Quý Phi Lười Biếng Câu Dẫn Đế Vương
Chương 39: Chi Chi
Khi Tần Vũ tìm đến tòa lầu nhỏ trong rừng hồng diệp, Mộ Dung Thương đang ngồi dưới hành lang, chăm chú nhìn vào một lá thư trước ngọn đèn lưu ly.
Thấy nàng đến, khóe môi hắn nhếch lên lạnh lùng.
"Nói xong rồi?"
Tần Vũ cảm thấy cần phải biện hộ đôi chút cho người cha ngốc nghếch của mình.
"Cha ta làm vậy là vì lo cho ta. Ông biết ta muốn hủy hôn ước với Sở Tiêu Việt, nên đang nghĩ cách giúp ta."
Mặc dù cách nghĩ của ông khá trẻ con, như là dẫn nữ nhi và toàn bộ gia sản đi chu du thiên hạ, nhưng đó vẫn là tình yêu thương của người cha.
Tần Vũ có chút lo lắng rằng kẻ biến thái trước mặt sẽ nổi điên.
Dù gì trước đó cha nàng đã không khách sáo, hỏi hắn như đang tra hỏi phạm nhân.
Ngoài dự đoán của nàng, Mộ Dung Thương ngồi dưới mái hiên lại không nổi giận.
Hai ngón tay trắng ngọc của hắn kẹp lấy lá thư rồi đưa vào chụp đèn.
Giấy vàng mỏng như cánh bướm, trong chớp mắt đã hóa thành tro tàn.
Dưới ánh sáng ấm áp của đèn lưu ly, dung nhan của thiếu niên dường như được phủ một lớp sáng dịu dàng.
Hắn hứng thú hỏi:
"Tại sao cha ngươi lại gọi ngươi là Chi Chi?"
Tần Vũ quay mặt đi, không muốn thảo luận về vấn đề này.
"Vì nhũ danh của ta là Chi Chi."
"Tại sao?"
"Không có lý do gì cả."
Tần Vũ cười nhạt.
Mộ Dung Thương mò mẫm một lúc, rồi ném một túi tiền nặng trịch về phía nàng.
"Nói đi."
Mắt Tần Vũ lập tức sáng lên.
"Thân ái của ta~~~~ sao lại khách sáo thế? Chúng ta có quan hệ thân mật như vậy, nhắc tới tiền thật tầm thường. Huynh muốn biết gì, ta đều sẽ kể cho huynh mà."
Mộ Dung Thương nhướn mày:
"Ồ? Vậy trả tiền lại đây."
Tần Vũ vội giữ chặt túi tiền.
"Đừng lấy lại, huynh tặng gì ta cũng thích hết. Đây chính là minh chứng cho tình yêu của chúng ta!"
"Tất nhiên rồi, ngoài tiền của huynh, ta còn yêu cả con người huynh nữa."
Tần Vũ còn hào phóng gửi tặng một nụ hôn gió.
Mộ Dung Thương nhăn mặt, nhấn mạnh lên thái dương.
"Im miệng."
Tần Vũ: Ta đây ăn nói khéo léo như vậy, đi làm chân chó cho kẻ biến thái này đúng là lãng phí tài năng mà.
Sau khi chỉnh lại giọng, Tần Vũ bắt đầu giải thích lý do tại sao nhũ danh của nàng là Chi Chi...
Bởi vì khi nàng mới chào đời, thân thể yếu ớt, phụ mẫu vô cùng lo lắng không nuôi nổi.
Họ đã cầu khấn Phật, vấn Đạo, và sử dụng đủ mọi phương pháp.
Cuối cùng, không biết nghe ai nói, họ đã tìm cho Tần Vũ một người nghĩa phụ có mệnh cách rất cứng rắn.
Đó là một cây dâu tằm già 800 năm tuổi trong Vạn Hoa Cốc ở Thục quận.
Nghĩa phụ là một cái cây, tất nhiên con của cây sẽ gọi là Chi Chi (cành) rồi.
Thấy nàng đến, khóe môi hắn nhếch lên lạnh lùng.
"Nói xong rồi?"
Tần Vũ cảm thấy cần phải biện hộ đôi chút cho người cha ngốc nghếch của mình.
"Cha ta làm vậy là vì lo cho ta. Ông biết ta muốn hủy hôn ước với Sở Tiêu Việt, nên đang nghĩ cách giúp ta."
Mặc dù cách nghĩ của ông khá trẻ con, như là dẫn nữ nhi và toàn bộ gia sản đi chu du thiên hạ, nhưng đó vẫn là tình yêu thương của người cha.
Tần Vũ có chút lo lắng rằng kẻ biến thái trước mặt sẽ nổi điên.
Dù gì trước đó cha nàng đã không khách sáo, hỏi hắn như đang tra hỏi phạm nhân.
Ngoài dự đoán của nàng, Mộ Dung Thương ngồi dưới mái hiên lại không nổi giận.
Hai ngón tay trắng ngọc của hắn kẹp lấy lá thư rồi đưa vào chụp đèn.
Giấy vàng mỏng như cánh bướm, trong chớp mắt đã hóa thành tro tàn.
Dưới ánh sáng ấm áp của đèn lưu ly, dung nhan của thiếu niên dường như được phủ một lớp sáng dịu dàng.
Hắn hứng thú hỏi:
"Tại sao cha ngươi lại gọi ngươi là Chi Chi?"
Tần Vũ quay mặt đi, không muốn thảo luận về vấn đề này.
"Vì nhũ danh của ta là Chi Chi."
"Tại sao?"
"Không có lý do gì cả."
Tần Vũ cười nhạt.
Mộ Dung Thương mò mẫm một lúc, rồi ném một túi tiền nặng trịch về phía nàng.
"Nói đi."
Mắt Tần Vũ lập tức sáng lên.
"Thân ái của ta~~~~ sao lại khách sáo thế? Chúng ta có quan hệ thân mật như vậy, nhắc tới tiền thật tầm thường. Huynh muốn biết gì, ta đều sẽ kể cho huynh mà."
Mộ Dung Thương nhướn mày:
"Ồ? Vậy trả tiền lại đây."
Tần Vũ vội giữ chặt túi tiền.
"Đừng lấy lại, huynh tặng gì ta cũng thích hết. Đây chính là minh chứng cho tình yêu của chúng ta!"
"Tất nhiên rồi, ngoài tiền của huynh, ta còn yêu cả con người huynh nữa."
Tần Vũ còn hào phóng gửi tặng một nụ hôn gió.
Mộ Dung Thương nhăn mặt, nhấn mạnh lên thái dương.
"Im miệng."
Tần Vũ: Ta đây ăn nói khéo léo như vậy, đi làm chân chó cho kẻ biến thái này đúng là lãng phí tài năng mà.
Sau khi chỉnh lại giọng, Tần Vũ bắt đầu giải thích lý do tại sao nhũ danh của nàng là Chi Chi...
Bởi vì khi nàng mới chào đời, thân thể yếu ớt, phụ mẫu vô cùng lo lắng không nuôi nổi.
Họ đã cầu khấn Phật, vấn Đạo, và sử dụng đủ mọi phương pháp.
Cuối cùng, không biết nghe ai nói, họ đã tìm cho Tần Vũ một người nghĩa phụ có mệnh cách rất cứng rắn.
Đó là một cây dâu tằm già 800 năm tuổi trong Vạn Hoa Cốc ở Thục quận.
Nghĩa phụ là một cái cây, tất nhiên con của cây sẽ gọi là Chi Chi (cành) rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất