Chương 59
Trong cuốn sách mà Tác Dương và Thẩm Huy Minh đọc sắp nát bươm có viết một câu thế này:
“Tỏ tình luôn luôn khó hơn trao đổi thông thường.”
Tác Dương là người hướng nội về mặt biểu đạt tình cảm. Thay vì nói một câu “Em yêu anh” thì cậu muốn đặt tình yêu đó vào mỗi một hành động nhỏ trong cuộc sống, rồi đợi đối phương cảm nhận và phát hiện ra.
Cậu biết việc bộc bạch tình cảm không phải chuyện gì đáng để mắc cỡ cả, nhưng cậu vẫn thấy khó nói lắm.
Nhưng mà vào giây phút này, sự kích thích khi xe trượt tăng tốc khiến cậu có cảm giác mình thoát ly khỏi quỹ đạo, thoát khỏi bản thân vốn có, khao khát được xả lũ tình yêu.
Cậu cao giọng hét thật to tên người mình yêu và cả câu “Em yêu anh” mà hiếm khi Thẩm Huy Minh được nghe thấy.
Thật ra Thẩm Huy Minh cũng biết Tác Dương ít khi nói câu này không phải vì em không yêu mình mà là do tính cách em đã như vậy. Một người có yêu mình hay không, không quan trọng ở lời người ấy nói, mà là ở việc người ấy làm.
Tình yêu tuy nghe có vẻ vô thực hão huyền khó nắm bắt, bởi nó không phải là thực thể, không thể nào chạm vào nó được, nhưng trên thực tế, một khi nó đã thật sự dự phần thì người đi yêu lẫn người được yêu đều có thể cảm nhận được hết.
Thẩm Huy Minh cảm nhận được tình yêu của Tác Dương, cho nên anh không chấp nhặt gì một câu “Em yêu anh” cả.
Nhưng mà vào khoảnh khắc này, anh nhận được lời tỏ tình của Tác Dương một cách bất ngờ, vừa to rõ vừa trôi chảy, những con chữ được bắn vào không trung ngay giữa ban ngày rồi nở tung thành pháo hoa.
Khi hai người rời khỏi sân băng, cảm xúc của Tác Dương vẫn đang trong trạng thái phấn khích, cánh tay họ dính sát rạt, mu bàn tay cũng thỉnh thoảng va chạm vào nhau.
Về lại xe, Thẩm Huy Minh chẳng màng gì mà kéo Tác Dương lại hôn, anh không thể để tâm được nhiều thế, dù có bị người ta nhìn thấy cũng chẳng sao.
Mới tối qua đã rơi một trận tuyết lớn, ấy thế mà bây giờ lại rơi nữa.
Ngày cuối cùng trong năm, những bông hoa tuyết lặng lẽ phủ trùm cả thành phố này, chôn vùi tất cả hỗn độn vào trong lớp tuyết trắng muốt.
Thẩm Huy Minh dẫn Tác Dương tới một tiệm bánh ngọt, hai người tự tay làm một cái bánh sinh nhật cho Tác Dương, sau đó cậu cẩn thận viết: Sinh nhật vui vẻ nhé, bạn trai của Thẩm Huy Minh.
Chiếc bánh kem không quá lớn chứa bao nhiêu là chữ, suýt nữa là viết không đủ.
Tác Dương dựa vào người Thẩm Huy Minh:
– Giờ nhìn mới thấy hình như em tham lam quá nhỉ.
– Cứ tham lam đi – Thẩm Huy Minh nói – Dù sao em cũng là bạn trai của Thẩm Huy Minh mà.
Tác Dương cười:
– Anh í, lắm lúc kiêu ngạo ghê gớm.
– Chứ còn gì nữa – Thẩm Huy Minh lại nói – Dù sao anh cũng là bạn trai của Tác Dương mà.
Hai người nhìn nhau cười, sau đó xách bánh kem về nhà.
Hai người cùng nhau về nhà Thẩm Huy Minh, vì nghe nói đêm giao thừa sẽ có bắn pháo hoa ở gần đó, chỉ cần đứng ở ban công nhà Thẩm Huy Minh là có thể xem được.
Mùa đông ông trời mau buông màn, khi bọn họ về tới nhà thì trời đã tối om rồi.
Họ cất bánh kem đi sau đó xuống siêu thị dưới chung cư mua thức ăn, tối nay Thẩm Huy Minh muốn đích thân xuống bếp nấu một bữa thịnh soạn cho Tác Dương.
Khi Tác Dương sống một mình cậu không thích đi siêu thị chút nào, trong nhà thiếu gì đều đặt mua trên mạng, hàng được mang tới tận cửa, nhưng từ khi hẹn hò với Thẩm Huy Minh thì đột nhiên cậu lại ghiền cái cảm giác đi dạo siêu thị với anh.
Hai người đi vào siêu thị ấm áp, một người đẩy xe hàng, một người chọn thức ăn, còn thỉnh thoảng quay đầu lại hỏi:
– Cái này thì sao? Em thích ăn cái này không?
Trong cuộc sống có một chuyện rất quan trọng đó chính là “mùi vị bình dị”, mùi vị bình dị càng thắm nồng thì càng có thể khơi gợi niềm ham muốn sống tử tế của con người.
Tác Dương ngày xưa sống một cuộc sống vô vị nhạt nhẽo, đừng nói là người khác, đến cả chính bản thân cậu cũng thấy buồn tẻ.
Bình đạm dung dị, nghe như thể có một sự lãng mạn tách biệt khỏi thế giới bên ngoài, nhưng trên thực tế, sau khi bước vào mảnh vườn dịu dàng mà Thẩm Huy Minh xây cho mình, Tác Dương lại không muốn cũng không tài nào trở về những tháng ngày vô vị kia nữa rồi.
Giống như, tôi đã từng nhìn thấy biển lớn nên không thể nào giả vờ rằng mình chưa từng thấy được.
Hai người mua một đống đồ ăn chất đầy xe, thậm chí còn có mấy món ăn vặt nữa.
Cả hai đều không phải người hay ăn vặt, nhưng khi đi ngang kệ hàng, Thẩm Huy Minh lại nghiêm túc chọn lựa hai gói kẹo rồi bỏ vào xe đẩy.
Anh nói:
– Sau này mỗi khi em bay thì bỏ trong túi một viên kẹo anh mua, xem như nó thay anh bay cùng em.
Tác Dương chê anh sến, anh còn khảng khái trả lời:
– Đúng thế còn gì, những người đang trong thời kỳ yêu nhau nồng nhiệt như chúng ta cũng toàn nói thế mà.
Ra khỏi siêu thị thì tuyết lại càng rơi dày đặc hơn.
Thẩm Huy Minh nói:
– Chúng ta nên ra ngoài chơi ném tuyết hoặc đắp người tuyết ha.
Rồi quay sang hỏi Tác Dương:
– Hồi nhỏ chắc em cũng chưa được chơi ném tuyết hả?
Quê nhà của Tác Dương cách thành phố mà bọn họ đang sống chỉ có ba tiếng đồng hồ lái xe thôi, cũng ở miền Bắc, khí hậu và sinh hoạt thường ngày cũng như nhau cả.
Nhưng vì cách giáo dục của gia đình và tính cách của bản thân nên cậu chưa từng chơi gì cả.
Tác Dương theo Thẩm Huy Minh đi vào chung cư:
– Chưa, hồi nhỏ tan học xong gần như là em không ra ngoài chơi, sau lớn lên cũng chẳng chơi được nữa.
– Đó là do em chưa gặp được anh đấy – Thẩm Huy Minh dắt tay cậu lên lầu – Nếu hồi bé em mà gặp được anh thì ngày nào anh cũng trèo lên cửa sổ nhà em gọi em đi chơi.
Tác Dương tưởng tượng ra khung cảnh đấy mà thấy buồn cười.
– Vậy chắc lúc đó em sẽ chê anh phiền phức lắm cho coi – Tác Dương bảo – Bạn làm phiền tui học rồi đó nha.
Hai người cười rộ lên trong thang máy, mấy trò đùa giữa người yêu với nhau thật đáng yêu làm sao.
Năm nay, cuối cùng Tác Dương cũng đã có một ngày sinh nhật thật sự đúng nghĩa, cậu có người yêu ở bên, dốc tâm dốc sức nấu một bữa ăn thịnh soạn, chính giữa bàn đặt chiếc bánh kem cả hai cùng làm, tuy dòm không được hoàn mỹ nhưng vì đó là do chính tay họ làm nên lại trở nên vô giá.
Thẩm Huy Minh cắm nến, con số “28” sáng rực dưới ánh lửa.
Anh nói:
– Từ hôm nay cho đến ngày sinh nhật kế tới của anh, hai chúng ta chỉ cách nhau hai tuổi thôi.
– Anh để ý đến tuổi tác à?
– Không, ý anh là cho dù em hai tám rồi thì anh vẫn là anh trai của em – Lúc này đèn trong phòng đều tắt hết, chỉ duy có ánh nến leo lét rọi lên gương mặt họ, nom cả hai đều vô cùng dịu dàng, Thẩm Huy Minh nói – Hôm nay khi chơi trượt băng em hùa theo anh, có phải là cũng lăm le muốn gọi anh là anh trai lắm đúng không?
Tác Dương cười nhìn anh:
– Cũng không hẳn.
– Không hẳn á?
– Ừm – Tác Dương dừng lại một thoáng, rồi ngước lên nhìn anh qua ánh nến lập lờ – Anh thích nghe vậy à?
– Em gọi thế nghe quyến rũ lắm – Thẩm Huy Minh bảo – Tuy anh nói nhẹ nhàng thế chứ lúc em gọi “anh trai”, anh suýt nữa cứng lên luôn đấy.
Hai tay Tác Dương chống trên bàn, cười khúc khích ra tiếng.
– Hóa ra anh lại là người như thế.
– Anh vốn không phải như vậy đâu – Thẩm Huy Minh thành thật – Sau khi gặp em anh mới học theo thói xấu đấy chứ.
– Thế là em dạy hư anh à?
– Không phải, em biết có một kiểu người thường hay vô tình quyến rũ người khác không, ngay từ lần đầu gặp em là anh đã mất hết năng lực phán đoán rồi – Thẩm Huy Minh ngẫm một hồi, sau đó cúi đầu bật cười – Nếu không ban đầu anh cũng chẳng kích động xin số điện thoại em làm gì.
Đó là lần đầu tiên hai người gặp nhau, bao da kẹp vé của Thẩm Huy Minh được Tác Dương nhặt được và đem trả, anh nhân cơ hội xin số điện thoại của người ta nhưng lại bị từ chối.
Trước giờ Thẩm Huy Minh luôn tự tin mình là người giỏi kiểm soát bản thân, nhưng từ khi gặp được Tác Dương thì cái phẩm chất tốt đẹp ấy cũng bị cậu đuổi đi mất.
– Vậy… còn một xưng hô khác mà chắc anh sẽ càng thích nghe hơn nữa – Tác Dương nói – Chúng ta cược đi, tuy hôm nay là sinh nhật em nhưng vì để cảm ơn anh làm em vui nên em sẽ tặng anh một món quà. Anh muốn em gọi anh là anh trai, hay là đổi xưng hô khác?
– Xưng hô khác là xưng hô gì?
– Anh chọn trước đi thì em mới nói – Tác Dương cười ngọt ngào với anh – Anh muốn bảo thủ giữ ý kiến cũ, hay là mạo hiểm một lần?
Thẩm Huy Minh nhìn về phía cậu, hai người cách nhau một đống đồ ăn và một chiếc bánh sinh nhật.
Anh đưa tay ra:
– Cho anh nắm tay cái, để anh tương thông với em.
Tác Dương cười hì hì, chê anh ấu trĩ, nhưng vẫn chìa tay ra.
Thẩm Huy Minh nắm lấy tay cậu, vuốt ve mu bàn tay cậu, sau đó bảo:
– Anh chọn xưng hô khác.
– Chắc chưa?
– Chắc.
Tác Dương đi vòng sang bên kia bàn, tới bên cạnh Thẩm Huy Minh.
Cậu từ từ tới gần, nhấc tay choàng qua cổ anh.
Hai người tựa trán vào nhau, môi Tác Dương hé mở:
– Chồng ơi.
Giọng cậu nhẹ tênh, nhẹ đến nỗi Thẩm Huy Minh không rõ đây có phải ảo giác của mình hay không.
Thẩm Huy Minh ôm chầm lấy eo Tác Dương, hỏi lại lần nữa cho chắc:
– Em vừa gọi anh là gì cơ?
– Chồng – Tác Dương nhìn anh, bờ môi hai người sắp dính sát vào nhau rồi – Thích cách gọi này không?
Chính cậu cũng không hiểu tại sao hôm nay mình lại đột nhiên to gan như vậy, lớn tiếng tỏ tình ở bên ngoài, về đến nhà còn không quản thẹn thùng gọi Thẩm Huy Minh là “chồng”.
Thẩm Huy Minh sướng đến độ choáng váng, anh chưa từng nghĩ Tác Dương sẽ gọi anh như vậy.
Ban đầu đổi từ “anh Thẩm” sang “Huy Minh” đã tốn bao nhiêu là công sức và tâm trí cậu rồi, Thẩm Huy Minh quá rõ tính cách của Tác Dương, anh thật sự chẳng mong cầu gì hơn từ cậu nữa cả.
Anh không đòi hỏi, nhưng Tác Dương của anh lại tự mình dâng tới cho anh.
Thẩm Huy Minh không nhịn được ôm hôn cậu, chẳng quan tâm xem nến có bị chảy xuống bánh kem hay không, mặc kệ những món ăn đã làm có nguội hay chưa, anh đè Tác Dương lên tường, hai người trao nhau những nụ hôn thật nồng cháy.
Trong cuốn sách bọn họ từng đọc có viết:
“Chúng tôi đã mở ra nụ hôn dài lâu nhất tươi đẹp nhất trong lịch sử loài người.”
Còn đối với Tác Dương mà nói, cậu đã thêm hiểu một câu nói khác trong sách hơn:
“Mũi tên của thần Cupid luôn bắn ra dễ hơn là đón lấy, việc cho đi cũng dễ hơn là nhận lại.”
Hóa ra việc biểu đạt tình yêu lại khiến con người ta hạnh phúc đến như vậy. Khi cậu nhìn Thẩm Huy Minh vui sướng vì cậu đã thể hiện tình yêu với anh, cuộc sống cậu dường như cũng trở nên phong phú và đáng chúc mừng hơn rồi.
– Sao hôm nay em lại kích động vậy? – Thẩm Huy Minh cắn nhẹ môi cậu, rồi hỏi.
– Vì yêu anh – Tác Dương nhìn thẳng vào đôi mắt kia – Nên em cũng hy vọng anh biết được em yêu anh đến nhường nào.
“Tỏ tình luôn luôn khó hơn trao đổi thông thường.”
Tác Dương là người hướng nội về mặt biểu đạt tình cảm. Thay vì nói một câu “Em yêu anh” thì cậu muốn đặt tình yêu đó vào mỗi một hành động nhỏ trong cuộc sống, rồi đợi đối phương cảm nhận và phát hiện ra.
Cậu biết việc bộc bạch tình cảm không phải chuyện gì đáng để mắc cỡ cả, nhưng cậu vẫn thấy khó nói lắm.
Nhưng mà vào giây phút này, sự kích thích khi xe trượt tăng tốc khiến cậu có cảm giác mình thoát ly khỏi quỹ đạo, thoát khỏi bản thân vốn có, khao khát được xả lũ tình yêu.
Cậu cao giọng hét thật to tên người mình yêu và cả câu “Em yêu anh” mà hiếm khi Thẩm Huy Minh được nghe thấy.
Thật ra Thẩm Huy Minh cũng biết Tác Dương ít khi nói câu này không phải vì em không yêu mình mà là do tính cách em đã như vậy. Một người có yêu mình hay không, không quan trọng ở lời người ấy nói, mà là ở việc người ấy làm.
Tình yêu tuy nghe có vẻ vô thực hão huyền khó nắm bắt, bởi nó không phải là thực thể, không thể nào chạm vào nó được, nhưng trên thực tế, một khi nó đã thật sự dự phần thì người đi yêu lẫn người được yêu đều có thể cảm nhận được hết.
Thẩm Huy Minh cảm nhận được tình yêu của Tác Dương, cho nên anh không chấp nhặt gì một câu “Em yêu anh” cả.
Nhưng mà vào khoảnh khắc này, anh nhận được lời tỏ tình của Tác Dương một cách bất ngờ, vừa to rõ vừa trôi chảy, những con chữ được bắn vào không trung ngay giữa ban ngày rồi nở tung thành pháo hoa.
Khi hai người rời khỏi sân băng, cảm xúc của Tác Dương vẫn đang trong trạng thái phấn khích, cánh tay họ dính sát rạt, mu bàn tay cũng thỉnh thoảng va chạm vào nhau.
Về lại xe, Thẩm Huy Minh chẳng màng gì mà kéo Tác Dương lại hôn, anh không thể để tâm được nhiều thế, dù có bị người ta nhìn thấy cũng chẳng sao.
Mới tối qua đã rơi một trận tuyết lớn, ấy thế mà bây giờ lại rơi nữa.
Ngày cuối cùng trong năm, những bông hoa tuyết lặng lẽ phủ trùm cả thành phố này, chôn vùi tất cả hỗn độn vào trong lớp tuyết trắng muốt.
Thẩm Huy Minh dẫn Tác Dương tới một tiệm bánh ngọt, hai người tự tay làm một cái bánh sinh nhật cho Tác Dương, sau đó cậu cẩn thận viết: Sinh nhật vui vẻ nhé, bạn trai của Thẩm Huy Minh.
Chiếc bánh kem không quá lớn chứa bao nhiêu là chữ, suýt nữa là viết không đủ.
Tác Dương dựa vào người Thẩm Huy Minh:
– Giờ nhìn mới thấy hình như em tham lam quá nhỉ.
– Cứ tham lam đi – Thẩm Huy Minh nói – Dù sao em cũng là bạn trai của Thẩm Huy Minh mà.
Tác Dương cười:
– Anh í, lắm lúc kiêu ngạo ghê gớm.
– Chứ còn gì nữa – Thẩm Huy Minh lại nói – Dù sao anh cũng là bạn trai của Tác Dương mà.
Hai người nhìn nhau cười, sau đó xách bánh kem về nhà.
Hai người cùng nhau về nhà Thẩm Huy Minh, vì nghe nói đêm giao thừa sẽ có bắn pháo hoa ở gần đó, chỉ cần đứng ở ban công nhà Thẩm Huy Minh là có thể xem được.
Mùa đông ông trời mau buông màn, khi bọn họ về tới nhà thì trời đã tối om rồi.
Họ cất bánh kem đi sau đó xuống siêu thị dưới chung cư mua thức ăn, tối nay Thẩm Huy Minh muốn đích thân xuống bếp nấu một bữa thịnh soạn cho Tác Dương.
Khi Tác Dương sống một mình cậu không thích đi siêu thị chút nào, trong nhà thiếu gì đều đặt mua trên mạng, hàng được mang tới tận cửa, nhưng từ khi hẹn hò với Thẩm Huy Minh thì đột nhiên cậu lại ghiền cái cảm giác đi dạo siêu thị với anh.
Hai người đi vào siêu thị ấm áp, một người đẩy xe hàng, một người chọn thức ăn, còn thỉnh thoảng quay đầu lại hỏi:
– Cái này thì sao? Em thích ăn cái này không?
Trong cuộc sống có một chuyện rất quan trọng đó chính là “mùi vị bình dị”, mùi vị bình dị càng thắm nồng thì càng có thể khơi gợi niềm ham muốn sống tử tế của con người.
Tác Dương ngày xưa sống một cuộc sống vô vị nhạt nhẽo, đừng nói là người khác, đến cả chính bản thân cậu cũng thấy buồn tẻ.
Bình đạm dung dị, nghe như thể có một sự lãng mạn tách biệt khỏi thế giới bên ngoài, nhưng trên thực tế, sau khi bước vào mảnh vườn dịu dàng mà Thẩm Huy Minh xây cho mình, Tác Dương lại không muốn cũng không tài nào trở về những tháng ngày vô vị kia nữa rồi.
Giống như, tôi đã từng nhìn thấy biển lớn nên không thể nào giả vờ rằng mình chưa từng thấy được.
Hai người mua một đống đồ ăn chất đầy xe, thậm chí còn có mấy món ăn vặt nữa.
Cả hai đều không phải người hay ăn vặt, nhưng khi đi ngang kệ hàng, Thẩm Huy Minh lại nghiêm túc chọn lựa hai gói kẹo rồi bỏ vào xe đẩy.
Anh nói:
– Sau này mỗi khi em bay thì bỏ trong túi một viên kẹo anh mua, xem như nó thay anh bay cùng em.
Tác Dương chê anh sến, anh còn khảng khái trả lời:
– Đúng thế còn gì, những người đang trong thời kỳ yêu nhau nồng nhiệt như chúng ta cũng toàn nói thế mà.
Ra khỏi siêu thị thì tuyết lại càng rơi dày đặc hơn.
Thẩm Huy Minh nói:
– Chúng ta nên ra ngoài chơi ném tuyết hoặc đắp người tuyết ha.
Rồi quay sang hỏi Tác Dương:
– Hồi nhỏ chắc em cũng chưa được chơi ném tuyết hả?
Quê nhà của Tác Dương cách thành phố mà bọn họ đang sống chỉ có ba tiếng đồng hồ lái xe thôi, cũng ở miền Bắc, khí hậu và sinh hoạt thường ngày cũng như nhau cả.
Nhưng vì cách giáo dục của gia đình và tính cách của bản thân nên cậu chưa từng chơi gì cả.
Tác Dương theo Thẩm Huy Minh đi vào chung cư:
– Chưa, hồi nhỏ tan học xong gần như là em không ra ngoài chơi, sau lớn lên cũng chẳng chơi được nữa.
– Đó là do em chưa gặp được anh đấy – Thẩm Huy Minh dắt tay cậu lên lầu – Nếu hồi bé em mà gặp được anh thì ngày nào anh cũng trèo lên cửa sổ nhà em gọi em đi chơi.
Tác Dương tưởng tượng ra khung cảnh đấy mà thấy buồn cười.
– Vậy chắc lúc đó em sẽ chê anh phiền phức lắm cho coi – Tác Dương bảo – Bạn làm phiền tui học rồi đó nha.
Hai người cười rộ lên trong thang máy, mấy trò đùa giữa người yêu với nhau thật đáng yêu làm sao.
Năm nay, cuối cùng Tác Dương cũng đã có một ngày sinh nhật thật sự đúng nghĩa, cậu có người yêu ở bên, dốc tâm dốc sức nấu một bữa ăn thịnh soạn, chính giữa bàn đặt chiếc bánh kem cả hai cùng làm, tuy dòm không được hoàn mỹ nhưng vì đó là do chính tay họ làm nên lại trở nên vô giá.
Thẩm Huy Minh cắm nến, con số “28” sáng rực dưới ánh lửa.
Anh nói:
– Từ hôm nay cho đến ngày sinh nhật kế tới của anh, hai chúng ta chỉ cách nhau hai tuổi thôi.
– Anh để ý đến tuổi tác à?
– Không, ý anh là cho dù em hai tám rồi thì anh vẫn là anh trai của em – Lúc này đèn trong phòng đều tắt hết, chỉ duy có ánh nến leo lét rọi lên gương mặt họ, nom cả hai đều vô cùng dịu dàng, Thẩm Huy Minh nói – Hôm nay khi chơi trượt băng em hùa theo anh, có phải là cũng lăm le muốn gọi anh là anh trai lắm đúng không?
Tác Dương cười nhìn anh:
– Cũng không hẳn.
– Không hẳn á?
– Ừm – Tác Dương dừng lại một thoáng, rồi ngước lên nhìn anh qua ánh nến lập lờ – Anh thích nghe vậy à?
– Em gọi thế nghe quyến rũ lắm – Thẩm Huy Minh bảo – Tuy anh nói nhẹ nhàng thế chứ lúc em gọi “anh trai”, anh suýt nữa cứng lên luôn đấy.
Hai tay Tác Dương chống trên bàn, cười khúc khích ra tiếng.
– Hóa ra anh lại là người như thế.
– Anh vốn không phải như vậy đâu – Thẩm Huy Minh thành thật – Sau khi gặp em anh mới học theo thói xấu đấy chứ.
– Thế là em dạy hư anh à?
– Không phải, em biết có một kiểu người thường hay vô tình quyến rũ người khác không, ngay từ lần đầu gặp em là anh đã mất hết năng lực phán đoán rồi – Thẩm Huy Minh ngẫm một hồi, sau đó cúi đầu bật cười – Nếu không ban đầu anh cũng chẳng kích động xin số điện thoại em làm gì.
Đó là lần đầu tiên hai người gặp nhau, bao da kẹp vé của Thẩm Huy Minh được Tác Dương nhặt được và đem trả, anh nhân cơ hội xin số điện thoại của người ta nhưng lại bị từ chối.
Trước giờ Thẩm Huy Minh luôn tự tin mình là người giỏi kiểm soát bản thân, nhưng từ khi gặp được Tác Dương thì cái phẩm chất tốt đẹp ấy cũng bị cậu đuổi đi mất.
– Vậy… còn một xưng hô khác mà chắc anh sẽ càng thích nghe hơn nữa – Tác Dương nói – Chúng ta cược đi, tuy hôm nay là sinh nhật em nhưng vì để cảm ơn anh làm em vui nên em sẽ tặng anh một món quà. Anh muốn em gọi anh là anh trai, hay là đổi xưng hô khác?
– Xưng hô khác là xưng hô gì?
– Anh chọn trước đi thì em mới nói – Tác Dương cười ngọt ngào với anh – Anh muốn bảo thủ giữ ý kiến cũ, hay là mạo hiểm một lần?
Thẩm Huy Minh nhìn về phía cậu, hai người cách nhau một đống đồ ăn và một chiếc bánh sinh nhật.
Anh đưa tay ra:
– Cho anh nắm tay cái, để anh tương thông với em.
Tác Dương cười hì hì, chê anh ấu trĩ, nhưng vẫn chìa tay ra.
Thẩm Huy Minh nắm lấy tay cậu, vuốt ve mu bàn tay cậu, sau đó bảo:
– Anh chọn xưng hô khác.
– Chắc chưa?
– Chắc.
Tác Dương đi vòng sang bên kia bàn, tới bên cạnh Thẩm Huy Minh.
Cậu từ từ tới gần, nhấc tay choàng qua cổ anh.
Hai người tựa trán vào nhau, môi Tác Dương hé mở:
– Chồng ơi.
Giọng cậu nhẹ tênh, nhẹ đến nỗi Thẩm Huy Minh không rõ đây có phải ảo giác của mình hay không.
Thẩm Huy Minh ôm chầm lấy eo Tác Dương, hỏi lại lần nữa cho chắc:
– Em vừa gọi anh là gì cơ?
– Chồng – Tác Dương nhìn anh, bờ môi hai người sắp dính sát vào nhau rồi – Thích cách gọi này không?
Chính cậu cũng không hiểu tại sao hôm nay mình lại đột nhiên to gan như vậy, lớn tiếng tỏ tình ở bên ngoài, về đến nhà còn không quản thẹn thùng gọi Thẩm Huy Minh là “chồng”.
Thẩm Huy Minh sướng đến độ choáng váng, anh chưa từng nghĩ Tác Dương sẽ gọi anh như vậy.
Ban đầu đổi từ “anh Thẩm” sang “Huy Minh” đã tốn bao nhiêu là công sức và tâm trí cậu rồi, Thẩm Huy Minh quá rõ tính cách của Tác Dương, anh thật sự chẳng mong cầu gì hơn từ cậu nữa cả.
Anh không đòi hỏi, nhưng Tác Dương của anh lại tự mình dâng tới cho anh.
Thẩm Huy Minh không nhịn được ôm hôn cậu, chẳng quan tâm xem nến có bị chảy xuống bánh kem hay không, mặc kệ những món ăn đã làm có nguội hay chưa, anh đè Tác Dương lên tường, hai người trao nhau những nụ hôn thật nồng cháy.
Trong cuốn sách bọn họ từng đọc có viết:
“Chúng tôi đã mở ra nụ hôn dài lâu nhất tươi đẹp nhất trong lịch sử loài người.”
Còn đối với Tác Dương mà nói, cậu đã thêm hiểu một câu nói khác trong sách hơn:
“Mũi tên của thần Cupid luôn bắn ra dễ hơn là đón lấy, việc cho đi cũng dễ hơn là nhận lại.”
Hóa ra việc biểu đạt tình yêu lại khiến con người ta hạnh phúc đến như vậy. Khi cậu nhìn Thẩm Huy Minh vui sướng vì cậu đã thể hiện tình yêu với anh, cuộc sống cậu dường như cũng trở nên phong phú và đáng chúc mừng hơn rồi.
– Sao hôm nay em lại kích động vậy? – Thẩm Huy Minh cắn nhẹ môi cậu, rồi hỏi.
– Vì yêu anh – Tác Dương nhìn thẳng vào đôi mắt kia – Nên em cũng hy vọng anh biết được em yêu anh đến nhường nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất