Quý Phi Lười Biếng Câu Dẫn Đế Vương
Chương 18: Dạo Bờ Hồ
Dù là Thái phi, nhưng trên gương mặt vẫn giữ được nét ngây thơ của thiếu nữ.
Tiêu thái hậu nói:
"Lần này Nhiếp Chính Vương từ phương Nam trở về, mang theo không ít hương liệu quý giá. Ai gia nhớ ngươi thích điều hương, lát nữa tan tiệc, để người mang sang Thu Ly cung cho ngươi chọn.”
Nhan Thái phi mỉm cười:
“Đa tạ tỷ tỷ. Nhưng không cần phiền vậy đâu, để A Dung sang Trường Lạc cung lấy là được rồi.”
Nàng ta cười nhẹ:
"A Dung biết rõ ta đang thiếu những loại hương liệu nào."
Cuối cùng Tần Vũ cũng có thể ra ngoài, nên tất nhiên nàng không định chỉ loanh quanh trong rừng.
Trên hồ có năm tòa cung điện, kéo dài tới tận bờ.
Phía bên phải có một tòa lương đình bốn mặt thoáng đãng, từ bờ hồ đi vòng qua cũng có thể vào được.
Nàng thong thả đi dọc theo bờ hồ.
Đột nhiên, nàng nghiêng đầu nhìn thấy bảy tám tiểu thái giám vây quanh Mộ Dung Thương từ cung điện giữa hồ bước ra.
Có vẻ như họ đang đi làm nhiệm vụ gì đó.
Thế mới đúng, làm thái giám cũng là một nghề chính đáng, phải làm việc chứ.
Mỗi ngày cứ đi lượn lờ khắp nơi, cung đình là do ngươi mở à?
Một tiểu thái giám đi phía sau thấy Mộ Dung Thương bước ra khỏi hành lang uốn lượn trên hồ, liếc nhìn về phía bờ rừng.
Trong rừng trồng cây đào, cây quế, cây lựu, và hải đường.
Thời điểm này, mùi hương ngọt ngào của hoa quế tỏa khắp nơi, dưới ánh trăng, hoa lựu đỏ rực như đang bốc cháy.
Tiểu thái giám không hiểu vì sao, trong rừng có gì đẹp mà nhìn chứ?
Vậy mà lại khiến Dung Trạm đại nhân nở một nụ cười nhẹ.
…
Cung Trường Lạc nơi Tiêu thái hậu cư ngụ nằm ở cánh đông của hoàng cung.
Khi đi qua một khu vườn, Mộ Dung Thương đột nhiên dừng bước, nhìn về phía khu rừng được cung đèn chiếu sáng toát lên ánh sáng lạnh lẽo.
“Đại nhân?”
Tiểu thái giám đi theo không hiểu.
Mộ Dung Thương cười lạnh:
“Gan cũng lớn đấy, đúng là không biết sống chết.”
Trước ánh mắt tái mét của những người xung quanh, hắn giật lấy chiếc cung đèn từ tay tiểu thái giám, ném lên, đèn lập tức mắc vào một cành cây ngô đồng cao.
Dưới ánh đèn sáng, mọi người kinh hoàng phát hiện trên cây có một người, hơn nữa kẻ đó còn mặc đồ đen.
Kẻ trên cây cũng không ngờ rằng ánh đèn lại chiếu đúng vào mình như vậy, làm lộ tung tích.
Hai bên đối diện.
Người kia phản ứng rất nhanh, một mũi tên bay vút ra, mang theo ánh sáng lao thẳng về phía Mộ Dung Thương!
“Á, có thích khách!”
Đám tiểu thái giám hét lên hoảng sợ.
…
Tần Vũ cầm một quả đào, dựa vào lan can đá, vừa ngắm trăng vừa hóng gió.
Tòa cung điện này không phải nơi diễn ra yến tiệc, nằm khuất sau ánh sáng, chẳng có ai ghé qua.
Dù thế giới đã khác, nhưng gió trăng thì vẫn vậy, bầu trời vẫn thế.
Đêm lành lạnh như nước.
Tiêu thái hậu nói:
"Lần này Nhiếp Chính Vương từ phương Nam trở về, mang theo không ít hương liệu quý giá. Ai gia nhớ ngươi thích điều hương, lát nữa tan tiệc, để người mang sang Thu Ly cung cho ngươi chọn.”
Nhan Thái phi mỉm cười:
“Đa tạ tỷ tỷ. Nhưng không cần phiền vậy đâu, để A Dung sang Trường Lạc cung lấy là được rồi.”
Nàng ta cười nhẹ:
"A Dung biết rõ ta đang thiếu những loại hương liệu nào."
Cuối cùng Tần Vũ cũng có thể ra ngoài, nên tất nhiên nàng không định chỉ loanh quanh trong rừng.
Trên hồ có năm tòa cung điện, kéo dài tới tận bờ.
Phía bên phải có một tòa lương đình bốn mặt thoáng đãng, từ bờ hồ đi vòng qua cũng có thể vào được.
Nàng thong thả đi dọc theo bờ hồ.
Đột nhiên, nàng nghiêng đầu nhìn thấy bảy tám tiểu thái giám vây quanh Mộ Dung Thương từ cung điện giữa hồ bước ra.
Có vẻ như họ đang đi làm nhiệm vụ gì đó.
Thế mới đúng, làm thái giám cũng là một nghề chính đáng, phải làm việc chứ.
Mỗi ngày cứ đi lượn lờ khắp nơi, cung đình là do ngươi mở à?
Một tiểu thái giám đi phía sau thấy Mộ Dung Thương bước ra khỏi hành lang uốn lượn trên hồ, liếc nhìn về phía bờ rừng.
Trong rừng trồng cây đào, cây quế, cây lựu, và hải đường.
Thời điểm này, mùi hương ngọt ngào của hoa quế tỏa khắp nơi, dưới ánh trăng, hoa lựu đỏ rực như đang bốc cháy.
Tiểu thái giám không hiểu vì sao, trong rừng có gì đẹp mà nhìn chứ?
Vậy mà lại khiến Dung Trạm đại nhân nở một nụ cười nhẹ.
…
Cung Trường Lạc nơi Tiêu thái hậu cư ngụ nằm ở cánh đông của hoàng cung.
Khi đi qua một khu vườn, Mộ Dung Thương đột nhiên dừng bước, nhìn về phía khu rừng được cung đèn chiếu sáng toát lên ánh sáng lạnh lẽo.
“Đại nhân?”
Tiểu thái giám đi theo không hiểu.
Mộ Dung Thương cười lạnh:
“Gan cũng lớn đấy, đúng là không biết sống chết.”
Trước ánh mắt tái mét của những người xung quanh, hắn giật lấy chiếc cung đèn từ tay tiểu thái giám, ném lên, đèn lập tức mắc vào một cành cây ngô đồng cao.
Dưới ánh đèn sáng, mọi người kinh hoàng phát hiện trên cây có một người, hơn nữa kẻ đó còn mặc đồ đen.
Kẻ trên cây cũng không ngờ rằng ánh đèn lại chiếu đúng vào mình như vậy, làm lộ tung tích.
Hai bên đối diện.
Người kia phản ứng rất nhanh, một mũi tên bay vút ra, mang theo ánh sáng lao thẳng về phía Mộ Dung Thương!
“Á, có thích khách!”
Đám tiểu thái giám hét lên hoảng sợ.
…
Tần Vũ cầm một quả đào, dựa vào lan can đá, vừa ngắm trăng vừa hóng gió.
Tòa cung điện này không phải nơi diễn ra yến tiệc, nằm khuất sau ánh sáng, chẳng có ai ghé qua.
Dù thế giới đã khác, nhưng gió trăng thì vẫn vậy, bầu trời vẫn thế.
Đêm lành lạnh như nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất