Quyển 5 Chương 4: Quyển 5 Chương 4
Trong chớp mắt đèn sáng lên, Triệu Tường lập tức nhìn sang nơi phát ra âm thanh, trong tầm mắt trừ gương mặt kinh ngạc của Trình Duệ ra là một mảng đỏ thẫm.
"Cái quái gì vậy?", Khâu Hào hét lớn, gương mặt vặn vẹo, hoảng sợ nhìn Trình Duệ vẫn đang nằm dưới Lục Gia Phàm.
"Duma! Mày biết cái gì! Mau thả bọn tao ra!", Lý Quân xách cổ áo Triệu Tường, nhìn biểu tình phẫn nộ của cậu ta, Triệu Tường sẽ không ngạc nhiên nếu giây sau nắm đấm của cậu ta đã đặt trên mặt mình.
Mà Dư Băng Băng cũng không còn mơ màng như cũ, cô hoảng sợ nhìn Triệu Tường, nhìn kỹ hơn còn thấy được nước mắt trên gương mặt cô.
Triệu Tường rút cổ áo về, sức đối phương không lớn, giãy một chút là ra. Cậu không để ý ánh mắt của mọi người, đi đến trước mặt Trình Duệ.
Dùng thanh âm chỉ hai người nghe được, nói, "Đã chết một người, cậu vừa lòng chưa? Nếu để tôi phát hiện cậu lại chơi trò quỷ gì thì đừng trách sao mất mạng!"
Ánh mắt Trình Duệ hơi sáng lên, cậu ta che giấu rất giỏi, biểu tình kinh ngạc và sợ hãi trên mặt không đổi, đẩy thi thể ra, run rẩy đứng lên, sang một bên ngồi xổm.
Triệu Tường lạnh nhạt nhìn người này diễn, sự chán ghét trong mắt không giấu nổi, cậu hiểu Trình Duệ muốn cái gì. Lúc nãy khi cậu ta thốt ra tên của Lục Gia Phàm, cậu đã rõ hoàn toàn là cố ý. Cậu ta thử mình, hoặc là thử thủ phạm đứng sau trò chơi này.
Nếu cậu ta dùng phương pháp khác để thử thì không sao, nếu hỏi luôn Triệu Tường thì Triệu Tường có thể sẽ nói thẳng cho cậu, cậu ta chỉ việc chọn một phương pháp để giải toả nghi vấn của mình.
Đối với trò chơi này, âm mưu này, người đứng sau nó, Trình Duệ đều thử hết, Triệu Tường biết, cậu ta cũng thử đúng-sai cái cảnh báo trên tờ giấy đó.
Trình Duệ và cậu không cùng nhận thức. Đây là kết luận của Triệu Tường. Cho dù muốn sống sót đến mức nào đi nữa thì cậu cũng không hy sinh mạng sống của người khác, huống chi, cái chết của Lục Gia Phàm không có giá trị gì. Triệu Tường hoàn toàn tin tưởng cảnh báo trên giấy.
Đương nhiên cũng là vì nguyên nhân cậu tin Yến Giang, nhưng quan trọng là trực giác với các sự kiện quỷ quái. Nếu sự kiện duy nhất trực giác có động tĩnh thì chắc chắn đó là đối với tờ giấy kia. Từ cái liếc mắt đầu tiên, Triệu Tường đã tuyệt đối tin tưởng đó là trọng điểm trong sự kiện này, không có gì để nghi ngờ. Cho nên cậu mới cường điệu việc cấm gọi tên người khác.
Từ lúc tiến vào trường học này, trải qua vài sự kiện quỷ quái, Triệu Tường đã sớm hoài nghi trực giác của cậu, cái thứ gọi là năng lực này, có lẽ nó tồn tại là để sử dụng trong đây. Không, hẳn phải là trường học thông qua một thứ trung gian mà cho cậu năng lực này. Mỗi khi nghĩ đến đây, Triệu Tường không ngăn được nội tâm kích động, nếu cậu đoán đúng thì có phải cái chết của cha mẹ cũng có liên quan đến trường học? Vì điều này mà Triệu Tường mới bất chấp mọi thứ tham gia vào các sự kiện quỷ quái mà cậu biết, đáp án chắc chắn được giấu trong ngôi trường này, cậu phải đào cho ra nó!
"Này! Cứ tiếp tục như vậy kiểu gì cũng có thêm người chết! Mày nói đi mày biết cái gì?", tiếng kêu của Lý Quân kéo Triệu Tường ra khỏi mạch suy nghĩ của mình, cậu nhìn thoáng qua Lục Gia Phàm chết không nhắm mắt, rồi cậu nhìn qua từng người một, ở đây có sáu người, sáu người sống.
Chợt ánh mắt dừng lại trên người Trình Duệ, "Tôi không quan tâm bất mãn của mọi người, chỉ cần chắc chắn không ai gọi tên của bất kì người nào trong nhóm thêm một lần nào nữa là được, Lục Gia Phàm là minh chứng rõ ràng nhất."
"Mày ngu hả? Tao mặc kệ cái cảnh cáo đó, giờ đã chết người rồi mà còn nói điên nói khùng cái gì vậy!", Khâu Hào quát, cậu ta không tin lời Triệu tường chút nào. Theo cậu ta, hoặc là Triệu Tường điên hoặc là cậu không bình thường. Nói xong thì nhìn sang hướng Lý Quân, mong chờ nhìn thấy ánh mắt đồng ý của cậu ta, nhưng trong mắt của Lý Quân chỉ có thần tình hoảng sợ, có vẻ đã hơi tin lời nhảm nhí của Triệu Tường rồi.
Khâu Hào quýnh lên, chỉ vào Trình Duệ nói, "Nói không chừng là do cậu ta giết! Chúng ta cách xa nên trên người không bị máu bắn lên, chỉ có mình cậu ta thôi! Người là cậu ta giết, ở đây chẳng có ma quỷ gì hết!", dứt câu thì ngậm luôn miệng, bởi mọi người chẳng ai đồng tình với cậu cả, không biết là do xấu hổ hay là tức giận mà gương mặt cậu đỏ bừng. Hơn nữa cậu nhận ra Lý Quân len lén kéo tay áo mình, trong mắt không giấu được sự sợ hãi.
"Cậu nhìn miệng vết thương đi, đây là thứ mà người thường tạo ra được sao?", Yến Giang chỉ vào thi thể, nói. Trên cổ Lục Gia Phàm có một đường ngang, máu tươi nhiễm đỏ thân thể, Trình Duệ dưới thân cũng bị thấm không ít. Vết cắt dài gần hết cổ, máu thịt lẫn lộn trên vết thương, loại thương tích này nếu không có đao kiếm sắc bén thì không tạo ra được.
"Muốn sống thì câm miệng!", không nhìn cậu ta nữa, Yến Giang đưa lưng về phía cậu nói, điểm chú ý của anh không giống Triệu Tường vẫn đang chăm chăm Trình Duệ ngồi chồm hổm trên đất.
"Trước kia tôi từng nghe bà ngoại nói, buổi tối không được gọi họ tên người khác để tránh quỷ biết được, nó sẽ đến chỗ người bị gọi, là vậy đúng không?", Dư Băng Băng lau nước mắt, hơi nghẹn ngào nói.
Triệu Tường nghĩ rồi trả lời, "Tình cảnh không giống lắm, nhưng cũng có thể xem là vậy, đừng cho quỷ biết họ tên của chúng ta."
"Vậy dùng biệt danh đi?", Trình Duệ quả quyết nói, cậu ta không làm bộ làm tịch nữa, đứng lên, lời nói và hành động không khác trước là bao, dường như chẳng bị ảnh hưởng gì bởi cái chết của Lục Gia Phàm.
"Không bắt buộc, về một mặt nào đó biệt danh với họ tên cũng có ý nghĩa tương tự nhau.", Triệu Tường phản đối.
"Nếu vậy muốn kêu ai thì chỉ vào người đó, trong lời nói ra cũng không được đề cập tới tên của bất cứ ai, có lẽ quỷ đang ở cạnh chúng ta, chờ giây phút có người lỡ miệng.", Triệu Tường nói thêm, xong câu đó thì sau lưng tê rần, tựa như quỷ hồn đang rình rập xung quanh, canh chừng từng cử động của bọn họ vậy.
"Vậy còn trò chơi, có tiếp tục không?"
"Có. Hiện tại cũng không có manh mối nào, chỉ có thể chơi tiếp thôi, nhưng lần này có thể dùng điện thoại soi đèn nếu có chuyện gì phát sinh, nếu không thì có người chết bên cạnh cũng không biết được!", Triệu Tường châm chọc nói.
Lần này mọi người đều mở điện thoại ra, ngồi vào chỗ cách xa thi thể, Yến Giang như cũ ngồi bên phải Triệu Tường. Màn hình điện thoại rọi lên từng gương mặt, tạo thành biểu tình kinh dị cho mỗi người, may mà không ngồi đối diện. Triệu Tường không nhìn sang hai người bên cạnh, giờ bọn họ có khác gì người chết rồi đâu.
"Bắt đầu đây.", vẫn là Dư Băng nói trước.
"Chờ chút!", Lý Quân chen ngang cô, chỉ vào Triệu Tường, "Chúng ta có thể ngồi xa thêm không, chẳng may cái thứ đó chạy đến ngồi bên cạnh thì làm sao giờ?", nói xong thì lạnh teo một cái. "Cái thứ đó" hẳn là chỉ thi thể Lục Gia Phàm.
"Cậu có chui vào chỗ có đèn cũng không có tác dụng.", triệu Tường lạnh lùng nói. Đúng thế, trong hội trường này chỗ nào cũng giống nhau, toàn là nguy hiểm, ở đâu cũng bị chúng nó kiếm chuyện thôi, không muốn chết chỉ còn cách nhanh chóng tìm ra lỗ hổng trong sự kiện này, đây là phương pháp thoát ra duy nhất rồi.
Trước khi trò chơi bắt đầu, Triệu Tường cố tình để ý Trình Duệ, cậu đang bắt đầu phòng bị người này, có hơi hối hận vì đã nói cho cậu ta biết tên của mọi người, ai mà biết tên điên này có kéo bọn họ xuống suối vàng chung không đâu. Triệu Tường cắn răng, theo ánh mắt vô tình liếc sang của Trình Duệ, cậu hiểu an toàn của mình và Yến Giang đã được đảm bảo, Trình Duệ cũng vậy. Trong mắt Trình Duệ cậu thấy vẻ cảnh cáo mạnh mẽ, cậu dám chắc nếu cậu cự tuyệt thì Trình Duệ sẽ kéo cậu xuống cõi chết ngay. Mà biểu hiện của cậu và Yến Giang lại không giống như lần đầu trải qua sự kiện này.
Đây là lần đầu Triệu Tường cảm nhận cảm giác nguy hiểm đến từ đồng loại, quỷ quái cho cậu cảm giác tàn nhẫn vô cực, mà con người thì cho cậu một loại đề phòng vô thức.
Triệu Tường thừa nhận hồi trước mình vô cùng đơn thuần, bằng không sao lại có người đứng ra nói: sự giết chóc giữa đồng loại với nhau vĩnh viễn không bao giờ dừng lại. Đạo lý này dùng lên loài người rất thích hợp.
Vậy Yến Giang thì sao?
Trong lòng Triệu Tường căng thẳng, người này có khi nào sẽ đạp đổ toàn bộ tín nhiệm của mình?
Cậu nhìn về phía Yến Giang, dưới ánh đèn là gương mặt xanh trắng, vô cùng âm trầm, nhưng lần này Triệu Tường không để ý nó, chấp nhất nhìn anh, thậm chí còn tự hỏi nếu người này phản bội mình thì mình sẽ mang tâm trạng thế nào? Bởi vì chưa từng nghĩ nên lúc đột nhiên nhận ra lại vô cùng muốn có đáp án.
Từ lúc Triệu Tường tiếp xúc với sự kiện quỷ quái, Yến Giang là người đầu tiên có chung chí hướng với cậu, tuy không biết được động cơ của anh nhưng Triệu Tường biết chắc anh có một lý do để đấu tranh với quỷ quái. Hơn nữa, cậu phục anh, cậu cảm thấy trí tuệ của anh và mình liên kết lại chắc chắn sẽ vượt qua được các sự kiện này.
Nếu có một ngày anh ta hướng mũi đao về phía mình, vậy cậu nên mang biểu cảm gì để đối mặt? Cậu sẽ thờ ơ như dĩ vãng sao? Cậu hoang mang.
Đến tận khi một cái tay lạnh băng đặt lên bả vai, Triệu Tường mới tỉnh ra, trong lòng toát ra một cỗ ý lạnh. Bàn tay trên vai lạnh đến tận xương, suy nghĩ đầu tiên thoát ra là nhiệt độ này không xuất phát từ con người.
Bên trái cậu là ai?
Cậu không dám nhìn sang, kiên trì vỗ vai Yến Giang.
Cho đến lúc Trình Duệ không phản ứng gì cho thấy chẳng có gì xảy ra, trò chơi kết thúc, lãnh ý của Triệu Tường vẫn không tiêu tan, bởi vì bàn tay trên vai cậu không phải của người sống, nó vẫn đang yên vị ở chỗ cũ.
–Hết chương 4–
Tiểu NH: đọc lại còn tự thấy hoang mang với những gì mình edit:>
"Cái quái gì vậy?", Khâu Hào hét lớn, gương mặt vặn vẹo, hoảng sợ nhìn Trình Duệ vẫn đang nằm dưới Lục Gia Phàm.
"Duma! Mày biết cái gì! Mau thả bọn tao ra!", Lý Quân xách cổ áo Triệu Tường, nhìn biểu tình phẫn nộ của cậu ta, Triệu Tường sẽ không ngạc nhiên nếu giây sau nắm đấm của cậu ta đã đặt trên mặt mình.
Mà Dư Băng Băng cũng không còn mơ màng như cũ, cô hoảng sợ nhìn Triệu Tường, nhìn kỹ hơn còn thấy được nước mắt trên gương mặt cô.
Triệu Tường rút cổ áo về, sức đối phương không lớn, giãy một chút là ra. Cậu không để ý ánh mắt của mọi người, đi đến trước mặt Trình Duệ.
Dùng thanh âm chỉ hai người nghe được, nói, "Đã chết một người, cậu vừa lòng chưa? Nếu để tôi phát hiện cậu lại chơi trò quỷ gì thì đừng trách sao mất mạng!"
Ánh mắt Trình Duệ hơi sáng lên, cậu ta che giấu rất giỏi, biểu tình kinh ngạc và sợ hãi trên mặt không đổi, đẩy thi thể ra, run rẩy đứng lên, sang một bên ngồi xổm.
Triệu Tường lạnh nhạt nhìn người này diễn, sự chán ghét trong mắt không giấu nổi, cậu hiểu Trình Duệ muốn cái gì. Lúc nãy khi cậu ta thốt ra tên của Lục Gia Phàm, cậu đã rõ hoàn toàn là cố ý. Cậu ta thử mình, hoặc là thử thủ phạm đứng sau trò chơi này.
Nếu cậu ta dùng phương pháp khác để thử thì không sao, nếu hỏi luôn Triệu Tường thì Triệu Tường có thể sẽ nói thẳng cho cậu, cậu ta chỉ việc chọn một phương pháp để giải toả nghi vấn của mình.
Đối với trò chơi này, âm mưu này, người đứng sau nó, Trình Duệ đều thử hết, Triệu Tường biết, cậu ta cũng thử đúng-sai cái cảnh báo trên tờ giấy đó.
Trình Duệ và cậu không cùng nhận thức. Đây là kết luận của Triệu Tường. Cho dù muốn sống sót đến mức nào đi nữa thì cậu cũng không hy sinh mạng sống của người khác, huống chi, cái chết của Lục Gia Phàm không có giá trị gì. Triệu Tường hoàn toàn tin tưởng cảnh báo trên giấy.
Đương nhiên cũng là vì nguyên nhân cậu tin Yến Giang, nhưng quan trọng là trực giác với các sự kiện quỷ quái. Nếu sự kiện duy nhất trực giác có động tĩnh thì chắc chắn đó là đối với tờ giấy kia. Từ cái liếc mắt đầu tiên, Triệu Tường đã tuyệt đối tin tưởng đó là trọng điểm trong sự kiện này, không có gì để nghi ngờ. Cho nên cậu mới cường điệu việc cấm gọi tên người khác.
Từ lúc tiến vào trường học này, trải qua vài sự kiện quỷ quái, Triệu Tường đã sớm hoài nghi trực giác của cậu, cái thứ gọi là năng lực này, có lẽ nó tồn tại là để sử dụng trong đây. Không, hẳn phải là trường học thông qua một thứ trung gian mà cho cậu năng lực này. Mỗi khi nghĩ đến đây, Triệu Tường không ngăn được nội tâm kích động, nếu cậu đoán đúng thì có phải cái chết của cha mẹ cũng có liên quan đến trường học? Vì điều này mà Triệu Tường mới bất chấp mọi thứ tham gia vào các sự kiện quỷ quái mà cậu biết, đáp án chắc chắn được giấu trong ngôi trường này, cậu phải đào cho ra nó!
"Này! Cứ tiếp tục như vậy kiểu gì cũng có thêm người chết! Mày nói đi mày biết cái gì?", tiếng kêu của Lý Quân kéo Triệu Tường ra khỏi mạch suy nghĩ của mình, cậu nhìn thoáng qua Lục Gia Phàm chết không nhắm mắt, rồi cậu nhìn qua từng người một, ở đây có sáu người, sáu người sống.
Chợt ánh mắt dừng lại trên người Trình Duệ, "Tôi không quan tâm bất mãn của mọi người, chỉ cần chắc chắn không ai gọi tên của bất kì người nào trong nhóm thêm một lần nào nữa là được, Lục Gia Phàm là minh chứng rõ ràng nhất."
"Mày ngu hả? Tao mặc kệ cái cảnh cáo đó, giờ đã chết người rồi mà còn nói điên nói khùng cái gì vậy!", Khâu Hào quát, cậu ta không tin lời Triệu tường chút nào. Theo cậu ta, hoặc là Triệu Tường điên hoặc là cậu không bình thường. Nói xong thì nhìn sang hướng Lý Quân, mong chờ nhìn thấy ánh mắt đồng ý của cậu ta, nhưng trong mắt của Lý Quân chỉ có thần tình hoảng sợ, có vẻ đã hơi tin lời nhảm nhí của Triệu Tường rồi.
Khâu Hào quýnh lên, chỉ vào Trình Duệ nói, "Nói không chừng là do cậu ta giết! Chúng ta cách xa nên trên người không bị máu bắn lên, chỉ có mình cậu ta thôi! Người là cậu ta giết, ở đây chẳng có ma quỷ gì hết!", dứt câu thì ngậm luôn miệng, bởi mọi người chẳng ai đồng tình với cậu cả, không biết là do xấu hổ hay là tức giận mà gương mặt cậu đỏ bừng. Hơn nữa cậu nhận ra Lý Quân len lén kéo tay áo mình, trong mắt không giấu được sự sợ hãi.
"Cậu nhìn miệng vết thương đi, đây là thứ mà người thường tạo ra được sao?", Yến Giang chỉ vào thi thể, nói. Trên cổ Lục Gia Phàm có một đường ngang, máu tươi nhiễm đỏ thân thể, Trình Duệ dưới thân cũng bị thấm không ít. Vết cắt dài gần hết cổ, máu thịt lẫn lộn trên vết thương, loại thương tích này nếu không có đao kiếm sắc bén thì không tạo ra được.
"Muốn sống thì câm miệng!", không nhìn cậu ta nữa, Yến Giang đưa lưng về phía cậu nói, điểm chú ý của anh không giống Triệu Tường vẫn đang chăm chăm Trình Duệ ngồi chồm hổm trên đất.
"Trước kia tôi từng nghe bà ngoại nói, buổi tối không được gọi họ tên người khác để tránh quỷ biết được, nó sẽ đến chỗ người bị gọi, là vậy đúng không?", Dư Băng Băng lau nước mắt, hơi nghẹn ngào nói.
Triệu Tường nghĩ rồi trả lời, "Tình cảnh không giống lắm, nhưng cũng có thể xem là vậy, đừng cho quỷ biết họ tên của chúng ta."
"Vậy dùng biệt danh đi?", Trình Duệ quả quyết nói, cậu ta không làm bộ làm tịch nữa, đứng lên, lời nói và hành động không khác trước là bao, dường như chẳng bị ảnh hưởng gì bởi cái chết của Lục Gia Phàm.
"Không bắt buộc, về một mặt nào đó biệt danh với họ tên cũng có ý nghĩa tương tự nhau.", Triệu Tường phản đối.
"Nếu vậy muốn kêu ai thì chỉ vào người đó, trong lời nói ra cũng không được đề cập tới tên của bất cứ ai, có lẽ quỷ đang ở cạnh chúng ta, chờ giây phút có người lỡ miệng.", Triệu Tường nói thêm, xong câu đó thì sau lưng tê rần, tựa như quỷ hồn đang rình rập xung quanh, canh chừng từng cử động của bọn họ vậy.
"Vậy còn trò chơi, có tiếp tục không?"
"Có. Hiện tại cũng không có manh mối nào, chỉ có thể chơi tiếp thôi, nhưng lần này có thể dùng điện thoại soi đèn nếu có chuyện gì phát sinh, nếu không thì có người chết bên cạnh cũng không biết được!", Triệu Tường châm chọc nói.
Lần này mọi người đều mở điện thoại ra, ngồi vào chỗ cách xa thi thể, Yến Giang như cũ ngồi bên phải Triệu Tường. Màn hình điện thoại rọi lên từng gương mặt, tạo thành biểu tình kinh dị cho mỗi người, may mà không ngồi đối diện. Triệu Tường không nhìn sang hai người bên cạnh, giờ bọn họ có khác gì người chết rồi đâu.
"Bắt đầu đây.", vẫn là Dư Băng nói trước.
"Chờ chút!", Lý Quân chen ngang cô, chỉ vào Triệu Tường, "Chúng ta có thể ngồi xa thêm không, chẳng may cái thứ đó chạy đến ngồi bên cạnh thì làm sao giờ?", nói xong thì lạnh teo một cái. "Cái thứ đó" hẳn là chỉ thi thể Lục Gia Phàm.
"Cậu có chui vào chỗ có đèn cũng không có tác dụng.", triệu Tường lạnh lùng nói. Đúng thế, trong hội trường này chỗ nào cũng giống nhau, toàn là nguy hiểm, ở đâu cũng bị chúng nó kiếm chuyện thôi, không muốn chết chỉ còn cách nhanh chóng tìm ra lỗ hổng trong sự kiện này, đây là phương pháp thoát ra duy nhất rồi.
Trước khi trò chơi bắt đầu, Triệu Tường cố tình để ý Trình Duệ, cậu đang bắt đầu phòng bị người này, có hơi hối hận vì đã nói cho cậu ta biết tên của mọi người, ai mà biết tên điên này có kéo bọn họ xuống suối vàng chung không đâu. Triệu Tường cắn răng, theo ánh mắt vô tình liếc sang của Trình Duệ, cậu hiểu an toàn của mình và Yến Giang đã được đảm bảo, Trình Duệ cũng vậy. Trong mắt Trình Duệ cậu thấy vẻ cảnh cáo mạnh mẽ, cậu dám chắc nếu cậu cự tuyệt thì Trình Duệ sẽ kéo cậu xuống cõi chết ngay. Mà biểu hiện của cậu và Yến Giang lại không giống như lần đầu trải qua sự kiện này.
Đây là lần đầu Triệu Tường cảm nhận cảm giác nguy hiểm đến từ đồng loại, quỷ quái cho cậu cảm giác tàn nhẫn vô cực, mà con người thì cho cậu một loại đề phòng vô thức.
Triệu Tường thừa nhận hồi trước mình vô cùng đơn thuần, bằng không sao lại có người đứng ra nói: sự giết chóc giữa đồng loại với nhau vĩnh viễn không bao giờ dừng lại. Đạo lý này dùng lên loài người rất thích hợp.
Vậy Yến Giang thì sao?
Trong lòng Triệu Tường căng thẳng, người này có khi nào sẽ đạp đổ toàn bộ tín nhiệm của mình?
Cậu nhìn về phía Yến Giang, dưới ánh đèn là gương mặt xanh trắng, vô cùng âm trầm, nhưng lần này Triệu Tường không để ý nó, chấp nhất nhìn anh, thậm chí còn tự hỏi nếu người này phản bội mình thì mình sẽ mang tâm trạng thế nào? Bởi vì chưa từng nghĩ nên lúc đột nhiên nhận ra lại vô cùng muốn có đáp án.
Từ lúc Triệu Tường tiếp xúc với sự kiện quỷ quái, Yến Giang là người đầu tiên có chung chí hướng với cậu, tuy không biết được động cơ của anh nhưng Triệu Tường biết chắc anh có một lý do để đấu tranh với quỷ quái. Hơn nữa, cậu phục anh, cậu cảm thấy trí tuệ của anh và mình liên kết lại chắc chắn sẽ vượt qua được các sự kiện này.
Nếu có một ngày anh ta hướng mũi đao về phía mình, vậy cậu nên mang biểu cảm gì để đối mặt? Cậu sẽ thờ ơ như dĩ vãng sao? Cậu hoang mang.
Đến tận khi một cái tay lạnh băng đặt lên bả vai, Triệu Tường mới tỉnh ra, trong lòng toát ra một cỗ ý lạnh. Bàn tay trên vai lạnh đến tận xương, suy nghĩ đầu tiên thoát ra là nhiệt độ này không xuất phát từ con người.
Bên trái cậu là ai?
Cậu không dám nhìn sang, kiên trì vỗ vai Yến Giang.
Cho đến lúc Trình Duệ không phản ứng gì cho thấy chẳng có gì xảy ra, trò chơi kết thúc, lãnh ý của Triệu Tường vẫn không tiêu tan, bởi vì bàn tay trên vai cậu không phải của người sống, nó vẫn đang yên vị ở chỗ cũ.
–Hết chương 4–
Tiểu NH: đọc lại còn tự thấy hoang mang với những gì mình edit:>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất