tình hình khi nãy rõ ràng là hắn vì muốn cứu người trẻ tuổi đó mà không tiếc mạng mình, mà thân hình của người đó… lại hơi giống Triển Chiêu!
.
…
.
Gác ba đại môn phái đang nóng ruột nóng gan lại không nói.
Bọn Triển Chiêu vội vàng đưa Trọng Lão Tam về thuyền, hai mắt lão tam lúc này đã đỏ bừng, khuôn mặt cũng phù lên chuyển màu đỏ tím, cả cánh tay thâm đen.
Tử Ảnh đã sớm về báo với Triệu Phổ, Triệu Phổ đã vác Công Tôn đến nơi.
Công Tôn đi vào thấy tình hình Trọng Tam như thế, ngây người, trước đây hắn chưa từng xử lý tình trạng này, có hơi hốt hoảng.
“Làm sao đây?” Triển Chiêu hỏi Ngô Nhất Họa, “Tam thúc…”
“Dùng nội lực bức độc ra là được.” Lúc ấy, Ân Hậu bước vào cửa.
“Sẽ không trúng độc chứ?” Bạch Ngọc Đường hỏi Ân Hậu.
“Đẩy nội lực hắn đi một vòng, độc sẽ tự ra.” Ân Hậu thầm khen ngợi, Bạch Ngọc Đường hiểu biết không ít.
“Như vậy cần có hai luồng nội lực, hơn nữa phải cực mạnh.” Triển Chiêu nhíu mày.
Ân Hậu kéo Trọng Tam ngồi lên, xem xét tình hình, cười, “May mà không phải huyết ma thật sự, không có đến năm phần độc của huyết ma, đếm đến mười là có thể bức ra, nhưng phải tìm người có nội lực tương đương ra giúp.”
“Để con!” Triển Chiêu muốn đi đến, Bạch Ngọc Đường cũng đi.
Ngô Nhất Họa trừng cả hai, “Hai đứa ít nhất còn phải luyện thêm năm mươi năm!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường im lặng. Triển Chiêu rất hối hận, nếu không phải vì mình Tam thúc sẽ không gặp chuyện, khi nãy đừng ra vẻ thì được rồi!
Ân Hậu phẩy tay, “Các ngươi đều không được.” Nói rồi quay ra cửa gọi một tiếng, “Lão quỷ, ngươi đến đây!”
Mọi người ngẩn người, Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn ra cửa.
Rèm cửa nhẹ nhàng được nhấc lên, một người đi vào.
Là một bạch y nhân, ba bốn mươi tuổi, cũng giống như Ân Hậu, có vẻ còn rất trẻ lại có vẻ đã cao tuổi. Dung mạo tuấn mỹ nhã nhặn, cực kì nho nhã, có cảm giác siêu phàm thoát tục như trích tiên. Tóc bạc dài hết lưng, rất , sắc mặt lại có chút lạnh nhạt, như chuyện không liên quan đến mình.
Đi vào, nhìn nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên Bạch Ngọc Đường.
Ánh mắt mọi người cũng chuyển theo hắn, Triển Chiêu nhìn ra Bạch Ngọc Đường giật mình rất rõ ràng.
Bạch y nhân chăm chú nhìn Bạch Ngọc Đường một lúc, nhướng mày, “Không gọi?”
Bạch Ngọc Đường xấu hổ, “Sư phụ…”
Thiên Tôn vừa lòng gật đầu, “Gọi lớn một chút, lúc còn nhỏ luôn miệng sư hụ sư hụ, đáng yêu biết bao nhiêu, lớn rồi hết đáng yêu.”
Tử Ảnh nhịn không được, hỏi, “Sao lại gọi là sư hụ?”
Thiên Tôn chỉ lên miệng, “Còn nhỏ sún răng, gió lùa.”
Mọi người kinh hãi nhìn Bạch Ngọc Đường, nghĩ, ngươi mà cũng có lúc sún răng gió lùa sao…
Bạch Ngọc Đường xoa mi tâm, tai hồng hồng, mất mặt quá!
Những người khác cũng đã hoàn hồn lại, đang âm thầm hít một hơi, sư phụ của Bạch Ngọc Đường, vậy chẳng phải là Thiên Tôn, Thiên Sơn Lão Tổ trong truyền thuyết sao?! Hắn và Ân Hậu đều đã hơn trăm tuổi, sao lại không già? Thành tiên rồi sao? [không, thành tinh :3 ]
Thiên Sơn Lão Tổ còn có tâm trạng chọc ghẹo Bạch Ngọc Đường, Trọng Tam bên kia thì đã mất hết nửa cái mạng, Ân Hậu ngẩng đầu lườm hắn, “Ngươi nhanh một chút! Chết người ta không để yên cho ngươi!”
Thiên Sơn Lão Tổ vội đi đến cạnh hắn, cùng đứng sau lưng Trọng Tam, đưa tay.
Hai người cùng vỗ một chưởng lên lưng Trọng Tam.
Ngô Nhất Họa kéo mọi người lùi lại một chút, sau khi Trọng Tam nhận chưởng, miệng liền phun ra một búng máu… Chỉ toàn máu đen, trên người cũng toát máu đen.
Công Tôn bảo người chuẩn bị bồn và nước nóng, hắn đã không còn hoảng loạn nữa, lấy ngân châm ra chuẩn bị một lát nữa giúp Trọng Tam tiêu trừ số độc còn lại trên da.
Chỉ trong chốc lát, nhị lão thu chưởng, đại công cáo thành.
Sắc mặt Trọng Tam đã khôi phục bình thường, nằm trên giường thở dốc, ý thức cũng khôi phục phần nào, nhận ra mọi người. Trọng lão đại và lão nhị đều ở cạnh hắn, lúc này đã tháo khăn che mặt xuống, mọi người cùng tán thán, quả nhiên là sinh ba! Giống quá giống quá!
Triển Chiêu đi đến chăm sóc Trọng Tam, giúp Công Tôn xử lý dư độc.
Ân Hậu đứng lên, hỏi Ngô Nhất Họa đã có chuyện gì, Ngô Nhất Họa kể lại đầu đuôi chuyện cho Ân Hậu.
“Tự nuôi huyết ma?” Ân Hậu nhíu mày không nói gì, bảo Ngô Nhất Họa nói tiếp.
Thiên Tôn đứng cạnh Bạch Ngọc Đường, ánh mắt không rời Triển Chiêu đang bận rộn phía trước, vẻ mặt đăm chiêu.
“Ô?”
Ân Hậu nghe hết, xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường, “Ngươi phế võ công của Tạ Bách Hoa?”
Thiên Tôn nghe vậy cũng nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
“Lý do?” Thiên Tôn hơi híp mắt, mọi người đều nghĩ có phải sắp nổi giận không?
Bạch Ngọc Đường trả lời một câu: “Ác giả ác báo.”
Thiên Tôn im lặng một lúc, “À.”
Mọi người đều chờ xem hắn sẽ nói gì tiếp, nhưng Thiên Tôn lại đi tới ngồi xuống cạnh bàn uống trà, nói với Bạch Ngọc Đường: “Ngọc Đường, phụ thân con có ở đây không? Mấy hôm trước vi sư có được bức tranh, nghe nói bút tích thật của Ngô Đạo Tử, nhờ phụ thân con giúp vi sư giám định một chút?”
Mọi người đều bức rứt, chỉ “À” một tiếng như vậy rồi hết chuyện sao?
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, hỏi, “Người mua bức nào?”
“Bức tám mươi bảy vị thần tiên.” Thiên Tôn cười tủm tỉm lấy cuộn tranh trong lòng ra.
Công Tôn vừa nghe thấy hai tai đã dựng thẳng, đang định nhào đến thì bị Triệu Phổ đè lại trừ độc tiếp.
Bạch Ngọc Đường nghi ngờ cầm lấy cuộn tranh, không tin lắm, “Thật hay giả?”
“Vi sư mua giá rất cao đó!” Thiên Tôn nói, “Có lẽ là thật.”
Bạch Ngọc Đường mở cuộn tranh ra xem, vứt lên bàn, “Chỉ vẽ có tám mươi sáu vị thần tiên, người dễ lừa quá rồi!”
=0=!
Thiên Tôn mở tranh ra, mọi người cũng vây quanh, đếm một lượt từ đầu đến cuối, thật sự chỉ có tám mươi sáu người!
Thế là, mọi người nghẹn ngào không nói nên lời nhìn vị Thiên Tôn đang ủ rũ chống cằm bên bàn.
Thiên Tôn kéo tay áo Bạch Ngọc Đường, “Ngọc Đường, vi sư lại bị người ta lừa rồi!”
Bạch Ngọc Đường đỡ trán rót trà cho hắn, “Nghĩ thoáng một chút, cũng đâu phải lần đầu.”
“Nhưng bạc của vi sư bị lừa hết rồi.”
“Được rồi được rồi, con nuôi người.” Bạch Ngọc Đường thở dài.
“Vậy cho vi sư một nghìn lượng trước, lúc vi sư đến thấy có người bán chữ của Vương Hi Chi bên đường.” Thiên Tôn vừa dứt lời, Bạch Ngọc Đường đập bình trà xuống bàn, “Chữ của Vương Hi Chi làm sao mua được ven đường!”
Nhìn lại phía Triển Chiêu, Ân Hậu đang thương lượng với hắn, đòi Triển Chiêu ngày mai đến uống trà sáng với mình, nhân tiện mang một vỉ bánh bao gạch cua đến.
Mọi người im lặng xoay mặt, Thiên Tôn Thiên Ma gì đó, quả nhiên cách xa mới thấy đẹp, thần tiên rớt xuống cũng chỉ là hai lão quái thích làm nũng với tiểu bối mà thôi!
Bên này còn đang ồn ào, bên kia Trọng Tam đã được giải độc hoàn toàn, mọi người cũng yên tâm chuẩn bị ăn khuya nghỉ ngơi.
Nhưng bên ngoài lại có tiếng xôn xao.
Lão quỷ béo trong Tứ Lão vội vàng chạy vào, “Cung… cung chủ, người của, Bách Hoa, Minh, điên, điên rồi… Đang, đang phóng hỏa!”
Triển Chiêu nhíu mày, “Đám người này, không còn vương pháp nữa sao?”
Tử Ảnh và Giả Ảnh nhìn nhau, “Có lẽ Tạ Bách Hoa đã hận điên rồi, cho nên thẹn quá thành giận muốn đồng quy vu tận gì đó.”
Thấy Triển Chiêu muốn đi ra, Triệu Phổ ngăn lại, “Khoan đã, ngươi ra ngoài chẳng phải là nói với bọn họ ngươi có liên quan đến Thiên Ma Cung sao?”
Ngô Nhất Họa cũng ngăn Bạch Ngọc Đường lại.
Hồng Cửu Nương nói với Tứ Quỷ, “Này, gắn Thiên Ma Tán lên, lão nương ra giải quyết bọn chúng.”
“Vậy không được!” Triển Chiêu vội ngăn, “Thương vong quá lớn!”
Triệu Phổ cũng hơi khó xử, nếu lúc này mình mang quân đến, triều đình sẽ bị kéo vào chuyện giang hồ, xử lý thế nào mới ổn?
Trong lúc mọi người còn đang bối rối thì Thiên Tôn ung dung nói, “Không cần phải đi, sẽ có người xử lý.”
Bạch Ngọc Đường nhìn Thiên Tôn, “Là ai?”
Ân Hậu cũng tính giờ, “Hẳn là đã đến rồi.”
Mọi người trong thuyền đều thắc mắc ai sẽ xử lý.
Tử Ảnh dựa trên cửa sổ nhìn quanh đột nhiên “A” một tiếng, có thứ gì bay tới trước mắt, đưa tay đón, là một bông hoa tuyết…
“Tuyết?” Giả Ảnh cảm thấy rất lạ, ngửa mặt nhìn lên trời, gió đêm cuốn theo những bông hoa tuyết trắng tinh nhẹ nhàng rơi xuống, giữa hoa tuyết còn có những mảnh cánh hoa nhỏ đỏ rực.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn cánh hoa Tử Ảnh trong tay Tử Ảnh, bên trên là hoa tuyết đang tan dần thành nước, thở dài một hơi, phải đến thì sẽ đến, bây giờ… xem như mọi người đã đến đủ!
Bọn Triển Chiêu đều chỉ kịp thấy bóng đen và đôi mắt đỏ, ngoài ra tất cả rất mơ hồ, không thể thấy rõ được vóc dáng tướng mạo.
Bạch Ngọc Đường đưa mắt ra hiệu với Triển Chiêu, hai người cấp tốc đuổi theo.
Tử Ảnh nhíu mày, chọt chọt Giả Ảnh, “Tuy bọn họ là đại hiệp, nhưng chẳng có chút kĩ thuật do thám nào.”
Giả Ảnh cười, “Có lẽ bọn họ nghĩ đã mặc y phục dạ hành rồi thì xảy ra chuyện gì cũng chẳng sao!”
Tử Ảnh lắc đầu, kéo khăn che mặt lên, chạy đi cùng Giả Ảnh.
Lúc này, trong đầu Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chỉ nghĩ, dù sao thì cũng mặc y phục dạ hành rồi, xảy ra chuyện gì cũng sẽ không bị phát hiện!
.
…
.
Thâm nhập sơn trang, bốn người mới phát hiện bên trong Thiên Ưng Sơn Trang thật ra rất náo nhiệt.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đáp xuống một mái nhà cao, thấy được hậu viện đang mở tiệc lớn, Tiết Thiên Ưng, Tạ Bách Hoa và Ô Tại Vân đang đãi khách.
Nhìn kĩ lại những vị khách, trong giây lát Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều có cảm giác dở khóc dở cười.
“Đám người giang hồ đó, sao có vẻ không giống chính phái?” Tử Ảnh đáp xuống phía sau Triển Chiêu, hỏi nhỏ.
“Những người đó đều thuộc các môn phái trung gian.” Triển Chiêu trả lời, “Trên giang hồ ngoài chính phái và tà phái, còn có một bộ phận là trung gian phái.”
“Cái gọi là trung gian phái, chính là những người không chính không tà, lăn lộn trên giang hồ chỉ vì mưu sinh.” Bạch Ngọc Đường giúp bổ sung.
“Còn có những người như thế sao?” Tử Ảnh và Giả Ảnh đều mới nghe lần đầu.
“Chẳng hạn như thợ săn tiền thưởng, tiêu sư, người đưa tin, sát thủ.. các loại.” Triển Chiêu cười cười, “Như người này không xem phải trái, chỉ cần đưa tiền, chuyện tốt làm, chuyện xấu cũng làm.”
“Tuy nói là không xem phải trái, nhưng thực tế, vẫn nghiêng về tà môn ngoại đạo một chút đúng không?” Giả Ảnh hỏi: “Cũng chính là những kẻ nhận tiền rồi giúp người khác giải quyết rắc tối đúng không?”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu gật đầu.
“Võ lâm chính phái bình thường vẫn khinh thường không giao lưu với trung gian phái.” Bạch Ngọc Đường nói nhỏ: “Có câu đạo diệc hữu đạo, xấu xa có cá tính còn chấp nhận được, vô danh tiểu tốt lại thường gây phiền phức nhiều nhất.”
Triển Chiêu cũng gật đầu, đồng ý với lời Bạch Ngọc Đường nói.
Bốn người yên lặng ẩn nấp trên mái nhà, nín thở tập trung nghe xem những người giang hồ kia nói gì.
Đám người bên dưới kính rượu ba vị chưởng môn, đa số nói vài câu chúc mừng, ý ngầm đại khái đều là bát đại phái của võ lâm Trung Nguyên đã già rồi, không có lòng cầu tiến, nhưng lại thích giả nhân giả nghĩa. Bọn họ công thành danh toại, cho nên đứng thẳng nói chuyện không thấy mỏi lưng, hoàn toàn không nghĩ cho tiền đồ của các hậu bối giang hồ. Cho nên lần này mọi người đều ủng hộ tứ đại phái thay thế bát đại phái, để võ lâm Trung Nguyên được một lần thay da đổi thịt.
“Nói mới nhớ.” Tử Ảnh tiếp tục chọt Triển Chiêu, bổ túc kiến thức giang hồ, “Không phải vẫn nói là tứ đại phái sao? Nhưng hiện tại chỉ có ba môn phái, một Thiên Ưng Sơn Trang, một Bách Hoa Minh, và một Ô Y Bảo.”
“Còn có Tần Gia Bảo.” Triển Chiêu nói, “Tần Gia Bảo tương đối xa, có lẽ còn chưa đến kịp. Theo ta biết, quan hệ giữa bảo chủ Tần Gia Bảo và Tạ Bách Hoa rất tốt, có lẽ cũng cùng một thuyền.”
“Xí.” Tử ảnh bĩu môi, “Cùng thuyền với tên ẻo lả đó, nhất định cũng chẳng phải người tốt.”
Trong sân ca múa tưng bừng, ba đại môn phái tỏ ý muốn mượn thế lực mạnh của các trung gian phái, nói tới nói lui cũng chỉ toàn là những câu khách sáo, không thấy trọng điểm.
Triển Chiêu đã bắt đầu phiền chán, tuy bắt được một ít manh mối, nhưng xem ra hôm nay đến không đúng lúc.
Đang nghĩ xem có nên về trước, ngày mai lại đến thăm dò không thì chợt Triển Chiêu cảm giác Bạch Ngọc Đường vỗ mình một cái, ngẩng đầu thì thấy hắn giơ tay, khẽ chỉ về phía trước, ý bảo hắn, nhìn kìa!
Triển Chiêu nhìn theo hướng hắn chỉ thì thấy trên mái nhà phía trước có một người nằm sấp.
Vì mái nhà chỗ bọn Triển Chiêu là nơi cao nhất, cho nên nhìn các nơi khác đều theo chiều từ trên xuống. Người đó cũng mặc y phục đen, đang dùng một tư thế rất kì dị bò từ phía sau lên trước mái nhà.
“A.” Tử Ảnh rụt cổ, hỏi Giả Ảnh, “Tư thế kì lạ thật!”
Giả Ảnh cũng nhịn không được phải nhíu mày, hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường: “Đó là người?”
Triển Chiêu gật đầu, nói khẽ: “Bích Hổ Công.”
“Thật sự rất giống, chỉ thiếu cái đuôi!” Tử Ảnh cảm thấy quả thật rất tượng hình. Người kia im lặng bò đến rìa mái nhà, dừng lại đó không nhúc nhích, thò đầu ra, len lén quan sát tình hình bên dưới.
Triển Chiêu nhỏ giọng nói với Bạch Ngọc Đường: “Võ công rất cao.”
Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, “Rất lạ.”
Hai người vừa dứt lời, quái nhân kia đột nhiên ngẩng đầu, dường như đã phát hiện thấy bọn họ, nhìn về phía mái nhà.
Bọn Triển Chiêu cúi đầu xuống theo bản năng… Ngay trong chớp mắt đó, nhìn thấy được hai tròng mắt lóe ánh đỏ trên khuôn mặt người kia.
Bốn người giật mình, nhìn nhau một cái, khi ngẩng đầu lên lại thì người kia đã nhanh chóng xoay người lại bò ra một góc khác của mái nhà như thạch sùng, trốn vào biệt viện.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, cùng Triển Chiêu đuổi theo vòa biệt viện, Tử Ảnh và Giả Ảnh mỗi người ngồi trên một mái nhà. Với võ công của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, hoàn toàn không cần bọn họ giúp đỡ, nếu nó trốn ra, bọn họ canh giữ ở đây còn có chút tác dụng.
.
.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đến hậu viện thì ngửi thấy mùi máu tanh lẫn cùng mùi xác thối.
Bạch Ngọc Đường dụi mũi, nhỏ giọng nhắc Triển Chiêu: “Mùi của Huyết Đảm Hồng!”
Triển Chiêu cũng nhớ đến mùi hương kì lạ của vườn Huyết Đảm Hồng dưới chân núi Liên Hoa Lâu, “Ở đây cũng có trồng?”
Triển Chiêu vừa mở miệng, Bạch Ngọc Đường đột nhiên phẩy nhẹ tay, đưa tay qua che miệng Triển Chiêu, ý bảo hắn, nghe!
Triển Chiêu nghiêng tai nghe, ngoài tiếng tiếng gió thổi sàn sạt qua tàng cây và tiếng đàn nhạc loáng thoáng từ xa, còn có tiếng “phì phì…”. Như tiếng rắn đang thè lưỡi.
Nhưng rắn thì hẳn là không thể tạo ra âm thanh lớn như vậy được? Hay có thể là, một con rắn rất lớn?
Triển Chiêu nghe thấy âm thanh thì nhìn theo hướng phát ra, bốn phía tối đen, nhưng Triển Chiêu vẫn có thể thấy rất rõ, công lao cũng nhờ năng lực kì lạ nhìn thấy trong đêm có được sau khi mắt đổi màu.
Nhìn vào trong sân, Triển Chiêu nhíu mày, trong sân lớn giữa biệt viện, có một tảng đá Thái Hồ rất lớn, cao hơn hai người, đứng sừng sững giữa sân. Bên cạnh tảng đá Thái Hồ đó, có một miệng giếng… To hơn những cái giếng bình thường rất nhiều, có lẽ rộng đến mấy trượng.
Âm thanh kì dị kia phát ra từ trong giếng.
Nhìn ra xa phía sân xa hơn, nơi đó dường như còn một căn phòng chứa gỗ? Có cửa nhưng không thắp đèn, cửa khép hờ, bên trong tối đen. Triển Chiêu phát hiện cánh cửa còn đang khẽ lay động, hẳn là có người vừa đẩy cửa ra vào.
Triển Chiêu đang định nhìn kĩ hơn thì Bạch Ngọc Đường kéo hắn ra trốn sau một cây cột lớn.
Bạch Ngọc Đường chăm chú nhìn Triển Chiêu trước mắt, như hỏi, nhìn thấy được không?
Triển Chiêu gật đầu, nhưng lại lắc đầu, xem ra là nhìn thấy được, nhưng lại không thấy có thứ gì.
Bạch Ngọc Đường nhìn trời, lúc ấy, hai chợt nghe thấy tiếng “két”, là tiếng cửa gỗ mở ra.
Triển Chiêu vội thò đầu, bám vào vai Bạch Ngọc Đường tiếp tục nhìn bên ngoài, bị tóc hắn che tầm nhìn, thò tay túm.
Lúc ấy, một người đi từ bên kia cảnh cửa ra, người này rất dễ nhận ra, nhờ đôi mắt đỏ rực của hắn.
Triển Chiêu mở to mắt, nhờ vào ánh trăng mờ, Triển Chiêu cố nhìn rõ dung mạo của người kia, người này dáng vẻ cao lớn, lồng ngực cực kì rộng, cho nên hình dáng có chút khác người, lưng cũng hơi còng. Khuôn mặt rất to, màu da trắng xám nhợt nhạt, mũi miệng đỏ tím, mặc áo choàng lớn màu đen, người không ra người, quỷ không ra quỷ, cực kì hung dữ đáng sợ.
Định nhìn kĩ hơn một chút, quái nhân kia lại đột ngột ngước mắt lên, Triển Chiêu vội rụt cổ, nhìn Bạch Ngọc Đường ra hiệu, hình như bị phát hiện rồi!
Gần như cùng lúc đó, bên ngoài có tiếng bước chân.
Hai người nhìn nhau một cái, người kia đi từ ngoài vào, phía sau lại có quái nhân kia chắn, không thể tránh đi đâu được.
Trong lúc khẩn cấp, Bạch Ngọc Đường ôm choàng lấy Triển Chiêu nhảy lên cao.
Như Ảnh Tùy Hình của hắn có một đặc điểm, chỉ cần có thứ gì có thể dùng để mượn lực, thì có thể treo chặt mình lên như dán keo. Lần này hắn ôm Triển Chiêu nhảy lên cột chống dưới mái hiên, treo người lên.
Triển Chiêu vội đưa tay nắm lấy thanh xà trên hành lang, mượn lực cân bằng thân thể.
Hai người vừa trốn xong thì thấy quái nhân mắt đỏ kia đi đến gần hành lang, nhìn quanh, như đang tìm kiếm thứ gì.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vô thức nhìn nhau một cái, quái nhân này rất nhạy cảm với tiếng hít thở, nhưng lại không nhìn ra được hắn là cao thủ võ lâm. Hai bọn họ nội lực thâm hậu, bình thường nếu ngưng thở ngừng động ẩn nấp, thì dù là cao thủ cũng chưa chắc phát hiện được. Nhưng quái nhân này lại có thể cảm giác được có người tồn tại, hoàn toàn bằng bản năng, hắn có lai lịch thế nào?
Quái vật kia nhìn quanh không thấy người, gãi đầu, cuối cùng, hắn từ từ, từ từ ngẩng đầu, chầm chậm nhìn lên.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lập tức căng thẳng, sắp bị phát hiện rồi sao?
Ngay vào thời điểm nguy hiểm, chợt có người đi từ đầu kia hành lang đến, còn có tiếng nói, trách mắng rất nghiêm khắc, “Ai cho ngươi ra ngoài? Chẳng may bị phát hiện thì sao?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cảm giác từng nghe thấy giọng nói này, nhìn theo hướng âm thanh thì thấy là Tiết Thành Hùng, nhị trang chủ của Thiên Ưng Sơn Trang từng cùng Tạ Bách Hoa đến gây phiền phức cho Thiên Ma Cung.
Hôm nay Tiết Thành Hùng không mang theo con chim ưng, y phục rất trang trọng, có thể thấy là vừa đi ra từ yến hội.
Quái nhân kia không nhớ được chuyện tìm bọn Triển Chiêu nữa, dường như rất sợ Tiết Thành Hùng, vội chạy về trong sân, trốn phía sau lùm cỏ, sợ hãi đưa nửa cái đầu ra nhìn Tiết Thành Hùng.
“Đói bụng rồi sao?” Tiết Thành Hùng hỏi.
Quái nhân kia gật đầu, phát ra âm thanh kì lạ.
Tiết Thành Hùng đi đến nhìn xuống miệng giếng, nhíu mày, “Thứ súc sinh đó còn sống? Sao vậy, không hợp khẩu vị?”
Quái nhân lắc đầu, ra dấu gì đó.
“Ha ha.” Tiết Thành Hùng cười, “Gần đây tình hình trong Khai Phong rất căng thẳng, không có người sống cho ngươi ăn. Mấy ngày trước tam đệ bắt con mãng xà này cho ngươi, máu rất độc, ăn rất có lợi cho ngươi, ngươi xem nó như thuốc ăn trước, mấy hôm nữa bắt vài thiếu nam thiếu nữ ngon miệng cho ngươi.”
Quái nhân kia nghe thấy vậy lập tức nhếch miệng cười.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trên mái nhà nhìn thấy rõ ràng, đều vô thức nhíu mày, cách quái nhân kia cười, ghê tởm khó tả!
Ngoài ra, hai người cùng nghĩ, Tiết Thành Hùng đang nói đùa hay là thật như vậy? Mang người sống đến cho quái vật này ăn?
Tiết Thành Hùng vẫy tay, quái vật kia liền đi từ trong phòng ra, hắn còn cao hơn cả Tiết Thành Hùng, nhưng lại có vẻ rất nghe lời, ngồi xổm cạnh giếng, Tiết Thành Hùng đưa tay vỗ đầu hắn, hệt như đối đãi với chó nuôi.
Quái vật kia thò đầu ra, bò xuống giếng.
Sau đó, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe được những âm thanh như dời núi dưới giếng. Còn có tiếng “phì phì”, xem ra là con mãng xà Tiết Thành Hùng vừa nói.
“Cẩn thận một chút, đừng đè dập hoa!” Tiết Thành Hùng dặn.
Không bao lâu sau, tiếng của con rắn đó biến mất, quái nhân kia bò lên, vai vác một con rắn lớn to gần một thước.
Lúc này miệng quái nhân đầy máu, đôi mắt lại đỏ thêm, hắn bò lên rồi vứt con rắn xuống đất, ngồi cạnh giếng phun nước bọt “phì phì” có vẻ rất khó chịu, còn liên tục lắc đầu kêu ư ư.
Tiết Thành Hùng cười, “Khó ăn sao?”
Quái nhân gật đầu liên tục.
Ngay khi ấy, bên ngoài có tiếng gọi, “Nhị thiếu gia, lão gia gọi ngài sang.”
“Được.” Tiết Thành Hùng vừa đáp lời thì đột nhiên quái nhân kia túm lấy tay áo rồi ngửa mặt lên nhìn hắn, đôi mắt đỏ sâu hoắm tỏa hàn ý.
Tiết Thành Hùng nhìn hắn một cái, hơi dảo mắt, nhếch mép cười quỷ dị, quay ra bên ngoài gọi, “Tiết Thành, ngươi vào đây.”
“A, nhưng mà, lão gia nói ở đây là cấm địa…”
“Ta bảo ngươi vào thì ngươi cứ vào!” Tiết Thành Hùng hơi mất kiên nhẫn.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, đều có cảm giác không lành.
Rất nhanh sau đó, một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đi vào, tay còn đang cầm một chiếc khay, “Nhị thiếu gia… A!”
Xem cách ăn mặc thì Tiết Thành kia hẳn là hạ nhân của Tiết gia, hắn vừa bước vào thì nhìn thấy quái vật ngồi cạnh Tiết Thành Hùng, giật mình kêu to một tiếng.
Nhưng cùng lúc đó, quái vật kia thè lưỡi liếm vệt máu bên môi, lao “vút” tới.
“Mẹ ơi!” Thiếu niên kia sợ đến không nhấc chân lên được, thét lớn muốn xoay người chạy, nhưng đã bị quái vật kia vồ xuống.
Tiết Thành Hùng kéo kéo tay áo như không có gì, “Ăn xong nhớ phải vứt xương xuống giếng.”
Quái vật kia gật đầu, há mồm, hàm răng nhọn lộ ra.
Tiết Thành sợ hãi kêu la, liên tục hô thiếu gia cứu mạng, nhưng Tiết Thành Hùng gọi hắn vào chính là để cho quái vật kia ăn.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở ngay trên hành lang, nếu khi nãy còn cố nhịn được thì bây giờ thật sự không nhịn được nữa.
Tuy sợ bại lộ, nhưng đâu thể nào mở mắt trừng trừng nhìn một thiếu niên mười mấy tuổi bị quái vật kia ăn thịt.
Triển Chiêu vung tay phóng ám khí ra, không sai một phân, trúng chính xác vào con mắt đỏ rực của quái vật.
“Gào!” Quái vật kia gào rống lên, bịt mắt bước lùi về sau.
Tiết Thành Hùng vốn đã ra khỏi biệt viện cũng giật mình, quay đầu lại. Hắn thấy một bóng đen nhảy xuống, liền hô một tiếng, “Kẻ nào?” Đưa tay đánh tới một chưởng.
Bạch Ngọc Đường lao người tới trước mặt hắn, tiếp chưởng.
Tuy Bạch Ngọc Đường rất ghét người của tứ đại phái, nhưng vốn cũng không muốn giết người. Nhưng khi nãy nhìn thấy hành động của Tiết Thành Hùng, thật sự độc ác cùng cực, một kẻ máu lạnh tàn nhẫn như thế này, để lại chỉ gây hại cho người vô tội, cho nên một chưởng này Bạch Ngọc Đường dùng đến bảy phần nội lực.
Ngày thường Bạch Ngọc Đường đánh người rất ít khi dùng nội lực, ba phần đã đủ để khiến người nhận trọng thương rồi, bảy phần… Tiết Thành Hùng hoàn toàn không tiếp được chưởng của Bạch Ngọc Đường, trực tiếp bay ra xa mấy trượng, rơi vào cái giếng sâu mà quái nhân dùng làm nơi bắt rắn khi nãy.
Triển Chiêu kéo thiếu niên đã sợ đến ngất kia dậy, nhún người nhảy qua tường biệt viện cùng Bạch Ngọc Đường.
Hai người nhảy lên tường viện định đi, nhưng lại cảm giác gió dữ ập đến từ phía sau, nhíu mày tránh đi, chợt bên tai có tiếng “vút”, một bóng đen sát khí đằng đằng lao qua, dừng lại trên mái nhà trước mặt bọn họ.
Ba người đứng đối diện trên mái nhà, tiếng động đã kéo các thủ vệ của Thiên Ưng Sơn Trang đến, tiếng chiêng vang lên, có người hô to: “Có thích khách!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lúc này đang đứng trên mái nhà, trước mặt là quái vật mắt đỏ chắn đường. Một mắt của hắn đã mù, hơn nữa dường như nhãn cầu đã bị hắn móc ra cùng với mũi ám khí vứt đi, bây giờ hốc mắt sâu hoắm tối om.
Khuôn mặt hắn đầy máu, cực kì dữ tợn, hơn nữa nhe răng nhếch miệng lồng lộn gào rú, một bên mắt đỏ rực còn lại nhìn chằm chằm thiếu niên hôn mê trên tay Triển Chiêu, dáng vẻ… Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng vô thức nghĩ tới sói đói bị cướp mất thức ăn.
Bạch Ngọc Đường ra hiệu với Triển Chiêu, ngươi đi trước, ta giải quyết hắn.
Triển Chiêu thì lại đưa tay ngăn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường không hiểu.
Triển Chiêu đặt thiếu niên xuống.
Bạch Ngọc Đường thật không hiểu sao Triển Chiêu lại thế này, nhưng thấy Triển Chiêu lắc nhẹ đầu, nhìn lại thiếu niên kia, đã không còn ngất xỉu nữa mà đã là mặt mày tái nhợt, tắt thở bỏ mình.
Bạch Ngọc Đường nhìn thấy một vết thương thâm đen trên cổ hắn, nếu không nhớ lầm, khi nãy quái vật mắt đỏ kia thật sự đã cắn vào cổ hắn, hẳn là đã rách da… Trên người hắn, có chứa kịch độc.
“Miêu Nhi, ngươi có làm sao không?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, khi nãy Triển Chiêu đã đỡ thiếu niên.
Triển Chiêu lắc đầu, ý bảo khi nãy mình cắp lấy bên ngoài y phục thiếu niên kia, cảm giác thân thể hắn đột nhiên cứng lại, cúi đầu nhìn thì mới nhận ra hắn đã bỏ mạng. Cho nên Triển Chiêu mới ngăn Bạch Ngọc Đường giao thủ với kẻ kia, trong truyền thuyết về huyết ma có nói, trên thân thể huyết ma chứa kịch độc, giao thủ với nó phải cực kì cẩn thận, nếu bị thương thì có khả năng bị trúng độc, hoặc cũng sẽ biến thành huyết ma, hoặc sẽ mất mạng.
Thấy bọn Triển Chiêu đặt thiếu niên xuống, quái vật kia không nhắm vào hai người nữa mà vồ lấy thi thể thiếu niên kia bắt đầu cắn xé.
Bạch Ngọc Đường đưa tay nhẹ nhàng che miệng, có hơi buồn nôn.
Triển Chiêu cũng cảm thấy lợm giọng, có chút không đành lòng nhìn thi cốt thiếu niên kia bị cắn xé như thức ăn, nhưng biệt viện lúc này đã cực kì hỗn loạn, truy binh đã xông đến.
Bạch Ngọc Đường thấy tinh thần quái vật này có vẻ không bình thường, theo hắn biết, Huyết Ma Ngô Bất Ác ngày trước là một người thông minh tuyệt đỉnh. Tuy khi biến thành Huyết Ma hắn hung hãn tàn bạo, nhưng là do tính cách bẩm sinh của hắn như thế, nhưng hoàn toàn không mất lý trí, càng không hề biến thành quái thú chỉ biết ăn thịt người. Cũng có nghĩa là… Đây không phải huyết ma, cho dù có phải, thì cũng là phế phẩm!
“Thích khách ở đây!” Những người giang hồ trong biệt viện nhao nhao cầm binh khí đuổi đến.
Tử Ảnh và Giả Ảnh đã đến gần chỗ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, Tử Ảnh vừa cúi đầu nhìn đã thấy buồn nôn, “Đây là thứ gì?”
“Mau đi thôi.” Giả Ảnh vừa kéo Tử Ảnh đang che miệng muốn nôn vừa ra hiệu với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường: bị phát hiện rồi!
Tử Ảnh nhảy khỏi gờ tường, Thiên Ưng Sơn Trang phía sau thì đã rối loạn.
Đại ca Tiết Thừa Chí của Tiết Thành Hùng thấy huynh đệ của mình đi lâu chưa về, lại nghe hộ vệ hô có thích khách, liền vội vàng chạy đến xem thử. Chứng kiến cấm địa hỗn độn, Tiết Thành Hùng ngã trong giếng đang hấp hối, quái vật cũng không thấy đâu!
Hắn vội bảo người báo cho Tiết Thiên Ưng.
Tiết Thiên Ưng vừa nghe cấm địa bị xâm nhập, quái vật biến mất lập tức ý thức được chuyện lớn không xong, vội dẫn người đuổi đến.
Trong Thiên Ưng Sơn Trang hôm nay có không ít cao thủ, đều là những kẻ liều mạng, bọn Triển Chiêu đã trốn lại trên mái nhà.
Đám người giang hồ đến, chỉ kịp nghe một tiếng “rắc”, sau đó một cái chân người đầm đìa máu rơi từ mái nhà xuống.
Tất cả đều ngây người, quái vật nhảy xuống theo, miệng còn cắn một phần thi thể người ăn chưa hết, ruột xổ đầy đất.
“Huyết… huyết ma!”
Có vài người giang hồ nhìn thấy vậy liền cho rằng đây là huyết ma, ngay lập tức, các cao thủ trong Thiên Ưng Sơn Trang đều xông đến, rút đao định giết huyết ma lãnh thưởng.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trốn trên mái nhà nhíu mày, thầm kêu không hay!
Quái vật kia thấy có nhiều người liền ngậm thi thể chạy đi. Tốc độ của hắn rất nhanh, hai ba bước đã nhảy lên đầu tường, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe thấy tiếng Tử Ảnh vỗ ngực phía sau, “Không sao không sao, hắn đi về phía tường bên kia.”
Giả Ảnh thì lại nhíu mày, “Dường như bên kia có người…”
Hắn vừa dứt lời thì huyết ma kia nhảy phốc lên mái nhà, có hai người nhảy lên, dáng người hơi quen.
Bạch Ngọc Đường “chậc” khẽ một tiếng, hai người kia không mặc dạ hành y, một thư sinh áo xanh, và một quái nhân áo đen, chẳng phải là Họa Thư Sinh Ngô Nhất Họa và Ảnh Ma Trọng Tam đó sao?
Triển Chiêu nhìn rõ hai người vừa đáp xuống trước mặt đám người giang hồ thì cũng nhíu mày, sao lại là hai bọn họ?!
Trọng Tam và Ngô Nhất Họa đương nhiên là cũng đến thăm dò, tình cảnh khi nãy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cứu thiếu niên, sau đó huyết ma đuổi theo bọn họ đều thấy từ xa, kinh ngạc không thôi.
Phát hiện quái vật kia xông đến, trước đây cả hai người đều từng qua lại với Huyết Ma, cho dù là thật hay giả thì thứ này cũng có kịch độc, vội nhảy tránh ra.
Vốn dĩ hai người họ định trực tiếp đạp trên mái nhà chạy trốn, dù sao thì nếu luận khinh công đám người giang hồ kia tối đa chỉ có thể đuổi theo một lúc, không ai có thể bám sau bọn họ được.
Nhưng bọn Triển Chiêu còn đang trốn trên mái nhà đối diện, như thế chẳng phải là liên lụy đến bọn họ rồi sao? Thế là hai người đáp xuống trước mặt đám người giang hồ.
“Ngô Nhất Họa? Trọng Tam?” Tạ Bách Hoa bước tới một bước.
Tiết Thiên Ưng cũng chạy đến, “Quả nhiên huyết ma là người của Thiên Ma Cung!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều thầm lắc đầu, hay cho một chiêu ném đá giấu tay, huyết ma này rõ ràng là do Tiết Thiên Ưng nuôi trong phủ, bây giờ lại giá họa hết cho Thiên Ma Cung!
Tử Ảnh cũng giậm chân, “Sao hai người này lại ở đây!”
Đám người giang hồ thấy trước mắt chính là hai vị cao thủ Thiên Ma Cung nổi tiếng đã lâu đều rất kinh ngạc.
Trọng Tam và Ngô Nhất Họa đã là lão giang hồ thân kinh bách chiến, chẳng để đám người này vào mắt, cũng chẳng ngạc nhiên vì chiêu vu oan giá họa của Tiết Thiên Ưng.
Trọng Tam chọt chọt Ngô Nhất Họa, “Bệnh phu, tên đó… Vu oan giá họa kìa, vu oan giá họa kìa, vu oan giá họa kìa!”
Người chưa từng thấy Trọng Tam, lần đầu tiên thấy hắn đều sẽ cảm thấy rất quỷ dị. Người này, có lúc như một người, nhưng có khi lại như có ba người, hơn nữa giọng điệu khi nói chuyện giống hệt nhau, lại thêm mặc ác đen che mặt, nhìn cứ như ba đầu sáu tay, may mà hắn không đứng trên phong hỏa luân, nếu không thì chắc hẳn mọi người sẽ nghĩ là Na Tra hạ phàm tới rồi.
.
.
Tử Ảnh nhỏ giọng hỏi Triển Chiêu, “Ta đã muốn hỏi từ lâu, rốt cuộc thì Trọng Tam là ba người hay một người?”
Bạch Ngọc Đường và Giả Ảnh vội dựng thẳng tai lên nghe, bọn họ cũng muốn biết.
“À, Tiểu Tam thúc là ba người, là sinh ba, Trọng Lão Đại, Trọng Lão Nhị và Trọng Lão Tam. Khi còn nhỏ bọn họ rất đáng thương, hay bệnh lại gầy yếu, cho nên bị cột lại với nhau, mặc một bộ y phục làm người ba đầu sáu tay diễn xiếc kiếm tiền. Về sau cũng quen, ba người vẫn thường dính với nhau, không ai rời ai.” Triển Chiêu vừa nói vừa xua tay với Trọng Tam dưới mái nhà đối diện, bảo bọn họ đi mau!
Lực chú ý của đám người giang hồ đều đang dồn hết lên người Trọng Tam và Ngô Nhất Họa, đương nhiên không thấy được bọn Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường trên mái nhà đối diện.
.
.
“Lão quỷ Thiên Ma Cung!” Tiết Thừa Chí cầm đao xông ra, “Các ngươi đánh nhị đệ ta trọng thương, ta bắt các ngươi đền mạng!”
Ngô Nhất Họa cười lạnh một tiếng, “Tiết Thành Hùng mưu đồ bất chính, bắt một thiếu niên vô tội đến cho quái vật ăn, không chết là do trời cao không có mắt, lòng dạ người ra tay thật sự quá đàn bà, lẽ ra phải bổ một chưởng đánh chết hắn mới đúng.”
Bạch Ngọc Đường đỡ trán, Ngô Nhất Họa thật sự quá rỗi rãi, lúc này còn mượn lời trách mắng mình.
Triển Chiêu thấy tình hình cấp bách, bổ nhào tới đè Bạch Ngọc Đường lại vạch tìm trên hông hắn.
“Miêu Nhi!” Bạch Ngọc Đường nắm chặt tay hắn lại hạ giọng, “Làm gì vậy?”
“Lôi hỏa đạn của ngươi đâu?” Triển Chiêu muốn vứt vài cái xuống bên dưới, để nhị lão thoát thân trước, nhưng Bạch Ngọc Đường lại lắc đầu, “Hầu bao màu trắng, thay sang dạ hành y cho nên không mang…”
Triển Chiêu nhíu mày, quay đầu lại nhìn Giả Ảnh và Tử Ảnh, hai người cùng lắc đầu, ý bảo không có thứ lợi hại như vậy.
“Ngô Nhất Họa, Trọng Tam, các ngươi mang theo huyết ma đến hành hung, hôm nay cho dù có xử quyết các ngươi ngay tại đây, thì cũng là vì dân trừ hại!” Tạ Bách Hoa đã sớm hận người của Thiên Ma Cung đến tận xương tủy, thấy cơ hội đến, cho dù võ công của hai lão quỷ có cao mấy, cũng không địch nổi nhiều người giang hồ như thế này, cho nên liền nổi sát ý muốn giết người.
Đám người giang hồ tụ tập ở đây đa số đều không có danh tiếng, vừa nghĩ đến chuyện giết được hai đại ma đầu đỉnh đỉnh đại danh, là cơ hội tuyệt hảo để nâng giá trị bản thân, đều rục rịch muốn xông lên.
Nghe tiếng Tạ Bách Hoa ra lệnh, tất cả không màng phải trái, đều xông đến, bên dưới lập tức hỗn loạn.
Trọng Tam và Ngô Nhất Họa cũng không chút khách sáo, giao thủ với bọn họ.
Triển Chiêu sốt ruột, chụp lấy kiếm của Tử Ảnh, thả người nhảy xuống. Hắn dùng Cự Khuyết, chỉ cần cầm kiếm nhảy xuống, thì mười người có đến tám chín sẽ nhận ra hắn là ai.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, Giả Ảnh bên cạnh đã ngoan ngoãn dâng đao lên, “Vậy, ngài dùng tạm.”
Bạch Ngọc Đường cầm đao, cúi đầu nói nhỏ vào tai Giả Ảnh một câu, Giả Ảnh gật đầu, phóng người chạy về hướng bến tàu.
Bạch Ngọc Đường nhảy khỏi mái hiên, giúp Triển Chiêu ngăn đám người giang hồ lại, Tử Ảnh ngồi trên mái nhà tiếp tục quan sát, kiêm tiếp viện.
Tuy số người giang hồ này người đông thế mạnh, nhưng đa số chỉ là phường ô hợp, võ công còn cách bốn đại cao thủ này rất xa.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu một đao một kiếm, như giao long xuất hải, đám người giang hồ kia hoàn toàn không thể đến gần, liên tiếp thoái lui.
Tạ Bách Hoa thấy tình hình không ổn, hô lớn một tiếng, Tiết Thiên Ưng cũng ngăn đám người giang hồ đang hỗn chiến lại, lúc này, người bị thương đã ngã đầy trên mặt đất.
“Hai vị, là người phương nào?” Tiết Thiên Ưng bước tới một bước, “Tại sao lại giúp người của Thiên Ma Cung?”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều im lặng, bọn họ lên tiếng thì chẳng khác gì tự khai thân phận, giọng nói của Bạch Ngọc Đường quá lạnh, giọng nói của Triển Chiêu quá hay, cho nên đôi khi có đặc điểm cũng chẳng phải chuyện tốt. Triển Chiêu chắp tay sau lưng phẩy qua phẩy lại, bảo Ngô Nhất Họa và Trọng Tam đi mau.
Hai lão quỷ làm sao chịu bỏ bọn họ lại đi trước, hơi chần chừ.
Ngay khi ấy, đột nhiên Trọng Tam phát hiện Tiết Thừa Chí trốn sau đám người phía xa đưa tay lấy thứ gì đó trong ngực áo ra. Dường như là một ống sáo ngắn, hoặt là một cái muỗng? Tiết Thừa Chí đưa thứ đó lên môi, thổi một cái…
Ngay sau động tác của hắn, có âm thanh lích rích như tiếng dế kêu vang lên, nhưng không rõ lắm, hiện trường đang hỗn loạn, đương nhiên không ai chú ý.
Ngay khi âm thanh kia vang lên, ba huynh đệ Trọng Tam đã bắt đầu nhìn quanh, Trọng Lão Tam bắt gặp có thứ gì đang lao đến từ mái nhà gần đó.
Bạch Ngọc Đường thoáng thấy một bóng đen lao xuống với tốc độ cực kì quỷ dị, một điểm đỏ rực lên giữa bóng đen, hẳn là quái vật kia. Mà hiện tại Triển Chiêu đang đứng rất gần mái nhà kia.
Bạch Ngọc Đường thầm kêu một câu không ổn, vừa định lao đến thì Trọng Tam phía sau phóng vụt tới, đến cạnh Triển Chiêu, nhấc tay đánh một chưởng vào bóng đen kia.
“Bình” một tiếng.
Bóng đen kia chịu trọn vẹn một chưởng của Trọng Tam, bay lên giữa không trung, miệng hộc máu, ngã phịch xuống đất, chính là tên quái vật.
“Tam!” Ngô Nhất Họa gọi tên Trọng Tam.
Vừa rồi khi Triển Chiêu phát hiện thì quái vật kia đã đến bên cạnh, hắn còn đang nghĩ xem nên nhảy lên tránh hay là đá hắn một cái, trong thiên hạ không có mấy người biết dùng Yến Tử Phi, một khi dùng đến thì người giang hồ sẽ biết được thân phận hắn, đá một cái thì có trúng độc không?
Chuyện nguy hiểm tính mạng, đương nhiên Triển Chiêu sẽ không bảo thủ đến mức thà trúng độc cũng không muốn thân phận bại lộ, có câu tài cao gan lớn, hắn vẫn muốn dùng thử loại khinh công thoáng một cái là mất bóng của Bạch Ngọc Đường. Nhưng trong khi hắn còn đang chờ thời cơ, Trọng Tam lại cho là hắn không phản ứng kịp, chắn bên cạnh, Trọng Tam đưa bàn tay phía sau lên, đánh vào ngực quái vật kia, là lão tam trong ba huynh đệ!
Cùng lúc quái vật kia ngã xuống, lão nhị chụp lấy tay lão tam, lòng bàn tay hắn đã đỏ như máu.
Lão tam ôm ngực, hộc máu.
Triển Chiêu vội đưa tay đỡ Trọng Tam, vừa mở miệng định gọi thì Trọng lão đại đưa tay che miệng hắn.
Bên kia Tạ Bách Hoa thấy có cơ hội tốt, khi nãy trong vài khắc Triển Chiêu xoay người, thân hình và động tác khiến Tạ Bách Hoa nghĩ đến Triển Chiêu! Hắn mừng thầm, thấy Triển Chiêu giật mình tái mặt không đề phòng, liền rút roi quất về phía hắn, muốn lấy mạng Triển Chiêu.
Hắn tập trung tinh thần đánh lén, không đề phòng rằng một roi này đã chọc giận Bạch Ngọc Đường.
Khi nãy tim của Bạch Ngọc Đường suýt nữa đã nhảy ra khỏi lồng ngực, cho là Triển Chiêu sẽ bị thương, nhưng tư thế Triển Chiêu hơi nghiêng người lại khiến Bạch Ngọc Đường yên tâm, biết con mèo này đang chuẩn bị dùng chiêu nào đó.
Nhưng Trọng Tam lại quá lo lắng cho Triển Chiêu, vốn có câu lo lắng ắt loạn!
Cuối cùng người bị thương không phải Triển Chiêu mà là Trọng Tam, nghĩ đến kết quả thê thảm của Tiết Thành Hùng khi nãy, nếu như Trọng Tam chết một, Triển Chiêu sẽ tự trách hơn cả khi bản thân trúng chưởng, bây giờ có lẽ khuôn mặt dưới lớp mặt nạ của con mèo đó đã trắng bệch rồi.
Mà ngay trong thời điểm đó, Tạ Bách Hoa lại muốn đánh lén Triển Chiêu.
Có câu oan có đầu nợ có chủ, đến hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, Tạ Bách Hoa cho dù không tính là kẻ chủ mưu, nhưng cũng là cùng hung cực ác! Chia rẽ người giang hồ, giá họa Thiên Ma Cung, không từ thủ đoạn.
Người này mưu đồ bất chính chết chưa hết tội, ánh mắt Bạch Ngọc Đường lạnh đi, đưa đao ngăn đường roi của Tạ Bách Hoa… Đao của Giả Ảnh không phải bảo đao, cho nên không thể chém đớt sợi roi chỉ có thể quấn nó lại, đây lại chính là điều Bạch Ngọc Đường muốn.
Sau khi giữ chặt lấy sợi roi, Bạch Ngọc Đường phóng người tới trước Tạ Bách Hoa.
Tạ Bách Hoa ngẩng đầu đối diện với Bạch Ngọc Đường… Giật mình.
Tuy Bạch Ngọc Đường che mặt, nhưng Tạ Bách Hoa nhận ra ngay đôi mắt lạnh lẽo thấu xương của hắn, “Hắn…”
Chỉ tiếc hai chữ “Ngọc Đường” còn chưa ra khỏi miệng, Bạch Ngọc Đường đã giơ tay bổ một chưởng xuống trán hắn.
Một chưởng này, là đánh vào đại huyệt trên trán hắn, Bạch Ngọc Đường dùng nội lực, một chưởng đánh đứt gân mạch toàn thân.
“A!” Tạ Bách Hoa đánh lén bất thành còn nhận một chưởng. Một chưởng này, hắn chỉ còn cảm giác được toàn thân đau đớn như sét đánh, tay chân tê dại không thể cử động, ngã thẳng cứng xuống đất, cả người co giật.
Bạch Ngọc Đường vung đao vứt sợi roi đi, thấy Tiết Thừa Nghĩa và Tiết Thừa Chí xông đến, hắn lùi lại một bước, cắm đao xuống đất, hai tay cách không đánh qua một chưởng… Hai huynh đệ Tiết gia chưa đến gần đã lại bay ra.
Tiết Thiên Ưng thấy hai chưởng này quá lợi hại, vội hô một câu, “Các vị anh hùng, giết yêu nghiệt ma giáo!”
Trong vài khắc khi nãy đám người giang hồ sững sờ ngây người, bị Tiết Thiên Ưng gọi hoàn hồn lại, giơ đao xông tới.
Triển Chiêu giao Trọng Tam cho Ngô Nhất Họa, “Mau đưa đến phủ Khai Phong để Công Tôn tiên sinh chữa trị.” Nói xong thì rút kiếm đứng cạnh Bạch Ngọc Đường. Không thể nào nhịn được nữa, Triển Chiêu tốt tính, chuyện gì cũng nhịn được, chỉ duy nhất không thể làm tổn thương đến người thân của hắn, hôm nay cũng như Bạch Ngọc Đường, sát ý dâng cao. Hai người nội lực thâm hậu, nổi sát ý, đao kiếm của Tử Ảnh và Giả Ảnh đều bắt đầu không chịu nổi, trên thân đao thân kiếm có tiếng “răng rắc”.
Ngay vào lúc ấy, giữa không trung có tiếng người mắng một câu, “Ngây người đó làm gì, đưa lão tam về!”
Tiếng nói vừa dứt, một bóng đỏ đáp xuống, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu ngẩng đầu, Hồng Cửu Nương đi tới trước mặt hai người, tay cầm Thiên Ma Tán cắm xuống đất, cười lạnh một tiếng, “Đám cặn bã các ngươi, ai muốn nếm thử Thiên Ma Tán của lão nương?”
Đám người giang hồ vừa nghe thấy “Thiên Ma Tán” đều tranh nhau lùi lại.
Hồng Cửu Nương nói nhỏ với bọn Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường, “Mau, nội lực của lão tam tối đa chống được một canh giờ, cung chủ đang ở trên thuyền, khiêng hắn đến đó!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều hiểu cứu Trọng Tam quan trọng hơn, Ngô Nhất Họa và Trọng lão đại lão nhị đã khiêng lão tam đi.
Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường cũng nhảy lên mái nhà.
Hồng Cửu Nương thấy đám người giang hồ muốn đuổi theo, liền nhấc Thiên Ma Tán lên, “tách” một tiếng, mở chốt cài tán dù.
Mọi người thấy Thiên Ma Tán đã mở, vội trốn nấp khắp nơi. Nhưng thật ra thì hôm trước nhặt về một nghìn mũi ám khí rồi Cửu Nương vẫn lười không gắn lên lại.
Đám người giang hồ chờ một lúc lâu không thấy động tĩnh, ngẩng đầu… Người của Thiên Ma Cung đã mất hút.
“A!”
Trong lúc mọi người đang định vây lại xem xét thi thể của huyết ma, đột nhiên có tiếng kêu thảm thiết.
Tất cả quay đầu lại thì thấy Tiết Thiên Ưng đang đỡ Tạ Bách Hoa.
Tạ Bách Hoa lúc này thất khiếu chảy máu, nhưng vẫn chưa chết, chỉ là cả người sụp xuống, run rẩy. Tiếng kêu khi nãy là của hắn, hiện tại hắn gần như đã phát rồ, hai mắt đỏ bừng, miệng la hét, “Võ công! Võ công của ta!”
Các nhân sĩ giang hồ nhìn nhau, Tiết Thiên Ưng bắt mạch cho Tạ Bách Hoa, cau chặt mày, tất cả gân mạch của Tạ Bách Hoa đã đứt, võ công hoàn toàn bị phế!
Tiết Thừa Chí và Tiết Thừa Nghĩa cũng bị thương không nhẹ.
Tiết Thiên Ưng nhẹ thở dài, chỉ một chưởng đã phế võ công của Tạ Bách Hoa, dễ dàng vậy sao? Cách không tung chưởng đánh bay hai nhi tử của hắn, loại nội lực này…
“Bạch Ngọc Đường!”
Tạ Bách Hoa nghiến răng nghiến lợi, “Bạch Ngọc Đường ngươi dám phế võ công của ta, Bách Hoa Minh ta không đội trời chung với ngươi.”
“Tạ minh chủ, khi nãy là một người bịt mặt, sao lại là Bạch Ngọc Đường?”
“Đúng vậy, Bạch Ngọc Đường chỉ mặc màu trắng, nghe nói trước nay hắn chưa từng mặc y phục đen.”
“Hơn nữa hắn cũng chỉ dùng cây đao bình thường.”
“Chỉ nói miệng không bằng chứng, không thể vu oan giá họa.”
…
Vẫn là câu nói cũ, người giang hồ rất thực tế. Trước đây Tạ Bách Hoa là đại nhân vật mới xuất hiện, có thể nói là tiền đồ vô lượng, chúng tinh phủng nguyệt cao cao tại thượng. Nhưng hôm nay võ công bị phế, chiếc ghế minh chủ Bách Hoa Minh của hắn cũng không thể ngồi lâu. Tiết Thiên Ưng tuổi đã cao, ba nhi tử một bị thương nặng hai bị thương nhẹ, cũng đã bị thương nguyên khí! Mà Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu thì lại là thiên tài xuất chúng trong võ lâm, Bạch Ngọc Đường là dòng chính tông của phải Thiên Sơn, hơn nữa còn là cao đồ của Thiên Sơn Lão Tổ. Người trong võ lâm sẽ không đắc tội Bạch Ngọc Đường vì một tên thất bại không còn tiền đồ như Tạ Bách Hoa. Phủi sạch quan hệ còn không kịp, cho nên lũ lượt kéo nhau đi.
Chỉ còn lại ba đại môn phái thu dọn tàn cục.
Chợt, một đệ tử Bách Hoa Minh nói với Tạ Bách Hoa: “Minh chủ, khi nãy dường như con nghe Hồng Cửu Nương nói thuyền gì đó…”
“Thuyền…” Ô Tại Vân nhíu mày, “Đúng vậy, tìm khắp nơi đều không thấy tung tích của đám người Thiên Ma Cung, thì ra là đã trốn lên thuyền rồi!”
“Đi đến bến tàu, thiêu cháy tất cả thuyền ở đó cho ta!” Tạ Bách Hoa bảo tùy tùng triệu tập tất cả đệ tử của Bách Hoa Minh đến. Lúc này hắn đã không còn lý trí, muốn cùng chết với Bạch Ngọc Đường và Thiên Ma Cung.
Mà Tiết Thiên Ưng cũng vô cùng lo lắng, nếu khi nãy chỉ là người của Thiên Ma Cung, vậy còn dễ xử lý, nhưng nếu như thật sự là Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, chuyện mình nuôi “huyết ma” sau hậu viện, có khi nào đã bị hai người đó biết? Vậy thì nguy rồi?
Ngoài ra, hắn cũng hơi thắc mắc, lão ma đầu Trọng Tam, tại sao lại chịu độc chưởng thay cho một người trẻ tuổi? Tình hình khi nãy rõ ràng là hắn vì muốn cứu người trẻ tuổi đó mà không tiếc mạng mình, mà thân hình của người đó… lại hơi giống Triển Chiêu!
.
…
.
Gác ba đại môn phái đang nóng ruột nóng gan lại không nói.
Bọn Triển Chiêu vội vàng đưa Trọng Lão Tam về thuyền, hai mắt lão tam lúc này đã đỏ bừng, khuôn mặt cũng phù lên chuyển màu đỏ tím, cả cánh tay thâm đen.
Tử Ảnh đã sớm về báo với Triệu Phổ, Triệu Phổ đã vác Công Tôn đến nơi.
Công Tôn đi vào thấy tình hình Trọng Tam như thế, ngây người, trước đây hắn chưa từng xử lý tình trạng này, có hơi hốt hoảng.
“Làm sao đây?” Triển Chiêu hỏi Ngô Nhất Họa, “Tam thúc…”
“Dùng nội lực bức độc ra là được.” Lúc ấy, Ân Hậu bước vào cửa.
“Sẽ không trúng độc chứ?” Bạch Ngọc Đường hỏi Ân Hậu.
“Đẩy nội lực hắn đi một vòng, độc sẽ tự ra.” Ân Hậu thầm khen ngợi, Bạch Ngọc Đường hiểu biết không ít.
“Như vậy cần có hai luồng nội lực, hơn nữa phải cực mạnh.” Triển Chiêu nhíu mày.
Ân Hậu kéo Trọng Tam ngồi lên, xem xét tình hình, cười, “May mà không phải huyết ma thật sự, không có đến năm phần độc của huyết ma, đếm đến mười là có thể bức ra, nhưng phải tìm người có nội lực tương đương ra giúp.”
“Để con!” Triển Chiêu muốn đi đến, Bạch Ngọc Đường cũng đi.
Ngô Nhất Họa trừng cả hai, “Hai đứa ít nhất còn phải luyện thêm năm mươi năm!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường im lặng. Triển Chiêu rất hối hận, nếu không phải vì mình Tam thúc sẽ không gặp chuyện, khi nãy đừng ra vẻ thì được rồi!
Ân Hậu phẩy tay, “Các ngươi đều không được.” Nói rồi quay ra cửa gọi một tiếng, “Lão quỷ, ngươi đến đây!”
Mọi người ngẩn người, Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn ra cửa.
Rèm cửa nhẹ nhàng được nhấc lên, một người đi vào.
Là một bạch y nhân, ba bốn mươi tuổi, cũng giống như Ân Hậu, có vẻ còn rất trẻ lại có vẻ đã cao tuổi. Dung mạo tuấn mỹ nhã nhặn, cực kì nho nhã, có cảm giác siêu phàm thoát tục như trích tiên. Tóc bạc dài hết lưng, rất , sắc mặt lại có chút lạnh nhạt, như chuyện không liên quan đến mình.
Đi vào, nhìn nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên Bạch Ngọc Đường.
Ánh mắt mọi người cũng chuyển theo hắn, Triển Chiêu nhìn ra Bạch Ngọc Đường giật mình rất rõ ràng.
Bạch y nhân chăm chú nhìn Bạch Ngọc Đường một lúc, nhướng mày, “Không gọi?”
Bạch Ngọc Đường xấu hổ, “Sư phụ…”
Thiên Tôn vừa lòng gật đầu, “Gọi lớn một chút, lúc còn nhỏ luôn miệng sư hụ sư hụ, đáng yêu biết bao nhiêu, lớn rồi hết đáng yêu.”
Tử Ảnh nhịn không được, hỏi, “Sao lại gọi là sư hụ?”
Thiên Tôn chỉ lên miệng, “Còn nhỏ sún răng, gió lùa.”
Mọi người kinh hãi nhìn Bạch Ngọc Đường, nghĩ, ngươi mà cũng có lúc sún răng gió lùa sao…
Bạch Ngọc Đường xoa mi tâm, tai hồng hồng, mất mặt quá!
Những người khác cũng đã hoàn hồn lại, đang âm thầm hít một hơi, sư phụ của Bạch Ngọc Đường, vậy chẳng phải là Thiên Tôn, Thiên Sơn Lão Tổ trong truyền thuyết sao?! Hắn và Ân Hậu đều đã hơn trăm tuổi, sao lại không già? Thành tiên rồi sao? [không, thành tinh :3 ]
Thiên Sơn Lão Tổ còn có tâm trạng chọc ghẹo Bạch Ngọc Đường, Trọng Tam bên kia thì đã mất hết nửa cái mạng, Ân Hậu ngẩng đầu lườm hắn, “Ngươi nhanh một chút! Chết người ta không để yên cho ngươi!”
Thiên Sơn Lão Tổ vội đi đến cạnh hắn, cùng đứng sau lưng Trọng Tam, đưa tay.
Hai người cùng vỗ một chưởng lên lưng Trọng Tam.
Ngô Nhất Họa kéo mọi người lùi lại một chút, sau khi Trọng Tam nhận chưởng, miệng liền phun ra một búng máu… Chỉ toàn máu đen, trên người cũng toát máu đen.
Công Tôn bảo người chuẩn bị bồn và nước nóng, hắn đã không còn hoảng loạn nữa, lấy ngân châm ra chuẩn bị một lát nữa giúp Trọng Tam tiêu trừ số độc còn lại trên da.
Chỉ trong chốc lát, nhị lão thu chưởng, đại công cáo thành.
Sắc mặt Trọng Tam đã khôi phục bình thường, nằm trên giường thở dốc, ý thức cũng khôi phục phần nào, nhận ra mọi người. Trọng lão đại và lão nhị đều ở cạnh hắn, lúc này đã tháo khăn che mặt xuống, mọi người cùng tán thán, quả nhiên là sinh ba! Giống quá giống quá!
Triển Chiêu đi đến chăm sóc Trọng Tam, giúp Công Tôn xử lý dư độc.
Ân Hậu đứng lên, hỏi Ngô Nhất Họa đã có chuyện gì, Ngô Nhất Họa kể lại đầu đuôi chuyện cho Ân Hậu.
“Tự nuôi huyết ma?” Ân Hậu nhíu mày không nói gì, bảo Ngô Nhất Họa nói tiếp.
Thiên Tôn đứng cạnh Bạch Ngọc Đường, ánh mắt không rời Triển Chiêu đang bận rộn phía trước, vẻ mặt đăm chiêu.
“Ô?”
Ân Hậu nghe hết, xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường, “Ngươi phế võ công của Tạ Bách Hoa?”
Thiên Tôn nghe vậy cũng nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
“Lý do?” Thiên Tôn hơi híp mắt, mọi người đều nghĩ có phải sắp nổi giận không?
Bạch Ngọc Đường trả lời một câu: “Ác giả ác báo.”
Thiên Tôn im lặng một lúc, “À.”
Mọi người đều chờ xem hắn sẽ nói gì tiếp, nhưng Thiên Tôn lại đi tới ngồi xuống cạnh bàn uống trà, nói với Bạch Ngọc Đường: “Ngọc Đường, phụ thân con có ở đây không? Mấy hôm trước vi sư có được bức tranh, nghe nói bút tích thật của Ngô Đạo Tử, nhờ phụ thân con giúp vi sư giám định một chút?”
Mọi người đều bức rứt, chỉ “À” một tiếng như vậy rồi hết chuyện sao?
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, hỏi, “Người mua bức nào?”
“Bức tám mươi bảy vị thần tiên.” Thiên Tôn cười tủm tỉm lấy cuộn tranh trong lòng ra.
Công Tôn vừa nghe thấy hai tai đã dựng thẳng, đang định nhào đến thì bị Triệu Phổ đè lại trừ độc tiếp.
Bạch Ngọc Đường nghi ngờ cầm lấy cuộn tranh, không tin lắm, “Thật hay giả?”
“Vi sư mua giá rất cao đó!” Thiên Tôn nói, “Có lẽ là thật.”
Bạch Ngọc Đường mở cuộn tranh ra xem, vứt lên bàn, “Chỉ vẽ có tám mươi sáu vị thần tiên, người dễ lừa quá rồi!”
=0=!
Thiên Tôn mở tranh ra, mọi người cũng vây quanh, đếm một lượt từ đầu đến cuối, thật sự chỉ có tám mươi sáu người!
Thế là, mọi người nghẹn ngào không nói nên lời nhìn vị Thiên Tôn đang ủ rũ chống cằm bên bàn.
Thiên Tôn kéo tay áo Bạch Ngọc Đường, “Ngọc Đường, vi sư lại bị người ta lừa rồi!”
Bạch Ngọc Đường đỡ trán rót trà cho hắn, “Nghĩ thoáng một chút, cũng đâu phải lần đầu.”
“Nhưng bạc của vi sư bị lừa hết rồi.”
“Được rồi được rồi, con nuôi người.” Bạch Ngọc Đường thở dài.
“Vậy cho vi sư một nghìn lượng trước, lúc vi sư đến thấy có người bán chữ của Vương Hi Chi bên đường.” Thiên Tôn vừa dứt lời, Bạch Ngọc Đường đập bình trà xuống bàn, “Chữ của Vương Hi Chi làm sao mua được ven đường!”
Nhìn lại phía Triển Chiêu, Ân Hậu đang thương lượng với hắn, đòi Triển Chiêu ngày mai đến uống trà sáng với mình, nhân tiện mang một vỉ bánh bao gạch cua đến.
Mọi người im lặng xoay mặt, Thiên Tôn Thiên Ma gì đó, quả nhiên cách xa mới thấy đẹp, thần tiên rớt xuống cũng chỉ là hai lão quái thích làm nũng với tiểu bối mà thôi!
Bên này còn đang ồn ào, bên kia Trọng Tam đã được giải độc hoàn toàn, mọi người cũng yên tâm chuẩn bị ăn khuya nghỉ ngơi.
Nhưng bên ngoài lại có tiếng xôn xao.
Lão quỷ béo trong Tứ Lão vội vàng chạy vào, “Cung… cung chủ, người của, Bách Hoa, Minh, điên, điên rồi… Đang, đang phóng hỏa!”
Triển Chiêu nhíu mày, “Đám người này, không còn vương pháp nữa sao?”
Tử Ảnh và Giả Ảnh nhìn nhau, “Có lẽ Tạ Bách Hoa đã hận điên rồi, cho nên thẹn quá thành giận muốn đồng quy vu tận gì đó.”
Thấy Triển Chiêu muốn đi ra, Triệu Phổ ngăn lại, “Khoan đã, ngươi ra ngoài chẳng phải là nói với bọn họ ngươi có liên quan đến Thiên Ma Cung sao?”
Ngô Nhất Họa cũng ngăn Bạch Ngọc Đường lại.
Hồng Cửu Nương nói với Tứ Quỷ, “Này, gắn Thiên Ma Tán lên, lão nương ra giải quyết bọn chúng.”
“Vậy không được!” Triển Chiêu vội ngăn, “Thương vong quá lớn!”
Triệu Phổ cũng hơi khó xử, nếu lúc này mình mang quân đến, triều đình sẽ bị kéo vào chuyện giang hồ, xử lý thế nào mới ổn?
Trong lúc mọi người còn đang bối rối thì Thiên Tôn ung dung nói, “Không cần phải đi, sẽ có người xử lý.”
Bạch Ngọc Đường nhìn Thiên Tôn, “Là ai?”
Ân Hậu cũng tính giờ, “Hẳn là đã đến rồi.”
Mọi người trong thuyền đều thắc mắc ai sẽ xử lý.
Tử Ảnh dựa trên cửa sổ nhìn quanh đột nhiên “A” một tiếng, có thứ gì bay tới trước mắt, đưa tay đón, là một bông hoa tuyết…
“Tuyết?” Giả Ảnh cảm thấy rất lạ, ngửa mặt nhìn lên trời, gió đêm cuốn theo những bông hoa tuyết trắng tinh nhẹ nhàng rơi xuống, giữa hoa tuyết còn có những mảnh cánh hoa nhỏ đỏ rực.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn cánh hoa Tử Ảnh trong tay Tử Ảnh, bên trên là hoa tuyết đang tan dần thành nước, thở dài một hơi, phải đến thì sẽ đến, bây giờ… xem như mọi người đã đến đủ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất