Quý Phi Lười Biếng Câu Dẫn Đế Vương
Chương 38: Chủ Thượng
“Phải rồi, con gái ta từ nhỏ đã thông minh, học gì cũng giỏi. Còn giỏi hơn cả cha.”
Tần Vũ đáp lời qua loa vài câu, ngẩng đầu nhìn trăng trên cao.
Căn dặn cha mình, tuyệt đối đừng tiết lộ tung tích của nàng.
Cha Tần gật đầu:
“Được rồi, Chi Chi, cha nghe lời con hết.”
Tần Vũ sợ rằng Mộ Dung Thương đợi quá lâu, vội vàng cáo biệt cha mình.
“Mấy ngày tới con sẽ ở đây, nếu phải đi, con sẽ nhờ người báo cho cha.”
Tần Thất đứng bên bờ suối dưới ánh trăng, nhìn con gái thân yêu của mình chạy xa dần.
Ông đưa tay lau khóe mắt, nói với giọng đầy thương cảm:
“Con gái đáng thương của ta.”
Mặc dù là ban đêm và Tần Vũ đã cải trang, nhưng Tần Thất là cha ruột có đôi mắt tinh tường, chỉ nhìn từ phía sau là nhận ra con gái.
Tất nhiên không bỏ sót dấu vết trên người Tần Vũ.
Cổ tay nàng có vết bầm tím, trên cổ cũng vậy, nếu nàng cử động mạnh, sẽ lộ ra.
Chi Chi của ông bị người ta ngược đãi rồi.
Hầy... con gái lớn rồi, biết không để cha lo lắng nữa rồi.
Cha Tần đứng yên một lúc, nghĩ ngợi.
Dù là Sở Tiêu Việt hay cái tên nhãi ranh vừa nãy, ông đều không ưa nổi.
Nhưng so sánh ra, nhãi ranh kia được con gái yêu thích, ông miễn cưỡng chấp nhận vậy.
Cuối cùng, con gái vẫn là phận yếu thế, dễ bị bắt nạt.
Tần Thất đứng bên bờ suối, thở dài.
Một lát sau, ông hạ quyết tâm.
Mặt mũi đàn ông gì chứ, chẳng đáng một xu. Vì con gái, ông phải liều thôi.
...
Trong rừng cây đỏ có một tòa tiểu lầu.
Mộ Dung Thương ngồi dưới mái hiên, nhìn ánh trăng chiếu lên những cánh hoa đỏ trên ngón tay mình.
Ánh trăng lạnh lẽo, rọi xuống đất như phủ một lớp sương trắng.
Một nam nhân mặc hắc bào, gần như hòa mình vào bóng tối, quỳ trước mặt hắn cung kính hồi báo.
“...Theo kế hoạch của quân thượng, quân tinh nhuệ mà Sở Tiêu Việt phái đi truy lùng Quỷ Diện Nhân đã bị dẫn dụ đến biên giới Nam Trần.”
“Tuy nhiên, bọn họ đã nhận ra điều bất thường, dự kiến trong hai ngày nữa sẽ phát hiện bị lừa.”
“Còn nữa, Bột Hải Quân đã phát hiện ra quân thượng rời khỏi nước. Nơi này chỉ e đã bị tiết lộ. Đại Tư Mã thúc giục quân thượng sớm ngày trở về.”
Mộ Dung Thương lặng lẽ nghe, đột nhiên mở miệng hỏi:
“Tần Thất đến đây từ khi nào?”
Người mặc hắc bào ngẩn ra.
Rất nhanh đáp lời: “Năm ngày trước.”
Nữ nhi của Tần Thất chính là vị hôn thê của Nhiếp Chính Vương.
Vì vậy khi Tần Thất bước vào Minh Nguyệt Lâu, hành tung của ông lập tức được báo lại.
“Bên cạnh Tần Thất có hai nhóm giám sát. Một nhóm là người của Tần gia Thục quận, nhóm kia là người Sở Tiêu Việt phái đến hai ngày trước sau khi phát hiện Tần tiểu thư mất tích khỏi vương phủ.”
Mộ Dung Thương nghiền nát cánh hoa đỏ trong tay, lạnh lùng ra lệnh.
“Giữ chặt mắt xích xung quanh hắn. Việc tối nay, không được để lộ ra ngoài.”
Tần Vũ đáp lời qua loa vài câu, ngẩng đầu nhìn trăng trên cao.
Căn dặn cha mình, tuyệt đối đừng tiết lộ tung tích của nàng.
Cha Tần gật đầu:
“Được rồi, Chi Chi, cha nghe lời con hết.”
Tần Vũ sợ rằng Mộ Dung Thương đợi quá lâu, vội vàng cáo biệt cha mình.
“Mấy ngày tới con sẽ ở đây, nếu phải đi, con sẽ nhờ người báo cho cha.”
Tần Thất đứng bên bờ suối dưới ánh trăng, nhìn con gái thân yêu của mình chạy xa dần.
Ông đưa tay lau khóe mắt, nói với giọng đầy thương cảm:
“Con gái đáng thương của ta.”
Mặc dù là ban đêm và Tần Vũ đã cải trang, nhưng Tần Thất là cha ruột có đôi mắt tinh tường, chỉ nhìn từ phía sau là nhận ra con gái.
Tất nhiên không bỏ sót dấu vết trên người Tần Vũ.
Cổ tay nàng có vết bầm tím, trên cổ cũng vậy, nếu nàng cử động mạnh, sẽ lộ ra.
Chi Chi của ông bị người ta ngược đãi rồi.
Hầy... con gái lớn rồi, biết không để cha lo lắng nữa rồi.
Cha Tần đứng yên một lúc, nghĩ ngợi.
Dù là Sở Tiêu Việt hay cái tên nhãi ranh vừa nãy, ông đều không ưa nổi.
Nhưng so sánh ra, nhãi ranh kia được con gái yêu thích, ông miễn cưỡng chấp nhận vậy.
Cuối cùng, con gái vẫn là phận yếu thế, dễ bị bắt nạt.
Tần Thất đứng bên bờ suối, thở dài.
Một lát sau, ông hạ quyết tâm.
Mặt mũi đàn ông gì chứ, chẳng đáng một xu. Vì con gái, ông phải liều thôi.
...
Trong rừng cây đỏ có một tòa tiểu lầu.
Mộ Dung Thương ngồi dưới mái hiên, nhìn ánh trăng chiếu lên những cánh hoa đỏ trên ngón tay mình.
Ánh trăng lạnh lẽo, rọi xuống đất như phủ một lớp sương trắng.
Một nam nhân mặc hắc bào, gần như hòa mình vào bóng tối, quỳ trước mặt hắn cung kính hồi báo.
“...Theo kế hoạch của quân thượng, quân tinh nhuệ mà Sở Tiêu Việt phái đi truy lùng Quỷ Diện Nhân đã bị dẫn dụ đến biên giới Nam Trần.”
“Tuy nhiên, bọn họ đã nhận ra điều bất thường, dự kiến trong hai ngày nữa sẽ phát hiện bị lừa.”
“Còn nữa, Bột Hải Quân đã phát hiện ra quân thượng rời khỏi nước. Nơi này chỉ e đã bị tiết lộ. Đại Tư Mã thúc giục quân thượng sớm ngày trở về.”
Mộ Dung Thương lặng lẽ nghe, đột nhiên mở miệng hỏi:
“Tần Thất đến đây từ khi nào?”
Người mặc hắc bào ngẩn ra.
Rất nhanh đáp lời: “Năm ngày trước.”
Nữ nhi của Tần Thất chính là vị hôn thê của Nhiếp Chính Vương.
Vì vậy khi Tần Thất bước vào Minh Nguyệt Lâu, hành tung của ông lập tức được báo lại.
“Bên cạnh Tần Thất có hai nhóm giám sát. Một nhóm là người của Tần gia Thục quận, nhóm kia là người Sở Tiêu Việt phái đến hai ngày trước sau khi phát hiện Tần tiểu thư mất tích khỏi vương phủ.”
Mộ Dung Thương nghiền nát cánh hoa đỏ trong tay, lạnh lùng ra lệnh.
“Giữ chặt mắt xích xung quanh hắn. Việc tối nay, không được để lộ ra ngoài.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất