Chương 27
Tay Tác Dương dễ nắm nhưng không thể nắm lâu được.
Giống như một câu quảng cáo nào đó đã nói: Sức uống có tốt đến mấy cũng không được nghiện ngập chè chén.
Còn hậu quả của việc ghiền rượu ra sao thì hiện giờ Thẩm Huy Minh không muốn chịu trách nhiệm đâu.
Anh chỉ nắm một lúc thôi, khi ánh nắng len lỏi qua đám mây chui tọt vào phòng thì anh đã buông tay Tác Dương ra rồi.
Nhưng dư vị vẫn kéo dài miên man, như thể ngọt dịu từ trong tim ra đến bên ngoài vậy.
Bao nhiêu năm rồi chưa có cảm giác này nhỉ? Từ khi bắt đầu làm việc thì anh luôn sống lạnh nhạt, rất khó bị dao động, rất khó bắt gặp được mũi tên ngọt ngào nào bắn trúng tim mình cả.
Nó làm anh nhớ tới những món bánh mứt ba mẹ mua trước tết hồi anh còn nhỏ, anh bị ra lệnh cấm không được ăn vụng, phải đợi đến đêm giao thừa mới được đụng vào, nhưng anh có thèm nghe lời đâu, toàn nhân lúc ba mẹ không chú ý là lại bốc ngay một miếng, vị ngọt lừ.
Tác Dương chính là quả mứt mà anh đã lén ăn vụng đấy.
Tác Dương vẫn đang giả vờ ngủ, trong khoảng thời gian tay mình bị nắm, suy nghĩ của cậu tắc tị, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào độ ấm và sức nắm mà người kia truyền tới, mãi đến khi tiếng chuông báo thức điện thoại reo lên.
Khi mở mắt ra cậu thở phù một hơi, như sợ bị người ta vạch trần vậy, cậu vội vàng lấy điện thoại ra nói:
– Em phải về đây.
Thời tiết tai ác đã đi qua, ánh mặt trời đã ló dạng.
Sau một đêm mưa rền gió dữ, trời thu đã trở nên trong xanh hơn.
Thẩm Huy Minh cũng đứng dậy, theo cậu đi ra ngoài.
Tác Dương nói:
– Lát nữa sẽ có người tới gọi anh, chúng ta gặp nhau ở sân bay nhé.
Thẩm Huy Minh mỉm cười với cậu:
– Vậy hẹn em ở sân bay.
Tác Dương nhìn anh, hơi chột dạ.
Theo lẽ thường thì người chột dạ nên là Thẩm Huy Minh mới phải, ấy thế mà Tác Dương lại né tránh ánh mắt trước.
Hai người nói tạm biệt rồi Tác Dương xoay người chực đi.
– Tác Dương – Đột nhiên Thẩm Huy Minh gọi tên cậu.
Khi Tác Dương quay đầu thì Thẩm Huy Minh nói:
– Đừng tạo áp lực cho bản thân quá, sống vô tư hơn đi.
Câu này rõ là rất bình thường, nhưng trong một thoáng nó có khả năng an ủi trái tim người ta hơn cả ánh nắng bên ngoài.
Tác Dương mỉm cười với anh, gật đầu bảo “Vâng”, sau đó bước nhanh xuống lầu.
Thậm chí cậu còn chẳng đợi thang máy, vì không dám chần chừ một giây nào cả.
Khi Tác Dương về phòng thì đồng nghiệp đã thay đồ xong đang đợi xuất phát rồi, nhìn thấy Tác Dương về bèn đùa:
– Đi thâu đêm suốt sáng luôn nha!
Tác Dương hơi lúng túng, đáp đại cho qua:
– Tình cờ gặp người quen nên hàn huyên hơi lâu.
Cậu nhìn đồng hồ, không kịp tắm rửa rồi, đành chạy vội vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân đơn giản rồi thay đồng phục.
Trên đường từ khách sạn đến sân bay, Tác Dương móc điện thoại ra, tìm được bài hát mà tối qua Thẩm Huy Minh bật cho cậu nghe. Cậu vừa nghe nhạc vừa hồi tưởng lại mấy tiếng trước, như đang dùng thân phận người ngoài cuộc để xem một người tên Tác Dương và một người tên Thẩm Huy Minh uống rượu chuyện trò. Thời gian như trôi đi thật chậm, mỗi một hành động, mỗi một ánh mắt đều thành một thước phim quay chậm, Tác Dương xem thật kĩ, khi hai người nhìn nhau trong mắt lúc nào cũng nhuốm màu hạnh phúc.
Không muốn thừa nhận cũng không được.
Tác Dương thở dài, phát hiện ra mình đã bị Thẩm Huy Minh thu hút mất rồi.
Thời tiết trong xanh là điều kiện tốt để cất cánh.
Gần ba tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh, bọn họ từ Moscow đến được sân bay Berlin Schönefeld một cách thuận lợi.
Khi bọn họ đến Berlin thì ở đây vẫn còn là buổi sáng, Thẩm Huy Minh vừa xuống sân bay đã phải cảm thán, một chuyến bay nhọc nhằn, chênh lệch múi giờ xem như là loạn lên hết rồi.
Sau khi xuống sân bay anh bèn tìm một chỗ để ngồi, kết nối WiFi gửi tin cho Tác Dương.
Khi hành khách xuống hết thì những nhân viên như Tác Dương vẫn còn rất nhiều việc phải làm, làm xong xuôi hết cả thì thời gian cũng đã trôi qua rất lâu rồi.
Bọn họ có sáu tiếng để hoạt động tự do, chập tối thì chuẩn bị bay về.
Tác Dương bận bịu xong xuôi mới nhớ ra phải mở điện thoại, tin nhắn đầu tiên cậu nhận được là Thẩm Huy Minh gửi.
Thẩm Huy Minh nói: Anh đang đợi em ở tiệm cà phê gần thang máy lối ra.
Tác Dương nhìn thời gian gửi tin, phát hiện anh đã đợi lâu lắm rồi, nên vội vàng gửi tin nhắn thoại:
– Em mới xong việc, anh đang ở đâu thế?
Thẩm Huy Minh uống được nửa ly cà phê, bây giờ đang xem tài liệu, sau khi nhận được tin nhắn của Tác Dương thì giơ tay lên chụp lại cảnh tiệm cà phê.
Tác Dương trả lời: Đợi em chút, giờ em tới đó tìm anh.
Cậu từ chối lời mời của đồng nghiệp, thậm chí còn không kịp thay đồng phục, bước vội về phía tiệm cà phê kia.
Cái cảm giác có người đang đợi mình rất kỳ diệu, khiến Tác Dương thấy vừa thẹn thùng mà cũng vừa yên tâm.
Trước giờ cậu không thích để người ta đợi, dù là hẹn với Chu Mạt hay đồng nghiệp đi nữa thì cậu luôn là người tới trước.
Lần đầu tiên có người đợi cậu đem đến cho cậu cảm giác có một chốn về dù đang ở nơi đất khách quê người, còn cậu thì chỉ biết lao thẳng tới đó như một mũi tên.
Tác Dương đi men theo biển chỉ dẫn, nhanh chóng tìm được tiệm cà phê kia. Đây là một tiệm cà phê kiểu mở rộng cả bốn mặt, rất ít khách, Thẩm Huy Minh đang ngồi trên ghế sô pha sát bên ngoài.
Anh đang chuyên chú nhìn laptop, không chú ý có người đến từ phía sau.
Tác Dương bước khẽ chân, dịu lại hơi thở gấp gáp rồi mới từ từ lại gần.
Trước mặt Thẩm Huy Minh là laptop, bên cạnh là ly cà phê đã uống được một nửa và cuốn “Luận về yêu”.
Tác Dương đứng phía sau nhìn lén anh một lúc, như đang thưởng thức một bức tranh đang treo trong bảo tàng nghệ thuật, người khác ngắm tranh, còn cậu thì ngắm người trong tranh.
Ngắm đủ rồi, hơi thở ổn định rồi, Tác Dương đi tới bên cạnh Thẩm Huy Minh nói:
– Chào anh Thẩm, để anh đợi lâu rồi ạ.
Thẩm Huy Minh đọc tài liệu tập trung quá, đột nhiên có người cất lời làm anh giật cả mình nên anh sẩy tay đánh đổ ly cà phê.
Nửa ly cà phê, một nửa tràn ra bàn, nửa còn lại hất lên quyển sách.
Vì để cho tiện nên anh đã bỏ bìa áo của sách ở nhà rồi, bây giờ, một phần ba lớp bìa cứng màu trắng được nhuộm thành màu cà phê.
Tác Dương không ngờ lại xảy ra sự cố này, cậu vội vàng rút khăn giấy vừa xin lỗi vừa giúp thu dọn “hậu sự”.
Thẩm Huy Minh bỏ laptop sang một bên, cầm quyển sách lên nói:
– Tuyệt ghê, bây giờ quyển sách có mùi cà phê rồi này.
Tác Dương lau bàn xong, mặt dàu dàu lại tiếp tục nói xin lỗi, Thẩm Huy Minh trêu cậu:
– Sơ sơ vậy được rồi, em nói xin lỗi nhiều quá làm anh thấy mình như một tên cường hào ác bá không hiểu nhân tình thế thái vậy.
Tác Dương nhìn quyển sách bị làm bẩn trong tay anh, cười nản chí:
– Cũng may không làm ướt anh…
Kết quả cậu chưa nói dứt câu đã phát hiện quần của Thẩm Huy Minh cũng dính lốm đốm mấy giọt cà phê.
Mà mấy giọt cà phê này nằm tận trên đùi Thẩm Huy Minh, Tác Dương sao mà lau được, đành phải đưa khăn giấy cho Thẩm Huy Minh tự làm.
Nhưng mấy thứ như cà phê này ngoan cố đến phát tợn, giặt còn chưa chắc đã sạch chứ nói chi là lau.
Lần này Tác Dương thật sự thấy rất tội lỗi.
– Không sao đâu – Thẩm Huy Minh nói – Một cái quần thôi mà.
Tác Dương biết, một cái quần của Thẩm Huy Minh cũng chẳng phải là rẻ.
Nhưng mà vấn đề quan trọng nhất không phải nằm ở giá tiền mà là anh không thể cứ mặc cái quần bẩn này đi khắp nơi được.
– Anh có đem theo quần áo khác để thay không? – Tác Dương hỏi.
Thẩm Huy Minh nhún vai:
– Chuyến đi này anh chỉ đem theo bao nhiêu đây thôi.
Tác Dương khẽ thở dài, bảo:
– Vậy… để em thay quần áo ra trước, sau đó đi mua quần khác cho anh nhé.
– Hả? – Thẩm Huy Minh hơi ngạc nhiên.
– Dù sao cũng là do em làm bẩn – Tác Dương nói – Để em đền anh cái khác.
Thẩm Huy Minh bật cười:
– Anh hơi băn khoăn.
– Sao ạ?
– Em có đem hành lý không? Có quần dự trữ chứ? Thật ra chiều cao hai chúng ta cũng xấp xỉ nhau, em có thể tạm thời cho anh mượn một cái – Thẩm Huy Minh nói – Nhưng mà cái này hơi riêng tư, sẽ hơi ngại đấy.
Tác Dương không nói gì.
– Mặt khác, chuyện em mua quần cho anh – Thẩm Huy Minh cười nhìn cậu – Anh cũng rất vui, đồ mà em mua cho anh cũng coi như là quà.
Anh cố ý “chậc” một tiếng, day ấn đường:
– Khó chọn ghê.
Tác Dương phì cười:
– Không cần băn khoăn đâu, em chỉ đem theo một cái quần thôi, lát nữa em phải thay rồi.
Cậu bỏ ly rỗng vào khay, định trả nó về quầy:
– Anh thu dọn đi, đợi em vài phút, đối diện có phòng vệ sinh, em đi thay đồ cái.
Thẩm Huy Minh ngoan ngoãn nghe lời, ngồi yên đợi Tác Dương.
Anh nhìn Tác Dương mặc đồng phục đi về phía quầy bar, bóng lưng dong dỏng thật đẹp mắt làm sao.
Tác Dương đi ra khỏi tiệm cà phê, lấy hành lý vào phòng vệ sinh.
Mấy phút sau Tác Dương thay đồ thường đi ra ngoài, vẫn là áo sơ mi và quần jean, nhìn nhẹ nhàng khoan khoái đến nỗi Thẩm Huy Minh không dời nổi ánh mắt.
– Em mới tìm thử rồi, bên ngoài có một tiệm bán đồ nam – Tác Dương nói – Chúng ta đi mua quần cho anh trước đi.
Thẩm Huy Minh đứng dậy, thu dọn đồ theo Tác Dương ra khỏi tiệm cà phê.
Hai người sóng vai đi ra ngoài, Tác Dương nói anh biết mình có sáu tiếng hoạt động tự do.
– Sáu tiếng à… – Thẩm Huy Minh thử thăm dò – Vậy anh có thể xin được chiếm dụng sáu tiếng này của em không?
Tác Dương cười cười:
– Hẹn hò ấy à?
– Không không không, cái này không tính – Thẩm Huy Minh nói – Một buổi hẹn hò đúng nghĩa là phải cần một ngày, hai mươi bốn tiếng lận kìa, chỉ cho anh mỗi sáu tiếng chẳng phải anh thiệt thòi quá sao?
– Hai mươi bốn tiếng?
– Đúng vậy – Thẩm Huy Minh cười – Người đàn ông đang đứng trước mặt em tham lam như thế đấy, muốn độc chiếm hết hai mươi bốn tiếng của em.
Tác Dương nhìn anh không biết nên nói gì.
– Hư hỏng quá hả? – Thẩm Huy Minh nói – Vậy thì cứ hư thôi, dù sao em cũng đã thua cược rồi, đến lúc đó em phải dành thời gian cho anh, nghe theo mọi sắp xếp của anh.
Giống như một câu quảng cáo nào đó đã nói: Sức uống có tốt đến mấy cũng không được nghiện ngập chè chén.
Còn hậu quả của việc ghiền rượu ra sao thì hiện giờ Thẩm Huy Minh không muốn chịu trách nhiệm đâu.
Anh chỉ nắm một lúc thôi, khi ánh nắng len lỏi qua đám mây chui tọt vào phòng thì anh đã buông tay Tác Dương ra rồi.
Nhưng dư vị vẫn kéo dài miên man, như thể ngọt dịu từ trong tim ra đến bên ngoài vậy.
Bao nhiêu năm rồi chưa có cảm giác này nhỉ? Từ khi bắt đầu làm việc thì anh luôn sống lạnh nhạt, rất khó bị dao động, rất khó bắt gặp được mũi tên ngọt ngào nào bắn trúng tim mình cả.
Nó làm anh nhớ tới những món bánh mứt ba mẹ mua trước tết hồi anh còn nhỏ, anh bị ra lệnh cấm không được ăn vụng, phải đợi đến đêm giao thừa mới được đụng vào, nhưng anh có thèm nghe lời đâu, toàn nhân lúc ba mẹ không chú ý là lại bốc ngay một miếng, vị ngọt lừ.
Tác Dương chính là quả mứt mà anh đã lén ăn vụng đấy.
Tác Dương vẫn đang giả vờ ngủ, trong khoảng thời gian tay mình bị nắm, suy nghĩ của cậu tắc tị, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào độ ấm và sức nắm mà người kia truyền tới, mãi đến khi tiếng chuông báo thức điện thoại reo lên.
Khi mở mắt ra cậu thở phù một hơi, như sợ bị người ta vạch trần vậy, cậu vội vàng lấy điện thoại ra nói:
– Em phải về đây.
Thời tiết tai ác đã đi qua, ánh mặt trời đã ló dạng.
Sau một đêm mưa rền gió dữ, trời thu đã trở nên trong xanh hơn.
Thẩm Huy Minh cũng đứng dậy, theo cậu đi ra ngoài.
Tác Dương nói:
– Lát nữa sẽ có người tới gọi anh, chúng ta gặp nhau ở sân bay nhé.
Thẩm Huy Minh mỉm cười với cậu:
– Vậy hẹn em ở sân bay.
Tác Dương nhìn anh, hơi chột dạ.
Theo lẽ thường thì người chột dạ nên là Thẩm Huy Minh mới phải, ấy thế mà Tác Dương lại né tránh ánh mắt trước.
Hai người nói tạm biệt rồi Tác Dương xoay người chực đi.
– Tác Dương – Đột nhiên Thẩm Huy Minh gọi tên cậu.
Khi Tác Dương quay đầu thì Thẩm Huy Minh nói:
– Đừng tạo áp lực cho bản thân quá, sống vô tư hơn đi.
Câu này rõ là rất bình thường, nhưng trong một thoáng nó có khả năng an ủi trái tim người ta hơn cả ánh nắng bên ngoài.
Tác Dương mỉm cười với anh, gật đầu bảo “Vâng”, sau đó bước nhanh xuống lầu.
Thậm chí cậu còn chẳng đợi thang máy, vì không dám chần chừ một giây nào cả.
Khi Tác Dương về phòng thì đồng nghiệp đã thay đồ xong đang đợi xuất phát rồi, nhìn thấy Tác Dương về bèn đùa:
– Đi thâu đêm suốt sáng luôn nha!
Tác Dương hơi lúng túng, đáp đại cho qua:
– Tình cờ gặp người quen nên hàn huyên hơi lâu.
Cậu nhìn đồng hồ, không kịp tắm rửa rồi, đành chạy vội vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân đơn giản rồi thay đồng phục.
Trên đường từ khách sạn đến sân bay, Tác Dương móc điện thoại ra, tìm được bài hát mà tối qua Thẩm Huy Minh bật cho cậu nghe. Cậu vừa nghe nhạc vừa hồi tưởng lại mấy tiếng trước, như đang dùng thân phận người ngoài cuộc để xem một người tên Tác Dương và một người tên Thẩm Huy Minh uống rượu chuyện trò. Thời gian như trôi đi thật chậm, mỗi một hành động, mỗi một ánh mắt đều thành một thước phim quay chậm, Tác Dương xem thật kĩ, khi hai người nhìn nhau trong mắt lúc nào cũng nhuốm màu hạnh phúc.
Không muốn thừa nhận cũng không được.
Tác Dương thở dài, phát hiện ra mình đã bị Thẩm Huy Minh thu hút mất rồi.
Thời tiết trong xanh là điều kiện tốt để cất cánh.
Gần ba tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh, bọn họ từ Moscow đến được sân bay Berlin Schönefeld một cách thuận lợi.
Khi bọn họ đến Berlin thì ở đây vẫn còn là buổi sáng, Thẩm Huy Minh vừa xuống sân bay đã phải cảm thán, một chuyến bay nhọc nhằn, chênh lệch múi giờ xem như là loạn lên hết rồi.
Sau khi xuống sân bay anh bèn tìm một chỗ để ngồi, kết nối WiFi gửi tin cho Tác Dương.
Khi hành khách xuống hết thì những nhân viên như Tác Dương vẫn còn rất nhiều việc phải làm, làm xong xuôi hết cả thì thời gian cũng đã trôi qua rất lâu rồi.
Bọn họ có sáu tiếng để hoạt động tự do, chập tối thì chuẩn bị bay về.
Tác Dương bận bịu xong xuôi mới nhớ ra phải mở điện thoại, tin nhắn đầu tiên cậu nhận được là Thẩm Huy Minh gửi.
Thẩm Huy Minh nói: Anh đang đợi em ở tiệm cà phê gần thang máy lối ra.
Tác Dương nhìn thời gian gửi tin, phát hiện anh đã đợi lâu lắm rồi, nên vội vàng gửi tin nhắn thoại:
– Em mới xong việc, anh đang ở đâu thế?
Thẩm Huy Minh uống được nửa ly cà phê, bây giờ đang xem tài liệu, sau khi nhận được tin nhắn của Tác Dương thì giơ tay lên chụp lại cảnh tiệm cà phê.
Tác Dương trả lời: Đợi em chút, giờ em tới đó tìm anh.
Cậu từ chối lời mời của đồng nghiệp, thậm chí còn không kịp thay đồng phục, bước vội về phía tiệm cà phê kia.
Cái cảm giác có người đang đợi mình rất kỳ diệu, khiến Tác Dương thấy vừa thẹn thùng mà cũng vừa yên tâm.
Trước giờ cậu không thích để người ta đợi, dù là hẹn với Chu Mạt hay đồng nghiệp đi nữa thì cậu luôn là người tới trước.
Lần đầu tiên có người đợi cậu đem đến cho cậu cảm giác có một chốn về dù đang ở nơi đất khách quê người, còn cậu thì chỉ biết lao thẳng tới đó như một mũi tên.
Tác Dương đi men theo biển chỉ dẫn, nhanh chóng tìm được tiệm cà phê kia. Đây là một tiệm cà phê kiểu mở rộng cả bốn mặt, rất ít khách, Thẩm Huy Minh đang ngồi trên ghế sô pha sát bên ngoài.
Anh đang chuyên chú nhìn laptop, không chú ý có người đến từ phía sau.
Tác Dương bước khẽ chân, dịu lại hơi thở gấp gáp rồi mới từ từ lại gần.
Trước mặt Thẩm Huy Minh là laptop, bên cạnh là ly cà phê đã uống được một nửa và cuốn “Luận về yêu”.
Tác Dương đứng phía sau nhìn lén anh một lúc, như đang thưởng thức một bức tranh đang treo trong bảo tàng nghệ thuật, người khác ngắm tranh, còn cậu thì ngắm người trong tranh.
Ngắm đủ rồi, hơi thở ổn định rồi, Tác Dương đi tới bên cạnh Thẩm Huy Minh nói:
– Chào anh Thẩm, để anh đợi lâu rồi ạ.
Thẩm Huy Minh đọc tài liệu tập trung quá, đột nhiên có người cất lời làm anh giật cả mình nên anh sẩy tay đánh đổ ly cà phê.
Nửa ly cà phê, một nửa tràn ra bàn, nửa còn lại hất lên quyển sách.
Vì để cho tiện nên anh đã bỏ bìa áo của sách ở nhà rồi, bây giờ, một phần ba lớp bìa cứng màu trắng được nhuộm thành màu cà phê.
Tác Dương không ngờ lại xảy ra sự cố này, cậu vội vàng rút khăn giấy vừa xin lỗi vừa giúp thu dọn “hậu sự”.
Thẩm Huy Minh bỏ laptop sang một bên, cầm quyển sách lên nói:
– Tuyệt ghê, bây giờ quyển sách có mùi cà phê rồi này.
Tác Dương lau bàn xong, mặt dàu dàu lại tiếp tục nói xin lỗi, Thẩm Huy Minh trêu cậu:
– Sơ sơ vậy được rồi, em nói xin lỗi nhiều quá làm anh thấy mình như một tên cường hào ác bá không hiểu nhân tình thế thái vậy.
Tác Dương nhìn quyển sách bị làm bẩn trong tay anh, cười nản chí:
– Cũng may không làm ướt anh…
Kết quả cậu chưa nói dứt câu đã phát hiện quần của Thẩm Huy Minh cũng dính lốm đốm mấy giọt cà phê.
Mà mấy giọt cà phê này nằm tận trên đùi Thẩm Huy Minh, Tác Dương sao mà lau được, đành phải đưa khăn giấy cho Thẩm Huy Minh tự làm.
Nhưng mấy thứ như cà phê này ngoan cố đến phát tợn, giặt còn chưa chắc đã sạch chứ nói chi là lau.
Lần này Tác Dương thật sự thấy rất tội lỗi.
– Không sao đâu – Thẩm Huy Minh nói – Một cái quần thôi mà.
Tác Dương biết, một cái quần của Thẩm Huy Minh cũng chẳng phải là rẻ.
Nhưng mà vấn đề quan trọng nhất không phải nằm ở giá tiền mà là anh không thể cứ mặc cái quần bẩn này đi khắp nơi được.
– Anh có đem theo quần áo khác để thay không? – Tác Dương hỏi.
Thẩm Huy Minh nhún vai:
– Chuyến đi này anh chỉ đem theo bao nhiêu đây thôi.
Tác Dương khẽ thở dài, bảo:
– Vậy… để em thay quần áo ra trước, sau đó đi mua quần khác cho anh nhé.
– Hả? – Thẩm Huy Minh hơi ngạc nhiên.
– Dù sao cũng là do em làm bẩn – Tác Dương nói – Để em đền anh cái khác.
Thẩm Huy Minh bật cười:
– Anh hơi băn khoăn.
– Sao ạ?
– Em có đem hành lý không? Có quần dự trữ chứ? Thật ra chiều cao hai chúng ta cũng xấp xỉ nhau, em có thể tạm thời cho anh mượn một cái – Thẩm Huy Minh nói – Nhưng mà cái này hơi riêng tư, sẽ hơi ngại đấy.
Tác Dương không nói gì.
– Mặt khác, chuyện em mua quần cho anh – Thẩm Huy Minh cười nhìn cậu – Anh cũng rất vui, đồ mà em mua cho anh cũng coi như là quà.
Anh cố ý “chậc” một tiếng, day ấn đường:
– Khó chọn ghê.
Tác Dương phì cười:
– Không cần băn khoăn đâu, em chỉ đem theo một cái quần thôi, lát nữa em phải thay rồi.
Cậu bỏ ly rỗng vào khay, định trả nó về quầy:
– Anh thu dọn đi, đợi em vài phút, đối diện có phòng vệ sinh, em đi thay đồ cái.
Thẩm Huy Minh ngoan ngoãn nghe lời, ngồi yên đợi Tác Dương.
Anh nhìn Tác Dương mặc đồng phục đi về phía quầy bar, bóng lưng dong dỏng thật đẹp mắt làm sao.
Tác Dương đi ra khỏi tiệm cà phê, lấy hành lý vào phòng vệ sinh.
Mấy phút sau Tác Dương thay đồ thường đi ra ngoài, vẫn là áo sơ mi và quần jean, nhìn nhẹ nhàng khoan khoái đến nỗi Thẩm Huy Minh không dời nổi ánh mắt.
– Em mới tìm thử rồi, bên ngoài có một tiệm bán đồ nam – Tác Dương nói – Chúng ta đi mua quần cho anh trước đi.
Thẩm Huy Minh đứng dậy, thu dọn đồ theo Tác Dương ra khỏi tiệm cà phê.
Hai người sóng vai đi ra ngoài, Tác Dương nói anh biết mình có sáu tiếng hoạt động tự do.
– Sáu tiếng à… – Thẩm Huy Minh thử thăm dò – Vậy anh có thể xin được chiếm dụng sáu tiếng này của em không?
Tác Dương cười cười:
– Hẹn hò ấy à?
– Không không không, cái này không tính – Thẩm Huy Minh nói – Một buổi hẹn hò đúng nghĩa là phải cần một ngày, hai mươi bốn tiếng lận kìa, chỉ cho anh mỗi sáu tiếng chẳng phải anh thiệt thòi quá sao?
– Hai mươi bốn tiếng?
– Đúng vậy – Thẩm Huy Minh cười – Người đàn ông đang đứng trước mặt em tham lam như thế đấy, muốn độc chiếm hết hai mươi bốn tiếng của em.
Tác Dương nhìn anh không biết nên nói gì.
– Hư hỏng quá hả? – Thẩm Huy Minh nói – Vậy thì cứ hư thôi, dù sao em cũng đã thua cược rồi, đến lúc đó em phải dành thời gian cho anh, nghe theo mọi sắp xếp của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất