Quy Luật Tình Yêu

Chương 64

Trước Sau
Không ai bị thương.

Điều này có nghĩa, bất kể là hành khách hay nhân viên tổ bay cũng đều tiếp đất bình an.

Chu Mạt nghe thấy tin này đã nhào vào lòng Trình Sâm khóc rống lên, cậu không biết Tác Dương ở trên máy bay gặp phải tình huống gì, cũng không biết người ta có tâm trạng thế nào, nhưng mà chuyện hôm nay đã kéo cậu quay về mấy năm trước, trên chuyến bay cuối cùng của cậu.

Hồi đó Chu Mạt làm ở khoang phổ thông, sau khi biết càng hạ cánh gặp sự cố thì cũng bay kéo dài trên không y hệt lần này. Cậu và các đồng nghiệp nói rõ tình huống với hành khách, an ủi tâm trạng họ, và bảo đảm rằng sẽ đưa mọi người đáp đất an toàn.

Nhưng mà người tính đâu bằng trời tính.

Một hành khách hỏi xin nước với Chu Mạt, lúc Chu Mạt xoay người lấy nước thì, đột nhiên bị một người đá vào eo, đầu đập vào thành khoang máy bay.

Khi đó Chu Mạt mới vừa đính hôn với Trình Sâm, trên tay còn đeo nhẫn, đầu thì choáng váng, eo thì đau điếng. Mắt cậu nhìn chiếc nhẫn kia mà bật khóc luôn.

Nói cậu trốn tránh cũng được, thiếu trách nhiệm cũng được, tóm lại là sau lần đó cậu từ chức rồi.

Nguyên nhân thì có rất nhiều, chẳng qua chuyện lần đó là giọt nước tràn ly cho suy nghĩ chuyển ngành mà thôi.

Chuyện này kể ra thì nghe nhẹ nhàng đấy nhưng mà đối với Chu Mạt mà nói thì nó lại là một đoạn hồi ức cay đắng và khủng khiếp. Không ai biết khi đó cậu nằm bệt dưới sàn đã sợ hãi đến mức nào.

Tác Dương có sợ không?

Tác Dương có bị hành khách gây khó dễ không?

Thân là bạn kiêm đồng nghiệp cũ, Chu Mạt hy vọng Tác Dương may mắn hơn mình.

Trong sân bay mọi người vẫn đang nháo nhào gây rối.

Máy bay đã đáp cánh suôn sẻ, phần thân ma sát trên đường băng, bốc nghi ngút khói.

Tất cả các hành khách được di tản, sau đó đến lượt nhân viên tổ bay.

Ơn trời không xảy ra tai nạn gì nghiêm trọng, trái tim đang treo lơ lửng của Tác Dương cũng hạ xuống rồi.

Khi cậu được chạm chân lên mặt đất lại thấy mình như đang đi trên mây, chẳng hề chân thực chút nào.

Kẹo trong túi mất rồi, nhưng mà không sao, cậu vẫn có thể đòi từ Thẩm Huy Minh.

Tác Dương nóng ruột mở điện thoại ra, gọi ngay cho anh luôn.

Thẩm Huy Minh đang đợi bên ngoài, tay run cầm cập. Anh vẫn đứng ở nơi cách xa đám đông, cách cổng ra một đoạn, nhưng mà anh biết, chỉ cần Tác Dương của anh bước ra là sẽ nhìn thấy anh ngay tức thì.

Người ngoài nhìn vào sẽ thấy Thẩm Huy Minh có vẻ như không cùng một nhóm người thân hành khách đang nhốn nháo kia, bởi nét mặt anh chẳng có gì bất thường cả.

Nhưng mà khi điện thoại anh vang lên, anh luống cuống cả buổi mới móc được chiếc điện thoại từ trong túi ra.

Bàn tay run rẩy và ướt đẫm mồ hôi, nhưng một hành động lấy điện thoại ra thôi mà cũng khó khăn đến thế.

Thẩm Huy Minh nhìn thấy tên người gọi đến, hai chữ “Tác Dương” như một bức thư mà thần linh gởi tới anh, suýt nữa là anh không kiểm soát được lòng mình.

– Tác Dương.

Tác Dương cùng đi ra ngoài với mọi người, cậu không thể chạy đi gặp Thẩm Huy Minh ngay được, còn rất nhiều chuyện phải xử lý, nên cậu đành phải để anh đợi thêm lúc nữa.

– Em không sao – Khi Tác Dương nghe thấy giọng Thẩm Huy Minh thì sống mũi cậu cay xè, cậu khẽ bảo – Nhưng mà… kẹo em mang theo mất rồi anh à.

Thẩm Huy Minh bật cười, cười xong thấy nghèn nghẹn ở cổ.

– Không sao, ở nhà vẫn còn.

– Dạ, anh đang ở đâu thế? Quán cà phê hả?

– Ở lối ra ga quốc tế – Thẩm Huy Minh hỏi – Còn lâu nữa em mới ra được à?



– Chắc phải một lúc đấy, anh đến quán cà phê đợi em đi – Tác Dương nói – Em không sao đâu, anh đừng sợ, đừng lo gì hết.

Dù Tác Dương nói thế nhưng Thẩm Huy Minh vẫn không yên lòng được, anh phải tận mắt nhìn thấy Tác Dương thì mới tin cậu thật sự không sao.

– Anh đợi em – Thẩm Huy Minh nói – Nhớ em lắm.

Một câu “Nhớ em lắm” của Thẩm Huy Minh đột nhiên khiến Tác Dương thấy khó chịu, nguyên nhân khó chịu không gì ngoài việc mình để người yêu lo lắng và sợ hãi như vậy.

Cậu ngoái đầu ngó chiếc máy bay ban nãy, những làn khói lượn lờ bốc lên cũng khiến cậu kinh hồn táng đảm.

Thẩm Huy Minh đã đợi rất lâu rồi, và anh vẫn ngoan ngoãn đến tiệm cà phê đợi tiếp, anh chẳng làm gì cả, chỉ ngóng về phía Tác Dương sẽ đi tới mà thôi.

Ở phía bên đó có nhiều người đi tới, nhưng mãi mà chẳng thấy Tác Dương đâu.

Đến tận lúc trời sập tối, ngoài trời lại có tuyết rơi.

Khi Tác Dương đến thì Thẩm Huy Minh đã ngủ gục trên bàn. Anh đợi khá lâu rồi, dây thần kinh kéo căng hết cỡ suốt cả ngày trời báo hại anh mệt mỏi.

Vừa bước vào quán cà phê, Tác Dương ngó sang vị trí quen thuộc, thấy Thẩm Huy Minh nằm gục trên bàn thiếp ngủ thì vành mắt cậu đỏ hoe.

Cậu vừa thương anh vừa cảm thấy số mình may mắn.

Liệu có phải khi con người trải qua một vài khoảnh khắc cận kề sinh tử thì càng nắm rõ ý nghĩa của cuộc đời hay không?

Tác Dương của ngày xưa luôn cho rằng thứ quan trọng nhất trong cuộc đời mình chính là những chuyến bay, nhưng bây giờ, ngoại trừ những chuyến bay thì cậu còn muốn bạc đầu giai lão cùng người đàn ông này nữa.

Cậu đi tới, dịu dàng vuốt ve mái tóc anh.

Thẩm Huy Minh ngủ không sâu, bất thần choàng tỉnh, ngẩn ra nhìn người đang đứng trước mặt mình. Đợi đến khi hoàn hồn liền bật dậy ôm người ta vào lòng.

Ghế anh ngồi đổ rầm xuống đất, hai người khách duy nhất còn lại trong tiệm ngồi gần đó đều quay đầu lại nhìn họ.

Thẩm Huy Minh siết chặt vòng tay, cứ như muốn khảm người ta vào máu thịt mình vậy.

Tác Dương thấy cổ mình nong nóng, cậu giơ tay lên vỗ nhẹ lưng anh.

Người đàn ông này tưởng bản thân mình đã bật khóc.

Tác Dương ngẩng lên nhìn trần sân bay, nhưng mà vẫn không kiềm chế được, hai hàng lệ vẫn cứ lăn xuống từ khóe mắt.

Không ai muốn khóc cả.

Đáng lẽ lúc này bọn họ nên nắm tay nhau chúc mừng, nên hô to cho trời đất nghe “Mạng sống muôn năm”.

Nhưng mà Thẩm Huy Minh bây giờ không thốt lên được lời gì, thậm chí anh không tài nào gọi tên Tác Dương.

Rõ ràng chính mình không ở trên máy bay nhưng lại có cảm giác như vừa tai qua nạn khỏi.

Còn về phần Tác Dương, bao nhiêu tai nạn nghiêm trọng cậu đều đã trải qua rồi, nhưng mà chưa khi nào cậu khao khát được hạ cánh suôn sẻ như lần này. Cậu bắt buộc phải trở về bình an vô sự, phải nguyên vẹn trở về với Thẩm Huy Minh.

Mấy năm trước cắt đứt liên lạc với gia đình, dường như cậu không còn vướng bận gì. Ngoài việc định kỳ gửi tiền vào tài khoản cha mẹ và định kỳ nghe ngóng tình hình của cha mẹ thì những chuyện khác chẳng liên quan gì đến cậu nữa cả.

Nhưng mà bây giờ, cậu cuối cùng cũng hiểu được việc tiếp tục sống tử tế quan trọng đến nhường nào.

Bọn họ ôm nhau thắm thiết rất lâu, cho tới khi Thẩm Huy Minh bình tĩnh lại mới thôi. Khi anh buông Tác Dương ra thì cổ áo sơ mi của cậu đã sũng ướt nước mắt anh.

– Ôm chặt vậy có làm đau em không? – Thẩm Huy Minh đứng thẳng dậy, dùng ngón tay lau nước mắt trên mặt Tác Dương.

Còn Tác Dương thì lấy khăn giấy trên bàn lau cho anh:

– Không đau, em thích lắm.

Thẩm Huy Minh dòm cậu, lại nhịn không được mà ôm thêm cái nữa.

Ôm bao nhiêu cũng không đủ.



Chỉ có ông trời mới biết hôm nay anh sợ hãi đến mức nào. Anh không dám nghĩ cũng không dám đoán, bất kể kết quả tốt hay xấu thì anh cũng không dám dự đoán. Anh đè nén mọi ý niệm trong đầu, chỉ lẳng lặng chờ đợi. Có một vài giây phút, anh cảm giác như Tác Dương biến thành một làn khói vụt tan khỏi cái ôm của anh.

Anh không cho phép chuyện đó xảy ra, anh nhất định phải giữ người ấy toàn vẹn ở bên mình.

– Tác Dương – Thẩm Huy Minh thủ thỉ vào tai cậu – Anh yêu em.

Những giọt nước mắt vốn đã ngừng chảy của Tác Dương lại bắt đầu rơi khi nghe Thẩm Huy Minh bày tỏ.

– Em cũng yêu anh.

Hai người hiếm khi đặt chữ “yêu” ở trên miệng, họ thích biểu hiện nhiều hơn. Bọn họ đều cho rằng thà làm còn hơn nói, tình yêu mà chỉ truyền đạt bằng ngôn ngữ thì chưa đủ.

Nhưng mà giờ phút này, cả hai cũng ý thức được truyền đạt tình yêu mà không có bệ đỡ lời nói thì cũng chưa đủ.

– Anh yêu em – Thẩm Huy Minh hít thật sâu mùi hương trên người Tác Dương vào mũi.

– Em biết mà – Tác Dương vuốt ve lưng anh – Huy Minh à, mình về nhà thôi. Về nhà tắm rửa rồi ngủ một giấc thật ngon.

Cả hai đều đã quá kiệt sức rồi.

Tác Dương mới vừa “chiến đấu” xong, trên đấu trường đó, cậu tiêu hao toàn bộ can đảm và sức lực của mình. Và người yêu cậu cũng như thế, chẳng qua hai người không ở cùng một đấu trường mà thôi.

– Ừm, về nhà thôi – Thẩm Huy Minh vẫn ôm cậu chẳng chịu buông – Lát nữa anh gọi cho bố mẹ, nói hôm nay chúng ta có chuyện nên không tới được.

– Vâng.

– Hôm khác nghỉ ngơi khỏe rồi thì chúng ta đi thăm bố mẹ sau.

– Nghe anh hết.

Hai người ôm ấp quyến luyến trong tiệm cà phê chẳng màng ánh mắt của những người xung quanh. Hai người đàn ông cao to, khóc thút thít mất hết cả hình tượng. ngôn tình sủng

Tống Khải thay đồ xong trước khi về nhà định uống một ly cà phê cho bình tĩnh. Khi cậu ta đi từ xa tới thì nhìn thấy hai người đang ôm nhau, cậu ta thả chậm bước chân, sau đó quyết định dừng lại.

Đứng cách hai người mấy mét, tuy không thấy rõ biểu cảm nhưng không cần nhìn cũng đủ biết, những lời Tác Dương nói với cậu ta là thật.

Cho dù cậu chơi chán ai, thì anh ấy cũng sẽ không chán tôi.

Tống Khải nở nụ cười rồi xoay người bỏ đi, không mua cà phê nữa, về thẳng nhà luôn.

Tác Dương không hề nhìn thấy Tống Khải, hiện giờ cậu chẳng nhìn thấy bất cứ người nào ngoại trừ Thẩm Huy Minh.

Nói “về nhà thôi” mà Thẩm Huy Minh nào có chịu buông tay, dường như anh không hề có ý định đi thì phải.

Tác Dương mặc kệ cho anh ôm, bàn tay ấp vào lưng anh, cảm nhận nhịp tim và hơi thở anh.

– Tác Dương – Lát sau, đột nhiên Thẩm Huy Minh gọi tên cậu.

– Ừm, em đây – Tác Dương nhẹ giọng đáp lời, còn cọ cọ vào mặt anh.

– Mình cũng kết hôn đi – Thẩm Huy Minh nhắm nghiền mắt, khôi phục ngữ điệu điềm tĩnh thường ngày – Anh xin lỗi vì bây giờ không có hoa, cũng chẳng có nhẫn, anh chưa chuẩn bị gì cả, hơn nữa trông anh cũng nhếch nhác thế này. Nhưng mà, bây giờ anh muốn cầu hôn em, mình cưới nhau đi.

Kết hôn ư?

Tác Dương chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này.

Thẩm Huy Minh buông Tác Dương ra, hai người nhìn nhau một hồi rồi anh từ từ khuỵu một gối xuống.

– Có lẽ là vì tai nạn ngoài ý muốn hôm nay đã châm ngòi anh nhất thời kích động – Thẩm Huy Minh chìa tay ra về phía Tác Dương, anh hướng lòng bàn tay lên trên, đợi cậu nắm lấy tay mình – Nhưng mà, cho dù là nhất thời kích động thì anh cũng tuyệt đối không hối hận.

– Huy Minh… – Tác Dương nhìn anh, nhịp tim bắt đầu đập loạn xạ.

– Mình kết hôn đi. Cùng nhau đến Berlin, đến cái nhà thờ lần trước, bảo Chúa trời làm chứng cho đôi ta

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau