Chương 4
Edit: Vy
Beta: Tam
Từ khi kết bạn với nhau trên Wechat, tên quỷ Trình Vân Lãng này ngày nào cũng mời cậu chơi minigame.
Ban đầu mời cậu chơi cái gì mà pikachu, cờ caro, chém hoa quả. Trương Chiêu Ngưng nghĩ cái quái gì đây rồi cứ thế bấm vào.
Mới đầu không biết quy tắc, cậu bấm lung tung một hồi, mãi đến khi thua mới biết trò này còn tính cả thời gian. Từ đó Trương Chiêu Ngưng mới bắt đầu nghiêm túc chơi, nhưng mà Trình Vân Lãng lại quá siêu rồi, toàn thắng cậu.
Trương Chiêu Ngưng giận tím người, không chơi nữa.
Vốn cũng không sao, mãi tới tận hôm sau cậu kiểm tra mới phát hiện số xu bị hụt mất.
Đm? Taobao nuốt xu trong game của người chơi hả?
Lúc này, Trình Vân Lãng lại gửi link mini game qua, cậu nhấn vào lại mới thấy nó viết rõ là dùng xu để đặt cược. Cái tên Trình Vân Lãng ngốc nghếch này lại còn gửi loại cược cao nhất nữa, tiền cược tận 60 xu, người thua còn phải chia cho người thắng 30 xu …
“Tôi biết ngay mà, Taobao không đến nỗi kiếm tiền từ người chơi minigame như thế. Thì ra là vì cậu, cái trên Trình Vân Lãng lừa đảo keo kiệt này!” Trương Chiêu Ngưng giận tím người, nhưng đã nhấn vào thì không thể thoát ra được, thoát sẽ bị phán là thua đấy.
Cậu vừa chiến đấu kịch liệt với Trình Vân Lãng trong Taobao, vừa nhảy sang Wechat nhắn tin.
Trương Chiêu Ngưng nổi trận lôi đình: “Trình Vân Lãng, cậu lừa tiền à?”
Trình Vân Lãng: “? Chuyện gì?”
Trương Chiêu Ngưng: “Cậu còn hỏi chuyện gì? Cậu lừa một đống xu của tôi như thế, trả lại đây!”
Trình Vân Lãng: “Đã đặt cược thì phải chịu thua, không được chơi đòi.”
Trương Chiêu Ngưng: “Mẹ nó chứ, tôi còn không biết cậu gửi cái quỷ gì nữa, vừa nhấn vào đã rớt hố rồi, hôm nay cậu không muốn trả cũng phải trả.”
Trình Vân Lãng nhượng bộ: “Xu trên này không thể trả được mà.”
Trương Chiêu Ngưng: “Tôi không quan tâm, cậu nhất định phải trả!”
Vừa rep lại tin nhắn trên Wechat, bên Taobao Trương Chiêu Ngưng lại thua nữa.
Cậu càng tức hơn.
Trình Vân Lãng suy nghĩ một lát mới trả lời cậu: “Vậy thế này đi, tôi sẽ cố ý thua cậu. Không thì cậu mãi mãi không lấy lại được số xu đã mất đâu.”
Lời này của Trình Vân Lãng vừa là sự thật, cũng vừa là khiêu khích.
Trương Chiêu Ngưng: Đệt mợ cậu, kỳ thị tôi không thắng được cậu à?
Cậu trả lời Trình Vân Lãng: “Được, nhấn link đi, không được đánh.” Chỉ cần có thể lấy lại số xu cậu đã vất vả tích góp thì mọi thứ đều không quan trọng!
Vì vậy, Trương Chiêu Ngưng gửi link cho Trình Vân Lãng hết lần này đến lần khác. Trình Vân Lãng nhấn vào từng cái một, hắn nhìn hoa quả bị chém tan tác trên màn hình, để mặc Trương Chiêu Ngưng đánh mình tơi bời hoa lá.
“Gần đủ rồi chứ?” Trình Vân Lãng hỏi Trương Chiêu Ngưng.
Trương Chiêu Ngưng liếc nhìn số xu, đúng là đã gần đủ rồi.
Thế nhưng cậu còn phải đòi thêm phí tổn thương tinh thần chứ.
“Còn thiếu chút nữa, hai ván cuối cùng.”
Trình Vân Lãng liếc nhìn số xu —— 12597, rõ là đủ rồi, ngoài tiền đã thắng hắn còn trả thêm mười mấy xu nữa.
Kết quả là Trương Chiêu Ngưng lại gửi link tới.
Trình Vân Lãng nhấn vào.
Trương Chiêu Ngưng đang chơi vui vẻ thì Trình Vân Lãng bỗng hành động.
Wechat, Trương Chiêu Ngưng: “???”
Trình Vân Lãng: “Rõ ràng là đủ rồi, tôi còn đưa cho cậu nhiều hơn mười mấy xu đó.”
Trương Chiêu Ngưng: “Tôi không thể lấy thêm chút phí tổn thất tinh thần à?”
Trình Vân Lãng: “Mười mấy xu mà còn chưa đủ sao? Nếu tôi tính không sai thì hẳn đã hơn 19 xu rồi.”
Trương Chiêu Ngưng: “…”
Trong lúc tranh chấp, Trương Chiêu Ngưng lại thua, hệ thống trừ tiền đặt cược và 30 xu nữa.
Trương Chiêu Ngưng ngồi phịch trên ghế, bất lực hỏi: “Đệt mợ, cậu không thể nhường tôi chút được à?”
Trình Vân Lãng: “Trên chiến trường không có tình cha con.”
Trương Chiêu Ngưng nổi khùng.
Keo kiệt, keo kiệt, keo kiệt hết sức!!! Cậu giận muốn đập bàn.
Beta: Tam
Từ khi kết bạn với nhau trên Wechat, tên quỷ Trình Vân Lãng này ngày nào cũng mời cậu chơi minigame.
Ban đầu mời cậu chơi cái gì mà pikachu, cờ caro, chém hoa quả. Trương Chiêu Ngưng nghĩ cái quái gì đây rồi cứ thế bấm vào.
Mới đầu không biết quy tắc, cậu bấm lung tung một hồi, mãi đến khi thua mới biết trò này còn tính cả thời gian. Từ đó Trương Chiêu Ngưng mới bắt đầu nghiêm túc chơi, nhưng mà Trình Vân Lãng lại quá siêu rồi, toàn thắng cậu.
Trương Chiêu Ngưng giận tím người, không chơi nữa.
Vốn cũng không sao, mãi tới tận hôm sau cậu kiểm tra mới phát hiện số xu bị hụt mất.
Đm? Taobao nuốt xu trong game của người chơi hả?
Lúc này, Trình Vân Lãng lại gửi link mini game qua, cậu nhấn vào lại mới thấy nó viết rõ là dùng xu để đặt cược. Cái tên Trình Vân Lãng ngốc nghếch này lại còn gửi loại cược cao nhất nữa, tiền cược tận 60 xu, người thua còn phải chia cho người thắng 30 xu …
“Tôi biết ngay mà, Taobao không đến nỗi kiếm tiền từ người chơi minigame như thế. Thì ra là vì cậu, cái trên Trình Vân Lãng lừa đảo keo kiệt này!” Trương Chiêu Ngưng giận tím người, nhưng đã nhấn vào thì không thể thoát ra được, thoát sẽ bị phán là thua đấy.
Cậu vừa chiến đấu kịch liệt với Trình Vân Lãng trong Taobao, vừa nhảy sang Wechat nhắn tin.
Trương Chiêu Ngưng nổi trận lôi đình: “Trình Vân Lãng, cậu lừa tiền à?”
Trình Vân Lãng: “? Chuyện gì?”
Trương Chiêu Ngưng: “Cậu còn hỏi chuyện gì? Cậu lừa một đống xu của tôi như thế, trả lại đây!”
Trình Vân Lãng: “Đã đặt cược thì phải chịu thua, không được chơi đòi.”
Trương Chiêu Ngưng: “Mẹ nó chứ, tôi còn không biết cậu gửi cái quỷ gì nữa, vừa nhấn vào đã rớt hố rồi, hôm nay cậu không muốn trả cũng phải trả.”
Trình Vân Lãng nhượng bộ: “Xu trên này không thể trả được mà.”
Trương Chiêu Ngưng: “Tôi không quan tâm, cậu nhất định phải trả!”
Vừa rep lại tin nhắn trên Wechat, bên Taobao Trương Chiêu Ngưng lại thua nữa.
Cậu càng tức hơn.
Trình Vân Lãng suy nghĩ một lát mới trả lời cậu: “Vậy thế này đi, tôi sẽ cố ý thua cậu. Không thì cậu mãi mãi không lấy lại được số xu đã mất đâu.”
Lời này của Trình Vân Lãng vừa là sự thật, cũng vừa là khiêu khích.
Trương Chiêu Ngưng: Đệt mợ cậu, kỳ thị tôi không thắng được cậu à?
Cậu trả lời Trình Vân Lãng: “Được, nhấn link đi, không được đánh.” Chỉ cần có thể lấy lại số xu cậu đã vất vả tích góp thì mọi thứ đều không quan trọng!
Vì vậy, Trương Chiêu Ngưng gửi link cho Trình Vân Lãng hết lần này đến lần khác. Trình Vân Lãng nhấn vào từng cái một, hắn nhìn hoa quả bị chém tan tác trên màn hình, để mặc Trương Chiêu Ngưng đánh mình tơi bời hoa lá.
“Gần đủ rồi chứ?” Trình Vân Lãng hỏi Trương Chiêu Ngưng.
Trương Chiêu Ngưng liếc nhìn số xu, đúng là đã gần đủ rồi.
Thế nhưng cậu còn phải đòi thêm phí tổn thương tinh thần chứ.
“Còn thiếu chút nữa, hai ván cuối cùng.”
Trình Vân Lãng liếc nhìn số xu —— 12597, rõ là đủ rồi, ngoài tiền đã thắng hắn còn trả thêm mười mấy xu nữa.
Kết quả là Trương Chiêu Ngưng lại gửi link tới.
Trình Vân Lãng nhấn vào.
Trương Chiêu Ngưng đang chơi vui vẻ thì Trình Vân Lãng bỗng hành động.
Wechat, Trương Chiêu Ngưng: “???”
Trình Vân Lãng: “Rõ ràng là đủ rồi, tôi còn đưa cho cậu nhiều hơn mười mấy xu đó.”
Trương Chiêu Ngưng: “Tôi không thể lấy thêm chút phí tổn thất tinh thần à?”
Trình Vân Lãng: “Mười mấy xu mà còn chưa đủ sao? Nếu tôi tính không sai thì hẳn đã hơn 19 xu rồi.”
Trương Chiêu Ngưng: “…”
Trong lúc tranh chấp, Trương Chiêu Ngưng lại thua, hệ thống trừ tiền đặt cược và 30 xu nữa.
Trương Chiêu Ngưng ngồi phịch trên ghế, bất lực hỏi: “Đệt mợ, cậu không thể nhường tôi chút được à?”
Trình Vân Lãng: “Trên chiến trường không có tình cha con.”
Trương Chiêu Ngưng nổi khùng.
Keo kiệt, keo kiệt, keo kiệt hết sức!!! Cậu giận muốn đập bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất