Quý Phi Lười Biếng Câu Dẫn Đế Vương
Chương 16: Gọi Ca Ca Đi
Nhưng hắn lại rất muốn nàng gọi hắn bằng một danh xưng đặc biệt.
“Gọi ca ca đi.”
Hắn phụng phịu.
Tần Vũ cười cong đôi mắt:
“Được rồi, tiểu ca ca.”
Nụ cười của nàng rất ngọt, ngọt đến mức khiến trái tim ai đó mềm nhũn.
Mộ Dung Thương đưa tay vuốt nhẹ khóe mắt nàng, nơi ánh lên chút sắc hồng đào, đôi mắt hắn bỗng trở nên dịu dàng hơn.
“Đi thôi, nếu muộn nữa thì sẽ lỡ mất kịch hay.”
Tần Vũ hỏi:
"Kịch hay gì?"
Mộ Dung Thương: “Ồ, ngươi không biết à? Tối nay có tiệc, là tiệc tẩy trần cho Nhiếp Chính Vương sau chuyến tuần du phía Nam đấy.”
Tần Vũ: "..."
...
Năm năm trước, Tiên đế Đại Hạ băng hà.
Hiện nay quyền lực trên danh nghĩa thuộc về Tiêu thái hậu, nhưng thực tế quyền hành nằm trong tay biểu đệ của bà, Nhiếp Chính Vương Sở Tiêu Việt.
Sở Tiêu Việt là người trẻ tuổi quyền lực nhất Đại Hạ, dung mạo xuất chúng, xuất thân cao quý, tuổi trẻ tài cao, nắm giữ đại quyền.
Dù đã đính hôn, vị hôn thê của hắn xuất thân từ nhà họ Tần xứ Thục Quận, nhưng ai cũng biết đó chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị.
Dù Nhiếp Chính Vương có thành hôn rồi đi nữa, thì đã sao?
Vẫn còn có thể nạp thêm trắc phi, hoặc nếu không thì làm mỹ nhân cũng được.
Đi theo Nhiếp Chính Vương, dù chỉ là một mỹ nhân không danh phận, cũng hơn là phải gả cho những kẻ tầm thường khác.
Vì vậy, trong buổi tiệc đêm nay, không ít thiếu nữ xinh đẹp ăn mặc mát mẻ xuất hiện.
Qua làn sóng nước lấp lánh, có thể thấy cung điện được xây dựng giữa hồ trong suốt, màn lụa lượn lờ, đèn đuốc sáng rực, tựa như chốn tiên cảnh.
Tần Vũ đứng bên cạnh cung điện lưu ly, ôm chặt lấy một cột trụ sơn son.
"Ta không đi! Ta thà chết cũng không đi!"
Mộ Dung Thương đứng bên cạnh, áo bào phất phơ trong làn gió hồ, nhìn về phía hành lang uốn khúc giữa hồ.
“Nhiếp Chính Vương đến rồi.”
Khóe mắt Tần Vũ giật giật, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà lén nhìn trộm một cái.
Một nam nhân cao lớn mặc áo bào thêu mãng xà màu đỏ sậm, thân hình cường tráng, đang bước nhanh về phía cung điện giữa hồ.
Dường như cảm nhận được có ai đó đang nhìn trộm, ánh mắt sắc như chim ưng của hắn bất ngờ nhìn qua.
Tần Vũ hoảng sợ, vội vàng thụt đầu lại.
Chết thật! Đúng là đồ yểu mệnh!
Bên tai nàng vang lên tiếng cười khẽ.
"Ngươi sợ hắn đến vậy sao?"
Tần Vũ: “Không phải hắn bị trúng độc rắn sao? Không có nữ chính giải độc, sao hắn hồi phục nhanh vậy?”
Mộ Dung Thương: “Ân Tiểu Tiểu cầu xin, nên ta giải độc cho hắn.”
Để đổi lấy việc giải độc, Ân Tiểu Tiểu đã tình nguyện theo sư huynh rời đi.
Tần Vũ trố mắt, lén liếc xuống cánh tay của Mộ Dung Thương.
Nàng hạ giọng hỏi:
“Sư huynh, Sở Tiêu Việt cũng uống máu của ngươi? Cũng uống giống ta sao?”
“Gọi ca ca đi.”
Hắn phụng phịu.
Tần Vũ cười cong đôi mắt:
“Được rồi, tiểu ca ca.”
Nụ cười của nàng rất ngọt, ngọt đến mức khiến trái tim ai đó mềm nhũn.
Mộ Dung Thương đưa tay vuốt nhẹ khóe mắt nàng, nơi ánh lên chút sắc hồng đào, đôi mắt hắn bỗng trở nên dịu dàng hơn.
“Đi thôi, nếu muộn nữa thì sẽ lỡ mất kịch hay.”
Tần Vũ hỏi:
"Kịch hay gì?"
Mộ Dung Thương: “Ồ, ngươi không biết à? Tối nay có tiệc, là tiệc tẩy trần cho Nhiếp Chính Vương sau chuyến tuần du phía Nam đấy.”
Tần Vũ: "..."
...
Năm năm trước, Tiên đế Đại Hạ băng hà.
Hiện nay quyền lực trên danh nghĩa thuộc về Tiêu thái hậu, nhưng thực tế quyền hành nằm trong tay biểu đệ của bà, Nhiếp Chính Vương Sở Tiêu Việt.
Sở Tiêu Việt là người trẻ tuổi quyền lực nhất Đại Hạ, dung mạo xuất chúng, xuất thân cao quý, tuổi trẻ tài cao, nắm giữ đại quyền.
Dù đã đính hôn, vị hôn thê của hắn xuất thân từ nhà họ Tần xứ Thục Quận, nhưng ai cũng biết đó chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị.
Dù Nhiếp Chính Vương có thành hôn rồi đi nữa, thì đã sao?
Vẫn còn có thể nạp thêm trắc phi, hoặc nếu không thì làm mỹ nhân cũng được.
Đi theo Nhiếp Chính Vương, dù chỉ là một mỹ nhân không danh phận, cũng hơn là phải gả cho những kẻ tầm thường khác.
Vì vậy, trong buổi tiệc đêm nay, không ít thiếu nữ xinh đẹp ăn mặc mát mẻ xuất hiện.
Qua làn sóng nước lấp lánh, có thể thấy cung điện được xây dựng giữa hồ trong suốt, màn lụa lượn lờ, đèn đuốc sáng rực, tựa như chốn tiên cảnh.
Tần Vũ đứng bên cạnh cung điện lưu ly, ôm chặt lấy một cột trụ sơn son.
"Ta không đi! Ta thà chết cũng không đi!"
Mộ Dung Thương đứng bên cạnh, áo bào phất phơ trong làn gió hồ, nhìn về phía hành lang uốn khúc giữa hồ.
“Nhiếp Chính Vương đến rồi.”
Khóe mắt Tần Vũ giật giật, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà lén nhìn trộm một cái.
Một nam nhân cao lớn mặc áo bào thêu mãng xà màu đỏ sậm, thân hình cường tráng, đang bước nhanh về phía cung điện giữa hồ.
Dường như cảm nhận được có ai đó đang nhìn trộm, ánh mắt sắc như chim ưng của hắn bất ngờ nhìn qua.
Tần Vũ hoảng sợ, vội vàng thụt đầu lại.
Chết thật! Đúng là đồ yểu mệnh!
Bên tai nàng vang lên tiếng cười khẽ.
"Ngươi sợ hắn đến vậy sao?"
Tần Vũ: “Không phải hắn bị trúng độc rắn sao? Không có nữ chính giải độc, sao hắn hồi phục nhanh vậy?”
Mộ Dung Thương: “Ân Tiểu Tiểu cầu xin, nên ta giải độc cho hắn.”
Để đổi lấy việc giải độc, Ân Tiểu Tiểu đã tình nguyện theo sư huynh rời đi.
Tần Vũ trố mắt, lén liếc xuống cánh tay của Mộ Dung Thương.
Nàng hạ giọng hỏi:
“Sư huynh, Sở Tiêu Việt cũng uống máu của ngươi? Cũng uống giống ta sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất