Chương 82: Tổ Trạch
Sáng sớm năm người trả phòng, Tô Giác lái xe, tại ghế sau Mao Mao cảm thấy chính mình bị kẹp ở giữa có chút đứng ngồi không yên, không khí quái dị quẩn quanh bên hắn làm hắn chỉ muốn ôm đầu khóc rống.
Đại Hắc ngồi xoa mông vẫn luôn cảm thấy cơn đau không giảm, cách Mao Mao liếc nhìn Chu Hành đang ngồi ở bên kia nghiến răng, cái đồ sói mắt trắng đêm qua được tôi hầu hạ thoải mái sáng hôm sau lại chơi trò qua cầu rút ván, nghĩ nghĩ lại sờ mông, đậu má, lúc ngủ bị đạp rơi xuống đất không biết có nứt xương hay không!
Chu Hành nhìn cửa sổ nhớ đến chuyện đêm qua trên mặt lập tức nóng hổi, đệt, tối qua hắn bị tên bại não nào dựa vào sao? Thế mà để con heo kia tùy ý sờ soạng thân mình, nghĩ đến đây lập tức buồn bực cắn răng, sau đó nhịn không được che mặt.
Rõ ràng làm chuyện xấu hổ nhưng không biết vì sao nội tâm của hắn lại dâng lên cảm giác thẹn thùng, nhớ đến buổi sáng ngẩng đầu trông thấy khuôn mặt ngủ say của Đại Hắc, mặt hắn lập tức đỏ bừng đầu óc nóng lên đạp hắn rơi xuống mặt đất, sau đó dọa cho Mao Mao cùng Tô Giác tỉnh giấc.
Đệt mịa, nhớ đến biểu cảm khiếp sợ lúc đó của bọn họ trái tim Chu Hành đã thòng xuống tới đáy, mất mặt muốn chết luôn á, thật muốn đi chết luôn….
Bọn họn một hàng ngồi trong không khí quái dị cho đến khi Lâm Cửu Gia chỉ tay vào một trấn nhỏ, dân cư trong trấn vô cùng thưa thớt đường phố so với huyện kia càng thêm khó đi, một đường chạy băng về phía trước đường xi măng đều biến thành đường đất, Lâm Cửu Gia mới chỉ huy bọn họ dừng lại nói rằng phía trước cỏ hoang mọc đầy, đường đi rất hẹp xe hơi không thể chạy vào bắt buộc phải đi bộ.
Bọn họ nhanh chóng xuống xe Lâm Cửu Gia chỉ chỉ cốp xe quăng một câu mang theo trang bị mà ông chuẩn bị, sau đó chống quải trượng quay người bước đi.
Bốn người Chu Hành nhìn đống đồ vật tràn ngập trong cốp xe, tám mắt nhìn nhau, đù, hóa ra ông sống chết nhét đầy như vậy là vì ông đâu cần phải cầm theo, đậu moá nó!
Nhóm người bọn họ ngoại trừ Mao Mao trong lòng đều đang nhiệt tình mắng chửi, thế nhưng mắng xong vẫn phải ngoan ngoãn cõng trên lưng đuổi kịp bước chân Lâm Cửu Gia. Bọn họ khiêng đồ so với tốc độ Lâm Cửu Gia đang chống gậy di chuyển không khác bao nhiêu, cả bọn hự hự đi theo sau ông, không biết có phải là vì địa thế ở đây kỳ dị hoặc do nguyên nhân nào khác hay không, mà ở giữa thời tiết tháng sáu nóng bức, cả đám bọn họ khuân vác nhưng không hề đổ ra một giọt mồ hôi, ngược lại càng cảm thấy lạnh đến run người.
Cả nhóm ngoại trừ Lâm Cửu Gia mặc bộ áo võ công tay dài thì toàn là bận áo ngắn tay bị lạnh đến nổi lên một tầng da gà, đi một lát phải dừng một chút chà chà cánh tay, trong miệng còn thở ra một đám sương mù.
Bọn họ đi theo Lâm Cửu Gia hơn hai mươi phút, âm thanh hắt hơi cũng hết đợt này đến đợt khác vang lên, Lâm Cửu Gia dừng lại quét mắt nhìn bọn họ: “Càng đến gần tổ trạch âm khí sẽ càng nặng nhiệt độ cũng càng thấp, sao các cậu không bận thêm vài lớp áo quần?”
Bốn người: “……”
Đệt, ông có nói qua sao?!
Bốn người đau khổ rơi nước mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lâm Cửu Gia lộ ra tia hung ác, Lâm Cửu Gia hồn nhiên không phát giác vừa đi vừa cùng bọn họ nói về lịch sử nơi đây.
Địa phương vùng này ở thời Dân quốc vô cùng phồn hoa đặc biệt là những nơi gần với tổ trạch, mảnh đất đó là khu vực trung tâm, vị trí địa lý rất tốt, sau khi Du Uy chết nơi này đã được tư lệnh giao cho người khác cai quản, tiếp đó bị tấn công rồi trở thành vùng chiến loạn sau đó chậm rãi bị chìm vào quên lãng.
Sau nữa oán khí tổ trạch quá nặng thường xuyên phát sinh án mạng không rõ nguyên nhân, người đi ngang qua sẽ bị nhiễm âm khí, phạm vi mười dặm không có sinh mệnh mới chào đời, vô cùng tà, tiếp đó dân cư nơi đây đã dọn đi, mảnh đấy này cũng bắt đầu hoang phế.
Ông vừa nói vừa thở dài đầy muộn phiền, nhóm người Chu Hành hít nước mũi lắng nghe, môi bị lạnh đến thâm tím sau đó nghe thấy Lâm Cửu Gia nói một tiếng đến rồi, tinh thần cả bọn nâng cao ngẩng đầu lập tức trông thấy tổ trạch Lâm Cửu Gia chỉ.
Quả thật là một tòa nhà bị bỏ hoang hiện tại vẫn còn nhìn thấy được những dấu tích phồn vinh hưng thịnh của năm xưa, vách tường đổ vỡ; hai cánh cửa lớn treo tả tơi màu sơn đỏ thẳm đã bị phai theo năm tháng; trước cửa có hai con thạch sư một con vẫn còn đứng lặng, một con đã bị sập; cột chống mái hiên cũng bị thiếu đi một cái; đèn lồng được treo năm đó giờ chỉ còn là thân gỗ những thứ còn lại đã trôi theo cơn gió hóa tro tàn. Từ cửa nhìn vào sẽ trông thấy khoảng sân rộng lớn cùng với cửa hiên rách nát, sương phòng đều là mạng nhện.
Đại Hắc xoa xoa cánh tay: “Ừm, thật hoang tàn y như nhà ma ở trên phim.”
Chu Hành: “…….”
Đây vốn là nhà ma! Nếu là ngày thường hắn nhất định đã mắng tên kia, thế nhưng hiện tại vừa trông thấy bản mặt của Đại Hắc hắn liền không được tự nhiên, lời nói trong miệng dạo quanh một vòng cuối cùng vẫn chọn yên lặng nuốt xuống vào bụng.
Tô Giác hít hít nước mũi hai mắt sáng lên: “Nhà hoang này nhìn qua rất đáng tiền bên trong có đồ cổ không?”
Ánh mắt Lâm Cửu Gia sắc bén liếc hắn một cái, Chu Hành cười to hai tiếng vỗ vỗ bả vai Tô Giác: “Thật sự chuyên nghiệp nha nhìn thấy cái gì cũng nghĩ đến khảo cổ.”
Tô Giác khoe khoang: “Tất nhiên!”
Lâm Cửu Gia lười nói nhảm với hắn, chỉ chỉ tổ trạch làm Mao Mao nhanh chóng tranh thủ trời vẫn còn sáng quan sát địa thế ngôi nhà, đợi đến tối quỷ hồn trói buộc trong nhà sẽ hiện thân không thể đi vào, ban ngày nhìn địa thế so sánh phương vị đêm đến thì tìm mắt trận.
Mao Mao ngoan ngoãn gật đầu buông đồ trên lưng xuống sau đó đi theo Lâm Cửu Gia vào nhà, hai mắt Tô Giác sáng rực muốn đi cùng hắn, Mao Mao nhìn hai hàng nước mũi của ai kia thì lắc đầu: “Bên trong lạnh lắm cậu vẫn nên ở ngoài đợi thôi, đều bị cảm rồi nè.”
Tô Giác khoanh tay hừ hừ hai tiếng: “Tôi đã bị cảm rồi, nếu còn không vào vậy thật uổng phí, đi thôi đi thôi cùng nhau đi vào.”
Đại Hắc nhìn Chu Hành đang đứng yên lặng ở bên cạnh thì đẩy đẩy hai cái: “Không phải cậu rất tò mò sao? Chúng ta cũng nên vào thôi!”
Chu Hành bị hắn đẩy hoảng sợ lùi lại ba bước, sắc mặt đỏ bừng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đại Hắc mới nhận ra chính mình có bao nhiêu bồn chồn, trên lý thuyết bọn họ ngay cả chuyện thân mật nhất cũng đã làm rồi, hắn còn nhớ khi ấy tỉnh dậy bản thân cũng không kinh hoảng như bây giờ, lúc đó chỉ nghĩ đánh chết cái tên dám xâm phạm mình. Nhưng hiện tại cùng lắm chỉ là giúp đỡ lẫn nhau, hắn vì sao lại kinh hoảng đến vậy? Cả một ngày nay trông thấy Đại Hắc trái tim của hắn đều nhảy đến điên cuồng, suýt nữa còn nghĩ bản thân mắc bệnh tim, đậu xanh, hắn sờ khuôn mặt đang đỏ đến bốc khói rồi tự mình đấm hai phát vào ngực nhảy, nhảy mẹ mày!
Đại Hắc ngồi xoa mông vẫn luôn cảm thấy cơn đau không giảm, cách Mao Mao liếc nhìn Chu Hành đang ngồi ở bên kia nghiến răng, cái đồ sói mắt trắng đêm qua được tôi hầu hạ thoải mái sáng hôm sau lại chơi trò qua cầu rút ván, nghĩ nghĩ lại sờ mông, đậu má, lúc ngủ bị đạp rơi xuống đất không biết có nứt xương hay không!
Chu Hành nhìn cửa sổ nhớ đến chuyện đêm qua trên mặt lập tức nóng hổi, đệt, tối qua hắn bị tên bại não nào dựa vào sao? Thế mà để con heo kia tùy ý sờ soạng thân mình, nghĩ đến đây lập tức buồn bực cắn răng, sau đó nhịn không được che mặt.
Rõ ràng làm chuyện xấu hổ nhưng không biết vì sao nội tâm của hắn lại dâng lên cảm giác thẹn thùng, nhớ đến buổi sáng ngẩng đầu trông thấy khuôn mặt ngủ say của Đại Hắc, mặt hắn lập tức đỏ bừng đầu óc nóng lên đạp hắn rơi xuống mặt đất, sau đó dọa cho Mao Mao cùng Tô Giác tỉnh giấc.
Đệt mịa, nhớ đến biểu cảm khiếp sợ lúc đó của bọn họ trái tim Chu Hành đã thòng xuống tới đáy, mất mặt muốn chết luôn á, thật muốn đi chết luôn….
Bọn họn một hàng ngồi trong không khí quái dị cho đến khi Lâm Cửu Gia chỉ tay vào một trấn nhỏ, dân cư trong trấn vô cùng thưa thớt đường phố so với huyện kia càng thêm khó đi, một đường chạy băng về phía trước đường xi măng đều biến thành đường đất, Lâm Cửu Gia mới chỉ huy bọn họ dừng lại nói rằng phía trước cỏ hoang mọc đầy, đường đi rất hẹp xe hơi không thể chạy vào bắt buộc phải đi bộ.
Bọn họ nhanh chóng xuống xe Lâm Cửu Gia chỉ chỉ cốp xe quăng một câu mang theo trang bị mà ông chuẩn bị, sau đó chống quải trượng quay người bước đi.
Bốn người Chu Hành nhìn đống đồ vật tràn ngập trong cốp xe, tám mắt nhìn nhau, đù, hóa ra ông sống chết nhét đầy như vậy là vì ông đâu cần phải cầm theo, đậu moá nó!
Nhóm người bọn họ ngoại trừ Mao Mao trong lòng đều đang nhiệt tình mắng chửi, thế nhưng mắng xong vẫn phải ngoan ngoãn cõng trên lưng đuổi kịp bước chân Lâm Cửu Gia. Bọn họ khiêng đồ so với tốc độ Lâm Cửu Gia đang chống gậy di chuyển không khác bao nhiêu, cả bọn hự hự đi theo sau ông, không biết có phải là vì địa thế ở đây kỳ dị hoặc do nguyên nhân nào khác hay không, mà ở giữa thời tiết tháng sáu nóng bức, cả đám bọn họ khuân vác nhưng không hề đổ ra một giọt mồ hôi, ngược lại càng cảm thấy lạnh đến run người.
Cả nhóm ngoại trừ Lâm Cửu Gia mặc bộ áo võ công tay dài thì toàn là bận áo ngắn tay bị lạnh đến nổi lên một tầng da gà, đi một lát phải dừng một chút chà chà cánh tay, trong miệng còn thở ra một đám sương mù.
Bọn họ đi theo Lâm Cửu Gia hơn hai mươi phút, âm thanh hắt hơi cũng hết đợt này đến đợt khác vang lên, Lâm Cửu Gia dừng lại quét mắt nhìn bọn họ: “Càng đến gần tổ trạch âm khí sẽ càng nặng nhiệt độ cũng càng thấp, sao các cậu không bận thêm vài lớp áo quần?”
Bốn người: “……”
Đệt, ông có nói qua sao?!
Bốn người đau khổ rơi nước mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lâm Cửu Gia lộ ra tia hung ác, Lâm Cửu Gia hồn nhiên không phát giác vừa đi vừa cùng bọn họ nói về lịch sử nơi đây.
Địa phương vùng này ở thời Dân quốc vô cùng phồn hoa đặc biệt là những nơi gần với tổ trạch, mảnh đất đó là khu vực trung tâm, vị trí địa lý rất tốt, sau khi Du Uy chết nơi này đã được tư lệnh giao cho người khác cai quản, tiếp đó bị tấn công rồi trở thành vùng chiến loạn sau đó chậm rãi bị chìm vào quên lãng.
Sau nữa oán khí tổ trạch quá nặng thường xuyên phát sinh án mạng không rõ nguyên nhân, người đi ngang qua sẽ bị nhiễm âm khí, phạm vi mười dặm không có sinh mệnh mới chào đời, vô cùng tà, tiếp đó dân cư nơi đây đã dọn đi, mảnh đấy này cũng bắt đầu hoang phế.
Ông vừa nói vừa thở dài đầy muộn phiền, nhóm người Chu Hành hít nước mũi lắng nghe, môi bị lạnh đến thâm tím sau đó nghe thấy Lâm Cửu Gia nói một tiếng đến rồi, tinh thần cả bọn nâng cao ngẩng đầu lập tức trông thấy tổ trạch Lâm Cửu Gia chỉ.
Quả thật là một tòa nhà bị bỏ hoang hiện tại vẫn còn nhìn thấy được những dấu tích phồn vinh hưng thịnh của năm xưa, vách tường đổ vỡ; hai cánh cửa lớn treo tả tơi màu sơn đỏ thẳm đã bị phai theo năm tháng; trước cửa có hai con thạch sư một con vẫn còn đứng lặng, một con đã bị sập; cột chống mái hiên cũng bị thiếu đi một cái; đèn lồng được treo năm đó giờ chỉ còn là thân gỗ những thứ còn lại đã trôi theo cơn gió hóa tro tàn. Từ cửa nhìn vào sẽ trông thấy khoảng sân rộng lớn cùng với cửa hiên rách nát, sương phòng đều là mạng nhện.
Đại Hắc xoa xoa cánh tay: “Ừm, thật hoang tàn y như nhà ma ở trên phim.”
Chu Hành: “…….”
Đây vốn là nhà ma! Nếu là ngày thường hắn nhất định đã mắng tên kia, thế nhưng hiện tại vừa trông thấy bản mặt của Đại Hắc hắn liền không được tự nhiên, lời nói trong miệng dạo quanh một vòng cuối cùng vẫn chọn yên lặng nuốt xuống vào bụng.
Tô Giác hít hít nước mũi hai mắt sáng lên: “Nhà hoang này nhìn qua rất đáng tiền bên trong có đồ cổ không?”
Ánh mắt Lâm Cửu Gia sắc bén liếc hắn một cái, Chu Hành cười to hai tiếng vỗ vỗ bả vai Tô Giác: “Thật sự chuyên nghiệp nha nhìn thấy cái gì cũng nghĩ đến khảo cổ.”
Tô Giác khoe khoang: “Tất nhiên!”
Lâm Cửu Gia lười nói nhảm với hắn, chỉ chỉ tổ trạch làm Mao Mao nhanh chóng tranh thủ trời vẫn còn sáng quan sát địa thế ngôi nhà, đợi đến tối quỷ hồn trói buộc trong nhà sẽ hiện thân không thể đi vào, ban ngày nhìn địa thế so sánh phương vị đêm đến thì tìm mắt trận.
Mao Mao ngoan ngoãn gật đầu buông đồ trên lưng xuống sau đó đi theo Lâm Cửu Gia vào nhà, hai mắt Tô Giác sáng rực muốn đi cùng hắn, Mao Mao nhìn hai hàng nước mũi của ai kia thì lắc đầu: “Bên trong lạnh lắm cậu vẫn nên ở ngoài đợi thôi, đều bị cảm rồi nè.”
Tô Giác khoanh tay hừ hừ hai tiếng: “Tôi đã bị cảm rồi, nếu còn không vào vậy thật uổng phí, đi thôi đi thôi cùng nhau đi vào.”
Đại Hắc nhìn Chu Hành đang đứng yên lặng ở bên cạnh thì đẩy đẩy hai cái: “Không phải cậu rất tò mò sao? Chúng ta cũng nên vào thôi!”
Chu Hành bị hắn đẩy hoảng sợ lùi lại ba bước, sắc mặt đỏ bừng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đại Hắc mới nhận ra chính mình có bao nhiêu bồn chồn, trên lý thuyết bọn họ ngay cả chuyện thân mật nhất cũng đã làm rồi, hắn còn nhớ khi ấy tỉnh dậy bản thân cũng không kinh hoảng như bây giờ, lúc đó chỉ nghĩ đánh chết cái tên dám xâm phạm mình. Nhưng hiện tại cùng lắm chỉ là giúp đỡ lẫn nhau, hắn vì sao lại kinh hoảng đến vậy? Cả một ngày nay trông thấy Đại Hắc trái tim của hắn đều nhảy đến điên cuồng, suýt nữa còn nghĩ bản thân mắc bệnh tim, đậu xanh, hắn sờ khuôn mặt đang đỏ đến bốc khói rồi tự mình đấm hai phát vào ngực nhảy, nhảy mẹ mày!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất