Chương 6
QUỶ PHU NHÂN
Tác giả: W Sơn Võng
Thể loại: Cổ đại, quỷ công x người thụ, niên thượng, máu chó, cưỡng ép yêu, H nhiều, linh dị thần quái, hơi kinh dị.
Biên tập: ♪ Đậu Hắc Miêu ♪
.:. Chương 06.:.
Bùi Ôn Tư bị bệnh.
Lúc tỉnh lại cậu nhận ra đang nằm ngủ ở trong phòng của mình, trời tờ mờ sáng, Xuân Đào và Thu Sương đều đang ở đây, Triệu Thanh Duyên ngồi ở mép giường xắn tay áo đắp khăn ướt lên trán Bùi Ôn Tư, còn dém chăn cho cậu: "Phu nhân bị bệnh, hôm nay nghỉ ngơi trên giường nhé."
Nhờ hắn nói mà cuối cùng Bùi Ôn Tư cũng cảm giác khắp người uể oải, nóng hầm hập, có vẻ là nhiễm phong hàn. Người cậu yếu ớt, thường hay bị như này, không phải chuyện hiếm. Cậu nhìn Triệu Thanh Duyên, chớp mắt, rốt cục nhớ lại chuyện đêm qua, không kìm được run giọng: "Có quỷ... Trong phủ... có quỷ..."
"Quỷ?" Triệu Thanh Duyên ngờ vực hỏi lại, hắn xoa mặt Bùi Ôn Tư. Tay hắn lạnh băng làm Bùi Ôn Tư rụt người lại, Triệu Thanh Duyên cười hỏi, "Không phải phu nhân bị bệnh nên hồ đồ đó chứ?"
"Ta... Ta tận mắt nhìn thấy, một tên quỷ không có mắt, hắn, hắn còn..." Bùi Ôn Tư nín bặt, tên quỷ kia quấn lấy cậu làm chuyện hoang đường, cậu sờ tay xuống dưới, mông sạch sẽ, thậm chí thứ Triệu Thanh Duyên bắn vào trước đó cũng được thanh tẩy, Bùi Ôn Tư đơ người khó mở miệng.
Một lúc sau cậu níu ống tay áo của Triệu Thanh Duyên, chợt nhớ ra gì đó: "Phải rồi! Song Hỉ, còn có Song Hỉ! Ta thấy Song Hỉ cũng biến thành quỷ, Song Hỉ sao rồi?"
Triệu Thanh Duyên không đổi sắc mặt, hắn vươn tay vỗ về Bùi Ôn Tư: "Song Hỉ? Là nha hoàn em dắt theo đúng không? Mấy ngày trước ta thấy nàng làm việc chưa nhanh nhẹn nên bảo nàng theo người cũ trong phủ học việc, cử Xuân Đào và Thu Sương hầu hạ phu nhân. Quên báo với phu nhân, là lỗi của ta."
Bùi Ôn Tư cầm lấy tay hắn, còn nghi ngờ chưa chắc chắn: "Song Hỉ đâu rồi?"
Triệu Thanh Duyên quay đầu nói thầm với Xuân Đào, Xuân Đào quay người đi ra ngoài, không lâu sau nàng quay lại, đằng sau còn có bóng người quen thuộc.
Ánh mắt của Song Hỉ còn hơi đờ đẫn, hình như mới bị đánh thức, vẫn chưa hoàn toàn phản ứng lại, khi tiến vào sau Xuân Đào còn khẽ ngáp một cái. Bây giờ nàng mới nhìn rõ người ở trong phòng, ngạc nhiên gọi: "Tiểu thư?"
Bùi Ôn Tư còn đang cảnh giác nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng hồng hào, thần thái như mọi ngày thì dần thả lỏng. Song Hỉ rất vui khi thấy Bùi Ôn Tư, trông nàng như có chút chuyện riêng muốn nói riêng với Bùi Ôn Tư, nhưng Triệu Thanh Duyên còn ở bên cạnh nàng nào cả gan càn rỡ.
Bùi Ôn Tư rụt người về phía Triệu Thanh Duyên, vẻ mặt Triệu Thanh Duyên vẫn điềm nhiên như không, hắn nói với Song Hỉ: "Phu nhân không khỏe trong người, đừng quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi, lui trước đi."
Song Hỉ lui ra.
Bùi Ôn Tư ngẩn ngơ: "Là ta mơ thấy ác mộng sao?"
"Là bị bệnh không nhẹ." Triệu Thanh Duyên lấy khăn trên trán Bùi Ôn Tư xuống, vuốt ve môi cậu không biết đang nghĩ gì, "Bắt đầu nói mê sảng."
Được phủ thêm hai lớp chăn, Bùi Ôn Tư nằm ở trong rất nóng và bí, đặc biệt là chỗ ở ngực tê tê dại dại, không lâu sau túa mồ hôi. Triệu Thanh Duyên không mượn tay người khác, thậm chí cho Thu Sương lui đi, tự tay thấm nước lau mình cho Bùi Ôn Tư.
Bùi Ôn Tư không có sức lực mặc cho Triệu Thanh Duyên làm. Cậu nhủ bụng nói đêm hôm qua là mộng cũng có lý, chứ không vì sao trong một giây khắc cậu lại cảm thấy tên quỷ giông giống Triệu Thanh Duyên?
"Ta... và Tư Vãn được sinh ra, nghe người ta kể khi mẫu thân sinh chúng ta chịu kinh hãi nên chưa đủ tháng đã sinh. Phụ thân còn cầm sinh thần bát tự của chúng ta đi đoán mệnh, phán rằng bát tự của chúng ta quá yếu, dễ gặp phải tà ma."
Triệu Thanh Duyên lau bắp chân của Bùi Ôn Tư, ánh mắt dịu dàng khó hiểu: "Thế à?"
"Ngày sau có một đạo sĩ đến Bùi phủ, ông ấy nói cung mệnh của ta không tốt, là tướng chết yểu, muốn dẫn ta lên núi tu đạo." Bùi Ôn Tư kể, Triệu Thanh Duyên dần ngừng tay, bắp chân Bùi Ôn Tư bị hắn nắm siết, càng nghe hắn càng siết mạnh hơn, Bùi Ôn Tư bị đau, "Chàng làm đau ta."
Lúc này Triệu Thanh Duyên mới hoàn hồn: "Ta xin lỗi." Hắn tạm dừng rồi hỏi, "Sau đó thì sao?"
"Vị đạo sĩ nói ta có duyên phận với môn đạo, muốn nhận ta làm đồ đệ." Bùi Ôn Tư kể tiếp, "Ta không đi, nếu ta đi Tư Vãn chỉ còn lại một mình." Thuở ấy Tư Vãn còn nhỏ, ỷ lại huynh trưởng như vậy, nếu cậu đi thì cô nương nhỏ bé như nàng biết sống tiếp thế nào.
Triệu Thanh Duyên bỗng ôm chầm eo Bùi Ôn Tư từ phía sau, hắn ôm ghì dọa Bùi Ôn Tư sợ: "Chàng, chàng sao vậy?"
Triệu Thanh Duyên hôn lên cổ Bùi Ôn Tư từ phía sau, dán sát người cậu, tim Bùi Ôn Tư bất giác đánh trống ầm ĩ, tay chân không có sức, vùng vẫy được một chút thì cảm nhận một vật cứng chống lên lưng mình, cậu không dám cử động, nói khô khốc: "Chàng..."
Triệu Thanh Duyên cắn khẽ hoa tai của Bùi Ôn Tư, khàn giọng: "Hôm nay ta không đút vào."
Tuy ngoài miệng nói không đút vào nhưng động tác lại không hề có ý định buông tha Bùi Ôn Tư. Áo lót trắng được cởi ra, nửa lồng ngực Bùi Ôn Tư lộ ra, cơ thể như bạch ngọc run rẩy. Bàn tay to của Triệu Thanh Duyên phủ lên đầu v* thuần thục nhào bóp, hơi thở lướt qua cổ cậu, chỉ nghe thấy một tiếng cười: "Nhỏ thật."
Vú bắt đầu nóng râm ran cứ như có một sức mạnh kỳ lạ nào đấy, kéo theo đó là hạ thân vốn không có phản ứng cũng nổi lên chút hưng phấn. Bùi Ôn Tư hít thở hỗn loạn, ý thức cũng có phần tan rã: "Đừng..."
"Không gạt em, hôm nay thật sự không đút vào." Triệu Thanh Duyên nói.
Hắn cởi đai lưng của mình, thả thứ to lớn ngóc đầu ở dưới ra. Bùi Ôn Tư ngoái đầu nhìn mà kinh hồn bạt vía. Làm, làm cách nào cậu ăn vật khổng lồ thế này vào người...
"Phu nhân, ta khó chịu lắm." Bóng Triệu Thanh Duyên bao trùm, đôi mắt đen kịt phản chiếu cảnh Bùi Ôn Tư đang hỗn loạn khôn tả. Bùi Ôn Tư mới chỉ hơi thất thần đã bị cướp lấy môi lưỡi. Hai cổ tay đều bị kéo giữ lên đỉnh đầu, cậu không có sức phản kháng chỉ đành tiếp nhận xâm lấn của Triệu Thanh Duyên.
Bùi Ôn Tư đỏ hoe vành mắt, trong mắt Triệu Thanh Duyên sự giãy giụa của cậu nhỏ bé không đáng kẻ, gậy th*t còn đang rỉ nước dán vào cậu như thể chỉ cần hơi ưỡn về trước sẽ có thể xâm phạm cơ thể cậu. Nhưng đúng lúc này Triệu Thanh Duyên buông cậu ra, Bùi Ôn Tư vùng vẫy trốn thoát dưới thân hắn, đôi mắt ngập nước mắt sợ hãi nhìn hắn.
Ánh mắt của Triệu Thanh Duyên thật sự rất đáng sợ, hắn khoác cái xác quân tử khiêm nhường nhưng đôi mắt lại không hề hợp với cái xác này. Đôi mắt đen kịt nhìn cậu chòng chọc như muốn nuốt trọn cậu vào bụng. Triệu Thanh Duyên rũ mắt, hắn nắm lấy cổ chân Bùi Ôn Tư, Bùi Ôn Tư không tránh được mặc hắn nắm.
"Nó dọa em sợ?" Triệu Thanh Duyên vẫn giữ nguyên ngữ điệu trước sau như một, ai nghe thấy đều có cảm giác người đang nói có tính cách tốt đẹp hiếm thấy, hắn nắm cổ chân Bùi Ôn Tư để cậu giẫm lên gậy th*t hiên ngang của mình, giọng khàn đục, "Vậy em giẫm giẫm nó đi."
Da ở gan bàn chân là nơi cực kỳ nhạy cảm, khi nó giẫm lên gậy th*t ướt nhẹp nóng hầm hập của Triệu Thanh Duyên thì Bùi Ôn Tư mất khống chế run bần bật. Cậu trơ mắt nhìn vật ấy dần phình to dưới chân mình, trông hết sức hưng phấn, phun tinh ra ngoài, dịch trắng đục chảy ra bôi khắp chân cậu.
Bùi Ôn Tư nắm siết ga giường dưới thân, nghiêng đầu không dám nhìn cảnh tượng làm người ta đỏ mặt này.
Hắn đang nhìn mình.
Bùi Ôn Tư chợt ý thức được.
Triệu Thanh Duyên chống vào lòng bàn chân cậu, nhìn cậu không chớp mắt. Dù Bùi Ôn Tư dời tầm mắt thì vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng ấy. Trong phòng ngập mùi hương thối nát, người ta chỉ cần ngửi là biết ngay trong phòng đang xảy ra chuyện gì.
Không biết qua bao lâu, Triệu Thanh Duyên bắn ở lòng bàn chân Bùi Ôn Tư, hắn bắn quá nhiều, bụng bắp chân Bùi Ôn Tư cũng bị dính không ít.
Cả hai mắt đối mắt, làn hơi của Triệu Thanh Duyên hỗn loạn, hắn dần dần áp sát Bùi Ôn Tư.
Ta đang nhìn em.
Triệu Thanh Duyên vươn tay xoa mặt Bùi Ôn Tư, không biết Bùi Ôn Tư đang suy nghĩ điều gì, mặt ngơ ngác không né tránh, bị ép mở miệng tiếp nhận nụ hôn kết thúc cuộc ân ái.
Ta tự tay móc đôi mắt mình gắn lên người em.
Ta vẫn luôn nhìn em.
- - - - - - -
Lời tác giả: Muội muội và nhị công tử là người sống nha!
Hết 06.
Tác giả: W Sơn Võng
Thể loại: Cổ đại, quỷ công x người thụ, niên thượng, máu chó, cưỡng ép yêu, H nhiều, linh dị thần quái, hơi kinh dị.
Biên tập: ♪ Đậu Hắc Miêu ♪
.:. Chương 06.:.
Bùi Ôn Tư bị bệnh.
Lúc tỉnh lại cậu nhận ra đang nằm ngủ ở trong phòng của mình, trời tờ mờ sáng, Xuân Đào và Thu Sương đều đang ở đây, Triệu Thanh Duyên ngồi ở mép giường xắn tay áo đắp khăn ướt lên trán Bùi Ôn Tư, còn dém chăn cho cậu: "Phu nhân bị bệnh, hôm nay nghỉ ngơi trên giường nhé."
Nhờ hắn nói mà cuối cùng Bùi Ôn Tư cũng cảm giác khắp người uể oải, nóng hầm hập, có vẻ là nhiễm phong hàn. Người cậu yếu ớt, thường hay bị như này, không phải chuyện hiếm. Cậu nhìn Triệu Thanh Duyên, chớp mắt, rốt cục nhớ lại chuyện đêm qua, không kìm được run giọng: "Có quỷ... Trong phủ... có quỷ..."
"Quỷ?" Triệu Thanh Duyên ngờ vực hỏi lại, hắn xoa mặt Bùi Ôn Tư. Tay hắn lạnh băng làm Bùi Ôn Tư rụt người lại, Triệu Thanh Duyên cười hỏi, "Không phải phu nhân bị bệnh nên hồ đồ đó chứ?"
"Ta... Ta tận mắt nhìn thấy, một tên quỷ không có mắt, hắn, hắn còn..." Bùi Ôn Tư nín bặt, tên quỷ kia quấn lấy cậu làm chuyện hoang đường, cậu sờ tay xuống dưới, mông sạch sẽ, thậm chí thứ Triệu Thanh Duyên bắn vào trước đó cũng được thanh tẩy, Bùi Ôn Tư đơ người khó mở miệng.
Một lúc sau cậu níu ống tay áo của Triệu Thanh Duyên, chợt nhớ ra gì đó: "Phải rồi! Song Hỉ, còn có Song Hỉ! Ta thấy Song Hỉ cũng biến thành quỷ, Song Hỉ sao rồi?"
Triệu Thanh Duyên không đổi sắc mặt, hắn vươn tay vỗ về Bùi Ôn Tư: "Song Hỉ? Là nha hoàn em dắt theo đúng không? Mấy ngày trước ta thấy nàng làm việc chưa nhanh nhẹn nên bảo nàng theo người cũ trong phủ học việc, cử Xuân Đào và Thu Sương hầu hạ phu nhân. Quên báo với phu nhân, là lỗi của ta."
Bùi Ôn Tư cầm lấy tay hắn, còn nghi ngờ chưa chắc chắn: "Song Hỉ đâu rồi?"
Triệu Thanh Duyên quay đầu nói thầm với Xuân Đào, Xuân Đào quay người đi ra ngoài, không lâu sau nàng quay lại, đằng sau còn có bóng người quen thuộc.
Ánh mắt của Song Hỉ còn hơi đờ đẫn, hình như mới bị đánh thức, vẫn chưa hoàn toàn phản ứng lại, khi tiến vào sau Xuân Đào còn khẽ ngáp một cái. Bây giờ nàng mới nhìn rõ người ở trong phòng, ngạc nhiên gọi: "Tiểu thư?"
Bùi Ôn Tư còn đang cảnh giác nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng hồng hào, thần thái như mọi ngày thì dần thả lỏng. Song Hỉ rất vui khi thấy Bùi Ôn Tư, trông nàng như có chút chuyện riêng muốn nói riêng với Bùi Ôn Tư, nhưng Triệu Thanh Duyên còn ở bên cạnh nàng nào cả gan càn rỡ.
Bùi Ôn Tư rụt người về phía Triệu Thanh Duyên, vẻ mặt Triệu Thanh Duyên vẫn điềm nhiên như không, hắn nói với Song Hỉ: "Phu nhân không khỏe trong người, đừng quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi, lui trước đi."
Song Hỉ lui ra.
Bùi Ôn Tư ngẩn ngơ: "Là ta mơ thấy ác mộng sao?"
"Là bị bệnh không nhẹ." Triệu Thanh Duyên lấy khăn trên trán Bùi Ôn Tư xuống, vuốt ve môi cậu không biết đang nghĩ gì, "Bắt đầu nói mê sảng."
Được phủ thêm hai lớp chăn, Bùi Ôn Tư nằm ở trong rất nóng và bí, đặc biệt là chỗ ở ngực tê tê dại dại, không lâu sau túa mồ hôi. Triệu Thanh Duyên không mượn tay người khác, thậm chí cho Thu Sương lui đi, tự tay thấm nước lau mình cho Bùi Ôn Tư.
Bùi Ôn Tư không có sức lực mặc cho Triệu Thanh Duyên làm. Cậu nhủ bụng nói đêm hôm qua là mộng cũng có lý, chứ không vì sao trong một giây khắc cậu lại cảm thấy tên quỷ giông giống Triệu Thanh Duyên?
"Ta... và Tư Vãn được sinh ra, nghe người ta kể khi mẫu thân sinh chúng ta chịu kinh hãi nên chưa đủ tháng đã sinh. Phụ thân còn cầm sinh thần bát tự của chúng ta đi đoán mệnh, phán rằng bát tự của chúng ta quá yếu, dễ gặp phải tà ma."
Triệu Thanh Duyên lau bắp chân của Bùi Ôn Tư, ánh mắt dịu dàng khó hiểu: "Thế à?"
"Ngày sau có một đạo sĩ đến Bùi phủ, ông ấy nói cung mệnh của ta không tốt, là tướng chết yểu, muốn dẫn ta lên núi tu đạo." Bùi Ôn Tư kể, Triệu Thanh Duyên dần ngừng tay, bắp chân Bùi Ôn Tư bị hắn nắm siết, càng nghe hắn càng siết mạnh hơn, Bùi Ôn Tư bị đau, "Chàng làm đau ta."
Lúc này Triệu Thanh Duyên mới hoàn hồn: "Ta xin lỗi." Hắn tạm dừng rồi hỏi, "Sau đó thì sao?"
"Vị đạo sĩ nói ta có duyên phận với môn đạo, muốn nhận ta làm đồ đệ." Bùi Ôn Tư kể tiếp, "Ta không đi, nếu ta đi Tư Vãn chỉ còn lại một mình." Thuở ấy Tư Vãn còn nhỏ, ỷ lại huynh trưởng như vậy, nếu cậu đi thì cô nương nhỏ bé như nàng biết sống tiếp thế nào.
Triệu Thanh Duyên bỗng ôm chầm eo Bùi Ôn Tư từ phía sau, hắn ôm ghì dọa Bùi Ôn Tư sợ: "Chàng, chàng sao vậy?"
Triệu Thanh Duyên hôn lên cổ Bùi Ôn Tư từ phía sau, dán sát người cậu, tim Bùi Ôn Tư bất giác đánh trống ầm ĩ, tay chân không có sức, vùng vẫy được một chút thì cảm nhận một vật cứng chống lên lưng mình, cậu không dám cử động, nói khô khốc: "Chàng..."
Triệu Thanh Duyên cắn khẽ hoa tai của Bùi Ôn Tư, khàn giọng: "Hôm nay ta không đút vào."
Tuy ngoài miệng nói không đút vào nhưng động tác lại không hề có ý định buông tha Bùi Ôn Tư. Áo lót trắng được cởi ra, nửa lồng ngực Bùi Ôn Tư lộ ra, cơ thể như bạch ngọc run rẩy. Bàn tay to của Triệu Thanh Duyên phủ lên đầu v* thuần thục nhào bóp, hơi thở lướt qua cổ cậu, chỉ nghe thấy một tiếng cười: "Nhỏ thật."
Vú bắt đầu nóng râm ran cứ như có một sức mạnh kỳ lạ nào đấy, kéo theo đó là hạ thân vốn không có phản ứng cũng nổi lên chút hưng phấn. Bùi Ôn Tư hít thở hỗn loạn, ý thức cũng có phần tan rã: "Đừng..."
"Không gạt em, hôm nay thật sự không đút vào." Triệu Thanh Duyên nói.
Hắn cởi đai lưng của mình, thả thứ to lớn ngóc đầu ở dưới ra. Bùi Ôn Tư ngoái đầu nhìn mà kinh hồn bạt vía. Làm, làm cách nào cậu ăn vật khổng lồ thế này vào người...
"Phu nhân, ta khó chịu lắm." Bóng Triệu Thanh Duyên bao trùm, đôi mắt đen kịt phản chiếu cảnh Bùi Ôn Tư đang hỗn loạn khôn tả. Bùi Ôn Tư mới chỉ hơi thất thần đã bị cướp lấy môi lưỡi. Hai cổ tay đều bị kéo giữ lên đỉnh đầu, cậu không có sức phản kháng chỉ đành tiếp nhận xâm lấn của Triệu Thanh Duyên.
Bùi Ôn Tư đỏ hoe vành mắt, trong mắt Triệu Thanh Duyên sự giãy giụa của cậu nhỏ bé không đáng kẻ, gậy th*t còn đang rỉ nước dán vào cậu như thể chỉ cần hơi ưỡn về trước sẽ có thể xâm phạm cơ thể cậu. Nhưng đúng lúc này Triệu Thanh Duyên buông cậu ra, Bùi Ôn Tư vùng vẫy trốn thoát dưới thân hắn, đôi mắt ngập nước mắt sợ hãi nhìn hắn.
Ánh mắt của Triệu Thanh Duyên thật sự rất đáng sợ, hắn khoác cái xác quân tử khiêm nhường nhưng đôi mắt lại không hề hợp với cái xác này. Đôi mắt đen kịt nhìn cậu chòng chọc như muốn nuốt trọn cậu vào bụng. Triệu Thanh Duyên rũ mắt, hắn nắm lấy cổ chân Bùi Ôn Tư, Bùi Ôn Tư không tránh được mặc hắn nắm.
"Nó dọa em sợ?" Triệu Thanh Duyên vẫn giữ nguyên ngữ điệu trước sau như một, ai nghe thấy đều có cảm giác người đang nói có tính cách tốt đẹp hiếm thấy, hắn nắm cổ chân Bùi Ôn Tư để cậu giẫm lên gậy th*t hiên ngang của mình, giọng khàn đục, "Vậy em giẫm giẫm nó đi."
Da ở gan bàn chân là nơi cực kỳ nhạy cảm, khi nó giẫm lên gậy th*t ướt nhẹp nóng hầm hập của Triệu Thanh Duyên thì Bùi Ôn Tư mất khống chế run bần bật. Cậu trơ mắt nhìn vật ấy dần phình to dưới chân mình, trông hết sức hưng phấn, phun tinh ra ngoài, dịch trắng đục chảy ra bôi khắp chân cậu.
Bùi Ôn Tư nắm siết ga giường dưới thân, nghiêng đầu không dám nhìn cảnh tượng làm người ta đỏ mặt này.
Hắn đang nhìn mình.
Bùi Ôn Tư chợt ý thức được.
Triệu Thanh Duyên chống vào lòng bàn chân cậu, nhìn cậu không chớp mắt. Dù Bùi Ôn Tư dời tầm mắt thì vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng ấy. Trong phòng ngập mùi hương thối nát, người ta chỉ cần ngửi là biết ngay trong phòng đang xảy ra chuyện gì.
Không biết qua bao lâu, Triệu Thanh Duyên bắn ở lòng bàn chân Bùi Ôn Tư, hắn bắn quá nhiều, bụng bắp chân Bùi Ôn Tư cũng bị dính không ít.
Cả hai mắt đối mắt, làn hơi của Triệu Thanh Duyên hỗn loạn, hắn dần dần áp sát Bùi Ôn Tư.
Ta đang nhìn em.
Triệu Thanh Duyên vươn tay xoa mặt Bùi Ôn Tư, không biết Bùi Ôn Tư đang suy nghĩ điều gì, mặt ngơ ngác không né tránh, bị ép mở miệng tiếp nhận nụ hôn kết thúc cuộc ân ái.
Ta tự tay móc đôi mắt mình gắn lên người em.
Ta vẫn luôn nhìn em.
- - - - - - -
Lời tác giả: Muội muội và nhị công tử là người sống nha!
Hết 06.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất