Chương 1
Ba giờ mười lăm phút sáng, đồng hồ báo thức của Tác Dương reo lên.
Chuyến bay đầu tiên của tháng này theo lịch là bay quốc tế, thời gian bay là mười chín tiếng, giờ khởi hành là sáu giờ mười lăm phút.
Sáu giờ mười lăm bay, bốn giờ rưỡi là phải có mặt.
Tác Dương đã quen với cuộc sống như thế này rồi, không mảy may liên quan gì đến “sáng chín chiều năm” cả.
Việc đầu tiên sau khi thức dậy là uống một cốc nước, uống xong tắm táp đơn giản, quay lại tức tốc thay đồ rồi kéo vali ra ngoài.
Thậm chí cậu còn không cần phải sắp xếp hành lý, vì hôm trước quay về cậu đã thay hết quần áo bẩn, nhường chỗ cho những bộ đồ sạch sẽ cả rồi, để tránh trước khi xuất phát lại luống cuống tay chân.
Tác Dương là một người sinh hoạt theo quy luật, quy luật của cậu không giống với người bình thường, mà nó được hình thành dựa trên lối sống “không có quy luật” của một tiếp viên hàng không lâu năm.
Bên ngoài trời đã đổ mưa, khi cậu lái xe ra khỏi tầng hầm thì phải bật cần gạt nước. Cũng may mưa chưa lớn lắm, không ảnh hưởng gì đến mọi chuyện đang xảy ra cả.
Tác Dương lái xe dọc theo tuyến đường không còn gì quen thuộc hơn để đi đến sân bay, giữa đường còn tiện thể cho một đồng nghiệp quá giang.
– Chào anh Dương – Cô gái kia tên Hà Điềm, vẻ bề ngoài cũng ngọt như tên, mới tới làm năm ngoái, hai người thỉnh thoảng cũng chung tổ bay nên cậu cũng tiện thể chở cô đi và về.
– Chào em.
Tác Dương làm ở hãng hàng không này bốn năm rồi, không chỉ có tướng tá khôi ngô mà còn rất vui vẻ hòa đồng. Mỗi khi gặp phải bất kì chuyện gì, nhỏ là mấy hành khách khó chiều, lớn là chuyến bay xảy ra sự cố, thì cậu đều có thể xử lý ổn thỏa, ít nhất thì cậu là một người rất đáng tin cậy trong công việc. Mọi người đều rất quý mến cậu, đặc biệt là mấy cô nàng tân binh.
Sở dĩ nói “đặc biệt là mấy cô nàng tân binh” hoàn toàn là vì họ chưa hiểu được cậu, dễ bị cái ấn tượng “thân thiện” kia mê hoặc. Tác Dương là kiểu người dòm bề ngoài thì gần gũi hòa nhã nhưng thực tế thì luôn giữ khoảng cách an toàn với bạn.
Đi làm bốn năm trời, đồng nghiệp hay thậm chí là các hành khách bày tỏ niềm yêu thích với Tác Dương đếm hết hai bàn tay bàn chân cũng không xuể, nhưng Tác Dương luôn lịch sự uyển chuyển khước từ họ, không cho bất kì ai có cơ hội thân cận mình, ngay cả cơ hội “Chúng ta có thể bắt đầu từ bạn bè” cũng không được luôn.
Tác Dương là một người có trái tim sỏi đá về mặt tình cảm, mọi người đều nói như vậy.
Tác Dương lái xe chở Hà Điềm đến sân bay, cô ngồi ở ghế phụ lái, chẳng mấy chốc tự dưng bắt đầu thút thít.
Tác Dương kinh ngạc liếc cô rồi rút khăn giấy đưa cho cô:
– Em sao thế?
– Cám ơn anh Dương – Hà Điềm nhận khăn giấy soi gương cẩn thận lau nước mắt, sợ sẽ bôi mất lớp trang điểm – Cả đêm em không ngủ.
Tác Dương nở nụ cười:
– Gần đây mệt quá à?
– Không ạ, tại tức quá – Hà Điềm nói – Bạn trai em cắm sừng em.
Chuyện này phải nói thế nào đây nhỉ?
Tác Dương cũng gặp khá nhiều rồi.
Nghề của bọn họ khá bận rộn, không thường ở nhà, lịch làm việc và nghỉ ngơi cũng không có quy luật, đừng nói là người yêu, mấy ông anh bà chị đã kết hôn trong cơ quan cũng dính mấy vụ rồi.
Tuy khó chịu nhưng cũng hết cách.
Hà Điềm vừa sụt sùi vừa nói:
– Anh Dương ơi, đàn ông các anh có phải cũng rất quan tâm tới nửa kia của mình không? Anh ta nói em không thể thường xuyên ở bên anh ta cho nên anh ta mới kiếm người khác.
– Ai mà chẳng quan tâm tới nửa kia của mình – Mắt Tác Dương vẫn nhìn về phía trước – Nhưng đây không phải lý do để ngoại tình.
Hà Điềm ngửa đầu lên, cố gắng để nuốt nước mắt vào trong:
– Em cũng nói thế với anh ta, nhưng hình như anh ta thấy mình nói chuyện rất có lý lẽ, bảo rằng tính chất công việc của em ép anh ta phải đi bắt cá khác.
Tác Dương cười khẩy:
– Người đàn ông như thế mà em vẫn còn muốn rơi nước mắt vì hắn à?
Hà Điềm sững lại, lau đi một hàng nước mắt vừa rơi xuống.
– Đúng, anh ta không xứng – Hà Điềm nghiến răng – Tại em mù nên mới quen anh ta tận ba năm.
– Không phải em mù, là tự hắn không biết quý trọng.
Trời mưa đường trơn nên Tác Dương lái xe rất chậm.
Hà Điềm quay đầu lại nhìn cậu, trầm tư một lát rồi khẽ giọng hỏi:
– Anh Dương, vì lo lắng chuyện này cho nên tới bây giờ anh vẫn chưa hẹn hò yêu đương sao?
Tác Dương lại bật cười:
– Đương nhiên là không phải rồi, tại duyên phận chưa đến thôi.
Sân bay buổi sớm vẫn ồn ào đông đúc như thường.
Tác Dương và Hà Điềm cùng tới buổi họp sáng, trên đường đi Tác Dương nói:
– Chấn chỉnh lại cảm xúc, lát nữa đừng để xảy ra sơ suất trong cuộc họp đấy.
Hà Điềm kéo vali bước nhanh bên cạnh Tác Dương, sau khi “Vâng” một tiếng, cô thán:
– Anh Dương ơi, em ngưỡng mộ anh quá.
Tác Dương chỉ cười chứ không đáp gì.
Có gì để mà ngưỡng mộ? Chẳng phải mọi người đều giống nhau cả sao.
Khoảng thời gian trước khi hành khách lên máy bay là lúc bọn họ bận bịu nhất, cũng may cả tổ bay đều đã được huấn luyện thuần thục, các mục kiểm tra và chuẩn bị đều được xử lý trôi chảy không có sơ sót gì.
Tuy không có thời gian rỗi rãi nhưng Tác Dương làm xong công chuyện của mình thì vẫn liếc mắt ngó Hà Điềm đang kiểm tra số lượng chăn, xác nhận cô nàng đã điều chỉnh lại cảm xúc, không đem tình cảm riêng tư vào trong công việc.
Mọi công tác chuẩn bị đã hoàn thành xong, Tác Dương quay về khoang hạng thương gia.
Trong lúc đợi hành khách lên tàu bay, đột nhiên Tác Dương nhớ đến câu hỏi của Hà Điềm: Vì lo lắng chuyện này nên tới bây giờ vẫn chưa hẹn hò yêu đương sao?
Thật sự không phải như vậy.
Khi đó đáp án cậu đưa ra là duyên phận chưa tới, nhưng cái thứ gọi là duyên phận này ảo diệu lắm, nó có tồn tại hay không còn chưa biết, huống chi là có tới hay không.
Hà Điềm ngưỡng mộ cậu không bị tình cảm trói buộc, tung hô độc thân muôn năm, tự do muôn năm. Nhưng mỗi ngày về đến nhà đều thấy vắng lặng đến độ có thể nghe rõ mồn một từng luồng hơi thở, thật ra cũng nhói lòng lắm chứ.
– Khách lên rồi.
Tác Dương hoàn hồn, lập tức nở nụ cười chuyên nghiệp và vừa đủ chừng mực.
– Chào anh, chào mừng anh đến với chuyến bay ngày hôm nay.
– Chào chị, để em giúp chị nhé.
…
Trên thế giới này, ai nên ngưỡng mộ ai đây?
Tác Dương nghĩ: Chẳng phải ai cũng đang vất vả để kiếm sống sao?
Bao da đựng vé máy bay của Thẩm Huy Minh bị rạch một lỗ nhỏ, đây là bao da số lượng có hạn của một nhãn hàng cao cấp nào đó, hôm nay là lần thứ hai anh sử dụng nó rồi. Người kia là một cô gái trẻ, thứ phụ kiện móc trên túi của cô đã quẹt vào bao da của anh.
Dường như cô gái kia không hề hay biết mình đã “ngộ thương” một thứ đồ, cô vừa kiểm tra số ghế vừa tiếp tục đi vào trong.
Nhờ anh đứng dậy quay đầu nhìn cô gái kia nên mới chú ý thấy Tác Dương đang đứng phía sau, khi đó anh vẫn chưa biết tên cậu là gì.
Nam tiếp viên trẻ tuổi, vóc người dong dỏng, mặt mũi tuấn tú, đồng phục trắng cùng với cà vạt đen, tôn lên thần thái trinh bạch khó mà khinh nhờn.
Thẩm Huy Minh lạ gì người đẹp, người đẹp mặc đồng phục anh nhìn cũng lờn, nam nữ tiếp viên ở hãng hàng không này cũng đều là trai xinh gái đẹp cả, nhưng duy chỉ có người đó là khiến anh mê mẩn đến độ thậm chí quên bẵng đi mất vì sao mình lại đứng lên thế này.
Cứ như anh vốn đứng lên là để nhìn ngắm cậu vậy.
Nếu nói người kia rốt cuộc khác gì với những người còn lại thì Thẩm Huy Minh chỉ có thể trả lời hai chữ “thần thái” mà thôi. Không thể gọi là siêu phàm hay thoát tục được, nhưng chỉ qua một thoáng liếc mắt giữa vô vàn chúng sinh thì trên người cậu như có một luồng ánh sáng lạnh rọi thấu vào ánh mắt Thẩm Huy Minh.
Trước giờ Thẩm Huy Minh không tin vào “tiếng sét ái tình”, đặc biệt là trong thế giới của người trưởng thành, mọi người quá rõ cái cụm từ này có nghĩa là gì.
Dù có nói tới chán thì cũng không phải là đùa, mà là sự thật trần gian. Cho nên “tiếng sét ái tình” chẳng qua chỉ là bị hớp hồn trước cái đẹp mà thôi.
Những người nông cạn không cách nào kháng cự được vẻ bề ngoài xinh đẹp.
Xưa nay Thẩm Huy Minh chẳng bao giờ thừa nhận mình nông cạn, nhưng bây giờ thì anh thừa nhận rồi, vì anh thấy mình đang choáng ngợp trước cái đẹp của cậu tiếp viên hàng không kia một cách nông cạn.
Không phải chỉ vì thế mà anh thảo phạt mình, đây cũng là lần đầu tiên trong suốt ba mươi năm nay.
Trước giờ mắt Thẩm Huy Minh đều đặt trên đầu, kiêu ngạo đến độ mà người ta vừa thích thú lại vừa thấy ghét. Lại còn là loại người gặp ai cũng chê, một kẻ như thế lại có thể bị một chàng trai thu hút ngay từ ánh nhìn đầu tiên thì quả đúng là điều bất ngờ trong cuộc đời.
Phía sau anh có một người lên tiếng, chất giọng ngọt lịm nhưng không ủy mị:
– Anh ơi, anh có cần giúp đỡ gì không ạ?
Thẩm Huy Minh quay lại nhìn cô tiếp viên được huấn luyện nhuần nhuyễn, nở một nụ cười nhẹ:
– Không có gì.
Anh ngồi lại vào ghế, tay cầm bao da đựng vé, ngón tay mân mê chỗ bị rách lúc nãy, đợi chờ chuyến bay dường như không có ý nghĩa trọng đại này cất cánh.
Điều này thật lãng mạn.
Một Thẩm Huy Minh luôn khịt mũi coi thường cụm từ “lãng mạn”, ấy thế mà lại nghĩ rằng mình đang đắm chìm trong nó. Thậm chí anh còn chưa biết tên và xu hướng tính dục của người ta, vậy mà đã ngóng trông tôi và em bốn mắt nhìn nhau rồi.
Chuyến bay đầu tiên của tháng này theo lịch là bay quốc tế, thời gian bay là mười chín tiếng, giờ khởi hành là sáu giờ mười lăm phút.
Sáu giờ mười lăm bay, bốn giờ rưỡi là phải có mặt.
Tác Dương đã quen với cuộc sống như thế này rồi, không mảy may liên quan gì đến “sáng chín chiều năm” cả.
Việc đầu tiên sau khi thức dậy là uống một cốc nước, uống xong tắm táp đơn giản, quay lại tức tốc thay đồ rồi kéo vali ra ngoài.
Thậm chí cậu còn không cần phải sắp xếp hành lý, vì hôm trước quay về cậu đã thay hết quần áo bẩn, nhường chỗ cho những bộ đồ sạch sẽ cả rồi, để tránh trước khi xuất phát lại luống cuống tay chân.
Tác Dương là một người sinh hoạt theo quy luật, quy luật của cậu không giống với người bình thường, mà nó được hình thành dựa trên lối sống “không có quy luật” của một tiếp viên hàng không lâu năm.
Bên ngoài trời đã đổ mưa, khi cậu lái xe ra khỏi tầng hầm thì phải bật cần gạt nước. Cũng may mưa chưa lớn lắm, không ảnh hưởng gì đến mọi chuyện đang xảy ra cả.
Tác Dương lái xe dọc theo tuyến đường không còn gì quen thuộc hơn để đi đến sân bay, giữa đường còn tiện thể cho một đồng nghiệp quá giang.
– Chào anh Dương – Cô gái kia tên Hà Điềm, vẻ bề ngoài cũng ngọt như tên, mới tới làm năm ngoái, hai người thỉnh thoảng cũng chung tổ bay nên cậu cũng tiện thể chở cô đi và về.
– Chào em.
Tác Dương làm ở hãng hàng không này bốn năm rồi, không chỉ có tướng tá khôi ngô mà còn rất vui vẻ hòa đồng. Mỗi khi gặp phải bất kì chuyện gì, nhỏ là mấy hành khách khó chiều, lớn là chuyến bay xảy ra sự cố, thì cậu đều có thể xử lý ổn thỏa, ít nhất thì cậu là một người rất đáng tin cậy trong công việc. Mọi người đều rất quý mến cậu, đặc biệt là mấy cô nàng tân binh.
Sở dĩ nói “đặc biệt là mấy cô nàng tân binh” hoàn toàn là vì họ chưa hiểu được cậu, dễ bị cái ấn tượng “thân thiện” kia mê hoặc. Tác Dương là kiểu người dòm bề ngoài thì gần gũi hòa nhã nhưng thực tế thì luôn giữ khoảng cách an toàn với bạn.
Đi làm bốn năm trời, đồng nghiệp hay thậm chí là các hành khách bày tỏ niềm yêu thích với Tác Dương đếm hết hai bàn tay bàn chân cũng không xuể, nhưng Tác Dương luôn lịch sự uyển chuyển khước từ họ, không cho bất kì ai có cơ hội thân cận mình, ngay cả cơ hội “Chúng ta có thể bắt đầu từ bạn bè” cũng không được luôn.
Tác Dương là một người có trái tim sỏi đá về mặt tình cảm, mọi người đều nói như vậy.
Tác Dương lái xe chở Hà Điềm đến sân bay, cô ngồi ở ghế phụ lái, chẳng mấy chốc tự dưng bắt đầu thút thít.
Tác Dương kinh ngạc liếc cô rồi rút khăn giấy đưa cho cô:
– Em sao thế?
– Cám ơn anh Dương – Hà Điềm nhận khăn giấy soi gương cẩn thận lau nước mắt, sợ sẽ bôi mất lớp trang điểm – Cả đêm em không ngủ.
Tác Dương nở nụ cười:
– Gần đây mệt quá à?
– Không ạ, tại tức quá – Hà Điềm nói – Bạn trai em cắm sừng em.
Chuyện này phải nói thế nào đây nhỉ?
Tác Dương cũng gặp khá nhiều rồi.
Nghề của bọn họ khá bận rộn, không thường ở nhà, lịch làm việc và nghỉ ngơi cũng không có quy luật, đừng nói là người yêu, mấy ông anh bà chị đã kết hôn trong cơ quan cũng dính mấy vụ rồi.
Tuy khó chịu nhưng cũng hết cách.
Hà Điềm vừa sụt sùi vừa nói:
– Anh Dương ơi, đàn ông các anh có phải cũng rất quan tâm tới nửa kia của mình không? Anh ta nói em không thể thường xuyên ở bên anh ta cho nên anh ta mới kiếm người khác.
– Ai mà chẳng quan tâm tới nửa kia của mình – Mắt Tác Dương vẫn nhìn về phía trước – Nhưng đây không phải lý do để ngoại tình.
Hà Điềm ngửa đầu lên, cố gắng để nuốt nước mắt vào trong:
– Em cũng nói thế với anh ta, nhưng hình như anh ta thấy mình nói chuyện rất có lý lẽ, bảo rằng tính chất công việc của em ép anh ta phải đi bắt cá khác.
Tác Dương cười khẩy:
– Người đàn ông như thế mà em vẫn còn muốn rơi nước mắt vì hắn à?
Hà Điềm sững lại, lau đi một hàng nước mắt vừa rơi xuống.
– Đúng, anh ta không xứng – Hà Điềm nghiến răng – Tại em mù nên mới quen anh ta tận ba năm.
– Không phải em mù, là tự hắn không biết quý trọng.
Trời mưa đường trơn nên Tác Dương lái xe rất chậm.
Hà Điềm quay đầu lại nhìn cậu, trầm tư một lát rồi khẽ giọng hỏi:
– Anh Dương, vì lo lắng chuyện này cho nên tới bây giờ anh vẫn chưa hẹn hò yêu đương sao?
Tác Dương lại bật cười:
– Đương nhiên là không phải rồi, tại duyên phận chưa đến thôi.
Sân bay buổi sớm vẫn ồn ào đông đúc như thường.
Tác Dương và Hà Điềm cùng tới buổi họp sáng, trên đường đi Tác Dương nói:
– Chấn chỉnh lại cảm xúc, lát nữa đừng để xảy ra sơ suất trong cuộc họp đấy.
Hà Điềm kéo vali bước nhanh bên cạnh Tác Dương, sau khi “Vâng” một tiếng, cô thán:
– Anh Dương ơi, em ngưỡng mộ anh quá.
Tác Dương chỉ cười chứ không đáp gì.
Có gì để mà ngưỡng mộ? Chẳng phải mọi người đều giống nhau cả sao.
Khoảng thời gian trước khi hành khách lên máy bay là lúc bọn họ bận bịu nhất, cũng may cả tổ bay đều đã được huấn luyện thuần thục, các mục kiểm tra và chuẩn bị đều được xử lý trôi chảy không có sơ sót gì.
Tuy không có thời gian rỗi rãi nhưng Tác Dương làm xong công chuyện của mình thì vẫn liếc mắt ngó Hà Điềm đang kiểm tra số lượng chăn, xác nhận cô nàng đã điều chỉnh lại cảm xúc, không đem tình cảm riêng tư vào trong công việc.
Mọi công tác chuẩn bị đã hoàn thành xong, Tác Dương quay về khoang hạng thương gia.
Trong lúc đợi hành khách lên tàu bay, đột nhiên Tác Dương nhớ đến câu hỏi của Hà Điềm: Vì lo lắng chuyện này nên tới bây giờ vẫn chưa hẹn hò yêu đương sao?
Thật sự không phải như vậy.
Khi đó đáp án cậu đưa ra là duyên phận chưa tới, nhưng cái thứ gọi là duyên phận này ảo diệu lắm, nó có tồn tại hay không còn chưa biết, huống chi là có tới hay không.
Hà Điềm ngưỡng mộ cậu không bị tình cảm trói buộc, tung hô độc thân muôn năm, tự do muôn năm. Nhưng mỗi ngày về đến nhà đều thấy vắng lặng đến độ có thể nghe rõ mồn một từng luồng hơi thở, thật ra cũng nhói lòng lắm chứ.
– Khách lên rồi.
Tác Dương hoàn hồn, lập tức nở nụ cười chuyên nghiệp và vừa đủ chừng mực.
– Chào anh, chào mừng anh đến với chuyến bay ngày hôm nay.
– Chào chị, để em giúp chị nhé.
…
Trên thế giới này, ai nên ngưỡng mộ ai đây?
Tác Dương nghĩ: Chẳng phải ai cũng đang vất vả để kiếm sống sao?
Bao da đựng vé máy bay của Thẩm Huy Minh bị rạch một lỗ nhỏ, đây là bao da số lượng có hạn của một nhãn hàng cao cấp nào đó, hôm nay là lần thứ hai anh sử dụng nó rồi. Người kia là một cô gái trẻ, thứ phụ kiện móc trên túi của cô đã quẹt vào bao da của anh.
Dường như cô gái kia không hề hay biết mình đã “ngộ thương” một thứ đồ, cô vừa kiểm tra số ghế vừa tiếp tục đi vào trong.
Nhờ anh đứng dậy quay đầu nhìn cô gái kia nên mới chú ý thấy Tác Dương đang đứng phía sau, khi đó anh vẫn chưa biết tên cậu là gì.
Nam tiếp viên trẻ tuổi, vóc người dong dỏng, mặt mũi tuấn tú, đồng phục trắng cùng với cà vạt đen, tôn lên thần thái trinh bạch khó mà khinh nhờn.
Thẩm Huy Minh lạ gì người đẹp, người đẹp mặc đồng phục anh nhìn cũng lờn, nam nữ tiếp viên ở hãng hàng không này cũng đều là trai xinh gái đẹp cả, nhưng duy chỉ có người đó là khiến anh mê mẩn đến độ thậm chí quên bẵng đi mất vì sao mình lại đứng lên thế này.
Cứ như anh vốn đứng lên là để nhìn ngắm cậu vậy.
Nếu nói người kia rốt cuộc khác gì với những người còn lại thì Thẩm Huy Minh chỉ có thể trả lời hai chữ “thần thái” mà thôi. Không thể gọi là siêu phàm hay thoát tục được, nhưng chỉ qua một thoáng liếc mắt giữa vô vàn chúng sinh thì trên người cậu như có một luồng ánh sáng lạnh rọi thấu vào ánh mắt Thẩm Huy Minh.
Trước giờ Thẩm Huy Minh không tin vào “tiếng sét ái tình”, đặc biệt là trong thế giới của người trưởng thành, mọi người quá rõ cái cụm từ này có nghĩa là gì.
Dù có nói tới chán thì cũng không phải là đùa, mà là sự thật trần gian. Cho nên “tiếng sét ái tình” chẳng qua chỉ là bị hớp hồn trước cái đẹp mà thôi.
Những người nông cạn không cách nào kháng cự được vẻ bề ngoài xinh đẹp.
Xưa nay Thẩm Huy Minh chẳng bao giờ thừa nhận mình nông cạn, nhưng bây giờ thì anh thừa nhận rồi, vì anh thấy mình đang choáng ngợp trước cái đẹp của cậu tiếp viên hàng không kia một cách nông cạn.
Không phải chỉ vì thế mà anh thảo phạt mình, đây cũng là lần đầu tiên trong suốt ba mươi năm nay.
Trước giờ mắt Thẩm Huy Minh đều đặt trên đầu, kiêu ngạo đến độ mà người ta vừa thích thú lại vừa thấy ghét. Lại còn là loại người gặp ai cũng chê, một kẻ như thế lại có thể bị một chàng trai thu hút ngay từ ánh nhìn đầu tiên thì quả đúng là điều bất ngờ trong cuộc đời.
Phía sau anh có một người lên tiếng, chất giọng ngọt lịm nhưng không ủy mị:
– Anh ơi, anh có cần giúp đỡ gì không ạ?
Thẩm Huy Minh quay lại nhìn cô tiếp viên được huấn luyện nhuần nhuyễn, nở một nụ cười nhẹ:
– Không có gì.
Anh ngồi lại vào ghế, tay cầm bao da đựng vé, ngón tay mân mê chỗ bị rách lúc nãy, đợi chờ chuyến bay dường như không có ý nghĩa trọng đại này cất cánh.
Điều này thật lãng mạn.
Một Thẩm Huy Minh luôn khịt mũi coi thường cụm từ “lãng mạn”, ấy thế mà lại nghĩ rằng mình đang đắm chìm trong nó. Thậm chí anh còn chưa biết tên và xu hướng tính dục của người ta, vậy mà đã ngóng trông tôi và em bốn mắt nhìn nhau rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất