Chương 69: Chấp niệm
Nam nhân dỗ dành Lâm Trường Tư rồi lại thay y lau khô nước mắt, nước mắt khô khốc ở trên mặt vừa khô vừa đau đưa tay lên lau cũng đau, Lâm Trường Tư rút đầu né tránh nam nhân mới từ bỏ.
Lâm Trường Tư nhăn mặt vô cùng đáng thương vừa rồi khóc quá nhiều, hiện tại có chút túng quẫn không dám nhìn mặt nam nhân, y cúi đầu nhìn mũi chân kéo kéo nam nhân, âm thanh mang theo nghẹn ngào:” Tiểu Bảo, Tiểu Bảo bị thương chú mau đi xem Tiểu Bảo một chút.” Y nói rồi nhanh chóng lôi kéo nam nhân chạy đến chỗ Tiểu Bảo.
Y bước đi khập khiễng đứng còn không vững thế mà còn chạy, nam nhân nhíu mày chặn ngang bế lên đi tới đặt y ở bên cạnh Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo nằm trên mặt đất hai mắt nhắm chặt khuôn mặt hồng hào một mảnh trắng xanh, khóe miệng còn mang theo vệt máu, trong miệng thì phát ra những tiếng thở dốc gian nan, Lâm Trường Tư đau lòng nghĩ bế bé lên, nam nhân ngăn y lại rồi đem Tiểu Bảo ôm vào lòng ngực chính mình: “Để ta tay em còn bị thương.”
Tiểu Bảo được nam nhân cao lớn ôm vào lòng ngực, thân thể beo béo nhìn qua có vẻ nhỏ bé, thân thể bị người nâng dậy hơi thở lập tức không ổn ho khan kịch liệt, Lâm Trường Tư nhanh chóng nhào qua nhìn xem, trong lòng y vô cùng khó chịu và khẩn trương, đau lòng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của Tiểu Bảo, thanh âm nghẹn ngào: “Tiểu Bảo, con đau ở đâu? Ba ở đây con mau mở mắt nhìn ba.”
Tiểu Bảo mở mắt nhìn y một cái rồi lại nhìn đến Lâm Thiên Lí đang ôm chính mình, đôi mắt bé sáng ngời khóe miệng giương lên vừa định nói chuyện thì bất ngờ ho khan kịch liệt còn vươn theo vệt máu.
Lâm Trường Tư hoảng hốt lo sợ vội vàng thò lại ôm lấy đầu của bé, vô cùng cẩn thận giúp bé xoa ngực: “Bảo Nhi ngoan, trước đừng hấp tấp nói chuyện ba ở đây.”
Nam nhân nhìn y đang gắt gao nhìn vào đứa bé ở trong ngực mình trên mặt toàn là lo lắng khổ sở, trong lúc nhất thời không rõ tư vị, rõ ràng đây là chuyện hắn mong muốn nhưng hiện tại lại cảm thấy bé ngoan quá mức để ý đứa bé này.
Sự quan tâm của Lâm Trường Tư đều đặt lên trên người Tiểu Bảo nào còn thời gian quan tâm đến cảm xúc của Lâm Thiên Lí, y nhìn Tiểu Bảo không ngừng ho ra máu, sốt ruột hoảng sợ liều mạng đẩy nam nhân: “Chú hai, chú mau nhìn xem Tiểu Bảo bị sao vậy?”
Lâm Thiên Lí sờ mặt y rồi an ủi: “Đừng lo, linh thể bị hao tổn dưỡng một thời gian là tốt rồi.”
Lâm Trường Tư ngẩng đầu nhìn hắn rồi lại nhìn Tiểu Bảo vẻ mặt vẫn còn lo lắng, ôm lấy đầu bé con không ngừng xoa xoa, vô cùng nhẹ nhàng hỏi bé cảm thấy thế nào, Tiểu Bảo lại ho khan trong miệng toàn là máu đen, Lâm Trường Tư không có đồ lau liền trực tiếp duỗi tay lau, hận người đau không phải là chính mình.
Đáy lòng nam nhân thở dài âm thầm truyền linh khí qua, Tiểu Bảo tiếp tục ho khan vài cái lúc sau có chút thoải mái thì chậm rãi mở mắt.
Bé nhìn Lâm Trường Tư làm nũng nhẹ gọi một tiếng: “Ba.” Lâm Trường Tư cười tủm tỉm đáp lời bé, bé lại nhìn sang Lâm Thiên Lí đôi mắt không hề che đậy sự sùng bái của mình: “Cha? Con bảo vệ ba rất tốt nha, tên tiểu quỷ xấu xa cắn ba đã bị con đánh đi rồi.”
Đôi mắt của bé sáng lấp lánh mang theo sự chờ mong cùng khát vọng nhìn về Lâm Thiên Lí, trong lòng bé cảm thấy vô cùng tự hào cùng hi vọng có thể được cha khích lệ.
Đôi mắt to tròn đen nhánh làm cho Lâm Thiên Lí sửng sốt, rất giống những lúc bé ngoan nhìn chằm chằm vào người khác, có thể làm người cảm thấy chính mình tựa như là toàn bộ thế giới của y làm người vô cùng cảm động.
Đôi mắt Tiểu Bảo tràn đầy mong chờ nhìn Lâm Thiên Lí nhưng Lâm Thiên Lí mãi không đáp lời, khiến cho đôi mắt của bé dần trở nên ảm đạm, thanh âm cũng mang theo buồn bã và thất vọng: “Cha ơi, con xin lỗi, con không thể đánh thắng quỷ lớn xấu xa kia không thể cứu được ba, Tiểu Bảo thật vô dụng, cha không thích Tiểu Bảo cũng đúng.”
Bé vừa nói thanh âm liền nghẹn ngào nước mắt lưng tròng, Lâm Trường Tư nhìn Lâm Thiên Lí im lặng mà nhíu mày trong lòng có chút tức giận, đẩy Lâm Thiên Lí một cái sau đó ôm Tiểu Bảo vào ngực dỗ dành: “Không có, Tiểu Bảo rất giỏi Tiểu Bảo không có vô dụng, nếu như không có Tiểu Bảo thì ba sẽ rất sợ hãi cũng sẽ không đợi được cha đến, ngoan, đừng khóc, khóc nữa ba sẽ đau lòng.”
Tiểu Bảo mở to đôi mắt ngập nước nhìn y: “Thật không ạ?”
Lâm Trường Tư nghiêm túc gật đầu: “Tất nhiên là thật, ba chưa bao giờ nói dối lừa người.”
“Vậy…..” Tiểu Bảo quay đầu nhìn Lâm Thiên Lí trong lòng vẫn còn chờ mong, ánh mắt mang theo trông ngóng hỏi: “Vậy vì sao cha lại không khen Tiểu Bảo? Có phải cha không thích Tiểu Bảo không ạ?”
Lâm Trương Tư cau mày nhìn Lâm Thiên Lí, y không biết vì sao từ lúc bắt đầu Tiểu Bảo đã nhận định chú hai không thích bé, thế nhưng trực giác trẻ con rất chuẩn vì vậy y tin Tiểu Bảo.
Chú hai không thích Tiểu Bảo lại lao tâm tốn sức muốn y mang thai Tiểu Bảo, đôi mắt Lâm Trường Tư tối xuống nhớ lại lời nói của Nông Ngọc, quả u minh, nửa người nửa quỷ, thích hợp nhất. Y nhìn về phía Nông Ngọc nằm trên mặt đất sau khi chết đi hóa thành tro bụi, trong lòng tựa như có một đoàn sương mù.
Lâm Thiên Lí bị Tiểu Bảo nhìn rồi lại nhìn đến ánh mắt mang theo trách móc của Lâm Trường Tư, hắn nhanh chóng hòa hoãn sắc mặt nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt của đứa nhỏ: “Tiểu Bảo làm rất tốt, cha không khen Tiểu Bảo đó là vì Tiểu Bảo và cha giống nhau, vô cùng mạnh mẽ cho nên bảo vệ ba là chuyện Tiểu Bảo nên làm.”
Nháy mắt được chữa lành đôi mắt Tiểu Bảo nhìn Lâm Thiên Lí càng thêm sáng ngời trông chờ hỏi: “Thật sự ạ? Vậy cha có thích Tiểu Bảo không ạ?”
Đôi mắt sạch sẽ không có chỗ cho sự lừa gạt, Lâm Thiên Lí nhắm mở mắt nhẹ nhàng nở nụ cười: “Ừ.” Những gì hắn có thể làm chỉ là nói một câu mập mờ nhượng cho đứa nhỏ tạm thời vui vẻ.
Một nhà ba người vui vẻ hòa thuận ở bên nhau hết sức hài hòa, nhưng cách đó không xa lại có người đỏ hết cả mắt.
Mạch Linh thu hồi ánh mắt quay đầu nhìn người bên cạnh tức đến đỏ bừng con mắt nắm chặt hai tay, nở nụ cười hài hước: “Ban đầu đã bảo ngươi đừng theo qua đây hiện tại lại không phải tự mình tìm ngược, nhị gia ngươi ngày đêm mơ tưởng đang cùng mỹ nhân Tư Tư một nhà ba người hạnh phúc, ngươi thì ở đây nổi trận lôi đình ầy thiệt là đau lòng khó chịu quá đi, sao nè? Không thì Mạch Linh ta làm người tốt cho ngươi mượn bả vai dựa vào khóc nhé.”
“Ngươi biến!” Lan Nạp đầu cũng không quay trở tay tát một cái vào mặt hắn sau đó hét lớn.
Bị người tát mặt mày sưng vù – Mạch Linh như cũ cười tủm tỉm tùy tiện lau đi vết máu trên khóe miệng, tràn đầy hứng thú: “Ềy, bộ dáng này của ngươi thiệt là xấu xí thế nhưng ta yêu. Rõ ràng đã rơi vào dưới đáy địa ngục thì không nên tơ tưởng đến chuyện leo lên, ngươi và ta giống nhau chỉ có thể sống trong bóng tối, hướng đến sự ấm áp đồng nghĩa với chuyện tự giết chính mình.”
Lời này rõ ràng chọc trúng điểm yếu của nam nhân, sắc mặt của hắn tái xanh quay đầu tay vừa nhấc lại là một cái tát vung ra, nửa đường thì bị Mạch Linh nắm lấy cổ tay Lan Nạp nhanh chóng giãy giụa, Mạch Linh gia tăng sức lực chế trụ điểm trí mạng của hắn không buông.
Ánh mắt của gã nham hiểm tựa như một con rắn ở trên người nam nhân tuần tra qua lại, nở nụ cười nhẹ nhàng nhưng ý cười lại không có trong đáy mắt: “Đánh một cái ta sẽ xem như ngươi làm nũng nhưng thêm một cái ta sẽ tức giận.”
Đôi mắt Lan Nạp bốc hỏa gắt gao nhìn gã chằm chằm, một cái tay khác lại nâng lên muốn tát gã thêm lần nữa, Mạch Linh ngăn lại uy hiếp: “Ngươi chớ có lộn xộn, nếu như ngón tay này của ta không cẩn thận đụng vào điểm trí mạng này của ngươi, vậy thì tu vi của ngươi sẽ bị hủy trong một sớm một chiều, lúc đó ngươi đừng có trách ta nhé.”
Lan Nạp nghe vậy cơ thể lập tức cứng đờ cắn răng trừng gã nhưng lại không dám động, hắn biết người này nói được làm được, mà hắn cũng chẳng biết tên nam nhân thần bí nham hiểm này từ đâu xuất hiện, bởi hắn điều tra không ra.
Hắn gặp được người này trong một lần giết người đoạt hồn, sau đó tên này đã cùng hắn dây dưa không rõ, nam nhân có sức mạnh rất tuyệt có thể ngay cả chính hắn cũng đánh không lại, thế nhưng người này lại cam tâm tình nguyện nghe theo lệnh của hắn vì hắn mà bán mạng.
Ngay từ đầu hắn cũng không nghĩ thu lưu người này nhưng người này lại không ngừng dây dưa với hắn, cho nên hắn chỉ có thể tùy ý người này, song cái miệng người này vô cùng tiện, Lan Nạp hạ mắt một ngày nào đó hắn nhất định sẽ tìm một cơ hội khiến cho người này sống không bằng chết, Lan Nạp – hắn chưa bao giờ thích bị người uy hiếp, mà người này lại năm lần bảy lượt chạm vào điểm giới hạn của hắn.
Mạch Linh nhìn hắn liếc mắt là biết đối phương đang có ý định gì, gã cười ha hả căn bản không để vào trong mắt ngược lại càng dựa gần vào, dán lên lưng hắn tựa như đem hắn ôm vào trong ngực.
Lan Nạp giãy giụa gã liền nắm lấy tay hắn và lắc ý bảo hắn đừng làm ra hành động thiếu suy nghĩ, Lan Nạp căng cứng thân thể tùy ý để gã dựa lên.
Mạch Linh ôm hắn từ phía sau một tay nhéo lên điểm trí mạng của hắn, một tay nâng cằm hắn đem đầu hắn chuyển về phía Lâm Trường Tư và Lâm Thiên Lí, chính đầu gã cũng thân mật đặt ở đầu vai hắn dựa gần đầu hắn.
Gã mập mờ cọ cọ cổ hắn môi thì dán lên tai hắn thanh âm cũng mềm nhẹ tựa như đang nói nhỏ: “Ngươi xem ánh mắt nhị gia của ngươi nhìn mỹ nhân Tư Tư đó là ôn nhu, còn có ánh mắt mỹ nhân Tư Tư nhìn về phía nhị gia của ngươi rõ ràng là ỷ lại, như vậy lưỡng tình tương duyệt còn ngươi cùng lắm là một bên tình nguyện.”
Lan Nạp bị gã nắm lấy cằm mạnh mẽ nhìn về cảnh tượng cách mình không xa, thiếu niên hơi cau mày nhìn nam nhân cao lớn anh tuấn trước mặt, trên mặt còn mang theo vẻ tức giận khẽ đẩy nam nhân một chút, mà trên mặt nam nhân cũng hiện lên một tia cười khẽ tựa như bất lực lại tựa như cưng chiều, xoa đầu thiếu niên sau đó thân mật ôm lấy vai của thiếu niên đem y ôm lại đây, đứa bé trong lòng ngực ôm cổ hai người họ, ba người ba đầu dựa vào nhau vô cùng ấm áp, cơ bản không có cơ hội cho người thứ ba chen chân.
Hắn nhìn hai tay liền nhịn không được nắm chặt, trong lòng nảy lên một cổ chua xót ghen tỵ, người nam nhân này chính mình mong cầu vài chục năm cũng không có được, vậy thì người thiếu niên đó dựa vào đâu lại có thể dễ dàng có được tình yêu của người kia. Rõ ràng ta so với ngươi càng yêu hắn, vì cái gì người đứng bên cạnh hắn lại không phải là ta, ta vì người đó làm ra nhiều chuyện như vậy vì sao người đó lại không thể yêu ta? Vì sao ngay cả cơ hội thử cũng không cho ta?!
Ngươi nói ngươi chán ghét những kẻ yếu đuối chỉ biết khóc thút thít, cho nên ta vì ngươi cắn răng nhịn xuống nước mắt chưa bao giờ dám ở trước mặt ngươi rơi nước mắt; ngươi nói ngươi không thích nam nhân cho nên ngươi từ chối ta. Vậy hiện tại thì sao? Tên Lâm Trường Tư này không phải là loại người ngươi ghét nhất sao? Vì sao ngươi nói cho ta biết đi vì sao? À không, ngươi không phải không thích người như vậy, ngươi chỉ là không thích ta mà thôi. Tất cả lý do đó chỉ là từ chối ta cho có lệ.
Trong lòng hắn xót xa hốc mắt đỏ bừng, những đều ôn nhu kia hắn cũng đã từng có được, nhưng bây giờ chỉ còn là đầy mặt lạnh nhạt.
Thế nhưng hắn không hối hận bởi loại ôn nhu dành cho bạn bè hắn cơ bản không hiếm lạ, từ trước đến nay thứ hắn muốn không phải là cái đó, thứ hắn luôn mong muốn là tri kỷ, là người thân, quan trọng nhất là người yêu. Vì sao ngươi lại không cho ta?!
Mạch Linh nhìn khuôn mặt tràn đầy thống hận đố kỵ điên cuồng của hắn thì ở bên tai hắn nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng, đầu lưỡi ấm ướt liếm lên vành tai hắn: “Ha, vì sao hắn phải yêu ngươi? Nếu ta là nhị gia ta cũng sẽ thích mỹ nhân Tư Tư, ngươi biết không lòng bàn tay của những kẻ che kín sát nghiệp đều sẽ thích hướng đến ánh mặt trời, thích những người sạch sẽ lương thiện tâm tư đơn thuần. Mà ngươi lại là một kẻ âm hiểm độc ác, tựa như một con rắn độc mình đầy vết loét cố gắng ở trong vũng bùn kéo dài hơi tàn, ngươi có cái gì? Cùng lắm ngươi chỉ có một bộ thân thể đã bị người chà đạp, ngoại trừ ta thì sẽ còn ai yêu ngươi? Lan Nhi, thay vì yêu hắn bị nhiều thống khổ như vậy thì ngươi nên từ bỏ hắn đi, chuyển sang yêu ta, ta sẽ không làm ngươi đau khổ mà ngược lại chỉ có vui sướng.”
Thanh âm mê hoặc trầm thấp của hắn tựa như đóa hoa anh túc, biểu cảm của Lan Nạp dần trở nên mê hoặc môi lưỡi ướt át của gã ngậm lấy vành tai hắn: ” Làm bạn với ta cùng ta sống trong bóng tối từ bỏ hắn hết thảy đều tươi đẹp.”
“Không ——” Lan Nạp tựa như rơi vào ác mộng đột nhiên la to một tiếng, căn bản không màng Mạch Linh đang bóp lấy điểm trí mạng của hắn, hắn bắt đầu một bên la to một bên dùng sức giãy giụa.
Mạch Linh sợ hắn bị thương nên hoảng hốt buông tay, đôi mắt Lan Nạp đỏ ngầu trở tay vung ra một chưởng, một chưởng kia dùng hết toàn lực đánh vào bụng Mạch Linh, thân thể mềm mại của gã lõm vào gần như xuyên thấu một nửa thân thể gã.
Mạch Linh dừng bước lùi về phía sau ngã xuống mặt đất, sắc mặt Lan Nạp dữ tợn đi đến hung hăng cho gã một đạp vào ngực, Mạch Linh kêu lên một tiếng thân mình bay lên cách ra xa nửa thước, một vệt máu đen đặc từ khóe miệng hắn chảy xuống.
Khuôn mặt Lan Nạp đầy sương ánh mắt như kiếm lạnh lùng nhìn gã: “Ta sẽ không từ bỏ, vì hắn ta đã rơi vào cát bụi vạn kiếp bất phục, ta nào có thể cho hắn một mình hạnh phúc, cho dù có chết ta cũng cột lấy hắn cùng nhau chết.”
Trong mắt hắn đều là đau xót và trống rỗng, Mạch Linh nhìn hắn âm thầm thở dài, rõ ràng người bị đánh là gã vậy mà người này so với gã còn đáng thương hơn, ngược sáng còn có thể nhìn thấy vài giọt lệ trong mắt hắn, có trời mới biết người nam nhân này đã rơi bao nhiêu lần nước mắt.
Nước mắt của người đàn ông nham hiểm độc ác này… đáng tiếc lại không giành cho mình Mạch Linh cười tự giễu, trong mắt người này vĩnh viễn chỉ có người đang đứng ở phía xa kia, nam nhân lạnh lùng xa cách.
Chấp niệm của con người thật quá đáng sợ chẳng lẽ thật sự chỉ có chiếm không được mới có thể khắc sâu vào trong linh hồn cốt tuỷ?
Bóng cây loang lổ một mảnh im lặng gió nhẹ thổi qua ngọn cây mang theo âm thanh rầm rì nhẹ nhàng. Chết cũng phải cột chung với hắn sao? Ha, thật là độc ác và si tình.
Mạch Linh than nhẹ một tiếng, Lan Nạp nhìn biểu tình của gã trong lòng một trận buồn phiền chán ghét, nhấc chân tàn nhẫn đạp mạnh lên ngực của gã, Mạch Linh phục hồi tinh thần lập tức trông thấy cái người vừa rồi còn đau lòng khóc thút thít đã khôi phục thần sắc lạnh băng, tựa hồ khi nãy là do gã bị đánh đến hoa mắt hôn mê.
Lan Nạp âm trầm nhìn gã, tên này cả ngày cười tủm tỉm tự cho mình là đúng, giả vờ cao thâm khó lường phảng phất xem thấu những điều xấu xa dơ bẩn của hắn, cái loại sắc mặt này thật là làm người ghê tởm. Hừ, nếu như không phải Nông Ngọc đã chết ta đã sớm cho ngươi quy thiên.
Đôi mắt của hắn tối sầm giấu đi toàn bộ sáng chói thêm cho gã một cú vào ngực: “Ngươi nhanh lên cho ta bớt giả chết đi, hiện tại đem những ác quỷ trong rừng cây kia tụ tập lại đây.”
Một chân này của hắn tuy không dùng đến mười phần sức lực nhưng vẫn khiến cho Mạch Linh đang nửa quỳ trên đất ngã ngửa,Mạch Linh ôm ngực nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, rõ ràng cả người vô cùng khó chịu nhưng lại giả vờ không sao cả cười khẽ lên.
Nâng hai tay lên lót ở sau đầu nằm trên mặt đất một bộ thảnh thơi nhìn lên bầu trời đêm không hề có một ngôi sao nào, giọng nói mang theo chế nhạo: “Ày, ngươi thật đúng là không từ bỏ, một nhà ba người mới vừa quay quần bên nhau ngươi đã gấp không chờ nổi đi phá hư rồi?”
Lan Nạp biểu cảm lạnh lùng đôi mắt sắc bén tàn nhẫn trừng gã: “Ngươi chán sống rồi ư? Hay là cho rằng ta không dám giết ngươi?”
“Ha.” Lại cười khẽ một tiếng Mạch Linh hài hước liếc hắn một cái, ôm ngực kêu lên hai tiếng đau đớn rồi đứng dậy: “Có cái gì ngươi không dám làm? Ta xem ngươi hiện tại thấy ta chướng mắt nếu không phải hiện tại ta còn hữu dụng với ngươi, hẳn là ngươi ước có thể làm thịt ta ngay tức khắc.”
“Hừ, biết thì tốt.” Lan Nạp hừ lạnh đáy mắt hiện ra sát y căn bản khinh thường che giấu.
Trong miệng Mạch Linh tràn ra một tiếng cười nhạo, hắn sớm rõ tên nam nhân tựa như con rắn độc này không có tâm, trừ bỏ lệ quỷ kia thì không để ai vào mắt vừa rồi vì sao hắn còn trong mong hắn sẽ đáp lại mình? Ha, tự khiến bản thân mình ti tiện thật là nực cười mà.
Lâm Trường Tư nhăn mặt vô cùng đáng thương vừa rồi khóc quá nhiều, hiện tại có chút túng quẫn không dám nhìn mặt nam nhân, y cúi đầu nhìn mũi chân kéo kéo nam nhân, âm thanh mang theo nghẹn ngào:” Tiểu Bảo, Tiểu Bảo bị thương chú mau đi xem Tiểu Bảo một chút.” Y nói rồi nhanh chóng lôi kéo nam nhân chạy đến chỗ Tiểu Bảo.
Y bước đi khập khiễng đứng còn không vững thế mà còn chạy, nam nhân nhíu mày chặn ngang bế lên đi tới đặt y ở bên cạnh Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo nằm trên mặt đất hai mắt nhắm chặt khuôn mặt hồng hào một mảnh trắng xanh, khóe miệng còn mang theo vệt máu, trong miệng thì phát ra những tiếng thở dốc gian nan, Lâm Trường Tư đau lòng nghĩ bế bé lên, nam nhân ngăn y lại rồi đem Tiểu Bảo ôm vào lòng ngực chính mình: “Để ta tay em còn bị thương.”
Tiểu Bảo được nam nhân cao lớn ôm vào lòng ngực, thân thể beo béo nhìn qua có vẻ nhỏ bé, thân thể bị người nâng dậy hơi thở lập tức không ổn ho khan kịch liệt, Lâm Trường Tư nhanh chóng nhào qua nhìn xem, trong lòng y vô cùng khó chịu và khẩn trương, đau lòng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của Tiểu Bảo, thanh âm nghẹn ngào: “Tiểu Bảo, con đau ở đâu? Ba ở đây con mau mở mắt nhìn ba.”
Tiểu Bảo mở mắt nhìn y một cái rồi lại nhìn đến Lâm Thiên Lí đang ôm chính mình, đôi mắt bé sáng ngời khóe miệng giương lên vừa định nói chuyện thì bất ngờ ho khan kịch liệt còn vươn theo vệt máu.
Lâm Trường Tư hoảng hốt lo sợ vội vàng thò lại ôm lấy đầu của bé, vô cùng cẩn thận giúp bé xoa ngực: “Bảo Nhi ngoan, trước đừng hấp tấp nói chuyện ba ở đây.”
Nam nhân nhìn y đang gắt gao nhìn vào đứa bé ở trong ngực mình trên mặt toàn là lo lắng khổ sở, trong lúc nhất thời không rõ tư vị, rõ ràng đây là chuyện hắn mong muốn nhưng hiện tại lại cảm thấy bé ngoan quá mức để ý đứa bé này.
Sự quan tâm của Lâm Trường Tư đều đặt lên trên người Tiểu Bảo nào còn thời gian quan tâm đến cảm xúc của Lâm Thiên Lí, y nhìn Tiểu Bảo không ngừng ho ra máu, sốt ruột hoảng sợ liều mạng đẩy nam nhân: “Chú hai, chú mau nhìn xem Tiểu Bảo bị sao vậy?”
Lâm Thiên Lí sờ mặt y rồi an ủi: “Đừng lo, linh thể bị hao tổn dưỡng một thời gian là tốt rồi.”
Lâm Trường Tư ngẩng đầu nhìn hắn rồi lại nhìn Tiểu Bảo vẻ mặt vẫn còn lo lắng, ôm lấy đầu bé con không ngừng xoa xoa, vô cùng nhẹ nhàng hỏi bé cảm thấy thế nào, Tiểu Bảo lại ho khan trong miệng toàn là máu đen, Lâm Trường Tư không có đồ lau liền trực tiếp duỗi tay lau, hận người đau không phải là chính mình.
Đáy lòng nam nhân thở dài âm thầm truyền linh khí qua, Tiểu Bảo tiếp tục ho khan vài cái lúc sau có chút thoải mái thì chậm rãi mở mắt.
Bé nhìn Lâm Trường Tư làm nũng nhẹ gọi một tiếng: “Ba.” Lâm Trường Tư cười tủm tỉm đáp lời bé, bé lại nhìn sang Lâm Thiên Lí đôi mắt không hề che đậy sự sùng bái của mình: “Cha? Con bảo vệ ba rất tốt nha, tên tiểu quỷ xấu xa cắn ba đã bị con đánh đi rồi.”
Đôi mắt của bé sáng lấp lánh mang theo sự chờ mong cùng khát vọng nhìn về Lâm Thiên Lí, trong lòng bé cảm thấy vô cùng tự hào cùng hi vọng có thể được cha khích lệ.
Đôi mắt to tròn đen nhánh làm cho Lâm Thiên Lí sửng sốt, rất giống những lúc bé ngoan nhìn chằm chằm vào người khác, có thể làm người cảm thấy chính mình tựa như là toàn bộ thế giới của y làm người vô cùng cảm động.
Đôi mắt Tiểu Bảo tràn đầy mong chờ nhìn Lâm Thiên Lí nhưng Lâm Thiên Lí mãi không đáp lời, khiến cho đôi mắt của bé dần trở nên ảm đạm, thanh âm cũng mang theo buồn bã và thất vọng: “Cha ơi, con xin lỗi, con không thể đánh thắng quỷ lớn xấu xa kia không thể cứu được ba, Tiểu Bảo thật vô dụng, cha không thích Tiểu Bảo cũng đúng.”
Bé vừa nói thanh âm liền nghẹn ngào nước mắt lưng tròng, Lâm Trường Tư nhìn Lâm Thiên Lí im lặng mà nhíu mày trong lòng có chút tức giận, đẩy Lâm Thiên Lí một cái sau đó ôm Tiểu Bảo vào ngực dỗ dành: “Không có, Tiểu Bảo rất giỏi Tiểu Bảo không có vô dụng, nếu như không có Tiểu Bảo thì ba sẽ rất sợ hãi cũng sẽ không đợi được cha đến, ngoan, đừng khóc, khóc nữa ba sẽ đau lòng.”
Tiểu Bảo mở to đôi mắt ngập nước nhìn y: “Thật không ạ?”
Lâm Trường Tư nghiêm túc gật đầu: “Tất nhiên là thật, ba chưa bao giờ nói dối lừa người.”
“Vậy…..” Tiểu Bảo quay đầu nhìn Lâm Thiên Lí trong lòng vẫn còn chờ mong, ánh mắt mang theo trông ngóng hỏi: “Vậy vì sao cha lại không khen Tiểu Bảo? Có phải cha không thích Tiểu Bảo không ạ?”
Lâm Trương Tư cau mày nhìn Lâm Thiên Lí, y không biết vì sao từ lúc bắt đầu Tiểu Bảo đã nhận định chú hai không thích bé, thế nhưng trực giác trẻ con rất chuẩn vì vậy y tin Tiểu Bảo.
Chú hai không thích Tiểu Bảo lại lao tâm tốn sức muốn y mang thai Tiểu Bảo, đôi mắt Lâm Trường Tư tối xuống nhớ lại lời nói của Nông Ngọc, quả u minh, nửa người nửa quỷ, thích hợp nhất. Y nhìn về phía Nông Ngọc nằm trên mặt đất sau khi chết đi hóa thành tro bụi, trong lòng tựa như có một đoàn sương mù.
Lâm Thiên Lí bị Tiểu Bảo nhìn rồi lại nhìn đến ánh mắt mang theo trách móc của Lâm Trường Tư, hắn nhanh chóng hòa hoãn sắc mặt nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt của đứa nhỏ: “Tiểu Bảo làm rất tốt, cha không khen Tiểu Bảo đó là vì Tiểu Bảo và cha giống nhau, vô cùng mạnh mẽ cho nên bảo vệ ba là chuyện Tiểu Bảo nên làm.”
Nháy mắt được chữa lành đôi mắt Tiểu Bảo nhìn Lâm Thiên Lí càng thêm sáng ngời trông chờ hỏi: “Thật sự ạ? Vậy cha có thích Tiểu Bảo không ạ?”
Đôi mắt sạch sẽ không có chỗ cho sự lừa gạt, Lâm Thiên Lí nhắm mở mắt nhẹ nhàng nở nụ cười: “Ừ.” Những gì hắn có thể làm chỉ là nói một câu mập mờ nhượng cho đứa nhỏ tạm thời vui vẻ.
Một nhà ba người vui vẻ hòa thuận ở bên nhau hết sức hài hòa, nhưng cách đó không xa lại có người đỏ hết cả mắt.
Mạch Linh thu hồi ánh mắt quay đầu nhìn người bên cạnh tức đến đỏ bừng con mắt nắm chặt hai tay, nở nụ cười hài hước: “Ban đầu đã bảo ngươi đừng theo qua đây hiện tại lại không phải tự mình tìm ngược, nhị gia ngươi ngày đêm mơ tưởng đang cùng mỹ nhân Tư Tư một nhà ba người hạnh phúc, ngươi thì ở đây nổi trận lôi đình ầy thiệt là đau lòng khó chịu quá đi, sao nè? Không thì Mạch Linh ta làm người tốt cho ngươi mượn bả vai dựa vào khóc nhé.”
“Ngươi biến!” Lan Nạp đầu cũng không quay trở tay tát một cái vào mặt hắn sau đó hét lớn.
Bị người tát mặt mày sưng vù – Mạch Linh như cũ cười tủm tỉm tùy tiện lau đi vết máu trên khóe miệng, tràn đầy hứng thú: “Ềy, bộ dáng này của ngươi thiệt là xấu xí thế nhưng ta yêu. Rõ ràng đã rơi vào dưới đáy địa ngục thì không nên tơ tưởng đến chuyện leo lên, ngươi và ta giống nhau chỉ có thể sống trong bóng tối, hướng đến sự ấm áp đồng nghĩa với chuyện tự giết chính mình.”
Lời này rõ ràng chọc trúng điểm yếu của nam nhân, sắc mặt của hắn tái xanh quay đầu tay vừa nhấc lại là một cái tát vung ra, nửa đường thì bị Mạch Linh nắm lấy cổ tay Lan Nạp nhanh chóng giãy giụa, Mạch Linh gia tăng sức lực chế trụ điểm trí mạng của hắn không buông.
Ánh mắt của gã nham hiểm tựa như một con rắn ở trên người nam nhân tuần tra qua lại, nở nụ cười nhẹ nhàng nhưng ý cười lại không có trong đáy mắt: “Đánh một cái ta sẽ xem như ngươi làm nũng nhưng thêm một cái ta sẽ tức giận.”
Đôi mắt Lan Nạp bốc hỏa gắt gao nhìn gã chằm chằm, một cái tay khác lại nâng lên muốn tát gã thêm lần nữa, Mạch Linh ngăn lại uy hiếp: “Ngươi chớ có lộn xộn, nếu như ngón tay này của ta không cẩn thận đụng vào điểm trí mạng này của ngươi, vậy thì tu vi của ngươi sẽ bị hủy trong một sớm một chiều, lúc đó ngươi đừng có trách ta nhé.”
Lan Nạp nghe vậy cơ thể lập tức cứng đờ cắn răng trừng gã nhưng lại không dám động, hắn biết người này nói được làm được, mà hắn cũng chẳng biết tên nam nhân thần bí nham hiểm này từ đâu xuất hiện, bởi hắn điều tra không ra.
Hắn gặp được người này trong một lần giết người đoạt hồn, sau đó tên này đã cùng hắn dây dưa không rõ, nam nhân có sức mạnh rất tuyệt có thể ngay cả chính hắn cũng đánh không lại, thế nhưng người này lại cam tâm tình nguyện nghe theo lệnh của hắn vì hắn mà bán mạng.
Ngay từ đầu hắn cũng không nghĩ thu lưu người này nhưng người này lại không ngừng dây dưa với hắn, cho nên hắn chỉ có thể tùy ý người này, song cái miệng người này vô cùng tiện, Lan Nạp hạ mắt một ngày nào đó hắn nhất định sẽ tìm một cơ hội khiến cho người này sống không bằng chết, Lan Nạp – hắn chưa bao giờ thích bị người uy hiếp, mà người này lại năm lần bảy lượt chạm vào điểm giới hạn của hắn.
Mạch Linh nhìn hắn liếc mắt là biết đối phương đang có ý định gì, gã cười ha hả căn bản không để vào trong mắt ngược lại càng dựa gần vào, dán lên lưng hắn tựa như đem hắn ôm vào trong ngực.
Lan Nạp giãy giụa gã liền nắm lấy tay hắn và lắc ý bảo hắn đừng làm ra hành động thiếu suy nghĩ, Lan Nạp căng cứng thân thể tùy ý để gã dựa lên.
Mạch Linh ôm hắn từ phía sau một tay nhéo lên điểm trí mạng của hắn, một tay nâng cằm hắn đem đầu hắn chuyển về phía Lâm Trường Tư và Lâm Thiên Lí, chính đầu gã cũng thân mật đặt ở đầu vai hắn dựa gần đầu hắn.
Gã mập mờ cọ cọ cổ hắn môi thì dán lên tai hắn thanh âm cũng mềm nhẹ tựa như đang nói nhỏ: “Ngươi xem ánh mắt nhị gia của ngươi nhìn mỹ nhân Tư Tư đó là ôn nhu, còn có ánh mắt mỹ nhân Tư Tư nhìn về phía nhị gia của ngươi rõ ràng là ỷ lại, như vậy lưỡng tình tương duyệt còn ngươi cùng lắm là một bên tình nguyện.”
Lan Nạp bị gã nắm lấy cằm mạnh mẽ nhìn về cảnh tượng cách mình không xa, thiếu niên hơi cau mày nhìn nam nhân cao lớn anh tuấn trước mặt, trên mặt còn mang theo vẻ tức giận khẽ đẩy nam nhân một chút, mà trên mặt nam nhân cũng hiện lên một tia cười khẽ tựa như bất lực lại tựa như cưng chiều, xoa đầu thiếu niên sau đó thân mật ôm lấy vai của thiếu niên đem y ôm lại đây, đứa bé trong lòng ngực ôm cổ hai người họ, ba người ba đầu dựa vào nhau vô cùng ấm áp, cơ bản không có cơ hội cho người thứ ba chen chân.
Hắn nhìn hai tay liền nhịn không được nắm chặt, trong lòng nảy lên một cổ chua xót ghen tỵ, người nam nhân này chính mình mong cầu vài chục năm cũng không có được, vậy thì người thiếu niên đó dựa vào đâu lại có thể dễ dàng có được tình yêu của người kia. Rõ ràng ta so với ngươi càng yêu hắn, vì cái gì người đứng bên cạnh hắn lại không phải là ta, ta vì người đó làm ra nhiều chuyện như vậy vì sao người đó lại không thể yêu ta? Vì sao ngay cả cơ hội thử cũng không cho ta?!
Ngươi nói ngươi chán ghét những kẻ yếu đuối chỉ biết khóc thút thít, cho nên ta vì ngươi cắn răng nhịn xuống nước mắt chưa bao giờ dám ở trước mặt ngươi rơi nước mắt; ngươi nói ngươi không thích nam nhân cho nên ngươi từ chối ta. Vậy hiện tại thì sao? Tên Lâm Trường Tư này không phải là loại người ngươi ghét nhất sao? Vì sao ngươi nói cho ta biết đi vì sao? À không, ngươi không phải không thích người như vậy, ngươi chỉ là không thích ta mà thôi. Tất cả lý do đó chỉ là từ chối ta cho có lệ.
Trong lòng hắn xót xa hốc mắt đỏ bừng, những đều ôn nhu kia hắn cũng đã từng có được, nhưng bây giờ chỉ còn là đầy mặt lạnh nhạt.
Thế nhưng hắn không hối hận bởi loại ôn nhu dành cho bạn bè hắn cơ bản không hiếm lạ, từ trước đến nay thứ hắn muốn không phải là cái đó, thứ hắn luôn mong muốn là tri kỷ, là người thân, quan trọng nhất là người yêu. Vì sao ngươi lại không cho ta?!
Mạch Linh nhìn khuôn mặt tràn đầy thống hận đố kỵ điên cuồng của hắn thì ở bên tai hắn nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng, đầu lưỡi ấm ướt liếm lên vành tai hắn: “Ha, vì sao hắn phải yêu ngươi? Nếu ta là nhị gia ta cũng sẽ thích mỹ nhân Tư Tư, ngươi biết không lòng bàn tay của những kẻ che kín sát nghiệp đều sẽ thích hướng đến ánh mặt trời, thích những người sạch sẽ lương thiện tâm tư đơn thuần. Mà ngươi lại là một kẻ âm hiểm độc ác, tựa như một con rắn độc mình đầy vết loét cố gắng ở trong vũng bùn kéo dài hơi tàn, ngươi có cái gì? Cùng lắm ngươi chỉ có một bộ thân thể đã bị người chà đạp, ngoại trừ ta thì sẽ còn ai yêu ngươi? Lan Nhi, thay vì yêu hắn bị nhiều thống khổ như vậy thì ngươi nên từ bỏ hắn đi, chuyển sang yêu ta, ta sẽ không làm ngươi đau khổ mà ngược lại chỉ có vui sướng.”
Thanh âm mê hoặc trầm thấp của hắn tựa như đóa hoa anh túc, biểu cảm của Lan Nạp dần trở nên mê hoặc môi lưỡi ướt át của gã ngậm lấy vành tai hắn: ” Làm bạn với ta cùng ta sống trong bóng tối từ bỏ hắn hết thảy đều tươi đẹp.”
“Không ——” Lan Nạp tựa như rơi vào ác mộng đột nhiên la to một tiếng, căn bản không màng Mạch Linh đang bóp lấy điểm trí mạng của hắn, hắn bắt đầu một bên la to một bên dùng sức giãy giụa.
Mạch Linh sợ hắn bị thương nên hoảng hốt buông tay, đôi mắt Lan Nạp đỏ ngầu trở tay vung ra một chưởng, một chưởng kia dùng hết toàn lực đánh vào bụng Mạch Linh, thân thể mềm mại của gã lõm vào gần như xuyên thấu một nửa thân thể gã.
Mạch Linh dừng bước lùi về phía sau ngã xuống mặt đất, sắc mặt Lan Nạp dữ tợn đi đến hung hăng cho gã một đạp vào ngực, Mạch Linh kêu lên một tiếng thân mình bay lên cách ra xa nửa thước, một vệt máu đen đặc từ khóe miệng hắn chảy xuống.
Khuôn mặt Lan Nạp đầy sương ánh mắt như kiếm lạnh lùng nhìn gã: “Ta sẽ không từ bỏ, vì hắn ta đã rơi vào cát bụi vạn kiếp bất phục, ta nào có thể cho hắn một mình hạnh phúc, cho dù có chết ta cũng cột lấy hắn cùng nhau chết.”
Trong mắt hắn đều là đau xót và trống rỗng, Mạch Linh nhìn hắn âm thầm thở dài, rõ ràng người bị đánh là gã vậy mà người này so với gã còn đáng thương hơn, ngược sáng còn có thể nhìn thấy vài giọt lệ trong mắt hắn, có trời mới biết người nam nhân này đã rơi bao nhiêu lần nước mắt.
Nước mắt của người đàn ông nham hiểm độc ác này… đáng tiếc lại không giành cho mình Mạch Linh cười tự giễu, trong mắt người này vĩnh viễn chỉ có người đang đứng ở phía xa kia, nam nhân lạnh lùng xa cách.
Chấp niệm của con người thật quá đáng sợ chẳng lẽ thật sự chỉ có chiếm không được mới có thể khắc sâu vào trong linh hồn cốt tuỷ?
Bóng cây loang lổ một mảnh im lặng gió nhẹ thổi qua ngọn cây mang theo âm thanh rầm rì nhẹ nhàng. Chết cũng phải cột chung với hắn sao? Ha, thật là độc ác và si tình.
Mạch Linh than nhẹ một tiếng, Lan Nạp nhìn biểu tình của gã trong lòng một trận buồn phiền chán ghét, nhấc chân tàn nhẫn đạp mạnh lên ngực của gã, Mạch Linh phục hồi tinh thần lập tức trông thấy cái người vừa rồi còn đau lòng khóc thút thít đã khôi phục thần sắc lạnh băng, tựa hồ khi nãy là do gã bị đánh đến hoa mắt hôn mê.
Lan Nạp âm trầm nhìn gã, tên này cả ngày cười tủm tỉm tự cho mình là đúng, giả vờ cao thâm khó lường phảng phất xem thấu những điều xấu xa dơ bẩn của hắn, cái loại sắc mặt này thật là làm người ghê tởm. Hừ, nếu như không phải Nông Ngọc đã chết ta đã sớm cho ngươi quy thiên.
Đôi mắt của hắn tối sầm giấu đi toàn bộ sáng chói thêm cho gã một cú vào ngực: “Ngươi nhanh lên cho ta bớt giả chết đi, hiện tại đem những ác quỷ trong rừng cây kia tụ tập lại đây.”
Một chân này của hắn tuy không dùng đến mười phần sức lực nhưng vẫn khiến cho Mạch Linh đang nửa quỳ trên đất ngã ngửa,Mạch Linh ôm ngực nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, rõ ràng cả người vô cùng khó chịu nhưng lại giả vờ không sao cả cười khẽ lên.
Nâng hai tay lên lót ở sau đầu nằm trên mặt đất một bộ thảnh thơi nhìn lên bầu trời đêm không hề có một ngôi sao nào, giọng nói mang theo chế nhạo: “Ày, ngươi thật đúng là không từ bỏ, một nhà ba người mới vừa quay quần bên nhau ngươi đã gấp không chờ nổi đi phá hư rồi?”
Lan Nạp biểu cảm lạnh lùng đôi mắt sắc bén tàn nhẫn trừng gã: “Ngươi chán sống rồi ư? Hay là cho rằng ta không dám giết ngươi?”
“Ha.” Lại cười khẽ một tiếng Mạch Linh hài hước liếc hắn một cái, ôm ngực kêu lên hai tiếng đau đớn rồi đứng dậy: “Có cái gì ngươi không dám làm? Ta xem ngươi hiện tại thấy ta chướng mắt nếu không phải hiện tại ta còn hữu dụng với ngươi, hẳn là ngươi ước có thể làm thịt ta ngay tức khắc.”
“Hừ, biết thì tốt.” Lan Nạp hừ lạnh đáy mắt hiện ra sát y căn bản khinh thường che giấu.
Trong miệng Mạch Linh tràn ra một tiếng cười nhạo, hắn sớm rõ tên nam nhân tựa như con rắn độc này không có tâm, trừ bỏ lệ quỷ kia thì không để ai vào mắt vừa rồi vì sao hắn còn trong mong hắn sẽ đáp lại mình? Ha, tự khiến bản thân mình ti tiện thật là nực cười mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất