Quý Phi Lười Biếng Câu Dẫn Đế Vương

Chương 12: Ngươi Là Ai

Trước Sau
Chưa kịp để nàng mở miệng, Ân Tiểu Tiểu đã lên tiếng.

Nàng ta nhìn Mộ Dung Thương bằng ánh mắt nghi ngờ.

Khi Mộ Dung Thương tháo chiếc mặt nạ ác quỷ xuống, giọng nói không còn khàn khàn nữa, hình dáng của hắn hoàn toàn khác với tên "sư huynh" đã thả độc tấn công trong phủ Nhiếp chính vương.

“Ngươi là ai? Sư huynh của ta đâu? Ta muốn gặp sư huynh của ta!”

Mỹ nhân bị xích cả ngày, tinh thần đã gần như sụp đổ.

Khi nói đến cuối, giọng nàng ta đã mang theo tiếng nức nở.

Giống như đóa lê trong mưa, đáng thương vô cùng.

Cách xử lý của Mộ Dung Thương rất đơn giản.

Vút!

Tần Vũ chỉ cảm thấy có một luồng gió vụt qua đầu mình, mãi sau mới nhận ra đó là một chiếc ngân châm!

Ân Tiểu Tiểu bị chiếc ngân châm bắn trúng, ngất xỉu ngay lập tức.

Tần Vũ: "!!"

Dừng lại đi! Đây là Ân Tiểu Tiểu của ven hồ Đại Minh mà!



Không khí đột nhiên trở nên khó xử.

Thật ra… nếu sư huynh đeo mặt nạ tháo chiếc mặt nạ xuống, tiếp cận Ân Tiểu Tiểu theo cách bình thường, nàng ta chưa chắc đã không thích hắn.

Chẳng phải hiện nay có trào lưu "Cửu thiên tuế yêu ta" rất nổi tiếng đó sao?

Không có "cái đó" cũng không sao, chỉ cần gương mặt đẹp là đủ.

Nhưng hắn cứ cố dùng cách biến thái này để theo đuổi nữ chính, nàng ta chưa phát điên đã là giỏi lắm rồi.

Mộ Dung Thương nhìn về phía Tần Vũ.

Tần Vũ lập tức nở một nụ cười tiêu chuẩn để lộ tám chiếc răng, giống như một nhân viên bán hàng nhìn thấy một vị khách đại gia.

Mộ Dung Thương hỏi:

"Sao ngươi không bỏ trốn?"

Trong giọng hắn rõ ràng có vài phần thất vọng

Quả nhiên! Nàng đã tránh được một điểm chết.

Tên thái giám ác độc này!

Tần Vũ giả bộ ngây thơ vô tội:

"Ngài đang nói gì vậy? Sao ta lại bỏ trốn được chứ? Ta chỉ đang giúp ngài chăm sóc sư muội thôi mà."



Mộ Dung Thương:

"Nàng ta có gì để mà chăm sóc?"

Tần Vũ: "??"

Nếu nàng không nghe lầm, thì giọng điệu này vô cùng lạnh lùng, vừa bạc tình vừa thô bạo.

Chẳng phải hắn là kẻ biến thái vì yêu, cả đời này trong lòng chỉ có sư muội sao?

Rốt cuộc hắn có yêu nàng ta không? Hay tất cả chỉ là giả dối?

Mộ Dung Thương đi về phía góc phòng, lấy ra thứ gì đó từ một chiếc rương gỗ không khóa.

Đó là... một con thỏ trắng.

Con thỏ mở nửa con mắt, ánh mắt có chút ngơ ngác, có lẽ vì bị nhốt quá lâu nên trông nó vô hồn, như đã chán sống.

Sư huynh quả là một kẻ thích làm thí nghiệm, không chỉ có mỹ nhân bị nhốt trong mật thất, mà còn có cả thỏ.

Mộ Dung Thương thô bạo xoa đầu con thỏ, rồi hỏi Tần Vũ:

"Dễ thương không?"

Đây… lại là một câu hỏi bẫy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau