Quý Phi Lười Biếng Câu Dẫn Đế Vương
Chương 44: Học Cổ Thuật
Trong đầu Tần Vũ nảy ra một suy nghĩ không hay.
"Học... gì cơ?"
"Học cổ thuật chứ sao nữa."
Nàng ta cười đầy mê hoặc, lại đưa tay ra.
Lần này, trên mu bàn tay nàng ta bò ra hai con nhện đen lông lá to bằng quả trứng.
Tần Vũ: "..."
Nàng nhìn cha mình với ánh mắt phức tạp.
Tần Thất, cha nhìn nho nhã lịch sự, không ngờ khẩu vị lại nặng đến vậy.
Mỹ nhân áo đỏ cười nói:
"Ngươi nhất định phải học thật tốt, cha ngươi đã bán mình cho ta để đổi lấy cơ hội này đấy."
Tần Vũ: "..."
Tần Thất trừng mắt.
"Không phải đã nói là không được kể cho nó nghe sao?"
Mỹ nhân áo đỏ cười khúc khích:
"Ôi, xin lỗi, ta không cố ý. Ta thực sự thích nó quá, không cẩn thận nên lỡ miệng."
Nói xong nàng lại cười khúc khích.
Tần Vũ không thể ngồi yên nữa.
"Con muốn nói chuyện riêng với cha."
...
Trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
Tần Thất nhìn nhi nữ với ánh mắt đầy đau xót.
"Chi Chi, con không bị dọa sợ chứ?"
Tần Vũ: "Không sao ạ."
Thấy ông không tin, nàng trấn an:
"Chỉ là một con bọ cạp nhỏ thôi, con thấy nhiều rồi."
Nghe vậy, Tần Thất lập tức rơi nước mắt.
Hồi trước ở nhà, nữ nhi của ông hễ gặp một con côn trùng nhỏ cũng đã hét lên.
Ôi, gả đi thật khổ quá.
Tần Vũ: ...
Cha à, người đừng có khóc nữa.
Dù gì con cũng là một tiểu cô nương, phải luôn đi an ủi một ông già thật chẳng giống ai.
Nàng dứt khoát chuyển chủ đề.
"Nữ nhân vừa rồi là ai? Nàng ta nói cha bán mình cho nàng ta là sao?"
Tần Thất lau nước mắt.
"Là thế này, cha suy nghĩ..."
Nghĩ rằng nữ nhi một thân một mình ở kinh thành sẽ phải chịu nhiều khổ sở, là nữ tử tất nhiên sẽ dễ bị bắt nạt.
Không phải bị tên khốn Sở Tiêu Dực kia bắt nạt thì cũng bị người trong gia tộc họ Tần ăn hiếp.
Vì vậy, tốt nhất là nên học một vài kỹ năng phòng thân.
Học cái gì đây? Vừa hay trong số những người theo đuổi Tần Thất, có một nữ nhân biết cổ thuật, hơn nữa nàng ta còn được coi là bậc thầy cổ thuật trong thiên hạ.
Vì vậy, Tần Thất đã làm một cuộc trao đổi với nữ nhân đó.
"Chi Chi."
Tần Thất nắm tay Tần Vũ.
"Con phải học thật tốt, cha biết con thông minh, nhất định sẽ học được.”
“Đây là cơ hội mà cha dùng nhan sắc của mình để đổi lấy cho con, con phải biết trân trọng."
Ông vừa nói, vừa rơi lệ như mưa.
Mặc dù Tần Vũ thật sự muốn học một chút kỹ năng để phòng thân, nhưng nhìn cha ruột đang rưng rưng nước mắt trước mặt, làm sao nàng có thể yên tâm được?
Nàng vội vàng từ chối:
"Không không, không cần cha hy sinh nhiều như vậy."
Tần Thất trừng mắt nhìn nàng.
"Hy sinh gì chứ? Đây gọi là tận dụng tài nguyên chung. Người khác muốn dùng mỹ sắc để đổi lấy cơ hội, nhưng họ không có điều kiện như ta."
Tần Vũ: "..."
"Học... gì cơ?"
"Học cổ thuật chứ sao nữa."
Nàng ta cười đầy mê hoặc, lại đưa tay ra.
Lần này, trên mu bàn tay nàng ta bò ra hai con nhện đen lông lá to bằng quả trứng.
Tần Vũ: "..."
Nàng nhìn cha mình với ánh mắt phức tạp.
Tần Thất, cha nhìn nho nhã lịch sự, không ngờ khẩu vị lại nặng đến vậy.
Mỹ nhân áo đỏ cười nói:
"Ngươi nhất định phải học thật tốt, cha ngươi đã bán mình cho ta để đổi lấy cơ hội này đấy."
Tần Vũ: "..."
Tần Thất trừng mắt.
"Không phải đã nói là không được kể cho nó nghe sao?"
Mỹ nhân áo đỏ cười khúc khích:
"Ôi, xin lỗi, ta không cố ý. Ta thực sự thích nó quá, không cẩn thận nên lỡ miệng."
Nói xong nàng lại cười khúc khích.
Tần Vũ không thể ngồi yên nữa.
"Con muốn nói chuyện riêng với cha."
...
Trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
Tần Thất nhìn nhi nữ với ánh mắt đầy đau xót.
"Chi Chi, con không bị dọa sợ chứ?"
Tần Vũ: "Không sao ạ."
Thấy ông không tin, nàng trấn an:
"Chỉ là một con bọ cạp nhỏ thôi, con thấy nhiều rồi."
Nghe vậy, Tần Thất lập tức rơi nước mắt.
Hồi trước ở nhà, nữ nhi của ông hễ gặp một con côn trùng nhỏ cũng đã hét lên.
Ôi, gả đi thật khổ quá.
Tần Vũ: ...
Cha à, người đừng có khóc nữa.
Dù gì con cũng là một tiểu cô nương, phải luôn đi an ủi một ông già thật chẳng giống ai.
Nàng dứt khoát chuyển chủ đề.
"Nữ nhân vừa rồi là ai? Nàng ta nói cha bán mình cho nàng ta là sao?"
Tần Thất lau nước mắt.
"Là thế này, cha suy nghĩ..."
Nghĩ rằng nữ nhi một thân một mình ở kinh thành sẽ phải chịu nhiều khổ sở, là nữ tử tất nhiên sẽ dễ bị bắt nạt.
Không phải bị tên khốn Sở Tiêu Dực kia bắt nạt thì cũng bị người trong gia tộc họ Tần ăn hiếp.
Vì vậy, tốt nhất là nên học một vài kỹ năng phòng thân.
Học cái gì đây? Vừa hay trong số những người theo đuổi Tần Thất, có một nữ nhân biết cổ thuật, hơn nữa nàng ta còn được coi là bậc thầy cổ thuật trong thiên hạ.
Vì vậy, Tần Thất đã làm một cuộc trao đổi với nữ nhân đó.
"Chi Chi."
Tần Thất nắm tay Tần Vũ.
"Con phải học thật tốt, cha biết con thông minh, nhất định sẽ học được.”
“Đây là cơ hội mà cha dùng nhan sắc của mình để đổi lấy cho con, con phải biết trân trọng."
Ông vừa nói, vừa rơi lệ như mưa.
Mặc dù Tần Vũ thật sự muốn học một chút kỹ năng để phòng thân, nhưng nhìn cha ruột đang rưng rưng nước mắt trước mặt, làm sao nàng có thể yên tâm được?
Nàng vội vàng từ chối:
"Không không, không cần cha hy sinh nhiều như vậy."
Tần Thất trừng mắt nhìn nàng.
"Hy sinh gì chứ? Đây gọi là tận dụng tài nguyên chung. Người khác muốn dùng mỹ sắc để đổi lấy cơ hội, nhưng họ không có điều kiện như ta."
Tần Vũ: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất