Quý Phi Lười Biếng Câu Dẫn Đế Vương
Chương 47: Tế Đàn
Ở góc hang động, những dây leo mọc ra những quả kỳ dị, tỏa ánh sáng xanh xanh lục lục, chiếu rọi khắp hang động.
Tiếng nước nhỏ tí tách không ngừng vang lên.
Nam Sơn Nguyệt mò mẫm tìm cây đèn cầy và thắp lên.
Bà thở phào nhẹ nhõm.
Hang động này rất rộng, nhưng trang trí lại đơn sơ.
Ở giữa hang có một cây không có lá, đen nhánh, cành cây khô khốc uốn lượn.
Trên cành cây treo rất nhiều cái kén kỳ lạ, hay đúng hơn là trứng.
Cái to bằng quả táo, cái nhỏ chỉ bằng hạt gạo.
Cây thì trông như đã chết, nhưng những quả trứng ấy thì lại thở phập phồng, tỏa ra ánh sáng mờ mờ, cho thấy chúng là sinh vật sống.
Nhìn lên phía trước, trên bậc thang đá là một tế đàn đơn giản.
Trên tế đàn treo một bức tranh, được phủ lụa, không nhìn ra vẽ gì.
Nam Sơn Nguyệt châm một nén nhang, cắm vào lư hương hình hoa sen.
Bà quay lại vẫy tay gọi Tần Vũ.
"Chi Chi, mau đến bái sư tổ một cái."
Tần Vũ làm theo lời bà và hành lễ.
Nam Sơn Nguyệt giơ tay vén tấm lụa che, lộ ra một bức họa vẽ một thanh niên mặc áo xanh, tay cầm cuốn y thư, vẻ mặt ôn hòa.
Ánh mắt Nam Sơn Nguyệt khi nhìn bức tranh trở nên dịu dàng.
Bà vui vẻ nói: "Sư tổ, bây giờ con cũng có đồ đệ rồi."
Vừa nói, bà vừa nắm lấy tay Tần Vũ và ấn lên một hộp ngọc trước bức tranh.
Tần Vũ chỉ cảm thấy đầu ngón tay hơi đau, con bọ cạp đỏ thu lại càng, vẫy vẫy đuôi rồi quay về tay Nam Sơn Nguyệt.
Một giọt máu từ đầu ngón tay Tần Vũ rơi xuống, rơi ngay vào hộp ngọc.
Mắt Tần Vũ mở to.
Bên trong hộp ngọc là một cái hộp sọ.
Nó trông như đã hóa thành ngọc thạch.
Đây... chẳng lẽ là hộp sọ của sư tổ sao?
Giọt máu rơi trên hộp sọ phát ra một lớp ánh sáng đỏ.
Khỉ thật! Cảnh này tự nhiên trở nên huyền ảo một cách không ngờ.
Đây là nghi lễ tà ác gì thế này?
Nam Sơn Nguyệt đưa tay lấy hộp sọ ra.
Bà lại lục lọi trong chiếc hộp ngọc, rồi lấy ra một chiếc cốc nhỏ.
Sau đó, bà nhẹ nhàng cầm hộp sọ, tay kia cầm chiếc cốc, rồi từ hốc mắt của hộp sọ đổ ra một chất lỏng.
Bà đưa chiếc cốc đến trước mặt Tần Vũ.
"Uống đi."
Thứ chất lỏng đó phát ra luồng khí lạnh, tổng thể là màu trắng nhưng ánh xanh mờ ảo.
Điên rồi à!
Từ đầu đến chân Tần Vũ đều kháng cự.
"Con không uống, con không thể uống!"
Đây là thứ gì trái ngược hoàn toàn với khoa học, cảm giác như thuốc độc để hàng trăm năm, lên men qua hàng thế kỷ, uống vào chắc chắn sẽ chết ngay tức khắc.
Nam Sơn Nguyệt kéo tay nàng.
"Nghe lời nào, đây là thứ tốt. Con không uống thì làm sao cải thiện thể chất, nuôi dưỡng cổ trùng được?"
Tiếng nước nhỏ tí tách không ngừng vang lên.
Nam Sơn Nguyệt mò mẫm tìm cây đèn cầy và thắp lên.
Bà thở phào nhẹ nhõm.
Hang động này rất rộng, nhưng trang trí lại đơn sơ.
Ở giữa hang có một cây không có lá, đen nhánh, cành cây khô khốc uốn lượn.
Trên cành cây treo rất nhiều cái kén kỳ lạ, hay đúng hơn là trứng.
Cái to bằng quả táo, cái nhỏ chỉ bằng hạt gạo.
Cây thì trông như đã chết, nhưng những quả trứng ấy thì lại thở phập phồng, tỏa ra ánh sáng mờ mờ, cho thấy chúng là sinh vật sống.
Nhìn lên phía trước, trên bậc thang đá là một tế đàn đơn giản.
Trên tế đàn treo một bức tranh, được phủ lụa, không nhìn ra vẽ gì.
Nam Sơn Nguyệt châm một nén nhang, cắm vào lư hương hình hoa sen.
Bà quay lại vẫy tay gọi Tần Vũ.
"Chi Chi, mau đến bái sư tổ một cái."
Tần Vũ làm theo lời bà và hành lễ.
Nam Sơn Nguyệt giơ tay vén tấm lụa che, lộ ra một bức họa vẽ một thanh niên mặc áo xanh, tay cầm cuốn y thư, vẻ mặt ôn hòa.
Ánh mắt Nam Sơn Nguyệt khi nhìn bức tranh trở nên dịu dàng.
Bà vui vẻ nói: "Sư tổ, bây giờ con cũng có đồ đệ rồi."
Vừa nói, bà vừa nắm lấy tay Tần Vũ và ấn lên một hộp ngọc trước bức tranh.
Tần Vũ chỉ cảm thấy đầu ngón tay hơi đau, con bọ cạp đỏ thu lại càng, vẫy vẫy đuôi rồi quay về tay Nam Sơn Nguyệt.
Một giọt máu từ đầu ngón tay Tần Vũ rơi xuống, rơi ngay vào hộp ngọc.
Mắt Tần Vũ mở to.
Bên trong hộp ngọc là một cái hộp sọ.
Nó trông như đã hóa thành ngọc thạch.
Đây... chẳng lẽ là hộp sọ của sư tổ sao?
Giọt máu rơi trên hộp sọ phát ra một lớp ánh sáng đỏ.
Khỉ thật! Cảnh này tự nhiên trở nên huyền ảo một cách không ngờ.
Đây là nghi lễ tà ác gì thế này?
Nam Sơn Nguyệt đưa tay lấy hộp sọ ra.
Bà lại lục lọi trong chiếc hộp ngọc, rồi lấy ra một chiếc cốc nhỏ.
Sau đó, bà nhẹ nhàng cầm hộp sọ, tay kia cầm chiếc cốc, rồi từ hốc mắt của hộp sọ đổ ra một chất lỏng.
Bà đưa chiếc cốc đến trước mặt Tần Vũ.
"Uống đi."
Thứ chất lỏng đó phát ra luồng khí lạnh, tổng thể là màu trắng nhưng ánh xanh mờ ảo.
Điên rồi à!
Từ đầu đến chân Tần Vũ đều kháng cự.
"Con không uống, con không thể uống!"
Đây là thứ gì trái ngược hoàn toàn với khoa học, cảm giác như thuốc độc để hàng trăm năm, lên men qua hàng thế kỷ, uống vào chắc chắn sẽ chết ngay tức khắc.
Nam Sơn Nguyệt kéo tay nàng.
"Nghe lời nào, đây là thứ tốt. Con không uống thì làm sao cải thiện thể chất, nuôi dưỡng cổ trùng được?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất