Chương 13: Chỉ muốn yên tĩnh một mình
Thế giới của mấy thằng đang yêu đúng là phức tạp.
***
Quan Lan đưa một ca sĩ vô danh vào phòng họp, hai người khoá cửa ở trong một đêm, sang ngày hôm sau thì kí hợp đồng.
Chời đựu, thác loạn một cách trắng trợn như thế trong công ti, đâu chỉ là không biết xấu hổ, cơ bản là đách cần thể diện gì luôn.
Trúa ui, là phòng họp nào không biết, người khác còn phải dùng nữa, đúng là mắc ói mà.
Vừa đến công ti, Dương Bội Thanh đã nghe thấy mấy câu ngồi lê đôi mách từ phía bộ phận bên cạnh.
Không bỏ qua bất kì cơ hội công kích tình địch nào, hắn gửi ngay một tin nhắn cho Trần Cẩm: Em có biết hôm qua bạn trai mình qua đêm ở đâu không?
Ăng ten hóng hớt của Trần Cẩm bỗng chốc dựng thẳng.
Trần Cẩm: Cuộc sống của hai chúng tôi, không cần anh quan tâm.
Y đoán kiểu gì Dương Bội Thanh cũng không nhịn được, chắc chắn sẽ vặn lại mình.
Dương Bội Thanh: Anh ta bảo em là ở lại công ti tăng ca đúng không?
Vốn dĩ hôm qua Trần Cẩm có liên lạc với Quan Lan đâu chứ.
Trần Cẩm bắt đầu nhập vai, nghiền ngẫm tâm lí nhân vật, trả lời: Không liên quan đến anh.
Dương Bội Thanh cảm thấy mình đã đoán đúng rồi.
Dương Bội Thanh: Ha ha, tôi khuyên em quay về nên hỏi anh ta cẩn thận vào.
Vì thế Trần Cẩm cẩn thận đi hỏi Quan Lan.
Quan Lan: “Dương Bội Thanh có còn là người không? Anh ta đã cắm cho tôi cái sừng rồi mà giờ còn đi mách lẻo nữa, mặt mũi anh ta để đâu hả?”
Trần Cẩm: “Anh đừng có lảng sang chuyện khác! Tối qua anh ở với ai?”
Quan Lan: “Không ở qua đêm hiểu chưa, mười hai giờ là tôi về nhà rồi.”
Trần Cẩm: “Sáu giờ tan ca mà nhây đến mười hai giờ, đủ làm được mấy hiệp rồi! Lần đầu tiên mà đã play văn phòng, không thấy kích thích hả?”
Quan Lan: “…Mau xoá sạch mấy thứ đồi truỵ trong đầu anh đi.”
Anh kể sơ qua chuyện về Trang Lân cho Trần Cẩm nghe.
Trần Cẩm: “Tôi cóc cần quan tâm cậu ta ở học viện âm nhạc Juliet hay Romeo gì sất, anh gửi ảnh cho tôi là được.”
Quan Lan lấy đâu ra ảnh của Trang Lân, đành phải vào friend list trộm mấy bức.
Trần Cẩm: “Trúa ui đúng là thịt tươi mà! Thế này kiểu gì cũng phải lên giường mới được! Tôi ủng hộ hai người đến với nhau!”
Quan Lan: “Làm sao mà đến với nhau được, toàn chuyện hư cấu hết. Khoan bàn đến tôi có phải là loại ‘súc sinh’ thác loạn với ca sĩ dưới trướng mình không, người ta ghét tôi cực, nhìn cũng chả buồn nhìn tôi nữa là.”
Trần Cẩm: “Người ta chịu ngồi nghe anh càm ràm trong một căn phòng vừa nhỏ vừa tối đến mười hai giờ, nói cậu ấy thích anh thì tôi không dám, chứ mà ghét anh thì còn lâu.”
Quan Lan bất đắt dĩ: “Anh có biết trong giới có bao nhiêu người muốn tiêu một vạn tám nghìn nghe tôi lên lớp hay không, tôi giảng miễn phí cho cậu ấy, gì mà cậu ấy không chịu?”
Trần Cẩm: “Vậy tôi hỏi anh, lần nào anh kí hợp đồng với ca sĩ cũng phải một mình hướng dẫn đến nửa đêm hả?”
Quan Lan: “Cái đó thì không có.”
Người khác đâu có ai khó nhằn như Trang Lân. Nếu có thể kí hợp đồng một cách dễ dàng, anh cũng chẳng cần phí sức như thế.
Trần Cẩm: “Chuyện này chưa xong đâu. Bất kể anh có ý gì hay không thì chắc chắn, cậu ấy cũng cảm thấy anh có ý đấy. Cậu ấy cảm thấy anh có ý đấy mà vẫn kí hợp đồng với anh, thế tức là cậu ấy cũng có ý đấy. Hai người cùng có ý đấy, là mọi chuyện có nghĩa rồi.”
…Logic thần thánh vl.
Quan Lan: “Anh đừng có quy chụp tất cả mọi chuyện về quan hệ nam nam được không, bọn tôi hợp tác làm ăn bình thường, lấy đâu ra ý khác chứ?”
Trần Cẩm: “Chắc anh là người trong sáng cuối cùng trong giới này rồi, người bình thường bọn tôi toàn suy nghĩ đen tối thế thôi.”
Quan Lan cảm thấy cái giới này đúng là bất hảo mà.
***
“Tối qua mấy giờ chú về?”
Trang Lân cảm thấy, nếu cậu ở vào thời chiến tranh bị kẻ địch bắt được, chỉ cần kẻ địch phái Tề Phi đến lườm cậu một cái, thì chắc chắn cậu sẽ khai sạch bách.
Nhưng mà chuyện này thiệt sự không có gì để khai mà.
Lời khai “Tụi em nói chuyện sáng tác đến khuya” nghe nhảm ruồi hết sức, nhưng lại là sự thật.
Tề Phi: “Tuần trước còn sống chết không chịu, hôm qua ở chỗ người ta đến đêm, hôm nay tự nhiên đồng ý kí hợp đồng, chú muốn chị phải hiểu thế nào đây?”
Trang Lân: “Chị nói cái kiểu này, nghe cứ như không phải Quan Lan ngầm em rồi, mà là em ngầm anh ta rồi ý.”
Tề Phi: “Thế tức là ngầm thật rồi?”
Trang Lân: “Không mà! Không thật đấy! Nếu chị không tin em thì còn hỏi em làm gì!”
Tề Phi: “Sao trông chú hình như còn thất vọng thế hả?”
Trang Lân: …Mệt tâm quá, muốn đổi quản lí.
Tề Phi: “Tạm thời chị cứ coi như chú tự nhiên nghĩ thông đi. Nếu chú đã kí hợp đồng với người ta rồi thì đừng gây nữa. Bây giờ xem như chú đã có tài nguyên và bệ đỡ hạng nhất, phải cố gắng nắm chặt.”
Trang Lân: “Em biết rồi.”
Đúng là Trang Lân đã nghĩ thông rồi. Nhân phẩm Quan Lan thế nào cứ dẹp sang một bên, ít nhất trong quá trình tiếp xúc với mình cũng là Bá Nhạc[1] kiêm quý nhân, dìu dắt và giúp đỡ mình, không hề xúc phạm đến mình. Mình thì ngược lại, thỉnh thoảng đúng là vô lễ với anh. Người ta không thèm so đo là người ta rộng lượng, trong lòng Trang Lân không thể không để ý. Nếu đã quyết định hợp tác thì mình phải dành cho anh thái độ cư xử đúng đắn với tiền bối trong giới, không thể nói chuyện ngang hàng như trước đây được.
[1] Bá Nhạc: Người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.
Lễ phép nên có thì không thể thiếu, chí ít cũng là trước khi anh đề ra yêu cầu quy tắc ngầm.
Chờ sau khi anh đề ra thì sao? Phải đáp lại anh thế nào? Trang Lân vẫn chưa nghĩ ra, nhưng chung quy thì đại ý là: Không phải anh không tốt, nhưng tôi có nguyên tắc của mình, những gì anh nói tôi sẽ xem như chưa nghe thấy, sau này đừng nhắc lại nữa, đừng làm ảnh hưởng quan hệ hợp tác của chúng ta.
Lời thề phải phang một câu thật hùng hồn cho Quan Lan bẽ mặt một tháng trước, đã bị cậu bỏ quên đến thế giới khác từ lâu rồi.
***
Hôm nay Trần Cẩm và Quan Lan không chia tay, Dương Bội Thanh bực mình.
Trần Cẩm lại nói với hắn, sau khi y và Quan Lan bộc bạch thẳng thắn với nhau, phát hiện cả hai đều có lỗi với đối phương. Họ chọn gìn giữ mối tình này, tha thứ cho đối phương mà đi tiếp, tình cảm còn thân mật hơn trước đây nữa.
Rõ ràng họ mới quen nhau chưa đầy một tháng, phá đến mức ấy mà vẫn chưa tan, chẳng lẽ đúng là duyên phận đã định trong truyền thuyết?
Hắn không sao chấp nhận nổi.
Không phải hắn không nghi ngờ tình cuộc này là do hai người họ “song tấu” đối diễn. Nhưng hắn cũng coi như tay lão làng trong giới, có thể nắm được rất nhiều tin tình báo của showbiz. Đại đa số những bức ảnh và video được đám săn ảnh quay chụp được này sẽ không công khai ra ngoài, chỉ truyền vào tay của rất ít người trong giới.
Trong tay Dương Bội Thanh, ảnh chụp Quan Lan và Trần Cẩm hẹn hò có một xấp, ảnh chụp hai người đến nhà đối phương qua đêm có một xấp.
Cử chỉ thân mật, vẻ mặt mờ ám, đôi mắt luôn mang ý cười khi nhìn đối phương của họ.
Hắn không tin cũng phải tin.
Dương Bội Thanh là đồng nghiệp nhiều năm với Quan Lan, thật ra hiểu rất rõ nhân cách của Quan Lan. Lần trước nhắn tin kích đểu cho Trần Cẩm là vì thù riêng, chứ thật ra hắn biết, những lời đồn đại ngổn ngang xung quanh Quan Lan, tám mươi phần trăm là tin vịt. Chưa bàn xem Quan Lan giữ mình kĩ đến đâu, chí ít chắc chắn không phải con quỷ háo sắc vô biên giới trong truyền thuyết.
Thế nên hắn càng kinh hãi hơn, càng cảm thấy đây là một cuộc tình nghiêm túc.
Hắn và Trần Cẩm bên nhau nhiều năm lắm rồi, chia tay tái hợp cũng rất nhiều lần, quanh co những chuyện vụn vặt xưa cũ, từ lâu đã chẳng biết ai có lỗi nhiều hơn ai. Hắn cứ tưởng rằng cuộc đời xoay vần, sau cùng người sẽ bên mình đến già vẫn là Trần Cẩm. Nhưng lần này, là lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ mình sẽ đánh mất y.
Tai hại hơn là, lần này hắn hoàn toàn bó tay. Chẳng lẽ hắn lại phải đi tìm Quan Lan để quyết đấu chắc?
Thế là Dương Bội Thanh đi tìm Quan Lan để quyết đấu… Í lộn, ăn cơm.
Nhận được cuộc hẹn từ Dương Bội Thanh, Quan Lan cảm thấy tội danh mình gánh lớn quá rồi. Kiểu gì cũng phải chia tay Trần Cẩm mới được, quay về nhất định phải đá y.
Đồng thời anh cũng không hiểu nổi mạch não của Dương Bội Thanh – anh đã cắm sừng tôi rồi, lại còn mách lẻo tôi nữa, giờ định thế nào đây, định đánh tôi chắc?
…Tự dưng anh cảm thấy, có khi Dương Bội Thanh định đánh mình thật, phải chuẩn bị thêm biện pháp phòng thân mới được.
Quan trọng nhất là – anh không phải diễn viên, anh không luận ra được “người yêu mới ăn cơm với người yêu cũ” sẽ có trạng thái tâm lí thế nào.
May mà Dương Bội Thanh không cần anh diễn, bản thân Dương Bội Thanh cũng diễn rất sâu rồi. Đắm mình trong vai nam chính buồn tình, hắn bắt đầu giải thích cho Quan Lan về câu chuyện “ngược luyến tình thâm” dài lê thê của hắn và Trần Cẩm.
Bằng “công lực thâm hậu” về vốn từ vựng của mình, Quan Lan tổng kết đơn giản lại, chung quy là: Gặp nhau thời trẻ chưa hiểu tình yêu, làm mình làm mẩy cả ngày, bên nhau không bền, chia tay chẳng dứt, đôi con rùa nhìn nhau tình tứ, nồi nào úp vung nấy.
Trước đây Quan Lan cảm thấy Trần Cẩm gây sự là trách nhầm y rồi, Dương Bội Thanh cũng chả kém cạnh là bao. Hai người cứ làm tới luôn đi, đúng là một cặp trời sinh, tốt nhất nên về nhà đóng cửa làm khổ lẫn nhau, đừng ra ngoài hại đời người khác.
Thế giới của mấy thằng đang yêu đúng là phức tạp, FA như đây chỉ muốn yên tĩnh một mình mà thôi.
Quan Lan: “Anh ngồi đây kể chuyện này cho tôi nghe chả có nghĩa lí gì hết. Mấu chốt của vấn đề là tôi à? Không phải tôi thì sẽ không có người khác hay sao? Cứ xem như tôi và Trần Cẩm chia tay đi, anh ta sẽ quay về bên anh chắc? Sao anh không thử nghĩ xem, tại sao chỉ có lần này là Trần Cẩm chia tay quyết liệt với anh như thế, chuyện gì đã xảy ra với anh ta, đã có thay đổi gì, suy nghĩ của anh ta thế nào, anh đã từng tìm hiểu nghiêm túc hay chưa? Không giải quyết những vấn đề này, anh cứ ngồi đây chèn ép tôi, cho dù chia rẽ được chúng tôi, sau đó thì sao?”
Dương Bội Thanh ngạc nhiên nhìn anh.
Quan Lan biết người đồng nghiệp trước giờ không thân với mình lắm đang ngồi phía đối diện, chính là ông chủ trong tương lai, mình không nên nói chuyện với hắn bằng giọng điệu này. Nhưng thật tình, Quan Lan đã bị hắn chèn ép tới phiền. Trước kia anh cứ tưởng Dương Bội Thanh là “tổng tài bá đạo”, không ngờ người này lại trẩu như thế.
Dương Bội Thanh nghĩ, chắc tại mình uống ít rượu nên đầu óc váng vất rồi. Không thì tại sao hắn lại cảm thấy, Quan Lan đang giúp hắn chứ?
***
Quan Lan đưa một ca sĩ vô danh vào phòng họp, hai người khoá cửa ở trong một đêm, sang ngày hôm sau thì kí hợp đồng.
Chời đựu, thác loạn một cách trắng trợn như thế trong công ti, đâu chỉ là không biết xấu hổ, cơ bản là đách cần thể diện gì luôn.
Trúa ui, là phòng họp nào không biết, người khác còn phải dùng nữa, đúng là mắc ói mà.
Vừa đến công ti, Dương Bội Thanh đã nghe thấy mấy câu ngồi lê đôi mách từ phía bộ phận bên cạnh.
Không bỏ qua bất kì cơ hội công kích tình địch nào, hắn gửi ngay một tin nhắn cho Trần Cẩm: Em có biết hôm qua bạn trai mình qua đêm ở đâu không?
Ăng ten hóng hớt của Trần Cẩm bỗng chốc dựng thẳng.
Trần Cẩm: Cuộc sống của hai chúng tôi, không cần anh quan tâm.
Y đoán kiểu gì Dương Bội Thanh cũng không nhịn được, chắc chắn sẽ vặn lại mình.
Dương Bội Thanh: Anh ta bảo em là ở lại công ti tăng ca đúng không?
Vốn dĩ hôm qua Trần Cẩm có liên lạc với Quan Lan đâu chứ.
Trần Cẩm bắt đầu nhập vai, nghiền ngẫm tâm lí nhân vật, trả lời: Không liên quan đến anh.
Dương Bội Thanh cảm thấy mình đã đoán đúng rồi.
Dương Bội Thanh: Ha ha, tôi khuyên em quay về nên hỏi anh ta cẩn thận vào.
Vì thế Trần Cẩm cẩn thận đi hỏi Quan Lan.
Quan Lan: “Dương Bội Thanh có còn là người không? Anh ta đã cắm cho tôi cái sừng rồi mà giờ còn đi mách lẻo nữa, mặt mũi anh ta để đâu hả?”
Trần Cẩm: “Anh đừng có lảng sang chuyện khác! Tối qua anh ở với ai?”
Quan Lan: “Không ở qua đêm hiểu chưa, mười hai giờ là tôi về nhà rồi.”
Trần Cẩm: “Sáu giờ tan ca mà nhây đến mười hai giờ, đủ làm được mấy hiệp rồi! Lần đầu tiên mà đã play văn phòng, không thấy kích thích hả?”
Quan Lan: “…Mau xoá sạch mấy thứ đồi truỵ trong đầu anh đi.”
Anh kể sơ qua chuyện về Trang Lân cho Trần Cẩm nghe.
Trần Cẩm: “Tôi cóc cần quan tâm cậu ta ở học viện âm nhạc Juliet hay Romeo gì sất, anh gửi ảnh cho tôi là được.”
Quan Lan lấy đâu ra ảnh của Trang Lân, đành phải vào friend list trộm mấy bức.
Trần Cẩm: “Trúa ui đúng là thịt tươi mà! Thế này kiểu gì cũng phải lên giường mới được! Tôi ủng hộ hai người đến với nhau!”
Quan Lan: “Làm sao mà đến với nhau được, toàn chuyện hư cấu hết. Khoan bàn đến tôi có phải là loại ‘súc sinh’ thác loạn với ca sĩ dưới trướng mình không, người ta ghét tôi cực, nhìn cũng chả buồn nhìn tôi nữa là.”
Trần Cẩm: “Người ta chịu ngồi nghe anh càm ràm trong một căn phòng vừa nhỏ vừa tối đến mười hai giờ, nói cậu ấy thích anh thì tôi không dám, chứ mà ghét anh thì còn lâu.”
Quan Lan bất đắt dĩ: “Anh có biết trong giới có bao nhiêu người muốn tiêu một vạn tám nghìn nghe tôi lên lớp hay không, tôi giảng miễn phí cho cậu ấy, gì mà cậu ấy không chịu?”
Trần Cẩm: “Vậy tôi hỏi anh, lần nào anh kí hợp đồng với ca sĩ cũng phải một mình hướng dẫn đến nửa đêm hả?”
Quan Lan: “Cái đó thì không có.”
Người khác đâu có ai khó nhằn như Trang Lân. Nếu có thể kí hợp đồng một cách dễ dàng, anh cũng chẳng cần phí sức như thế.
Trần Cẩm: “Chuyện này chưa xong đâu. Bất kể anh có ý gì hay không thì chắc chắn, cậu ấy cũng cảm thấy anh có ý đấy. Cậu ấy cảm thấy anh có ý đấy mà vẫn kí hợp đồng với anh, thế tức là cậu ấy cũng có ý đấy. Hai người cùng có ý đấy, là mọi chuyện có nghĩa rồi.”
…Logic thần thánh vl.
Quan Lan: “Anh đừng có quy chụp tất cả mọi chuyện về quan hệ nam nam được không, bọn tôi hợp tác làm ăn bình thường, lấy đâu ra ý khác chứ?”
Trần Cẩm: “Chắc anh là người trong sáng cuối cùng trong giới này rồi, người bình thường bọn tôi toàn suy nghĩ đen tối thế thôi.”
Quan Lan cảm thấy cái giới này đúng là bất hảo mà.
***
“Tối qua mấy giờ chú về?”
Trang Lân cảm thấy, nếu cậu ở vào thời chiến tranh bị kẻ địch bắt được, chỉ cần kẻ địch phái Tề Phi đến lườm cậu một cái, thì chắc chắn cậu sẽ khai sạch bách.
Nhưng mà chuyện này thiệt sự không có gì để khai mà.
Lời khai “Tụi em nói chuyện sáng tác đến khuya” nghe nhảm ruồi hết sức, nhưng lại là sự thật.
Tề Phi: “Tuần trước còn sống chết không chịu, hôm qua ở chỗ người ta đến đêm, hôm nay tự nhiên đồng ý kí hợp đồng, chú muốn chị phải hiểu thế nào đây?”
Trang Lân: “Chị nói cái kiểu này, nghe cứ như không phải Quan Lan ngầm em rồi, mà là em ngầm anh ta rồi ý.”
Tề Phi: “Thế tức là ngầm thật rồi?”
Trang Lân: “Không mà! Không thật đấy! Nếu chị không tin em thì còn hỏi em làm gì!”
Tề Phi: “Sao trông chú hình như còn thất vọng thế hả?”
Trang Lân: …Mệt tâm quá, muốn đổi quản lí.
Tề Phi: “Tạm thời chị cứ coi như chú tự nhiên nghĩ thông đi. Nếu chú đã kí hợp đồng với người ta rồi thì đừng gây nữa. Bây giờ xem như chú đã có tài nguyên và bệ đỡ hạng nhất, phải cố gắng nắm chặt.”
Trang Lân: “Em biết rồi.”
Đúng là Trang Lân đã nghĩ thông rồi. Nhân phẩm Quan Lan thế nào cứ dẹp sang một bên, ít nhất trong quá trình tiếp xúc với mình cũng là Bá Nhạc[1] kiêm quý nhân, dìu dắt và giúp đỡ mình, không hề xúc phạm đến mình. Mình thì ngược lại, thỉnh thoảng đúng là vô lễ với anh. Người ta không thèm so đo là người ta rộng lượng, trong lòng Trang Lân không thể không để ý. Nếu đã quyết định hợp tác thì mình phải dành cho anh thái độ cư xử đúng đắn với tiền bối trong giới, không thể nói chuyện ngang hàng như trước đây được.
[1] Bá Nhạc: Người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.
Lễ phép nên có thì không thể thiếu, chí ít cũng là trước khi anh đề ra yêu cầu quy tắc ngầm.
Chờ sau khi anh đề ra thì sao? Phải đáp lại anh thế nào? Trang Lân vẫn chưa nghĩ ra, nhưng chung quy thì đại ý là: Không phải anh không tốt, nhưng tôi có nguyên tắc của mình, những gì anh nói tôi sẽ xem như chưa nghe thấy, sau này đừng nhắc lại nữa, đừng làm ảnh hưởng quan hệ hợp tác của chúng ta.
Lời thề phải phang một câu thật hùng hồn cho Quan Lan bẽ mặt một tháng trước, đã bị cậu bỏ quên đến thế giới khác từ lâu rồi.
***
Hôm nay Trần Cẩm và Quan Lan không chia tay, Dương Bội Thanh bực mình.
Trần Cẩm lại nói với hắn, sau khi y và Quan Lan bộc bạch thẳng thắn với nhau, phát hiện cả hai đều có lỗi với đối phương. Họ chọn gìn giữ mối tình này, tha thứ cho đối phương mà đi tiếp, tình cảm còn thân mật hơn trước đây nữa.
Rõ ràng họ mới quen nhau chưa đầy một tháng, phá đến mức ấy mà vẫn chưa tan, chẳng lẽ đúng là duyên phận đã định trong truyền thuyết?
Hắn không sao chấp nhận nổi.
Không phải hắn không nghi ngờ tình cuộc này là do hai người họ “song tấu” đối diễn. Nhưng hắn cũng coi như tay lão làng trong giới, có thể nắm được rất nhiều tin tình báo của showbiz. Đại đa số những bức ảnh và video được đám săn ảnh quay chụp được này sẽ không công khai ra ngoài, chỉ truyền vào tay của rất ít người trong giới.
Trong tay Dương Bội Thanh, ảnh chụp Quan Lan và Trần Cẩm hẹn hò có một xấp, ảnh chụp hai người đến nhà đối phương qua đêm có một xấp.
Cử chỉ thân mật, vẻ mặt mờ ám, đôi mắt luôn mang ý cười khi nhìn đối phương của họ.
Hắn không tin cũng phải tin.
Dương Bội Thanh là đồng nghiệp nhiều năm với Quan Lan, thật ra hiểu rất rõ nhân cách của Quan Lan. Lần trước nhắn tin kích đểu cho Trần Cẩm là vì thù riêng, chứ thật ra hắn biết, những lời đồn đại ngổn ngang xung quanh Quan Lan, tám mươi phần trăm là tin vịt. Chưa bàn xem Quan Lan giữ mình kĩ đến đâu, chí ít chắc chắn không phải con quỷ háo sắc vô biên giới trong truyền thuyết.
Thế nên hắn càng kinh hãi hơn, càng cảm thấy đây là một cuộc tình nghiêm túc.
Hắn và Trần Cẩm bên nhau nhiều năm lắm rồi, chia tay tái hợp cũng rất nhiều lần, quanh co những chuyện vụn vặt xưa cũ, từ lâu đã chẳng biết ai có lỗi nhiều hơn ai. Hắn cứ tưởng rằng cuộc đời xoay vần, sau cùng người sẽ bên mình đến già vẫn là Trần Cẩm. Nhưng lần này, là lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ mình sẽ đánh mất y.
Tai hại hơn là, lần này hắn hoàn toàn bó tay. Chẳng lẽ hắn lại phải đi tìm Quan Lan để quyết đấu chắc?
Thế là Dương Bội Thanh đi tìm Quan Lan để quyết đấu… Í lộn, ăn cơm.
Nhận được cuộc hẹn từ Dương Bội Thanh, Quan Lan cảm thấy tội danh mình gánh lớn quá rồi. Kiểu gì cũng phải chia tay Trần Cẩm mới được, quay về nhất định phải đá y.
Đồng thời anh cũng không hiểu nổi mạch não của Dương Bội Thanh – anh đã cắm sừng tôi rồi, lại còn mách lẻo tôi nữa, giờ định thế nào đây, định đánh tôi chắc?
…Tự dưng anh cảm thấy, có khi Dương Bội Thanh định đánh mình thật, phải chuẩn bị thêm biện pháp phòng thân mới được.
Quan trọng nhất là – anh không phải diễn viên, anh không luận ra được “người yêu mới ăn cơm với người yêu cũ” sẽ có trạng thái tâm lí thế nào.
May mà Dương Bội Thanh không cần anh diễn, bản thân Dương Bội Thanh cũng diễn rất sâu rồi. Đắm mình trong vai nam chính buồn tình, hắn bắt đầu giải thích cho Quan Lan về câu chuyện “ngược luyến tình thâm” dài lê thê của hắn và Trần Cẩm.
Bằng “công lực thâm hậu” về vốn từ vựng của mình, Quan Lan tổng kết đơn giản lại, chung quy là: Gặp nhau thời trẻ chưa hiểu tình yêu, làm mình làm mẩy cả ngày, bên nhau không bền, chia tay chẳng dứt, đôi con rùa nhìn nhau tình tứ, nồi nào úp vung nấy.
Trước đây Quan Lan cảm thấy Trần Cẩm gây sự là trách nhầm y rồi, Dương Bội Thanh cũng chả kém cạnh là bao. Hai người cứ làm tới luôn đi, đúng là một cặp trời sinh, tốt nhất nên về nhà đóng cửa làm khổ lẫn nhau, đừng ra ngoài hại đời người khác.
Thế giới của mấy thằng đang yêu đúng là phức tạp, FA như đây chỉ muốn yên tĩnh một mình mà thôi.
Quan Lan: “Anh ngồi đây kể chuyện này cho tôi nghe chả có nghĩa lí gì hết. Mấu chốt của vấn đề là tôi à? Không phải tôi thì sẽ không có người khác hay sao? Cứ xem như tôi và Trần Cẩm chia tay đi, anh ta sẽ quay về bên anh chắc? Sao anh không thử nghĩ xem, tại sao chỉ có lần này là Trần Cẩm chia tay quyết liệt với anh như thế, chuyện gì đã xảy ra với anh ta, đã có thay đổi gì, suy nghĩ của anh ta thế nào, anh đã từng tìm hiểu nghiêm túc hay chưa? Không giải quyết những vấn đề này, anh cứ ngồi đây chèn ép tôi, cho dù chia rẽ được chúng tôi, sau đó thì sao?”
Dương Bội Thanh ngạc nhiên nhìn anh.
Quan Lan biết người đồng nghiệp trước giờ không thân với mình lắm đang ngồi phía đối diện, chính là ông chủ trong tương lai, mình không nên nói chuyện với hắn bằng giọng điệu này. Nhưng thật tình, Quan Lan đã bị hắn chèn ép tới phiền. Trước kia anh cứ tưởng Dương Bội Thanh là “tổng tài bá đạo”, không ngờ người này lại trẩu như thế.
Dương Bội Thanh nghĩ, chắc tại mình uống ít rượu nên đầu óc váng vất rồi. Không thì tại sao hắn lại cảm thấy, Quan Lan đang giúp hắn chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất