Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên
Chương 60
Cuộc nói chuyện của Hoàn Tử Hư và Tổ Chức Thủ Hộ là có sách lược, hắn và Phong Khôi mất năng lượng hệ thống, họ là những con cá trên thớt của Tổ Chức Thủ Hộ, mặc người xâu xé. Phong Khôi đã khôi phục lại bình thường, sẽ không tiếp tục thăng cấp lê thành trí tuệ nhân tạo, nếu không phát sinh điều gì ngoài ý muốn, đây chính là thế giới cuối cùng của bọn họ, cần phải kế hoạch.
Thế giới cuối cùng......
Hoàn Tử Hư nhìn về phía Phong Khôi, không ngờ Phong Khôi cũng đang chuyên chú nhìn mình, lộ ra nụ cười sạch sẽ thuần túy.
Nếu đây là thế giới cuối cùng, vậy thì tranh thủ đạt được sự tín nhiệm của Tổ Chức Thủ Hộ đi, cùng với Phong Khôi sống một cuộc sống phong phú và lâu dài ở thế giới này trong vài thập niên tới. Hoàn Tử Hư hạ quyết tâm.
"Người sống mấy nghìn năm, tinh thần sẽ biến thành bộ dáng gì?" Người thủ hộ ông chú đẹp trai sử dụng năng lực hệ không gian đột nhiên hỏi.
Hoàn Tử Hư có chút kinh ngạc, cuộc thẩm vấn là do cục trưởng Tiêu chủ đạo, những người thủ hộ còn lại đều luôn trầm mặc, ông chú thủ hộ này tại sao lại ra mặt vào lúc này?
"Tôi cũng không biết nữa," Hoàn Tử Hư lắc đầu nói, "Tôi chỉ biết, cái cấp độ 199 này của tôi thứ trôi qua không phải là thời gian, mà còn là nguồn sức mạnh càng ngày càng tăng và trải nghiệm khác nhau ở các thế giới. Đôi khi tôi cảm thấy tinh thần bị hoảng hốt, cảm thấy bản thân mình không còn là con người nữa, mà là một vị thần, một giống loài hoàn toàn khác với con người. Một kẻ hèn ở 199 cấp còn như thế, 3841 cấp...... Cái này con số thật là đáng sợ, một người xuyên qua nhiều thế giới như vậy, tôi còn tưởng gen của anh ta đã phát sinh chuyển biến, không phải là con người nữa."
"Cậu sống bao nhiêu năm rồi?" Ông chú thủ hộ hỏi.
"300...... 400...... Hay là 500?" Hoàn Tử Hư cố gắng nhớ lại, hắn lắc lắc đầu, "Thời gian vốn dĩ là cảm giác vận động của nhân loại, vòng quay của trái đất được định nghĩa là một ngày, vòng quay của mặt trăng quanh trái đất là một tháng, vòng quay của trái đất quanh mặt trời là một năm. Thế giới khác nhau, các thiên thể cũng khác nhau, tiêu chuẩn thời gian cũng khác, tôi cũng không thể hình dung ra được."
"453 năm 6 tháng 18 ngày," Phong Khôi đột nhiên nói, "Tôi đã, sử dụng, cách tính giờ, của thế giới đầu tiên, để ghi lại, cách tính giờ, của thế giới đó, cũng không khác, nơi này lắm."
Hoàn Tử Hư hơi kinh ngạc, bộ nhớ của Phong Khôi quá nhỏ nên họ liên tục phải xóa đi ký ức, sao hắn lại có thể nhớ được việc này.
"Tài liệu, sẽ không quá, chiếm nhiều vị trí," Phong Khôi lúc nói chuyện thì có vẻ không được lưu loát, hắn đứt quãng nói, "Tôi gỡ bỏ, video và hình ảnh, giữ lại bản ghi chép, ta vẫn luôn, ghi nhớ."
Ở trước mặt người thủ hộ, Hoàn Tử Hư vẫn không muốn bộc lộ ra quá nhiều cảm xúc, nhưng khi nghe Phong Khôi nói xong, hốc mắt của hắn vẫn là ươn ướt.
Hoàn Tử Hư quay mặt đi, nhẹ nhàng cọ ngón tay cái qua khóe mắt, lau đi những giọt nước mắt, hắn hít sâu một hơi, nói: "Cứ tính ta 453,5 năm đi, những chuyện xảy ra trước khi trở thành một sấm quan giả, xa xôi giống như chục kiếp trước, không thể nhớ nổi."
Lúc mở miệng, hắn mới phát hiện giọng nói của mình như bị mắc nghẹn.
"Khái niệm tốc độ dòng chảy là gì? Cậu có thể ví dụ cụ thể không?" Ông chú thủ hộ lại môt lần nữa đặt câu hỏi, một người thủ hộ bình thường đứng bên cạnh kéo cậu một cái, nhắc nhở cậu không nên đặt thêm vấn đề.
Hoàn Tử Hư uống một miếng nước để làm nhuận cổ họng, hòa hoãn cảm xúc rồi mới nói: "Thế giới trong mắt các sinh vật khác nhau là khác nhau, con người cảm nhận thế giới thông qua năm giác quan, nhưng màu sắc và điểm ảnh mà mắt chúng ta có thể quan sát được cũng bị hạn chế, âm thanh mà đôi tai chúng ta có thể nghe được cũng là hữu hạn, con người và sinh vật có nhận thức khác nhau về thời gian. Tôi đã sống hơn bốn trăm năm, nhưng nếu anh hỏi tôi liệu có cảm thấy như 400 năm hay không, câu trả lời của tôi là không có. Tôi có khi cảm thấy bốn trăm năm này lại trôi qua giống như hàng vạn năm, lại có khi cảm thấy như chỉ trong một cái chớp mắt.
"Con người có thể sống mấy chục năm, theo lẽ tự nhiên thì cho rằng tuổi thọ của một loài côn trùng chỉ sống được một mùa hè là rất ngắn, nhưng đối với nó mà nói, đã là cả đời.
"Tôi cho rằng, bất kể là từ góc độ sinh vật học hay là triết học thì Thông Quan Giả không thể được coi là một con người.
"Tôi nghĩ trong mắt của anh ta, thứ duy nhất có thể trở thành kẻ thù cũng chỉ có hệ thống. Tôi không biết anh ta đối đãi với những sấm quan giả bọn tôi là như thế nào, cũng không biết lập trường chân chính của anh ta, cho nên tôi cần phải thử anh ta thông qua một phương thức nào đó mà không làm tổn thương bản thân mình, đây là mục đích của tôi."
Cục trưởng Tiêu liếc mắt nhìn Vưu Chính Bình một cái, thấy cấp dưới không ý định đặt câu hỏi nữa thì mới nói: "Không muốn làm tổn thương bản thân, nhưng lại muốn kéo chúng tôi xuống nước."
"Trong cuộc tranh đoạt của hệ thống, quy tắc thế giới và Thông Quan Giả, tất cả mọi người cũng chỉ là một quân cờ. Mọi người đều ở trong trò chơi, làm sao có thể 'kéo xuống nước'?" Hoàn Tử Hư nói.
"Tư duy ngụy biện của cậu không tồi," Cục trưởng Tiêu không dao động, tinh thần vững vàng như đá, "Hãy nói về chuyện quy tắc của thế giới đi, chúng tôi chỉ nghe nói những chuyện về hệ thống và Thông Quan Giả cấp 3841 từ Chân Lê, và vẫn chưa có một khái niệm rõ ràng về quy tắc của thế giới, cần cậu giải đáp thắc mắc."
Hoàn Tử Hư nói: "Về chuyện quy tắc của thế giới, tôi cũng chỉ là suy đoán, cần phải xác minh một chút. Có thể cho tôi mượn cục tẩy trên bàn kia không?"
Trong một cuộc thẩm vấn thì có người ghi chép, giấy bút gôm tẩy đều có ở trên bàn. Cục trưởng Tiêu khẽ gật đầu, Liên Vũ Phàm liền cầm lấy một cục tẩy đưa cho Hoàn Tử Hư.
"Nếu như anh cầm lấy cục tẩy này, vậy hãy để lại một phần của nó đi, xem như là một nghiệm chứng khác." Hoàn Tử Hư nói.
Liên Vũ Phàm cắt một góc của cục tẩy, ném khối lớn cho Hoàn Tử Hư, không biết hắn đang đánh bàn tính gì.
Hoàn Tử Hư cầm cục tẩy, nói với Chân Lê đang hồn vía lang thang trên bầu trời: "Tôi nghe nói người áo đen để lại cho cậu năng lực dạ dày thứ nguyên?"
"À, đúng vậy." Chân Lê hoàn hồn nói.
Hoàn Tử Hư: "Chỉ có thể ăn đồ ăn?"
"Đúng vậy." Chân Lê còn đang tự hỏi về những vấn đề cao thâm như thời gian và tốc độ dòng chảy, nghĩ đến việc khấu trừ tiền lương hàng ngày, làm khó dễ nhân viên, tự mình xắn tay áo trang hoàng, cầm một cuốn sổ nhỏ ghi lại nhân viên có chăm chú hay không của Úc Hoa, suy nghĩ có chút phiêu đãng.
"Há miệng." Đột nhiên Hoàn Tử Hư ra lệnh.
Chân Lê theo bản năng há miệng ra, Hoàn Tử Hư đột nhiên ném cục táy vào trong miệng hắn, Chân Lê không kịp phản ứng nên đã nuốt cục tẩy xuống luôn.
"Nước, cho tôi nước!" Chân Lê trợn trắng mắt lên.
"Cậu tỉnh táo một chút," Hoàn Tử Hư nói, "Cậu thật sự cảm thấy nghẹn sao?"
Chân Lê nghe hắn nói thì đưa tay sờ ngực, nghi hoặc nói: "Hình như là...... Là không nghẹn, tôi nuốt nó rồi à?"
Hắn nhíu mày cảm giác một chút, lại lắc đầu nói: "Không đúng nha, không có nuốt vào, là đi vào dạ dày thứ nguyên sao? Nhưng mà...... Vào dạ dày thứ nguyên phải là thức ăn mà, cục tẩy nghĩ như thế nào thì cũng không phải là đồ ăn?"
"Cậu dựa vào điều gì mà cho rằng dạ dày thứ nguyên là năng lực trao đổi từ hệ thống?" Hoàn Tử Hư hỏi.
"Thì là...... Tôi đến thế giới này là để ăn, dùng phần lớn số điểm của mình để đổi lấy, sau khi người áo đen lấy đi hệ thống của tôi, để lại cho tôi năng lực này và tủ quần áo." Chân Lê nói.
"Không đúng." Hoàn Tử Hư lắc đầu, "Tất cả sức mạnh mà hệ thống cấp đều có thể thu hồi được, chỉ có Đạo Cụ Khởi Đầu và Căn Nguyên Lực Lượng thì không thể, bởi vì căn bản đây không phải là hệ thống cấp, mà là sức mạnh được kích hoạt bởi sấm quan giả dưới sự kích thích của quy tắc thế giới. Người áo đen có thể hấp thu hệ thống của tôi và Phong Khôi, nhưng không thể chữa lành hoàn toàn xương cốt của Phong Khôi, chính là bởi vì Đạo Cụ Khởi Đầu chỉ có thể phá hủy, không thể hấp thu."
Chân Lê gãi gãi đầu: "Người áo đen còn nói với tôi, còn có...... Tôi vốn dĩ liền không có Căn Nguyên Năng Lực, tôi rất vô dụng."
Nói tới đây, hắn có chút đó mặt, mọi người đều là bảo vệ thế giới, chỉ có hắn là ăn và ăn.
"Căn Nguyên Năng Lực là được đánh thức trong mười thế giới đầu tiên của người mới, cậu chỉ mới vượt qua bốn thế giới, vừa mới thức tỉnh thì có khả năng." Hoàn Tử Hư giải thích, "Căn Nguyên Năng Lực sẽ được giấu trong trung tâm mua sắm của hệ thống, chờ sấm qua giả đổi với số điểm cực thấp, trong vòng mười thế giới mà sấm quan giả không đổi lấy Căn Nguyên Năng Lực thì chẳng khác nào chắp tay đem trả năng lực lại cho hệ thống, hệ thống có thể thu về bất cứ lúc nào."
"Thật sao?" Chân Lê và Nguyên Lạc Nhật đồng thanh khiếp sợ, cả hai người bọn họ đều không biết chuyện này.
Nhóm người thủ hộ: "......"
Vậy đến tột cùng là bằng cách nào mà hai người sống đến bây giờ? Dựa và may mắn sao?
"Đúng vậy." Hoàn Tử Hư cũng bị hai người làm cho ngu luôn, "Về bản chất thì Căn Nguyên Năng Lực không khác nhau lắm với dị năng của người thủ hộ, phương pháp để kích hoạt Căn Nguyên Năng Lực chỉ có một, chính là tán thành quy tắc của thế giới."
"Ý của cậu là, ngay cả sức mạnh của chúng tôi là cũng được quy tắc thế giới ban cho?" Cục trưởng Tiêu bị thông tin này dọa đến sốc rồi, ông vỗ bàn đứng dậy.
Hoàn Tử Hư gật đầu: "Tôi không biết các người có ghi lại hay không, nhưng tôi đoán dị năng giả đầu tiên của thế giới này nhất định là đồng thời xuất hiện với kẻ phá hoại thứ nhất."
Cục trưởng Tiêu biết rõ lịch sử của Tổ Chức Thủ Hộ nói: "Cậu nói đúng, lịch sử mà chúng tôi có thể đi ngược dòng về lâu nhất là 500 năm trước, lúc đó xuất hiện một kẻ phá hoại ở một thành trấn, một quan quân cổ đại đã thức tỉnh dị năng, phải trả giá cực đắt mới giết chết kẻ phá hoại này. Từ đó, trên thế giới xuất hiện dị năng giả. Chúng tôi vẫn không rõ nguyên nhân tại sao lại xuất hiện dị năng giả, căn cứ vào cách nói của cậu, dị năng là bởi vì kẻ phá hoại mà xuất hiện sao?"
"Chính xác mà nói, quy tắc của thế giới nhận thấy được có người ngoài đến xâm lấn, mới đánh thức Căn Nguyên Sức Mạnh trong cơ thể người bình thường, để tác chiến với người ngoài và bảo vệ luật lệ của thế giới. Chúng tôi chính là những người ngoài đó, mục đích thực sự của hệ thống là cấp nhiệm vụ cho chúng tôi, nắm lấy sức mạnh quy tắc của thế giới thông qua các nhiệm vụ, từ đó hoàn toàn chiếm hữu thế giới này." Hoàn Tử Hư nói, "Thế giới của các người thật đáng sợ, nhiều năm như vậy rồi mà hệ thống vẫn chưa thực hiện được. Nếu như thực hiện được...... Đại khái là nó sẽ chọn ra một số người có thiên phú từ thế giới này, đem những người này thả vào trong thế giới khác, chấp hành nhiệm vụ phá hoại mới."
Tay phải của cục trưởng Tiêu khẽ run lên, ông đưa tay ra sau, vẫn trầm ổn mà nói: "Cái gọi là có người có thiên phú là chỉ......"
Mắt phượng của Hoàn Tử Hư nhướn một cái, trào phúng cười cười: "Đã biết rõ rồi còn cố ý hỏi, chính là những người thủ hộ các người!"
Thông tin mà Hoàn Tử Hư cung cấp khiến cho Tổ Chức Thủ Hộ chấn kinh, cục trưởng Tiêu cũng không thể kiềm chế được thần kinh của bản thân, huống chi là nhóm người trẻ tuổi Vưu Chính Bình này, mọi người không tự chủ được mà bắt lấy người bên cạnh, cố lấy một chút sức mạnh từ những người bạn đồng hành với mình.
"Chúng tôi là kẻ phá hoại trong miệng của các người, nếu như nhà chúng tôi không bị phá hủy thì có lẽ chúng tôi cũng là người thủ hộ đi." Hoàn Tử Hư cười khổ nói, "Dạ dày thứ nguyên của Chân Lê không phải năng lực mà người áo đen để lại cho hắn, mà là chính hắn tự mình thức tỉnh, cho dù là người áo đen cũng không có biện pháp cướp đi, là một sức mạnh hoàn chỉnh được quy tắc thế giới ban cho!"
"Tôi?" Biểu tình của Chân Lê giống như là được trúng giải thưởng lớn trị giá 500 vạn, "Quy tắc thế giới sao lại cấp năng lực cho một tên ngoại đạo như tôi chứ?"
"Quy tắc thế giới không có cảm xúc, nó giống như một chiếc siêu máy tính hơn, nó sẽ không để ý cậu là người từ đâu tới, tiêu chuẩn để nó chọn người là chỉ có một, đó là người này có sẵn sàng bảo vệ thế giới này hay không. Chúc mừng cậu, cậu đã được quy tắc công nhận." Hoàn Tử Hư nói.
"Tôi? Tôi!" Nếu không phải đang ở trong căn cứ, Chân Lê sẽ phát sóng trực tiếp trên điện thoại rồi nhảy múa ăn mừng, không khí trang nghiêm xung quanh khiến cho hắn tỉnh táo lại, hắn đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, "Nhưng mà người áo đen nói với tôi rằng đây là năng lực mà anh ta để lại cho tôi, nếu như anh không nói sai, vậy tại sao anh ta lại gạt tôi?"
"Sao mà tôi biết được," Hoàn Tử Hư thản nhiên nói, "Tôi nói rồi, phương thức tư duy của người áo đen là không thể suy đoán theo lẽ thường nữa."
--------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: một sự động não nhỏ, không nên tưởng thiệt ——
Quy tắc thế giới: Vưu Chính Bình là được tui tuyển chọn từ hàng tỷ tỷ người mà ra, là tiểu khả ái thích hợp với đại lão nhất, sau khi được kích hoạt sức mạnh sẽ được đưa cho đại lão dùng. Vưu Chính Bình kết hôn với đại lão, tượng trưng cho sự liên minh của quy tắc và sấm qua giả đối phó hệ thống.
Vưu Chính Bình (rơm rớm nước mặt): Thì ra tôi chỉ là một công cụ thông gia mà thôi.
Úc Hoa (bá đạo): Đừng nghe nó nói mò, nó là một siêu trí tuệ không có cảm xúc, nhận hay không là do quyết định của anh.
Thế giới cuối cùng......
Hoàn Tử Hư nhìn về phía Phong Khôi, không ngờ Phong Khôi cũng đang chuyên chú nhìn mình, lộ ra nụ cười sạch sẽ thuần túy.
Nếu đây là thế giới cuối cùng, vậy thì tranh thủ đạt được sự tín nhiệm của Tổ Chức Thủ Hộ đi, cùng với Phong Khôi sống một cuộc sống phong phú và lâu dài ở thế giới này trong vài thập niên tới. Hoàn Tử Hư hạ quyết tâm.
"Người sống mấy nghìn năm, tinh thần sẽ biến thành bộ dáng gì?" Người thủ hộ ông chú đẹp trai sử dụng năng lực hệ không gian đột nhiên hỏi.
Hoàn Tử Hư có chút kinh ngạc, cuộc thẩm vấn là do cục trưởng Tiêu chủ đạo, những người thủ hộ còn lại đều luôn trầm mặc, ông chú thủ hộ này tại sao lại ra mặt vào lúc này?
"Tôi cũng không biết nữa," Hoàn Tử Hư lắc đầu nói, "Tôi chỉ biết, cái cấp độ 199 này của tôi thứ trôi qua không phải là thời gian, mà còn là nguồn sức mạnh càng ngày càng tăng và trải nghiệm khác nhau ở các thế giới. Đôi khi tôi cảm thấy tinh thần bị hoảng hốt, cảm thấy bản thân mình không còn là con người nữa, mà là một vị thần, một giống loài hoàn toàn khác với con người. Một kẻ hèn ở 199 cấp còn như thế, 3841 cấp...... Cái này con số thật là đáng sợ, một người xuyên qua nhiều thế giới như vậy, tôi còn tưởng gen của anh ta đã phát sinh chuyển biến, không phải là con người nữa."
"Cậu sống bao nhiêu năm rồi?" Ông chú thủ hộ hỏi.
"300...... 400...... Hay là 500?" Hoàn Tử Hư cố gắng nhớ lại, hắn lắc lắc đầu, "Thời gian vốn dĩ là cảm giác vận động của nhân loại, vòng quay của trái đất được định nghĩa là một ngày, vòng quay của mặt trăng quanh trái đất là một tháng, vòng quay của trái đất quanh mặt trời là một năm. Thế giới khác nhau, các thiên thể cũng khác nhau, tiêu chuẩn thời gian cũng khác, tôi cũng không thể hình dung ra được."
"453 năm 6 tháng 18 ngày," Phong Khôi đột nhiên nói, "Tôi đã, sử dụng, cách tính giờ, của thế giới đầu tiên, để ghi lại, cách tính giờ, của thế giới đó, cũng không khác, nơi này lắm."
Hoàn Tử Hư hơi kinh ngạc, bộ nhớ của Phong Khôi quá nhỏ nên họ liên tục phải xóa đi ký ức, sao hắn lại có thể nhớ được việc này.
"Tài liệu, sẽ không quá, chiếm nhiều vị trí," Phong Khôi lúc nói chuyện thì có vẻ không được lưu loát, hắn đứt quãng nói, "Tôi gỡ bỏ, video và hình ảnh, giữ lại bản ghi chép, ta vẫn luôn, ghi nhớ."
Ở trước mặt người thủ hộ, Hoàn Tử Hư vẫn không muốn bộc lộ ra quá nhiều cảm xúc, nhưng khi nghe Phong Khôi nói xong, hốc mắt của hắn vẫn là ươn ướt.
Hoàn Tử Hư quay mặt đi, nhẹ nhàng cọ ngón tay cái qua khóe mắt, lau đi những giọt nước mắt, hắn hít sâu một hơi, nói: "Cứ tính ta 453,5 năm đi, những chuyện xảy ra trước khi trở thành một sấm quan giả, xa xôi giống như chục kiếp trước, không thể nhớ nổi."
Lúc mở miệng, hắn mới phát hiện giọng nói của mình như bị mắc nghẹn.
"Khái niệm tốc độ dòng chảy là gì? Cậu có thể ví dụ cụ thể không?" Ông chú thủ hộ lại môt lần nữa đặt câu hỏi, một người thủ hộ bình thường đứng bên cạnh kéo cậu một cái, nhắc nhở cậu không nên đặt thêm vấn đề.
Hoàn Tử Hư uống một miếng nước để làm nhuận cổ họng, hòa hoãn cảm xúc rồi mới nói: "Thế giới trong mắt các sinh vật khác nhau là khác nhau, con người cảm nhận thế giới thông qua năm giác quan, nhưng màu sắc và điểm ảnh mà mắt chúng ta có thể quan sát được cũng bị hạn chế, âm thanh mà đôi tai chúng ta có thể nghe được cũng là hữu hạn, con người và sinh vật có nhận thức khác nhau về thời gian. Tôi đã sống hơn bốn trăm năm, nhưng nếu anh hỏi tôi liệu có cảm thấy như 400 năm hay không, câu trả lời của tôi là không có. Tôi có khi cảm thấy bốn trăm năm này lại trôi qua giống như hàng vạn năm, lại có khi cảm thấy như chỉ trong một cái chớp mắt.
"Con người có thể sống mấy chục năm, theo lẽ tự nhiên thì cho rằng tuổi thọ của một loài côn trùng chỉ sống được một mùa hè là rất ngắn, nhưng đối với nó mà nói, đã là cả đời.
"Tôi cho rằng, bất kể là từ góc độ sinh vật học hay là triết học thì Thông Quan Giả không thể được coi là một con người.
"Tôi nghĩ trong mắt của anh ta, thứ duy nhất có thể trở thành kẻ thù cũng chỉ có hệ thống. Tôi không biết anh ta đối đãi với những sấm quan giả bọn tôi là như thế nào, cũng không biết lập trường chân chính của anh ta, cho nên tôi cần phải thử anh ta thông qua một phương thức nào đó mà không làm tổn thương bản thân mình, đây là mục đích của tôi."
Cục trưởng Tiêu liếc mắt nhìn Vưu Chính Bình một cái, thấy cấp dưới không ý định đặt câu hỏi nữa thì mới nói: "Không muốn làm tổn thương bản thân, nhưng lại muốn kéo chúng tôi xuống nước."
"Trong cuộc tranh đoạt của hệ thống, quy tắc thế giới và Thông Quan Giả, tất cả mọi người cũng chỉ là một quân cờ. Mọi người đều ở trong trò chơi, làm sao có thể 'kéo xuống nước'?" Hoàn Tử Hư nói.
"Tư duy ngụy biện của cậu không tồi," Cục trưởng Tiêu không dao động, tinh thần vững vàng như đá, "Hãy nói về chuyện quy tắc của thế giới đi, chúng tôi chỉ nghe nói những chuyện về hệ thống và Thông Quan Giả cấp 3841 từ Chân Lê, và vẫn chưa có một khái niệm rõ ràng về quy tắc của thế giới, cần cậu giải đáp thắc mắc."
Hoàn Tử Hư nói: "Về chuyện quy tắc của thế giới, tôi cũng chỉ là suy đoán, cần phải xác minh một chút. Có thể cho tôi mượn cục tẩy trên bàn kia không?"
Trong một cuộc thẩm vấn thì có người ghi chép, giấy bút gôm tẩy đều có ở trên bàn. Cục trưởng Tiêu khẽ gật đầu, Liên Vũ Phàm liền cầm lấy một cục tẩy đưa cho Hoàn Tử Hư.
"Nếu như anh cầm lấy cục tẩy này, vậy hãy để lại một phần của nó đi, xem như là một nghiệm chứng khác." Hoàn Tử Hư nói.
Liên Vũ Phàm cắt một góc của cục tẩy, ném khối lớn cho Hoàn Tử Hư, không biết hắn đang đánh bàn tính gì.
Hoàn Tử Hư cầm cục tẩy, nói với Chân Lê đang hồn vía lang thang trên bầu trời: "Tôi nghe nói người áo đen để lại cho cậu năng lực dạ dày thứ nguyên?"
"À, đúng vậy." Chân Lê hoàn hồn nói.
Hoàn Tử Hư: "Chỉ có thể ăn đồ ăn?"
"Đúng vậy." Chân Lê còn đang tự hỏi về những vấn đề cao thâm như thời gian và tốc độ dòng chảy, nghĩ đến việc khấu trừ tiền lương hàng ngày, làm khó dễ nhân viên, tự mình xắn tay áo trang hoàng, cầm một cuốn sổ nhỏ ghi lại nhân viên có chăm chú hay không của Úc Hoa, suy nghĩ có chút phiêu đãng.
"Há miệng." Đột nhiên Hoàn Tử Hư ra lệnh.
Chân Lê theo bản năng há miệng ra, Hoàn Tử Hư đột nhiên ném cục táy vào trong miệng hắn, Chân Lê không kịp phản ứng nên đã nuốt cục tẩy xuống luôn.
"Nước, cho tôi nước!" Chân Lê trợn trắng mắt lên.
"Cậu tỉnh táo một chút," Hoàn Tử Hư nói, "Cậu thật sự cảm thấy nghẹn sao?"
Chân Lê nghe hắn nói thì đưa tay sờ ngực, nghi hoặc nói: "Hình như là...... Là không nghẹn, tôi nuốt nó rồi à?"
Hắn nhíu mày cảm giác một chút, lại lắc đầu nói: "Không đúng nha, không có nuốt vào, là đi vào dạ dày thứ nguyên sao? Nhưng mà...... Vào dạ dày thứ nguyên phải là thức ăn mà, cục tẩy nghĩ như thế nào thì cũng không phải là đồ ăn?"
"Cậu dựa vào điều gì mà cho rằng dạ dày thứ nguyên là năng lực trao đổi từ hệ thống?" Hoàn Tử Hư hỏi.
"Thì là...... Tôi đến thế giới này là để ăn, dùng phần lớn số điểm của mình để đổi lấy, sau khi người áo đen lấy đi hệ thống của tôi, để lại cho tôi năng lực này và tủ quần áo." Chân Lê nói.
"Không đúng." Hoàn Tử Hư lắc đầu, "Tất cả sức mạnh mà hệ thống cấp đều có thể thu hồi được, chỉ có Đạo Cụ Khởi Đầu và Căn Nguyên Lực Lượng thì không thể, bởi vì căn bản đây không phải là hệ thống cấp, mà là sức mạnh được kích hoạt bởi sấm quan giả dưới sự kích thích của quy tắc thế giới. Người áo đen có thể hấp thu hệ thống của tôi và Phong Khôi, nhưng không thể chữa lành hoàn toàn xương cốt của Phong Khôi, chính là bởi vì Đạo Cụ Khởi Đầu chỉ có thể phá hủy, không thể hấp thu."
Chân Lê gãi gãi đầu: "Người áo đen còn nói với tôi, còn có...... Tôi vốn dĩ liền không có Căn Nguyên Năng Lực, tôi rất vô dụng."
Nói tới đây, hắn có chút đó mặt, mọi người đều là bảo vệ thế giới, chỉ có hắn là ăn và ăn.
"Căn Nguyên Năng Lực là được đánh thức trong mười thế giới đầu tiên của người mới, cậu chỉ mới vượt qua bốn thế giới, vừa mới thức tỉnh thì có khả năng." Hoàn Tử Hư giải thích, "Căn Nguyên Năng Lực sẽ được giấu trong trung tâm mua sắm của hệ thống, chờ sấm qua giả đổi với số điểm cực thấp, trong vòng mười thế giới mà sấm quan giả không đổi lấy Căn Nguyên Năng Lực thì chẳng khác nào chắp tay đem trả năng lực lại cho hệ thống, hệ thống có thể thu về bất cứ lúc nào."
"Thật sao?" Chân Lê và Nguyên Lạc Nhật đồng thanh khiếp sợ, cả hai người bọn họ đều không biết chuyện này.
Nhóm người thủ hộ: "......"
Vậy đến tột cùng là bằng cách nào mà hai người sống đến bây giờ? Dựa và may mắn sao?
"Đúng vậy." Hoàn Tử Hư cũng bị hai người làm cho ngu luôn, "Về bản chất thì Căn Nguyên Năng Lực không khác nhau lắm với dị năng của người thủ hộ, phương pháp để kích hoạt Căn Nguyên Năng Lực chỉ có một, chính là tán thành quy tắc của thế giới."
"Ý của cậu là, ngay cả sức mạnh của chúng tôi là cũng được quy tắc thế giới ban cho?" Cục trưởng Tiêu bị thông tin này dọa đến sốc rồi, ông vỗ bàn đứng dậy.
Hoàn Tử Hư gật đầu: "Tôi không biết các người có ghi lại hay không, nhưng tôi đoán dị năng giả đầu tiên của thế giới này nhất định là đồng thời xuất hiện với kẻ phá hoại thứ nhất."
Cục trưởng Tiêu biết rõ lịch sử của Tổ Chức Thủ Hộ nói: "Cậu nói đúng, lịch sử mà chúng tôi có thể đi ngược dòng về lâu nhất là 500 năm trước, lúc đó xuất hiện một kẻ phá hoại ở một thành trấn, một quan quân cổ đại đã thức tỉnh dị năng, phải trả giá cực đắt mới giết chết kẻ phá hoại này. Từ đó, trên thế giới xuất hiện dị năng giả. Chúng tôi vẫn không rõ nguyên nhân tại sao lại xuất hiện dị năng giả, căn cứ vào cách nói của cậu, dị năng là bởi vì kẻ phá hoại mà xuất hiện sao?"
"Chính xác mà nói, quy tắc của thế giới nhận thấy được có người ngoài đến xâm lấn, mới đánh thức Căn Nguyên Sức Mạnh trong cơ thể người bình thường, để tác chiến với người ngoài và bảo vệ luật lệ của thế giới. Chúng tôi chính là những người ngoài đó, mục đích thực sự của hệ thống là cấp nhiệm vụ cho chúng tôi, nắm lấy sức mạnh quy tắc của thế giới thông qua các nhiệm vụ, từ đó hoàn toàn chiếm hữu thế giới này." Hoàn Tử Hư nói, "Thế giới của các người thật đáng sợ, nhiều năm như vậy rồi mà hệ thống vẫn chưa thực hiện được. Nếu như thực hiện được...... Đại khái là nó sẽ chọn ra một số người có thiên phú từ thế giới này, đem những người này thả vào trong thế giới khác, chấp hành nhiệm vụ phá hoại mới."
Tay phải của cục trưởng Tiêu khẽ run lên, ông đưa tay ra sau, vẫn trầm ổn mà nói: "Cái gọi là có người có thiên phú là chỉ......"
Mắt phượng của Hoàn Tử Hư nhướn một cái, trào phúng cười cười: "Đã biết rõ rồi còn cố ý hỏi, chính là những người thủ hộ các người!"
Thông tin mà Hoàn Tử Hư cung cấp khiến cho Tổ Chức Thủ Hộ chấn kinh, cục trưởng Tiêu cũng không thể kiềm chế được thần kinh của bản thân, huống chi là nhóm người trẻ tuổi Vưu Chính Bình này, mọi người không tự chủ được mà bắt lấy người bên cạnh, cố lấy một chút sức mạnh từ những người bạn đồng hành với mình.
"Chúng tôi là kẻ phá hoại trong miệng của các người, nếu như nhà chúng tôi không bị phá hủy thì có lẽ chúng tôi cũng là người thủ hộ đi." Hoàn Tử Hư cười khổ nói, "Dạ dày thứ nguyên của Chân Lê không phải năng lực mà người áo đen để lại cho hắn, mà là chính hắn tự mình thức tỉnh, cho dù là người áo đen cũng không có biện pháp cướp đi, là một sức mạnh hoàn chỉnh được quy tắc thế giới ban cho!"
"Tôi?" Biểu tình của Chân Lê giống như là được trúng giải thưởng lớn trị giá 500 vạn, "Quy tắc thế giới sao lại cấp năng lực cho một tên ngoại đạo như tôi chứ?"
"Quy tắc thế giới không có cảm xúc, nó giống như một chiếc siêu máy tính hơn, nó sẽ không để ý cậu là người từ đâu tới, tiêu chuẩn để nó chọn người là chỉ có một, đó là người này có sẵn sàng bảo vệ thế giới này hay không. Chúc mừng cậu, cậu đã được quy tắc công nhận." Hoàn Tử Hư nói.
"Tôi? Tôi!" Nếu không phải đang ở trong căn cứ, Chân Lê sẽ phát sóng trực tiếp trên điện thoại rồi nhảy múa ăn mừng, không khí trang nghiêm xung quanh khiến cho hắn tỉnh táo lại, hắn đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, "Nhưng mà người áo đen nói với tôi rằng đây là năng lực mà anh ta để lại cho tôi, nếu như anh không nói sai, vậy tại sao anh ta lại gạt tôi?"
"Sao mà tôi biết được," Hoàn Tử Hư thản nhiên nói, "Tôi nói rồi, phương thức tư duy của người áo đen là không thể suy đoán theo lẽ thường nữa."
--------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: một sự động não nhỏ, không nên tưởng thiệt ——
Quy tắc thế giới: Vưu Chính Bình là được tui tuyển chọn từ hàng tỷ tỷ người mà ra, là tiểu khả ái thích hợp với đại lão nhất, sau khi được kích hoạt sức mạnh sẽ được đưa cho đại lão dùng. Vưu Chính Bình kết hôn với đại lão, tượng trưng cho sự liên minh của quy tắc và sấm qua giả đối phó hệ thống.
Vưu Chính Bình (rơm rớm nước mặt): Thì ra tôi chỉ là một công cụ thông gia mà thôi.
Úc Hoa (bá đạo): Đừng nghe nó nói mò, nó là một siêu trí tuệ không có cảm xúc, nhận hay không là do quyết định của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất