Quý Phi Lười Biếng Câu Dẫn Đế Vương
Chương 43: Chiếc Càng Đáng Yêu
Nó từ từ di chuyển, dường như cũng có ý thức, không bò lên khuỷu tay của Tần Vũ.
Hai chiếc càng của nó liên tục cử động, như đang ngửi ngửi, tìm chỗ thích hợp để ra tay.
Nhìn một hồi, Tần Vũ phát hiện, nàng không chỉ không sợ con bọ cạp này, mà còn có chút thích thú.
Màu sắc của nó thật đẹp, đỏ sẫm xen lẫn tím.
Hai chiếc càng của nó trông rất đáng yêu.
Nàng tưởng tượng, nếu rửa sạch, cho vào chảo dầu nóng, xào với tỏi, gừng, hành, ớt, thêm một chút hồi, tiêu và xì dầu, sau đó ninh nhừ, cuối cùng rắc thêm rau mùi lên...
Không ổn rồi, nước miếng chảy ra rồi.
...
Đợi đến khi cha nàng phát tiết xong, quay lại nhìn nữ nhi cưng của mình, ông cũng phải bất ngờ trước vẻ bình tĩnh của nàng.
Ông khẽ nói:
"Nha đầu, đừng sợ. Thứ này ở quê, gà rất thích ăn."
"Con biết gà chứ? Loài gia cầm có hai chân hai cánh, trên người có lông vũ. Món gà cay mà con thích ăn chính là làm từ nó đó."
"Gà ăn bọ cạp, con ăn gà, vậy so sánh thì con vẫn lợi hại hơn."
Tần Vũ trợn mắt.
"Cha, bình tĩnh lại đi."
Đừng nói lung tung nữa, đang làm xáo trộn tâm trạng của con đây.
Mỹ nhân áo đỏ cũng ngạc nhiên.
Nàng ta nhìn Tần Vũ:
"Không tệ."
Ban đầu nàng ta nghĩ rằng tiểu cô nương này sẽ khóc vì sợ.
Những tiểu thư nhà quyền quý đều giống như được đúc từ một khuôn, bên ngoài trông thì đoan trang quý phái, nhưng thực ra đều cứng nhắc như khúc gỗ, chẳng có chút thú vị nào.
Nhưng tiểu cô nương này lại khá thú vị.
Ngón tay nàng ta khẽ chạm vào, con bọ cạp đỏ ngoan ngoãn bò lên lòng bàn tay nàng ta, ôm lấy ngón tay và cọ cọ đầy thân mật.
Mỹ nhân áo đỏ lặng lẽ nhìn con bọ cạp trong chốc lát, dường như đang giao tiếp với nó.
Ngay sau đó, nàng ta cười nói:
"Không tệ, Mặc nhi thích ngươi. Ngươi có duyên với linh cổ, là người thích hợp để học cổ thuật."
Nói xong, con bọ cạp đỏ bò vào trong ống tay áo theo tay nàng ta.
Tần Thất đứng bên cạnh nhìn thấy, mặt tái mét.
Ông há miệng ra, định hỏi gì đó rồi lại thôi.
Mỹ nhân áo đỏ ném cho ông một cái liếc mắt đầy quyến rũ.
"Đúng vậy, trên người ta đầy những con côn trùng. Nhưng ngươi cứ yên tâm."
Nàng ta cười khúc khích:
"khi chung giường với ngươi, ta sẽ cất hết chúng đi."
Mặt Tần Thất càng tái hơn.
“Trước mặt con trẻ, đừng nói linh tinh."
Tần Vũ nhìn cha mình, rồi lại nhìn mỹ nhân áo đỏ bên cạnh, người có vẻ là người tình của cha.
"Rốt cuộc là chuyện gì thế này? Không ai giải thích cho con sao?"
Mỹ nhân áo đỏ nhìn Tần Vũ, mỉm cười.
"Là thế này, cha ngươi nhờ ta dạy ngươi cách phòng thân."
Hai chiếc càng của nó liên tục cử động, như đang ngửi ngửi, tìm chỗ thích hợp để ra tay.
Nhìn một hồi, Tần Vũ phát hiện, nàng không chỉ không sợ con bọ cạp này, mà còn có chút thích thú.
Màu sắc của nó thật đẹp, đỏ sẫm xen lẫn tím.
Hai chiếc càng của nó trông rất đáng yêu.
Nàng tưởng tượng, nếu rửa sạch, cho vào chảo dầu nóng, xào với tỏi, gừng, hành, ớt, thêm một chút hồi, tiêu và xì dầu, sau đó ninh nhừ, cuối cùng rắc thêm rau mùi lên...
Không ổn rồi, nước miếng chảy ra rồi.
...
Đợi đến khi cha nàng phát tiết xong, quay lại nhìn nữ nhi cưng của mình, ông cũng phải bất ngờ trước vẻ bình tĩnh của nàng.
Ông khẽ nói:
"Nha đầu, đừng sợ. Thứ này ở quê, gà rất thích ăn."
"Con biết gà chứ? Loài gia cầm có hai chân hai cánh, trên người có lông vũ. Món gà cay mà con thích ăn chính là làm từ nó đó."
"Gà ăn bọ cạp, con ăn gà, vậy so sánh thì con vẫn lợi hại hơn."
Tần Vũ trợn mắt.
"Cha, bình tĩnh lại đi."
Đừng nói lung tung nữa, đang làm xáo trộn tâm trạng của con đây.
Mỹ nhân áo đỏ cũng ngạc nhiên.
Nàng ta nhìn Tần Vũ:
"Không tệ."
Ban đầu nàng ta nghĩ rằng tiểu cô nương này sẽ khóc vì sợ.
Những tiểu thư nhà quyền quý đều giống như được đúc từ một khuôn, bên ngoài trông thì đoan trang quý phái, nhưng thực ra đều cứng nhắc như khúc gỗ, chẳng có chút thú vị nào.
Nhưng tiểu cô nương này lại khá thú vị.
Ngón tay nàng ta khẽ chạm vào, con bọ cạp đỏ ngoan ngoãn bò lên lòng bàn tay nàng ta, ôm lấy ngón tay và cọ cọ đầy thân mật.
Mỹ nhân áo đỏ lặng lẽ nhìn con bọ cạp trong chốc lát, dường như đang giao tiếp với nó.
Ngay sau đó, nàng ta cười nói:
"Không tệ, Mặc nhi thích ngươi. Ngươi có duyên với linh cổ, là người thích hợp để học cổ thuật."
Nói xong, con bọ cạp đỏ bò vào trong ống tay áo theo tay nàng ta.
Tần Thất đứng bên cạnh nhìn thấy, mặt tái mét.
Ông há miệng ra, định hỏi gì đó rồi lại thôi.
Mỹ nhân áo đỏ ném cho ông một cái liếc mắt đầy quyến rũ.
"Đúng vậy, trên người ta đầy những con côn trùng. Nhưng ngươi cứ yên tâm."
Nàng ta cười khúc khích:
"khi chung giường với ngươi, ta sẽ cất hết chúng đi."
Mặt Tần Thất càng tái hơn.
“Trước mặt con trẻ, đừng nói linh tinh."
Tần Vũ nhìn cha mình, rồi lại nhìn mỹ nhân áo đỏ bên cạnh, người có vẻ là người tình của cha.
"Rốt cuộc là chuyện gì thế này? Không ai giải thích cho con sao?"
Mỹ nhân áo đỏ nhìn Tần Vũ, mỉm cười.
"Là thế này, cha ngươi nhờ ta dạy ngươi cách phòng thân."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất