Quyển 3 Chương 4: Kiên trì theo đuổi
Tháng tư ở thành phố này đúng thật là thời gian trời trong khí thanh, gió xuân đến vẫn còn hơi lạnh vấn vương, vào đêm là rét chịu không nổi.
Vương Kiên Long cực kì phiền não.
Một tháng rồi cô ta vẫn chưa chịu đồng ý!
Cậu cào mái tóc rối bù để giảm bớt cảm giác suy sụp, đôi mắt vốn âm ngoan lại thêm phần hung ác.
"Cô gái không biết điều!"
Vương Kiên Long phun một ngụm nước bọt, âm trầm nhìn hướng ký túc xá nữ cứ như muốn nhìn xuyên qua nó, xuyên qua không gian mà nhìn thấy người kia, đưa người kia đến trước mặt mình.
"Tương Tân Duyệt, tôi nhất định sẽ có được em!"
Cậu tàn nhẫn nỉ non.
Cậu ta từ lần đầu gặp đã để ý cô gái này, dáng người thướt tha của cô, gương mặt trong sáng đơn thuần, mỗi lần nhìn thấy đều làm tim cậu gia tốc. Cậu biết mình hơi thích nữ sinh này. Cho nên thường mượn cớ tiếp cận cô ấy, mua vài thứ nhỏ mà nữ sinh đều thích để làm cô cao hứng, nhưng cậu không nói mình cố ý đi mua mà bảo là em gái không thích. Dần dần, hai người trở thành bạn, tuy chưa thể nói là bạn vô cùng tốt nhưng trong mắt Vương Kiên Long đã xem như là một dạng tiến bộ.
Vương Kiên Long chưa từng có kiên nhẫn đối đãi với con gái như thế, cho tới bây giờ cậu chỉ thấy con gái là quần áo thích thì đổi, chỉ có Tương Tân Duyệt này là đặc biệt. Cũng không biết do cậu ăn phải mê dược gì nhưng đây là cô gái đầu tiên cậu thật tâm theo đuổi, tâm tư đều đặt trên người cô, muốn chậm rãi chinh phục cô, mặc kệ là cơ thể hay tâm hồn đều muốn có.
Vốn mọi thứ phát triển rất khả quan, cứ như vậy thì kiểu gì Tương Tân Duyệt sớm muộn cũng sẽ không thể kiềm chế yêu cậu.
Nhưng ai ngờ được giữa đường lại lòi ra một Trình Giảo Kim (*), miếng thịt béo sắp sửa đến miệng lại mọc cánh bay đi.
Ngày đó Vương Kiên Long cố ý hẹn nhiều người cùng đến KTV chơi, mục đích chủ yếu là cho cô một kinh hỉ. Lúc thông báo cho cô cậu tin tưởng Tương Tân Duyệt sẽ thật cảm động, Tương Tân Duyệt đáp ứng, nói trong điện thoại đảm bảo sẽ tới, còn hỏi cậu xem có thể dẫn theo một người bạn không. Vương Kiên Long đương nhiên đáp ứng lập tức.
Ai ngờ lúc Tương Tân Duyệt đẩy cửa ra, những người đang muốn hoan hô nhìn người phía sau cô đều câm nín.
Tương Tân Duyệt dẫn theo một tên con trai.
Lúc ấy rất nhiều người nhìn về phía Vương Kiên Long muốn xem thử phản ứng của cậu. Những người này đa số đều là bạn bè thường chơi cùng Vương Kiên Long, hôm nay ai cũng biết tiết mục cậu an bài. Nhưng nhìn tình huống hiện tại thì có gì đó hơi là lạ. Cuối cùng Vương Kiên Long làm người tốt đứng ra hòa giải.
"Tương Tân Duyệt sao trễ vậy mới đến? Vương ca còn định đi đón cậu tới. À, người này là?"
Tương Tân Duyệt liên tục nói vài câu thật có lỗi linh tinh, sau đó mới kéo nam sinh đứng sau lưng cô tới.
"Đây là bạn trai tớ, cùng lớp cậu."
Lời vừa thốt ra, ghế lô yên tĩnh đến đáng sợ. Ai ai cũng nhìn trộm sắc mặt Vương Kiên Long, rất sợ cậu ta nổi bão.
Vương Kiên Long nhìn hai người tay trong tay cảm thấy vô cùng chói mắt, cậu cảm thấy được an bài hôm nay của mình quả thực là một trò cười. Người ta đã có bạn trai rồi, trước giờ vẫn là mình mình đơn phương tình nguyện, bản thân cố ý nhưng người kia lại vô tình. Vương Kiên Long cảm thấy được đả kích lần này đều dập sạch ngọn lửa nhiệt tình trong lòng cậu.
"Tên gì vậy?"
"Là Tôn Hải."
"Tôn Hải, chúng ta thật sự cùng ban sao? Sao trước giờ chưa từng gặp cậu?", Vương Kiên Long mặt không đổi nói.
Tương Tân Duyệt thở ra một hơi, quả thật là một hồi sợ hãi. Cô đương nhiên biết Vương Kiên Long có ý với mình, đối với người đã có bạn trai như cô mà nói đương nhiên sẽ không chấp nhận cậu ta, nhưng cô không rõ ràng cự tuyệt bởi vì nghe rất nhiều người nói Vương Kiên Long là một người hoa tâm, đổi bạn gái như một thói quen, có lẽ người như vậy dĩ nhiên sẽ không có hứng thú với mình lâu.
Không nghĩ tới, Vương Kiên Long sẽ càng lúc càng hăng hái với mình, cô biết nếu không tìm cơ hội giải thích cùng xin lỗi Vương Kiên Long, lòng cô sẽ càng thêm áy náy.
Cho nên lúc Vương Kiên Long hẹn cô không từ chối, cô muốn nhân cơ hội này ngả bài với cậu, nói cho cậu ta biết bản thân đã có người yêu, mình sẽ không tiến đến với cậu ta,.
Tương Tân Duyệt lôi kéo Tôn Hải ngồi xuống, nhất thời không ai đi qua chào hỏi, không khí có chút yên tĩnh.
"Tôn Hải phải không? Cậu thật tốt số, lúc nãy bọn này còn đang nói sau này ai thú Tân Duyệt chắc chắn là nhờ phúc tám đời.", bỗng nhiên Vương Kiên Long cười nói.
Tương Tân Duyệt thấy cậu nói như vậy đã hoàn toàn yên tâm. Những người còn lại trong ghế lô cũng vậy, trong lòng khen Vương Kiên Long rộng lượng đồng thời nhao nhao đến sôi nổi mời rượu, chào hỏi nam sinh cạnh Tương Tân Duyệt,.
Nhưng hiển nhiên những người có mặt ở đây chẳng ai hiểu được tâm tư của Vương Kiên Long hắn, hắn sao có thể rộng lượng, chỉ là không thể kiêng kỵ hay nổi bão thôi, đây là để tạo hình người tốt trong lòng Tương Tân Duyệt, hắn như cũ không chết tâm. Thời gian theo đuổi lâu như vậy, trong lòng hắn nuốt không trôi cục tức này, Vương Kiên Long hắn là lần đầu tiên hạ quyết tâm theo đuổi một người, việc nên làm đều làm cả, nên điệu thấp đều điệu thấp, chỉ là người kia chướng mắt, không chỉ chướng mắt mà còn đùa giỡn với hắn lâu vậy mới lôi ra một người bảo là bạn trai. Ai cũng sẽ nổi điên. Huống hồ, Vương Kiên Long hắn chưa từng là người tử tế gì, vậy càng không nhất thiết phải vì thành toàn cho người khác mà làm mình thống khổ.
Vương Kiên Long âm thầm đánh giá Tôn Hải, muốn nhìn thử xem cậu ta có gì mà làm cho cô gái Vương Kiên Long hắn kiên trì theo đuổi khăng khăng một mực.
Trải qua một phen đánh giá, Vương Kiên Long chẳng phát hiện được cái gì đáng ngạc nhiên, chỉ lòi ra được một cái kết luận.
Đây là một nam sinh vô cùng, phi thường tự ti và hướng nội!
Một người như vậy tại sao Tương Tân Duyệt vẫn để ý? Chẳng lẽ cậu ta có cái tâm hồn đẹp đẽ mà mình tạm thời chưa phát hiện ra?
Vương Kiên Long cười sằng sặc.
Tuy thông báo hôm nay xem như ngâm nước nóng, nhưng nó vẫn giúp cho Vương Kiên Long tìm được phương hướng, cậu quyết định theo đuổi cô ấy, nhưng không phải theo phương thức như trước mà ngầm theo đuổi. Không thể hiện rõ ràng nhưng thời thời khắc khắc ở bên cạnh cô, để Tương Tân Duyệt sinh ra một cảm giác không nỡ ly khai cậu.
Phương hướng Vương Kiên Long đề ra thật sự có tác dụng, Tương Tân Duyệt càng lúc càng tín nhiệm cậu, cơ hồ là cái gì cũng kể cậu nghe, từ trong lời cô cậu có thể nghe ra vài tiểu tiết.
Về người bạn trai của cô, Tôn Hải.
Tôn Hải là người vô cùng tự ti, bởi vì tính cách hướng nội mà không tiếp xúc với nhiều người, nhiều năm qua bạn bè cũng không có mấy người, mà người bạn gái này cũng là do Tương Tân Duyệt tự mình truy.
Nghe thế Vương Kiên Long có chút buồn cười, hướng nội như vậy lại có bạn gái ưu tú thế cũng xem như là kỳ tích đi.
Bởi vì không có bạn bè, có nhiều sự việc cậu ta cũng không kể với bạn gái, Tương Tân Duyệt rất lo lắng. Lúc này cô đã rất tin tưởng Vương Kiên Long liền muốn bọn họ trở thành bạn bè, mong Vương Kiên Long có thể giúp đỡ người bạn trai hướng nội này.
Dĩ nhiên Vương Kiên Long việc nghĩa không từ, đồng thời cũng tìm được cách đối phó với Tôn Hải, tiếp cận rồi từ từ đạt được tín nhiệm, sau đó lại phá hư quan hệ của bọn họ, lúc đó Tương Tân Duyệt sẽ thuộc về hắn.
Vương Kiên Long đối với kế hoạch không kẽ hở này là vạn phần đắc ý. Cậu tưởng tượng bản thân từ từ từng bước chia rẽ bọn họ, ôm mỹ nhân vào lòng, nghĩ đi nghĩ lại làm cho cậu vô cùng kích động.
Nhưng không nghĩ tới, tuy Tương Tân Duyệt không hề thích Tôn Hải, cũng nguyện ý chấp nhận mình nhưng thủy chung không để mình chạm vào tia phòng tuyến cuối cùng. Bản thân thế nào đi nữa cũng không chạm được đến cô ấy.
Nghĩ đến cục diện mình bày bố hôm qua, ở trước mặt Tôn hải cố ý diễn một tuồng kịch cậu và Tương Tân Duyệt thân thiết, nam sinh tự ti kia ngay cả bạn gái cũng không níu kéo, nhìn thấy người mình yêu cùng người khác ôm hôn lại lựa chọn lùi lại, vô cùng nhu nhược!
Cậu chỉ cần làm thật tốt, chờ Tương Tân Duyệt thất vọng về Tôn Hải, nếu có thể chán ghét thì không thể tốt hơn!
Vương Kiên Long xuất thần nhìn ký túc xá nữ thật lâu chợt thấy có cái gì đó lóe qua ở cửa sổ phòng Tương Tân Duyệt. Khoảng cách quá xa, cậu cũng chỉ thấy mơ hồ, cụ thể là cái gì thì không rõ.
Vương Kiên Long phát tiết xong lại nghĩ đến kế hoạch tiếp theo, xoay người rời đi không quay đầu lại, bằng không cậu hẳn sẽ phát hiện vật vừa lóe qua ở cửa sổ vẫn không nhúc nhích mà ở đó, đối diện với bóng lưng cậu.
Tôn Hải trở lại phòng ngủ, vừa lúc trong phòng không có ai, cậu đóng cửa lại liền dựa vào cửa trượt xuống đất. Nghĩ đến việc mình làm, một cảm giác ác cảm tội lỗi xâm nhập cậu, trong lòng bài xích việc mình làm khiến cậu nôn khan. Cậu nhìn hai tay, hai bàn tay này đã nhiễm đầy máu, còn bản thân đã không còn tư cách được cứu rỗi. Cậu vùi đầu vào đầu gối, phảng phất như ở nơi nào đó thỉnh cầu tha thứ.
Bên trong một mảnh hôn ám, ánh mặt trời buổi chiều chiếu vào phòng cũng tràn ngập đau thương, trong phòng ngủ nhỏ hẹp chỉ có tiếng nức nở bồi hồi không ngừng, khí tức bi thương phủ kín nơi này.
Lưu Chiếu như hoàng đế ngồi ở trên giường ra lệnh cho Triệu Tường làm việc.
"Triệu Tường, nước ép táo."
"Triệu Tường, nước."
"Triệu Tường, làm bài tập cho ta."
"Triệu Tường, giặt quần áo hôm qua ta thay."
"Mẹ nó, cút!", Triệu Tường rốt cục nổi bão. Nhìn Lưu Chiếu bán nằm trên giường ăn táo, cậu nghiến răng nghiến lợi nói, "Cậu là đau chân, tay không có bị chặt!"
Lưu Chiếu nhấc chân lên, chỉ vào cái chân bị quấn vải trắng, "Là ai làm?"
"Không phải lão tử!"
"Nga, là ngươi mặc kệ bọn ta, làm cho bổn thiếu gia say rượu ra đường bị người tông.", Lưu Chiếu chậm rì rì nói.
"Dựa vào cái gì, vô sỉ!", Triệu Tường chỉ cậu ta.
Nếu không phải do cậu thiện lương thì sao lại bị tiểu nhân vô sỉ kia nắm bím tóc sai sử như nô tài!
"Các người không trông cậu ta!", Triệu Tường chất vấn hai người còn lại.
"Có thể giặt quần áo giúp tớ luôn không?", Ninh Xuyên lấy lòng nói.
"Nếu không tớ tắm cho.", Quách Vũ thành thật nói.
Triệu Tường muốn điên rồi, làm sao cậu có thể ở trong cái phòng kỳ ba như thế này!
Cuối cùng, Triệu Tường bãi công, Quách Vũ mang quần áo của hai tên vô sỉ giặt, hai người kia coi như có lương tâm, biết không nên quá phận, một người đáp ứng vì bọn họ bỏ tiền cơm.
Triệu Tường quyết định, cậu muốn xả tức.
"Tớ ra ngoài!"
"Ấy, đi đâu? Ai giúp tớ làm bài?", Hoàng đế lại lên tiếng.
"Bố thèm quản!", nói xong Triệu Tường cũng không quay đầu lại rời đi. Lúc đóng cửa còn nghe được tiếng cười truyền đến từ trong phòng."
(*) Trình Giảo Kim: Là một vị tướng quân có thật trong lịch sử Trung Quốc, thông tin chi tiết hơn xin mời gg. Trong tiểu thuyết nhắc tới thì thường mang nghĩa kẻ phá đám, giữa đường nhảy ra quấy rối kế hoạch.
–Hết chương 4–
Vương Kiên Long cực kì phiền não.
Một tháng rồi cô ta vẫn chưa chịu đồng ý!
Cậu cào mái tóc rối bù để giảm bớt cảm giác suy sụp, đôi mắt vốn âm ngoan lại thêm phần hung ác.
"Cô gái không biết điều!"
Vương Kiên Long phun một ngụm nước bọt, âm trầm nhìn hướng ký túc xá nữ cứ như muốn nhìn xuyên qua nó, xuyên qua không gian mà nhìn thấy người kia, đưa người kia đến trước mặt mình.
"Tương Tân Duyệt, tôi nhất định sẽ có được em!"
Cậu tàn nhẫn nỉ non.
Cậu ta từ lần đầu gặp đã để ý cô gái này, dáng người thướt tha của cô, gương mặt trong sáng đơn thuần, mỗi lần nhìn thấy đều làm tim cậu gia tốc. Cậu biết mình hơi thích nữ sinh này. Cho nên thường mượn cớ tiếp cận cô ấy, mua vài thứ nhỏ mà nữ sinh đều thích để làm cô cao hứng, nhưng cậu không nói mình cố ý đi mua mà bảo là em gái không thích. Dần dần, hai người trở thành bạn, tuy chưa thể nói là bạn vô cùng tốt nhưng trong mắt Vương Kiên Long đã xem như là một dạng tiến bộ.
Vương Kiên Long chưa từng có kiên nhẫn đối đãi với con gái như thế, cho tới bây giờ cậu chỉ thấy con gái là quần áo thích thì đổi, chỉ có Tương Tân Duyệt này là đặc biệt. Cũng không biết do cậu ăn phải mê dược gì nhưng đây là cô gái đầu tiên cậu thật tâm theo đuổi, tâm tư đều đặt trên người cô, muốn chậm rãi chinh phục cô, mặc kệ là cơ thể hay tâm hồn đều muốn có.
Vốn mọi thứ phát triển rất khả quan, cứ như vậy thì kiểu gì Tương Tân Duyệt sớm muộn cũng sẽ không thể kiềm chế yêu cậu.
Nhưng ai ngờ được giữa đường lại lòi ra một Trình Giảo Kim (*), miếng thịt béo sắp sửa đến miệng lại mọc cánh bay đi.
Ngày đó Vương Kiên Long cố ý hẹn nhiều người cùng đến KTV chơi, mục đích chủ yếu là cho cô một kinh hỉ. Lúc thông báo cho cô cậu tin tưởng Tương Tân Duyệt sẽ thật cảm động, Tương Tân Duyệt đáp ứng, nói trong điện thoại đảm bảo sẽ tới, còn hỏi cậu xem có thể dẫn theo một người bạn không. Vương Kiên Long đương nhiên đáp ứng lập tức.
Ai ngờ lúc Tương Tân Duyệt đẩy cửa ra, những người đang muốn hoan hô nhìn người phía sau cô đều câm nín.
Tương Tân Duyệt dẫn theo một tên con trai.
Lúc ấy rất nhiều người nhìn về phía Vương Kiên Long muốn xem thử phản ứng của cậu. Những người này đa số đều là bạn bè thường chơi cùng Vương Kiên Long, hôm nay ai cũng biết tiết mục cậu an bài. Nhưng nhìn tình huống hiện tại thì có gì đó hơi là lạ. Cuối cùng Vương Kiên Long làm người tốt đứng ra hòa giải.
"Tương Tân Duyệt sao trễ vậy mới đến? Vương ca còn định đi đón cậu tới. À, người này là?"
Tương Tân Duyệt liên tục nói vài câu thật có lỗi linh tinh, sau đó mới kéo nam sinh đứng sau lưng cô tới.
"Đây là bạn trai tớ, cùng lớp cậu."
Lời vừa thốt ra, ghế lô yên tĩnh đến đáng sợ. Ai ai cũng nhìn trộm sắc mặt Vương Kiên Long, rất sợ cậu ta nổi bão.
Vương Kiên Long nhìn hai người tay trong tay cảm thấy vô cùng chói mắt, cậu cảm thấy được an bài hôm nay của mình quả thực là một trò cười. Người ta đã có bạn trai rồi, trước giờ vẫn là mình mình đơn phương tình nguyện, bản thân cố ý nhưng người kia lại vô tình. Vương Kiên Long cảm thấy được đả kích lần này đều dập sạch ngọn lửa nhiệt tình trong lòng cậu.
"Tên gì vậy?"
"Là Tôn Hải."
"Tôn Hải, chúng ta thật sự cùng ban sao? Sao trước giờ chưa từng gặp cậu?", Vương Kiên Long mặt không đổi nói.
Tương Tân Duyệt thở ra một hơi, quả thật là một hồi sợ hãi. Cô đương nhiên biết Vương Kiên Long có ý với mình, đối với người đã có bạn trai như cô mà nói đương nhiên sẽ không chấp nhận cậu ta, nhưng cô không rõ ràng cự tuyệt bởi vì nghe rất nhiều người nói Vương Kiên Long là một người hoa tâm, đổi bạn gái như một thói quen, có lẽ người như vậy dĩ nhiên sẽ không có hứng thú với mình lâu.
Không nghĩ tới, Vương Kiên Long sẽ càng lúc càng hăng hái với mình, cô biết nếu không tìm cơ hội giải thích cùng xin lỗi Vương Kiên Long, lòng cô sẽ càng thêm áy náy.
Cho nên lúc Vương Kiên Long hẹn cô không từ chối, cô muốn nhân cơ hội này ngả bài với cậu, nói cho cậu ta biết bản thân đã có người yêu, mình sẽ không tiến đến với cậu ta,.
Tương Tân Duyệt lôi kéo Tôn Hải ngồi xuống, nhất thời không ai đi qua chào hỏi, không khí có chút yên tĩnh.
"Tôn Hải phải không? Cậu thật tốt số, lúc nãy bọn này còn đang nói sau này ai thú Tân Duyệt chắc chắn là nhờ phúc tám đời.", bỗng nhiên Vương Kiên Long cười nói.
Tương Tân Duyệt thấy cậu nói như vậy đã hoàn toàn yên tâm. Những người còn lại trong ghế lô cũng vậy, trong lòng khen Vương Kiên Long rộng lượng đồng thời nhao nhao đến sôi nổi mời rượu, chào hỏi nam sinh cạnh Tương Tân Duyệt,.
Nhưng hiển nhiên những người có mặt ở đây chẳng ai hiểu được tâm tư của Vương Kiên Long hắn, hắn sao có thể rộng lượng, chỉ là không thể kiêng kỵ hay nổi bão thôi, đây là để tạo hình người tốt trong lòng Tương Tân Duyệt, hắn như cũ không chết tâm. Thời gian theo đuổi lâu như vậy, trong lòng hắn nuốt không trôi cục tức này, Vương Kiên Long hắn là lần đầu tiên hạ quyết tâm theo đuổi một người, việc nên làm đều làm cả, nên điệu thấp đều điệu thấp, chỉ là người kia chướng mắt, không chỉ chướng mắt mà còn đùa giỡn với hắn lâu vậy mới lôi ra một người bảo là bạn trai. Ai cũng sẽ nổi điên. Huống hồ, Vương Kiên Long hắn chưa từng là người tử tế gì, vậy càng không nhất thiết phải vì thành toàn cho người khác mà làm mình thống khổ.
Vương Kiên Long âm thầm đánh giá Tôn Hải, muốn nhìn thử xem cậu ta có gì mà làm cho cô gái Vương Kiên Long hắn kiên trì theo đuổi khăng khăng một mực.
Trải qua một phen đánh giá, Vương Kiên Long chẳng phát hiện được cái gì đáng ngạc nhiên, chỉ lòi ra được một cái kết luận.
Đây là một nam sinh vô cùng, phi thường tự ti và hướng nội!
Một người như vậy tại sao Tương Tân Duyệt vẫn để ý? Chẳng lẽ cậu ta có cái tâm hồn đẹp đẽ mà mình tạm thời chưa phát hiện ra?
Vương Kiên Long cười sằng sặc.
Tuy thông báo hôm nay xem như ngâm nước nóng, nhưng nó vẫn giúp cho Vương Kiên Long tìm được phương hướng, cậu quyết định theo đuổi cô ấy, nhưng không phải theo phương thức như trước mà ngầm theo đuổi. Không thể hiện rõ ràng nhưng thời thời khắc khắc ở bên cạnh cô, để Tương Tân Duyệt sinh ra một cảm giác không nỡ ly khai cậu.
Phương hướng Vương Kiên Long đề ra thật sự có tác dụng, Tương Tân Duyệt càng lúc càng tín nhiệm cậu, cơ hồ là cái gì cũng kể cậu nghe, từ trong lời cô cậu có thể nghe ra vài tiểu tiết.
Về người bạn trai của cô, Tôn Hải.
Tôn Hải là người vô cùng tự ti, bởi vì tính cách hướng nội mà không tiếp xúc với nhiều người, nhiều năm qua bạn bè cũng không có mấy người, mà người bạn gái này cũng là do Tương Tân Duyệt tự mình truy.
Nghe thế Vương Kiên Long có chút buồn cười, hướng nội như vậy lại có bạn gái ưu tú thế cũng xem như là kỳ tích đi.
Bởi vì không có bạn bè, có nhiều sự việc cậu ta cũng không kể với bạn gái, Tương Tân Duyệt rất lo lắng. Lúc này cô đã rất tin tưởng Vương Kiên Long liền muốn bọn họ trở thành bạn bè, mong Vương Kiên Long có thể giúp đỡ người bạn trai hướng nội này.
Dĩ nhiên Vương Kiên Long việc nghĩa không từ, đồng thời cũng tìm được cách đối phó với Tôn Hải, tiếp cận rồi từ từ đạt được tín nhiệm, sau đó lại phá hư quan hệ của bọn họ, lúc đó Tương Tân Duyệt sẽ thuộc về hắn.
Vương Kiên Long đối với kế hoạch không kẽ hở này là vạn phần đắc ý. Cậu tưởng tượng bản thân từ từ từng bước chia rẽ bọn họ, ôm mỹ nhân vào lòng, nghĩ đi nghĩ lại làm cho cậu vô cùng kích động.
Nhưng không nghĩ tới, tuy Tương Tân Duyệt không hề thích Tôn Hải, cũng nguyện ý chấp nhận mình nhưng thủy chung không để mình chạm vào tia phòng tuyến cuối cùng. Bản thân thế nào đi nữa cũng không chạm được đến cô ấy.
Nghĩ đến cục diện mình bày bố hôm qua, ở trước mặt Tôn hải cố ý diễn một tuồng kịch cậu và Tương Tân Duyệt thân thiết, nam sinh tự ti kia ngay cả bạn gái cũng không níu kéo, nhìn thấy người mình yêu cùng người khác ôm hôn lại lựa chọn lùi lại, vô cùng nhu nhược!
Cậu chỉ cần làm thật tốt, chờ Tương Tân Duyệt thất vọng về Tôn Hải, nếu có thể chán ghét thì không thể tốt hơn!
Vương Kiên Long xuất thần nhìn ký túc xá nữ thật lâu chợt thấy có cái gì đó lóe qua ở cửa sổ phòng Tương Tân Duyệt. Khoảng cách quá xa, cậu cũng chỉ thấy mơ hồ, cụ thể là cái gì thì không rõ.
Vương Kiên Long phát tiết xong lại nghĩ đến kế hoạch tiếp theo, xoay người rời đi không quay đầu lại, bằng không cậu hẳn sẽ phát hiện vật vừa lóe qua ở cửa sổ vẫn không nhúc nhích mà ở đó, đối diện với bóng lưng cậu.
Tôn Hải trở lại phòng ngủ, vừa lúc trong phòng không có ai, cậu đóng cửa lại liền dựa vào cửa trượt xuống đất. Nghĩ đến việc mình làm, một cảm giác ác cảm tội lỗi xâm nhập cậu, trong lòng bài xích việc mình làm khiến cậu nôn khan. Cậu nhìn hai tay, hai bàn tay này đã nhiễm đầy máu, còn bản thân đã không còn tư cách được cứu rỗi. Cậu vùi đầu vào đầu gối, phảng phất như ở nơi nào đó thỉnh cầu tha thứ.
Bên trong một mảnh hôn ám, ánh mặt trời buổi chiều chiếu vào phòng cũng tràn ngập đau thương, trong phòng ngủ nhỏ hẹp chỉ có tiếng nức nở bồi hồi không ngừng, khí tức bi thương phủ kín nơi này.
Lưu Chiếu như hoàng đế ngồi ở trên giường ra lệnh cho Triệu Tường làm việc.
"Triệu Tường, nước ép táo."
"Triệu Tường, nước."
"Triệu Tường, làm bài tập cho ta."
"Triệu Tường, giặt quần áo hôm qua ta thay."
"Mẹ nó, cút!", Triệu Tường rốt cục nổi bão. Nhìn Lưu Chiếu bán nằm trên giường ăn táo, cậu nghiến răng nghiến lợi nói, "Cậu là đau chân, tay không có bị chặt!"
Lưu Chiếu nhấc chân lên, chỉ vào cái chân bị quấn vải trắng, "Là ai làm?"
"Không phải lão tử!"
"Nga, là ngươi mặc kệ bọn ta, làm cho bổn thiếu gia say rượu ra đường bị người tông.", Lưu Chiếu chậm rì rì nói.
"Dựa vào cái gì, vô sỉ!", Triệu Tường chỉ cậu ta.
Nếu không phải do cậu thiện lương thì sao lại bị tiểu nhân vô sỉ kia nắm bím tóc sai sử như nô tài!
"Các người không trông cậu ta!", Triệu Tường chất vấn hai người còn lại.
"Có thể giặt quần áo giúp tớ luôn không?", Ninh Xuyên lấy lòng nói.
"Nếu không tớ tắm cho.", Quách Vũ thành thật nói.
Triệu Tường muốn điên rồi, làm sao cậu có thể ở trong cái phòng kỳ ba như thế này!
Cuối cùng, Triệu Tường bãi công, Quách Vũ mang quần áo của hai tên vô sỉ giặt, hai người kia coi như có lương tâm, biết không nên quá phận, một người đáp ứng vì bọn họ bỏ tiền cơm.
Triệu Tường quyết định, cậu muốn xả tức.
"Tớ ra ngoài!"
"Ấy, đi đâu? Ai giúp tớ làm bài?", Hoàng đế lại lên tiếng.
"Bố thèm quản!", nói xong Triệu Tường cũng không quay đầu lại rời đi. Lúc đóng cửa còn nghe được tiếng cười truyền đến từ trong phòng."
(*) Trình Giảo Kim: Là một vị tướng quân có thật trong lịch sử Trung Quốc, thông tin chi tiết hơn xin mời gg. Trong tiểu thuyết nhắc tới thì thường mang nghĩa kẻ phá đám, giữa đường nhảy ra quấy rối kế hoạch.
–Hết chương 4–
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất