Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên

Chương 48

Trước Sau
"Khinh người quá đáng!" Liên Vũ Phàm nổi giận đùng đùng đi vào đơn vị, thấy ông chủ Chân giám đốc Nguyên giám đốc Hus tụm lại một chỗ, thò lại gần nói, "Các cậu đang làm gì vậy?"

"À, đây là bản hợp đồng do giám đốc Úc mới gửi tới, tôi mới đóng dấu rồi in ra ba bản." Chân Lê lấy ra một xấp giấy A4 thật dày.

Bản thân hợp đồng không có nhiều trang lắm, nhưng kịch bản của chương trình tài năng thì rất dày, tất cả đều do Úc Hoa và tổ tiết mục chương trình tài năng làm từng chút một.

"Tôi tới đây chính là vì thứ này." Liên Vũ Phàm – người đang tính nghỉ ngơi thì bị gọi tới làm thêm nói, "Sáng nay Úc Hoa mới có 5 rưỡi sáng thì đã gọi cho tôi, nói hôm nay tôi mang theo con dấu cùng với hai người đi đến công ty đối phương ký kết hợp đồng, để tôi coi thử coi viết cái gì trong đó."

Ba bản vừa vặn mỗi người một bản, giám đốc Hus không nhận được hợp đồng, vì vậy nó đứng giơ hai chân trước lên để xem hợp đồng.

Giám đốc Hus thật sự cũng không phải muốn biết nội dung hợp đồng, chỉ là thiên tính của Husky khiến nó không thể không tham gia náo nhiệt, nếu mọi người tụ lại mà không mang theo nó, nó sẽ khó chịu!

"Ngao ~~ ngao ngao ~~~~" nó phát ra tiếng kêu ngáo ngáo, hai chân trước không ngừng cào cấu và chân Nguyên Lạc Nhật.

Liên Vũ Phàm không hài lòng nói: "Sáng nay nó có đi vệ sinh đúng địa điểm không?"

"Đúng địa điểm," Nguyên Lạc Nhật – người chịu trách nhiệm chắm sóc giám đốc Hus cả ngày lẫn đêm xoa xoa đầu chú chó, "Nó còn rất hiểu chuyện, tối hôm qua nó đã cùng với tôi học pháp luật đó."

"Tạm thời nhốt vào lồng quan sát một khoảng thời gian đã, tính cách hoang dã, bây giờ nó quá ngỗ ngược." Liên Vũ Phàm xách theo vùng da cổ mang theo vận mệnh của giám đốc Hus nhét vào trong lồng sắt rồi đóng cửa lại, sau đó kiên nhẫn xem bản hợp đồng.

"Bản hợp đồng này......" Chân Lê xem xong trước tiên, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, "Coi như không tệ, tôi cho rằng Úc Hoa sẽ đem bán cậu đi."

Chân Lê nhìn Nguyên Lạc Nhật, lúc trước đại thần luôn biểu hiện ra bộ dáng vì một trăm triệu mà không từ thủ đoạn, trong tay Úc Hoa năm giữ hợp đồng bán thân của Nguyên Lạc Nhật, hoàn toàn có thể bán ở giá cao sau khi độ nổi tiếng của Nguyên Lạc Nhật tăng lên, như vậy thì Nguyên Lạc Nhật thực sự sẽ bị các công ty khác chèn ép cho tới khi hợp đồng hết hạn, rồi thu nhập lại chả được bao nhiêu, đến lúc đó Nguyên Lạc Nhật vừa mất sức, vừa cận thị rồi vừa lọn thị, thật là muốn bao nhiêu thảm thì có bấy nhiêu.

"Anh ta kêu tôi đi tham gia chương trình tài năng!" Nguyên Lạc Nhật còn chưa có xem xong tức giận nói, "Cái này đối với tôi rất tốt sao? Rõ ràng tôi muốn học pháp luật!"

"...... Từ khi nào mà anh có cái giấc mơ này vậy hả?" Chân Lê cạn lời hỏi.

"Cậu không xem cho cẩn thận đi, kịch bản này quả thực có lợi cho cậu." Liên Vũ Phàm cũng xem xong rồi, giải thích cho Nguyên Lạc Nhật, "Úc Hoa không có kêu cậu thành lập nhóm, mà những gì anh ta ký là một thỏa thuận không tành lập đội nhóm, để lại cho cậu một con đường sống rất lớn."

"Có ý gì?" Nguyên Lạc Nhật chỉ mới học đến《 Luật Dân Sự 》, còn chưa bắt đầu khám phá 《 Luật Hợp Đồng 》.

Trong kịch bản do Úc Hoa thiết kế, Nguyên Lạc Nhật đóng vai trò là một nhân vật sẽ đánh bại lá xanh*. Cậu sẽ sử dụng sự nổi tiếng của mình trong phòng phát sóng trực tiếp để mang lại lưu lượng truy cập và tính thời sự cho chương trình trong gia đoạn đầu, biến thành lá xanh sau khi sự nổi tiếng của chương trình được tăng cao, tổ chương trình muốn nâng luyện tập sinh nào, thì Nguyên Lạc Nhật sẽ trở thành lá xanh của luyện tập sinh đó, sau khi đối phương nổi tiếng thì cậu sẽ giải nghệ, mang theo sách pháp luật trở về thi đại học để thực hiện ước mơ học luật của bản thân.

*Nguyên văn 绿叶: Thuật ngữ "lá xanh" được dựa trên sự ám chỉ "Hoa mẫu đơn dù tốt nhưng vẫn cần sự hỗ trợ của lá xanh", trong một chương trình, không phải ai cũng có thể là nhân vật chính, và lá xanh cũng đóng một vai trò quan trọng.

"Đây là một kế hoạch đôi bên cùng có lợi," Liên Vũ Phàm nói, "Cậu và tổ chương trình dành thành tựu cho nhau, cậu giúp cho họ mang lại sự nổi tiếng, đề tài, bầu không khí, và nâng những người mà bọn họ muốn nâng, bọn họ cũng giúp cậu ổn định việc xây dựng nhân cách pháp lý, đồng thời thúc đẩy mức độ nổi tiếng và lưu lượng của phòng làm việc. Cậu chỉ là một người đi ngang qua sân khấu của chương trình, sẽ không thành một nhóm, cậu không cần có mộng tưởng này."

"Vậy thì còn tốt." Nguyên Lạc Nhật vỗ ngực.

Chân Lê nói: "Sau khi ký hợp đồng thì tổ chương trình sẽ đến đây để quay phim tô hợp học tập giữa cậu và giám đốc lưu luyến chia tay, cũng muốn quay thêm một ít tư liệu sống, cũng may sử dụng để trong hậu kỳ cắt nối biên tập, tôi cảm giác rằng chúng ta sẽ nhận được rất nhiều quảng cáo về đồ dùng của thú cưng đó."

Chân Lê cảm thấy đại thần đã dịu dàng hơn rất nhiều đối với những kẻ phá hoại bọn họ, đã lên kế hoạch tốt cho tương lai của họ, không còn nghĩ tới việc kiếm được khoản tiền đó trong ba năm rồi rời đi nữa.

"Úc Hoa nói anh là giám đốc quan hệ công chúng, hẳn là anh biết nhiều ngôn ngữ bẫy rập, làm ngươi mang theo chúng ta đi ký hợp đồng, miễn cho chúng ta mặt thiêm khi bị người." Chân Lê giải thích giúp Úc Hoa, "Anh ấy không có cố ý chèn ép anh, bắt anh phải tăng ca."

Liên Vũ Phàm đỡ trán, vẻ mặt không nói nên lời.

Chân Lê thật là ké phá hoại ngây thơ nhất, lúc nào cũng suy nghĩ mọi việc theo chiều hướng tốt. Mắc mớ gì phải ký hợp đồng vào ngày thứ bảy? Hơn nữa không phải đây là bản hợp đồng do Úc Hoa tự mình biên soạn nên không phải phải tự trấn thủ cửa ai sao? Nhất định là cố ý bắt hắn tới tăng ca!

Nhưng mà...... Liên Vũ Phàm nhìn Chân Lê ngốc ngọt ngốc ngọt và Nguyên Lạc Nhật còn không biết đọc tập đính kèm trong kịch bản, chính xác là không thể để hai người này tự mình đi được, nhất định bọn họ sẽ bị người lừa.

Liên Vũ Phàm là người có hậu đài, cho dù đối phương muốn lâm thời thay đổi hợp đồng thì hắn cũng có thể mời người cấp cao hơn để giám sát tính công chính của bản hợp đồng.

"Đi thôi, tôi đi cùng các cậu." Liên Vũ Phàm xoa thái dương, coi như cảm ơn cho việc trả giá của Chân Lê và Nguyên Lạc Nhật trên sân thượng.

Sau khi hắn đồng ý, vô cùng dữ dằn mà gửi tin nhắn cho Úc Hoa: Anh thắng!

Úc Hoa mặt vô biểu tình cất điện thoại đi, trước khi ra ngoài còn đặc biệt hỏi Vưu Chính Bình: "Hôm nay nhóm người Sầm Tiêu làm cái gì?"

Vưu Chính Bình nói: "Em nói tụi nó cút ra xa thiệt là xa, nếu yên tĩnh được một ngày thì trả lại tiền, chắc là nó dẫn mọi người đi hóng gió."

Tốt lắm, tất cả những người ngán chân đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, Úc Hoa cười ẩn ý đưa tay ra với Vưu Chính Bình: "Vậy thì chúng ta đi thôi."

Vưu Chính Bình nắm lấy tay Úc Hoa với đôi mắt quầng thâm, tối hôm qua sau khi cậu giật mình tỉnh lại sau giấc mơ thì không ngủ được nữa, cứ nhắm mắt là sẽ suy nghĩ về giấc mơ này.

Khi bọn họ được huấn luyện đơn giản trong quá trình học tâm lý học, giáo viên đã nhấn mạnh rằng những người thủ hộ nên chú ý đến giấc mơ của mình.

Lý luận giấc mơ của người thủ hộ tin rằng, tất cả những suy nghĩ đều có thể biến thành sóng điện não, sóng điện não của những người khác nhau giao thoa với nhau và tạo thành trường tư duy, nhưng người có biên độ sóng điện não tương tự nhau có thể cảm nhận được một phần trạng thái của người kia. Ví dụ như khi một người thân gặp nạn, người nhà của họ ở một nơi khác sẽ cảm thấy dưới tình huống không rõ ràng, sẽ xuất hiện những biểu hiện như cảm xúc bực bội, lo âu hoặc là khóc lớn một hồi, cãi nhau một trận với người khác, đây là biên độ sóng cảm ứng.

Người thủ hộ đối cực kỳ mẫn cảm với năng lượng, có thể hấp thu năng lượng ánh sáng, năng lượng nhiệt và năng lượng vật chất tối trong bầu khí quyển, đồng thời thu nhận các tín hiệu do trường tư duy phát ra, những tín hiệu này hiện nay khoa học kỹ thuật của con người không thể nhận ra được, nhưng tiềm thức của người thủ hộ sẽ cảm nhận được sự tồn tại có nó, và được thể hiện dưới dạng những giấc mơ.

Vì vậy tổ chức rất coi trọng trực giác hay giác quan thứ sáu của những người thủ hộ, đồng thời yêu cầu những người thủ hộ nên coi trọng những giấc mơ không bình thường của bản thân mình.



Trên thực tế thì 15 năm trước, Vưu Chính Bình đã có một giấc mơ.

Buổi tối ngày hôm đó, tất cả những người thủ hộ trưởng thành đều cảm nhận được năng lượng hủy thiên diệt địa kia, những người thủ hộ trẻ vị thành niên thì không có cảm giác nhạy bén như vậy, nhưng mà Vưu Chính Bình đã có một giấc mơ.

Cậu mơ thấy một đôi tay rắn chắc kiên cường mà dịu dàng ôm lấy cậu lúc mười tuổi, thì thầm vào tai cậu nói: "Anh tới rồi."

Đêm hôm đó cậu ngủ rất ngon, sau khi thức dậy thì cậu cảm thấy tràn đầy năng lượng đến mức có thể đánh mười cú cùng một lúc, điều này tạo ra một sự tương phản rõ rệt đối với những người hướng dẫn mặt ủ mày ê.

Khi đó Vưu Chính Bình còn chưa có học được lý luận trong mơ của người thủ hộ, chờ đến khi cậu học môn này vào năm 15 tuổi, thì cái giấc mơ này đã trở nên mơ hồ và khó nắm bắt, cậu cũng không nhờ giáo viên giải thích giấc mơ này của mình.

Tổ chức đã nhắc nhở những người thủ hộ rằng nếu có những giấc mơ bất thường thì nhất định phải báo cáo lên trên, tận lực miêu tả rõ ràng, để tạo điều kiện cho các nhà chuyên môn phân tích.

Mặc dù giấc mơ này đề cập về người đàn ông áo đen và an nguy trong tương lại của khu Húc Dương, Vưu Chính Bình sau suốt một đêm suy nghĩ, vẫn là quyết định chưa báo cáo mà tự chính mình âm thầm phân tích.

Trên cơ sở lý thuyết về giấc mơ của người thủ hộ, bạn phải phân biệt rằng trong giấc mơ đâu là ảo tưởng, đâu là báo động trước nguy cơ, đâu là trường suy nghĩ, chỉ khi phân biệt rõ ràng thì mới có thể phân tích tốt những thông tin mà giác quan thứ sáu mang đến.

Phân tích giấc mơ là một trong những môn rất quan trọng trong bài kiểm tra lý trí, lý trí của Liên Vũ Phàm thì toàn điểm, còn lý trí của Vưu Chính Bình thì mỗi lần đều không đạt tiêu chuẩn, trình độ phân tích các cảnh trong mơ của cậu còn tệ hơn, giáo viên phân tích giấc mơ tức giận rồi cho rằng Vưu Chính Bình là một người dùng chân để nằm mơ.

Vưu Chính Bình tự mình phân tích, cậu, Liên Vũ Phàm và Lạc Hoài bị mang đi hiến tặng * là vì lo lắng sau khi nghe về kế hoạch sinh tồn của người thủ hộ; khuôn mặt của người áo đen biến thành Úc Hoa, chính là sau khi cậu bị hôn thì dâng lên vọng tưởng, cậu chưa từng yêu ai khác ngoài Úc Hoa, đương nhiên không hy vọng sẽ phát sinh quan hệ thân mật với người khác, sau khi bị người áo đen kia hôn, trong sâu thẳm trái tim thì cậu khao khát người áo đen biến thành Úc Hoa; về phần người áo đen giam cầm cậu và khu Húc Dương bị tàn phá......

Ôi trời ơi là trời! Vưu Chính Bình vò đầu bứt tai, thành tích phân tích cảnh trong mơ của cậu thật là không tốt!

Bữa nào phải đến thư viện mượn đọc 《 Lý luận phân tích cảnh trong mơ của người thủ hộ 》 và tài liệu ôn thi lý trí qua các năm, lại học môn này một lần nữa đi, nếu cậu thực sự phân tích không ra, thì báo lại cho tổ chức...... Thôi, rồi nói sau!

"Cần anh lái xe hay không?" Úc Hoa nhìn thấy người yêu vò đầu bứt óc, lo lắng hỏi.

Tiểu Vưu đã hai đêm không ngủ ngon vì lên kế hoạch hẹn hò, khi Úc Hoa dọn dẹp chăn nệm vào lúc sáng, thấy mấy sợi tóc trên gối thì đau lòng không thôi, sớm biết Tiểu Vưu sẽ đau đầu như vậy thì để anh lên kế hoạch cho rồi.

Không phải Úc Hoa không nghĩ rằng tôi hôm qua Tiểu Vưu có khả năng mơ thấy anh là người áo đen, nhưng anh đã đoán sai một lần, Úc Hoa là người sẽ không rơi hai lần vào cùng một cái bẫy, vì thế lý trí của anh cho rằng tối hôm qua Tiểu Vưu gặp ác mộng và mất ngủ đều là do lo lắng cho buổi hẹn hò hôm nay.

"Không không không, em lái xe!" Vưu Chính Bình vỗ vỗ đầu, kiên cường dũng mãnh nói.

Cậu đã đáp ứng Úc Hoa là sẽ hẹn hò hoàn hảo, sao lại có thể để cho mấy việc vặt vãnh đó ảnh hưởng! Phân tích giấc mơ thì sau khi kết thúc buổi hẹn hò thì lại nói, hôm nay phải tập trung cho chuyện hẹn hò!

Vưu Chính Bình đi vào rạp chiếu phim như thể bị mộng du, bộ phim bọn họ chọn được chiếu lúc 10 giờ, trong một tiếng rưỡi, xem xong là vừa vặn đi ăn trưa.

Bây giờ là 9 giờ rưỡi, Vưu Chính Bình nói Úc Hoa ngồi ở khu vực nghỉ ngơi kiên nhẫn chờ đợi, cậu thì cầm vé đi mua bắp rang và Coca.

Vưu Chính Bình đi đến máy bán vé tựu động lấy vé đã đặt từ ngày hôm qua, hôm nay cuối tuần nên có rất nhiều người xem phim, trước cậu là một người đàn ông cao hơn 1m9 gần 2 mét, người đàn ông có thân hình vạm vỡ nhưng rất cân đối, không phải là một người có cơ bắp cường tráng, cảm giác giống như một vận động viên thể hình hơn, toàn thân từ trên xuống dưới đều tràn ngập sức hấp dẫn. Thần sắc của hắn lạnh băng, làn da màu đồng có cảm xúc của kim loại, so với anh ta thì Vưu Chính Bình thân cao 1m81 trông có vẻ nhỏ nhắn hơn.

Người đàn ông vạn vỡ có chút giống với nhân vật chính người máy trong những bộ phim kinh điển về người máy, động tác quay đầu của hắn thực sự có cảm giác như bị đình trệ của một con robot, đôi mắt của hắn thẳng tăm nhìn chằm chằm vào máy bán vé, không chớp mắt.

Người đàn ông có kết cấu chặt chẽ vô cùng bắt mắt, đường cong cơ bắp của hắn quá đẹp, không ít người đang trộm bàn luận về hắn, còn có người lén lút chụp ảnh.

Vưu Chính Bình đứng phía sau hàng lấy vé, cậu thấy có người đang chụp ảnh nên lùi lại phía sau một bước, cố gắng tránh không cùng một khung hình với người đàn ông máy móc, miễn cho bị so sánh là một tiểu bạch thỏ, rõ ràng là cậu cũng thân cao chân dài!

Lúc lùi về sau một bước thì đụng phải một người, Vưu Chính Bình cứ nghĩ là mình là người đứng cuối cùng, không ngờ rằng phía sau sẽ có một người khác.

"Xin lỗi." Vưu Chính Bình nói.

"Là tôi có lỗi mới đúng," người đàn ông nọ có chiều cao xấp xỉ Vưu Chính Bình, làn da rất trắng và mái tóc dài ngang lưng, dung mạo tinh xảo vô cùng, có thể phân cao thấp với Chân Lê, điểm khác nhau là đôi mắt phượng của Chân Lê đầy vẻ ngọt ngào ngốc nghếch, mà đôi mắt phượng của người này thì hẹp dài và hiện ra một chút giảo hoạt, "Tôi đang tìm người đàn ông cao to phía trước, không cẩn thận đụng vào anh."

Người đàn ông mắt phượng đi đến bên cạnh người đàn ông máy móc, nhón chân vỗ vai của hắn nói: "Tại sao anh lại đến đây?"

Người đàn ông máy móc cứng ngắc đưa tay lên chỉ vào máy bán vé tự động.

Người đàn ông mắt phượng cười nhạt cầm lấy tay hắn, thấp giọng nói: "Chúng ta không xem phim."

Người đàn ông máy móc tiếp tục cố chấp mà chỉ vào máy bán vé tự động.

Người đàn ông mắt phượng kiên định lắc đầu: "Không được."

Người đàn ông máy móc nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên rũ đầu xuống, bộ dạng giống như một robot không được cung cấp năng lượng.

Những người xung quanh che ngực lại, bọn họ thế nhưng thấy người đàn ông máy móc có chút đáng thương, giống như một King Kong Barbie lộ ra vẻ mặt ủy khuất.

Càng có người đoán được mối quan hệ giữa hai người này là như thế nào, thành thật và thông tuệ, cao lớn và xinh đẹp, đây thực sự là......

Vưu Chính Bình nhìn bọn họ, nghi hoặc nhíu mày, sẽ không phải xui xẻo đến như vậy đi, cậu và Úc Hoa hiếm hoi có được một buổi hẹn hò, lại gặp đúng kẻ phá hoại? Một lần gặp là hai người?

Mặc dù không muốn phát sinh chuyện ngoài ý muốn trong lúc hẹn hò, nhưng người thủ hộ Vưu Chính Bình vẫn luôn tin tưởng vào trực giác của chính mình, tuyệt đối sẽ không nơi lỏng. Vưu Chính Bình trầm khuôn mặt âm thầm mở camera điện thoại, tắt hiệu ứng âm thanh của camera, chuẩn bị chụp khuôn mặt của hai người.

"Xin lỗi vì đã chậm trễ việc anh lấy vé." Ngay khi Vưu Chính Bình sắp chụp được ảnh của hai người, người đàn ông mắt phượng đột nhiên kéo tay cậu ra, nhét vào tay cậu một hộp kẹo cao su Extra, "Cái này cho anh, bày tỏ lời xin lỗi của tôi."

Vưu Chính Bình dừng động tác chụp ảnh, trơ mắt nhìn hai người rời đi rồi lại tiếp tục xếp hàng lấy vé.



Sau khi lấy vé xong, cậu nghi hoặc nhìn lọ kẹo cao su Extra trong tay mình, nhíu mày nói: "Mình mua khi nào? Sao mua thứ này? Là định trong lúc hôn môi có chút hương vị sao?"

Nghĩ như vậy, Vưu Chính Bình đổ ra hai viên kẹo cao su vị bạc hà, ném vào trong miệng nhai nhai.

Cậu đã quên mất việc đã gặp được hai người vô cùng bắt mắt.

Úc Hoa nhìn bộ phim khởi chiếu lúc 10 giờ, nhìn thấy bản làm lại của bộ phim《 Waterloo Bridge 》 được phát vào hôm nay, anh liền nhớ lại cốt truyện của 《 Waterloo Bridge 》 mà anh đã xem trước đó thì không khỏi mỉm cười, đây quả thật là một tác phẩm kinh điển về tình yêu, còn có chút giống Tiểu Vưu và anh, một sĩ quan quân đội trẻ và một vũ công xinh đẹp sinh ra trong nghèo khó, tình yêu bị ngăn cách bởi chiến tranh khốc liệt......

Khi đang hồi tưởng lại cốt truyện thì Vưu Chính Bình đã nhai kẹo cao su di vào khu nghỉ ngơi, cậu đưa cho Úc Hoa một ly Coca, dùng khăn giấy bọc miếng keho cao su lại rồi vứt vào thùng rác không thể tái chế.

Úc Hoa cầm lấy vé, thấy trên đó ghi: 10 giờ, 《 Cô gái mất tích 》.

Úc Hoa: "......"

Chờ Vưu Chính Bình vứt rác trở về, Úc Hoa giống như lơ đãng nói: "Hôm nay xem phim gì vậy?"

"《 Cô gái mất tích 》," Vưu Chính Bình vui rạo rực tranh công nói, "Em đã chọn rất lâu đó, đây nhất định là một câu chuyện thấm thía về việc tìm kiếm người yêu, rất thích hợp để xem khi hẹn hò!"

Úc Hoa liếm môi khô khốc, chỉ vào màn hình led của rạp chiếu phim hỏi: "《 Waterloo Bridge 》 thì sao?"

"Cái đó hả, khẳng định là một bộ phim siêu nhiên," Vẻ mặt Vưu Chính Bình ghét bỏ, "Bây giờ những bộ phim kinh dị siêu nhiên thì còn xem được sao? Toàn là những bộ phim dở dưới 3 điểm, em thấy đến cuối cùng toàn là về vấn đề tâm lý, điều trị bệnh tâm thần gì gì đó."

Úc Hoa: "......"

Được rồi, chỉ cần xem phim chung với Tiểu Vưu thì bản thân chuyện này đã rất lãng mạn, anh không quan tâm mình sẽ xem bộ phim gì.

Vé được soát lúc 9 giờ 50, hai người đi vào rạp chiếu phim, người đàn ông mắt phượng hoàng và người đàn ông máy móc đã rời khỏi rạp chiếu phim lại xuất hiện.

"Anh có thấy họ mua vé gì không?" Người đàn ông mắt phượng hỏi.

"Cô gái............ Mất tích." Người đàn ông máy móc trả lời, giọng nói thật cứng ngắc.

"Anh phải nói nhiều hơn, giao tiếp nhiều hơn, anh không thể ngừng sử dụng ngôn ngữ để giao tiếp vì khó nói," người đàn ông mắt phượng kiễng chân vỗ vai người đàn ông máy móc, "Nếu anh không thể kiên trì nói chuyện, khi Đạo Cụ Khởi Đầu một lần nữa được thăng cấp, anh sẽ mất đi khả năng ngôn ngữ của mình."

"Ừm." Người đàn ông máy móc ngoan ngoãn ngồi xổm thân thể xuống, để cho người đàn ông mắt phượng có thể vỗ vai hắn.

"Anh thật sự không thể cao thêm được." Người đàn ông mắt phượng đau đầu nói.

Hắn mang theo người đàn ông máy móc đến một quầy bán vé mua vé《 Cô gái mất tích 》cùng giờ xem với Úc Hoa.

Người đàn ông máy móc chỉ vào máy móc tự động, khao khát nhìn người đàn ông mắt phượng, chờ đợi sự cho phép của.

"Không được, cái này không thể ăn, ăn nó sẽ là phá hoại của công, trái pháp luật, mình không đủ khả năng bồi thường và sẽ bị bắt giam!" Người đàn ông mắt phượng cố hết sức ngăn lại.

"À." Người đàn ông máy móc nặng nề đáp ứng, có chút không vui nói, "Anh...... Trước kia...... Đều...... Đáp ứng......."

Người đàn ông mắt phượng kiên nhẫn nói: "Thế giới trước đây vô cùng hỗn loạn, chúng ta có thể ra tay tùy ý. Nhưng nhiệm vụ thông quan thì khác, Mục Tiêu Nhiệm Vụ đã nói là sẽ chết nếu chúng ta trái pháp luật, hơn nữa sau khi điều tra, trên thế giới này còn có những tổ chức đặc thù có thể mạnh hơn chúng ta, có rất nhiều sấm quan giả đã chết ở đây. Kết cục của cái tên ngốc tử cuồng bom kia thì toàn bộ liên minh đều thấy được, nếu chúng ta ra tay làm càn giống như hắn ta, kết cục sẽ càng thảm hơn cả hắn."

Người đàn ông máy móc nghiên đầu, kiên nhẫn khắc chế gật đầu: "Được rồi, anh nói...... Ra tay...... Tôi sẽ...... Ra tay."

"Tạm thời chúng ta không cần phải ra tay mà cần phải quan sát." Người đàn ông mắt phượng nói, "Cái tên Úc Hoa này cùng một công ty với Chân Lê và Nguyên Lạc, mà hắn ta thì chỉ là một người bình thường, tôi không tin vào sự trùng hợp như vậy. Cho dù có trùng hợp như thế, trên người hắn nhất định phải có cái gì đó khiến cho hai sấm quan giả nhìn với con mắt khác, tôi cảm thấy nếu như quan sát hắn thì nhất định sẽ có thu hoạch."

"Nghe...... Không hiểu, nghe...... Anh." Người đàn ông máy móc ôm đầu nói.

"Anh phải nghe," Đôi mắt giảo hoạt của người đàn ông mắt phượng thoáng qua một chút bi thương, "Anh phải hiểu, anh không thể tự bỏ việc suy nghĩ, đừng phó mặc mọi thứ chỉ vì suy nghĩ nhiều, tôi sẽ nói cho anh biết tất cả những gì mà tôi suy nghĩ, rồi từ từ anh sẽ hiểu."

"Tại sao...... Cái cái gì?" Người đàn ông máy móc dại ra hỏi.

"Bởi vì anh không phải là người máy của tôi, không phải là AI của tôi, anh là người bạn đồng hành của tôi cùng nhau chiến đấu từ thế giới thứ nhất, tôi không thể trơ mắt nhìn anh mất đi nhân tính," Trong mắt người đàn ông mắt phượng hiện lên một tia tàn nhẫn, "Tôi biết anh đã xóa sạch trí nhớ ở nhiều thế giới thành bộ nhớ rác, nhưng ít nhất chuyện này, anh đừng xóa nó."

"Trí nhớ...... Đến...... Không đủ." Người đàn ông máy móc chỉ chỉ đầu, "Luôn luôn...... Lựa chọn...... Từ bỏ...... Một ít."

"Tôi biết, cho nên tôi muốn thông quan." Người đàn ông mắt phượng ôm eo người đàn ông máy móc, kiên quyết nói, "Giết người phóng hỏa, vu oan hãm hại, đê tiện vô sỉ...... Bất cứ phương pháp gì cũng được, tôi sẽ không để anh tiếp tục thăng cấp."

---------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Giấc mơ của Tiểu Vưu đương nhiên không phải do Úc Hoa khống chế, sự thật là như thế này.

Úc Hoa (nghĩ linh tinh): Khi nào Tiểu Vưu phát hiện khi nào Tiểu Vưu phát hiện khi nào Tiểu Vưu phát hiện?

Sóng điện não có cùng tần số......

Tiểu Vưu: Chúa ơi! Nằm mơ thấy người đàn ông áo đen và chồng mình là cùng một người!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau