Quý Phi Lười Biếng Câu Dẫn Đế Vương
Chương 37: Gia Tộc Là Cái Gì Chứ?
Cho dù ông có vào kinh đô, mọi người cũng chẳng để tâm gì mấy.
Cũng không khuấy được sóng gió gì.
Tất nhiên, hiện giờ Tần Vũ không muốn đả kích cha mình.
"Cha mau trở về đi. Nếu bọn họ đã đưa con đến đây, thì vì gia tộc, con sẽ gánh vác mọi chuyện ở đây."
Gia tộc là cái gì chứ?
Gia tộc chọn đi chọn lại, cuối cùng lại chọn nàng, một đứa không mẹ, cha thì vô dụng, để liên hôn.
Nàng đã ngoan ngoãn ở trong phủ Nhiếp Chính Vương vài ngày, thế là quá đủ cho họ rồi.
Tần Vũ không thấy mình cần phải hy sinh cho bọn họ.
Tần Thất nắm tay con gái, nhỏ giọng nói.
"Cha không thích Nhiếp Chính Vương. Con nghe cha đi, hắn không phải người tốt, sau này cũng không phải một phu quân tốt. Con đi với cha, cha sẽ dẫn con rời kinh trong yên lặng."
Nghĩ một lúc, ông miễn cưỡng nói thêm.
"Nếu con thật sự thích cái tên Dung gì đó, thì dẫn hắn theo."
Ông vỗ vỗ đai lưng, cười cười hì hì, giọng hạ thấp hơn.
"Cha mang theo tiền rồi, toàn bộ gia sản đều ở đây, tất cả sẽ cho các con."
Trong mắt Tần Thất, mặc kệ gia tộc nghĩ thế nào, con gái mới là quan trọng nhất.
Tần Vũ nhìn cha mình trong ánh trăng, cảm thấy thật phức tạp.
Mặc dù ông là kẻ ăn chơi trác táng, lại là một kẻ phá của, nhưng tình yêu dành cho con gái thì là thật lòng.
Tần Vũ: "Con không thể đi được."
Tần Thất là kiểu người dùng trí tuệ của mười đời để đổi lấy vẻ ngoài hoàn mỹ của một đời.
Theo suy nghĩ trẻ con của ông, chỉ e chưa kịp rời khỏi kinh thành, chưa kịp để Sở Tiêu Việt tìm đến, thì người nhà họ Tần đã bắt nàng lại và đem trả về rồi.
"Tại sao không đi?"
Cha Tần gấp gáp hỏi:
"Con lưu luyến Sở Tiêu Việt sao?"
Ai mà lưu luyến cái đống rác đó chứ?
Tần Vũ: "Con có lý do bất đắc dĩ. Nói chung, con cần Sở Tiêu Việt đích thân từ hôn mới được."
Tần Thất nhíu mày nghĩ ngợi.
"Cũng đúng."
Con gái yêu của ông vẫn chưa thành thân lần nào, không thể đội cái danh tái giá, nghe không hay chút nào.
Chỉ là vụ từ hôn này… Hay là ông gửi thư cho hoàng đế?
Tần Vũ nhìn biểu cảm của ông mà không nhịn được cười.
Liên hôn giữa Nhiếp Chính Vương và nhà họ Tần là liên hôn giữa hoàng tộc và thế gia.
Mối quan hệ này rất vững chắc, không dễ gì mà hủy bỏ hôn ước được.
"Nhờ có Dung Trạm cứu con khỏi phủ Nhiếp Chính Vương. Bây giờ con đang lén trốn trong cung, tìm cơ hội xem có thể bắt đầu từ Thái hậu hoặc Thái phi hay không."
Tần Thất vỗ tay, khen ngợi:
"Con gái ta thật thông minh."
Tần Vũ gật đầu:
“Cha, đừng lo cho con. Con giỏi lắm."
Tần Thất mỉm cười hài lòng, ưỡn ngực tự hào.
Cũng không khuấy được sóng gió gì.
Tất nhiên, hiện giờ Tần Vũ không muốn đả kích cha mình.
"Cha mau trở về đi. Nếu bọn họ đã đưa con đến đây, thì vì gia tộc, con sẽ gánh vác mọi chuyện ở đây."
Gia tộc là cái gì chứ?
Gia tộc chọn đi chọn lại, cuối cùng lại chọn nàng, một đứa không mẹ, cha thì vô dụng, để liên hôn.
Nàng đã ngoan ngoãn ở trong phủ Nhiếp Chính Vương vài ngày, thế là quá đủ cho họ rồi.
Tần Vũ không thấy mình cần phải hy sinh cho bọn họ.
Tần Thất nắm tay con gái, nhỏ giọng nói.
"Cha không thích Nhiếp Chính Vương. Con nghe cha đi, hắn không phải người tốt, sau này cũng không phải một phu quân tốt. Con đi với cha, cha sẽ dẫn con rời kinh trong yên lặng."
Nghĩ một lúc, ông miễn cưỡng nói thêm.
"Nếu con thật sự thích cái tên Dung gì đó, thì dẫn hắn theo."
Ông vỗ vỗ đai lưng, cười cười hì hì, giọng hạ thấp hơn.
"Cha mang theo tiền rồi, toàn bộ gia sản đều ở đây, tất cả sẽ cho các con."
Trong mắt Tần Thất, mặc kệ gia tộc nghĩ thế nào, con gái mới là quan trọng nhất.
Tần Vũ nhìn cha mình trong ánh trăng, cảm thấy thật phức tạp.
Mặc dù ông là kẻ ăn chơi trác táng, lại là một kẻ phá của, nhưng tình yêu dành cho con gái thì là thật lòng.
Tần Vũ: "Con không thể đi được."
Tần Thất là kiểu người dùng trí tuệ của mười đời để đổi lấy vẻ ngoài hoàn mỹ của một đời.
Theo suy nghĩ trẻ con của ông, chỉ e chưa kịp rời khỏi kinh thành, chưa kịp để Sở Tiêu Việt tìm đến, thì người nhà họ Tần đã bắt nàng lại và đem trả về rồi.
"Tại sao không đi?"
Cha Tần gấp gáp hỏi:
"Con lưu luyến Sở Tiêu Việt sao?"
Ai mà lưu luyến cái đống rác đó chứ?
Tần Vũ: "Con có lý do bất đắc dĩ. Nói chung, con cần Sở Tiêu Việt đích thân từ hôn mới được."
Tần Thất nhíu mày nghĩ ngợi.
"Cũng đúng."
Con gái yêu của ông vẫn chưa thành thân lần nào, không thể đội cái danh tái giá, nghe không hay chút nào.
Chỉ là vụ từ hôn này… Hay là ông gửi thư cho hoàng đế?
Tần Vũ nhìn biểu cảm của ông mà không nhịn được cười.
Liên hôn giữa Nhiếp Chính Vương và nhà họ Tần là liên hôn giữa hoàng tộc và thế gia.
Mối quan hệ này rất vững chắc, không dễ gì mà hủy bỏ hôn ước được.
"Nhờ có Dung Trạm cứu con khỏi phủ Nhiếp Chính Vương. Bây giờ con đang lén trốn trong cung, tìm cơ hội xem có thể bắt đầu từ Thái hậu hoặc Thái phi hay không."
Tần Thất vỗ tay, khen ngợi:
"Con gái ta thật thông minh."
Tần Vũ gật đầu:
“Cha, đừng lo cho con. Con giỏi lắm."
Tần Thất mỉm cười hài lòng, ưỡn ngực tự hào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất