Chương 57: Chương thị
Nhóm người Lâm Trường Tư đứng ở bên ngoài, nghe trong phòng một trận rầm rầm còn có vài tiếng kèm theo: “Đậu má, quần của tao đâu!” Rống giận bla bla, lăn lộn hồi lâu cửa mới mở ra, thanh niên bên trong đã rửa mặt, mặc quần bãi biển, nhìn qua đã lên tinh thần không ít.
Nhà ở không lớn, bên trong giống với lần trước Lâm Trường Tư đến – bừa bộn, thế nhưng tốt xấu gì cũng có đường cho người đi, Chương Chính Tề ngáp một cái rồi dẫn mọi người đi vào, chỉ chỉ sofa: “Ngồi đi, tôi đi tìm hòm thuốc.”
Tình Tình dùng ngón tay sờ sờ sofa xám xịt, lúc nâng ngón tay lên thì nhìn thấy màu đen! Nháy mắt nhóm người Lâm Trường Tư đen mặt, Lan Lan cũng ghét bỏ nhăn nhăn cái mũi, nhưng mà nhìn nhìn nhà ở của thanh niên thật sự không có chỗ để ngồi, cho nên chỉ có thể tạm chấp nhận.
Tiếp đó nhìn thấy Chương Chính Tề ngồi xổm ở góc tường nâng mông đào đào một đống đồ không biết tên, cuối cùng từ trong đó móc ra một hòm thuốc mới tinh, hắn thở phào một hơi, xách theo hòm thuốc đi đến trước mặt Tình Tình: “Ưu tiên phụ nữ, băng bó cánh tay của cậu một chút!”
Tình Tình nhìn một cái rõ ràng vết thương của mình nhẹ hơn Đại Hắc và Văn Hoành Viễn, vội vàng lắc đầu: “Xem bọn họ trước đi.”
Ngay cả một ánh nhìn Chương Chính Tề cũng không thèm cho Đại hắc cùng với Văn Hoành Viễn đang nằm ở trên sofa, chỉ nhẹ giọng nói: “Không chết được, cởi áo khoác nhanh lên, xắn tay áo nào.”
Khi nói lời này vẻ mặt của hắn lộ ra biểu cảm không kiên nhẫn, Tình Tình cũng không dám tiếp tục trì hoãn mà dựa theo lời hắn làm, Chương Chính Tề nhìn miệng vết thương tối om trên cánh tay cô, nhíu mày, lại lấy thuốc mỡ trong hòm thuốc ra rồi giúp cô băng bó vết thương, sau đó tiếp tục băng bó cho Đại Hắc, cuối cùng mới đi xem Văn Hoành Viễn đang nằm ở trên sofa.
Hắn chọc chọc Bạch Luyện Phi: “Nè, mấy người gặp hắn ở đâu vậy? Cái đức hạnh này.”
Bạch Luyện Phi cũng không rõ lắm, Lâm Trường Tư tiếp lời: “Hắn là bạn trai của Tình Tình, chúng tôi cũng không rõ vì sao hắn lại bị như vậy, chờ đến lúc hắn tỉnh thì mới biết được.”
Chương Chính Tề sờ cằm, ánh mắt pha lẫn một chút hứng thú nhìn nhìn Lâm Trường Tư, đánh giá từ trên xuống dưới vài lần rồi mới chậm rãi nói: “Âm khí trên người cậu giống như nặng hơn, nhưng mà hình như cậu không hề bị ảnh hưởng, cậu…..”
Lâm Trường Tư không trả lời, Chương Chính Tề thò đến gần híp mắt nhìn y chằm chằm xong rồi nói tiếp: “Chẳng lẽ cậu nuôi quỷ?”
Lâm Trường Tư trầm mặc, giương mắt nhìn hắn không đáp, ngược lại Bạch Luyện Phi vô cùng kích động, một phen kéo hắn đi qua: “Nè, em làm sao biết được chuyện ma quỷ thế?”
Chương Chính Tề vứt cho Bạch Luyện Phi một cái nhìn khinh thường, chật một tiếng, kéo tay Bạch Luyện Phi đang lôi kéo tay áo của hắn ra, hồi lâu mới nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Từ nhỏ tôi đã biết, có gì kỳ quái à.”
Bạch Luyện Phi nghe xong biểu cảm trở nên kỳ quái định nói gì đó, Chương Chính Tề ở bên cạnh quét mắt nhìn hắn một cái là biết hắn đang muốn nói cái gì, trực tiếp chặn lại miệng hắn: “Vì sao tôi biết? À, ba tôi là người chuyên môn đi bắt ma quỷ, anh nói vì sao tôi biết chứ!”
Bạch Luyện Phi trừng lớn đôi mắt: “Chú Chương là người bắt quỷ?!”
“Chỉ có anh chậm chạp đến tận bây giờ vẫn chưa phát hiện!”
Đột nhiên Bạch Luyện Phi phát hiện, chuyện hắn biết được thật sự quá ít, vốn dĩ còn cảm thấy mấy chuyện này quá chi là viễn vông, kết quả những chuyện liên tiếp xảy ra gần đây hoàn toàn phá vỡ nhận biết của hắn, hiện tại hắn mới phát hiện từ nhỏ bên người hắn đã tồn tại mấy chuyện như vậy, thật sự là không dám tưởng tượng.
Mẹ của Chương Chính Tề là dì của hắn, khi Chương Chính Tề còn nhỏ thì dì cùng ba của Chương Chính Tề đã ly hôn, nguyên nhân vì sao dì không nói, chỉ nói rằng tính cách không hợp, Chương Chính Tề đi theo ba Chương, sau nữa dì cùng người khác kết hôn rồi đến nơi khác sinh sống, không có dì, ba Chương cũng rất ít liên lạc với bọn họ, sau sau nữa Chương Chính Tề đến học ở thành phố A, hắn thân là anh họ nên mới đi chăm sóc cậu một chút, lâu dần hai người mới trở nên thân quen.
Bạch Luyện Phi bị Chương Chính Tề kích thích đến á khẩu không trả lời được, sau đó lại nhìn về phía Lâm Trường Tư: “Nè, cậu còn chưa trả lời vấn đề của tôi đấy!”
Sắc mặt Chương Chính Tề trở nên hung ác và nham hiểm, hắn hừ lạnh một tiếng: “Thật nhìn không ra cậu lớn lên trông rất ngoan ngoãn, kết quả lại là người sa vào dục vọng tiền tài, tôi nhìn lầm rồi!”
Lâm Trường Tư im lặng không nói, Bạch Luyện Phi lại kiềm không được đẩy đầu Chương Chính Tề một cái: “Nhóc thúi, nói bậy gì vậy!”
“Anh làm gì thế, đệt, tóc tôi bị làm rối rồi!”
Chương Chính Tề nhíu mày đẩy tay hắn ra, Lâm Trường Tư không nghĩ đem chuyện chú hai kể cho một người mà mình chưa hề biết rõ, cho nên cũng không giải thích, chỉ nói với gã: “Cậu vẫn nên cứu Văn Hoành Viễn nhanh một chút, hắn phun nhiều máu như vậy, sẽ không chết sao?”
Chương Chính Tề hừ lạnh hai tiếng: “Không cần cậu nói, tôi muốn cứu thì sẽ cứu!”
Hắn đối với Lâm Trường Tư có chút tức giận cùng thất vọng, vốn hắn còn cho rằng Lâm Trường Tư đang bị ác quỷ quấn thân, tuy rằng ba hắn đạo pháp cao thâm nhưng tiếc thay hắn ngay cả da lông cũng học không hiểu, nên chỉ có thể nhìn thấy âm khí trên người y nhưng lại không có biện pháp cứu y, vì vậy trong lòng vẫn luôn áy náy.
Vốn còn cho rằng âm khí trên người Lâm Trường Tư nặng đến như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ bị cắn nuốt đến chết, thế nhưng ngờ đâu kết quả chính là y nuôi quỷ, trên đời này có vô số người nuôi quỷ đuổi quỷ, bọn họ vì lợi ích của bản thân, bị tiền tài dụ hoặc mà cam tâm tình nguyện giảm phúc giảm thọ chỉ vì thoả mãn dục vọng sung sướng nhất thời, loại người này tâm thuật bất chính, đến cuối cùng không ai có được kết quả tốt đẹp.
Hắn từ nhỏ đã đi theo ba và cũng nhìn thấy rõ nhiều điều ghê tởm ở trên thế gian, hắn đối với những thứ đó tràn đầy chán ghét, hắn tình nguyện sống trong một thế giới nhìn như bình thản chứ không phải những thứ thối nát, bẩn thỉu ở phía sau.
Vốn dĩ hắn không thích ba mình đùa nghịch với những đạo cụ pháp khí đó, bởi chính vì những thứ đó mà mẹ hắn mới rời khỏi bọn họ, nhưng sự ra đi của mẹ cũng không tạo thành quá nhiều ảnh hưởng đến ba, ông là một người cố chấp, kiên định với ý tưởng của mình, trong đầu ông chỉ chứa một chuyện duy nhất đó là thờ phụng tôn chỉ đạo giáo của chính ông: Chính tà đối lập, đối chọi cả đời.
Vì thế ông đã bắt tay vào hành động, bôn ba khắp nơi, bắt quỷ trừ yêu, vẫn luôn muốn hắn kế thừa y bát(1), đáng tiếc hắn đối với chuyện này chán ghét đến cực điểm, tư tưởng quan niệm của cả hai căn bản khác nhau, hắn không có khả năng đi chung con đường với ông, cũng vì chuyện đó mà hắn cùng ông mâu thuẫn càng lúc càng gay gắt, khoảng cách cũng ngày một lớn hơn, sau khi hắn quyết tâm đến thành phố A học đại học thì đến bây giờ vẫn chưa từng gặp lại ông.
Giọng điệu tức giận cùng với biểu tình không kiên nhẫn, là người thì ai cũng thấy rõ đó là không thích, Lâm Trường Tư ngậm miệng, thì ra cảm giác bị sập cửa vào mặt chính là cảm giác này, từ nhỏ y đã được nuông chiều, miệng thì ngọt, cho nên ở bên ngoài y vẫn chưa từng bị đối đãi bất thiện như vậy, quả thật mới mẻ.
Hắn dùng giọng điệu này nói với Lâm Trường Tư, Bạch Luyện Phi cảm thấy khó chịu lại muốn đánh hắn, Chương Chính Tề nghiêng đầu một chút: “Anh mà đánh thêm một cái thì các người đều cút hết đi, tôi không có anh họ như anh, người này tôi cũng không coi!”
Lan Lan thấy hắn vừa bắt nạt Lâm Trường Tư vừa bắt nạt Bạch Luyện Phi, thì chống eo hướng hắn quát: “Không cho chú dữ với bọn họ!”
Chương Chính Tề liếc nhìn Lan Lan một cái, chật chỉ là đứa nhỏ, không thèm để ý đến Lan Lan, Lan Lan còn muốn nói gì đó thì bị Lâm Trường Tư bịt miệng không cho cô nàng nói tiếp, Lan Lan hừ hừ hai tiếng, tức giận giậm chân, đi đến bên cạnh Đại Hắc không nói chuyện nữa.
Chương Chính Tề nổi trận lôi đình, Lâm Trường Tư đẩy đẩy Bạch Luyện Phi một chút: “Bỏ đi, đừng nói nữa, vẫn nên nhanh chóng xem cho Văn Hoành Viễn đi!”
Lâm Trường Tư nói, xong rồi bình tĩnh tránh đi, lui đến bên cạnh Đại Hắc, Đại Hắc vỗ vỗ y trong miệng thì nói giúp y mắng tên Chương Chính Tề kia, Lâm Trường Tư lắc đầu lúc này Đại Hắc mới chịu ngậm miệng.
Lâm Trường Tư như vậy Chương Chính Tề cũng không muốn tiếp tục làm bộ làm tịch, xách theo hòm thuốc ngồi xổm ở bên cạnh Văn Hoành Viễn chỉ đạo Bạch Luyện Phi tránh ra, Bạch Luyện Phi sờ mũi thức thời rời đi.
Chương Chính Tề từ hòm thuốc đào ra một cây dao cạo râu cạo đi lông tóc ở trên mặt Văn Hoành Viễn, vừa cạo vừa nói: “Đoán chừng tên này bị người đút đồ dơ vào miệng, đều biến dị rồi, quao, nhìn xem đám lông này, bộ dạng này, cái người đút đồ cho hắn cũng không đơn giản nha, không biết có liên quan đến kẻ giết người hàng loạt dạo gần đây không nhỉ?!”
Bạch Luyện Phi vừa nghe đến vụ án giết người thì nhíu mày: “Án này đã lập hồ sơ được ba tháng, kết quả đến bây giờ vẫn chưa thể phá án, hơn nữa hung thủ không hề bị ảnh hưởng gì, vẫn cứ ngược gió mà đi gây án, lần trước từ Lâm Trang quay về, cục trưởng đã bị cấp trên kết án là thất trách và bị điều đi, nghe nói sẽ có một vị cục trưởng khác được điều đến, anh đoán hai ngày này sẽ tới nhậm chức.”
Chương Chính Tề nghĩ tới cái người bị truyền thông ép đến mồ hôi đầy đầu trên TV, là một cục trưởng mập mạp không thể nói tiếng phổ thông một cách lịch sự, hắn nhịn không được cười nhạo một tiếng: “Cái tên cặn bã đầu mập bụng bự bị điều đi cũng tốt ,vụ án tử này, tôi xem các anh vĩnh viễn cũng phá không được, nhìn vào cách gây án thì biết hung thủ không phải là người thường, anh họ, người làm em họ như tôi tốt bụng khuyên anh một câu, vẫn nên nhanh chóng tìm chỗ tránh đầu ngọn sóng đi, miễn rơi vào tay của hung thủ chết không toàn thây. Dù sao anh cũng không thiếu tiền, chú có thể đưa tôi cái tiểu khu này, thì làm sao anh cũng là con nhà giàu, về nhà làm đại thiếu gia không phải không tốt, cần gì phải nhấn thân vào nguy hiểm.”
Cái loại nói mát này(2) căn bản Bạch Luyện Phi không đồng ý, hắn bĩu môi đáp: “Cục trưởng tiền nhiệm tuy rằng tham lam thế nhưng ngu ngốc, sẽ không can thiệp vào quyền tự do phá án của bọn anh, ổng tham của ổng, anh phá của anh, dựa theo nhu cầu thì không phải khá tốt. Hiện tại cái người sắp đến, có ai biết là loại mặt hàng gì, nếu như vừa khó chơi vừa không có năng lực, còn thích quản đông quản tây, vậy còn không bằng là cái thứ nhất!”
(2): nói dịu dàng có vẻ như khen nhưng thật ra là đang chê trách hoặc mỉ mai.
Loại chuyện này Chương Chính Tề cũng không quá hiểu biết cho nên nghe hắn nói xong cũng cảm thấy rất có đạo lý, vì vậy gật đầu, không hề bình luận, ngược lại cùng bọn họ nói đến vết thương của Văn Hoành Viễn, cái miệng thì nói cái tay thì làm, nhanh nhẹn đem lông tóc trên mặt Văn Hoành Viễn cạo sạch, không còn lông tóc che đậy, nhóm người Lâm Trường Tư liền thấy trên mặt của Văn Hoành Viễn có một vệt đỏ lớn dưới lỗ chân lông to bự của hắn, chậm rãi mấp máy tựa như một con côn trùng sống, vô cùng ghê tởm.
Tình Tình che miệng lại: “Đây là cái gì?”
Chương Chính Tề hờ hững liếc cô một cái, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Là chất độc, lát nữa tôi sẽ cắt nó xuống, cô gái dễ thương, nhát gan thì không nên xem, nếu như bị doạ cũng đừng tìm tôi!”
Tình Tình sợ đến mức vội vàng quay lưng không dám nhìn nữa, Lâm Trường Tư xấu hổ ho khan một tiếng, y có chút buồn nôn cho nên cũng xoay người sang nơi khác, tránh đi một chút.
Chương Chính Tề chật chật hai tiếng, nở một nụ cười trào phúng, từ trong hòm thuốc lấy ra con dao phẫu thuật, băng gạc và những dụng cụ khác, lưu loát rạch vào vùng da bị sưng tấy của Văn Hoành Viễn, máu đỏ đến mức bất thường nhanh chóng rỉ ra, Chương Chính Tề dùng nhíp kẹp lấy cục máu đỏ tươi hơi cứng dùng sức kéo, khối đỏ hoàn chỉnh đã được lôi ra, nằm ngoằn ngoèo trên cây nhíp tựa như còn sống.
Đại Hắc cùng Bạch Luyện Phi ở bên cạnh vây xem đều nhìn không nổi nữa, ghê tởm kêu lên một tiếng, Chương Chính Tề bên kia ngược lại không có phản ứng gì, hắn hướng về phía Bạch Luyện Phi và Đại Hắc nở nụ cười ha ha, Bạch Luyện Phi nháy mắt đen mặt, hắn vì sao lại quên mất người học y đối với việc giải phẫu thi thể xong xuôi cũng còn có thể ăn một bữa cơm ngon, ví như vị pháp y cứng rắn nào đó ở trong cục cảnh sát.
Chương Chính Tề đem thứ ở trên cây nhíp phóng vào bếp lò đốt thành than đen rồi mới ném vào bồn cầu, hắn tiến vào vỗ tay: “Được rồi, các người có thể nâng hắn cút đi.”
Hắn ta thật sự không chút khách sáo, đạo đãi khách này…..
Tình Tình nghe vậy quay đầu lại: “Đã tốt rồi hả, thế nhưng anh ấy còn hộc máu, còn có thứ gì khác nữa!”
“À, thứ này hả.” Chương Chính Tề uống một ngụm nước: “Đó là miếng thịt hắn ăn đó, còn về loại thịt nào, he he, tôi không thể trả lời, cậu phải tự hỏi rồi. Thế nhưng tôi đoán, hẳn là…ha ha…..Cậu hiểu.” Hắn nhướng mày nở nụ cười chế nhạo, chỉ chỉ vào cánh tay của mình.”
Tình Tình che miệng lại, trừng mắt không dám tin tưởng, dạ dày một trận quay cuồng, chạy về phía nhà vệ sinh nháy mắt phun ra.
Phụ lục:
(1): Y là áo, Bát là chén cơm. Y Bát tượng trưng cho Áo Cơm. Ngoài ý nghĩa Y Bát là dấu ấn tư cách pháp nhân, việc truyền Y Bát có một ý nghĩa siêu tuyệt khác mà ít ai để ý: Tổ Sư truyền Y Bát cho người đệ tử thừa kế, điều đó có nghĩa là vị Tổ Sư chỉ thị cho người đệ tử đó phải lo nạn áo cơm của tất cả chúng sanh, hay nói cách khác là phải lo cứu khổ cứu nạn cứu đói cho chúng sanh trước khi thuyết pháp cho chúng sanh. Có thực mới vực được Đạo mà! Hay nói cách khác là phải lo việc Tế độ trước rồi liền sau đó mới lo việc Phổ độ.
Nhà ở không lớn, bên trong giống với lần trước Lâm Trường Tư đến – bừa bộn, thế nhưng tốt xấu gì cũng có đường cho người đi, Chương Chính Tề ngáp một cái rồi dẫn mọi người đi vào, chỉ chỉ sofa: “Ngồi đi, tôi đi tìm hòm thuốc.”
Tình Tình dùng ngón tay sờ sờ sofa xám xịt, lúc nâng ngón tay lên thì nhìn thấy màu đen! Nháy mắt nhóm người Lâm Trường Tư đen mặt, Lan Lan cũng ghét bỏ nhăn nhăn cái mũi, nhưng mà nhìn nhìn nhà ở của thanh niên thật sự không có chỗ để ngồi, cho nên chỉ có thể tạm chấp nhận.
Tiếp đó nhìn thấy Chương Chính Tề ngồi xổm ở góc tường nâng mông đào đào một đống đồ không biết tên, cuối cùng từ trong đó móc ra một hòm thuốc mới tinh, hắn thở phào một hơi, xách theo hòm thuốc đi đến trước mặt Tình Tình: “Ưu tiên phụ nữ, băng bó cánh tay của cậu một chút!”
Tình Tình nhìn một cái rõ ràng vết thương của mình nhẹ hơn Đại Hắc và Văn Hoành Viễn, vội vàng lắc đầu: “Xem bọn họ trước đi.”
Ngay cả một ánh nhìn Chương Chính Tề cũng không thèm cho Đại hắc cùng với Văn Hoành Viễn đang nằm ở trên sofa, chỉ nhẹ giọng nói: “Không chết được, cởi áo khoác nhanh lên, xắn tay áo nào.”
Khi nói lời này vẻ mặt của hắn lộ ra biểu cảm không kiên nhẫn, Tình Tình cũng không dám tiếp tục trì hoãn mà dựa theo lời hắn làm, Chương Chính Tề nhìn miệng vết thương tối om trên cánh tay cô, nhíu mày, lại lấy thuốc mỡ trong hòm thuốc ra rồi giúp cô băng bó vết thương, sau đó tiếp tục băng bó cho Đại Hắc, cuối cùng mới đi xem Văn Hoành Viễn đang nằm ở trên sofa.
Hắn chọc chọc Bạch Luyện Phi: “Nè, mấy người gặp hắn ở đâu vậy? Cái đức hạnh này.”
Bạch Luyện Phi cũng không rõ lắm, Lâm Trường Tư tiếp lời: “Hắn là bạn trai của Tình Tình, chúng tôi cũng không rõ vì sao hắn lại bị như vậy, chờ đến lúc hắn tỉnh thì mới biết được.”
Chương Chính Tề sờ cằm, ánh mắt pha lẫn một chút hứng thú nhìn nhìn Lâm Trường Tư, đánh giá từ trên xuống dưới vài lần rồi mới chậm rãi nói: “Âm khí trên người cậu giống như nặng hơn, nhưng mà hình như cậu không hề bị ảnh hưởng, cậu…..”
Lâm Trường Tư không trả lời, Chương Chính Tề thò đến gần híp mắt nhìn y chằm chằm xong rồi nói tiếp: “Chẳng lẽ cậu nuôi quỷ?”
Lâm Trường Tư trầm mặc, giương mắt nhìn hắn không đáp, ngược lại Bạch Luyện Phi vô cùng kích động, một phen kéo hắn đi qua: “Nè, em làm sao biết được chuyện ma quỷ thế?”
Chương Chính Tề vứt cho Bạch Luyện Phi một cái nhìn khinh thường, chật một tiếng, kéo tay Bạch Luyện Phi đang lôi kéo tay áo của hắn ra, hồi lâu mới nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Từ nhỏ tôi đã biết, có gì kỳ quái à.”
Bạch Luyện Phi nghe xong biểu cảm trở nên kỳ quái định nói gì đó, Chương Chính Tề ở bên cạnh quét mắt nhìn hắn một cái là biết hắn đang muốn nói cái gì, trực tiếp chặn lại miệng hắn: “Vì sao tôi biết? À, ba tôi là người chuyên môn đi bắt ma quỷ, anh nói vì sao tôi biết chứ!”
Bạch Luyện Phi trừng lớn đôi mắt: “Chú Chương là người bắt quỷ?!”
“Chỉ có anh chậm chạp đến tận bây giờ vẫn chưa phát hiện!”
Đột nhiên Bạch Luyện Phi phát hiện, chuyện hắn biết được thật sự quá ít, vốn dĩ còn cảm thấy mấy chuyện này quá chi là viễn vông, kết quả những chuyện liên tiếp xảy ra gần đây hoàn toàn phá vỡ nhận biết của hắn, hiện tại hắn mới phát hiện từ nhỏ bên người hắn đã tồn tại mấy chuyện như vậy, thật sự là không dám tưởng tượng.
Mẹ của Chương Chính Tề là dì của hắn, khi Chương Chính Tề còn nhỏ thì dì cùng ba của Chương Chính Tề đã ly hôn, nguyên nhân vì sao dì không nói, chỉ nói rằng tính cách không hợp, Chương Chính Tề đi theo ba Chương, sau nữa dì cùng người khác kết hôn rồi đến nơi khác sinh sống, không có dì, ba Chương cũng rất ít liên lạc với bọn họ, sau sau nữa Chương Chính Tề đến học ở thành phố A, hắn thân là anh họ nên mới đi chăm sóc cậu một chút, lâu dần hai người mới trở nên thân quen.
Bạch Luyện Phi bị Chương Chính Tề kích thích đến á khẩu không trả lời được, sau đó lại nhìn về phía Lâm Trường Tư: “Nè, cậu còn chưa trả lời vấn đề của tôi đấy!”
Sắc mặt Chương Chính Tề trở nên hung ác và nham hiểm, hắn hừ lạnh một tiếng: “Thật nhìn không ra cậu lớn lên trông rất ngoan ngoãn, kết quả lại là người sa vào dục vọng tiền tài, tôi nhìn lầm rồi!”
Lâm Trường Tư im lặng không nói, Bạch Luyện Phi lại kiềm không được đẩy đầu Chương Chính Tề một cái: “Nhóc thúi, nói bậy gì vậy!”
“Anh làm gì thế, đệt, tóc tôi bị làm rối rồi!”
Chương Chính Tề nhíu mày đẩy tay hắn ra, Lâm Trường Tư không nghĩ đem chuyện chú hai kể cho một người mà mình chưa hề biết rõ, cho nên cũng không giải thích, chỉ nói với gã: “Cậu vẫn nên cứu Văn Hoành Viễn nhanh một chút, hắn phun nhiều máu như vậy, sẽ không chết sao?”
Chương Chính Tề hừ lạnh hai tiếng: “Không cần cậu nói, tôi muốn cứu thì sẽ cứu!”
Hắn đối với Lâm Trường Tư có chút tức giận cùng thất vọng, vốn hắn còn cho rằng Lâm Trường Tư đang bị ác quỷ quấn thân, tuy rằng ba hắn đạo pháp cao thâm nhưng tiếc thay hắn ngay cả da lông cũng học không hiểu, nên chỉ có thể nhìn thấy âm khí trên người y nhưng lại không có biện pháp cứu y, vì vậy trong lòng vẫn luôn áy náy.
Vốn còn cho rằng âm khí trên người Lâm Trường Tư nặng đến như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ bị cắn nuốt đến chết, thế nhưng ngờ đâu kết quả chính là y nuôi quỷ, trên đời này có vô số người nuôi quỷ đuổi quỷ, bọn họ vì lợi ích của bản thân, bị tiền tài dụ hoặc mà cam tâm tình nguyện giảm phúc giảm thọ chỉ vì thoả mãn dục vọng sung sướng nhất thời, loại người này tâm thuật bất chính, đến cuối cùng không ai có được kết quả tốt đẹp.
Hắn từ nhỏ đã đi theo ba và cũng nhìn thấy rõ nhiều điều ghê tởm ở trên thế gian, hắn đối với những thứ đó tràn đầy chán ghét, hắn tình nguyện sống trong một thế giới nhìn như bình thản chứ không phải những thứ thối nát, bẩn thỉu ở phía sau.
Vốn dĩ hắn không thích ba mình đùa nghịch với những đạo cụ pháp khí đó, bởi chính vì những thứ đó mà mẹ hắn mới rời khỏi bọn họ, nhưng sự ra đi của mẹ cũng không tạo thành quá nhiều ảnh hưởng đến ba, ông là một người cố chấp, kiên định với ý tưởng của mình, trong đầu ông chỉ chứa một chuyện duy nhất đó là thờ phụng tôn chỉ đạo giáo của chính ông: Chính tà đối lập, đối chọi cả đời.
Vì thế ông đã bắt tay vào hành động, bôn ba khắp nơi, bắt quỷ trừ yêu, vẫn luôn muốn hắn kế thừa y bát(1), đáng tiếc hắn đối với chuyện này chán ghét đến cực điểm, tư tưởng quan niệm của cả hai căn bản khác nhau, hắn không có khả năng đi chung con đường với ông, cũng vì chuyện đó mà hắn cùng ông mâu thuẫn càng lúc càng gay gắt, khoảng cách cũng ngày một lớn hơn, sau khi hắn quyết tâm đến thành phố A học đại học thì đến bây giờ vẫn chưa từng gặp lại ông.
Giọng điệu tức giận cùng với biểu tình không kiên nhẫn, là người thì ai cũng thấy rõ đó là không thích, Lâm Trường Tư ngậm miệng, thì ra cảm giác bị sập cửa vào mặt chính là cảm giác này, từ nhỏ y đã được nuông chiều, miệng thì ngọt, cho nên ở bên ngoài y vẫn chưa từng bị đối đãi bất thiện như vậy, quả thật mới mẻ.
Hắn dùng giọng điệu này nói với Lâm Trường Tư, Bạch Luyện Phi cảm thấy khó chịu lại muốn đánh hắn, Chương Chính Tề nghiêng đầu một chút: “Anh mà đánh thêm một cái thì các người đều cút hết đi, tôi không có anh họ như anh, người này tôi cũng không coi!”
Lan Lan thấy hắn vừa bắt nạt Lâm Trường Tư vừa bắt nạt Bạch Luyện Phi, thì chống eo hướng hắn quát: “Không cho chú dữ với bọn họ!”
Chương Chính Tề liếc nhìn Lan Lan một cái, chật chỉ là đứa nhỏ, không thèm để ý đến Lan Lan, Lan Lan còn muốn nói gì đó thì bị Lâm Trường Tư bịt miệng không cho cô nàng nói tiếp, Lan Lan hừ hừ hai tiếng, tức giận giậm chân, đi đến bên cạnh Đại Hắc không nói chuyện nữa.
Chương Chính Tề nổi trận lôi đình, Lâm Trường Tư đẩy đẩy Bạch Luyện Phi một chút: “Bỏ đi, đừng nói nữa, vẫn nên nhanh chóng xem cho Văn Hoành Viễn đi!”
Lâm Trường Tư nói, xong rồi bình tĩnh tránh đi, lui đến bên cạnh Đại Hắc, Đại Hắc vỗ vỗ y trong miệng thì nói giúp y mắng tên Chương Chính Tề kia, Lâm Trường Tư lắc đầu lúc này Đại Hắc mới chịu ngậm miệng.
Lâm Trường Tư như vậy Chương Chính Tề cũng không muốn tiếp tục làm bộ làm tịch, xách theo hòm thuốc ngồi xổm ở bên cạnh Văn Hoành Viễn chỉ đạo Bạch Luyện Phi tránh ra, Bạch Luyện Phi sờ mũi thức thời rời đi.
Chương Chính Tề từ hòm thuốc đào ra một cây dao cạo râu cạo đi lông tóc ở trên mặt Văn Hoành Viễn, vừa cạo vừa nói: “Đoán chừng tên này bị người đút đồ dơ vào miệng, đều biến dị rồi, quao, nhìn xem đám lông này, bộ dạng này, cái người đút đồ cho hắn cũng không đơn giản nha, không biết có liên quan đến kẻ giết người hàng loạt dạo gần đây không nhỉ?!”
Bạch Luyện Phi vừa nghe đến vụ án giết người thì nhíu mày: “Án này đã lập hồ sơ được ba tháng, kết quả đến bây giờ vẫn chưa thể phá án, hơn nữa hung thủ không hề bị ảnh hưởng gì, vẫn cứ ngược gió mà đi gây án, lần trước từ Lâm Trang quay về, cục trưởng đã bị cấp trên kết án là thất trách và bị điều đi, nghe nói sẽ có một vị cục trưởng khác được điều đến, anh đoán hai ngày này sẽ tới nhậm chức.”
Chương Chính Tề nghĩ tới cái người bị truyền thông ép đến mồ hôi đầy đầu trên TV, là một cục trưởng mập mạp không thể nói tiếng phổ thông một cách lịch sự, hắn nhịn không được cười nhạo một tiếng: “Cái tên cặn bã đầu mập bụng bự bị điều đi cũng tốt ,vụ án tử này, tôi xem các anh vĩnh viễn cũng phá không được, nhìn vào cách gây án thì biết hung thủ không phải là người thường, anh họ, người làm em họ như tôi tốt bụng khuyên anh một câu, vẫn nên nhanh chóng tìm chỗ tránh đầu ngọn sóng đi, miễn rơi vào tay của hung thủ chết không toàn thây. Dù sao anh cũng không thiếu tiền, chú có thể đưa tôi cái tiểu khu này, thì làm sao anh cũng là con nhà giàu, về nhà làm đại thiếu gia không phải không tốt, cần gì phải nhấn thân vào nguy hiểm.”
Cái loại nói mát này(2) căn bản Bạch Luyện Phi không đồng ý, hắn bĩu môi đáp: “Cục trưởng tiền nhiệm tuy rằng tham lam thế nhưng ngu ngốc, sẽ không can thiệp vào quyền tự do phá án của bọn anh, ổng tham của ổng, anh phá của anh, dựa theo nhu cầu thì không phải khá tốt. Hiện tại cái người sắp đến, có ai biết là loại mặt hàng gì, nếu như vừa khó chơi vừa không có năng lực, còn thích quản đông quản tây, vậy còn không bằng là cái thứ nhất!”
(2): nói dịu dàng có vẻ như khen nhưng thật ra là đang chê trách hoặc mỉ mai.
Loại chuyện này Chương Chính Tề cũng không quá hiểu biết cho nên nghe hắn nói xong cũng cảm thấy rất có đạo lý, vì vậy gật đầu, không hề bình luận, ngược lại cùng bọn họ nói đến vết thương của Văn Hoành Viễn, cái miệng thì nói cái tay thì làm, nhanh nhẹn đem lông tóc trên mặt Văn Hoành Viễn cạo sạch, không còn lông tóc che đậy, nhóm người Lâm Trường Tư liền thấy trên mặt của Văn Hoành Viễn có một vệt đỏ lớn dưới lỗ chân lông to bự của hắn, chậm rãi mấp máy tựa như một con côn trùng sống, vô cùng ghê tởm.
Tình Tình che miệng lại: “Đây là cái gì?”
Chương Chính Tề hờ hững liếc cô một cái, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Là chất độc, lát nữa tôi sẽ cắt nó xuống, cô gái dễ thương, nhát gan thì không nên xem, nếu như bị doạ cũng đừng tìm tôi!”
Tình Tình sợ đến mức vội vàng quay lưng không dám nhìn nữa, Lâm Trường Tư xấu hổ ho khan một tiếng, y có chút buồn nôn cho nên cũng xoay người sang nơi khác, tránh đi một chút.
Chương Chính Tề chật chật hai tiếng, nở một nụ cười trào phúng, từ trong hòm thuốc lấy ra con dao phẫu thuật, băng gạc và những dụng cụ khác, lưu loát rạch vào vùng da bị sưng tấy của Văn Hoành Viễn, máu đỏ đến mức bất thường nhanh chóng rỉ ra, Chương Chính Tề dùng nhíp kẹp lấy cục máu đỏ tươi hơi cứng dùng sức kéo, khối đỏ hoàn chỉnh đã được lôi ra, nằm ngoằn ngoèo trên cây nhíp tựa như còn sống.
Đại Hắc cùng Bạch Luyện Phi ở bên cạnh vây xem đều nhìn không nổi nữa, ghê tởm kêu lên một tiếng, Chương Chính Tề bên kia ngược lại không có phản ứng gì, hắn hướng về phía Bạch Luyện Phi và Đại Hắc nở nụ cười ha ha, Bạch Luyện Phi nháy mắt đen mặt, hắn vì sao lại quên mất người học y đối với việc giải phẫu thi thể xong xuôi cũng còn có thể ăn một bữa cơm ngon, ví như vị pháp y cứng rắn nào đó ở trong cục cảnh sát.
Chương Chính Tề đem thứ ở trên cây nhíp phóng vào bếp lò đốt thành than đen rồi mới ném vào bồn cầu, hắn tiến vào vỗ tay: “Được rồi, các người có thể nâng hắn cút đi.”
Hắn ta thật sự không chút khách sáo, đạo đãi khách này…..
Tình Tình nghe vậy quay đầu lại: “Đã tốt rồi hả, thế nhưng anh ấy còn hộc máu, còn có thứ gì khác nữa!”
“À, thứ này hả.” Chương Chính Tề uống một ngụm nước: “Đó là miếng thịt hắn ăn đó, còn về loại thịt nào, he he, tôi không thể trả lời, cậu phải tự hỏi rồi. Thế nhưng tôi đoán, hẳn là…ha ha…..Cậu hiểu.” Hắn nhướng mày nở nụ cười chế nhạo, chỉ chỉ vào cánh tay của mình.”
Tình Tình che miệng lại, trừng mắt không dám tin tưởng, dạ dày một trận quay cuồng, chạy về phía nhà vệ sinh nháy mắt phun ra.
Phụ lục:
(1): Y là áo, Bát là chén cơm. Y Bát tượng trưng cho Áo Cơm. Ngoài ý nghĩa Y Bát là dấu ấn tư cách pháp nhân, việc truyền Y Bát có một ý nghĩa siêu tuyệt khác mà ít ai để ý: Tổ Sư truyền Y Bát cho người đệ tử thừa kế, điều đó có nghĩa là vị Tổ Sư chỉ thị cho người đệ tử đó phải lo nạn áo cơm của tất cả chúng sanh, hay nói cách khác là phải lo cứu khổ cứu nạn cứu đói cho chúng sanh trước khi thuyết pháp cho chúng sanh. Có thực mới vực được Đạo mà! Hay nói cách khác là phải lo việc Tế độ trước rồi liền sau đó mới lo việc Phổ độ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất