Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên
Chương 8
Úc Hoa nhìn chằm chằm điện thoại một hồi lâu, nội tâm không hề gợn sóng.
Anh đặt chén đũa của Vưu Chính Bình ngay tại vị trí người yêu thường ngồi, giống như trước kia, phảng phất như Vưu Chính Bình vẫn ngồi đối diện anh, yên lặng thưởng thức bữa tối.
Sau khi ăn hết thức ăn của mình, anh đứng dậy ngồi vào vị trí của Vưu Chính, đem phần cơm của người yêu ăn hết.
Sau khi ăn hết lượng đồ ăn dành cho hai người, Úc Hoa ngồi ở vị trí của Vưu Chính Bình, hồi tưởng nổi cô đơn kéo dài hàng ngàn năm kia.
Mới vừa rồi khi ăn hết phần đồ ăn của chính mình, Úc Hoa nhìn chỗ ngồi trống rỗng phía đối diện, cảm thấy vô cùng tịch mịch. Anh đi đến vị trí của Vưu Chính Bình, muốn tạo cảm giác rằng cả hai đều có mặt, nhưng một khắc khi anh ngồi vào chiếc ghế kia, anh lại thấy mình cô đơn hơn, bởi vì Úc Hoa phát hiện vị trí của anh cũng trống không.
Anh mở TV, thanh âm của người dẫn chương trình và tiếng va chạm nhẹ nhàng của chén đũa quanh quẩn trong nhà, dưới âm thanh náo nhiệt, căn phòng dường như trở nên trống rỗng.
Ăn cơm xong, Úc Hoa dọn dẹp bàn, ở trong phòng bếp rửa chén.
Lúc này Bản Tin Thời Sự đã phát sóng xong xong, bản nhạc thuyền đánh cá dự báo thời tiết vang lên cùng với âm thanh "ào ào" của tiếng nước chảy, Úc Hoa yên tĩnh rửa chén.
Úc Hoa thích nhạc nền của chương trình dự báo thời tiết, khúc nhạc này mang đến cho anh cảm giác thư thái và mãn nguyện. Hắn thích vừa nghe giai điệu của thuyền đánh cá vừa rửa chén, thỉnh thoảng nhìn Vưu Chính Bình nằm dài trên sô pha sau bữa tối, hoặc ngắm hoàng hôn ngoài cửa sổ, hoàn cảnh ấm áp lười biếng như vậy, khiến Úc Hoa tồn tại một cảm giác chân thật.
Úc Hoa sống mấy ngàn năm, mỗi một ngày đều phấn đấu trong thông quan, anh đã biết qua vô số thế giới kỳ quái, trải qua không biết bao nhiêu nguy hiểm. Anh từng có những người đồng đội, những người hoặc là đã chết trong trò chơi sinh tồn tàn khốc, hoặc là có quan niệm bất đồng với anh, càng lúc càng xa.
Anh muốn đánh bại hệ thống, có được sức mạnh tối cao, anh đã đi hết con đường dẫn đến tự do, bỏ lại vô số bằng hữu, đấm cho vỡ đầu chảy máu. Anh nhìn lên bầu trời đầy sao đấu tranh cho một mục tiêu, rốt cuộc anh cũng thành công và trở thành thông quan giả đầu tiên, có thể có được sinh mệnh cùng sức mạnh vô tận, Úc Hoa quay đầu nhìn lại con đường mà mình đã đi, phát giác cuối con đường chỉ còn lại sự cô độc.
Tưởng tượng tới sẽ có vô số ngày như vậy, chịu đựng nỗi cô đơn vô tận không chừng mực, Úc Hoa liền cảm thấy sợ hãi.
Kỳ lạ, rõ ràng khi còn yếu anh có thể sinh ra dũng khí vô tận đối mặt với kẻ địch bất khả chiến bại, đến lúc cường đại, không có đối thủ tên thế giới, Úc Hoa thực sự sợ hãi.
Sợ cuộc sống vô tận trong tương lai, sợ bản thân sẽ trở nên tàn nhẫn.
Khi anh nỗ lực cho một mục tiêu khó khăn, vẫn luôn đang thoát khỏi cuộc sống, thoát khỏi thực tế tầm thường của một con người bình thường.
Vì thế Úc Hoa đã thực hiện nguyện vọng cuối cùng của mình, anh muốn trở thành một người bình thường, trải qua cuộc đời cuối cùng của mình một cách ngắn ngủi nhưng yên bình và chân thật, đây là đích đến mà anh đã chọn cho mình.
Rửa chén xong, dự báo thời tiết vừa vặn kết thúc, Úc Hoa tắt TV, an tĩnh trong phòng, một lần nữa cầm lấy điện thoại.
Trước mặt anh có hai lựa chọn, một là nghe theo hệ thống phân phó, cứu hoặc là giết chết kẻ phá hoại kia, từ đây bị hệ thống khống chế, dần dần thoát khỏi cuộc sống hiện tại, sớm hay muộn cũng sẽ trở về tạng thái ban đầu; hai là không để ý tới hệ thống, tùy ý hệ thống đem thân phận của anh phơi ngoài ánh sáng, đến lúc đó, anh còn có thể sống một cuộc sống bình thường với Vưu Chính Bình giống như trước khi sao?
Bất kể là cái nào, đều không phải là điều Úc Hoa muốn.
Úc Hoa trực tiếp loại bỏ lựa chọn thứ nhất, nghĩ đến sau khi anh cự tuyệt, hệ thống sẽ dùng phương thức như thế nào công khai thân phận của anh.
Đây là một thế giới chưa được khai phá, lúc trước Úc Hoa lựa chọn thế giới này chính là biết hệ thống không thể hoàn toàn kiểm soát thế giới này, cho nên hệ thống ở thế giới này là không có biện pháp không kiêng nể gì tiết lộ thông tin, cho dù công khai đi chăng nữa cũng không nhất định sẽ có người tin.
Điều duy nhất mà hệ thống có thể làm là nói ra danh tính của anh thông qua miệng của sấm quan giả.
Úc Hoa đã đối phó với hệ thống nhiều năm như vậy, biết hệ thống không có biện pháp đem những người ở thế giới chưa khai phá biến thành sấm quan giả, tất cả những sấm quan giả đều được lựa chọn ngẫu nhiên từ thế giới mà nó kiêm soát, hệ thống vẫn luôn tận sức với cho phép các sấm quan giả phát triển ở thế giới mới, cũng là vì mở rộng phạm vi thế lực của mình.
Bởi vậy, người duy nhất có thể công khải danh tính của anh chỉ có thể là sấm quan giả, người được cho là đã bị người dân bản địa bắt được.
Dường như chỉ có cách khiến cho sấm quan giả câm miệng là giết chết hắn, nhưng bằng cách này, lại một lần nữa trong bàn tay hệ thống, đây là điều mà Úc Hoa không muốn nhìn thấy.
Xem ra trước mắt chỉ có một biện pháp.
Úc Hoa nhấn giữ app hệ thống mới download trên điện thoại, không có tùy chọn gỡ cài đặt ứng dụng, cũng như không xuất hiện trong phần quản lý ứng dụng trong cài đặt hệ thống.
Hệ thống vô lại đã tắt tính năng gỡ cài đặt trên điện thoại, không ngừng nhắc nhở Úc Hoa chưa hoàn thành nhiệm vụ.
Úc Hoa hung hăng cắn mạnh ngón trỏ bên tay phải, đem một giọt máu tươi tích ở trên màn hình điện thoại, giọt máu kia rơi vào trên app.
Lại nhấn giữ app một lần nữa, rốt cuộc cũng xuất hiện lựa chọn gỡ cài đặt ứng dụng. Úc Hoa nhấn vào để gỡ cài đặt, hệ thống nhắc nhở: nếu nhiệm vụ không được hoàn thành trong vòng 24 giờ, thân phận thông quan giả 001 sẽ bị bại lộ, vui lòng thông quan giả 001 thận trọng suy xét có nên gỡ cài đặt bổn hệ thống hay không.
"Không suy xét." Úc Hoa kiên quyết nói.
Sau khi hệ thống bị gỡ bỏ, Úc Hoa tinh tường cảm giác sức mạnh của mình lại trở nên mạnh hơn. Để gỡ cài đặt ứng dụng, anh phải mạnh mẽ mở khóa một năng lực, điều này khiến cho khả năng kiểm soát sức mạnh của anh lại lần nữa tiêu thăng.
Úc Hoa đứng trước gương, duỗi ngón tay trỏ bị thương ra, trên ngón tay còn lưu lại vết máu, anh dùng sức bôi vết máu lên trên gương.
-
Chân Lê đang bị nhóm người thủ hộ thẩm vấn, hắn mới vừa rồi trong lúc lơ đãng bại lộ thân phận, lại nói ra chuyện thế giới này có boss tối thượng, hắn cảm thấy mình lần này chết chắc rồi.
Hệ thống không cho phép sấm quan giả nói ra chuyện tình liên quan tới hệ thống, một khi tiết lộ, sấm quan giả khẳng định sẽ tự bạo.
Sau khi không cẩn thận nói ra chuyện của boss tối thượng, Chân Lê sợ hãi ôm lấy hai tay mình, khóc thút thít nói: "Các người đừng hỏi cái gì cả, tôi sẽ tự nổ tung mình đó."
Cục trưởng Tiêu và những người thủ hộ ở thế hệ trước là người đã có kinh nghiệm, bọn họ biết rằng khi kẻ phá hoại tự bạo thì uy lực sẽ vô cùng khủng khiếp, nghe thấy Chân Lê nói như vậy, mọi người lập tức rút khỏi căn phòng kiên cố này, thông qua camera quan sát Chân Lê.
Một phút, hai phút...... Nửa tiếng trôi qua, Chân Lê không có tự bạo, hắn ôm hai cánh tay cuộn tròn thân thể mình phảng phất như đã chết, thoạt nhìn đáng thương vô cùng.
Sầm Tiêu không đành lòng nói: "Hắn thật sự là kẻ phá hoại sao? Có lẽ chỉ là một người bệnh bị chứng bệnh trung nhị? Chúng ta có phải bắt sai người rồi không?"
Trong các giáo trình mà bọn họ được học đều nói rằng, kẻ phá hoại là đáng sợ, tính nguy hiểm cực cao, nhưng người này thật đáng thương a.
"Tôi cũng không chắc chắn lắm, hắn và những kẻ phá hoại trước kia có hơi không giống nhau." Ngay cả cục trưởng Tiêu cũng có chút nghi hoặc, "Hắn vừa rồi tiết lộ thế giới này ẩn chứa một kẻ phá hoại khủng khiếp, nhưng hắn không có tự bạo giống như trước đây...... Chẳng lẽ hắn thật sự chỉ là một người bình thường có chứng vọng tưởng?"
"Làm sao có khả năng!" Vưu Chính Bình giơ bàn tay đầy rỗ của mình, "Thời điểm tôi bắt lấy hắn, tay của tôi ở trong không gian bị thương như vậy, chẳng lẽ là do hắn dùng răng gặm sao?"
"Cái này khá giống hơi nóng của tàn thuốc." Sầm Tiêu nhìn kỹ một chút rồi nói.
"Năng lực bị nhốt trong không gian sẽ yếu đi gấp mười lần, cái uy lực này nhân mười lần chính là một khẩu súng." Vưu Chính Bình vuốt tay nói.
Thấy Chân Lê đã lâu rồi mà không có tự bạo, nhóm người thủ hộ lại thật cẩn thận trở vào trong phòng, Chân Lê nhìn thấy bọn họ trở về, chính mình lại không chết, nghĩ thầm không biết mình phải chịu bao nhiêu tra tấn, trong lòng hơi sợ hãi.
Ngay khi đám người Vưu Chính Bình đi vào, Chân Lê ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy trước mặt là một tấm gương lơ lửng trên không trung, trên gương là dòng chữ viết bằng máu: "Hãy nghe chỉ dẫn của tôi, cậu có thể sống sót."
Chân Lê cho rằng bản thân mình xuất hiện ảo giác, hắn dụi dụi mắt, liền nhìn thấy dòng chữ kia biến thành: "Giả bộ rằng cậu không nhìn thấy cái gương, chỉ cần làm theo những gì mà tôi nói, nếu không liền giết cậu."
Hàng chữ cuối cùng này còn mang theo một đao nhọn huyết sắc, mũi đao hướng về phía Chân Lê.
Chân Lê hít sâu một hơi, đối mặt với những người thủ hộ đang đè hắn, lau nước mắt, dựa theo lời chỉ dẫn bằng máu nói: "Tôi nói, tôi cái gì cũng nói."
Cục trưởng Tiêu cùng và lão thủ hộ liếc nhìn nhau, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy kẻ phá hoại phối hợp như thế, trong lòng không khỏi dâng lên cảnh giác.
Trên gương không có quá nhiều chữ viết, Úc Hoa chỉ có thể viết đại khái ý nghĩ, còn lại để Chân Lê tự mình phát huy.
Cũng may Chân Lê là một người có thể bịa chuyện, hắn kết hợp tình hình thực tế của chính mình cùng lời chỉ dẫn trong gương, ngoan ngoãn mà giảng thích: "Khoảng bảy ngày trước, điện thoại tôi có thêm một phần mềm, phần mềm đó không gỡ được, nó nhắc nhở tôi phải hoàn thành một nhiệm vụ, nhiệm vụ thất bại thì sẽ bị mạt sát."
Nói tới đây, trong lòng Chân Lê run lên, hắn nói như vậy tương đương đến việc tiết lộ bí mật của hệ thống, nói xong sẽ tự bạo.
Tuy nhiên dòng chữ bằng máu trên gương khiến hắn an tâm, Chân Lê tận lực giữ bình tĩnh, không ngờ rằng mình thực sự không chết.
Cục trưởng Tiêu cầm lấy điện thoại của Chân Lê, mở khóa sau khi nhận diện khuôn mặt của Chân Lê, tìm kiếm một vòng trong điện thoại và nói: "Không có nhìn ứng dụng mà ngươi nói."
"Trước đây tôi đã thử qua, những người khác không thấy được, đó dường như là bí mật của riêng tôi." Chân Lê nói, "Một tuần này, tôi vẫn luôn trong nhà nghiên cứu điện thoại, phát hiện những gì hệ thống nói hóa ra là sự thật, sáng nay tôi đã đổi một cái dạ dày thứ nguyên, có thể ăn thật nhiều thức ăn mà sẽ không bị mập."
Dòng chữ bằng máu chỉ dẫn Chân Lê nói một ít điều gì đó về trải nghiệm thực tế sau khi có được hệ thống, có thể nửa thật nửa giả, Chân Lê nghĩ rằng mình bị bắt trong trung tâm thương mại, vì vậy hắn nói ra những việc liên quan tới hệ thống ở trung tâm thương mại: "Tôi còn dùng hệ thống này thay đổi kỹ năng chơi bóng rổ của mình, bất quá là có thời hạn, sau một tiếng sẽ mất đi hiệu lực. Còn có sau khi bị bắt vào trong không gian, tôi đã dùng pháo laze và các kỹ năng khác để cố gắng trốn thoát, nhưng tất cả đều đều thất bại."
Hết thảy những điều này đều phù hợp với kết quả điều tra của đám người Vưu Chính Bình.
Cục trưởng Tiêu gật đầu nói gật đầu nói: "Hệ thống giao ngươi làm cái gì?"
"Chính là nói, thế giới này ẩn chứa một boss, để bảo vệ thế giới, bảo vệ người bình thường, tôi cần phải giết chết vị boss này." Chân Lê liếc mắt nhìn mọi người một cái, "Hệ thống còn nói, nếu nhiệm vụ của tôi thất bại thì tôi sẽ chết, tiết lộ bí mật cũng sẽ chết. Các người chính thủ hạ của boss đi? Các người có thể sẽ giết tôi hay không?"
Đám người cục trưởng Tiêu: "......"
Không đúng, phong cách của kẻ phá hoại này hoàn toàn không giống với những gì mà họ quen thuộc!
Anh đặt chén đũa của Vưu Chính Bình ngay tại vị trí người yêu thường ngồi, giống như trước kia, phảng phất như Vưu Chính Bình vẫn ngồi đối diện anh, yên lặng thưởng thức bữa tối.
Sau khi ăn hết thức ăn của mình, anh đứng dậy ngồi vào vị trí của Vưu Chính, đem phần cơm của người yêu ăn hết.
Sau khi ăn hết lượng đồ ăn dành cho hai người, Úc Hoa ngồi ở vị trí của Vưu Chính Bình, hồi tưởng nổi cô đơn kéo dài hàng ngàn năm kia.
Mới vừa rồi khi ăn hết phần đồ ăn của chính mình, Úc Hoa nhìn chỗ ngồi trống rỗng phía đối diện, cảm thấy vô cùng tịch mịch. Anh đi đến vị trí của Vưu Chính Bình, muốn tạo cảm giác rằng cả hai đều có mặt, nhưng một khắc khi anh ngồi vào chiếc ghế kia, anh lại thấy mình cô đơn hơn, bởi vì Úc Hoa phát hiện vị trí của anh cũng trống không.
Anh mở TV, thanh âm của người dẫn chương trình và tiếng va chạm nhẹ nhàng của chén đũa quanh quẩn trong nhà, dưới âm thanh náo nhiệt, căn phòng dường như trở nên trống rỗng.
Ăn cơm xong, Úc Hoa dọn dẹp bàn, ở trong phòng bếp rửa chén.
Lúc này Bản Tin Thời Sự đã phát sóng xong xong, bản nhạc thuyền đánh cá dự báo thời tiết vang lên cùng với âm thanh "ào ào" của tiếng nước chảy, Úc Hoa yên tĩnh rửa chén.
Úc Hoa thích nhạc nền của chương trình dự báo thời tiết, khúc nhạc này mang đến cho anh cảm giác thư thái và mãn nguyện. Hắn thích vừa nghe giai điệu của thuyền đánh cá vừa rửa chén, thỉnh thoảng nhìn Vưu Chính Bình nằm dài trên sô pha sau bữa tối, hoặc ngắm hoàng hôn ngoài cửa sổ, hoàn cảnh ấm áp lười biếng như vậy, khiến Úc Hoa tồn tại một cảm giác chân thật.
Úc Hoa sống mấy ngàn năm, mỗi một ngày đều phấn đấu trong thông quan, anh đã biết qua vô số thế giới kỳ quái, trải qua không biết bao nhiêu nguy hiểm. Anh từng có những người đồng đội, những người hoặc là đã chết trong trò chơi sinh tồn tàn khốc, hoặc là có quan niệm bất đồng với anh, càng lúc càng xa.
Anh muốn đánh bại hệ thống, có được sức mạnh tối cao, anh đã đi hết con đường dẫn đến tự do, bỏ lại vô số bằng hữu, đấm cho vỡ đầu chảy máu. Anh nhìn lên bầu trời đầy sao đấu tranh cho một mục tiêu, rốt cuộc anh cũng thành công và trở thành thông quan giả đầu tiên, có thể có được sinh mệnh cùng sức mạnh vô tận, Úc Hoa quay đầu nhìn lại con đường mà mình đã đi, phát giác cuối con đường chỉ còn lại sự cô độc.
Tưởng tượng tới sẽ có vô số ngày như vậy, chịu đựng nỗi cô đơn vô tận không chừng mực, Úc Hoa liền cảm thấy sợ hãi.
Kỳ lạ, rõ ràng khi còn yếu anh có thể sinh ra dũng khí vô tận đối mặt với kẻ địch bất khả chiến bại, đến lúc cường đại, không có đối thủ tên thế giới, Úc Hoa thực sự sợ hãi.
Sợ cuộc sống vô tận trong tương lai, sợ bản thân sẽ trở nên tàn nhẫn.
Khi anh nỗ lực cho một mục tiêu khó khăn, vẫn luôn đang thoát khỏi cuộc sống, thoát khỏi thực tế tầm thường của một con người bình thường.
Vì thế Úc Hoa đã thực hiện nguyện vọng cuối cùng của mình, anh muốn trở thành một người bình thường, trải qua cuộc đời cuối cùng của mình một cách ngắn ngủi nhưng yên bình và chân thật, đây là đích đến mà anh đã chọn cho mình.
Rửa chén xong, dự báo thời tiết vừa vặn kết thúc, Úc Hoa tắt TV, an tĩnh trong phòng, một lần nữa cầm lấy điện thoại.
Trước mặt anh có hai lựa chọn, một là nghe theo hệ thống phân phó, cứu hoặc là giết chết kẻ phá hoại kia, từ đây bị hệ thống khống chế, dần dần thoát khỏi cuộc sống hiện tại, sớm hay muộn cũng sẽ trở về tạng thái ban đầu; hai là không để ý tới hệ thống, tùy ý hệ thống đem thân phận của anh phơi ngoài ánh sáng, đến lúc đó, anh còn có thể sống một cuộc sống bình thường với Vưu Chính Bình giống như trước khi sao?
Bất kể là cái nào, đều không phải là điều Úc Hoa muốn.
Úc Hoa trực tiếp loại bỏ lựa chọn thứ nhất, nghĩ đến sau khi anh cự tuyệt, hệ thống sẽ dùng phương thức như thế nào công khai thân phận của anh.
Đây là một thế giới chưa được khai phá, lúc trước Úc Hoa lựa chọn thế giới này chính là biết hệ thống không thể hoàn toàn kiểm soát thế giới này, cho nên hệ thống ở thế giới này là không có biện pháp không kiêng nể gì tiết lộ thông tin, cho dù công khai đi chăng nữa cũng không nhất định sẽ có người tin.
Điều duy nhất mà hệ thống có thể làm là nói ra danh tính của anh thông qua miệng của sấm quan giả.
Úc Hoa đã đối phó với hệ thống nhiều năm như vậy, biết hệ thống không có biện pháp đem những người ở thế giới chưa khai phá biến thành sấm quan giả, tất cả những sấm quan giả đều được lựa chọn ngẫu nhiên từ thế giới mà nó kiêm soát, hệ thống vẫn luôn tận sức với cho phép các sấm quan giả phát triển ở thế giới mới, cũng là vì mở rộng phạm vi thế lực của mình.
Bởi vậy, người duy nhất có thể công khải danh tính của anh chỉ có thể là sấm quan giả, người được cho là đã bị người dân bản địa bắt được.
Dường như chỉ có cách khiến cho sấm quan giả câm miệng là giết chết hắn, nhưng bằng cách này, lại một lần nữa trong bàn tay hệ thống, đây là điều mà Úc Hoa không muốn nhìn thấy.
Xem ra trước mắt chỉ có một biện pháp.
Úc Hoa nhấn giữ app hệ thống mới download trên điện thoại, không có tùy chọn gỡ cài đặt ứng dụng, cũng như không xuất hiện trong phần quản lý ứng dụng trong cài đặt hệ thống.
Hệ thống vô lại đã tắt tính năng gỡ cài đặt trên điện thoại, không ngừng nhắc nhở Úc Hoa chưa hoàn thành nhiệm vụ.
Úc Hoa hung hăng cắn mạnh ngón trỏ bên tay phải, đem một giọt máu tươi tích ở trên màn hình điện thoại, giọt máu kia rơi vào trên app.
Lại nhấn giữ app một lần nữa, rốt cuộc cũng xuất hiện lựa chọn gỡ cài đặt ứng dụng. Úc Hoa nhấn vào để gỡ cài đặt, hệ thống nhắc nhở: nếu nhiệm vụ không được hoàn thành trong vòng 24 giờ, thân phận thông quan giả 001 sẽ bị bại lộ, vui lòng thông quan giả 001 thận trọng suy xét có nên gỡ cài đặt bổn hệ thống hay không.
"Không suy xét." Úc Hoa kiên quyết nói.
Sau khi hệ thống bị gỡ bỏ, Úc Hoa tinh tường cảm giác sức mạnh của mình lại trở nên mạnh hơn. Để gỡ cài đặt ứng dụng, anh phải mạnh mẽ mở khóa một năng lực, điều này khiến cho khả năng kiểm soát sức mạnh của anh lại lần nữa tiêu thăng.
Úc Hoa đứng trước gương, duỗi ngón tay trỏ bị thương ra, trên ngón tay còn lưu lại vết máu, anh dùng sức bôi vết máu lên trên gương.
-
Chân Lê đang bị nhóm người thủ hộ thẩm vấn, hắn mới vừa rồi trong lúc lơ đãng bại lộ thân phận, lại nói ra chuyện thế giới này có boss tối thượng, hắn cảm thấy mình lần này chết chắc rồi.
Hệ thống không cho phép sấm quan giả nói ra chuyện tình liên quan tới hệ thống, một khi tiết lộ, sấm quan giả khẳng định sẽ tự bạo.
Sau khi không cẩn thận nói ra chuyện của boss tối thượng, Chân Lê sợ hãi ôm lấy hai tay mình, khóc thút thít nói: "Các người đừng hỏi cái gì cả, tôi sẽ tự nổ tung mình đó."
Cục trưởng Tiêu và những người thủ hộ ở thế hệ trước là người đã có kinh nghiệm, bọn họ biết rằng khi kẻ phá hoại tự bạo thì uy lực sẽ vô cùng khủng khiếp, nghe thấy Chân Lê nói như vậy, mọi người lập tức rút khỏi căn phòng kiên cố này, thông qua camera quan sát Chân Lê.
Một phút, hai phút...... Nửa tiếng trôi qua, Chân Lê không có tự bạo, hắn ôm hai cánh tay cuộn tròn thân thể mình phảng phất như đã chết, thoạt nhìn đáng thương vô cùng.
Sầm Tiêu không đành lòng nói: "Hắn thật sự là kẻ phá hoại sao? Có lẽ chỉ là một người bệnh bị chứng bệnh trung nhị? Chúng ta có phải bắt sai người rồi không?"
Trong các giáo trình mà bọn họ được học đều nói rằng, kẻ phá hoại là đáng sợ, tính nguy hiểm cực cao, nhưng người này thật đáng thương a.
"Tôi cũng không chắc chắn lắm, hắn và những kẻ phá hoại trước kia có hơi không giống nhau." Ngay cả cục trưởng Tiêu cũng có chút nghi hoặc, "Hắn vừa rồi tiết lộ thế giới này ẩn chứa một kẻ phá hoại khủng khiếp, nhưng hắn không có tự bạo giống như trước đây...... Chẳng lẽ hắn thật sự chỉ là một người bình thường có chứng vọng tưởng?"
"Làm sao có khả năng!" Vưu Chính Bình giơ bàn tay đầy rỗ của mình, "Thời điểm tôi bắt lấy hắn, tay của tôi ở trong không gian bị thương như vậy, chẳng lẽ là do hắn dùng răng gặm sao?"
"Cái này khá giống hơi nóng của tàn thuốc." Sầm Tiêu nhìn kỹ một chút rồi nói.
"Năng lực bị nhốt trong không gian sẽ yếu đi gấp mười lần, cái uy lực này nhân mười lần chính là một khẩu súng." Vưu Chính Bình vuốt tay nói.
Thấy Chân Lê đã lâu rồi mà không có tự bạo, nhóm người thủ hộ lại thật cẩn thận trở vào trong phòng, Chân Lê nhìn thấy bọn họ trở về, chính mình lại không chết, nghĩ thầm không biết mình phải chịu bao nhiêu tra tấn, trong lòng hơi sợ hãi.
Ngay khi đám người Vưu Chính Bình đi vào, Chân Lê ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy trước mặt là một tấm gương lơ lửng trên không trung, trên gương là dòng chữ viết bằng máu: "Hãy nghe chỉ dẫn của tôi, cậu có thể sống sót."
Chân Lê cho rằng bản thân mình xuất hiện ảo giác, hắn dụi dụi mắt, liền nhìn thấy dòng chữ kia biến thành: "Giả bộ rằng cậu không nhìn thấy cái gương, chỉ cần làm theo những gì mà tôi nói, nếu không liền giết cậu."
Hàng chữ cuối cùng này còn mang theo một đao nhọn huyết sắc, mũi đao hướng về phía Chân Lê.
Chân Lê hít sâu một hơi, đối mặt với những người thủ hộ đang đè hắn, lau nước mắt, dựa theo lời chỉ dẫn bằng máu nói: "Tôi nói, tôi cái gì cũng nói."
Cục trưởng Tiêu cùng và lão thủ hộ liếc nhìn nhau, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy kẻ phá hoại phối hợp như thế, trong lòng không khỏi dâng lên cảnh giác.
Trên gương không có quá nhiều chữ viết, Úc Hoa chỉ có thể viết đại khái ý nghĩ, còn lại để Chân Lê tự mình phát huy.
Cũng may Chân Lê là một người có thể bịa chuyện, hắn kết hợp tình hình thực tế của chính mình cùng lời chỉ dẫn trong gương, ngoan ngoãn mà giảng thích: "Khoảng bảy ngày trước, điện thoại tôi có thêm một phần mềm, phần mềm đó không gỡ được, nó nhắc nhở tôi phải hoàn thành một nhiệm vụ, nhiệm vụ thất bại thì sẽ bị mạt sát."
Nói tới đây, trong lòng Chân Lê run lên, hắn nói như vậy tương đương đến việc tiết lộ bí mật của hệ thống, nói xong sẽ tự bạo.
Tuy nhiên dòng chữ bằng máu trên gương khiến hắn an tâm, Chân Lê tận lực giữ bình tĩnh, không ngờ rằng mình thực sự không chết.
Cục trưởng Tiêu cầm lấy điện thoại của Chân Lê, mở khóa sau khi nhận diện khuôn mặt của Chân Lê, tìm kiếm một vòng trong điện thoại và nói: "Không có nhìn ứng dụng mà ngươi nói."
"Trước đây tôi đã thử qua, những người khác không thấy được, đó dường như là bí mật của riêng tôi." Chân Lê nói, "Một tuần này, tôi vẫn luôn trong nhà nghiên cứu điện thoại, phát hiện những gì hệ thống nói hóa ra là sự thật, sáng nay tôi đã đổi một cái dạ dày thứ nguyên, có thể ăn thật nhiều thức ăn mà sẽ không bị mập."
Dòng chữ bằng máu chỉ dẫn Chân Lê nói một ít điều gì đó về trải nghiệm thực tế sau khi có được hệ thống, có thể nửa thật nửa giả, Chân Lê nghĩ rằng mình bị bắt trong trung tâm thương mại, vì vậy hắn nói ra những việc liên quan tới hệ thống ở trung tâm thương mại: "Tôi còn dùng hệ thống này thay đổi kỹ năng chơi bóng rổ của mình, bất quá là có thời hạn, sau một tiếng sẽ mất đi hiệu lực. Còn có sau khi bị bắt vào trong không gian, tôi đã dùng pháo laze và các kỹ năng khác để cố gắng trốn thoát, nhưng tất cả đều đều thất bại."
Hết thảy những điều này đều phù hợp với kết quả điều tra của đám người Vưu Chính Bình.
Cục trưởng Tiêu gật đầu nói gật đầu nói: "Hệ thống giao ngươi làm cái gì?"
"Chính là nói, thế giới này ẩn chứa một boss, để bảo vệ thế giới, bảo vệ người bình thường, tôi cần phải giết chết vị boss này." Chân Lê liếc mắt nhìn mọi người một cái, "Hệ thống còn nói, nếu nhiệm vụ của tôi thất bại thì tôi sẽ chết, tiết lộ bí mật cũng sẽ chết. Các người chính thủ hạ của boss đi? Các người có thể sẽ giết tôi hay không?"
Đám người cục trưởng Tiêu: "......"
Không đúng, phong cách của kẻ phá hoại này hoàn toàn không giống với những gì mà họ quen thuộc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất